• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot Thần Vương Lệnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 99-100

Chương 99 Hàng duy đả kích

Tại khách sạn Kim Long.

“Thiếu gia, theo dặn dò của cậu, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”

Một người đàn ông trung niên đeo nhẫn ở ngón tay cái, hút xì gà và ngồi vắt chéo chân trên sô pha, đưa mấy tờ giấy cho Tiết Nhân.

Tên lão ta là Kiều Lục, người ở giang hồ gọi là Kiều Lục gia. Nắm giữ hàng trăm địa điểm giải trí ở Long Giang, hoàn toàn xứng đáng là hoàng đế ngầm.

Bởi vì năm xưa là được nhà họ Tiết tài trợ lập nghiệp, mặc dù bây giờ trọng điểm của nhà họ Tiết không ở Long Giang, nhưng ở tỉnh thành có rất nhiều tài nguyên.

Cho nên Kiều Lục trung thành và tận tụy, cũng có thể nói lão ta là một con chó được nhà họ Tiết nuôi dưỡng.

“Khốn kiếp!” Đọc được những gì ghi lại trên tài liệu Tiết Nhân vô cùng tức giận, Tần Thiên năm năm trước vậy mà lại có được Tô Tô với thân phận một người giao hàng.

Hai mắt anh ta đỏ lên: “Tần Thiên, từ giờ trở đi mày chính là người chết!”

“Tô Tô bị thương là chuyện như thế nào? Ai làm?”

Kiều Lục lắc đầu nói: “Chuyện này, nhà họ Tô che giấu rất kỹ, chỉ tiết lộ với bên ngoài là lúc mở cửa sổ không cẩn thận rơi xuống.”

“Bởi vì chuyện này đã qua rất lâu, nhân chứng vật chứng năm đó đều đã không tìm được nữa.”

“Nhưng thiếu gia —” Lão ta cười một tiếng rồi nói: “Chuyện này đã không còn quan trọng nữa có phải không?”

“Quan trọng là bây giờ Tô đại tiểu thư đã trở nên xinh đẹp hơn. Hơn nữa cô ấy còn có bằng sáng chế mỹ phẩm sinh học trị giá hơn một tỷ.”

Trong mắt Tiết Nhân lộ ra vẻ đắc ý, lần này anh ta muốn có được cả tiền lẫn sắc.

“Kiều Lục, lần này cảm ơn ông, sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ không để ông thiệt thòi.”

Kiều Lục gật gật đầu, có chút lo lắng nói: “Nhưng tên họ Tần này hình như cũng có chút thủ đoạn.”

“Tôi nghe nói, hắn ta dùng một miếng vỏ quýt để đánh vào mặt Phùng đại.”

“Thiếu gia, cậu vẫn nên cẩn thận một chút.”

Tiết Nhân cười lạnh nói: “Chẳng qua chỉ là tài mọn mà thôi, chẳng lẽ ông cảm thấy đại tướng dưới tay ông không phải là đối thủ của hắn ta sao?”

Kiều Lục cười lạnh nói: “Người của tôi đã ra tay thì hắn ta nhất định phải chết.”

“Vậy thì đúng rồi.”

“Không còn sớm nữa, Kiều Lục ông đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Tô.”

“Một nhân viên giao hàng quèn mà cũng dám đấu với tao? Để tao cho mày thấy cái gì gọi là Hàng Duy Đả Kích.” (*)

(*)Hàng duy đả kích (降维打击): Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân.

Kiều Lục đứng dậy như nghĩ tới điều gì, lo lắng nói: “Thiếu gia, nếu như cậu làm như vậy ở Long Giang, người đó ở nhà sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Tiết Nhân giật giật mí mắt, cả giận nói: "Cô ta dám quản tôi? Trong nhà vẫn luôn là tôi làm chủ!”

“Hơn nữa, tôi cũng sẽ không đưa Tô Tô về nhà, chỉ để cô ấy làm người tình ở Long Giang của tôi thôi."

“Phụ nữ ấy mà, chỉ cần dỗ là được."

“Thiếu gia cao minh.” Kiều Lục cười nói: “Vừa có chuyên gia pha trà mới tới, là hương vị trước đây cậu thích, cậu có muốn thử không?”

Nghĩ đến Tô Tô, Tiết Nhân cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình không có nơi nào để phát tiết, anh ta nghiến răng nói: “Một người không đủ!”

“Cho tôi hai người!”

Kiều Lục gật đầu, không nói gì nhiều liền đi ra ngoài.

Rất nhanh, hai chuyên gia pha trà trẻ trung xinh đẹp, thân hình nóng bỏng bưng khay trà và bộ ấm trà mở cửa bước vào.

“Thiếu gia, em tên là Điềm Điềm.”

“Em tên là Linh Linh.”

“Lục gia bảo bọn em đến phục vụ thiếu gia.”

“Thiếu gia, anh thích uống loại trà gì?”

Điềm Điềm và Linh Linh, một người mặc bộ đồ đồng phục học sinh, trông giống như một cô gái dễ thương trong anime.

Một người mặc đồng phục áo trắng và trông hơi giống một người đẹp công sở.

Hai người đi về phía Tiết Nhân đầy quyến rũ.

“Đứng lại.”

Tiết Nhân nhìn Điềm Điềm và Linh Linh rồi nói: “Bắt đầu từ giờ trở đi hai người một người tên là Tô Tô, một người tên là Ngọc Trúc.”

“Nào, quỳ xuống giới thiệu lại cho thiếu gia một lần nữa.”

“Tô Tô?” Điềm Điềm ngây người một lúc rồi vội vàng quỳ xuống theo ý Tiết Nhân, khẽ cười nói: “Chào thiếu gia, em là Tô Tô.”

Linh Linh cũng quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Chào thiếu gia, em là Ngọc Trúc, rất vinh hạnh được phục vụ anh.”

Nhìn hai cô gái yểu điệu quỳ xuống cạnh nhau, trong ánh mắt của Tiết Nhân hiện lên vẻ say đắm.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Tô Tô, Ngọc Trúc, lại đây đun nước, pha cho thiếu gia một ấm trà thật ngon nào.”

“Đừng gọi thiếu gia nữa, gọi là A Nhân đi.”

“Nói, đời này của em nhất định là người của A Nhân...”

Ngày hôm sau, Tô Tô và Tần Thiên vẫn còn tức giận vì chuyện ngày hôm qua. Hai người không ai chịu xin lỗi trước.

Không ai nói chuyện với ai.

Mãi cho đến gần trưa, Tô Tô bình thường sớm đã đến công ty, nay vẫn còn đang mặc đồ ngủ.

Cô tùy ý buộc tóc lên, ôm một đĩa trái cây ngồi trên sô pha xem TV, có vẻ như cô chưa sẵn sàng để đi làm.

Dương Ngọc Lan rất đau đầu vì hai tổ tông này, lại không biết nên khuyên như thế nào. Đột nhiên, qua cửa sổ bà thấy một đoàn xe từ xa đi tới.

Chiếc đầu tiên là một chiếc Rolls-Royce, đằng sau, có bảy tám chiếc Mercedes.

Trông rất hoành tráng.

“Là đại nhân vật gì tới đây?” Bà không khỏi thắc mắc.

Đoàn xe chạy tới và dừng lại ở trước cổng biệt thự của bọn họ. Trên mercedes, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen đi xuống, hừng hực khí thế chờ sẵn.

Cửa của Rolls-Royce mở ra và một thanh niên đang cầm bó hoa đi xuống.

Anh ta đứng ở cửa sân, nhìn vào bên trong rồi lễ phép gọi: “Tô Tô, em có ở nhà không Tô Tô?”

“Anh đến thăm em đây.”

Tô Tô và Tần Thiên vội vàng nhìn qua cửa sổ, cả hai đều ngẩn người một lúc.

“Tại sao anh ta lại tới đây?” Sắc mặt Tô Tô khẽ thay đổi, có chút lo lắng liếc nhìn Tần Thiên một cái theo bản năng.

Tần Thiên cười lạnh nói: “Không nghe thấy sao? Đến gặp em chứ sao.”

Mặt Tô Tô lập tức đỏ bừng vì tức giận.

Dương Ngọc Lan lập tức hiểu ra đây chính là thủ phạm khiến hai vợ chồng tức giận.

“Cái đó, cậu tìm Tô Tô có việc gì sao?” Bà vội vàng đáp lời.

“Cô là mẹ của Tô Tô phải không? Chào cô, cháu là bạn học của Tô Tô, tên là Tiết Nhân.”

“Cũng là người phụ trách cải tạo di dời tiểu khu này.”

“Lần này đến, một mặt là đến thăm cô, mặt khác nhân tiện nói chuyện với Tô Tô về việc phá dỡ và bồi thường.”

“Các cậu còn không mau mang quà vào.”

“Vâng, thưa thiếu gia.”

Mấy người giúp việc lần lượt đi vào và mang theo các loại thuốc bổ đắt tiền khác nhau.

Đây đâu phải là đến Dương Ngọc Lan, đây hoàn toàn giống như đem lễ vật tới nhà cầu hôn.

“À cái đó, Tô Tô không có ở nhà.”

“Tiết công tử, hay là hôm khác cậu quay lại.” Sau khi phản ứng lại, Dương Ngọc Lan vội vàng muốn ngăn cản.

Trong nhà, Tô Tô cố ý lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài: “Mẹ, để Tiết công tử vào đi.”

“Người ta thân phận cao quý, mẹ phải chiêu đãi thật tốt.”

“Con đi thay quần áo cái đã.”

Dương Ngọc Lan chỉ đành phải xấu hổ nói: “Tôi còn tưởng con bé đã đi ra ngoài rồi, Tiết công tử, vậy cậu vào đi.”

“Cảm ơn cô.”

Lúc này, những hàng xóm xung quanh bình thường không hề qua lại, vừa nghe nói có Tiết Nhân đến thì đều chạy tới chật cả phòng khách.

Ai nấy đều hết lời khen Tiết Nhân.

Một mặt, bọn họ muốn nhận được nhiều bồi thường hơn từ Tiết Nhân.

Mặt khác, không thể không nói, Tiết Nhân trước mặt này quả thật trông rất xuất sắc.

Xuất thân trong một gia đình hào môn, tuổi còn trẻ nhưng đã thành công.

Quan trọng nhất là không kiêu ngạo, lại còn nho nhã lễ độ.

Dương Ngọc Lan cuối cùng cũng hiểu được tại sao Tần Thiên lại lo lắng. Ít nhất là từ vẻ bên ngoài, Tiết Nhân này quả thật rất có tính sát thương.

Nếu như không phải đã có Tần Thiên, đến bà cũng nghi ngờ mình sẽ cố gắng đưa đẩy chuyện tình cảm giữa Tô Tô và Tiết Nhân.

Bất ngờ là Tần Thiên ngồi ở bên cạnh, cầm điện thoại di động cúi đầu chơi Tetris, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Cho đến khi Tô Tô từ trong phòng đi ra, cô bình thường khá giản dị, không ngờ hôm nay lại ăn mặc tỉ mỉ và thậm chí còn trang điểm.

Sắc mặt Tần Thiên khẽ thay đổi.
Chương 100 Kế hoạch có thể bắt đầu rồi

Tiết Nhân kích động đứng lên, trong ánh mắt là không chút che dấu dục vọng chiếm hữu.

“Tô tiểu thư thật xinh đẹp!”

“Xinh đẹp thì thôi đi, hơn nữa lại còn có tài như vậy.”

“Đúng vậy. Đứng cùng với Tiết công tử đúng là trai tài gái sắc.” Hàng xóm xung quanh đều lần lượt tán thưởng.

Tiết Nhân nuốt nước miếng, khôi phục lại phong thái nho nhã lễ độ, mỉm cười nói: “Tô Tô, anh đến mời em ăn trưa.”

“Cái đó, nhân tiện nói về chuyện đêm qua chúng ta vẫn chưa nói xong.”

“Nhà hàng phương Tây ngon nhất ở Long Giang, anh đã đặt bàn xong rồi.”

“Chúng ta mau đi thôi.”

“Tô Tô.” Dương Ngọc Lan gọi tên Tô Tô, ý bảo cô phải chú ý thân phận của mình, hơn nữa phải chú ý đến cảm nhận của Tần Thiên một chút.

Tô Tô nhìn về phía Tần Thiên đang ngồi trên sô pha.

Thật ra cô đơn thuần chỉ là không phục, muốn chọc tức Tần Thiên.

Chỉ cần Tần Thiên nói chuyện tử tế với cô, cô sẽ lập tức từ chối lời mời của Tiết Nhân. Sở dĩ trang điểm tỉ mỉ như vậy cũng chỉ là vì tới công ty làm việc.

Ai ngờ Tần Thiên lại chuyên tâm chơi game, như thể không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tiết Nhân cười lạnh nói: “Tần Thiên, bây giờ tao muốn mời phu nhân của mày tới nhà hàng phương tây cao cấp nhất cùng ăn trưa.”

“Mày có muốn đi cùng không?”

Tần Thiên lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Tiết Nhân lại cười lạnh nói: “Cũng đúng, với thân phận của mày, không xứng để đi tới nơi cao cấp như vậy.”

“Hơn nữa, mày cũng không xứng với vẻ xinh đẹp trẻ trung của Tô tiểu thư.”

“Nghe nói mày từng học võ, nếu thức thời, tao có thể sắp xếp cho mày chức vụ bảo vệ trong công ty.”

“Đàn ông tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn là ăn bám có phải không?”

“Điều kiện tiên quyết là mày phải ly hôn với Tô tiểu thư.”

Những người hàng xóm xung quanh đều bật cười chế nhạo.

Trong mắt bọn họ, Tần Thiên và Tiết Nhân căn bản là không thể nào so sánh được. Một người là con trai nhà hào môn, một người thì dựa vào vợ mới có việc làm.

Lớn như vậy rồi mà còn chơi loại trò chơi cấp thấp mà chỉ có trẻ con mới chơi.

Hơn nữa, vợ sắp bị đưa đi rồi hắn thậm chí ngay cả rắm cũng không dám thả.

“Tần Thiên, tôi thấy cậu cũng thích hợp làm bảo vệ.”

“Cơ hội khó có được, cậu mau đồng ý điều kiện của Tiết công tử đi.” Một người hàng xóm trực tiếp chế giễu.

Tô Tô hơi tức giận, những vẫn đang chờ đợi thái độ của Tần Thiên.

Tần Thiên cuối cùng cũng chơi xong một ván, hắn ngẩng đầu lên cười với Tô Tô rồi nói: “Đi hay không em tự quyết định.”

Tô Tô sững người một lúc, thẹn quá hóa giận.

Đây là sao, không quan tâm đến mình sao? Hay là bỏ cuộc rồi?

Đúng, anh đúng là không xuất sắc như Tiết Nhân, nhưng Tô Tô tôi là loại người ham phú quý này sao?

Chỉ cần anh mở miệng giữ tôi lại, tôi sẽ ở lại vì anh.

Không ngờ, đường đường là một nam nhân anh lại không có chút dũng khí này!

“Chúng ta đi!” Cô ủ rũ, sải bước đi ra ngoài.

Tiết Nhân cười lớn: “Tần Thiên, tìm cơ hội, có thể đến công ty của tao làm việc rồi.”

Nhìn thấy Tô Tô lên xe sang, bị Tiết Nhân dẫn đi, Dương Ngọc Lan hoang mang nói: “Rốt cuộc con nghĩ gì vậy?”

“Còn không mau đuổi theo!”

Tần Thiên cất điện thoại đi rồi nói: “Mẹ, không sao.”

“Chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà, Tiết Nhân là bạn học của Tô Tô, hơn nữa anh ta cũng nói là tìm Tô Tô nói về chuyện bồi thường.”

“Mẹ, con tới công ty xem thử.”

Hắn loạng choạng bước ra cửa, sau khi lên xe thì gửi đi một tin nhắn: Kế hoạch có thể bắt đầu rồi.

Tại nhà hàng phương Tây cao cấp nhất ở Long Giang.

Trong phòng riêng.

Tiết Nhân nhìn Tô Tô ở trước mặt, như thể sắp nhịn không được muốn hung hăng ôm cô vào lòng.

Nhưng anh ta biết thời cơ chưa tới, không thể để lộ nguyên hình.

Anh ta lịch sự, nói chuyện vui vẻ và gợi nhớ cho Tô Tô rất nhiều chuyện tươi đẹp trước đây.

Và một số câu chuyện thú vị của anh ta trong thời gian học tại Toronto, Canada.

Trong lúc đó anh ta đã tận dụng cơ hội để bày tỏ vài lời về tình cảm sâu sắc và sự kiên định của mình đối Tô Tô.

Tô Tô ban đầu đầy tức giận, nhưng dưới sự chu đáo và hài hước của Tiết Nhân cô đã dần dần thả lỏng.

Tiết Nhân nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nói là công ty có chuyện cần báo cáo, cho nên anh ta đã nói với Tô Tô một tiếng rồi đi ra ngoài.

Tô Tô nhìn Tiết Nhân rồi lại nghĩ tới Tần Thiên. Lúc này, trái tim cô thật sự là có chút dao động.

Tiết Nhân dường như thật sự không có nào để chê.

Hơn nữa, anh ta đối xử tốt với cô như vậy, còn giữ tất cả những lá thư và ghi nhớ những bài thơ yêu thích của cô.

Quan trọng hơn là còn vì cô mà đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ.

Với điều kiện của Tiết Nhân, chỉ cần anh ta thích thì nhất định sẽ có rất nhiều cô gái xếp hàng muốn gả cho anh ta.

Mà anh ta lại vì cô mà từ chối tất cả mọi người.

Phụ nữ là người dễ dàng cảm động nhất.

Nghĩ tới việc Tiết Nhân nói muốn mời mình đến biệt thự của anh ta bơi, lòng cô rất rối bời.

Không biết nên từ chối hay chấp nhận.

Tiết Nhân vẫn chưa quay lại, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phòng riêng bên cạnh.

“Cô Vương, bà nói Kim Cương Hoàn này thật sự thần kỳ như vậy sao?”

“Không phải là gạt người đấy chứ.”

Tô Tô sững người một lúc, sao lại có chút quen tai.

Cô Vương, Kim Cương Hoàn, chẳng lẽ?

Quả nhiên, tiếp đó là giọng nói của Vương Cương Đan: “Ngô công tử, cậu có thể không mua đồ của tôi, nhưng không thể xúc phạm nhân cách của tôi!”

“Tôi dùng nhân cách của mình ra bảo đảm, Kim Cương Hoàn tuyệt đối là đồ tốt.”

“Nó bổ huyết lợi khí, tăng cường tinh lực!”

“Đặc biệt là đối với người đẹp trai có nhiều mỹ nữ vây quanh như Ngô công tử, Kim Cương Hoàn chắc chắn là lựa chọn không thể thiếu.”

Sau khi Tô Tô hiểu ra thì vừa chán ghét, vừa buồn cười.

Ngô Phi này vậy mà lại hẹn Vương Cương Đan ra đây, muốn mua Kim Cương Hoàn.

Có phải đàn ông, đặc biệt là đàn ông giàu có, tất cả đều có đức tính này không?

May mắn là Tiết Nhân không như vậy. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy có chút vui vẻ yên tâm. Cắn răng, chuẩn bị chờ lát nữa sẽ đồng ý yêu cầu của Tiết Nhân.

Đi đến hồ bơi ở biệt thự nhà anh ta để bơi và thư giãn.

“Cô Vương, không phải là tôi không yên tâm, mà là người có thân phận và địa vị nhất định như tôi, không gánh nổi sự mạo hiểm này.”

“Hơn nữa, Kim Cương Hoàn nghe như là đồ bán vỉa hè vậy, tôi cũng không thể dùng đồ giống mấy tên vô lại ngoài kia được.”

“Ai nói là đây là đồ vỉa hè mấy tên vô lại dùng? Tôi nói cho cậu biết, Kim Cương hoàn của tôi chuyên dành riêng cho gia đình giàu có.”

“Ngô công tử, đừng trách tôi nói khó nghe, tuy rằng cậu có chút địa vị, nhưng trong số khách hàng của tôi có người còn cói thân phận cao quý hơn cậu nhiều!”

“Vậy sao?’

“Cô Vương, bà không lừa tôi đấy chứ?”

“Ai có thể cao quý hơn của tôi.”

“Ai lừa cậu chứ!”

“Thiếu gia của tập đoàn Kiến Nhân, Tiết Nhân, Tiết công tử, cậu có biết không?”

Tô Tô không buồn nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng đã quá muộn để cô tránh được câu chuyện ghê tởm như vậy.

Ai ngờ đột nhiên nghe thấy bọn họ nhắc tới Tiết Nhân, cô vội vàng chăm chú lắng nghe.

Đồng thời thầm nghĩ, Vương Cương Đan này được quảng bá là thần dược, đừng bảo là lừa được Tiết Nhân rồi đấy.

Không đúng!

Nghĩ đến đêm qua, lúc tiệc rượu Vương Cương Đan và Tiết Nhân đi ra từ cùng một phòng.

Chẳng lẽ...

Cô không khỏi thay đổi sắc mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Bất Diệt Thần Vương
  • Đang cập nhật
(Full) Binh Vương Chiến Thần
Binh Vương Thần Bí
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Thần Vương Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom