• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 926-930

Chương 926: Thiên Nguyên Chỉ

Chiêu thức thứ nhất của thuật Đồ Long tên là Điểm Tinh Chỉ, ý chỉ dùng pháp chỉ đả thương mắt rồng. Đương nhiên, “rồng” ở đây chính là chỉ kẻ địch mạnh chứ không phải chỉ một con rồng thật.

Trước kia Ngô Bình đã tu luyện Niêm Hoa Chỉ nên hiểu rất rõ về các loại pháp chỉ này. Trong lúc anh đang khổ luyện Điểm Tinh Chỉ thì Đạo Chủng đột nhiên khẽ rung lên, có sự biến đổi.

Ngô Bình rất quan tâm đến Đạo Chủng nên anh lập tức dừng tu luyện, lặng yên quan sát sự thay đổi này. Ngô Bình nhìn thấy Đạo Chủng lại cao thêm một đoạn và mọc thêm một cành mới.

Trên cành mới mọc thêm nhiều mầm non, sau đó nở ra ba bông hoa trắng nho nhỏ rất đẹp. Tiếp đó, hoa tàn rồi mọc ra ba quả nhỏ. Ban đầu quả chỉ to bằng hạt đậu xanh nhưng càng lúc càng lớn dần.

Hơn một tiếng sau, quả đã to bằng một quả nho, trên vỏ quả đầy phù văn và toả ra trường lực kỳ lạ. Trường lực này rất quen thuộc với Ngô Bình, anh ngạc nhiên thốt lên: “Lực Thiên Nguyên!”

Giờ anh mới hiểu Đạo Chủng đã hút lực Thiên Nguyên, sau đó dùng nó để âm thầm nuôi dưỡng, kết thành ba quả này.

Ngô Bình nhìn những quả này, đợi thêm hai tiếng nữa là quả đã chín. Anh vội vã dùng Thần niệm tác động vào quả. Đột nhiên, quả rơi xuống đan điền của anh.

Vừa rơi xuống đan điền, quả này biến thành lực Thiên Nguyên thuần khiết đi vào linh mạch của anh.

Lực Thiên Nguyên này hoàn toàn khác so với Sinh Mệnh Nguyên lực mà anh hút được trước đó. Lực Thiên Nguyên là một lực có khả năng sát thương lớn, nó là một trong những lực mạnh nhất tồn tại trên thế giới.

Loại quả này chỉ mang tới cho Ngô Bình một nguồn lực Thiên Nguyên có hạn nên anh sử dụng nguồn lực này hết sức cẩn thận. Đợi khi cơ thể đã quen với lực này, anh đột nhiên nghĩ ra một việc. Không biết lực này có thể dùng để thi triển Điểm Tinh Chỉ không nhỉ?

Nghĩ đến đây, anh thử vận lực, thi triển một Điểm Tinh Chỉ bắn vào không trung. Ở đầu ngón tay anh hình thành một vòng xoáy, sau đó một ánh sáng trắng bắn ra, trúng vào một cây kim loại cách đó không xa.

Cây kim loại đó được làm từ sắt thần Âm Dương cực kỳ rắn chắc. Một cây sắt loại này dù chỉ to bằng cây đũa thì Tiên quân cũng không bẻ cong được chứ đừng nói là phá huỷ nó.

Thế mà đạo Thiên Nguyên Chỉ của Ngô Bình ban nãy dễ dàng xuyên thủng một cây sắt thần Âm Dương dày mười mấy milimet. Một giây sau, sắt thần Âm Dương bắt đầu chảy ra thành một đống chất lỏng.

Ngô Bình kinh ngạc, lực này có sức phá huỷ kinh hoàng!

Thần kỳ hơn là sau khi cây sắt bị chảy ra thì một tia sáng bay lại vào người Ngô Bình. Anh phát hiện lực Thiên Nguyên vừa quay lại cơ thể anh này còn mang thêm một năng lượng kỳ lạ khác nữa. Năng lượng này vô cùng kiên cố rất giống với đặc điểm của sắt thần Âm Dương!

“Ồ? Lực Thiên Nguyên này lại có khả năng mô phỏng thuộc tính của vật bị tấn công sao?”, Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, giờ mới hiểu ra lực Thiên Nguyên này tại sao lại là một trong những lực mạnh nhất trong vũ trụ. Lực này quả thực là rất thần kỳ!

Đã không còn sớm nữa, Ngô Bình bước ra khỏi phòng, lúc này đã hơn chín giờ. Anh làm vài động tác giãn cơ thì thấy bà nội và mẹ mình đi từ ngoài cổng vào, tay xách nách mang rất nhiều đồ ăn.

Ngô Bình cười hỏi: “Bà nội, mẹ, hai người đi chợ mua đồ ăn sao?”

Trương Lệ cười đáp: “Bà nội con nói hôm nay muốn nấu ăn cho cả nhà nên mẹ theo bà đi chợ”.

Đến Ngô Bình cũng chưa từng được ăn món ăn do bà nội làm nên anh đáp: “Thế trưa nay con phải ăn nhiều lên mới được”.

Bà nội cười hiền hoà đáp: “Được, cháu bà nhất định phải ăn nhiều vào nhé”.

Cương Tử lúc này cũng vừa rửa xe xong, đi tới chỗ Ngô Bình thông báo: “Cậu chủ, sáng nay có mấy người đến tìm cậu chủ đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Là ai vậy?”

Cương Tử: “Không phải khu vực mới này cũng sắp sửa quy hoạch sao? Đám người ban đầu đồng ý nhượng lại nhà để lấy tiền giờ lại gây sự, muốn đòi lại nhà”.

Ngô Bình cau mày, đám người này vẫn dai như vậy sao? Ban đầu đã ký thoả thuận giữa hai bên rồi, những căn nhà đó giờ không thể trả lại được nữa. Hơn nữa anh đã khuyên họ hết nước hết cái rằng giá nhà sẽ tăng trở lại được nhưng họ vẫn sống chết không đồng ý, đòi đổi nhà lấy tiền.

Anh hỏi Cương Tử: “Cương Tử, cậu thấy tôi nên xử lý việc này thế nào?”

Cương Tử đáp: “Cậu chủ, tôi cảm thấy không thể nương theo họ, nếu không thì họ sẽ ngày càng đòi hỏi quá đáng hơn”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói có lý”.

Trước đây anh cảm thấy đều là hàng xóm ở quê nên đã nhượng bộ nhiều lần. Đáng tiếc đám người này cứ hết lần này đến lần khác yêu sách mà không biết điểm dừng.

Vừa nói xong thì anh nghe thấy ở cửa có tiếng người mắng chửi.

Ngô Bình vội vã mở cửa ra thì nhìn thấy một bà cụ già trong thôn đưa theo một nhóm phụ nữ trung niên trong thôn tới trước cửa nhà anh khóc lóc như nhà có tang.

Ngô Bình cau mày hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Bà cụ đi đầu vừa khóc vừa nói: “Ngô Bình à, trước đây các bà đổi nhà lấy tiền nhưng giờ giá nhà tăng lên mấy lần liền, mọi người đều lỗ to. Ai nấy đều vô cùng buồn nên mới khóc than như vậy”.

Đám người này biết mình đuối lý nên đành dùng thủ đoạn hạ lưu này tới quấy quả cho nhà Ngô Bình không được yên. Từ đó ép Ngô Bình phải làm theo ý họ.

Ở phía xa có một đâm đàn ông trong thôn tay cầm cuốc xẻng, vũ khí. Xem ra, chỉ cần Ngô Bình dám không đồng ý thì bọn họ sẽ xông tới đánh anh.

Ngô Bình là người luyện võ nhưng tấm lòng lương thiện như Bồ Tát. Nếu những người này chỉ tới cầu xin thì tám mươi phần trăm anh sẽ đồng ý. Dù gì anh cũng có nhiều đất đai nhà cửa, bớt đi vài căn cũng không sao. Nhưng đám người này lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu này, điều đó khiến anh tức giận.

Anh lạnh lùng nói: “Các vị, cây hoè ma nhà tôi tính tình không tốt đâu, các vị khóc lóc như vậy nhỡ đâu khiến nó tức giận thì cả nhà các vị sẽ đen đủi đấy”.

Bà cụ đi đầu vẫn còn nhớ chuyện xảy ra năm xưa nên không khỏi giật mình hoảng sợ. Thế nhưng nhà bà ta đã chuyển giao bảy tám căn nhà, tổn thất mấy chục triệu tệ. Nghĩ đến đây, bà ta lại nghiến răng khóc càng to hơn.

Ngô Bình âm thầm phóng vài cây châm, những người đang kêu khóc đột nhiên ngã lăn ra đất, sùi bọt mép, toàn thân co giật

Đám đàn ông ở phía xa lập tức lao tới dìu vợ, dìu mẹ mình dậy. Có mấy người giận dữ quát lên: “Ngô Bình, cậu làm gì vậy?”

Thế nhưng người này vừa mở miệng chất vấn là lập tức cũng ngã uỳnh uống đất. Những người còn lại thất kinh, không dám nói câu gì nữa. Mặt ai nấy bàng hoàng sợ hãi.

Ngô Bình nói: “Mau đưa tới bệnh viện đi, muộn là chết người đấy”.

Đám người kia sợ hãi, vội vã đưa người nhà đến bệnh viện. Trước cửa nhà Ngô Bình trong nháy mắt đã không còn một bóng người.

Sau khi đuổi được đám người kia đi xong, ở phía không xa có hai người đi tới. Đó là một nhà sư và một Đạo sĩ, cả hai đều khoảng bốn mươi tuổi. Hai người này mỉm cười, chắp tay cung kính nói: “Bái kiến Long chủ”.

Ngô Bình nhận ra tu vi hai người này không thấp, đều là Nhân tiên. Anh hỏi: “Hai vị tìm tôi có chuyện gì?”

Nhà sư nói: “Long chủ, hai chúng tôi mua một căn nhà ở gần đây rồi tu luyện ở đó. Ở xa chuyển đến, đúng ra nên tới bái kiến Long chủ từ lâu nhưng mấy lần chúng tôi tới, Long chủ đều không có nhà”.

Ngô Bình gật đầu: “Hai vị khách sáo rồi, mời vào nhà ngồi chơi”.

Đạo sĩ nghe vậy liền mỉm cười đáp: “Long chủ, chúng tôi vẫn không nên làm phiền Long chủ nghỉ ngơi thì hơn”.

Hai người này xưng tên họ, sau đó liền cáo từ. Ngô Bình nhìn theo họ, thấy hai người này đi vào một căn nhà nhỏ cách nhà anh khoảng hơn một trăm mét.

Đông Hoàng đi tới, vươn người một cái rồi cọ cọ vào chân Ngô Bình.

Ngô Bình đá nhẹ một cái, hỏi: “Đã tắm chưa đấy?”

Đông Hoàng trừng mắt lên, sau đó há miệng, nhả ra một tờ giấy. Đó là một công thức luyện đan, luyện ra đan dược gọi là Âm Dương Thông Minh Đan. Đan dược này có tác dụng dưỡng thai linh hồn sơ sinh cho Địa tiên cảnh giới Kết Đan, cũng là một loại đan dược rất quý. Theo Ngô Bình biết, có rất ít người luyện được loại đan này.

Anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày đưa cho tao cái này làm gì? Muốn nhờ tao luyện đan giúp hả?”
Chương 927: Tiền hương hỏa

Đông Hoàng gật đầu lia lịa, sau đó nhìn Ngô Bình với vẻ mặt đầy mong chờ.

Ngô Bình cười lạnh: “Đan dược này là người khác muốn đổi cho mày chứ gì? Mày không có nên tới đây đòi tao làm khổ sai cho mày hả?”

Đông Hoàng giận dữ sủa gâu gâu, nhe cả nanh ra như thể đang mắng Ngô Bình đúng là cái đồ hẹp hòi.

Ngô Bình cười hi hi, xoa đầu Đông Hoàng rồi nói: “Đông Hoàng, người đó dùng cái gì để đổi vậy? Cho tao xem tý nào”.

Đông Hoàng lập tức lắc đầu.

Ngô Bình vờ thở dài não nề: “Không cho xem sao? Vậy bỏ đi, mấy ngày nay tao ăn no quá làm không nổi đâu. Đợi bụng tao hết đau rồi luyện đan giúp mày nhé”.

Đông Hoàng rất bất lực, biết nếu mình không mang món đồ kia ra thì Ngô Bình chắc chắn sẽ không luyện đan cho. Không còn cách nào khác, nó đành đi về ổ, ngoạm lấy một xâu tiền đi tới chỗ Ngô Bình.

Trên loại tiền này có tiên văn, không thuộc bất kỳ triều đại nào từng được biết. Ngô Bình tò mò hỏi Đông Hoàng: “Tiền gì đây?”

Đông Hoàng đảo mắt khinh bỉ thay câu trả lời.

Ngô Bình quan sát kỹ hơn thì phát hiện trên tiền này có sức mạnh của tín ngưỡng. Điều đó khiến anh lập tức nghĩ tới một loại tiền - tiền hương hoả.

Tiền hương hoả là loại tiền được dùng để cúng bái thần linh, cần dùng thủ pháp đặc biệt để rèn nên. Thần linh được cúng tế lễ bái qua nhiều năm tháng khiến tiền hương hoả này có được sức mạnh hương hoả.

Tiền hương hoả thông thường chỉ có thể hình thành sau một triệu lần thành tâm lễ bái nên vô cùng quý giá, có thể nói là giá trị cực lớn. Được người đời đến lễ bái không khó, nhưng thực sự thành tâm lễ bái thì khó vô cùng. Dù gì, thứ phức tạp nhất trên đời là lòng người.

Ngô Bình đếm qua, có bốn mươi lăm đồng tiền hương hoả, đây quả là thứ đồ tốt! Tiền này có thể dùng để trấn tà, phá trận pháp, bày trận pháp và rất nhiều công dụng khác. Phàm là người tu hành thì đều rất muốn có loại tiền này.

Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, ở đây có bốn mươi lăm đồng tiền hương hoả. Nếu mày cho tao bốn mươi đồng thì tao luyện đan cho!”

Đông Hoàng “gâu” một tiếng. Quá đáng! Có bốn mươi lăm đồng mà chỉ để lại cho nó năm đồng nên Đông Hoàng giận dữ là đương nhiên.

Ngô Bình bị Đông Hoàng đuổi chạy quanh sân, anh la lên: “Cho mày mười đồng được chưa?”

“Gâu!”, Đông Hoàng tiếp tục đuổi cắn Ngô Bình.

Chạy mấy vòng sân xong, Ngô Bình đành phải thoả hiệp sẽ cho Đông Hoàng hai mươi lăm đồng.

Nhìn cái quần đã bị Đông Hoàng cắn rách bươm, Ngô Bình đành phải đi thay quần khác rồi đi vào phòng luyện đan.

Lúc xây nhà mới, Ngô Bình đã đặc biệt xây riêng một phòng luyện đan. Phòng luyện đan này có ba tầng dưới đất, hai tầng trên mặt đất. Trong đó tầng thứ ba dưới đất là nhà kho, tầng thứ hai là phòng luyện đan.

Ở đây vô cùng yên tĩnh. Khi tới phòng luyện đan, Ngô Bình thấy người linh chi và ngựa linh chi đang nhảy nhót ở bên trong. Nhìn thấy Ngô Bình, bọn chúng không hề sợ hãi mà còn nhảy lên vai anh.

Người linh chi và ngựa linh chi này được trồng ở vườn thuốc đằng trước phòng luyện đan, lúc rảnh rỗi chúng sẽ đi tìm cây hoè và đào tiên chơi. Giờ chúng cũng không sợ Lý Dư nữa, thi thoảng còn chạy xuống nước chơi.

Có điều anh đã dặn Lý Dư, không được cho chúng chạy ra khỏi sân, nếu không sẽ cho chúng một bài học nên thân.

“Đi chỗ khác chơi, tao còn phải luyện đan”, Ngô Bình nói.

Người linh chi và ngựa linh chi nhảy chân sáo ra khỏi phòng luyện đan. Trước khi đi còn quay ra lườm Ngô Bình một cái, cái đám này trông thế mà to gan ra phết.

Ngô Bình lấy ra chiếc lư thần Âm Dương rồi bắt đầu luyện Âm Dương Thông Minh Đan. Luyện loại đan dược này với anh không khó, có điều loại dược liệu sử dụng khá đặc biệt. Cũng may là anh tích trữ không ít dược liệu nên mới có để dùng.

Nửa tiếng sau, ba viên đan ra lò. Hiện giờ anh là Võ quân, sau khi ngưng tụ được Pháp Bàn thì khả năng kiểm soát sức mạnh của anh đã lên tầm cao mới, trình độ luyện đan cũng lên như diều gặp gió. Lô đan dược vừa luyện xong đều là đan dược vương phẩm!

“Không tồi, cuối cùng đã luyện ra được đan dược vương phẩm”, anh mỉm cười, cho mấy viên đan vào chiếc lọ nhỏ rồi đưa cho Đông Hoàng.

Đông Hoàng nhìn mấy viên đan mà mắt sáng rỡ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Ngô Bình: “Người yêu cầu đổi đan dược đó chắc không nói là yêu cầu đan nhất phẩm phải không? Vậy có lẽ chỉ cần đan tam phẩm là đạt yêu cầu”.

Đông Hoàng lập tức hiểu ý, gật đầu như bổ củi. Gì chứ mặc cả là nghề của Đông Hoàng.

Sau khi Đông Hoàng đi khỏi đó, Ngô Bình tiếp tục luyện tiếp đan dược lần trước. Những loại đan dược này đã bị oxy hoá, cần phải luyện lại.

Luyện hơn năm mươi bình thuốc rất tốn thời gian nên Ngô Bình bận rộn suốt ba ngày trời.

Hôm nay, Ngô Bình mới có chút thời gian ngồi bên cạnh ao câu cá. Lý Dư thì nằm trên bụi cỏ gần đó sưởi nắng. Đột nhiên, một con cá dài chừng hai mét nhảy lên khỏi mặt nước, xoay một vòng rất đẹp trên không trung rồi lại rơi xuống nước.

Ngô Bình trợn tròn mắt bởi anh cảm thấy con cá này trông rất quen.

Khi con cá nhảy lên khỏi mặt nước, anh mới nhớ ra đây chính là con cá vua anh từng câu được ở vịnh Bạch Long. Con cá này thuộc dòng cá chình hoa, đầu nó có xương nhọn, vô cùng hung hãn. Con cá này từng là bá chủ sông Bạch Long.

Hồi trước khi bắt được nó, Ngô Bình quyết định thả đi vì một con cá to được như vậy rất hiếm.

Con cá chình hoa lại nhảy lên khỏi mặt nước, nhìn Ngô Bình không chớp mắt. Giờ khả năng suy nghĩ của nó đã không thua gì đứa trẻ mười mấy tuổi nên đương nhiên có nhận ra Ngô Bình.

Nó rất cảm kích anh nên như thể đến để cảm ơn.

Ngô Bình cười nói: “Cá vua, mày không sợ chết hay sao? Tao đang câu cá mà mày dám chạy đến đây. Không sợ tao ăn mày hả?”

Cá vua bơi đến trước mặt anh, để lộ cái đầu trên mặt nước rồi liên tục gật đầu với Ngô Bình.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Sông Bạch Long cách đây mấy trăm cây số, mày không ở đó xưng vương xưng bá mà lại chạy đến đây làm gì?”

Lý Dư lên tiếng: “Chủ nhân, giờ tôi mới là bá chủ của dòng sông, sông Bạch Long này chỉ là một nhánh nhỏ. Tên nhóc này tương đương với quan viên bên dưới, hôm nay tới bái kiến tôi”.

Ngô Bình đáp: “Ồ, nói như vậy là giờ ngươi cai quản cả dòng sông?”

Lý Dư: “Cũng có thể nói vậy. Ít nhất thì thủy tộc ở sông ngòi kênh rạch đoạn tỉnh K, Giang Nam đến tận cửa biển đều đã chịu quy thuận tôi”.

Ngô Bình cười đáp: “Được lắm được lắm, đúng là đáng cơm gạo nuôi ngươi”.

Ngô Bình ném một viên thuốc xuống nước. Thứ này trước đây anh luyện cho Lý Dư, có tác dụng tăng cường sức mạnh thể chất. Sau khi cá vua ăn vào thì liên tục quẫy đuôi, vô cùng vui sướng.

Sau khi cho nó ăn vài viên thuốc, Ngô Bình nói: “Ngươi đừng về sông Bạch Long nữa, sau này ở lại làm thuộc hạ cho Lý Dư đi”.

Cá vua liên tục gật đầu.

Ngô Bình câu được mấy con cá sau đó mang đến nhà bếp cho Lina.

Không lâu sau, ông nội và Lý Mai cũng ngồi máy bay tới và sắp hạ cánh ở sân bay gần đó. Sân bay này mới được xây gần đây. Trước đây lúc xây khu này, Lý Mai đã đầu tư ba tỷ rưỡi tệ. Sau đó cô xây thêm một sân bay tư nhân cách nhà hơn mười cây số. Sân bay này có thể đỗ được máy bay cỡ lớn và trực thăng.

Có lúc thời tiết Vân Đỉnh không tốt, các hãng hàng không khác còn mượn sân bay này để hạ cánh. Từ sân bay đến nhà Ngô Bình đã xây một cao tốc hai chiều, sáu làn xe nên đi lại rất thuận tiện.

Ngô Bình lái xe tới đón họ. Sau khi máy bay hạ cánh, Lý Vân Đẩu, Lý Mai và cả Lý Hoằng Đào lần lượt xuống máy bay.

“Ông nội”, Ngô Bình mỉm cười rồi đi tới ôm lấy Lý Vân Đẩu.

Lý Vân Đẩu cười ha ha, vỗ vai cháu trai, nói: “Cháu ôm ông già này làm gì, ôm vợ cháu ấy”.

“Vợ của Ngô Bình" đương nhiên là chỉ Lý Mai. Lý Mai không khỏi đỏ mặt, giậm chân giận dỗi: “Ông nội!”

Lý Hoằng Đào giang hai tay đi tới: “Anh, em nhớ anh chết đi được”.

Ngô Bình né ngay, lượn sang ôm lấy Lý Mai.

Lý Hoằng Đào kêu lên ảo não: “Anh, em đau lòng lắm đấy!”
Chương 928: Thế Thất Tinh Long Vương

Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến cậu ta, hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

Lý Hoằng Đào cười hi hi đáp: “Em nghe nói ở chỗ anh có một đầu bếp rất giỏi, hơn nữa còn rất đẹp nên em đến ăn chực”.

Ngô Bình: “Tôi bảo cậu quản lý công ty, cậu làm ăn thế nào rồi?”

Lý Mai: “Dạo này Hoằng Đào cũng có thể coi là cố gắng”.

Lý Hoằng Đào vội nói: “Đúng đúng, anh à, gần đây em rất nỗ lực. Chị dâu còn nhận thấy”.

Hai tiếng “chị dâu” này khiến Lý Mai trong lòng âm thầm vui mừng, hắng giọng đáp: “Ừm, cũng được”.

Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, ông nội tới là muốn xem đất ở bên này. Ngoài ra, ông muốn chuyển một số doanh nghiệp và nhà máy của nhà họ Lý đến Vân Đỉnh. Đây là khu mới quy hoạch, sau này sẽ phát triển không thua gì Vân Châu. Chúng ta phải nắm bắt thời cơ này để chuẩn bị thật tốt”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nội, chúng ta cứ tiến hành từng bước một”.

Mấy người họ lên xe, vừa tới đường cao tốc đã thấy trước mặt có ba chiếc xe ben. Đường cao tốc này là do nhà họ Lý xây dựng nhưng người dân địa phương đều được miễn phí sử dụng. Cho nên có nhiều chiếc xe mượn đường này để đi vì đường dễ đi, chất lượng lại còn tốt.

Ngô Bình nhấn còi xe, chiếc xe đằng trước vẫn nghênh ngang như không nghe thấy.

Ngô Bình cau mày, sử dụng Thần niệm hét vào đầu tài xế: “Cút sang làn xe chậm đi!”

Tài xế này đang hút thuốc lá, tai nghe nhạc. Gia đình hắn ta xưng hùng xưng bá ở huyện bên, giàu lên nhờ khai thác trộm đất phù sa sông. Ba chiếc xe ben kia đều là của nhà hắn.

Hiện nay giá đất phù sa sông rất cao, mỗi mét khối đất có giá lên tới ba trăm tệ. Vậy nên một chiếc xe ben như thế này có giá hơn chục nghìn tệ! Mà nhà hắn mỗi ngày sẽ khai thác mười xe như vậy, thế là lãi được một trăm nghìn tệ! Tính ra một năm thì sẽ kiếm được hơn ba chục triệu tệ.

Nghe thấy tiếng nói trong đầu, tài xế này giật nảy mình. Hắn ta sớm đã nhìn thấy xe của Ngô Bình bằng gương chiếu hậu nhưng không mảy may có ý nhường đường.

“Chuyện quái gì vậy nhỉ?”, hắn ta lẩm bẩm.

“Tôi đếm đến ba, nếu anh còn không chịu nhường đường thì hậu quả tự chịu”, giọng nói kia lại vang lên.

Tài xế này lần này đã sợ. Dù gì chuyện này cũng vượt ngoài phạm vi hiểu biết của hắn nên hắn vội đạp phanh né sang bên cạnh nhường đường.

Chiếc xe bên phải thấy đồng bọn đã nhường đường thì rất khó hiểu vì bọn họ là anh hùng xa lộ, trước nay chưa từng nhường đường cho ai.

Chiếc xe phía trước đã nhường đường, Ngô Bình đạp ga muốn vượt lên. Đối phương rất bất lịch sự nhưng anh cũng không có ý định truy cứu.

Thế nhưng, anh đang vượt lên thì chiếc xe ben bên phải đột nhiên quẹo trái, chèn ép xe của Ngô Bình. Hoá ra tài xế này thấy đồng bọn của mình nhường đường nên muốn thể hiện bản lĩnh, định doạ Ngô Bình một phen.

Ngô Bình nổi giận, lực Thiên Tiên trong người bộc phát. Chiếc ô tô tăng tốc rất nhanh, vượt qua chiếc xe ben kia.

“Viêm Dương, đi dạy dỗ hai tên khốn đó đi”, anh lạnh lùng ra lệnh.

Viêm Dương bay qua cửa xe, biến thành một tấm da khổng lồ từ trên trời bay xuống, cuốn lấy đầu xe ở giữa rồi vặn một cái khiến đầu xe đứt lìa.

Tài xế kêu lên kinh hãi, trong buồng lái tối om, sau đó trời đất như xoay chuyển.

Tài xế đằng sau cũng thất kinh, vội vã đạp phanh xe. Hắn ta nhìn chiếc xe ở phía không xa, vỗ đầu kêu lên: “Là xe của nhà họ Ngô!”

Viêm Dương đem phần đầu xe ném lên đỉnh núi cao nhất trong vùng, bên dưới rất dốc. Những người trong xe sợ hãi kêu khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại nhưng nơi đây hoang vu hẻo lánh, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không.

Tài xế ban nãy bị Ngô Bình cảnh cáo vội vã gọi điện về nhà. Người nhận điện thoại là người có quyền lực nhất trong nhà hắn, tên là Vượng Hổ. Vượng Hổ nghe kể xong thì mặt biến sắc: “Là xe nhà họ Ngô sao? Đã nhìn kỹ chưa?”

Tài xế đáp: “Anh Hổ, em không nhìn nhầm đâu. Dùng xe chống đạn như vậy cả huyện chỉ có nhà họ Ngô thôi”.

Vượng Hổ điên tiết: “Bọn thiểu năng này, khốn nạn, ai bảo chúng mày đi chọc tức nhà họ Ngô hả? Chúng mày không biết Ngô Bình đó đáng sợ thế nào sao? Mấy tai to mặt lớn trong tỉnh còn bị cậu ta trị!”

Tài xế khóc lớn: “Anh Hổ, còn có chuyện đáng sợ hơn nữa. Có một thứ kì dị từ trên trời rơi xuống vặt đầu xe ra rồi đưa tới một nơi rất lạ. Hiện giờ bọn em cũng không biết mình đang ở đâu”.

Chuyện này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của Vượng Hổ. Hắn sững người, sau đó hỏi kỹ tình hình. Sau khi đã rõ mười mươi thì hắn thở dài, nói: “Lát nữa anh sẽ đến nhà họ Ngô xin lỗi, hy vọng họ sẽ tha thứ”.

Xe của Ngô Bình tiếp tục đi trên cao tốc, Lý Vân Đẩu cũng không để tâm đến chuyện nhỏ ban nãy.

Ngô Bình: “Ông nội, cháu đã xem qua phong thuỷ Vân Đỉnh, cần phải thay đổi một chút mới tốt. Chuyện này cháu quyết định sẽ tự làm, ông thấy thế nào?”

Lý Vân Đẩu rất tò mò, hỏi: “Tiểu Bình, sau khi sửa lại thì sẽ tốt lên như thế nào?”

Ngô Bình: “Sau khi sửa lại phong thuỷ, khu vực mới này tương lai sẽ phát triển hơn xa bất cứ thành phố nào. Hơn nữa toàn bộ khí vận của phong thuỷ sẽ dồn vào nhà họ Lý ta”.

Lý Vân Đẩu cười đáp: “Nếu như vậy thì phải sửa lại thôi”.

Lý Mai: “Thay đổi phong thuỷ, địa hình thì cần khoảng bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Phải san mấy ngọn núi, đào mấy con sông, có khá nhiều công trình phải xây nên cần ít nhất mấy trăm tỷ”.

Lý Mai: “Chúng ta sẽ lấy lý do gì để xây những công trình này?”

Ngô Bình: “Lấy lý do phủ xanh thành phố, chúng ta sẽ làm miễn phí giúp chính quyền, họ không có lý do gì để từ chối”.

Lý Mai gật đầu: “Được, anh gửi phương án cho em, em sẽ để chuyên gia phụ trách vấn đề này”.

Về đến nhà, Lý Vân Đẩu và những người khác vừa ngồi xuống thì Cương Tử đi tới, nói: “Cậu chủ, có người tên Vượng Hổ xin gặp, anh ta đến từ thị trấn bên”.

Ngô Bình hờ hững đáp: “Tôi không có thời gian, bảo anh ta đi đi”.

Cương Tử gật đầu nhưng một lát sau lại quay lại, nói: “Cậu chủ, anh ta không chịu đi, cứ đứng ở gốc cây đối diện nhà ta chờ”.

Ngô Bình: “Vậy thì cho anh ta chờ đi”.

Nhà mới của Ngô Bình rất to, ông bà ngoại có một khu riêng, ông bà nội cũng vậy.

Sắp xếp xong chỗ ở cho ông nội, Ngô Bình và Lý Mai ngồi trên một chiếc thuyền có mái che màu đen đi ra Đông Hồ chơi. Ở dưới thuyền, cá vua ngậm một sợi dây thừng kéo chiếc thuyền đi.

Thuyền đi đến Đông Hồ thì Lý Mai tựa vào lòng Ngô Bình, nói: “Chồng à, anh muốn thay đổi phong thuỷ như thế nào?”

Ngô Bình cười đáp: “Ở Đông Hồ có Lý Dư, có thể làm Long đình. Xung quanh đắp thêm bảy ngọn núi thì khi hợp lại sẽ tạo thành thế Thất Tinh Long Vương. Thế này không chỉ hội tụ linh khí đất trời mà còn có thể hút năng lượng. Không những có lợi cho nhà họ Lý chúng ta mà còn rất tốt cho Lý Dư. Nó có thể nhờ đó mà hoàn toàn lột xác, trở thành chân long!”

Lý Mai kinh ngạc: “Chồng à, anh lợi hại quá!”

Ngô Bình mỉm cười, nhắc đến một chuyện khác: “Lý Mai, Diệp Huyền muốn một mảnh đất, cứ cho cậu ấy chọn tuỳ ý. Mấy ngày này anh phải giải quyết chuyện của xưởng thuốc, anh sẽ bảo họ xây dây chuyền sản xuất mới ở Vân Đỉnh.

Tập đoàn Miêu Dược, công ty dược Long Huy, còn cả dây chuyền sản xuất thuốc viêm gan B mới đều đang trong giai đoạn triển khai, tương lai vô cùng xán lạn.

Lý Mai gật đầu: “Được”.

Ngô Bình: “Anh vẫn luôn muốn làm lĩnh vực ô tô năng lượng mới. Nhân lúc em cũng ở đây, chúng ta bàn mở công ty đi”.

Lý Mai: “Chồng à, giờ chúng ta mới tham gia vào lĩnh vực xe năng lượng có muộn quá không?”

Ngô Bình cười đáp: “Lĩnh vực này anh cũng không hiểu rõ lắm. Có thời gian phải đi tìm người trong ngành để nói chuyện mới được”.

Hai người họ đi thuyền trên hồ như vậy đến khi tối mới trở về nhà, đến cả cơm trưa cũng không ăn. Sau khi về, Lý Mai về phòng nghỉ ngơi. Dập dìu trên hồ cả ngày nên cô đã thấm mệt.

Ngày hôm sau, một chiếc máy bay đỗ xuống sân bay. Từ trên máy bay, một người đàn ông mặc vest, đi giày da thong thả bước ra khỏi máy bay. Người này xuống máy bay rồi lên một chiếc xe đi thẳng đến nhà Ngô Bình.

Khi Ngô Bình nhìn thấy người đàn ông kia thì không khỏi ngạc nhiên. Anh cười hỏi: “Ông Khương, dạo này ông phát tài rồi sao?”

Người tới là Khương Đông Thăng, ban đầu Ngô Bình cho ông ấy một trăm triệu. Thật không ngờ còn chưa tới một năm mà ông ấy đã khác hoàn toàn.

Khương Đông Thăng cười đáp: “Cậu chủ Ngô, nhờ phúc của cậu mà mấy năm nay tôi kinh doanh tiền ảo cũng kiếm được một ít”.

Ngô Bình biết nửa năm nay, tiền ảo tăng giá mấy chục lần. Anh cười đáp: “Ồ? Ông kiếm được bao nhiêu vậy?”
Chương 929: Chuẩn bị trước

Khương Đông Thăng cười nói: "Tôi đã đầu tư hết số tiền cậu đưa vào đó, sau đó dùng đòn bẩy đầu tư hai mươi lần trong nửa năm. Hiện tại số tiền thu được đã lên tới khoảng hơn hai mươi tỷ tệ".

Ngô Bình giơ ngón tay cái cảm thán: "Hết nước chấm!"

Khương Đông Thăng: "Cậu chủ Ngô, nửa năm nay tôi khá bận rộn, tôi đã tìm hiểu kỹ tình hình của xe ô tô năng lượng trên thị trường hiện nay. Tôi đến đây là để tìm cậu bàn chuyện hợp tác".

Ngô Bình vẫn đang xem xét lĩnh vực kinh doanh này nên nghe Khương Đông Thăng nói vậy, anh mỉm cười đáp: "Ông đến đúng lúc lắm, vào nhà ngồi đi".

Vào đến phòng khách, Ngô Bình gọi người bưng trà lên. Hai người họ bắt đầu bàn công chuyện. Khương Đông Thăng nói nhà nước đã ban hành chính sách, đề ra mục tiêu trong vòng mười lăm năm tới, doanh số bán xe năng lượng sẽ vượt sáu mươi phần trăm. Với tình hình hiện tại, trong vòng mười lăm năm, sản lượng sản xuất xe ô tô sẽ vượt qua năm mươi triệu chiếc, trong đó ba mươi triệu chiếc sẽ là dòng xe năng lượng mới.

Với kỹ thuật điện và hệ thống kiểm soát mạch điện như hiện nay, ngành công nghiệp sản xuất xe hơi động cơ hỗn hợp đã vô cùng phát triển. Đây là tiền đề giúp ngành công nghiệp này càng phát triển và đạt được thành tựu lớn hơn trong tương lai.

Một tháng trước, Khương Đông Thăng thu mua một công ty sản xuất ô tô năng lượng. Công ty này nghiên cứu phát triển lĩnh vực này đã mười năm nay, trình độ kỹ thuật đi đầu. Chỉ có điều do đổ quá nhiều vốn vào quá trình nghiên cứu dẫn đến thâm hụt vốn trầm trọng nên sau cùng phải bán cả công ty đi.

Khương Đông Thăng mua lại doanh nghiệp này với giá mười sáu tỷ tệ, sau đó cho những cán bộ cốt cán cũ của công ty nắm một số cổ phần để họ tiếp tục nghiên cứu và phát triển. Đồng thời, ông ấy cũng đã đi khảo sát các nhà máy sản xuất ô tô lớn trên thế giới, tiếp theo chỉ cần đủ vốn là trong vòng một năm có thể sản xuất ra dòng xe năng lượng chất lượng cao.

Ngô Bình thấy ông ấy trình bày quá dài dòng nên hỏi luôn việc chính: "Ông nói đi, cần bao nhiêu tiền?"

Khương Đông Thăng: "Nếu cậu có đủ vốn thì mỗi năm tôi muốn đổ vào đó tổng cộng một trăm tỷ. Trong một năm sẽ có đủ tài nguyên để tạo ra xe năng lượng hàng đầu. Trong hai năm có thể trở thành một trong ba doanh nghiệp hàng đầu về ô tô năng lượng trên cả nước. Trong ba năm, có thể vươn lên hàng top thế giới".

"Còn nếu không có đủ vốn thì mỗi năm chúng ta đập vào đó ba mươi tỷ, làm từ từ từng bước".

Ngô Bình chỉ suy nghĩ trong vòng một phút rồi đáp: "Được, mỗi năm tôi sẽ đưa ông một trăm tỷ".

Khương Đông Thăng mắt sáng lên, đáp: "Cậu chủ Ngô, doanh nghiệp sẽ do tôi quản lý. Cậu sẽ có chín mươi lăm phần trăm cổ phần của công ty".

Ngô Bình cười hỏi: "Ông chỉ muốn năm phần trăm cổ phần thôi sao?"

Khương Đông Thăng: "Nếu tôi ra ngoài tìm thêm người góp vốn thì không chỉ rắc rối mà còn có nhiều hạn chế. Sau cùng còn chưa biết tôi có giữ nổi năm phần trăm cổ phần hay không. Chẳng bằng tôi nhượng cho cậu chủ Ngô chín mươi lăm phần trăm cổ phần ngay từ đầu".

Ngô Bình gật đầu: "Được, cứ quyết như vậy đi. Những việc đằng sau tôi sẽ để Lý Mai thay mặt tôi làm việc với ông. Còn nơi đặt nhà máy sản xuất thì chọn Vân Đỉnh đi. Tôi đang có không ít đất đai ở đây".

Ngay trong hôm đó, Lý Mai đã đưa Khương Đông Thăng đi xem mấy khu đất ở Vân Đỉnh để xem xét kế hoạch xây dựng nhà xưởng.

Ngô Bình lệnh cho Hắc Thiên Giáo chuyển một trăm triệu đô vào tài khoản do Lý Mai quản lý. Tiếp đó, số tiền này sẽ được giải ngân dần để đầu tư vào lĩnh vực xe năng lượng.

Khương Đông Thăng vừa đi khỏi thì lại một người nữa tới muốn gặp anh. Đó là Chu Hướng Khoa, người điều hành công ty sản xuất vi mạch điện tử. Trước đó, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đầu tư vào đây hơn mười tỷ và có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần trong công ty này.

Công ty của Chu Hướng Khoa hiện đã đổi tên thành công ty Thuỵ Tâm. Công nghệ mới mà họ nghiên cứu đã đạt được bước đột phá mới.

Ngô Bình: "Giám đốc Chu, sao đột nhiên lại tới tìm tôi vậy?"

Chu Hướng Khoa đáp: "Cậu chủ Ngô, việc nghiên cứu của công ty đạt được thành tựu đột phá nhưng bước đột phá đó cũng yêu cầu một nguồn vốn đầu tư lớn hơn. Cho nên tôi muốn xin nhượng lại cho cậu một số cổ phần nữa để đổi lấy vốn phát triển tiếp thành quả nghiên cứu".

Ngô Bình: "Anh cần bao nhiêu?"

Chu Hướng Khoa: "Trong ba năm tới, chúng tôi còn cần ba mươi tỷ nữa. Nếu cậu chủ Ngô có thể góp vốn thêm ba mươi tỷ thì tôi đồng ý nhượng lại thêm mười lăm phần trăm cổ phần cho cậu".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: "Tôi đồng ý".

Chuyện này anh cũng giao lại cho Lý Mai xử lý. Nhà họ Lý sẽ đại diện nhận số cổ phần mười lăm phần trăm này.

Ngô Bình cũng nhân cơ hội yêu cầu họ xây nhà máy tại Vân Đỉnh, Chu Hướng Khoa vui vẻ đồng ý.

Đến chiều, Lý Quảng Long hay tin Ngô Bình đã về nhà nên lập tức lên trực thăng đến gặp anh để bàn việc xây nhà máy tại Vân Đỉnh.

Anh em đã lâu không gặp nên Lý Quảng Long khá nhớ anh. Cho nên, Lý Quảng Long còn đưa theo vợ con mình cùng tới.

Con trai Tiểu Long của anh ta đã lớn lên trông thấy. Nhìn thấy Ngô Bình, cậu bé gọi to: "Chú ơi!"

Ngô Bình vui vẻ cười lớn, ôm lấy cậu bé, nói: "Tiểu Long, càng lớn càng đẹp trai nhé. Có bạn gái chưa?"

Tiểu Long chớp chớp mắt, đáp: "Mẹ cháu bảo tạm thời nghiêm cấm không được có bạn gái".

Mọi người nghe xong đều bật cười vui vẻ.

Ngô Bình mời Lý Quảng Long vào nhà ngồi chơi. Hai người còn chưa nói chuyện thì anh đã chú ý sắc mặt của Đinh Vi không tốt. Anh hỏi: "Chị dâu, em thấy hình như chị không được khoẻ, chị có thấy khó chịu ở đâu không?"

Đinh Vi là trưởng nữ của nhà họ Đinh ở tỉnh phủ, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và được nuông chiều. Vốn có rất ít người khiến Đinh Vi tôn trọng nhưng Ngô Bình lại thuộc số ít đó. Trước giờ cô ấy đều rất xem trọng anh bởi anh có ơn cứu mạng đối với gia đình cô.

Đinh Vi cười đáp: "Chú Ngô, chị không sao cả, chỉ là dạo gần đây mất ngủ nhiều nên cơ thể mệt mỏi".

Ngô Bình: "Chị dâu, em là bác sĩ, tiện đây thì để em bắt mạch cho chị nhé".

Đinh Vi mỉm cười gật đầu, Ngô Bình bắt mạch, trên gương mặt anh không có biểu cảm gì khác thường. Anh nói: "Không sao, để em kê mấy phương thuốc giúp chị điều tiết lại cơ thể là được".

Đinh Vi thở phào nhẹ nhõm: "Chị đã nói là không sao rồi mà anh Long em cứ bắt phải tới phiền em xem giúp".

Ngô Bình nhìn lên đỉnh đầu Đinh Vi có một vầng mây đen bao phủ, còn hơi lộ ra huyết quang. Ngô Bình âm thầm chột dạ, bụng bảo dạ sắp có chuyện không lành.

Nhưng ngoài mặt anh vẫn mỉm cười, nói: "Chị dâu, trong vườn có mấy loại cây ăn quả, em đi hái cho chị ăn thử nhé".

Anh đi vào trong vườn, trên cây hoè đã có thêm nhiều quả chín. Anh chìa tay ra, ba quả tự động rơi vào tay anh. Ngô Bình đưa cho Đinh Vi và Tiểu Long mỗi người một quả rồi nói: "Hai người nếm thử xem".

Tiểu Long cắn một miếng, mắt sáng rực thốt lên: "Chú ơi, quả này ngon thật đấy!"

Đinh Vi cũng cảm thấy vị rất ngon, nói: "Chú Ngô, đây là cây hoè sao? Cây này còn kết quả được sao?"

Ngô Bình cười đáp: "Là do kỹ thuật lai ghép cây trồng”.

Tiểu Long khá nghịch ngợm, trong vườn nhà Ngô Bình nuôi một vài loài động vật như hươu sao, sếu, cừu Alpaca đều bị cậu bé đuổi cho chạy tán loạn. Đinh Vi thấy vậy cũng vội đuổi theo con trai.

Lý Quảng Long mặt đăm chiêu, cảm thấy Ngô Bình như thể có điều gì đó chưa nói ra nên hỏi: "Chú Ngô, hôm nay anh tới là muốn nhờ chú xem bệnh giúp vợ anh. Nửa tháng nay cô ấy nếu không nôn mửa thì lại mất ngủ, thế nhưng bệnh viện kiểm tra lại không ra bệnh. Chú Ngô, hãy nói thật với anh, có phải chị dâu chú có bệnh gì không?"

Ngô Bình vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Quảng Long, hỏi: "Chị dâu có thai rồi, anh không biết sao?"

Lý Quảng Long giật mình: "Có thai? Sao có thể như vậy chứ, bà dì của cô ấy vẫn đến mà?"

Ngô Bình: "Đó không phải bà dì đâu, là xuất huyết do một số bệnh phụ khoa. Anh yên tâm, thai nhi vẫn khoẻ mạnh. Ban nãy em đã cho chị ấy ăn một loại linh dược, trên thị trường giá ít cũng phải một tỷ tệ. Em sẽ xuất hoá đơn cho anh đấy nhé!"

Lý Quảng Long vừa kinh ngạc vừa vui mừng đáp: "Được được được, mười tỷ anh cũng đưa".

Ngô Bình đưa một quả hoè cho Lý Quảng Long, nói: "Anh Long, cơ thể chị dâu không có vấn đề gì nghiêm trọng. Có điều..."

Lý Quảng Long đón lấy quả hoè, còn chưa kịp ăn đã giật mình hỏi lại: "Có điều làm sao?"
Chương 930: Bí cảnh Thiên Võ

Ngô Bình khẽ thở dài: "Vừa nãy em thầm tính một quẻ, e rằng chị dâu không đi cùng anh được bao lâu nữa".

Lý Quảng Long hoảng hốt, suýt nữa bật khóc. Tuy anh ta phong lưu nhưng vô cùng yêu thương vợ, vội nói: "Người anh em, chú đừng dọa anh, chị dâu chú..."

Sắc mặt Ngô Bình rất nặng nề, anh nói: "Chị dâu sống không quá hai năm nữa. Nhưng sức khỏe chị ấy rất tốt, nguy hiểm đến từ bên ngoài".

Lý Quảng Long tóm lấy tay Ngô Bình: "Người anh em, chú phải giúp anh!"

Ngô Bình vỗ tay anh ta: "Anh Long, đừng lo, em sẽ nghĩ cách. Hơn nữa trong vòng hai năm chị dâu sẽ không sao".

Lý Quảng Long gật đầu: "Không sao là tốt".

Ngô Bình: "Chỗ của em rất rộng, anh bảo chị dâu và Tiểu Long hãy sống ở đây, sẽ có ích".

Lý Quảng Long nói: "Được, được, mấy ngày nữa cả nhà anh sẽ chuyển đến đây. Dù sao thì sau này xưởng thuốc đều sẽ chuyển đến khu mới, anh sẽ mua mấy căn nhà mới".

Ngô Bình: "Không cần mua, em sẽ tặng anh căn biệt thự, cách nhà em không xa. Nhưng nó vẫn chưa được trang trí, anh cần tự trang trí".

Lý Quảng Long cười nói: "Cảm ơn chú, thế anh không khách sáo nữa".

Hai người bàn bạc, định xây công ty dược Long Huy và trụ sở chính của xưởng ở khu mới. Về phía thuốc mới thì thuốc mới của công ty dược Long Huy, thuốc uống Linh Huyết chữa bệnh tiểu đường cấp hai đã được đưa ra thị trường. Do hiệu quả vô cùng tốt nên trên thị trường vô cùng khan hiếm, bọn đầu cơ thậm chí còn hét giá lên gấp mười.

Tháng trước thuốc uống Linh Huyết bán được ba triệu hộp, mỗi hộp giá 2500 tệ, doanh thu 7.5 tỷ tệ. Lại thêm cả hai loại thuốc còn lại cũng bán rất chạy, tổng doanh thu lên đến hơn 30 tỷ. Khu xưởng thuốc mới được xây dựng, công ty dược Long Huy năm nay đã có doanh thu đạt đến 400 tỷ, lợi nhuận lên đến 200 tỷ.

Lý Quảng Long nói: "Ngô Bình này, anh nghe nói tập đoàn Miêu Dược đang sản xuất thực phẩm chức năng, chú có thể khai thác vài sản phẩm thực phẩm chức năng cho xưởng thuốc chúng ta không?"

Ngô Bình nói: "Được, khi nào anh xây xong xưởng mới thì em sẽ cung cấp đơn thuốc".

Lý Quảng Long mừng rỡ: "Được, chú yên tâm, anh sẽ nhanh chóng cho xây".

Mấy ngày liền Ngô Bình đều ở nhà. Mãi tới hôm nay, anh đột nhiên nhận được một cuộc gọi."Ngô sư huynh, tôi là đệ tử Liễu Dương của đỉnh Vô Tương, phong chủ mời sư huynh trở về Địa Tiên Giới, người nói bí cảnh Thiên Võ sắp mở ra".

Ngô Bình nói: "Xin chào Liễu sư đệ, ngày mai tôi sẽ tới".

Liễu Dương nói: "Sư huynh, tôi là tai mắt của đỉnh Vô Tương ở bên ngoài, nếu sư huynh có việc gì có thể gọi vào số này để liên lạc với tiểu đệ".

Ngô Bình: "Được".

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình thu xếp chuyện gia đình, sáng sớm hôm sau liền đi Địa Tiên Giới.

Khi lần nữa tiến vào Địa Tiên Giới, thực lực của anh so với lần trước tăng lên hơn mười lần, phi hành trên không trung nhanh như tia chớp, không lâu sau liền xuất hiện ở Thục Sơn kiếm phái.

Trở lại đỉnh Vô Tương, điều đầu tiên anh làm là đến thăm sư phụ Trần Đạo Huyền. Trần Đạo Huyền sống trong điện Vô Tương trên đỉnh Vô Tương. Khi Ngô Bình đến, một người đàn ông bước ra khỏi điện Vô Tương, anh ta mặc một bộ đồ màu xanh lam, có vẻ ngoài hào hoa.

Lúc hai người đi lướt qua, người đàn ông đột nhiên dừng lại, hỏi: "Cậu là sư đệ Ngô Bình sao?"

Ngô Bình nói: "Tôi là Ngô Bình, anh là ai?"

Người đàn ông cười nói: "Tôi tên Từ Vấn, bái sư sớm hơn cậu mấy năm".

Ngô Bình vội vàng nói: "Thì ra là sư huynh".

Từ Vấn gật đầu: "Sư đệ, sư huynh đi làm một chút chuyện, hôm khác sẽ nói chuyện với sư đệ sau".

Ngô Bình: "Được, sư huynh".

Sau khi Từ Vấn rời đi, Ngô Bình đi vào trong điện. Trần Đạo Huyền đang ngồi trên ghế uống trà, trước mặt ông ấy là vài trưởng lão của đỉnh Vô Tương.

"Sư phụ, trưởng lão".

Trần Đạo Huyền gật đầu nói: "Con tới vừa đúng lúc".

Ngô Bình: "Sư phụ, nghe nói bí cảnh Thiên Võ sắp mở ra".

Trần Đạo Huyền: "Ừ, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mốt sẽ mở ra".

Sau đó ông ấy phất tay để cho tất cả trưởng lão đều lui ra ngoài, sau đó cười nói: "Đồ nhi à, ta thấy tu vi của con lại tăng, chẳng lẽ là tăng lên Võ Quân rồi?"

Ngô Bình cười nói: "Không giấu được sư phụ, đệ tử vừa mới đột phá không lâu".

Trần Đạo Huyền rất vui: "Được! Ngày xưa đỉnh Thanh Vân từng có một vị Võ Quân, họ đã ăn mừng suốt ba ngày ba đêm trên đỉnh. Ha ha, khi con trở về từ bí cảnh Thiên Võ, ta cũng sẽ tổ chức tiệc mừng lớn cho con!"

Ngô Bình: "Sư phụ đang nói về Vũ Văn Thiên Đô sao?"

Trần Đạo Huyền gật đầu: "Người này năm đó đột nhiên xuất hiện, áp đảo tất cả anh tài trong Địa Tiên Giới, thậm chí khiến đỉnh Vô Tương chúng ta không ngóc đầu lên nổi. Hiện tại kẻ đó đã bế quan, một khi xuất quan, tu vi của hắn e là sẽ không kém ta đâu".

Ngô Bình có thể cảm nhận được sự lo lắng của Trần Đạo Huyền, liền hỏi: "Sư phụ, ngay cả khi kẻ đó là Tiên Quân cũng không có gì phải lo lắng".

Trần Đạo Huyền: "Đồ nhi à, đại hội đấu kiếm năm nay Vũ Văn Thiên Đô nhất định sẽ ra tay, hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho con ở đại hội đấu kiếm".

Ngô Bình nhướng mày: "Sư phụ quá lo rồi. Nếu có thời gian, con sẽ luyện tập Vô Tương Kiếm Kinh và đánh bại hắn trong đại hội đấu kiếm".

Với sức mạnh hiện tại của mình, anh thậm chí có thể giành chiến thắng khi đánh với Tiên Quân.

Trần Đạo Huyền rất vui và cười nói: "Ta tin tưởng vào con, con thậm chí còn tài năng hơn cả Vũ Văn Thiên Đô. Có lẽ sau này ta sẽ được hưởng sái vinh quang từ con".

Sau đó ông ấy hỏi: "Đồ nhi, lúc con trở thành Võ Quân nhất định là đã mở linh khiếu, không biết con đã mở ra bao nhiêu linh khiếu?"

Ngô Bình: "Sư phụ, còn có hai cái nữa, khi nào có cơ hội con sẽ mở hai linh khiếu còn lại".

Trần Đạo Huyền nói: "Trong bí cảnh Thiên Võ có thể có sức mạnh con muốn, hãy thử xem".

Mắt Ngô Bình sáng lên: "Thật sao? Bí cảnh Thiên Võ rốt cuộc là cái gì?"

Trần Đạo Huyền: "Đó là di tích của tiên điện Thiên Võ, có rất nhiều thứ tốt trong đó. Nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm ở đó. Hơn nữa, bí cảnh Thiên Võ được kết nối với hầu hết các không gian trong Côn Luân, vì vậy những người cuối cùng tiến vào bí cảnh không chỉ có thiên tài của Địa Tiên Giới mà còn có thiên tài của các động phủ khác, con nhất định phải cẩn thận".

Ngô Bình: "Sư phụ, có bao nhiêu người tiến vào bí cảnh?"

Trần Đạo Huyền: "Không dưới hai trăm người. Hơn nữa cũng chỉ có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trở xuống mới có thể tiến vào bí cảnh, nếu không sẽ kích phát sấm chớp bên trong, bị nổ chết".

Ngô Bình: "Cho nên con có thể phải đối mặt với Chân Quân cảnh giới Kết Thai?"

Trần Đạo Huyền: "Không sai, cho nên ta mới nói lần này rất nguy hiểm. Bình thường người tiến vào bí cảnh đều sẽ mang theo pháp khí và phù chú, cho nên không nên khinh thường bất cứ ai".

Ngô Bình: "Sư phụ, bí cảnh Thiên Võ không có ảnh hưởng gì đối với pháp khí và phù chú sao?"

"Đương nhiên là có, bên trong bí cảnh Thiên Võ, pháp khí và phù chú quá mạnh không thể sử dụng được. Nhưng con không được bất cẩn, lúc nào cũng phải cẩn thận".

Ngô Bình gật đầu: "Sư phụ, con hiểu".

Trần Đạo Huyền dặn dò vài câu rồi bảo Ngô Bình đến lầu Đa Bảo tìm vài thứ anh cần dùng trong bí cảnh Thiên Võ.

Lầu Đa Bảo là một tòa nhà năm tầng. Không phải ai cũng có thể vào nơi này, mỗi phong chủ hoặc điện chủ chỉ có mười suất để vào lầu Đa Bảo hàng năm.

Khi hai thầy trò đến trước lầu Đa Bảo, Ngô Bình đã bị sốc trước vẻ ngoài của nó. Anh thấy lầu Đa Bảo cao hơn 300 mét, nơi nó tọa lạc là một chân núi. Anh ước tính sơ bộ diện tích tầng một của lầu Đa Bảo ít nhất là hàng chục nghìn mét vuông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom