• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Thần Y Cái Thế (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

Chương 11: Xạ khuẩn

Được Lâm Uyển Dung đồng ý, lúc này Tô Dật mới chậm rãi bước đến bên giường Lâm lão gia tử.

Mọi người đều nhìn chằm chằm theo anh, không biết anh đang suy tính điều gì.

Bỗng nhiên Tô Dật duỗi tay xuống dưới gối Lâm lão gia tử, lấy ra một chiếc ngọc bội. Cầm ngọc bội trong tay, Tô Dật hỏi:

“Lâm lão gia tử, có phải ông luôn mang chiếc ngọc bội này theo bên mình không?”

Lâm lão gia tử còn chưa kịp trả lời tức thì Lâm Húc Đông chen vào nói:

“Ngọc bội này thì làm sao hả? Đây là món đồ cổ hàng thật giá thật tôi mua mấy tháng làm quà tặng cho ông nội đó!”

Lâm Húc Đông còn chưa nói dứt lời, Tô Dật lập tức quay đầu nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng nói:

“Quà tặng cho ông nội anh sao? Miếng ngọc bội này là một đồng tiền thô* vừa mới khai quật cách đây không lâu. Sao anh dám dùng thứ này làm quà tặng còn bắt ông nội ông luôn mang theo bên người hả? Anh muốn hại ông nội anh sao?”

*nguyên văn 生坑(Shengkeng): thuật ngữ khảo cổ, đề cập đến đồ đồng và tiền cổ lâu ngày không được khai quật, có màu rỉ sét mới hoặc có nghĩa là dù khai quật đã lâu nhưng màu gỉ sét vẫn không bị hư hại, y như hình mẫu hiện nay.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Lời nói của Tô Dật khiến Lâm Húc Đông sợ tái mặt, anh định biện giải thì Lâm lão gia tử hỏi:

“Xin hỏi bác sĩ Tô, miếng ngọc bội này có vấn đề gì sao?”

Một thiếu nữ nhà họ Lâm cũng theo đó châm chọc:

“Con thấy anh ta đang muốn bịa ra mấy chuyện ma quỷ thần quái, nói ngọc bội này có oán niệm linh tinh nên mới khiến cho ông nội bị bệnh này nọ, bắt ông nội vứt miếng ngọc bội này đi để rồi anh ta thừa cơ hội chiếm làm của riêng thì có. Hừ, mấy trò mèo bịp bợm của bọn giang hồ này con thấy hoài…”

Tồ Dật nhìn nhìn đánh giá thiếu nữ một phen, người này không những xấu xí mà còn thích trang điểm lòe loẹt như ma. Anh cố ý nói:

“Tôi thấy cô mới là ma quỷ thần quái thì có!”

“Anh, anh, anh!” Cô ta tức nghẹn họng.

Tô Dật không thèm để ý đến cô ta nữa, tiếp tục nói:

“Loại đồ vật vừa mới được khai quật như này rất dễ tích tụ một số lượng lớn xạ khuẩn vì bị chôn vùi trong lòng đất một thời gian dài, miếng ngọc bội này cũng không ngoại lệ. Thêm nữa, Lâm lão gia tử lại thường xuyên đeo nó bên người cho nên loại bệnh khuẩn này mới có thể bám vào vào ông, khiến cho toàn bộ gan phổi ông bị nhiễm khuẩn càng ngày càng nặng.”

Tô Dật còn chưa kịp nói xong Hoắc Anh Lợi chợt thốt lên:

“Tôi biết rồi, đó là vi khuẩn Gram dương! Sao tôi lại không nghĩ đến nó sớm hơn chứ, tôi đã chẩn đoán sai rồi.”

Lời của Hoắc Anh Lợi đã ngầm thừa nhận những gì Lâm Dật nói là đúng.

Tô Dật mỉa mai:

“Ngoại quỷ giả*, tôi đã nói rồi, xét về thâm niên, Trung y là tổ tông mười mấy đời nhà anh, nhưng anh vẫn cứ tự phụ cố chấp không nghe.”

*nguyên văn 假洋鬼子 (jiǎ yángguǐzi): thường được dùng để chỉ những người mất lòng tin vào văn hóa Trung Quốc và ít hiểu biết về văn hóa phương Tây, nhưng họ lại tôn thờ người nước ngoài và dựa vào người nước ngoài để tôn trọng mình

Anh lại nói với Lâm lão gia tử:

“Thuốc tôi đun cho ông vừa hay có thể diệt được loại khuẩn này, còn lại một ít ông chia ra hai lần thuốc, bồi bổ thêm vài ngày là ổn rồi…”

Sắc mặt Lâm Húc Đông càng tái hơn. Ngọc bội này là do anh ta tặng cho Lâm lão gia tử, nếu như ông tiếp tục truy tội xuống thì địa vị của anh ta ở Lâm gia sẽ tràn ngập nguy cơ.

Nghĩ đến đây, anh ta mặt ủ mày chau nói với Lâm lão gia tử:

“Ông nội, con thật sự không biết miếng ngọc bội kia…”

Lâm lão gia tử cắt ngang:

“Được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa!”

Không ngờ Lâm lão gia tử chỉ nói một câu liền cho qua chuyện này.

Lẽ ra Tô Dật trị được bệnh cho Lâm lão gia tử, chưa nói gì đến mang ơn đội nghĩa nhưng ít nhất cũng nên có thành ý tạ ơn mới phải, nhưng thái độ của Lâm lão gia tử lại thờ ơ.

Chủ yếu là do Lâm lão gia tử quá mức nuông chiều Lâm Húc Đông, không nỡ làm anh ta xấu hổ trước mặt mọi người, dù sao thì anh ta cũng là người cầm quyền tương lai của Lâm gia, Lâm lão gia tử muốn giúp Lâm Húc Đông gầy dựng uy tín.

Thêm nữa là bệnh của ông cũng đã đỡ hơn rồi, thuốc vẫn còn đó, Tô Dật đã không còn giá trị lợi dụng gì đối với ông.

Dứt lời, Lâm lão gia tử đột nhiên chuyển chủ đề nói với Lâm Uyển Dung:

“Uyển Dung, chuyện nhà phân phối mỹ phẩm kia ra sao rồi?”

Dù sao cũng nhờ Lâm Uyển Dung tìm được Lâm Dật đến cứu ông, giọng điệu nói chuyện của ông hòa hoãn hơn một chút.

Lâm Uyển Dung liền trả lời:

“Dạ con vẫn đang tìm cách liên hệ với đối tác nhưng chưa được…”

Lâm lão gia tử gật đầu:

“Có khó khăn thì tìm cách giải quyết khó khăn! Nếu như con giải quyết chuyện này ổn thỏa thì sau này công ty Hoàn Á sẽ giao hết cho con, coi như là của hồi môn sau này.”

Toàn bộ người nhà họ Lâm đều cả kinh, tuy rằng công ty Hoàn Á không thu được nhiều lợi nhuận nhưng trụ sở và đất đai ở đó lại đáng giá rất nhiều tiền.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Nhưng sau khi ngẫm lại, mọi người mới hiểu được sự thâm sâu của Lâm lão gia tử. Công ty bên kia đã kiểm tra điều kiện của nhà họ Lâm, cho rằng điều kiện của bọn họ không phù hợp nên vẫn chưa thỏa thuận được. Vì vậy, Lâm Uyển Dung không thể nào hoàn thành nhiệm vụ này được, ông chỉ đang vẽ ra cho Lâm Uyển một chiếc bánh lớn thơm lừng mà thôi.

Lâm Húc Đông vội tiếp lời:

“Ông nôi, nếu như Lâm Uyển Dung thỏa thuận không được vậy thì bán Hoàn Á luôn đi, sớm muộn gì cũng thua lỗ, ảnh hưởng thu nhập của Lâm gia chúng ta…”

Lâm Húc Đông xảo trá là đây, anh ta biết chắc chuyện này sẽ không thành, vừa lúc nhân cơ hội này bán luôn công ty. Làm như thế, sau này ông có chết đi thì Lâm Uyển Dung cũng không chiếm được một xu tài sản nào.

Quả nhiên, Lâm Húc Đông vừa nói xong Lâm lão gia tử đã gật đầu đồng ý.

Người sầu nhất đó là Lâm Uyển Dung, việc kinh doanh này là nhiệm vụ bất khả thi đối với cô nhưng cô lại không thể nào nói với ông nội.

Lâm lão gia tử nói xong thì phất tay với mọi người, nói:

“Được rồi, lui ra ngoài hết đi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lát…”

Mọi người đứng dậy, chuẩn bị đi ra thì Tô Dật đột nhiên nói:

“Ngoại quỷ giả họ Hoắc kia, với cả Lâm Húc Đông nữa, các cậu định cứ vậy mà đi sao?”

Hoắc Anh Lợi và Lâm Húc Đông giật mình hoảng hốt, bọn họ biết Lâm Dật đang ám chỉ cái gì.

“Kết quả cá cược của chúng ta có rồi, đã đến lúc các cậu phải thực hiện lời hứa, đừng nói là các cậu quên mất luôn rồi chứ”

Tộ Dật trêu tức nhìn hai người.

Bọn họ sao lại quên được, chẳng qua là không ai muốn nhắc đến nó mà thôi, thật mất mặt.

Đặc biệt là Lâm Húc Đông, bảo anh ta dập đầu xin lỗi Lâm Uyển Dung đúng thật là làm mất hết sĩ diện của anh ta.

Quả thực thì Lâm Uyển Dung không muốn lại gây thêm rắc rối gì nữa, nói với Tô Dật:

“Chuyện này thôi bỏ đi…”

Tô Dật mới lại nói:

“Nể mặt Lâm tiểu thư tôi bỏ qua cho các cậu lần này, nhưng tôi nói trước, nếu lại để chuyện tương tự xảy ra một lần nữa thì tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu.”

Hai người thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường lái xe trở về, Lâm Uyển Dung hồn treo ngược cành cây, trong đầu cô lúc này đều là chuyện mà cô đã đồng ý với Tô Dật.

Một trăm vạn tiền cô có đi vay hoặc là bán nhà để trả, nhưng yêu cầu cô ngủ với Tô Dật một đêm khó để mà cô chấp nhận được. Nhưng cô đã đồng ý với Tô Dật rồi không thể thay đổi được nữa, thật không biết phải làm sao.
Chương 12: Chuốc rượu

Liếc nhìn sang Tô Dật, anh đang ngồi ở đó cà lơ phất phơ, miệng còn nhàn nhã ngâm nga bài hát nào đó.

Dù rất bối rối nhưng Lâm Uyển Dung vẫn giả vờ bình tĩnh nói với Tô Dật:

“Một trăm vạn tiền thưởng ngày mai tôi sẽ chuyển qua cho anh như đã hứa…”

Tô Dật không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời:

“Tiền tôi không cần, cứ để nó ở chỗ cô đi, chờ cho công ty làm ăn khấm khá hơn rồi hãy đưa cho tôi cũng không muộn.”

Ngay từ đầu Tô Dật đã không quan tâm gì đến tiền bạc, anh chỉ muốn báo đáp, đương nhiên cũng là vì tóm lấy được Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung cảm động, sau đó ấp úng nói:

“Vậy còn…về chuyện kia…có thể đợi…” Còn chưa nói hết lời, mặt Lâm Uyển Dung đã đỏ.

Tô Dật hỏi lại:

“Chuyện nào?”

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong mặt Lâm Uyển Dung lại càng đỏ hơn, lắp bắp nói:

“Là chuyện anh bảo tôi…”

“Cái nào? Tôi bảo cô làm gì?”

Tô Dật xấu tính lại hỏi tiếp.

Lâm Uyển Dung lúc này mới nhận ra anh đang giả vờ giả vịt.

Nghĩ vậy, cô hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dật, bất mãn nói:

“Anh thật đáng ghét!”

Tuy rằng cáu giận nhưng giọng điệu lại xen chút hờn dỗi, Tô Dật cười sảng khoái, nói:

“Đối với tôi mà nói, điều tuyệt vời nhất trên thế gian này đó là ngủ cùng em, hay gọi tắt là ngủ em!”

*chỗ này đổi xưng hô một xíu cho hợp ngữ cảnh.

Những lời thô tục này từ miệng Tô Dật nói ra không khiến cô thấy phản cảm, ngược lại còn khá buồn cười. Cô nói lại:

“Chuyện này có thể để từ từ được không, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!”

Tô Dật cười xấu xa, nói với Lâm Uyển Dung:

“Chờ đợi thì tôi không ngại, nhưng phải đợi đến khi nào đây? Tôi có thể chờ được, nhưng trái tim bé bỏng thấp thỏm này của tôi đã khát khao từ lâu lắm rồi.”

Lâm Uyển Dung dở khóc dở cười, lại lườm nguýt anh một cái.

Tô Dật không để bụng, lại hỏi Lâm Uyển Dung:

“Phải rồi, cô nói cái công ty kia tên gì?”

Lâm Uyển Dung trả lời:

“Là Nhã Đại! Tôi đã hẹn với Phó giám đốc Marketing và một vài quản lý cấp cao phía bọn họ ăn cơm tối mai, để xem coi có thể tranh thủ được gì không.”

Nói xong, Lâm Uyển Dung liếc mắt nhìn Tô Dật, hỏi ngược lại:

“Anh hỏi chuyện này làm gì, đừng có nói là muốn đi đàm phán thay tôi đó.”

Tô Dật chỉ cười không nói.

Đêm đó, Tô Dật vẫn tiếp tục ăn vạ ở nhà Lâm Uyển Dung không chịu đi, đương nhiên Lâm Uyển Dung cho rằng anh không có tiền nên cũng không bảo anh đi, chẳng qua điều mà Tô Dật tiếc nuối đó là giấc mộng được ngủ trong khuê phòng Lâm Uyển Dung vẫn chưa thực hiện được.

Lại là một đêm ngủ ở sô pha…

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Dung đi làm, Tô Dật đến công ty Nhã Đại, tham quan một lượt các mỹ phẩm trưng bày ở đại sảnh, nắm bắt sơ lược về sản phẩm bên họ.

Tới giờ hẹn, Lâm Uyển Dung một mình một xe đi đến khách sạn.

Để biểu đạt thành ý, Lâm Uyển Dung đặc biệt hẹn ở một trong số ít khách sạn năm sao cao cấp trong thành phố, khách sạn Mạch Long. Giá cả ở đây vô cùng xa xỉ, chi phí bình quân không dưới một vạn nhân dân tệ. Tất nhiên, chất lượng đồ ăn và dịch vụ cũng là hàng đầu.

Không lâu sau khi Lâm Uyển Dung đến, cửa phòng thuê mở ra, một người đàn ông bụng phệ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi lắc lư tiến vào, là Phó giám đốc Marketing công ty Nhã Đại.

Thấy hắn ta đi vào, Lâm Uyển Dung vội vã đứng dậy tiếp đón, lễ phép nói:

“Tưởng tổng, mời vào, sao chỉ có một mình ngài đến vậy?”

Vốn dĩ có mời mấy vị quản lý phòng Marketing cùng đến nữa nhưng không ngờ lại chỉ có một mình Tưởng Tiến.

Tưởng Tiến bắt tay với Lâm Uyển Dung, cười giòn giã nói:

“Có được cơ hội cùng ăn tối với người phụ nữ xinh đẹp như Lâm tiểu thư thật là vinh hạnh cho tôi quá, nếu còn gọi thêm nhiều người đến nữa chẳng phải sẽ quấy nhiễu nhã hứng của đôi ta sao.”

Nói xong Tưởng Tiến lại cười ha hả, một cánh tay còn đặt ở mu bàn tay Lâm Uyển Dung nhẹ nhàng vuốt ve.

Động tác mờ ám này khiến Lâm Uyển Dung rất khó chịu, cô vội vàng rút tay ra, dẫn Tưởng Tiến vào chỗ ngồi.

Hai người ngồi trò chuyện một lúc sau, phục vụ bày rượu và thức ăn lên. Lâm Uyển Dung đích thân rót cho Tưởng Tiến một ly rượu vang đỏ, nâng ly mời nói:

“Tưởng tổng, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội tối nay, ly rượu này tôi kính ngài, hy vọng ngài có thể cho Hoàn Á chúng tôi một cơ hội.”

Nói xong, hai người cạn ly, Lâm Uyển Dung chỉ nhấp một ngum nhỏ rồi đặt ly rượu xuống, Tưởng Tiến chợt nói:

“Lâm tiểu thư, mới ly đầu tiên thôi mà sao cô chỉ uống có một ngụm vậy, phải cho tôi thấy thành ý của cô chứ.”

Tửu lượng Lâm Uyển Dung chỉ tàm tạm nhưng vì để lôi kéo quan hệ với Tưởng Tiến, cô một hớp uống cạn ly rượu của mình.

Sau khi gắp vài miếng cho có, Lâm Uyển Dung vào thẳng chủ đề:

“Tưởng tổng, công ty Hoàn Á chúng tôi thực sự mong muốn được trở thành nhà phân phối chính thức của quý công ty tại Trung Quốc, ngài có thể xem xét cho chúng tôi một cơ hội được không?”

Nhã Đại là công ty chuyên sản xuất hàng tiêu dùng đẳng cấp thế giới, giá trị thị trường lên đến hàng chục tỷ. Đối với Lâm Uyển Dung, việc có thể trở thành nhà phân phối Trung Quốc của bọn họ không chỉ có thể khiến cho Hoàn Á khởi tử hồi sinh mà còn là con đường để giúp cho Hoàn Á phát triển lâu dài. Vì vậy, cho dù có khó khăn đến đâu Lâm Uyển Dung cũng muốn thử một lần.

Mà Tưởng Tiến lại là người có tiếng nói rất lớn trong vấn đề này.

Tưởng Tiến đặt đũa xuống, nhìn Lâm Uyển Dung cười tủm tỉm, chậm rãi nói:

“Lâm tiểu thư, chúng tôi đã tìm hiểu về công ty Hoàn Á và cả Lâm gia rồi. Thành thật mà nói, việc này tôi cũng khó mà nói được bởi vì bên công ty cô không có kinh nghiệm trên lĩnh vực này.”

Lời của Tưởng Tiến nói làm Lâm Uyển Dung có chút nản lòng.

Chợt hắn ta đổi giọng điệu nói thêm:

“Chẳng qua, nó còn phụ thuộc vào biểu hiện của Lâm tiểu thư đây…”

Trong lòng Lâm Uyển Dung dâng lên cảnh giác.

Tưởng Tiến cười khặc khặc đứng dậy, ôm vác cái bụng phệ của hắn ta, cầm chai rượu vang đỏ đến bên cạnh Lâm Uyển Dung. Chai rượu lần lượt rót đầy ba ly, hắn ta nhìn Lâm Uyển Dung nói:

“Cô yên tâm, tôi không có ý gì khác. Chẳng qua, bản thân tôi là một người thích rượu, nếu hôm nay cô uống hết ba ly rượu này thì ngày mai, cô có thể đến tham dự sự kiện giao lưu của chúng tôi.”

Lâm Uyển Dung biết chỉ cần ngày mai cô đến tham dư được là đã chứng minh Hoàn Á đủ tư cách làm nhà phân phối cho Nhã Đại.

Tuy tửu lượng của cô không tốt nhưng cô vẫn quyết định uống cạn hết ba ly rượu này.

Vừa mới uống xong, cô định ăn mấy miếng để áp hơi rượu xuống, nào ngờ Tưởng Tiến lại rót đầy thêm một ly nữa, hắn ta cầm lấy ly của chính mình cụng vào ly rượu của Lâm Uyển Dung.

“Nào, ly này tôi đích thân mời cô!”

Hắn ta nói xong liền một hơi uống cạn, Lâm Uyển Dung không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải cắn răng uống tiếp.

Uống hơn một chai rượu vang đỏ, Lâm Uyển Dung chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân vô lực.

Thấy dáng vẻ chuếnh choáng của Lâm Uyển Dung, Tưởng Tiến lộ ra nụ cười xấu xa.
Chương 13: Bạn trai

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Uyển Dung, Tưởng Tiến đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô, hắn ta âm mưu tính toán làm thế nào mới có cơ hội bắt được Lâm Uyển Dung, không ngờ cô lại chủ động hẹn hắn ta ăn cơm.

Hắn ta biết cơ hội đã tới.

Lúc này Lâm Uyển Dung đang quay cuồng trong men say, ngã gục trên ghế, Tưởng Tiến chậm rãi đến gần, cười bỉ ổi:

“Lâm tiểu thư, phòng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Đi thôi, để tôi đưa em đi nào.”

Mặc dù Lâm Uyển Dung đã say không thể điều khiển được tay chân nhưng ý thức cô vẫn còn thanh tỉnh, cô giơ tay hất ra:

“Đừng, đừng chạm vào tôi, tránh xa tôi ra…”

Tưởng Tiến cười khặc khặc:

“Mỹ nữ như cô mà tôi không đụng thì có còn là đàn ông không? Ngoan, hôm nay tôi sẽ khiến em thích mê.”

Nói xong liền duỗi tay muốn chạm vào gương mặt Lâm Uyển Dung.

Làn da Lâm Uyển Dung mịn màng vô cùng, Tưởng Tiến đã muốn vuốt ve gương mặt này từ lâu rồi nhung vẫn chưa có cơ hội.

Bàn tay tiếp cận khuôn mặt Lâm Uyển Dung đã gần trong gang tấc, bỗng nhiên “rầm” một tiếng, cửa phòng bị một bàn chân đá bay.

Tưởng Tiến hoảng hốt, vội vàng quay đầu nhìn lại, một người đàn ông ăn mặc tầm thường nhưng lại khí thế bức người đang đứng ngay cửa, là Tô Dật.

Tưởng Tiến không quen biết Tô Dật, thấy bộ dạng rách rưới của anh liền nghĩ là anh đi vào nhầm chỗ, nổi giận đùng đùng chỉ vào Tô Dật:

“Cậu là ai, vô đây làm gì, mau cút ra ngoài ngay đi!”

Tô Dật vẻ mặt bình thản, mỉm cười bước vào, chỉ hướng Lâm Uyển Dung nói:

“Tôi là ai hả? Tôi là bạn trai của cô ấy!”

Tưởng Tiến sửng sốt, không thể tin được Lâm Uyển Dung, người đứng đầu tứ đại mỹ nhân Giang thành lại quen một người bạn trai nhìn như ăn mày thế này.

Quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Dung, hắn ta hỏi:

“Lâm tiểu thư, anh ta thực sự là bạn trai cô hả?”

Lâm Uyển Dung tuy say rượu nhưng vẫn còn phần nào tỉnh táo, thấy Tô Dật xuất hiện cô chỉ muốn ngay lập tức rời đi nơi này, liền nói:

“Đúng vậy, anh ấy…là bạn trai của tôi.”

Vẻ mặt Tưởng Tiến cau có, lầm bầm người như Lâm Uyển Dung sao lại quen loại bạn trai như này. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

“Bạn gái cậu uống say rồi, cậu tự lo đi, tôi đi trước đây…”

Thấy tình hình bất ổn, hôm nay không thể tóm được Lâm Uyển Dung, Tưởng Tiến bực dọc nói với Tô Dật rồi chuẩn bị rời đi.

Còn chưa đi tới cửa, Tô Dật đột nhiên chắn ngang trước mặt hắn ta.

Nhìn chằm chằm Tưởng Tiến, Tô Dật lạnh lùng nói:

“Ông ép vợ tôi uống say đến mức này bộ tính bỏ trốn là xong hả?”

Tưởng Tiến trợn trừng mắt, tức giận nói:

“Vậy cậu muốn thế nào?”

Tô Dật cười khẩy:

“Không phải là ông thích uống rượu hả, tôi uống với ông!”

“Mẹ, ai thèm uống với thằng ăn xin như mày! Cút đi!”

Nói xong liền muốn đẩy mạnh Tô Dật qua một bên.

Hắn ta dùng sức rất mạnh, đáng tiếc là nhúc nhích được Tô Dật chút nào.

“Cút ngay cho tao!”

Nhận thấy không đẩy được Tô Dật, hắn ta đưa tay muốn cho anh một đấm.

Tưởng Tiến tuy béo, nhưng khi còn trẻ đã từng luyện võ một thời gian, hắn ta chắc mẩm một quyền này có thể đánh bay được Tô Dật.

Nắm đấm gần Tô Dật trong gang tấc, đột nhiên anh giơ tay bắt lấy nắm đấm hắn ta, hơi dùng sức một chút liền nghe thấy Tưởng Tiến la ó như heo thọc tiết.

“A, đau, đau, buông tao ra!”

“Có uống hay không?”

Tô Dật hờ hững hỏi.

Tưởng Tiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gật đầu liên tục:

“Tôi uống, tôi uống!”

Lúc này Tô Dật mới chịu buông tay cho Tưởng Tiến trở lại chỗ ngồi.

“Phục vụ! Mang lên mười bình Mao Đài, phải là loại Phi Thiên Mao Đài ba mươi năm 53 độ, lại lấy thêm hai cái chén lớn!”

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Loại Phi Thiên Mao Đài ba mươi năm ở khách sạn năm sao này giá phải hơn bốn vạn tệ, mười bình là bốn mươi vạn. Dù sao Lâm Uyển Dung mới là người thanh toán, có nhiều tiền hơn nữa cũng không liên quan gì đến hắn ta.

Có điều tưởng tượng đến mười bình rượu trắng, tửu lượng hắn ta có tốt đến đâu cũng uống không nổi.

Khui hết mười bình Mao Đài ra, Tô Dật vừa rót rượu vừa nói:

“Không phải là ông thích uống rượu sao? Vậy tôi uống với ông, hôm nay uống chưa hết không ai được rời đi.”

Một bình đổ vừa hết một chén, Tô Dật đẩy chén qua cho Tưởng Tiến, cười lạnh:

“Mau, uống đi!”

Nói xong, Tô Dật bắt đầu uống trước, anh nuốt ừng ực như là uống nước lã. Bị sư phụ ngâm trong thảo dược Trung y mười mấy năm nay, đừng nói là rượu trắng, dù có uống thạch tín anh cũng cân được hết.

Tưởng Tiến không muốn uống, nhưng nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của Tô Dật, hắn ta không dám không uống.

Bưng chén lên, gồng sức uống cạn hết. Ngay lập tức ruột gan như bị thiêu đốt, dạ dày hừng hực biển lửa.

Tô Dật lại rót đầy hai chén và uống xong một chén, một chén khác đưa cho Tưởng Tiến, hắn ta khó chịu liên tục phất tay:

“Không được, tôi, tôi không uống nổi nữa…”

Tô Dật cười ha hả:

“Lúc nãy ông ép vợ tôi uống hăng hái lắm mà? Uống tiếp đi!”

Nói rồi bàn tay đặt lên bả vai Tưởng Tiến, nhẹ nhàng dùng sức, hắn ta lập tức la hét ầm ĩ.

“Tôi uống, tôi uống được chưa!”

Lại bưng chén gồng mình lên uống cạn, lần này còn bị sặc một hơi.

Tô Dật lại lần nữa rót rượu. Tưởng Tiến đã đến giới hạn, hắn ta bưng chén vừa uống được một nửa cả người liền xụi lơ, ngã cái “rầm”.

Tưởng Tiến từ trên ghế té xuống dưới đất, rượu trong tay tưới đầy mặt.

Tô Dật ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Tưởng Tiến, lạnh lùng nói:

“Dám giở trò với người của tôi, đây là bài học cho ông đó! Nhớ cho kỹ, lần sau không phải chỉ uống rượu đơn giản như vậy nữa đâu!”

Đáng tiếc Tưởng Tiến đã say mèm, hoàn toàn không nghe được những gì Tô Dật mới nói.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Tô Dật đứng dậy đi đến bên người Lâm Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung xỉn quắc cần câu, nằm tựa lên bàn mơ màng sắp ngủ.

Tô Dật ôm eo bế Lâm Uyển Dung lên, dường như cô cũng cảm giác được sự an toàn, đôi tay vòng lấy ôm chặt cổ anh.

Cơ thể cũng vì vậy càng thêm kề sát vào nhau, Tô Dật liền cảm thấy trước ngực có cái gì đó mềm mại, không nhịn được nổi lên phản ứng.

Ra khỏi phòng, Tô Dật nói với hai người phục vụ đứng ở cửa:

“Đi tìm tên uống say trong phòng kia bảo hắn ta trả tiền!”

Nói xong liền thêm ôm chặt Lâm Uyển Dung, xoay người bước đi.

Hai cô phục vụ mê mẩn nhìn bóng lưng Tô Dật nói:

“Cậu trai này ăn mặc tuy có rách một chút nhưng đẹp trai má ôi luôn, tôi mà có được bạn trai đẹp như vậy thì tốt biết mấy…”

Người kia đứng bên cạnh gật đầu đồng ý:

“Đúng vậy, không những đẹp trai mà còn ga lăng nữa! Nhìn cô gái trong lòng anh ấy đi, mặc dù đang say nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc kìa!”

Ôm Lâm Uyển Dung lên xe lái về nhà, suốt quãng đường cô vẫn luôn ngủ say.

Lâm Uyển Dung khi say rượu cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, bớt đi vài phần lạnh lùng thường ngày lại thêm một chút quyến rũ khó tả.
Chương 14: Giai nhân như mộng

Tô Dật nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa mái tóc Lâm Uyển Dung, lẩm bẩm:

“Tất là đều là lỗi do tôi! Nhưng em yên tâm, kể từ nay chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, không một ai có thể động được đến em!”

Tô Dật đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Lâm Uyển Dung.

Về đến nhà, Tô Dật ôm Lâm Uyển Dung xuống xe, mới vừa chạm vào, Lâm Uyển Dung tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn chui vào lòng anh.

Trong lòng Tô Dật chộn rộn.

Ôm Lâm Uyển Dung tiến vào phòng ngủ, anh đặt cô nằm lên giường, hôn nhẹ lên trán cô, thõa mãn ôm chặt cô vào lòng ngủ một giấc thật ngon.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Dật đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai.

Tô Dật giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, Lâm Uyển Dung đang ôm chặt lấy chăn mền dựa sát vào tường, kinh ngạc nhìn Tô Dật đang nằm trên giường mình.

“Anh, sao anh lại ở đây?”

Không đợi cho Tô Dật giải thích, Lâm Uyển Dung lập tức mắng.

“Đồ lưu manh, đê tiện, anh đã làm gì tôi?”

Nhìn Lâm Uyển Dung đang hoảng loạn Tô Dật nhếch môi cười đắc ý.

“Cô nói xem trai đơn gái chiếc ở chung một phòng còn ngủ chung một giường có thể làm gì? Tất nhiên là làm những chuyện khiến chúng ta đều vui sướng…”

Nói xong còn cố tình nở nụ cười đáng khinh.

Lâm Uyển Dung lại định mắng Tô Dật lần nữa, chợt nhận thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, lúc này cô mới bình tĩnh lại.

Dừng lại một chút, Lâm Uyển Dung bắt đầu hồi tưởng sự việc xảy ra ngày hôm qua.

Lâm Uyển Dung dè dặt hỏi Tô Dật:

“Hôm qua…sao anh đột nhiên lại xuất hiện ở khách sạn vậy?”

Quay đầu sang nhìn cô, Tô Dật thuận miệng nói bừa:

“Bởi vì tôi biết em nhớ tôi nên tôi liền ra roi thúc ngựa chạy đến bên em…”

Tô Dật cố tình trêu chọc Lâm Uyển Dung.

Hôm qua, ngay khi Lâm Uyển Dung ra khỏi công ty, Tô Dật đã luôn đi theo cô, anh sợ cô bị người ta bắt nạt, chì là Tô Dật không ngờ tửu lượng Lâm Uyển Dung lại kém đến vậy.

Lâm Uyển Dung cũng biết Tô Dật đang nói đùa, cô lại hỏi:

“Anh đưa tôi về nhưng sao lại ngủ ở giường của tôi?”

Tô Dật cười khặc khặc:

“Tôi cũng không muốn vậy nhưng cô cứ một hai lôi kéo tay tôi, muốn tôi ngủ với cô…Tôi sao có thể làm trái ý người đẹp được?”

“Không thể nào!”

Lâm Uyển Dung thực sự không nhớ chính mình đã nói những gì, ngoại trừ phủ nhận cô không còn lựa chọn nào khác.

Có điều, cô thừa nhận đêm qua ngủ trong lòng Tô Dật là giấc ngủ bình yên nhất của cô trong mấy năm qua, nhất là vòng ngực vững chắc của Tô Dật làm cho cảm giác vô cùng an toàn.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Lâm Uyển Dung không muốn hỏi nữa, cô sợ càng hỏi lại càng lòi ra nhiều chuyện khiến cô phải xấu hổ thêm nữa, dứt khoát nói:

“Anh đi ra ngoài đi, tôi muốn thay đồ, chuyện hôm nay anh không được nói ra với bất kỳ ai!”

Tô Dật tựa vào đầu giường cười khà khà, nhưng lại không chịu nhúc nhích.

Lâm Uyển Dung trừng mắt nhìn anh, thẳng cẳng đạp cho anh mấy đạp, có chút hờn dỗi nói:

“Anh mau đi ra ngoài nhanh lên!”

Dáng vẻ hờn dỗi này của cô khác xa một trời một vực so với thái độ lạnh lùng thường thấy, Tô Dật nhìn lại thêm ngứa ngáy trong lòng, càng chắc chắn thêm quyết tâm Lâm Uyển Dung phải là của mình.

Anh đứng dậy lượn lờ đi tới cửa, vừa định mở cửa ta thì nghe thấy cô ở đằng sau nhỏ giọng nói:

“Khoan đã…”

Tô Dật lập tức đứng lại, quay đầu cười hì hì nhìn Lâm Uyển Dung.

“Có phải vẫn chưa tỉnh rượu muốn tôi giúp em thay quần áo không?”

Nếu là trước kia Tô Dật cợt nhả như vậy, cô chắc chắn đã tức giân một phen. Nhưng bây giờ dường như cô đã quen rồi, nghe anh nói vậy cô chỉ trừng mắt với anh rồi nói tiếp:

“Hồi trước anh bảo muốn chữa khỏi bệnh cho ông nội thì ngủ với anh một đêm, như vậy đêm qua coi như xong xuôi rồi đó, từ giờ trở đi anh không được phép nhắc lại chuyện này nữa.”

“Không được! Rõ ràng là không phải mà!”

Tô Dật lập tức phủ nhận.

“Hơn nữa đêm qua rõ rành là cô muốn tôi ở lại, như vậy không tính!”

Đáng tiếc, mặc cho Tô Dật nói như thế nào thái độ Lâm Uyển Dung vẫn kiên quyết.

“Tôi nói tính là tính, anh không có quyền gì phủ nhận! Đi ra ngoài đi!”

Tô Dật khóc không ra nước mắt, tưởng đâu chính mình chiếm được lợi ôm mỹ nữ ngủ ngon lành một đêm, nào ngờ khiến cho sự tình vốn nắm chắc lại thất bại, sớm biết vậy tối qua đã xử gọn cô luôn rồi!

Nhìn Tô Dật chán chường bước ra cửa, Lâm Uyển Dung nhịn không được cười trộm, thật ra anh không đáng ghét như những gì anh thể hiện ra bên ngoài.

Thay quần áo xong rồi đi ra phòng khách, thấy Tô Dật đang ngồi ỉu xìu ở trên so pha, cô liền hỏi:

“Hôm qua Tưởng tổng sao rồi?”

“Ai mà biết được, uống đến chết rồi cũng nên…”

Tô Dật hờ hững nói, kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất

Lâm Uyển Dung cũng còn nhớ mang máng một số việc, nghe xong không khỏi thở dài:

“Cái tên đó, vốn tưởng rằng Hoàn Á còn có một chút cơ hội, nhưng bây giờ thì có vẻ như đi tong hết rồi.”

Cô ảo não ngồi xuống sô pha.

Sở dĩ Lâm Uyển Dung ảo não như vậy là vì vụ kinh doanh này mà không thành, Hoàn Á chắc chắn sẽ bị ông nội bán đi, không có Hoàn Á, tiền để trang trải học phí cho em gái cũng là một vấn đề, xem ra cô chỉ có thể ra ngoài làm công rồi.

Tô Dật cười tủm tỉm, tự tin nói:

“Không có Tưởng Tiến chẳng lẽ không còn cách nào khác?”

Lâm Uyển Dung sững sờ, nhìn Tô Dật hoang mang:

“Anh có cách gì?”

Mặc dù Tô Dật đã trị khỏi bệnh cho ông nội và hôm qua còn cứu cô một lần, nhưng đây là chuyện làm ăn buôn bán, không phải chữa bệnh, cô không tin anh có biện pháp nào.

Trước sự nghi ngờ của Lâm Uyển Dung, Tô Dật lập tức nói:

“Tất nhiên là có cách, có điều nếu tôi giúp cô vụ làm ăn lần này, cô tính báo đáp tôi thế nào?”

Tô Dật vừa nói vừa cười xấu xa. Anh đã tính rồi, chỉ cần Lâm Uyển Dung hỏi lại, anh lập tức yêu cầu cô lại ngủ với anh một đêm.

Thật không may, cô không hề nghĩ ngợi gì mà nói liền:

“Ngoại trừ yêu cầu lúc trước, cái gì đều có thể!”

Một câu này liền đánh nát bàn tính của Tô Dật.

Anh quả thực khóc không ra nước mắt.

Vốn dĩ tính toán nhân cơ hội này lại giành thêm một đêm của Lâm Uyển Dung, nhưng anh không ngờ mới vừa mở miệng đã bị cô chặn họng.

Dù không đạt được như nguyện nhưng anh vẫn phải giúp Lâm Uyển Dung.

“Việc này đợi tôi suy nghĩ kỹ rồi nói! Đi thôi, bây giờ chúng ta đến Nhã Đại. Hôm nay tôi sẽ cho em thấy chồng tương lai của em đỉnh cỡ nào!”

Tô Dật nói chồng tương lai, Lâm Uyển Dung không để tâm lắm, đã quen anh tiện mồm nói nhảm, cô chỉ là tò mò anh có cách gì để khiến Nhã Đại đồng ý cho cô làm nhà phân phối.

Lâm Uyển Dung cầm túi xách chuẩn bị đi với Tô Dật, nhưng cô vẫn còn lo lắng:

“Chúng ta không được mời, sợ rằng ngay cả đại sảnh cũng không thể vào được…”

“Đi thôi, xe đến núi ắt sẽ có đường!”

Lái xe ra cửa, tâm tình cô vẫn cảm thấy thấp thỏm, cô muốn hỏi anh rốt cuộc có biện pháp nào, nhưng cô biết lấy tính tình Tô Dật, nếu bây giờ cô hỏi anh nhất định sẽ không tiết lộ.
Chương 15: Chặn cửa

Giang Thành nhiều người đẹp, lại là thành lớn nhân khẩu đông, vì thế cho nên tổng bộ của Nhã Đại Trung Quốc liền được xây dựng tại đây.

Hai người đậu xe xong, vừa mới vào cửa thì bỗng nhiên bị hai bảo vệ to cao chặn lại không cho bọn họ tiến vào khu làm việc. Lâm Uyển Dung vội vàng nói: “Tôi là người bên công ty Hoàn Á, là Tưởng tổng Tưởng Tiến mời chúng tôi tới tham dự Hội nghị đại lý…”

Quả thật tối qua Tưởng Tiến đã nói như vậy, nhưng tiền đề là anh ta phải chiếm được Lâm Uyển Dung thì mới tính.

Bảo vệ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Dung và Tô Dật: “Không được, trong thông báo mà chúng tôi nhận được không có công ty Hoàn Á của mấy người.”

Lâm Uyển Dung không biết phải làm sao, cô chỉ có thể lấy di động ra trực tiếp gọi cho Tưởng Tiến.

Ngày hôm qua Tưởng Tiến không chiếm được Lâm Uyển Dung, đồng thời bị Tô Dật bóp vỡ cả xương bả vai, còn nốc vào hơn ba bình rượu trắng, nửa đêm phải vào bệnh viện rửa dạ dày. Nếu không phải hôm nay còn có hội nghị quan trọng buộc hắn ta phải gắng gượng dậy đi làm, thì có lẽ hiện tại hắn vẫn đang nằm trong viện.

Có người nhận điện thoại, Lâm Uyển Dung vội vàng nói:

“Tưởng tổng, tôi là Lâm Uyển Dung, tôi đang đứng dưới lầu công ty anh, bảo vệ…”

Lâm Uyển Dung còn chưa dứt lời, Tưởng Tiến đã lớn tiếng mắng:

“Nhã Đại chúng tôi sẽ không hợp tác với cái công ty bé xíu rách nát của các người! Cô cũng đừng có mơ lên đây gặp tôi nữa! À đúng rồi, tôi sẽ nói cho cô vì sao lại như vậy, đó đều là do thằng người yêu ăn mày của cô ban tặng đấy, cô có muốn trách thì đi mà trách nó!”

Lâm Uyển Dung vừa muốn mở miệng tranh thủ, Tô Dật bỗng nhiên đoạt lấy điện thoại trực tiếp nói:

“Họ Tưởng, tôi cho anh năm phút, nếu anh không tự mình xuống đón chúng tôi, có hậu quả gì thì anh tự chịu trách nhiệm!”

Tô Dật vừa dứt lời, bên kia đầu dây lập tức truyền tới giọng nói đầy giận dữ:

“Con mẹ nó, một thằng ăn xin như mày thế mà cũng đòi đe dọa tao! Tao nói cho mày biết, tao bây giờ không rảnh, tao còn phải họp. Đợi tao họp xong, tao nhất định sẽ giết mày!”

Hôm qua Tưởng Tiến ăn đủ khổ, hôm nay hắn ta cố ý dùng tiền mời mấy tay ác ôn, còn đang nghĩ xem nên trả thù Tô Dật như thế nào đây. Không nghĩ tới Tô Dật thế mà lại chủ động tới, đồng thời còn dám uy hiếp hắn ta.

Tô Dật cũng không nghe hắn nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại. Đối thoại của hai người, Lâm Uyển Dung cũng nghe thấy, cô có hơi lo lắng nói:

“Thôi vậy, chúng ta trở về thôi…”

Lâm Uyển Dung sợ lại xảy ra rắc rối gì nữa, đến lúc đó không dễ giải quyết cục diện. Dù sao Nhã Đại cũng là một công ty có tiếng, nhân viên cấp cao ở đây đều có bối cảnh lớn, hắc bạch đều ăn.

Tô Dật khẽ cười, anh đưa tay vuốt sợi tóc trước trán của Lâm Uyển Dung ra sau tai, từ tốn cười nói:

“Đừng lo, có chồng cô đây rồi.”

Đến lúc này rồi mà Tô Dật còn cợt nhả nói đùa, Lâm Uyển Dung tức giận liếc anh một cái.

Mấy bảo vệ bên cạnh thấy Tô Dật trông như thằng ăn mày thế mà lại vô cùng thân mật với cô gái tựa như thiên tiên là Lâm Uyển Dung, ai nấy đều ghen tị đến đau cả mề.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng năm phút đồng hồ, Tưởng Tiến vẫn không xuống. Tô Dật cười lạnh một tiếng, anh kéo tay Lâm Uyển Dung đi về phía sảnh triển lãm.

Sảnh triển lãm không thuộc khu làm việc, đây là nơi các đại lý lựa chọn hàng mẫu, khách hàng cũng có thể tùy ý tham quan. Bảo vệ đương nhiên không thể cản trở hai người.

Vừa đến sảnh triển lãm, Lâm Uyển Dung vội vàng rút tay ra khỏi Tô Dật, cô vừa lo lắng vừa thắc mắc hỏi:

“Đến đây làm gì?”

Tô Dật vẫn cứ cười ha ha nói:

“Cô đừng quan tâm, cứ nghe tôi là được.”

Tô Dật mặc dù vừa cười vừa nói, thế nhưng trong giọng nói vẫn chứa khí thế không cho người khác nghi ngờ. Điều này khiến cho Lâm Uyển Dung có hơi bất ngờ.

Vừa nói xong Tô Dật liền tới trước tủ trưng bày, mở ra một lọ kem dưỡng tay, sau đó nói với Lâm Uyển Dung:

“Qua đây, giơ tay ra.”

Lâm Uyển Dung mặc dù không biết Tô Dật muốn làm gì, thế nhưng cô vẫn đưa tay ngọc của mình tới trước mặt Tô Dật.

Chỉ thấy Tô Dật quyệt lấy kem dưỡng da tay trong lọ rồi thoa lên mu bàn tay của Lâm Uyển Dung. Vừa mới thoa lên một vòng, chợt thấy mu bàn tay của Lâm Uyển Dung vậy mà lại nổi lên mụn nhỏ đo đỏ.

Phái nữ đều thích trưng diện, đối với da dẻ của mình càng là bội phần quý trọng. Thấy mu bàn tay mình như vậy, Lâm Uyển Dung bị dọa cho hồn bay phách lạc, không khỏi hét lên một tiếng:

“Tay tôi, tay tôi bị sao vậy?”

Lâm Uyển Dung vừa la lên, không ít thương gia xung quanh đều nghe tiếng đi qua. Thấy bàn tay của Lâm Uyển Dung, mấy người này cũng giật nảy cả mình, cả đám bắt đầu ồn ào bàn tán.

Quản lý phụ trách sảnh triển lãm cũng bị dọa hoảng, cô vội vàng nói:

“Không thể nào, sản phẩm này chúng tôi đã bán rất lâu rồi, chưa có khách hàng nào phản ánh là xảy ra tình trạng dị ứng. Đây chắc chắn không phải là vấn đề do sản phẩm của chúng tôi, nhất định là do da của quý cô này có vấn đề…”

Tô Dật hừ lạnh một tiếng, anh nhìn cô quản lý này, hỏi ngược lại:

“Đây chính là nghệ thuật kinh doanh của Nhã Đại các người? Khí xảy ra chuyện không tự kiểm điểm chính mình trước, ngược lại đi trách khách hàng?”

Quản lý còn muốn biện giải, Tô Dật cầm lấy kem dưỡng, cười lạnh nói:

“Nếu cô đã không tin, vậy thì cô đến thử đi. Mọi người đừng quên quay lại video nhé.”

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra, Lâm Uyển Dung cũng bắt đầu quay video.

Quản lí nhận lấy kem tay, nhưng cô ta cũng không vội bôi mà nhìn qua một lượt Tô Dật cùng Tô Uyển Dung.

Lâm Uyển Dung tuy rằng xinh đẹp, ăn mặc cũng có guu nhưng Tô Dật lại lôi thôi lếch thếch, nhìn như một kẻ ăn mày. Thấy vậy cô ta liền cười nhạt một chút, trào phúng nói:

“Tôi thấy các người không phải là đến xem đồ mỹ phẩm mà là cố tình tới ăn vạ, Loại kem dưỡng da tay này tôi vẫn dùng suốt, sáng này còn thoa, sao có thể có vấn đề gì chứ?”

Nói xong, quản lý nhẹ nhàng thoa một lớp lên tay sau đó liền giơ tay lên xoay về hướng mọi người nói:

“Đây, có vấn đề gì không?”

Mọi người quan sát, thấy mu bàn tay cô ta quả thực hoàn toàn không xuất hiện vấn đề gì.

Quản lý vừa định thu tay, đột nhiên mu bàn tay cô ta bắt đầu ửng đỏ, đồng thòi nổi lên một mảng mụn đỏ.

“Sao, sao có thể?”

Quản lý vội vàng tìm khăn giấy, cô ta dùng sức lau mu bàn tay, mà lúc này, Tô Dật cười lạnh hỏi:

“Cô nói chúng tôi ăn vạ, vậy thì chẳng lẽ cô cũng là đồ ăn vạ?”

Tô Dật vừa dứt lời, mọi người đều cười ồ lên.

Vài đại lý càng là sợ hãi trong lòng, nói:

“Chúng tôi vẫn luôn bán sản phẩm của Đại Nhã các cô, nếu đây mà là khách hàng sử dụng, xảy ra chuyện gì thì tính cho ai?”

“Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Các người phải cho chúng tôi một lời giải thích.”

Mọi người mồm năm miệng mười, mà nữ quản lý kia cũng kinh hoảng không biết phải làm sao.

Tô Dật ha hả cười lạnh, từ tốn nói:

“Bảo vị Tưởng tổng kia của các người lập tức cút xuống đây đón tôi, nếu không chuyên này một khi truyền ra, ngày mai khắp nơi đều là tin tức về Nhã Đại. Đến lúc đó, cũng không phải dễ dàng giải quyết như này.”

Quản lý vội vàng gọi điện thoại cho Tưởng Tiến. Thật ra cô ta không gọi thì bộ phận giám sát cũng đã vội vàng báo cáo lên rồi.

Không tới một lát đã thấy Tưởng Tiến dẫn theo hải bảo vệ khí thế hung hăng đi tới.

Bởi vì hôm qua bị Tô Dật giày vò quá nghiêm trọng, một cánh tay của Tưởng Tiến còn chưa dám động đậy, chỉ có thể nằm thẳng tắp mà ngủ, sắc mặt hắn ta càng là bởi vì phải rửa ruột mà bơ phờ không chút màu máu.

Tô Dật vẫn mang dáng vẻ bất cần đời, anh nói với Lâm Uyển Dung bên cạnh:

“Tôi đã nói rồi, hắn ta nhất định sẽ xuống đón chúng ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm Thần Yêu Nghiệt
Chương 36-40
Bác Sĩ Thần Thông
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
(Full) Tổ Thần Chí Tôn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom