Hot Thần Y Trở Lại (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 178-182

Chương 178: Thuật phản thôi miên

Lãnh Thương đứng dậy, cười nói: “Chị, lần trước chị nói có người theo đuổi chị. Chính là anh ấy phải không?”

Ngô Bình không thể tin nổi. Anh theo đuổi Lãnh Như Yên? Chuyện gì vậy?

Lãnh Như Yên mặt đỏ như gấc, đáp: “Chuyện ở đâu ra thế, mau vào chăm sóc bố đi!”

Lãnh Thương vâng một tiếng rồi quay lưng đi vào phòng bố.

Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Lãnh Như Yên lên tiếng: “Đừng nghe nó nói linh tinh. Muộn lắm rồi, để em đưa anh về phòng nghỉ ngơi”.

Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới một căn phòng yên tĩnh, nói: “Đây là phòng em, anh cứ vào nghỉ ngơi trước đi”.

Nhà họ Lãnh có một tá phòng cho khách, vậy mà Lãnh Như Yên lại đưa Ngô Bình đến phòng cô. Ý tứ bên trong thì không cần nói cũng biết.

Lãnh Như Yên có vẻ rất ngại ngùng nên nói sẽ đi chăm sóc bố, sau đó rời khỏi phòng.

Ngô Bình nằm trên giường, ngửi thấy khắp nơi trong phòng đều là mùi thơm của Lãnh Như Yên. Anh lắc lắc đầu rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Quả thực là quá mệt, chỉ riêng việc ép độc ra ngoài cho Lãnh Kình Phong cũng đã tiêu tốn rất nhiều sức lực rồi nên anh cần nghỉ ngơi một lát.

Anh ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao bằng con sào. Khi tỉnh dậy anh nghe thấy những tiếng huyên náo ở tầng dưới. Ngô Bình nhanh chóng nhổm dậy, đi ra xem có chuyện gì.

Từ trên tầng hai nhìn xuống, anh thấy có ba người đàn ông đang đứng trong phòng khách. Ở giữa là một cao thủ cảnh giới Khí, chừng ba bảy ba tám tuổi. Bàn tay phải của gã được bao phủ bởi một làn khói độc mỏng, ánh mắt gã thì vô cùng hung hiểm.

Đối diện là Quách Kình Phong cũng đang nhìn người đàn ông kia với đôi mắt vô cùng căm phẫn. Nhìn ông ấy như thể chỉ muốn lao lên liều mạng với gã đàn ông kia. Lãnh Như Yên thì đang đứng cạnh bố, mặt không cảm xúc.

“Quách Bảo Hưng, mày dám lao vào nhà tao, tưởng nhà họ Lãnh dễ bắt nạt lắm sao?”, Lãnh Kình Phong quát lớn.

Quách Bảo Hưng cười hi hi đáp: “Lãnh Kình Phong, tao đã nói rồi. Kẻ nào dám cứu mày thì tao sẽ giết kẻ đó! Thế mà có kẻ không sợ chết nên tao lại phải ra tay thôi. Để xem hắn còn dám cứu mày nữa không!”

Lãnh Như Yên lên tiếng: “Quách Bảo Hưng, anh cũng là người có tiếng tăm trên giang hồ. Anh làm như vậy mà không sợ Thần Võ Ti can thiệp sao?”

Quách Bảo Hưng hừ một cái, đáp: “Thần Võ Ti phải lo quá nhiều việc nên chết vài ba mạng người nhỏ nhoi, họ sẽ không quan tâm đâu”.

Lãnh Kình Phong quát lên rồi bước lên trước hai bước: “Quách Bảo Hưng, hôm nay tao có mất mạng cũng phải lấy được cái mạng chó của mày!”

Quách Bảo Hưng lùi một bước, cười âm hiểm đáp: “Vậy ư? Vậy để tao cho cả nhà đi theo bồi táng cùng mày nhé!”

Lãnh Kình Phong không khỏi kinh ngạc hỏi: “Quách Bảo Hưng, giữa hai chúng ta cũng đâu phải thâm thù đại hận không thể hoá giải. Tại sao mày cứ cắn chặt không chịu buông tha, muốn đuổi cùng giết tận gia đình tao như vậy?”

Quách Bảo Hưng cười âm hiểm, đáp: “Lần trước tao mới sờ một chút mặt của con gái mày mà mày đánh tao bị thương. Hôm nay tao sẽ ngủ với con gái mày trước mặt mày xem mày định làm gì. Còn nữa, nghe nói nhà họ Lãnh chúng mày cũng có kha khá cơ nghiệp, nhưng từ hôm nay trở đi nó sẽ trở thành của tao!”

Nói rồi, bên ngoài lại có một gã người Europa bước vào. Hắn mặc áo của người truyền đạo, chừng hơn năm mươi tuổi.

Hắn ta nói với Quách Bảo Hưng: “Cậu Quách, thuật thôi miên của tôi có thể khiến họ ngoan ngoãn giao hết tài sản cho cậu. Có điều chúng ta đã thoả thuận với nhau sau khi việc thành, số tiền đó tôi sẽ nhận bốn phần”.

Quách Bảo Hưng cười đáp: “Không vấn đề gì. Đâu phải lần đầu chúng ta hợp tác, ông cứ yên tâm đi, Bruce”.

Ngô Bình vẫn đứng trên cầu thang tầng hai, anh rút điện thoại ra quay lại mọi thứ. Sau đó anh mới thong thả bước xuống, vừa đi vừa nói: “Giết người, cướp của. Quách Bảo Hưng, gan mày không nhỏ đâu!”

Quách Bảo Hưng đột nhiên nghe tiếng nói từ trên lầu vọng xuống thì không khỏi giật mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Bình liền lập tức lao về phía anh với bàn tay đầy khói độc.

Ngô Bình bước dần xuống cầu thang, nhanh như chớp anh tung một cú đá. Ngũ Long Thánh Quyền của anh uy lực vô cùng khủng khiếp, hai chân vững như chân rồng. Quách Bảo Hưng chưa kịp phản ứng thì đã bị đạp trúng lồng ngực.

“Ối!”

Cú đá này, Ngô Bình dùng toàn bộ lực. Lồng ngực của Quách Bảo Hưng lõm hẳn xuống, hắn bay hẳn lên cao rồi rơi cái huỵch xuống mặt đất.

Đó chính là sự khác biệt của tông sư cảnh giới Thần và cao thủ cảnh giới Khí. Dù Quách Bảo Hưng đã luyện thành cương khí nhưng cũng không chịu nổi một đòn của Ngô Bình.

Quách Bảo Hưng vốn định dùng độc chưởng nhưng giờ hắn bị thương nặng, khí trong nội thể hỗn loạn, chân khí phân tán khắp nơi nên không thể khống chế độc tố trong cơ thể được nữa.

Chỉ vài phút sau, độc khí đã theo kinh mạch đi vào tâm mạch của hắn. Mặt Quách Bảo Hưng tái xanh, toàn thân run rẩy, sau đó sùi bọt mép, đau đớn kêu rên thảm thiết.

Ngô Bình cúi xuống nhìn hắn, nói: “Tự tạo nghiệt, không thể được sống. Đáng đời mày!”

Anh đạp lên đầu Quách Bảo Hưng một cái rồi đi về phía hai võ sư đi cùng Quách Bảo Hưng. Hai kẻ này cũng đều tu luyện tới cảnh giới Khí. Lúc này hai kẻ đó mặt xanh lét, nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Quỳ xuống”, Ngô Bình lạnh lùng ra lệnh.

Hai kẻ đó đưa mắt nhìn nhau, người bên trái trầm giọng nói: “Anh bạn, tôi là…”

Ngô Bình huơ tay một cái, hai đạo Chỉ Phong đánh vào đầu gối một trong hai kẻ kia. Kẻ đó kêu lên một tiếng rồi quỳ sụp xuống đất.

Gã còn lại thấy Ngô Bình ra tay thâm độc như vậy thì vội vã quỳ xuống, toàn thân không ngừng run rẩy.

Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Là chiêu thức của Niêm Hoa Chỉ sao?”

Lãnh Như Yên vội đáp: “Bố, Niêm Hoa Chỉ của con cũng là được Ngô Bình giúp đỡ nên gần đây mới có nhiều tiến bộ”.

Lãnh Kình Phong cười lớn: “Giỏi, rất giỏi!”

Lãnh Kình Phong đi tới trước mặt hai kẻ đang quỳ, không nói hai lời mà giáng hai chưởng vào đầu chúng.

Hai kẻ đó không kịp giãy giụa, lăn đùng ra đất.

Giờ chỉ còn lại kẻ tên là Bruce. Hắn ta mặt không biến sắc, nói với Ngô Bình: “Anh bạn trẻ, tôi không liên quan đến việc này, là do Quách Bảo Hưng nhờ cậy nên tôi mới tới”.

“Vậy sao?”, Ngô Bình đứng trước mặt hắn, khoảng cách giữa hai người không tới một mét.

Bruce cười nói: “Anh bạn, chúng ta không nhất thiết phải động tay chân”.

Ngô Bình nhìn vào mắt Bruce, hỏi: “Không phải biết thôi miên sao? Thử thôi miên tôi xem”.

Bruce cười đáp: “Anh bạn, xin đừng đùa như vậy. Thuật thôi miên không thể dễ dàng khai triển, hãy nhìn vào chiếc nhẫn trên tay tôi…”

Ngô Bình liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay hắn. Chiếc nhẫn loé lên một tia sáng, tay Bruce lắc lư vài cái, mắt Ngô Bình trừng lên không động đậy.

Bruce cười đắc ý, lắc tay ngày càng nhanh nói: “Anh bạn, có phải anh cảm thấy tâm trạng vô cùng dễ chịu? Hãy nới lỏng cảnh giác, chúng ta là bạn, anh có thể tin tôi”.

Ngô Bình cũng mỉm cười, như thể đã thực sự tin hắn. Thế nhưng chỉ một giây sau, con ngươi của Ngô Bình không chuyển động, anh đang sử dụng Thần Quang để phá thuật thôi miên của Bruce.

Bruce đột nhiên bịchoáng, Ngô Bình đưa tay chạm vào mặt hắn, kích động thần ý rồi khẽ hô lên: “Phá!”

Bruce lảo đảo, mắt trố ra, chết lặng nhìn tay Ngô Bình trên mặt mình. Thuật thôi miên của hắn bị phá khiến chính chủ bị phản phệ, giờ hắn lại bị Ngô Bình kiểm soát ngược lại.

Ngô Bình nhìn hắn chằm chằm, nói: “Bruce, bao nhiêu năm nay anh dùng thuật thôi miên để đi lừa tiền của không ít người phải không?”

Bruce mặt không cảm xúc, đáp: “Đúng vậy, tôi đã lừa được hơn chục tỷ tệ rồi”.

Ngô Bình: “Ồ? Nhiều vậy sao! Vậy giờ trong tay anh có khoảng bao nhiêu tiền?”

Bruce:“Khoảng hơn năm tỷ”.

“Được lắm, vậy thì giờ chuyển hết số tiền đó vào tài khoản của tôi nhé”, Ngô Bình ra lệnh. Vừa hay đúng lúc anh đang thiếu tiền thì lại gặp con cá lớn thế này thì tội gì mà không chặt chém!

Bruce: “Vâng, tất cả sẽ chuyển hết vào tài khoản của anh”.
Chương 179: Hồng Lăng đi học

Bruce lập tức rút điện thoại ra, gọi điện cho ngân hàng. Sau đó hắn đăng nhập tài khoản, chuyển khoản online. Với tên siêu lừa đảo tầm cỡ quốc tế như Bruce thì hạn mức chuyển khoản ngân hàng vô cùng lớn. Chẳng mấy chốc, số tiền hơn năm tỷ đã được chuyển vào tài khoản của Ngô Bình.

Sau khi nhận được tiền, Ngô Bình hài lòng hỏi tiếp: “Bruce, anh còn tài sản nào khác không?”

Bruce: “Những tài sản khác tôi đều quyên góp hết cho giáo hội rồi”.

Ngô Bình: “Rất tốt, giờ anh có thể đi rồi, về nước đi”.

Bruce quay lưng đi thẳng, sau khi ra khỏi nhà họ Lãnh thì lên một chiếc xe rồi đi mất hút.

Lãnh Như Yên cảm thấy khó hiểu: “Sao lại thả hắn đi?”

Ngô Bình: “Đã lấy tiền của hắn rồi thì không cần lấy cả mạng hắn nữa. Việc gì bỏ qua được thì vẫn nên bỏ qua”.

Sau đó anh nhìn Quách Bảo Hưng đang nằm sõng soài trên mặt đất, chất độc đã tấn công vào tim nên giờ hắn chỉ còn là một cái xác tím ngắt. Còn hai người kia cũng bị Lãnh Kình Phong đánh cho vỡ đầu, không sống nổi.

Ngô Bình: “Nên dọn dẹp mấy thi thể này đi”.

Lãnh Như Yên gọi người kéo những thi thể đó ra ngoài.

Lãnh Kình Phong bước lên phía trước, chắp tay nói: “Ngô Bình, cháu lại cứu chú một lần nữa! Ơn này không thể nào cảm tạ bằng lời!”

Ngô Bình cười đáp: “Chú à, chú đừng khách sáo. Chuyện của Như Yên cũng chính là chuyện của cháu”.

Lãnh Kình Phong cười ha ha đáp: “Nếu cháu đã là bạn trai của Như Yên thì những lời cảm ơn khách sáo chú sẽ không nói nữa”.

Lãnh Như Yên đỏ bừng mặt, vội vã chuyển chủ đề: “Bố, Ngô Bình là kỳ tài võ thuật. Anh ấy chỉ cần nhìn con luyện Niêm Hoa Chỉ vài lần là đã nhận ra điểm còn thiếu sót để sửa giúp con”.

Lãnh Kình Phong kinh ngạc: “Lợi hại quá! Ngô Bình, sao cháu làm được hay vậy?”

Ngô Bình chớp chớp mắt đáp: “Cháu là người hành nghề y nên rất mẫn cảm với sự luân chuyển của chân khí, thực ra cũng không phải chuyện gì to tát”.

Lãnh Kình Phong lắc đầu đáp: “Không, nếu những gì Như Yên nói là thật thì cháu đúng là một kỳ tài võ thuật!”

Lãnh Kình Phong suy nghĩ một lát rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong chiếc hộp là một cuốn sách bìa da trông vô cùng cũ kỹ.

Lãnh Kình Phong nâng niu cuốn sách trong tay rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, Niêm Hoa Chỉ của chú học từ cuốn sách này. Trong này không chỉ có Niêm Hoa Chỉ mà còn có các tuyệt kỹ võ công khác nữa. Có điều, những tuyệt kỹ đó chỉ có tông sư cảnh giới Thần mới luyện được. Cháu mang về nghiên cứu đi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Chú à, cuốn sách này quá quý giá”.

Lãnh Kình Phong xua tay: “Thứ này có ở trong tay chú cũng vô dụng, chẳng thà tặng lại cho cháu nghiên cứu”.

Ngô Bình chắp tay: “Vậy cháu xin cảm tạ”.

Sau khi nhận chiếc hộp gỗ, Ngô Bình nói: “Chú cứ tiếp tục vận công thải độc, sau đó uống thuốc đúng giờ. Nếu duy trì như vậy thì chỉ cần vài ngày là sẽ hoàn toàn hồi phục”.

Ngô Bình còn có việc nên nói chuyện thêm vài câu là anh xin phép rời khỏi nhà họ Lãnh. Lãnh Như Yên tiễn anh ra đến tận ngoài cổng biệt thự.

Hôm qua Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới bằng xe của cô, hôm nay thì cô cho Ngô Bình mượn một chiếc Lamborghini đứng tên em trai mình.

Đó là một chiếc xe màu xanh nhạt dùng động cơ hút khí tự động 6.5 lít, có thể tăng tốc lên 100km/h trong hơn hai giây, công năng vô cùng vượt trội.

Ngô Bình ngồi lên xe xong, Lãnh Như Yên cười nói: “Đợi khi bố em hoàn toàn khoẻ lại, em sẽ tới tìm anh”.

Ngô Bình: “Được, đợi khi anh học xong tuyệt kỹ trong cuốn sách da kia, anh sẽ dạy lại cho em”.

Lãnh Như Yên đột nhiên thò đầu vào trong, thơm lên má Ngô Bình một cái vô cùng dịu dàng.

Ngô Bình sững người, Lãnh Như Yên thì vẫy tay chào anh: “Tạm biệt”.

Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, sau đó đạp ga. Chiếc xe lao vút đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Hơn mười giờ, anh trở lại Vân Kinh trị liệu cho Trần Lăng Sương. Buổi trưa anh ở lại đó luyện thần ý, buổi chiều lại tiếp tục trị liệu.

Sau khi có thần ý, tốc độ trị liệu của anh cũng nhanh hơn trước nhiều, thị lực cũng tốt hơn. Cho nên chỉ sau hai lần trị liệu là Trần Lăng Sương cơ bản đã hồi phục, còn lại chỉ cần chăm chỉ luyện tập để tăng cường sức mạnh của các chi.

Khi Ngô Bình rút cây kim châm cuối cùng ra, Trần Lăng Sương cảm giác trước giờ chưa từng thoải mái đến vậy, giống như đã hoàn toàn bình phục như lúc chưa bị thương.

Trần Lăng Sương vô cùng vui mừng, đột nhiên ôm chầm lấy Ngô Bình rồi nói: “Cảm ơn!”

Ngô Bình mỉm cười vỗ vỗ lưng cô: “Sau lần trị liệu này là cô sẽ hồi phục, không cần phải ở lại Vân Kinh này nữa”.

Trần Lăng Sương nghe xong thì đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Nếu không ở lại Vân Kinh thì chẳng phải sẽ không gặp được Ngô Bình nữa sao?

Trần Lăng Sương vội vã hỏi: “Vậy hay là anh tiếp tục giúp tôi mát xa, châm cứu trị liệu thêm một thời gian nữa?”

Ngô Bình đáp: “Thời gian tôi ở Vân Kinh không nhiều, hơn nữa giờ cô đã không cần phải trị liệu bằng phương pháp này nữa rồi”.

Trần Lăng Sương khẽ gật đầu: “Vậy được, thời gian qua anh đã vất vả rồi”.

“Đừng khách sáo, tôi mong cô sớm trở lại làm việc. Tôi rất mong chờ tác phẩm mới của cô”.

Trần Lăng Sương cười đáp: “Tôi đã quyết định sẽ gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải, chắc chắn tác phẩm mới sẽ nhanh chóng được tung ra. Nếu anh có đi Thiên Kinh thì chắc chắn phải đến thăm tôi nhé”.

“Tôi sẽ tới”, Ngô Bình gật đầu.

Sau khi tạm biệt Trần Lăng Sương, Ngô Bình đi tới vịnh Bạch Long xem xét một chuyến. Dự án biệt thự mà anh quy hoạch đã khởi công, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.

Sau đó, anh quay về biệt thự Thái Khang để tiễn Lâm Băng Tiên và Lâm Mỹ Kiều ra sân bay.

Lâm Băng Tiên muốn tới Thiên Kinh tham gia chương trình tuyển chọn tài năng, họ sẽ lên chuyến bay chiều hôm nay.

Ngô Bình lái chiếc M8 đưa hai mẹ con họ ra sân bay. Trước lúc họ lên máy bay, anh đưa cho Lâm Băng Tiên một tấm thẻ, nói: “Ở Thiên Kinh mọi thứ đắt đỏ, có nhiều thứ phải chi tiêu. Trong thẻ này có năm trăm nghìn tệ, coi như anh cho em mượn”.

Lâm Băng Tiên cắn cắn môi, nhận lấy tấm thẻ, nói: “Anh à, anh tốt với em quá. Em không biết phải báo đáp anh thế nào”.

Ngô Bình cười ha ha, đáp: “Vậy thì phải cố gắng lên nhé. Đợi khi em thành ngôi sao nổi tiếng rồi thì anh sẽ làm quản lý cho em, lúc đó em tha hồ kiếm lại tiền cho anh nhé”.

Lâm Băng Tiên sáng mắt lên, hỏi: Thật vậy sao? Anh nói lời phải giữ lời đấy nhé”.

“Đương nhiên”, Ngô Bình xoa đầu Lâm Băng Tiên rồi nói: “Lên đường thuận lợi nhé”.

Nhìn hai mẹ con họ dần mất hút trong dòng người Ngô Bình không khỏi cảm thấy hụt hẫng. Lâm Băng Tiên có con đường phải đi, nếu Vệ Thanh Ảnh giúp đỡ thì cô ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng nổi tiếng. Đến lúc đó, cơ hội để hai người họ gặp gỡ sẽ ngày càng ít đi.

Còn về việc người quản lý gì đó, chẳng qua anh chỉ thuận miệng nói ra. Chỉ cần công việc của Lâm Băng Tiên đi vào quỹ đạo ổn định thì anh sẽ không liên lạc nhiều với cô nữa.

“Mong là mọi việc đều thuận lợi”, Ngô Bình khẽ lẩm bẩm, sau đó anh quay về biệt thự Vân Đỉnh.

Hồng Lăng thời gian này đều ở chỗ Đường Tử Di, cũng không biết đã đi học hay chưa nên Ngô Bình quyết định tới xem sao.

Khi Ngô Bình tới thì Hồng Lăng đang đọc sách, dáng vẻ vô cùng chăm chỉ, nghiêm túc. Bởi vì quá nhập tâm nên cô còn không để ý đến sự xuất hiện của Ngô Bình.

Mãi đến khi Đường Tử Di và Ngô Bình chào hỏi nhau, Hồng Lăng mới vội vã ngẩng đầu lên, gương mặt không giấu được sự vui mừng: “Anh Ngô Bình, anh quay về rồi sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Hồng Lăng, dạo này em thế nào? Học hành có vất vả không?”

Đường Tử Di cười đáp: “Hồng Lăng cực kỳ thông minh, mới có vài ngày đã học xong chương trình tiểu học và trung học rồi. Hiện giờ em ấy đang tự học chương trình cấp ba”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Đã học xong chương trình tiểu học và trung học rồi sao?”

Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, em cũng giật mình. Em còn cho Hồng Lăng làm thử đề thi vào cấp ba, lần nào em ấy cũng gần như đạt điểm tuyệt đối, thậm chí còn cao hơn thủ khoa thi cấp ba của toàn thành phố những mười mấy điểm”.

Ngô Bình tấm tắc khen: “Hồng Lăng, em giỏi thật đấy!”

Hồng Lăng không khỏi đắc ý, đáp: “Không phải do em giỏi mà là do đề quá dễ”.

Đường Tử Di nói chuyện chính: “Em định sau khi khai giảng sẽ đăng ký cho Hồng Lăng vào học trường cấp ba trực thuộc đại học Vân Kinh, đó là trường cấp ba tốt nhất Vân Kinh”.

Ngô Bình nghe xong liền quay sang hỏi Hồng Lăng: “Cuộc sống của học sinh cấp ba chán ngắt, em đã sẵn sàng trải nghiệm chưa?”
Chương 180: Truyền thuyết về Song Tiên Lĩnh Nam

Hồng Lăng gật đầu: “Không chán đâu anh, ở đó có nhiều bạn, em thích lắm”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt rồi, giờ em hãy làm quen với trường lớp trước, nếu thấy không phù hợp thì nghỉ cũng được”.

Đường Tử Di: “Em định để Hồng Lăng học luôn lớp 12, sau đó thi đại học vào năm sau”.

Ngô Bình: “Thật ra thi đại học cũng không quan trọng đâu, với độ tuổi hiện giờ thì Hồng Lăng chỉ cần đến trường và làm quen với các bạn mới, thích ứng dần với cuộc sống bình thường là được rồi”.

Đường Tử Di hiểu ra vấn đề: “Anh nói phải”.

Hồng Lăng xua tay: “Hai người nói chuyện đi, em phải đi học bài đây”, nói rồi, cô ấy đứng dậy đi vào phòng học.

Đường Tử Di và Ngô Bình đưa mắt nhìn nhau, Đường Tử Di nói: “Anh mà không đến thì em định đi thăm bác gái với Tiểu Mi rồi”.

Ngô Bình xua tay: “Chuyện xong rồi, cô đừng lo”.

Đường Tử Di: “Thế thì tốt, em còn nghĩ nếu ở đó không an toàn thì để cô với Tiểu Mi đến nhà em ở”.

“Không cần đâu, à vịnh Bạch Long vẫn đang thi công tốt chứ?”

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng anh, nhưng có một việc em thấy hơi lạ”.

“Hả? Việc gì thế?”, Ngô Bình hỏi ngay.

Đường Tử Di: “Có một người ở Lĩnh Nam rất có hứng thú với căn biệt thự của anh”.

Ngô Bình nhíu mày: “Cái gì? Rất có hứng thú với căn biệt thự ấy ư? Anh ta bảo sao?”

Đường Tử Di: “Anh ta bảo tiền nong không thành vấn đề. Đương nhiên là em từ chối rồi, ở đó có mắt trận, sao em có thể bán cho người ngoài được?”

“Cô có biết thân phận của người đó không?”, Ngô Bình hỏi với vẻ nghiêm túc.

Đường Tử Di: “Anh ta là Trần Vĩnh Chân, người của Trần Thị - hộ giàu thứ ba ở Lĩnh Nam. Em có hỏi thăm mấy người bạn thì họ nói hình như nhà họ Trần này còn là một gia tộc tu hành, họ nổi tiếng ở Lĩnh Nam lắm. Trần Vĩnh Chân còn liên quan đến Song Tiên ở Lĩnh Nam đấy”.

“Em còn hỏi cả ông ba nhà họ Từ nữa, ông ấy bảo Song Tiên rất nổi tiếng vào thời Thanh, nhưng về sau đã sống ẩn dật. Cho tới mười năm trước thì đã phá lệ rồi nhận Trần Vĩnh Chân làm đồ đệ, chuyện này làm chấn động giang hồ luôn”.

Ngô Bình trầm ngâm rồi nói: “Nếu Trần Vĩnh Chân lại đến nhắc chuyện mua biệt thự thì cô sắp xếp cho tôi gặp anh ta nhé, tôi muốn xem anh ta có bản lĩnh đến đâu”, linh khí Tử Long là vật báu hiếm có nên anh phải giữ lại bằng mọi giá. Nếu người kia biết được chuyện linh khí Tử Long thì anh buộc phải nhờ hai vị sư huynh ra mặt giúp. Dẫu sao đó cũng có Song Tiên chống đỡ cho anh ta, chắc hẳn người này phải ở cảnh giới Võ Thần rồi nên anh không thể đánh lại được.

Đường Tử Di: “Vừa hay anh ta hẹn em bảy giờ tối nay gặp nhau ở Tuý Tiên Lầu này, anh đi luôn nhé”.

Ngô Bình thoáng phân vân nên quyết định gọi cho sư huynh Dương Mộ Bạch để hỏi dò về Song Tiên ở Lĩnh Nam.

Đúng là Võ Thần có khác, Dương Mộ Bạch biết rất rõ về Song Tiên.

Song Tiên là hai cao thủ cảnh giới Võ Thần, tên tuổi không rõ, cũng không biết về phe chính hay tà, nhưng họ từng làm công việc bảo vệ hoảng tử của triều Thanh. Sau đó, hoàng tử không được kế vị nên họ đã lui về ở ấn, tránh bị Ung Chính tiêu diệt.

Về sau, không ai thấy Song Tiên nữa. Cho tới 30 năm trước, họ chợt xuất huện ở Đông Nam Á và trở thành hai trợ thủ đắc lực cho Hắc Thiên Giáo.

Khoảng mười năm trước, họ đã rời khỏi giáo phái rồi về Lĩnh Nam, đồng thời nhận Trần Vĩnh Chân làm đệ tử. Dương Mộ Bạch đoán có lẽ tuổi thọ của họ sắp cạn nên về Lĩnh Nam dưỡng già.

Thần Võ Ti luôn giám sát hai người này, nhưng bọn họ không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên toàn bế quan ở ẩn.

“Về Lĩnh Nam dưỡng già ư?”, ngắt máy xong, Ngô Bình hơi hoang mang, anh không tin hai nhân vật phong vân ấy cam tâm chết già ở nơi hương dã.

Buổi chiều, anh luyện công ở sân. Tối đến, Đường Tử Di đã mang cho anh một bát canh hạt sen rồi nói: “Anh ăn chút đi, lát còn đi gặp Trần Vĩnh Chân”.

Ngô Bình uống vài ngụm canh rồi nói: “Đi thôi”.

Tuý Tiên Lầu là một khách sạn khá lâu đời của Vân Kinh, nơi này rất đắt đỏ, mà đồ ăn lại không ngon vì thế ngày càng ít khách. Song, lại thường xuyên có hào khách giang hồ xuất hiện ở đây.

Ngô Bình đẩy mở cửa một căn phòng trên tầng ba thì nhìn thấy có một người thanh niên ngồi bên trong, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, tay trái đang gõ theo nhịp trên bàn.

Nghe thấy tiếng động, anh ta đứng dậy rồi cười nói: “Cô Đường, cảm ơn cô đã nể mặt mà tới đây”.

Đường Tử Di cười nói: “Để tôi giới thiệu, đây là anh Ngô Bình, anh ấy chính là chủ nhân của căn biệt thự kia”.

Trần Vĩnh Chân sáng mắt lên rồi vội vàng đi tới bắt tay với Ngô Bình: “Chào anh Ngô, tôi là Trần Vĩnh Chân, rất hân hạnh được quen biết anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh Trần khách sáo rồi, mời ngồi”.

Ba người ngồi xuống, Ngô Bình bắt đầu khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát Trần Vĩnh Chân. Ngay sau đó, anh đã phát hiện trong đầu anh ta có hai linh hồn.

Một linh hồn rất yếu, linh hồn còn lại thì cực mạnh, như thể đang cắn nuốt linh hồn yếu ớt kia.

Thấy thế, Ngô Bình như bùng nổ! Trong truyền thừa mà anh học được có một cách tên là Đoạt Xá, có thể chiếm đoạt cơ thể người khác.

Muốn làm được điều này thì tu vi phải tiến vào cảnh giới Địa Tiên! Lẽ nào linh hồn ở trong cơ thể Trần Vĩnh Chân đã tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi ư?

Nhưng Ngô Bình cảm thấy đây là điều không thể, đến sư phụ anh là Đông Phật tiên sinh còn chưa đến cảnh giới này thì ai có thể làm được chứ?

Tuy rất chấn động, nhưng Ngô Bình vẫn bình tĩnh nói: “Nghe danh Trần Thị ở Lĩnh Nam đã lâu, tôi nghe nói sư phụ của anh Trần là Song Tiên đúng không?”

Trần Vĩnh Chân cười đáp: “Đúng vậy, xem ra anh Ngô đã điều tra về tôi rồi”.

Ngô Bình nói: “Tôi chỉ được nghe một người bạn kể thôi. À, tôi nghe Tử Di nói anh định mua căn biệt thự của tôi hả?”

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Hôm đó đi qua cầu ở vịnh Bạch Long, tôi thấy căn biệt thự ấy có phong thuỷ tốt nên muốn mua”.

Ngô Bình cười lớn nói: “Anh Trần là người Lĩnh Nam, sao lại muốn mua nhà ở Vân Kinh?”

Trần Vĩnh Chân cười đáp: “Sư phụ tôi quê ở Giang Nam, giờ tuổi tác của hai người đã cao nên muốn chuyển về quê sống. Tôi thấy căn đó khá hợp lý nên mới muốn mua”.

Ngô Bình: “Ra là thế, nhưng cổ đông ở vịnh Bạch Long không chỉ có một mình tôi, chuyện này tôi cần phải bàn với họ đã”.

“Sao cơ?”, Trần Vĩnh Chân nhìn anh: “Nhưng tôi nghe nói cổ đông của dự án này chỉ có ba người thôi mà, ngoài Trác Khang ra thì còn ai nữa?”

Ngô Bình cười lạnh, hoá ra Trần Vĩnh Chân cũng đã điều tra rõ ràng rồi, anh nói: “Còn chứ, cổ động thật sự của căn biệt thự đó là Đông Phật tiên sinh”.

Trần Vĩnh Chân biến sắc mặt nói: “Đông Phật tiên sinh! Anh Ngô quen người này sao?”

Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đông Phật tiên sinh là sư phụ của tôi”.

Trần Vĩnh Chân ngẩn ra rồi gật gù: “Nói vậy là anh Ngô không bán đúng không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi cũng lực bất tòng tâm, đành xin lỗi anh Trần vậy”.

Trần Vĩnh Chân thở dài nói: “Tiếc quá!”

Anh ta đứng dậy: “Nếu là nhà của Đông Phật tiên sinh thì thôi vậy, anh Ngô, cô Đường, tôi xin phép!”

Anh ta nói rồi đi luôn, như có việc gì gấp lắm.

Ngô Bình nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ thì thấy anh ta lên một chiếc xe, sau đó mới nói với Đường Tử Di: “Tử Di, tôi phải đi theo dõi anh ta, cô về trước đi”.

Đường Tử Di gật đầu: “Anh cẩn thận đấy!”

Ngô Bình đi xống dưới rồi bắt một chiếc taxi đi theo Trần Vĩnh Chân.

Đường đông nên chiếc xe của Trần Vĩnh Chân không đi nhanh được, kỹ thuật của tài xế taxi rất khá, không bao lâu đã đuổi kịp rồi đi thong dong phía sau.
Chương 181: Đoạt Xá

Xe của Trần Vĩnh Chân đi vào một khách sạn, Ngô Bình bảo tài xế bám theo, sau đó anh trả tiền rồi xuống xe đi theo anh ta.

Nhìn từ xa thấy Trần Vĩnh Chân đi vào thang máy, Ngô Bình lập tức leo tháng bộ, đồng thời khởi động khả năng nhìn xuyên thấu xem anh ta lên tầng mấy.

Thấy Trần Vĩnh Chân đi vào một căn phòng có số là 8606, Ngô Bình ghi nhớ rồi trở xuống tầng một rồi thuê một phòng là phòng kế bên.

Xong xuôi, anh lên nhận phòng rồi bắt đầu theo dõi Trần Vĩnh Chân. Khả năng nhìn xuyên thấu của anh có thể nhìn qua được tường cách âm, anh nhìn thấy Trần Vĩnh Chân đang ngồi trên sofa, phía đối diện có một ông lão râu tóc bạc phơ, già đến mức sắp chết được rồi.

Hai người đang nói chuyện gì đó, Ngô Bình quan sát khẩu hình của họ thì cũng hiểu được đại khái nội dung cuộc hội thoại.

Trần Vĩnh Chân nói: “Sư huynh, thực lực của Đông Phật tiên sinh hơn huynh đệ mình, nếu ra tay thì chúng ta sẽ gặp bất lợi. Đệ mới chiếm được thân thể này nên thực lực vẫn đang có hạn. Còn sư huynh đã quá nhiều tuổi rồi, không thể là đối thủ của Đông Phật tiên sinh được”.

Ông lão kia nói: “Sư đệ, huynh đệ ta chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên mà lại cố thi triển thuật Đoạt Xá thế này sẽ gây ảnh hưởng lớn tới hồn phách. Bây giờ rất cần có linh khí để bồi dưỡng cơ thể, vị trí đó của vịnh Bạch Long có linh khí Tử Long, đó là báu vật vô giá, nếu chúng ta lấy được thì khéo có thể đột phá lên Địa Tiên được đấy”.

“Một khi tiến vào cảnh giới ấy rồi, tuổi thọ của chúng ta sẽ tăng thêm, vậy là có thể sống thêm vài trăm năm nữa”, ông lão nói: “Vì thế dù có Đông Phật tiên sinh ngáng đường thì chúng ta cũng phải chiếm được nơi đó”.

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Sư huynh nói phải. Vậy đệ sẽ ra tay với tên Ngô Bình đó trước. Còn Đông Phật tiên sinh thì chắc phải liều với ông ta một phen rồi. Chúng ta tấn công bất ngờ thì phần thắng sẽ cao hơn”.

Ông lão: “Sư đệ, thần phách của đệ bất ổn nên rất kỵ sấm sét, dạo này lại đang mùa mưa bão nên tốt nhất đừng đi ra ngoài. Chuyện này cứ giao cho ta xử lý”.

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Vậy thì phiền sư huynh rồi”.

Nghe đến đây, Ngô Bình biến sắc mặt, quả nhiên hai người này có ý đồ với linh khí Tử Long, nhưng sao họ biết được chứ?

Lúc này, anh nhìn thấy ông lão đó đi ra ngoài, sau đó đi ngang qua phòng anh. Lúc đi tới cửa, ông lão chợt khựng lại rồi quay người, nhìn vào căn phòng.

Hình như mắt ông ta có thể nhìn xuyên cửa, nhìn thấy Ngô Bình ở trong phòng.

Ngô Bình vô cùng căng thẳng, anh phản ứng nhanh nhẹn chạy ngay ra cửa sổ, bên ngoài là bãi đỗ xe, nếu ông ta xông vào thì anh chỉ còn nước nhảy xuống thôi.

Với độ cao này thì một cao thủ như anh sẽ không gặp nguy hiểm.

Anh nhìn chằm chằm vào ông lão ở bên ngoài, rõ ràng ông ta chưa tu luyện được thần thức nên không thể nhìn thấy anh được.

Ông lão khựng lại vài giây rồi quay người đi tiếp tới thang máy. Chờ ông ta vào thang máy rồi, Ngô Bình mới thở phào một hơi, chắc ông ta không phát hiện ra anh.

“Mình phải báo chuyện này cho sư huynh ngay mới được”, Ngô Bình thầm nghĩ rồi đi ra ngoài, sau đó gọi ngay cho Dương Mộ Bạch.

Hàng lang bên ngoài không có ai cả, anh cố tình đi ngang qua phòng của Trần Vĩnh Chân thì thấy anh ta đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mặt mày thì nhăn nhó. Anh tiến tới gần quan sát thì thấy hai linh hồn trong đầu Trần Vĩnh Chân đang vật lộn với nhau. Dù linh hồn bị áp chế đang rất yếu, nhưng rất quật cường, nó đang dồn toàn lực tấn công.

Ngô Bình thấy cơ hội đã đến, nhưng không biết có nên ra tay hay không.

Biết đây là cơ hội hiếm có, anh ngắt máy rồi giơ tay đẩy cửa. Cửa mở ra, anh bước nhanh tới trước mặt Trần Vĩnh Chân.

Trần Vĩnh Chân không ngờ có người xuất hiện, vì đang ra sức cắn nuốt linh hồn yếu ớt kia nên không kịp phòng bị.

Ngô Bình nhìn sâu vào trong đầu Trần Vĩnh Chân, anh đoán hồn phách mạnh mẽ đó là của một trong hai Song Tiên, hồn phách yếu ớt mới là của Trần Vĩnh Chân thật, anh ta đã bị Đoạt Xá.

“Người này đã ở cảnh giới Võ Thần, hồn phách thuần âm nên sợ sấm sét”, mắt Ngô Bình loé sáng, ngay sau đó thi triển tuyệt kỹ Kinh Lôi Chưởng của Đại Thiền Tự.

Ngô Bình chưa từng luyện môn tuyệt kỹ này, nhưng nếu chỉ tạo ra sấm sét thì chắc không khó. Canh khí dần hiện lên trong lòng bàn tay anh, khi đạt đến một mức độ nhất định, không khí bị ion hoá, bàn tay anh đã ngưng tụ ra một tia sét loá mắt.

Đạo gia gọi đây là Chưởng Tâm Lôi, nếu tăng thêm một bậc nữa, phối hợp với các thủ đoạn giết người khác thì chính là Kinh Lôi Chưởng của Đại Thiền Tự.

“Chết đi!”

Anh tung một chưởng vào đầu Trần Vĩnh Chân, chưởng này không có sức mạnh nội kình, mà chỉ có sấm sét giáng xuống đầu anh ta.

Thấy thế, linh hồn mạnh mẽ kia hét lên, tiếng hét ấy vang vọng trong đầu Ngô Bình. Ngay sau đó, nó thu nhỏ chưa bằng một phần mười lúc đầu.

Ngược lại, linh hồn nhỏ bé kia đã nhân đó áp chết linh hồn mạnh kia. Đây không phải cuộc chiến một mất một còn, nếu bên nào chiếm ưu thế thì sẽ cắn nuốt bên kia.

Ban đầu thì thực lực của hai linh hồn chênh nhau nhiều, nhưng sau khi trúng sét của Ngô Bình, linh hồn mạnh kia đã bị linh hồn yếu ớt của Trần Vĩnh Chân cắn nuốt.

Xử lý linh hồn xâm lăng xong, linh hồn của Trần Vĩnh Chân đã mạnh hơn, vài phút sau, anh ta mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngô Bình lùi lại vài bước rồi cảnh giác nhìn Trần Vĩnh Chân. Bây giờ, anh không biết anh ta là địch hay bạn.

Trần Vĩnh Chân mở mắt rồi đứng dậy, sau đó cúi lạy Ngô Bình: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh biết có chuyện gì xảy ra à?”

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Tôi đều biết hết, nhưng không thể điều khiển cơ thể của mình được. Ban nãy, Từ Thiên Hựu định cắn nuốt ý thức của tôi triệt để, tôi đã liều mình phản kháng. Đúng lúc đó, tôi thấy anh đi vào rồi đánh vào đầu tôi. Sau tia sét đó, thực lực của Từ Thiên Hựu đã giảm nhiều, không còn là đối thủ của tôi nữa và bị tôi cắn nuốt lại. Tôi cũng lấy lại hết ký ức của mình rồi”.

Ngô Bình thở phào một hơi: “Thế thì tốt”.

Trần Vĩnh Chân trầm mặc nói: “Anh Ngô, tôi sẽ mãi ghi nhớ ơn của anh. Trịnh Thiên Tá là sư huynh của Từ Thiên hựu, lão ta sẽ về nhanh thôi”.

Ngô Bình cau mày: “Ông ta ở cảnh giới Võ Thần rồi, với thân thủ với anh thì e không đấu lại được đâu”.

Trần Vĩnh Chân lắc đầu: “Không, nhờ có được ký ức của Từ Thiên Hựu mà tôi đã biết các bí mật của họ. Hai người họ tu luyện công pháp tà môn, nó giúp họ chiếm đoạt cơ thể của người khác khi tiến vào cảnh giới Võ Thần”

“Nhưng công pháp này có một khuyết điểm, đó là được một thời gian sẽ rơi vào tình trạng suy yếu rồi nằm một chỗ như cương thi, không nói cũng không cử động, ít cũng phải hai tiếng đồng hồ. Muốn bình thường trở lại thì phải cần đến thảo dược đặc biệt, chắc Trịnh Thiên Tá đi tìm thảo dược đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Ý anh là chún ta có thể tranh thủ cơ hội này để phục kích ông ta ư?”

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Một khi Trịnh Thiên Tá biết tôi đã giết sư đệ ông ta thì kiểu gì cũng xử tôi ngay. À, ông ta định cướp linh khí Tử Long nên cũng sẽ không tha cho anh đâu. Cho nên chúng ta phải bắt tay với nhau để trừ khử lão già này”.

Ngô Bình là một người quyết đoán, anh chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu ngay: “Được, xử lão già thôi”.
Chương 182: Hồn bay phách lạc

Trần Vĩnh Chân không nhịn được cười mà nói: “Tôi sẽ giả vờ làm Từ Thiên Hựu, anh Ngô hãy trốn bên ngoài, chờ khi nào người lão cứng đờ, chúng ta sẽ đối phó lão sau”.

Ngô Bình hỏi: “Trịnh Thiên Tá chưa mở thần giác đúng không?”

Trần Vĩnh Chân lắc đầu: “Song Tiên toàn tu luyện tà môn, chỉ tu luyện ra thần ý thì đã Trúc Cơ rồi. Nhưng hồn phách của Trịnh Thiên Tá mạnh lắm, dù người ông ta bất động thì vẫn có thể dùng thuật tinh thần để tấn công chúng ta”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể dùng kim châm cứu khoá hồn phách lão ta lại, để lão không thể dùng lực tinh thần được nữa”.

“Có hữu dụng không?”, Trần Vĩnh Chân không tin cho lắm.

Ngô Bình: “Yên tâm, đừng nói là lão ta, đến cường giả Địa Tiên, tôi cũng phong bế được mà”.

Trần Vĩnh Chân mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi! Anh Ngô, chúng ta bắt đầu luôn thôi, anh ra ngoài trước đi, chắc lão già ấy sắp về rồi đấy”.

Ngô Bình gật đầu rồi về phòng của mình chờ.

Hơn chục phút sau, quả nhiên ông lão đó đã quay về. Lão ta chính là Trịnh Thiên Tá - một trong hai Song Tiên. Trịnh Thiên Tá đẩy cửa đi vào rồi nói với Từ Thiên Hựu: “Sư đệ, đệ lại phải vất vả rồi”.

Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh, chờ huynh hồi phục rồi thì chúng ta đi tìm Ngô Bình, phải nhanh chóng lấy được linh khí”.

Trịnh Thiên Tá gật đầu: “Chuyện này không khó, tối nay ta sẽ triển khai ngay”.

Lão ta bỏ dược liệu trong tay xuống, sau đó ngồi xếp bằng, chầm chậm vận công. Khoảng nửa tiếng sau, lão ta đã nằm trên giường rồi nói: “Sư đệ, phiền đệ!”

Trần Vĩnh Chân đứng dậy rồi cười nói: “Huynh đệ mình cần gì khách sáo”.

Anh ta bỏ dược liệu vào một cái chậu rồi châm lửa, dược liệu đang ẩm nên không cháy mà chỉ bốc khói. Trần Vĩnh Chân giơ tay đẩy cột khói ấy về phía Trịnh Thiên Tá, làn khói đã che phủ người lão ta.

Trịnh Thiên Tá: “Sư đệ, bắt đầu đi, ta cảm giác thời gian lần này lâu hơn”.

Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh cứ bình tĩnh, đừng vội!”

Loáng cái, người Trịnh Thiên Tá đã cứng đờ rồi nằm thẳng cẳng, mắt lão ta nhắm lại, không còn nói gì nữa.

Trần Vĩnh Chân vừa đẩy khói vừa ho khan vài tiếng, đó là ám hiệu của anh ta với Ngô Bình.

Ngô Bình lập tức rời khỏi phòng và lao sang phòng bên cạnh bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tay anh cầm sẵn kim châm cứu rồi cắm qua làn khói.

Loáng cái, anh đã cắm được 30 kim vào đầu Trịnh Thiên Tá, phương pháp châm cứu này tên là Hợp Chấn Hồn, vốn dùng để chữa cho người mắc chứng rối loạn lo âu. Lúc này, lại được Ngô Bình dùng để áp chế hồn phách của Trịnh Thiên Tá, hiểu quá rất đáng ngạc nhiên.

Trịnh Thiên Tá mở to mắt với vẻ khó tin, lão ta định nói gì đó, nhưng tiếc là không thể phát ra tiếng được, vì cơ thể đã cứng đờ.

Trần Vĩnh Chân lập tức ném cái chậu đi rồi lấy một con dao ra, định cắt cổ lão ta.

Ngô Bình ngăn anh ta lại: “Đừng!”

Trần Vĩnh Chân ngẩn người: “Tại sao?”

Ngô Bình: “Cách châm cứu này của tôi chỉ có tác dụng khi lão ta sống thôi, anh mà cắt cổ lão ta thì sẽ mất hiệu quả ngay. Tôi lo hồn phách của lão ta sẽ xông ra tấn công chúng ta trước khi nó tan biến”.

Trần Vĩnh Chân ngạc nhiên nói: “Nếu không có anh Ngô nhắc nhở thì tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng rồi. Đúng vậy, Trịnh Thiên Tá cũng biết thuật Đoạt Xá, nhỡ hồn phách của lão ta xông ra ngoài thì nó có thể tấn công chúng ta, vậy thì gay go”.

“Anh đừng lo, tôi biết y thuật, có thể phong ấn toàn bộ cơ thể lão. Tiếp đây, tôi có đầy cách giết chết lão”.

Trần Vĩnh Chân sáng mắt nói: “Sao? Anh Ngô có cách gì hay ư?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: “Là một loại lôi trận có thể khiến lão hồn bay phách lạc”.

Sau đó, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã âm u thì nói: “Tối nay sẽ có mưa sấm chớp, anh Trần, chúng ta phải tranh thủ ngay”.

Trần Vĩnh Chân gật đầu: “Tôi sẽ nghe anh sắp xếp”.

Ngô Bình lại lấy kim châm cứu ra cắm vào các huyệt đạo chính trên người Trịnh Thiên Tá để khống chế cơ thể lão ta. Nếu vậy thì dù người ông ta hồi phục như ban đầu thì vẫn không thể cử động được, mà chỉ nằm im như xác chết thôi.

Anh nói: “Anh Trần, anh lôi Trịnh Thiên Tá lên sân thượng đi, tôi đi chuẩn bị đồ”.

“Được!”, Trần Vĩnh Chân gật đầu.

Ngô Bình lập tức xuống dưới, sau đó vào siêu thị và cửa hàng sắt để mua dây đồng và nam châm, sau đó chạy lên sân thượng.

Lúc này, trời đã đổ mưa, sấm chớp đùng đoàng.

Trần Vĩnh Chân đã lôi Trịnh Thiên Tá lên đây, thấy Ngô Bình mang đồ tới thì anh ta hỏi: “Anh Ngô, tiếp theo phải làm gì?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ bày bố lôi trận”.

Anh lập tức xếp dây đồng và nam châm thành một hình ngũ giác rồi cho Trịnh Thiên Tá nằm vào chính giữa. Tiếp đó, anh kéo Trần Vĩnh Chân ra xa rồi lẩm bẩm thần chú kỳ lạ.

Muốn niệm được thần chú này thì phải phối hợp với thần ý, khi chưa mở được thần ý thì Ngô Bình không thể thi triển được. Lúc này, thần ý đã mượn lồng ngực của Ngô Bình để làm chấn động không khí, sinh ra một làn sóng kỳ lạ.

Sóng âm tiếp cận lôi trận, sau đó đã bị nó hấp thu, lôi trận được kích hoạt, các sợi dây đồng đã có đầy điện tích.

Ngay sau đó, đã có một âm thanh lớn vang lên, một tia sét giang xuống, xé rách bầu trời, tia sét to đùng ấy đã đánh mạnh xuống người Trịnh Thiên Tá.

Ngô Bình và Trần Vĩnh Chân nghe thấy một tiếng gào thét thảm thiết, người Trịnh Thiên Tá bị sét đánh tan tành, hồn bay phách lạc.

Ngô Bình chạy ngay đến chỗ người đang bốc cháy để kiểm tra, thì thấy Trịnh Thiên Tá đã chết.

Trần Vĩnh Chân cũng nhìn rồi không nhịn được cười lớn nói: “Anh Ngô, anh giỏi quá!”

Ngô Bình thở phào một hơi: “Ăn may thôi, anh Trần, anh tìm người xử lý thi thể lão ta đi”.

Trần Vĩnh Chân gật đầu, nhưng anh ta bất chợt tỏ vẻ hoảng sợ rồi nhìn chăm chú lên phía trước.

Ngô Bình hoảng hốt rồi vội ngoảnh lại nhìn, nhưng không thấy gì cả. Lúc anh quay đi đã tạo cơ hội để Trần Vĩnh Chân áp sát người.

“Hỏng rồi!”, Ngô Bình giật mình rồi đỉnh nhảy lên trước.

Nhưng tiếc là đã muộn, Trần Vĩnh Chân đã tung một chưởng vào lưng anh. Uy lực của chưởng này rất mạnh, dù Ngô Bình có Như Lai Thần Canh hộ thể thì vẫn thấy đau nhói, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã nhào.

Trần Vĩnh Chân nổi sát ý rồi lạnh lùng nhìn anh, nói: “Anh Ngô, anh sơ suất quá!”

Ngô Bình lại hộc ra một ngụm máu nữa, chưởng đó đã đánh vỡ mấy mạch máu lớn của anh nên cơ thể bị mất máu nhiều. Nhưng anh lập tức thi triển nhãn lực để ghép các mạch máu đó lại, đồng thời điên cuồng vận chuyển chân khí màu vàng để trị thương.

“Vô liêm sỉ!”, Ngô Bình phẫn nộ nhìn Trần Vĩnh Chân.

Trần Vĩnh Chân hừ lạnh nói: “Vô liêm sỉ ư? Là anh ngu quá nên dễ tin người đấy chứ. Vả lại, tôi cũng rất thích linh khí Tử Long của anh, nếu anh chết rồi thì nó sẽ thuộc về tôi, ha ha…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom