• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111-112

Chương 111 Ông nợ tôi

Gửi tin nhắn xong, Tần Thiên tiện tay cầm lên, di động liền trở thành một mảnh sắt vụn.

Kiều Lục nhìn thấy tin nhắn lập tức gọi điện thoại. Thông báo nhắc nhở không thể nghe máy.

Xảy ra chuyện gì?

Tại sao Lão Cửu không nghe điện thoại? Kiều Lục không khỏi nổi lên nghi ngờ. Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, liệu có lừa gạt không?

Sư gia bên cạnh thấp giọng nói: “Lão Cửu lần theo dấu vết của Cường Long đến nhà máy bỏ hoang, sợ lộ thân phận cho nên không tiện gọi điện thoại.”

“Hơn nữa, có lẽ tín hiệu ở nơi đó cũng không tốt.”

“Lục gia, Lão Cửu đi theo ngài lâu như vậy, con người rất thông minh, làm việc luôn rất đáng tin, tôi cảm thấy chắc không có việc gì.”

“Vả lại, Lục gia đích thân đến đó, dù cho có biến số gì thì có sao đâu?”

“Lục gia sẽ thuận tiện hành quyết.”

Kiều Lục bị thuyết phục, nghiến răng nói: “Gọi hết tất cả anh em có thể đánh nhau đi theo tôi!”

Mười chiếc Jinbei, hàng trăm thành viên chủ chốt trong tay, hùng hổ tiến về nhà máy bỏ hoang.

Khi họ đến nhà kho, phát hiện Cường Long nằm trên vũng máu không nhúc nhích. Xung quanh là những đàn em của hắn ta, ai nấy đều đầy đau thương.

Mà Lão Cửu, đang cầm một khẩu súng đứng ở bên cạnh Tần Thiên.

Tần Thiên bị trói gô lại, trói vào ghế.

Kiều Lục vui mừng.

“Lão Cửu, quả nhiên cậu không để tôi thất vọng, ha ha ha ha!”

“Họ Tần, không phải mày tài giỏi lắm sao? Bây giờ, ông đây sẽ tự tay giết mày.”

“Ông chủ Tiết đã nói, cái đầu của mày đáng giá một trăm triệu!”

Đàn em từ bên cạnh lão ta giật lấy một con dao muốn giết Tần Thiên.

Tứ đại kim cương dưới quyền Cường Long chặn ở trước mặt, chất vấn: “Lục gia, đây là ý gì?”

“Anh Cường đã phạm lỗi gì, tại sao muốn giết anh ấy?”

Kiều Lục lạnh lùng cười nói: “Các anh em, tôi biết mọi người luôn đi theo Cường Long. Mọi người đều cho rằng Cường Long là một hảo hán hết lòng với anh em đúng không?”

“Bây giờ tôi nói cho mọi người biết, mọi người bị lừa cả rồi!”

“Tên này chính là một con sói đội lớp người mà thôi!”

“Hắn ta thông đồng với thế lực bên ngoài, âm mưu tạo phản. Chưa hết, hắn ta còn phạm vào một điều cấm kỵ giang hồ khác!”

“Hắn ta… vậy mà quyến rũ người đàn bà của tôi!”

“Mọi người nói xem, có phải tôi nên tử hình hắn ta tại chỗ không?”

“Các anh em, Kiều Lục tôi ân oán rõ ràng. Tôi biết mọi người luôn ở trong bóng tối, cho nên lần tính sổ này chỉ tìm một mình Cường Long, không liên lụy đến mọi người.”

“Bây giờ Cường Long đã chết, tôi chỉ cẩn một câu nói của mọi người.”

“Mọi người muốn báo thù cho Cường Long? Hay cải tà quy chính, sau này một lòng một dạ đi theo tôi.”

“Nếu muốn đi theo tôi thì đứng sang bên phải.”

Càng nói Kiều Lục càng buông lỏng, bởi vì lão ta đã hoàn toàn kiểm soát tình hình.

Hàng chục đàn em của Cường Long đã bị bao vây bởi người hắn ta mang đến.

Có thể nói, hoặc chết hoặc đầu hàng.

Đứng đầu là tứ đại kim cương, hàng chục đàn em đều lần lượt cúi đầu. Họ im lặng đi sang bên phải, tỏ ý nương nhờ Kiều Lục.

“Ha ha ha ha!”

“Cường Long, mày nhìn thấy không? Đây chính là những người anh em mà từ trước đến nay mày tự hào nhất đấy.”

“Bây giờ, chúng đều là người của tao.”

“Thằng nhóc, đây chính là kết cục cho việc mày phản bội tao!”

Để thị uy, lão ta giẫm một chân lên lưng Cường Long.

Chính vào lúc này, Cường Long rõ ràng đã chết đột nhiên nhúc nhích. Hắn ta dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của Kiều Lục, quật ngược Kiều Lục xuống đất.

Cùng lúc trở người, trấn áp Kiều Lục. Lấy con dao trong tay lão ta kề vào cổ họng lão.

Chuyện xảy ra đột ngột, Kiều Lục và những thuộc hạ của lão ta đều choáng váng.

“Cường Long, đừng xúc động!”

“Tao là Lục gia đấy!” Kiều Lục cảm nhận được sắc nhọn nơi cổ họng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Những đàn em kia hét lên và cũng muốn lao tới.

Cường Long lớn tiếng nói: “Kẻ nào dám tiến tới một bước, tôi sẽ giết lão ngay lập tức!”

Đám đàn em không dám làm bậy.

Cường Long đưa tay xé áo trên ngực, lộ ra vết sẹo gớm ghiếc khắp người. Nói to: “Tao bán mạng cho Kiều Lục, từng đỡ ba viên đạn và mười tám nhát dao cho lão ta.”

“Tôi trung thành tận tụy với lão ta hơn tất cả các người.”

“Kết quả đổi lại là gì?”

“Lão Cửu, bây giờ cậu hãy nói ra những điều cậu biết đi!”

Kiều Lục kích động nói: “Lão Cửu, mày còn ngây ra đấy làm gì? Mau nổ súng đi!”

“”Bắn chết nó cho tao!”

“Hắn ta điên rồi!”

Lão Cửu ngắm vào Cường Long bóp cò, cạch, trong súng không có đạn.

Hắn ta ném khẩu súng đi, cười khẩy nói: “Lục gia, ông mắc lừa rồi.”

Cuối cùng Kiều Lục cũng ý thức được mình đã bị tính kế ngược.

“Khốn kiếp, ngay cả mày cũng phản bội tao!” Lão ta trợn trừng mắt nhìn.

Lão Cửu lạnh lùng cười nói: “Anh Cường nói rất đúng, bàn về trung thành, bọn tôi không ai có thể so được với anh ấy.”

“Anh ấy là người đã đỡ đạn và đỡ dao cho ông bằng tấm thân máu thịt của mình.”

“Kết quả đổi lại là gì đây?”

Hắn ta nâng cao giọng: “Các anh em, đêm nay, anh Cường đã xung phong hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ Tiết giao cho Lục gia.”

“Lục gia đã cho tôi khẩu súng này, lão ta dặn dò tôi sau khi anh Cường a giết chết Tần tiên sinh thì nổ súng giết chết anh Cường.”

Cái gì?

Nghe thấy thông tin này, những thuộc hạ mà Kiều Lục mang đến đều rất kinh ngạc.

“Lão Cửu, mày đừng có nói bậy!”

“Mày ngậm máu phun người, tao sẽ không tha cho mày!” Kiều Lục vội vàng cãi lại.

Lão Cửu nghiến răng nói: “Ông bảo tôi giết anh Cường, đổ lỗi cho Tần Thiên. Nếu điều này xảy ra thì không những ông có thể độc chiếm một trăm triệu tiền thưởng của ông chủ Tiết, mà còn có thể loại bỏ mối hiểm họa ngầm là anh Cường.”

“Quả là một công đôi việc.”

“Anh Cường luôn trung thành tận tụy, nhưng ông lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ông sợ thế lực của anh Cường càng ngày càng lớn, cuối cùng sẽ thay thế ông.”

“Kiều Lục, ông thật sự mê muội. Ông cũng không nghĩ thử xem, nếu anh Cường muốn thay thế ông còn cần tốn sức như vậy sao?”

“Một năm trước chúng ta huyết chiến với Đao Ba Lang của thành phố bên cạnh, nếu anh Cường không xả thân cứu ông thì ông đã chết từ lâu rồi.”

“Còn anh Cường động đến người đàn bà của ông cái gì, người đàn bà đó là món hàng gì trong lòng ông không rõ không?”

“Lục gia, có cần chỉ ra vài người xác nhận để họ nói cho ông biết người đàn bà của ông là hạng người như thế nào không?”

Nghe thấy lời này, rất nhiều người trong đám người Kiều Lục mang đến đều sợ hãi cúi đầu, kể cả tên sư gia già cỗi kia.

“Bây giờ mọi người đều đã biết.”

“Anh Cường vào sinh ra tử vì Lục gia, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như thế này!”

“Vậy chúng tôi thì sao?”

“Chúng tôi còn không bằng anh Cường, tương lai sẽ có kết cục gì tôi quả thực không dám nghĩ.”

“Cho nên, bây giờ tôi tuyên bố sau này sẽ đi theo anh Cường!”

“Các anh em, ai đồng ý lời tôi nói thì giơ tay!”

Chuyện quá đột ngột, mọi người đều do dự. Cũng bởi vì, uy lực của Kiều Lục đã in sâu trong lòng mỗi người từ lâu.

Kiều Lục tức giận nói: “Cường Long, lẽ nào mày thật sự muốn tạo phản sao?”

“Tao thừa nhận, trước đây là hiểu lầm. Bây giờ mày thả tao ra, chuyện quá khứ sẽ xóa bỏ toàn bộ.”

“Chúng ta vẫn là anh em tốt.”

“Lần này mày đã bắt được Tần Thiên, lát nữa cắt đầu hắn đi tìm ông chủ Tiết nhận thưởng. Một trăm triệu tiền thưởng đều là của mày.”

Cường Long nở nụ cười xót xa nói: “Lục gia, muộn rồi.”

“ n tình nợ ông, tôi đã trả xong gấp đôi rồi. Bây giờ, ân tình ông nợ tôi cũng đã trả.”

Nói xong, hắn ta vòng cổ tay. Lưỡi dao sắc bén cứa một đường ngay cổ họng của Kiều Lục.

Kiều Lục há to miệng kêu lên một tiếng “Ặc”, cổ họng phụt ra máu tươi, từ từ ngã xuống đất.
Chương 112 Mẹ, mẹ nghe con giải thích

Cảnh tượng đáng sợ này đã trấn áp tất cả mọi người. Trong nhà xưởng im lặng.

Tên sư gia kia phản ứng kịp, la to: “Cường Long mưu phản rồi!”

“Cường Long đã giết Lục gia!”

“Mọi người mau tiến lên báo thù cho Lục gia đi!”

Vừa hét, lão ta vừa muốn chạy trốn.

Đôi mắt Cường Long đỏ ngầu, lao quá túm lấy tóc của lão ta nói to: “Sở dĩ Lục gia hoài nghi các anh em đều là do sư gia xúi giục sau lưng.”

“Già không chết, hôm nay ông cũng kết thúc!”

Bụp, lưỡi dao ngắn đẫm máu đâm thẳng vào tim lão ta.

Cường Long rút dao ngắn ra lau máu trên xác của tên sư gia, nói: “Ai muốn báo thù cho Lục gia, tôi tiếp!”

“Ai muốn rời khỏi tổ chức, tôi không cản.”

“Ai muốn ở lại đi theo Cường Long tôi, Cường Long tôi sẽ xem người đó là anh em. Quan nhị gia ở trên, nếu có phản bội sẽ bị trời đánh!”

Tất cả mọi người đều bị cảm hóa bởi thủ đoạn mạnh mẽ và lòng trung thành của Cường Long.

“Chúng tôi muốn ở lại!”

“Chúng tôi muốn đi theo anh Cường!”

“Sau này anh Cường chính là thủ lĩnh của chúng tôi!”

“Anh Cường, mau giết Tần Thiên đi. Chúng ta cùng đi tìm ông chủ Tiết nhận thưởng!”

Tất cả bọn họ đều reo hò.

Cường Long quay người lại, nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên mỉm cười không nói.

Cường Long nghiến răng nói: “Tần tiên sinh, anh sơ ý rồi.”

Tần Thiên: “Ồ?”

Cường Long nói: “Anh không nên để cho các thuộc hạ của anh rời đi trước. Càng không nên vì phối hợp đóng kịch mà để tôi trói anh lên.”

Tần Thiên dường như không hiểu, nói: “Có vấn đề gì không?”

Cường Long nở nụ cười lạnh lùng nói: “Vấn đề chính là, bây giờ anh đang bị trói mà tôi có dao trong tay, phía sau có người.”

“Nghe thấy không, các anh em bảo tôi giết anh đi nhận thưởng đấy.”

Tần Thiên cười khổ nói: “Đối với các người một trăm triệu quả thực nhiều.”

“Xem như tôi xui xẻo vậy, cứ tự nhiên.”

Mí mắt Cường Long giật giật, hắn ta nghiến răng, sải bước đi về phía Tần Thiên.

Sắp cắt đầu rồi sao?

Hàng trăm đàn em có mặt ở nhà xưởng đều mở to mắt nhìn.

Chỉ thấy Cường Long đi đến trước mặt Tần Thiên, gầm nhẹ một tiếng, chém mạnh một nhát dao.

Không đâm lên người Tần Thiên mà cắt đứt một sợi dây thừng trong đó.

Cường Long trịnh trọng nói: “Tần tiên sinh, ngài đừng sợ. Tôi chỉ đùa với ngài thôi.”

“Lẽ nào Cường Long tôi là loại tiểu nhân vô sỉ lấy oán báo ơn kia ư.”

“Tôi từng nói, cái mạng này là của ngài thì mãi mãi sẽ không thay đổi.”

“Tôi lập tức mở trói cho ngài”

“Không cần đâu.” Tần Thiên cười lạnh, tùy ý giũ người một cái, dây thừng chi chít tự động đứt ra.

Không chỉ như thế, đến khi hắn đứng dậy thì rắc rắc, cái ghế dưới người cũng nát vụn thành đống gỗ vụn.

Cường Long kinh ngạc há to miệng.

Tần Thiên lạnh lùng cười nói: “Nếu như anh hai lòng, thì bây giờ đã là một xác chết.”

“Cường Long, tôi biết. Từ xưa rắn có đường rắn, chuột có lối chuột. Mọi người đã ăn bát cơm này thì sẽ không thể thiếu chuyện chém giết.”

“Nhưng tôi phải cảnh cáo anh, nếu làm xằng làm bậy, làm hại người vô tội thì tôi sẽ là người đầu tiên lấy mạng anh.”

“Tự thu xếp cho ổn thỏa.”

Nói xong, hắn đi thẳng ra cửa.

Cường Long như được khai sáng, nhìn Tần Thiên đi đến cửa nhà xưởng, hắn ta nghĩ đến gì đó đột nhiên nói to: “Tiên sinh, xin dừng bước!”

Tần Thiên đứng lại.

Cường Long bước nhanh đến, nhỏ giọng nói: “Có một chuyện, tôi cần phải báo.”

“Thuộc hạ của Kiều Lục có một cao thủ, tên là Thôi Minh, xưng là Quỷ Thôi Mệnh, rất khó đối phó.”

“Hắn ta được Kiều Lục phái đi làm nhiệm vụ, có lẽ sắp trở về rồi.”

“Tần tiên sinh, vì sự an toàn của ngài vẫn nên để chúng tôi đi theo bảo vệ đi.”

“Ngài yên tâm. Cho dù Cường Long tôi mạo hiểm cả cái đầu, cũng sẽ không để cho Thôi Minh động đến một sợi lông tơ của ngài.”

Nhìn thấy dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù nguy hiểm của Cường Long, Tần Thiên lại cảm thấy hứng thú, hắn nói: “Thôi Minh này, có quan hệ như thế nào với Đồng Xuyên và Thiết Tí?”

Cường Long nói một cách chân thành: “Tôi thừa nhận, Đồng Xuyên và Thiết Tí rất mạnh. Nhưng, thứ cho tôi nói thẳng, hai người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thôi Minh.”

“Loại người như Thôi Minh, nói thế nào nhỉ, dường như chính là sinh ra để chuyên giết người.”

“Cách thức của hắn ta rất đơn giản, đôi khi ngay cả tôi cũng gai mắt. Nhưng, giết người lại rất hiệu quả.”

“Trong những năm đi theo Kiều Lục này, hắn ta chưa từng sẩy tay.”

Sinh ra để chuyên giết người?

Mí mắt Tần Thiên giật giật, nói: “Gặp được Thôi Minh, các người đừng đánh nhau với hắn ta.”

“Nói với hắn ta, nếu không sợ chết thì đi đến sơn trang Mãnh Thú bên ngoài thành phố. Tôi đợi hắn ta ở đó.”

Sau khi nói xong, Tần Thiên leo lên chiếc Land Rover trong sân, vội vàng rời đi.

Nếu không đi nữa, thì trời sẽ sáng.

Một đêm hành xác, cũng không biết Tô Tô bây giờ như thế nào.

Cô bị kích thích lớn như vậy, Tần Thiên thật sự có hơi lo lắng.

“Tô Tô!” Về đến nhà, hắn lao ngay vào phòng Tô Tô.

Lại thấy, chăn trên giường xếp ngay ngắn mà Tô Tô không có ở đây.

Trong lòng Tần Thiên lộp bộp, thầm nghĩ có lẽ là trong lúc sợ hãi cô đã đến phòng mẹ cô ngủ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt của Dương Ngọc Lan, bên trong im lặng, có lẽ đã ngủ say.

Tần Thiên do dự, trở về phòng của mình.

Khoảnh khắc mở đèn lên, hắn không khỏi há to miệng.

Hắn nhìn thấy Tô Tô mặc áo ngủ, ôm gối ngồi trên giường của mình. Nhìn thấy mình, môi cô trề ra muốn khóc.

Đôi mắt xinh đẹp giống như nai con sợ hãi, như cô vợ nhỏ bị uất ức, nhìn hắn một cách đáng thương.

Tần Thiên thở phào, tắt điện rồi lên giường.

“Không sao rồi.”

“Tất cả đều đã qua rồi.”

“Anh đảm bảo, những chuyện như thế này sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa!”

Hắn nhẹ nhàng an ủi, dang rộng vòng tay muốn cho cô sự ấm áp.

Lần này, Tô Tô không né tránh mà lại chủ động nhào đến.

“Chồng!” Cô nhào vào trong lòng Tần Thiên, ôm chặt hắn.

Qua lớp áo ngủ, Tần Thiên cảm nhận được sức nóng từ cơ thể mềm mại và nhịp đập trái tim của cô.

Trong một lúc, máu huyết sục sôi, đầu óc cũng có chút không tỉnh táo.

Tô Tô lòng dạ rối bời. Nhưng, cô dũng cảm không đẩy Tần Thiên ra.

“Cảm ơn anh hôm nay đã cứu em.”

“Để thưởng cho anh, em sẽ cho anh ôm em ngủ một lần.”

Tần Thiên nuốt nước miếng ừng ực, muốn hành động.

“Chỉ là ôm ngủ, không cho phép làm gì khác!”

“Nếu anh không nhịn được, thì em sẽ đi ngay lập tức!”

Tần Thiên há miệng mắc quai, lúc này mới là tâm hồn ở thiên đường còn cơ thể ở địa ngục!

Bởi vì sợ hãi quá mức nên Tô Tô ngủ rất say. Ngày hôm sau mặt trời lên cao, bên ngoài vang lên tiếng nấu ăn của Dương Ngọc Lan, hàng mi dài của cô che phủ, vẫn ngủ ngon lành.

Tần Thiên biết Dương Ngọc Lan sắp đến gõ cửa, đành nhẹ nhàng rút cánh tay ở dưới cổ cô ra, đắp chăn cho cô xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

“Tần Thiên, Tô Tô đâu?”

“Hôm qua về muộn như vậy, sáng sớm lại không thấy.”

“Sẽ không phải là nó lại đi tìm cái tên Tiết Nhân kia rồi chứ?” Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lo lắng/

“Khụ, mẹ, cái đó, ừm, đêm qua Tô Tô có hơi mệt, để cô ấy ngủ thêm một lúc nữa đi ạ.” Tần Thiên không biết nên giải thích thế nào.

Dương Ngọc Lan nhìn vào phòng Tần Thiên, ngạc nhiên nói: “Đêm qua nó ngủ ở phòng con?”

Bà vội vàng đi qua, đẩy cánh cửa khép hờ ra thì nhìn thấy Tô Tô đang nghiêng người, đồ ngủ cởi ra lộ bờ vai trần xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh xõa tung như thác nước.

Bà nhìn Tần Thiên, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Tần Thiên mặt đầy hắc tuyến, mẹ mẹ nghe con giải thích.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom