• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 105-110

Chương 105; Kế hoạch của Tiết Nhân

Cái gì?

Tô Nam sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tiết?

Nói cách khác, cậu Tiết chỉ cần nói một câu đã doạ Cường Long sợ chết khiếp này, sẽ trở thành con rể nhà họ Tô bọn họ sao?

Tin tức này giống như một quả bom nặng ký làm cho người nhà họ Tô nổ tung.

“Cậu Tiết, đúng là khách quý nha!”

"Mời ngồi, mời ngồi!” Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên, giống như được tiêm một mũi thuốc trợ tim, đến bộ râu cũng kích động run rẩy.

"Cậu Tiết mời uống trà."

"Cậu Tiết, cậu quen biết Nam Nam nhà chúng tôi từ khi nào?"

"Ai nha, còn phải nói, Nam Nam nhà chúng ta ưu tú như vậy, cũng chỉ có người như cậu Tiết mới có tư cách cưới về nhà."

"Cậu Tiết, nghe nói các người giành được dự án cải tạo Long Hồ, là thật sao?"

"Dự án lớn như vậy nhất định sẽ tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Tiết Nhân lạnh nhạt cười nói: "Cũng chỉ hơn mười tỷ mà thôi.”

"Lần này nhà họ Tiết chuẩn bị trở về Long Giang, ba tôi mua hạng mục này giao cho tôi phụ trách, để cho tôi luyện tập.”

Cũng chỉ hơn mười tỷ nhân dân tệ!

Còn chỉ là luyện tập!

Chúa ơi, đây là một con rồng sống từ trên bầu trời xuống!

Người nhà họ Tô không biết nên nịnh bợ như thế nào.

Tô Bắc Sơn bình tĩnh lại, ông ta nói: "Thật không giấu diếm, nhà họ Tô hiện tại gặp phải một số vấn đề, không biết cậu Tiết có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn không?”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt chờ mong về phía Tiết Nhân.

"A Nhân à, anh mau nói đi."

"Nói kế hoạch của anh ra để cho mọi người vui vẻ đi." Tô Nam đầy vẻ vinh quang.

Tiết Nhân nhàn nhạt nói: "Tình hình nhà các vị, tôi đã nghe Nam Nam nói.”

"Dựa vào quan hệ giữa tôi và Nam Nam, làm sao có thể thấy chết mà không cứu chứ."

"Tôi đã lập một kế hoạch cho mọi ngươi, chia làm hai bước."

"Thứ nhất, hiện tại mọi người có rất ít cửa hàng, tổng cộng còn chưa tới năm cửa hàng, theo tôi thấy cửa hàng đông y là một ngành công nghiệp rất có triển vọng, mọi người nên mở ít nhất hai mươi cửa hàng ở Long Giang.”

"Hai mươi cửa hàng?" Mọi người khó hiểu.

Tiết Nhân nói: "Đây chỉ là bày trò, mở đến hai mươi cửa hàng, bất kể có thể kiếm được tiền hay không nhưng với quy mô này thì có thể huy động vốn.”

"Hiện tại muốn kiếm được nhiều tiền, ai còn ngốc đi làm công thương nghiệp như xưa nữa chứ, tất cả đều là chơi vốn.”

"Cửa hàng chẳng qua chỉ là một mánh lới quảng cáo nhằm thu hút vốn mà thôi, miễn là có đủ cửa hàng, sẽ chẳng có ai quan tâm nó có kiếm được tiền hay không.”

"Bởi vì thị trường vốn sẽ không bao giờ thiếu người nhận."

"Đây cũng là bước thứ hai. Đến lúc đó tôi sẽ nối cho các người một đường dây có thể mở cửa hàng đến tỉnh thành.”

"Đầu tiên phát triển khắp tỉnh, sau đó phổ biến trên toàn quốc một lần nữa.”

"Có thể có khoảng mười nghìn cửa hàng thì có thể niêm yết."

Người nhà họ Tô đều kinh ngạc há hốc miệng.

Mấy câu nói đơn giản của Tiết Nhân đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho bọn họ.

Mười nghìn cửa hàng, huy động động vốn đưa ra thị trường, đây là một lĩnh vực rộng lớn mà trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ đến.

Trong phút chốc, trong mắt bọn họ dường như đã nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp, sau khi cửa hàng được niêm yết bọn họ đang nằm ở nhà đếm tiền.

"Chỉ có điều, cậu Tiết, tôi không gạt cậu trong nhà xảy ra một số chuyện và bây giờ có chút khó khăn.”

"Đã không còn tiền để mở cửa hàng mới nữa." Tô Bắc Sơn khó xử nói.

Tiết Nhân cười một tiếng: "Vay.”

"Bây giờ ai đi đầu tư mà còn dùng tiền của mình nữa, đều lấy tiền từ ngân hàng."

Tô Văn Thành nói: "Anh rể, anh có thể xử lý chuyện ngân hàng không?”

"Bây giờ hình như không có ngân hàng nào sẵn sàng cho chúng tôi vay nữa."

"Đó là mọi người chưa gặp được tôi." Tiết Nhân gọi một cuộc điện thoại, thuận miệng nói: "Tôi là Tiết Nhân.”

"Gọi người phụ trách bộ phận cho vay của các người mang theo con dấu đến nhà họ Tô."

Anh ta cúp điện thoại, đắc ý nói: "Giám đốc cho vay của ngân hàng Công Chúng sẽ đích thân tới đây làm nghiệp vụ cho mọi người.”

"Mọi người chuẩn bị hợp đồng mua bán cửa hàng đông y, nhà cửa gì đó, có tập đoàn Kiến Nhân chúng tôi bảo lãnh chắc có thể vay được năm mươi triệu tệ.”

"Mọi người có năm mươi triệu tệ này thì có thể mở rộng số cửa hàng trong thời gian ngắn nhất."

Cái này cũng quá tốc độ và hiệu quả rồi.

Người nhà họ Tô thật giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng năm triệu tệ cho nên có chút khó có thể chấp nhận.

Cho đến khi nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục ngân hàng bước vào cùng với một thư ký nữ, bọn họ nhìn thấy Tiết Nhân lập tức cung kính chào hỏi.

Cả nhà họ Tô mới như tỉnh lại sau cơn mê.

"Tô lão tiên sinh, có anh Tiết giới thiệu nên chúng tôi sẽ cho các vị vay với lãi suất thấp nhất, gần như không có lãi suất.”

"Mời ông xem hợp đồng."

"Nếu không có vấn đề gì thì mời ngài ký tên, sau đó đưa giấy tờ quyền sở hữu của ngôi nhà này và các giấy tờ của các phòng khám đông y của ngài để cho chúng tôi kiểm tra xác minh.”

Có kinh nghiệm bị thiết kế về khoản vay ngân hàng Kiến Long trước đây, Tô Bắc Sơn vẫn còn có chút không yên tâm.

Ông ta cầm kính lúp cẩn thận xem xét hợp đồng nhưng không tìm thấy bất kỳ sai sót nào.

Có thể nói bản hợp đồng này, trong mắt những người kinh doanh chính là tin vui.

Tô Văn Thành nói nhỏ: "Gia gia, ông còn do dự cái gì nữa.”

"Tài sản này của chúng ta cộng lại chưa chắc có đáng giá năm mươi triệu tệ hay không, cái này chắc chắn lời chứ không lỗ.”

Tô Bắc Sơn cắn răng ký tên chấp thuận.

"Khoản vay nhanh nhất ngày mai là sẽ chuyển đến tài khoản, các vị chú ý kiểm tra và nhận."

"Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông của ngân hàng rời đi.

Đây là sự trợ giúp bất ngờ thoát khỏi tình trạng khó khăn!

Người nhà họ Tô thật sự giống như người bị lạc trong sa mạc, đột nhiên trời giáng xuống cơn mưa rào trong lúc nắng hạ!

Bọn họ reo hò ầm ĩ.

Tiết Nhân đã trở thành Chúa cứu thế, còn Tô Nam trở thành người có công lớn của gia tộc.

Hiện tại Tô Nam cũng đã tin tưởng Tiết Nhân thật lòng với cô ta.

Đây mới chỉ là khởi đầu, cô ta tưởng tượng chờ khi cô ta thật sự gả vào nhà họ Tiết, trở thành thiếu phu nhân sẽ có tiền tài phú quý và vinh quang đến mức nào.

Tiết Nhân lấy lý do còn có việc khác cần xử lý nên rời đi.

Nhưng trước khi anh ta rời đi đã cho Tô Nam một ánh mắt thâm thuý.

Tô Nam lập tức nói: "Gia gia, con cảm thấy việc chúng ta cần làm bây giờ chính là mời chị Tô Tô đến đây, cảm ơn chị ấy thật tốt.”

"Mời nó làm gì?"

"Đừng quên trước đây nó đã làm gì với chúng ta."

"Đúng vậy, hiện tại nhờ có cậu Tiết và Nam Nam nên cả nhà chúng ta được niết bàn trùng sinh. Muốn cảm ơn cũng là cảm ơn cậu Tiết và Nam Nam nha.”

Người nhà họ Tô một khi xoay người, bọn họ lại bắt đầu chán ghét Tô Tô.

Tô Nam cười nói: "Mọi người nghe con nói.”

"Chúng ta phải mở hai mươi cửa hàng đông y trong thời gian ngắn thì thiếu nhất cái gì? Đương nhiên là nguồn hàng.”

"Hiện tại những người buôn bán dược liệu kia đều bị Tô Tô kéo qua, bây giờ ưu tiên hàng đầu chính là chúng ta phải có mối quan hệ tốt với chị ta.”

"Chờ khi nào chúng ta có đủ thực lực, rồi đá chị ta ra cũng không muộn."

Tô Bắc Sơn gật đầu nói: "Nam Nam nói rất đúng.”

"Chỉ là chúng ta mời nó tới thì nó sẽ tới sao?"

Tô Nam nói: "Không phải chị ta vừa mới để cho nhà cung cấp tiếp tục cung cấp cho chúng ta sao? Chúng ta lấy danh nghĩa này, nói muốn cảm ơn chị ta đàng hoàng.”

"Hơn nữa người khác mời chị ta có thể không đến, nhưng gia gia đích thân mời thì chị ta có thể không đến sao?”

"Tuy nhiên có một chuyện mọi người nhất định phải nhớ kỹ, chuyện vay tiền liên quan đến Tiết Nhân và chúng ta, mọi người nhất định phải giữ kín như bưng.”

"Một khi để lộ tin tức, Tô Tô sợ bị chúng ta vượt mặt, nói không chừng sẽ chặn đường phát tài của chúng ta."

"Đến lúc đó mọi người không kiếm được tiền, cũng không được trách con nha."

“Nam Nam nói đúng!”

"Chờ khi Tô Tô đến, chúng ta chỉ ôn lại chuyện tình cảm gia đình, không đề cập đến bất kỳ chuyện nào khác."

"Ông cụ, ông mau gọi điện thoại đi."

"Ông là gia gia ruột của Tô Tô, cô ta nhất định sẽ nể mặt mũi của ông."

Chuyện quan trọng, Tô Bắc Sơn cắn răng đích thân gọi điện cho Tô Tô dưới sự hối thúc của người trong dòng họ.
Chương 106 Biệt thự Thiên Nga Trắng

Tô Bắc Sơn cả đời kiêu ngạo không bao giờ cúi đầu ngay cả khi ông ta phạm sai lầm, vậy mà lại đích thân gọi điện thoại để xin lỗi.

Hơn nữa, còn để xin lỗi một hậu bối.

Tô Tô cảm thấy không thể nào tin khi nhận được cuộc gọi này.

Cô không kìm được nước mắt.

"Gia gia không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người sau này sống tốt, cháu cũng sẽ không có tiếc nuối nữa."

Cô lịch sự từ chối lời mời ăn tối.

Tô Bắc Sơn trầm giọng nói: "Cháu gái ngoan, cháu nói như vậy là vẫn chưa tha thứ cho ông sao?"

“Chẳng lẽ muốn ông đích thân tới cửa xin lỗi?”

“Không, không, không!” Tô Tô cảm thấy khó xử cho nên đành phải đồng ý.

Hơn nữa ở trong lòng của cô cũng có một chút mong đợi như vậy.

Mong đợi một ngày nào đó có thể khôi phục lại quan hệ với với những người trong dòng họ đã từng rất thân thiết này.

Dù sao cô cũng lớn lên ở nhà họ Tô.

Tuổi thơ của cô được bọn họ đem tới rất nhiều niềm vui khó thể nào quên.

Tô Tô lo lắng Dương Ngọc Lan và Tần Thiên sẽ có ý kiến gì đó, cho nên cô nói phải tăng ca và không về nhà ăn cơm. Buổi tối sau khi tan tầm, một mình cô bắt taxi đến nhà họ Tô.

Theo như dự kiến của cô, gặp mặt người trong dòng họ rồi xoá bỏ mọi ân oán trước đó, sau đó cô sẽ rời đi ngay.

Ai mà biết được, những người này cứ lôi kéo cô khơi gợi nhớ lại thời gian trước kia làm cho Tô Tô cảm động.

Tô Bắc Sơn lau nước mắt, nói: "Tô Tô à, ba con mất sớm.”

"Nếu không đám người trước mắt này, luận về tư chất hay năng lực thì có ai có thể so sánh được với nó chứ?"

"Haizz, đáng tiếc mà, trời ghen ghét người tài!”

"Nhưng cũng may có thể nhìn thấy cháu ưu tú như vậy, gia gia đã yên tâm, gia gia tin chắc ba của cháu cũng sẽ yên nghỉ nơi chín suối.”

Nói đến chuyện này, Tô Tô nhịn không được mắt hoe.

Dưới sự thuyết phục và tâng bốc của mọi người, cô bất giác uống không ít rượu vang đỏ.

Tô Nam thấy thời cơ gần tới, cô ta lặng lẽ lôi kéo Tô Tô đi ra bên ngoài.

"Chị, em muốn chị giúp em một việc, dù sao chúng ta cũng cùng nhìn nhau lớn lên, mong chị đừng từ chối.”

Tô Tô đi có hơi khập khiễng, cô cảm thấy có chút khó xử nói: "Tô Nam em muốn nói tới là chuyện hôn nhân với Ngô Phi sao?”

"Một người ngoài như chị thật sự không tiện nhúng tay vào loại chuyện này."

Tô Nam nở nụ cười, nói: "Đúng là chuyện hôn nhân nhưng không phải với Ngô Phi.”

"Ngô Phi đã là quá khứ trong cuộc sống của em rồi, em muốn bắt đầu một cuộc sống mới.”

Tô Tô kinh ngạc: "Ý em là đã tìm được tình yêu mới rồi?”

Tô Nam gật đầu, nói: "Anh ấy là một người đàn ông rất ưu tú còn ưu tú hơn Ngô Phi gấp trăm lần, điều quan trọng là anh ấy rất tốt với em.”

"Chị, em biết chị rất bận cho nên em muốn tranh thủ bây giờ, chị đi thử váy cưới cùng em được không?”

"Ngoài chị ra, em không có ai khác có thể giúp em làm chuyện này."

Tô Tô không từ chối được, đành phải đồng ý.

Tô Nam vui mừng khôn xiết, cô ta tự mình lái xe đưa Tô Tô đi tới một nơi.

Nhìn thấy biệt thự Thiên Nga Trắng đóng chặt cửa chính trước mặt, Tô Tô có chút khó hiểu, nơi này nhìn qua không giống là nơi thử váy cưới nha.

Tô Nam vội vàng nói: "Chị à, biệt thự Thiên Nga Trắng này là một studio thiết kế váy cưới tư nhân.”

"Mục đích của bọn họ chính là hoá trang cho mỗi một con vịt xấu xí đều có thể trở thành thiên nga trắng xinh đẹp."

"Em đã hẹn trước rồi, chúng ta mau vào thôi."

Tô Tô bị kéo vào đi tới một căn phòng rộng rãi.

Bên cạnh có một chiếc giường lớn, trên móc treo có một bộ váy cưới màu trắng khảm trang sức lấp lánh.

Đẹp như váy cưới của một nàng công chúa cổ tích.

Ngay cả Tô Tô cũng không kiềm được có chút động lòng.

Không có người phụ nữ nào không mơ ước có một ngày nào đó bản thân mặc một chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, được người đàn ông mình yêu nắm tay dắt vào lễ đường hạnh phúc nhất.

Mà trước đây bởi vì sự việc xảy ra bất ngờ, cô không thể không kết hôn với Tần Thiên, ngay cả váy cưới cũng chưa được mặc.

Trong trái tim cô, áo cưới là bộ quần áo đẹp nhất trong đời người con gái, mang theo những mong muốn và lời chúc tốt lành.

Và Tần Thiên lúc ấy không xứng.

"Chị, chị mặc vào thử xem."

"Em cảm thấy chiếc váy cưới này rất thích hợp với chị." Tô Nam ở bên cạnh thúc giục.

Tô Tô vội vàng nói: "Như vậy sao được chứ, chị đến đây để chọn váy cưới với em, bộ này thật sự rất đẹp em mau lại đây mặc vào thử đi.”

"Đúng rồi Tô Nam, người ở đây đâu rồi? Tại sao không nhìn thấy nhân viên.”

Tô Nam cười nói: "Có câu nói người trong cuộc thường không tỉnh táo, em tự mặc vào thì em không thể nhìn thấy nó đẹp. Chị ơi chị giúp em mặc nó đi, chúng ta có cùng dáng người, chị mặc vào để em ngắm xem thế nào.”

"Nếu hợp, em sẽ chọn cái này."

"Chị yên tâm, chờ chúng ta chọn xong, người của bọn họ tự nhiên sẽ xuất hiện.”

Tô Tô bị rung động bởi những lời nói của Tô Nam, cô thay chiếc váy cưới lộng lẫy này nhờ vào sự trợ giúp của cô ta.

Trong một khoảnh khắc, ngay cả Tô Nam cũng si mê, cô ta cảm thấy Thiên Chúa quá thiên vị.

Những điều tốt đẹp nhất đều để hết trên người phụ nữ này.

“Tô Nam, em làm sao vậy?”

"Thử xong rồi, mau giúp chị cởi ra." Tô Tô vội vàng nói.

"Đừng!" Tô Nam vội vàng ngăn cản, cô ta đi tới nhẹ nhàng bỏ khăn trùm đầu đỏ xuống che đi khuôn mặt của Tô Tô.

"Chị, tối nay chị chính là cô dâu xinh đẹp nhất."

"Chúc mừng chị."

"Đúng rồi, em đếm một hai ba, chưa đếm xong thì không cho chị mở mắt ra."

"Một."

"Hai."

......

Giọng nói Tô Nam càng lúc càng xa, Tô Tô có chút hoảng hốt.

Đúng lúc này vang lên giọng nói của một người đàn ông.

"Cuối cùng em vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh."

"Tối nay rốt cuộc anh cũng có thể được như ý nguyện."

Tô Tô lắp bắp kinh hãi, mạnh mẽ bỏ khăn trùm đầu màu đỏ ra, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, Tiết Nhân đang đứng ở cửa với vẻ mặt si mê.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao Tiết Nhân lại ở đây?

Trong nháy mắt, Tô Tô ý thức được mình bị lừa.

“Khốn nạn!”

“Tô Nam, tôi sẽ cho cô biết tay!”

Cô kích động chạy vội về phía cửa.

"Còn muốn đi?" Tiết Nhân nắm lấy cánh tay Tô Tô Tô, đẩy cô lên giường.

Anh ta đắc ý cười haha.

Kể từ khi gặp lại Tô Tô, anh ta đã bị thu hút sâu sắc.

Anh ta thề nhất định phải có được Tô Tô, để Tô Tô trở thành người phụ nữ của anh ta!

Hiện tại nữ thần đang ở trước mặt!

Tô Tô sau khi mặc váy cưới, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.

Tiết Nhân cảm giác máu trong người sôi trào.

Anh ta khống chế khát vọng muốn nhào tới, cầm lấy điều khiển từ xa ở đầu giường ấn một cái.

Ngay lập tức, bốn góc của căn phòng đồng loạt sáng lên một chút ánh sáng đỏ.

Tô Tô lúc này mới phát hiện đó là bốn cái camera.

"Tất cả những gì kế tiếp, đều sẽ được quay lại."

"Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không tùy tiện tiết lộ nó ra ngoài."

"Nữ thần của anh, sau này em phải ngoan ngoãn có mặt bất cứ khi nào anh gọi tới, video này chính là bí mật chung của chúng ta."

"Nếu như em không nghe lời, vậy thì anh cũng không dám đảm bảo."

“Em không muốn một nữ doanh nhân nổi tiếng ở Long Giang, thân bại danh liệt bị người người vây xem trên mạng chứ?"

“Hahaha!”

Anh ta cười lớn tiếng rồi nhào về phía Tô Tô đang nằm ở trên giường.
Chương 107 Thiếu một giây, tính tao thua

Ban ngày Tần Thiên bận rộn chuyện sơn trang Mãnh Thú, khi hắn về đến nhà đã hơi muộn nhưng biết Tô Tô vẫn chưa tan làm, hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Ngay lập tức gọi điện thoại cho Tô Tô.

Lúc Tô Tô hơi ngà ngà say, điện thoại di động của cô đã bị Tô Nam lặng lẽ tắt máy khi cô không để ý.

Khi đó các cô đang trên đường đến biệt thự Thiên Nga Trắng.

Không thể liên lạc được với Tô Tô, Tần Thiên vội vàng gọi điện thoại cho lễ tân của công ty.

Lễ tân trực nói Tô tổng đã rời đi sau khi tan sở rồi.

Cái gì?

Tần Thiên lắp bắp kinh hãi, ý thức được có gì đó không đúng.

"Mẹ, con đi đón Tô Tô tan làm." Hắn nói một câu rồi lái xe lao ra ngoài.

Trên đường đi, đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Ngô Phi: "Tôi bảo cậu giám sát Tiết Nhân, thế nào rồi?”

"Tên này bây giờ đang ở đâu?"

Trực giác của hắn mách bảo, Tô Tô mất tích nhất định có liên quan đến Tiết Nhân.

Giọng điệu của Ngô Phi có chút bối rối, nhưng anh ta nói với Tần Thiên một cách chắc chắn, Tiết Nhân cả ngày đều ở một câu lạc bộ nhà họ Tiết đầu tư, biệt thự Bạch Thiên Nga, không có rời đi.

Thật ra đêm qua anh ta tận mắt nhìn thấy Tô Nam đi theo Tiết Nhân đến khách sạn. Sáng nay Tô Nam thậm chí còn dẫn Tiết Nhân đến nhà họ Tô.

Không lâu sau thì Tiết Nhân rời nhà họ Tô với vẻ phấn chấn.

Sở dĩ Ngô Phi không nói cho Tần Thiên biết tin tức này là do xuất phát từ có chút lòng riêng.

Vợ cũ mình vừa mới không cần đã nhanh chóng trèo lên cây đại thụ Tiết Nhân này.

Nghĩ đến cảnh bọn họ ‘quan hệ’ ở khách sạn, trong lòng Ngô Phi vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Cảm giác bị Tô Nam trả thù và vả mặt.

Vả lại anh ta cũng cảm thấy chuyện Tô Nam và Tiết Nhân ở cùng nhau, chắc là không có liên quan gì đến chuyện Tô Tô.

Hơn nữa cấp dưới của anh ta phụ trách giám sát có báo cáo, sau khi Tiết Nhân rời khỏi nhà họ Tô thì đi vào biệt thự Thiên Nga Trắng, quả thật chưa từng rời đi.

Cho nên theo tiềm thức anh ta đã không nói chuyện này với Tần Thiên.

Tần Thiên gọi ngay cho Lôi Báo: "Lập tức điều tra camera giám sát, tra xem Tô tiểu thư sau khi tan làm đã đi đâu.”

Phương pháp này rất hiệu quả, với thân phận đặc thù của Lôi Báo chỉ cần một cú điện thoại của anh ta thì bộ phận giao thông sẽ toàn lực phối hợp.

Kiểm tra giám sát toàn thành phố, rất nhanh, đã biết sau khi Tô Tô tan làm một mình bắt taxi đi tới nhà họ Tô.

Sau đó, hai giờ sau, cô ngồi xe Tô Nam rời đi.

"Đi đâu?"

"Biệt thự Thiên Nga Trắng."

Cái gì? Nghe thấy cái tên này, Tần Thiên nhớ ngay tới lời Ngô Phi vừa nói.

Tiết Nhân cả ngày ở trong một câu lạc bộ nhà họ Tiết đầu tư.

Câu lạc bộ đó chính là biệt thự Thiên Nga Trắng.

Tình hình thực tế gần như đã rõ, mắt Tần Thiên bùng lên ngọn lửa tức giận.

“Tiết Nhân, lần này mày chết chắc rồi!”

Gầm lên giận dữ, anh lái chiếc Land Rover lao về phía biệt thự Thiên Nga Trắng.

Sợ không kịp thời gian, hắn đồng thời gửi tin nhắn thoại cho Lôi Báo, Thiết Lâm Phong và Ngô Phi.

Yêu cầu tất cả cấp dưới của bọn họ, đặc biệt những người ở gần biệt thự Thiên Nga Trắng cố gắng tới đó càng nhanh càng tốt.

Lôi Báo triệu tập cấp dưới khẩn cấp lên đường.

Thiết Lâm Phong ra lệnh cho tất cả nhân viên an ninh của nhà họ Thiết chạy về phía biệt thự Thiên Nga Trắng.

Hắn còn truyền lệnh cho các thành viên khác trong thương hội.

Thế lực của mỗi ông chủ này đều không thể xem thường. Thủ hạ của bọn họ được phát động trong thời gian ngắn nhất.

Một số từ nhà lao ra, một số từ KTV vội vã chạy ra, khách sạn, quán cà phê Internet, phòng trò chơi, sòng bạc và những nơi khác.

Lao lên xe phóng nhanh như chớp.

Ngô Phi nghe Tần Thiên nói, ý thức được đã xảy ra chuyện, ngay lập tức dẫn người đích thân chạy tới.

Trong chốc lát, có khoảng hơn mười nghìn người, mấy ngàn chiếc xe được phát động làm chấn động một nửa thành phố.

Tất cả chỉ có một điểm đến là biệt thự Thiên Nga Trắng!

“Đừng!”

Trong phòng, đối mặt với Tiết Nhân đang nhào tới, Tô Tô hoảng sợ cố gắng tránh né.

Tuy nhiên, cô đang mặc một chiếc váy cưới dài và di chuyển rất bất tiện.

Xoạc một tiếng, quần áo trên bả vai bị xé rách lộ ra làn da như ngọc bên trong.

Tiết Nhân giống như một con sói ngửi được mùi máu tươi, đôi mắt của anh ta ngay lập tức đỏ bừng.

Anh ta cởi quần áo trên người mình ra trước chỉ còn chừa lại chiếc quần đùi, sau đó nắm lấy váy cưới của Tô Tô bắt đầu từ từ xé rách.

Tô Tô tuyệt vọng cùng bất lực, cô giống như một con tằm bị bọc lại, từ từ bị xé lớp ngụy trang.

Tiết Nhân điên cuồng, cổ họng gầm nhẹ một tiếng sau đó nhào tới.

"Ai?"

“Mau dừng lại!”

Đột nhiên nhìn thấy vô số xe dừng lại, một đám người áo đen xông tới, khoảng mấy chục nhân viên an ninh xung quanh biệt thự chạy ngay đến kêu gào.

Nhưng bọn họ đã bị bảo an nhà họ Thiết khống chế mà không hề có sức chống cự.

Tiếng xe gầm rú, Tần Thiên điều khiển chiếc Land Rover đâm thẳng vào cửa chính biệt thự.

"Ầm!"

Tiếng va chạm dữ dội làm cho Tiết Nhân đang trong cơn điên cuồng cũng phải lắp bắp kinh hãi.

Anh ta vội vàng lấy bộ đàm ra: "Đã xảy ra chuyện gì?”

“A Tam, trả lời!”

A Tam là trưởng đội bảo vệ của biệt thự này.

Là một bảo vệ chuyên nghiệp được nhà họ Tiết thuê với mức lương cao, năng lực xuất sắc và bình thường cũng trung thành tận tâm.

Nhưng lúc này, trong bộ đàm truyền đến âm thanh mù mịt, không có lời đáp lại của A Tam.

Tiết Nhân ý thức được đã xảy ra chuyện, đang định xoay người đi ra ngoài xem xét thì cửa phòng chống trộm kiên cố bị một cước đá văng ra.

Mặt mày Tần Thiên lạnh lẽo như băng, hai mắt phun lửa xuất hiện ở cửa.

“Tần Thiên!” Tô Tô Tô tuyệt vọng kêu lên, sau đó chạy tới nhào vào trong lòng Tần Thiên.

Bởi vì quá sợ hãi, thân thể mảnh khảnh của cô run lên bần bật.

“Mau đi!”

“Mau dẫn tôi rời khỏi chỗ này!” Cô hoảng sợ nói.

Tiết Nhân theo bản năng lùi về phía sau, anh ta bình tĩnh lại, mặt mày dữ tợn nói: "Họ Tần, mày cũng dám tới đây!”

“Đúng lúc tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy vợ mày thuộc về tao như thế nào!”

“Người đâu!”

“A Tam, trói tên này lại cho tao!”

Tuy nhiên không có ai trả lời anh ta, A Tam cũng không xuất hiện.

Lôi Báo im lặng đi tới phía sau Tần Thiên, hạ giọng nói: "Tiên sinh, ngài dẫn phu nhân trở về, cứ giao chỗ này cho tôi.”

Tần Thiên lại lắc đầu.

"Không, lần này tôi sẽ tự mình làm.”

"Lôi Báo, anh vất vả rồi, dẫn phu nhân trở về đi."

"Còn nữa, gọi các anh em bên ngoài cũng giải tán đi, cảm ơn họ giúp tôi.”

Nhìn thấy ánh mắt Tần Thiên giống như tử thần địa ngục, Lôi Báo chợt rùng mình, anh ta cũng được xem là người có kinh nghiệm trên chiến trường, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt đáng sợ như vậy.

Tần Thiên đằng đằng sát khí, thậm chí làm cho anh ta cảm thấy bất an, trong tiềm thức muốn chạy khỏi nơi này.

"Vâng. Thưa ngài!”

"Phu nhân, mời đi theo tôi."

Sau khi Tô Tô rời đi, Tần Thiên một lần nữa đóng cửa lại. Sau đó hắn vươn tay từ từ rút dây nịt màu đen đặc chế từ bên hông ra.

"Mày muốn làm gì?"

“Thằng khốn, tao nói cho mày biết dám động vào tao thì mày nhất định không được chết dễ dàng!”

“Tao chính là cậu chủ nhà họ Tiết!” Tiết Nhân điên cuồng hét lên.

Tần Thiên mặt không chút thay đổi, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Tao đảm bảo, mày sẽ đau khổ than khóc ba ngày ba đêm rồi mới chết.”

"Thiếu một giây, tao thua."

Sau đó, tay cầm một đầu dây nịt, còn đầu có khoá thép anh ta ném nó về phía đũng quần của Tiết Nhân.
Chương 108 Hoan nghênh tới trả thù

"A!"

Bị một cái khoá thép của dây nịt đánh trúng phần dưới cơ thể, Tiết Nhân ngay lập tức cảm thấy choáng váng.

Anh ta còn cảm thấy hình như bản thân đã nghe thấy một âm thanh nứt gãy.

Vô cùng đau nhức không có gì sánh bằng, làm cho anh ta phải lấy hai tay che lại, cuộn mình như một con tôm.

Nhưng mà đối với Tần Thiên chỉ mới bắt đầu trừng phạt.

Hắn rót nội lực vào trong dây nịt, lực khống chế vô cùng chuẩn xác bảo đảm sẽ không để Tiết Nhân xỉu.

Hắn muốn Tiết Nhân phải chịu đựng cơn đau không có gì có thể so sánh này ở trạng thái tỉnh táo.

Dây nịt lại bay lên giống như một âm hồn bay múa rơi xuống trên người Tiết Nhân.

Ba!

Bốp bốp!

Theo từng tiếng kêu thảm thiết đau thắt tim gan.

Tiết Nhân ngã xuống đất, ngay cả đầu ngón tay cũng không có cách nào cử động được.

Bởi vì xương cốt cả người anh ta gần như đều bị quất gãy nát.

Bề ngoài anh ta vẫn là một người đàn ông hoàn hảo, nhưng nếu như loại bỏ lớp da này thì chính là một bãi thịt nát, loại bỏ lớp thịt thì chính là một đống xương vụn.

Làm xong hết, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn camera ở góc phòng, cười lạnh lùng nói: "Người nhà họ Tiết nhìn cho rõ, tao là Tần Thiên.”

"Tao đang chờ tụi mày tới tìm tao báo thù."

Bên ngoài, tuy tất cả người nhà họ Thiết đều đã rời đi, nhưng trước khi đi đã trói chặt tay chân những tên bảo vệ trong biệt thự này.

Những người này tuy không nhìn thấy trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể nghe thấy Tiết Nhân hét lên rất thảm thiết.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tên này đã làm gì cậu chủ bọn họ?

Mãi cho đến khi Tần Thiên rời đi, rốt cuộc bọn họ mới dám cởi trói thoát ra rồi xông vào biệt thự.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ hồn lìa khỏi xác.

A Tam trước tiên gọi điện thoại cho Kiều Lục.

“Lục gia, xảy ra chuyện rồi!”

"Thiếu gia chỉ sợ không sống nổi."

Cái gì?

Nhận được cuộc gọi này, Kiều Lục và Cường Long đang ngâm mình trong suối nước nóng trong một hội quán, lão ta lập tức đứng bật dậy dẫn theo Cường Long nhanh chóng chạy tới.

Cường Long cũng chính là cái tên đầu trọc ban ngày đến nhà họ Tô đòi nợ.

Hắn ta thật ra cũng là người của nhà họ Tiết, Tiết Nhân cố ý sắp xếp một màn như vậy, sau đó anh ta lại chạy tới giải cứu chỉ vì muốn biểu lộ danh tính của bản thân, để cho nhà họ Tô tin tưởng và nghe theo.

Khi lão ta chạy tới nhìn thấy hiện trường, da đầu Kiều Lục cảm thấy tê tê.

Lão ta xuất thân từ đánh quyền ở chợ đen, cả đời đã gặp qua quá nhiều trận đấu tàn bạo.

Nhưng bây giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo như này.

"Là ai?"

“Là ai dám ra tay với cậu chủ nặng như vậy, Cường Long tôi lột da hắn!”

Gân xanh trên trán Cường Long nổi lên giống như dã thú phẫn nộ đang gầm lên.

Lúc này, Kiều Lục ngược lại tỉnh táo hơn, bởi vì lão ta biết có thể làm ra loại chuyện này tất nhiên không phải người thường.

Hơn nữa nghe thủ hạ báo cáo, lão ta khiếp sợ biết được, lúc ấy tới khoảng hơn mười nghìn người.

Ở Long Giang, người nào có năng lực lớn như vậy?

“Cậu chủ!”

"Cậu chủ, cậu có thể nghe thấy không? Nói cho tôi biết đó là ai.”

Nhưng mà Tiết Nhân đã đau đến ý thức hỗn loạn, lúc này anh ta ngoại trừ kêu rên thì không nói được một chữ nào nữa.

Kiều Lục nhíu mày cuối cùng cũng phát hiện camera trên đỉnh đầu.

“Mau, đưa cậu chủ đến bệnh viện trước!”

“Nhớ kỹ, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất, không tiếc bất cứ giá nào cứu cậu ấy!”

Tiết Nhân đã thành một đống thịt nghiền chỉ có thể dùng ván giường nâng lên xe.

Bận rộn xong xuôi, Kiều Lục mới cho người tìm và phát đoạn video do camera giám sát quay lại.

Nhìn thấy Tần Thiên xuất hiện, Kiều Lục và Cường Long đều nhịn không được rùng mình một cái.

Cách màn hình nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sát khí rất lớn.

Tần Thiên trên hình ảnh quả thực chính là hiện thân của ma quỷ.

Kiều Lục và Cường Long nhìn chiếc dây nịt màu đen giống như âm hồn bay múa trên không trung, sau đó rơi vào trên người Tiết Nhân, bọn họ cảm giác giống như nó rơi vào trên người bọn họ.

Cho đến cuối video, Tần Thiên cười khẩy với ống kính, để lại câu nói kia.

"Người nhà họ Tiết nhìn cho rõ, tao là Tần Thiên."

"Tao đang chờ tụi mày tới tìm tao báo thù."

Kiều Lục và Cường Long đồng thời hít một hơi khí lạnh.

“Thằng khốn, tôi lột da hắn!” Cường Long lập tức muốn dẫn người đi truy kích.

Tuy nhiên hắn ta bị Kiều Lục ngăn cản.

Cấp dưới đến báo cáo đã điều tra rõ về đám người khí thế lớn vội vã chạy tới trợ uy cho Tần Thiên, đến từ nhà họ Thiết, nhà họ Ngô, cùng với thủ hạ của các ông chủ lớn của thương hội Long Giang.

Có thể nói toàn bộ ông chủ thương hội đều phái người ra.

"Tôi đã nói mà, một tên Tần Thiên nhỏ bé sao dám có cam đảm như vậy."

"Hoá ra là thương hội Long Giang, này thì dễ hiểu.”

Cường Long nói, "Lục gia, thương hội Long Giang vì sao lại làm như vậy?”

Kiều Lục cười lạnh nói: "Vẫn không hiểu sao?”

"Thương hội Long Giang đang nhằm vào tập đoàn Kiến Nhân, bọn họ đoàn kết nhất trí đối ngoại muốn ngăn cản tập đoàn Kiến Nhân trở về Long Giang.”

"Sự việc quan trọng, xem ra chỉ có thể thông báo cho ông chủ Tiết."

Lão ta gọi điện thoại cho tổng giám đốc tập đoàn Kiến Nhân cũng là ba của Tiết Nhân, Tiết Kiến.

Tiết Kiến suốt đêm chạy tới Long Giang, ở bệnh viện nhìn thấy đứa con trai duy nhất mà ông ta kỳ vọng rất lớn lại bị người ta đánh thành ra như này, trước mắt ông ta tối sầm suýt chút nữa là đi ‘bán muối’.

"Bác sĩ, A Nhân thế nào rồi?"

Ông ta vội vàng hỏi.

Bác sĩ lấy ra một tấm phim, uể oải nói: "Xương cốt toàn thân đều bị nát, chỉ sợ là thần tiên cũng khó cứu được.”

"Người xuống tay là một người trong nghề, hắn khống chế cơn đau để kích thích cậu Tiết, không để cho cậu ấy chết ngay.”

"Ông chủ Tiết, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, nếu như không muốn cậu Tiết tiếp tục chịu khổ thì nên cho cậu ấy được thanh thản."

“Không thể nào!” Tiết Kiến nổi giận: "Con trai tôi không thể chết!”

“Cứu nó cho tôi!”

“Bất luận nghĩ cách gì, nhất định phải cứu nó cho tôi!”

“Kiều Lục, Cường Long lại đây cho tôi!”

Kiều Lục và Cường Long đều cảm thấy sợ hãi. Dù sao bọn họ có thể bao trùm thế lực ngầm ở Long Giang, bọn họ có thể lập nghiệp đều là nhờ nhà họ Tiết ban cho.

Hiện tại cậu chủ xảy ra chuyện ở dưới mí mắt bọn họ, bọn họ khó có thể chối bỏ trách nhiệm.

Kiều Lục cẩn thận phát dữ liệu video đã được tổng hợp cho Tiết Kiến xem.

"Ý của các người, A Nhân vì người đàn bà này mà thành ra như vậy?" Giọng điệu của ông ta rất khinh thường.

Ông ta hiểu rõ con trai ông ta như thế nào hơn bất cứ ai khác, loại chuyện chơi đùa đàn bà này là chuyện thường ngày.

Làm sao có thể gây ra một vụ náo động như vậy?

Tên Tần Thiên kia biết rõ thân phận con trai của ông ta mà hắn còn dám?

Kiều Lục trầm giọng nói: "Chúng tôi cũng cảm thấy là do toàn bộ thương hội Long Giang làm.”

"Cái gọi là giải cứu vợ chẳng qua chỉ là mánh khoé."

"Tần Thiên chỉ là tay sai của bọn người Thiết Lâm Phong."

“Nhà họ Thiết!” Trong mắt Tiết Kiến hiện lên lửa giận: "Tôi không thù không oán với các người, bây giờ các người lại dám đối với tôi như thế!”

“Thù này không báo, Tiết Kiến tôi thề không làm người!”

Ông ta nhìn về phía Kiều Lục và Cường Long, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các người vẫn luôn được nhà họ Tiết ủng hộ, nếu nhà họ Tiết bị xoá khỏi Long Giang thì ngày tốt của các người cũng kết thúc.”

"Cho nên Thiết Lâm Phong không chỉ là nhằm vào nhà họ Tiết mà còn là nhằm vào các người."

“Đạo lý này, các người có hiểu không?”

Kiều Lục và Cường Long lập tức nói: "Chúng tôi tiến lui cùng nhà họ Tiết!”

"Nên làm như thế nào xin ông chủ Tiết chỉ thị, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Chương 109 Bắt đầu trả thù

“Vậy được.”

"Nếu Thiết Lâm Phong và Ngô Thiên Hùng không trực tiếp lộ diện mà phái tới một cái gai nhọn như Tần Thiên, vậy chúng ta bẻ gãy cái gai này trước."

"Giao cho các người."

"Trước khi mặt trời mọc, tôi muốn nhìn thấy đầu chó của Tần Thiên!"

“Tôi muốn lấy cái đầu chó này làm quà tặng, đích thân đưa đến trước mặt Thiết Lâm Phong!”

“Xin ông chủ Tiết yên tâm, chúng tôi bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Kiều Lục và Cường Long đồng ý rồi xoay người rời đi.

Bọn họ đều cho rằng chủ mưu phía sau là Thiết Lâm Phong và thương hội Long Giang. Mà không hề biết toàn bộ thương hội Long Giang chỉ là đang làm việc theo mệnh lệnh của Tần Thiên.

Tiết Kiến nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của Tần Thiên trên màn hình, nghiến răng nói: "Tên họ Tần, không phải mày đang chờ tao trả thù sao?”

"Bây giờ bắt đầu trả thù."

Ông ta bình tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn gọi một cuộc điện thoại.

Nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, Tiết Kiến vừa rồi vẫn còn ra lệnh giết người quyết đoán, bỗng nhiên giọng điệu lại trở nên dịu xuống.

Giọng điệu có chút lấy lòng nói: "Mỹ Nhi, A Nhân ở Long Giang, vì chuyện dự án mà xảy ra chút chuyện.”

"Con xem, con có muốn tới thăm nó không?"

Phan Mỹ Nhi lạnh lùng nói: "Không rảnh” sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Trong mắt Tiết Kiến hiện lên vẻ mâu thuẫn và căm hận.

Nhà họ Tiết bọn họ có thể có được như ngày hôm nay, cũng vì ông ta chỉ thị con trai tốt của mình đi nịnh bợ Phan Mỹ Nhi trong thời gian học tập ở Toronto, Canada và nhận được sự trợ giúp của nhà họ Phan.

Phan Mỹ Nhi bị bại liệt do khi còn bé không được điều trị kịp thời cho nên một chân bị tàn tật, dẫn đến tâm lý của cô ta cũng có chút méo mó.

Động một chút là nổi giận.

Tiết Kiến đã từng tận mắt chứng kiến, có một lần con trai bởi vì nhìn một cô gái đi ngang qua mình trên đường mà bị bắt quỳ xuống đường.

Ông ta biết con trai mình không hạnh phúc, đây cũng là lý do ông ta mở một mắt nhắm một mắt về việc con trai lén lút vụng trộm bên ngoài sau lưng Phan Mỹ Nhi.

Thậm chí còn thường xuyên bao che giúp con trai.

Trong ấn tượng của ông ta không có người phụ nữ nào không thể giải quyết bằng tiền, cho nên cảm thấy mặc kệ con trai chơi ai cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng ông ta chưa bao giờ tưởng tượng được, bây giờ lại rơi vào kết cuộc này vì một người đàn bà.

Ông ta gọi điện thoại, không mong Phan Mỹ Nhi đến mà chỉ thông báo trước làm đệm cho sau này.

Nếu như Phan Mỹ Nhi biết Tiết Nhân vì nhúng chàm người phụ nữ khác mới rơi vào kết cuộc như này, chỉ sợ chẳng những không giúp trả thù mà còn có thể trút lửa giận lên đầu nhà họ Tiết.

Bây giờ ông ta cần phải xử lý mọi thứ càng sớm càng tốt trước khi Phan Mỹ Nhi biết được sự thật.

"Cường Tử, ông chủ Tiết đối với chúng ta ơn trọng như núi. Cậu còn nhớ lúc bị sát thủ quốc tế truy sát không?”

"Là ông chủ Tiết bảo tôi ra mặt bảo vệ cậu."

"Bây giờ ông chủ Tiết gặp nạn, đã đến lúc chúng ta trả ơn." Trong màn đêm, Kiều Lục châm một điếu thuốc nói với Cường Long.

Cường Long tính cách tương đối ngay thẳng, nghe vậy thì trừng mắt nói: "Lục gia, ông đang nói gì vậy?”

“Cường Long tôi há lại là người vong ân phụ nghĩa!”

"Chỉ là một tên Tần Thiên, một mình tôi cũng có thể bắt được, không cần lão già như ông ra tay."

“Ông cứ chờ đó, tôi sẽ dẫn người tới!”

Kiều Lục búng tàn thuốc xuống, nói: "Tuy nói như vậy nhưng chúng ta vẫn phải thận trọng.”

"Theo quan sát của tôi, tên họ Tần kia là người luyện võ không dễ đối phó."

"Cao thủ bên cạnh tôi đã đi nơi khác, ngày mai mới trở về."

"Chúng ta nhịn một chút, ngày mai nói sau đi."

"Cậu yên tâm nếu ông chủ Tiết trách tội xuống thì một mình tôi gánh vác, sẽ không để liên quan đến cậu."

Cường Long nóng mắt: "Chỉ là một tên Tần Thiên không đáng nhắc tới!”

"Tứ đại kim cang tôi vừa chiêu mộ đều là cao thủ hạng nhất."

"Lục gia, tôi tự mình dẫn bọn họ đi báo thù, ông chỉ cần chờ tin tốt thôi!”

Kiều Lục cười nói: "Nếu đã như vậy, vất vả cho cậu rồi.”

"Sau khi sự việc thành công chúng ta chính là anh em, sau này ngồi ngang hàng với nhau chia đều Long Giang! ”

Sau đó ông ta đưa địa chỉ tiểu khu Long Hồ mà Tần Thiên đang ở cho Cường Long.

Cường Long nóng lòng muốn lập công, ngay lập tức dẫn theo tứ đại kim cang, cùng có hơn mười thủ hạ đắc lực mang theo vũ khí, lái hai chiếc xe hùng hùng hổ hổ chạy về phía tiểu khu Long Hồ dưới màn đêm.

Sau khi hắn ta đi, Kiều Lục vẫy tay gọi tới một người mặc đồ đen, giao cho hắn ta một thứ đồ đen xì, dặn dò nhỏ vài câu.

Người mặc đồ đen nhận lấy đồ giấu vào trong người, sau đó lái xe ở phía sau theo dõi.

Chạy tới tới tiểu khu Long Hồ, đã thấy ở cửa có một chiếc Land Rover màu đen.

Một chàng trai đang tựa vào cửa xe nhàn nhã hút thuốc.

“Anh Cường, là Tần Thiên!”

“Hắn chính là Tần Thiên!” Đàn em lái xe nhìn qua video, liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

"Mẹ kiếp, coi như nó biết điều."

“Biết chạy không thoát cho nên chờ ở đây chịu chết!” Cường Long mắng một tiếng, vừa định xuống xe.

Nhìn thấy Tần Thiên nở nụ cười, sau đó nhanh chóng lên xe khởi động chạy về hướng xa xa.

"Nhanh lên! Đừng để hắn chạy!”

“Mau đuổi theo!” Cường Long vội vàng ra lệnh cho tài xế lái xe.

Hắn ta ngồi trên một chiếc Mercedes thương nghiệp, phía sau là một chiếc Jinbei, hai chiếc xe gầm rú đuổi theo không rời.

"Thằng chó, dũng khí lúc đánh người đi đâu rồi?"

“Có ngon thì đừng chạy!”

“Hôm nay nếu để mày chạy thoát, tao livestream ăn cứt!” Cường Long lớn tiếng chửi bới.

Chiếc Land Rover nhanh chóng rời khỏi thành phố, nhìn có vẻ như đang hoảng loạn quẹo vào một khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.

“Vây lại!”

“Lần này xem hắn chạy đi đâu!”

Cường Long dẫn người xông vào, bọn họ xuống xe cầm dao, súng, gậy xông vào xưởng.

Khi nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen kia lẳng lặng dừng ở đó.

Không có ai trong xe.

"Chạy đâu rồi?"

“Mau lục soát!”

Cường Long hét một tiếng, lúc hắn ta xoay người lại không khỏi sững sờ.

Chỉ thấy Tần Thiên đứng ở cửa lớn đang cười khẩy nhìn bọn họ.

Ở bên cạnh Tần Thiên còn có hai người đàn ông mắt hổ đằng đằng sát khí.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Đồng Xuyên, Thiết Tí giao cho các người.”

"Ba phút, tôi không muốn bọn họ còn có người đứng."

Nói xong, hắn nhìn đồng hồ bắt đầu đếm thời gian.

Cái gì?

Cường Long có chút ngẩn người, chỉ dựa vào hai tên này mà muốn đánh bọn họ có nhiều người như này sao?

“Họ Tần, mày chết chắc rồi!”

“Các anh em lên!” Hắn hét lên cầm một cây gậy bóng chày rồi vội vã nhào lên.

“Lão đại, ba phút, anh xem thường chúng tôi sao?”

"Đúng vậy, đối phó với đám chó này hai phút rưỡi là đủ rồi.”

Đồng Xuyên và Thiết Tí cười, nghênh đón.

Bọn họ một người là tinh anh của Sở Minh, một người năm nay vừa mới đoạt quán quân tại đại hội Kim Cúc, là hạt giống mới Sở Minh chiêu tuyển.

Có thể nói bọn họ đều có tương lai tươi sáng.

Nhưng mà bọn họ cùng quyết định rời khỏi Sở Minh đến đầu nhập vào Tần Thiên.

Khi đến sơn trang Mãnh Thú, bọn họ biết bản thân đã đưa ra quyết định chính xác nhất cuộc đời này.

Giờ phút này, trên người bọn họ đều có vết thương, đó là dấu vết để lại trong cuộc chiến với sư tử và hổ.

Nhưng mà so với nhiệt huyết trong lòng, mấy dấu vết này chả là cái thá gì.

Cường Long, tứ đại kim cang và hơn mười đàn em hung thần ác sát kia cũng chả là cái thá gì.

Đối mặt với một gậy hung mãnh của Cường Long, Thiết Tí không tránh không né trực tiếp vung tay lên đấm một nắm đấm, gậy bóng chày ‘răng rắc’ thành hai khúc.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Đồng Xuyên: "Lão Thiết, chúng ta thi đấu xem ai đánh ngã nhiều hơn.”

Vừa dứt lời, anh ta đấm một cú cho mắt tên đó nổ đom đóm rồi ngã xuống đất.
Chương 110 Một sự lựa chọn

Mặc dù nhóm người Cường Long này hung ác nhưng vẫn kém xa so với sư tử và hổ.

Đồng Xuyên và Thiết Tí gần như một đấm hạ một người, bụp bụp bụp!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

Chẳng mấy chốc đã không còn ai đứng trước mặt họ nữa.

"Thiếu mười giây, chưa đến ba phút."

"Xem ra còn phải nâng cao." Tần Thiên nhìn đồng hồ cười nói.

Đồng Xuyên và Thiết Tí đều có chút uể oải, ban đầu muốn giải quyết vấn đề trong hai phút rưỡi.

”Thằng khốn, còn không mau dập đầu xin lỗi Thiên ca!” Đồng Xuyên trút tức giận lên người Cường Long, một cước đá hắn ta đến trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn mặt mũi Cường Long bầm dập, cười lạnh nói: "Hiện tại ăn năn thì nói cho tao biết chi tiết tình hình bên trong của tụi mày ra, nói không chừng tao sẽ tha cho mày một mạng.”

"A!" Cường Long phun một ngụm máu, cắn răng nói: "Lục gia và ông chủ Tiết có ơn với tao, tao sẽ không phản bội bọn họ!”

"Họ Tần, tao thừa nhận là tao xem thường mày."

“Muốn giết muốn chém, tùy mày!”

Hửm?

Tần Thiên nhíu mày, không ngờ hắn ta cũng là một người cứng rắn.

"Tôi thích người không sợ chết."

Hắn mỉm cười và đặt tay lên vai Cường Long.

Một dòng ám kình xuyên thấu vào xương bả vai của hắn ta.

"A!"

Cường Long trong nháy mắt kêu rên thảm thiết, cả người tê liệt nằm trên đất.

Vừa rồi bị đánh nhiều đòn như vậy, hắn ta cũng không có sợ hãi như thế này.

"Mày là ma quỷ!"

“Có khí phách thì cho ông đây được chết thống khoái!”

“Tao có chết cũng không phản bội Lục gia!”

Hắn ta lăn lộn phân và nước tiểu rãi khắp nền đất, khuôn mặt đau đớn đến méo xẹo.

Mọi người bên cạnh, thậm chí cả Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng sợ ngây người.

Vỗ nhẹ một cái đã làm cho một người đàn ông sắt thép thành một bãi bùn nhão, đây là thủ đoạn gì?

Chỉ có Cường Long mới biết, hắn ta bây giờ đau đớn đến mức nào.

Dòng ám kình kia tiến vào khe xương của hắn ta, biến thành vô số con kiến lửa điên cuồng cắn xé.

Tần Thiên lại càng cảm thấy hứng thú.

Cường Long là người đầu tiên hắn nhìn thấy có thể chịu đựng được sự tra tấn bàn tay ma quỷ của hắn.

“Nhóc con, ngay cả năng lượng của ông chủ Tiết mà mày cũng không biết!”

“Anh giết tôi thì anh cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Cường Long vẫn đang điên cuồng la hét.

Đồng Xuyên nhíu mày nói: "Lão đại, giết một người để làm gương cho những kẻ khác đi." Anh ta rút lưỡi dao sắc nhọn ra khỏi chân.

Chỉ muốn giết Cường Long.

Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy ra, Thiết Ngưng Sương mặc đồ đen đang xách theo người đàn ông mặc đồ đen đi vào.

Lạch cạch, ném tên mặc đồ đen kia giống như chó chết trên mặt đất.

"Thiên ca, tôi tóm được tên này đang lén la lén lút trốn ở trong xe bên ngoài."

"Hắn vừa mới gửi mật báo."

Nói xong đưa một cái điện thoại di động cho Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thấy một tin nhắn vừa mới gửi đi, nhịn không được vui vẻ.

Hắn đi tới trước mặt Cường Long, nhẹ nhàng vỗ một cái giải trừ đau đớn của hắn ta.

Để điện thoại di động trước mặt Cường Long, nói: "Nhìn kỹ xem, Lục gia mà anh trung thành tận tâm đây, rốt cuộc lão ta đối xử với anh như thế nào.”

Cường Long nhìn xong sắc mặt thay đổi.

Nội dung biên soạn ở trên rõ ràng là: Tần Thiên bị Cường Long dẫn người chặn ở một nhà máy bỏ hoang chắc là đã xử lý xong rồi. Lục gia, bây giờ tôi đi vào đánh bất ngờ Cường Long rồi giết chết hắn.

“Lão Cửu, nói cho tôi biết cái này là gì?”

"Tại sao phải giết tôi?"

Lão Cửu là tâm phúc bên cạnh Kiều Lục.

Đối mặt với lời trách cứ của Cường Long, hắn ta đành phải cúi đầu nói: "Lục gia lo lắng thế lực của cậu càng ngày càng lớn, sẽ nguy hiểm đến địa vị của lão ta.”

"Lần này muốn mượn chuyện này để diệt trừ cậu."

"Lão ta ra lệnh cho tôi, sau khi cậu giết Tần Thiên thì tôi sẽ giết cậu, nói là do Tần Thiên giết.”

"Đến lúc đó, công lao báo thù cho cậu chủ Tiết là của lão ta. Sau khi cậu chết cũng không có ai có thể uy hiếp địa vị của lão ta nữa.”

“Khốn nạn!” Cường Long đỏ mắt.

Hắn ta không thể tưởng được, hắn ta trung thành tận tâm với Lục gia, hắn ta chịu cực hình không tiếc mạng sống cũng nhất quyết không bán đứng lão ta, vậy mà lão ta lại đối xử với hắn ta như thế.

“Anh Cường, người như thế không đáng để chúng ta bán mạng!”

Những thủ hạ xung quanh bị đánh nằm sấp trên mặt đất cũng vô cùng phẫn hận, bọn họ đều là tâm phúc của Cường Long.

Cường Long đứng lên, đỏ mắt nhìn Tần Thiên, cắn răng nói: "Tao chấp nhận, tao thua.”

"Bây giờ tao chỉ có một yêu cầu, xin cho tao một cơ hội trở về hỏi Kiều Lục rốt cuộc vì cái gì!”

"Sau khi hỏi xong, tao sẽ tự mình đến trước mặt mày chịu chết."

“Thế nào?”

Tần Thiên đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nheo lại, đá Cường Long sang một bên.

Ngay sau đó, bùm!

Tiếng súng vang lên.

Cường Long hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy người nổ súng về phía hắn ta chính là Lão Cửu.

Mới vừa rồi nếu như không phải Tần Thiên đá cho một cước này thì hắn ta đã bị một phát nổ đầu.

“Đừng tới đây!”

“Hôm nay tụi bây không ai có thể sống sót được!”

Lão Cửu có súng trong tay nghĩ rằng không ai dám cử động, hắn ta cười haha: "Cường Long, hôm nay mày cùng tên họ Tần này cùng chết đi.”

"Lục gia nói nếu tao làm xong chuyện này, sẽ giao địa bàn của mày cho tao."

Không ngờ trên người Lão Cửu lại giấu súng, bất chợt sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.

Thiết Ngưng Sương có chút áy náy, vừa rồi cô ta đánh bất ngờ khống chế Lão Cửu nhưng quên lục soát người hắn ta.

"Mày quá ngây thơ rồi." Tần Thiên cười khẩy sau đó tùy tiện giơ tay lên, bắn ra ba vệt sáng đen mà mắt thường không thể nhìn thấy.

Lão Cửu cảm thấy cổ tay và hai đầu gối chân tê dại, súng rơi xuống đất hắn ta đồng thời cũng khuỵu xuống.

Hắn ta kinh ngạc hét lên, còn muốn đứng dậy nhưng đã bị Thiết Tí bên cạnh đấm cho một đấm ngất đi.

Mọi người xung quanh vẫn chưa kịp phản ứng.

Thiết Ngưng Sương tinh mắt, cô ta đi tới rút ba cây kim nhỏ màu đen giống như lông bò từ cổ tay và hai đầu gối của Lão Cửu.

“Thiên ca, cái này anh làm sao?”

Ba cây châm nhỏ như vậy lại có thể giải quyết được Lão Cửu đang cầm súng, tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được.

Đám người Thiết Ngưng Sương đã từng chứng kiến Tần Thiên ra tay, nhưng đám người Cường Long và thủ hạ của hắn ta trực tiếp bị dọa cho choáng váng.

Đây là thủ đoạn thần tiên gì vậy?

Tần Thiên thu lại ngân châm, hắn nhìn Cường Long hỏi: "Bây giờ anh còn muốn trở về tìm Kiều Lục hỏi rõ ràng nữa không?”

Cường Long rút kinh nghiệm xương máu, bi phẫn nói: "Tên vô lại Kiều Lục lại có thể hại tôi!“

“Hôm nay tôi chấp nhận nhận thua, Tần tiên sinh xin cho tôi ra đi sảng khoái đi."

"Trước khi tôi chết có một yêu cầu. Những người anh em này đều nghe mệnh lệnh của tôi làm việc, hy vọng anh giết tôi nhưng có thể buông tha cho bọn họ.”

Còn rất trượng nghĩa.

Tần Thiên cười nhạt nói: "Tôi bây giờ cũng có thể cho anh một lựa chọn, anh không cần chết và những người anh em của anh cũng không cần chết.”

"Thậm chí anh vẫn có thể dẫn dắt bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Anh cảm thấy thế nào?"

Cường Long ngẩn người một chút, nói: "Lựa chọn gì?”

Tần Thiên nói: "Sau này đi theo tôi.”

Cái gì?

Cường Long kinh ngạc há hốc miệng.

"Anh Cường, tần tiên sinh đã nói thế rồi, anh còn chờ gì nữa?"

"Đi theo Tần tiên sinh, không hơn bán mạng cho lão Kiều Lục lòng lang dạ sói kia sao?"

“Kiều Lục chính là súc sinh!”

“Anh Cường, mau đồng ý đi!”

Cường Long cắn răng, quỳ gối trước mặt Tần Thiên.

“Cái mạng này của tôi là do anh cứu, khi nào anh muốn nó thì lấy đi!”

Sau đó, hắn ta tiết lộ tình huống của nhà họ Tiết bà Kiều Lục.

Tần Thiên cười lạnh nói: "Rất tốt.”

"Tiếp theo chính là cơ hội anh lập công chuộc tội."

Hắn ta dùng điện thoại của Lão Cửu, gửi cho Kiều Lục một tin nhắn: Mọi việc đã xong, mau tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom