• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 240 - Chương 240

Chương 240

KHÔNG CÓ TÊN CHƯƠNG CŨNG TỐT

Là sao nhỉ?

Liễu Dương ngồi trên xe kể lại cho họ nghe chuyện này.

Chuyện kể rằng, sau khi lăng mộ nhà Hán dưới chùa Long Phúc được phát hiện ra liền có người bản địa muốn tranh thủ trước khi đội khảo cổ tới để xuống dưới ngó xem cổ mộ một chút, thật ra cũng không phải để đào của báu gì đó, mà chỉ thuần túy tò mò không biết cổ mộ trông như thế nào.

Có người đã đi, ngó một chút và không hề hấn gì.

Lại có người tới đó, ngó một chút và gặp chuyện.

Về sau, người của đội khảo cổ tới và niêm phong hiện trường, yêu cầu dân bản địa hợp tác, cố gắng hạn chế việc đi dạo loanh quanh khu vực cổ mộ.

Có người không nghe lời khuyên, tò mò không biết đội khảo cổ làm việc như thế nào nên lén lút tới xem trộm, và xảy ra chuyện.

Sau đó nữa, có người phát hiện ra một quy luật, những người từng ra vào cổ mộ và gặp chuyện đều là những người dùng di động chụp ảnh, hoặc là chụp nền đất mộ, hoặc là chụp phong cảnh xung quanh, tóm lại đều có liên quan đến lăng mộ.

Nhưng chưa có ai mất mạng.

Chỉ là chuyện kỳ quặc gì cũng có cả.

Ví dụ như, nửa đêm đi vệ sinh phát hiện có bóng người lướt qua; Hoặc lại ví dụ như, vô duyên vô cớ đổ bệnh một trận, đến bệnh viện cũng không tìm ra được nguyên nhân gì; Rồi ví dụ như lúc nào cũng nghe thấy hình như bên tai có người đang nói chuyện, rì rà rì rầm, nghe kỹ lại không nghe rõ nữa, cực kỳ bực dọc…

Tóm lại một câu chính là: Không khiến mày phải chết mà hù dọa mày, giày vò mày.

Sau khi kể xong những chuyện này, Liễu Dương lại trịnh trọng nhấn mạnh thêm một câu: “Tóm lại chúng tôi không bao giờ dám chụp ảnh quay khu vực này, ban nãy cô chụp được gì thì khẩn trương xóa đi.”

Thôi được rồi…

Nói thật, Thịnh Đường không tin vào những chuyện này lắm nhưng thôi, đành nhập gia tùy tộc, cũng đỡ để đôi bên phải khó chịu. Cô rút di động ra, vừa mở màn hình sáng lên thì di động đã sập nguồn.

“Hết pin rồi.” Cô nói một câu.

Liễu Dương gật đầu, dặn dò cô: “Sau khi về nhà khách sạc điện, nhất định phải nhớ xóa đi đấy.”

Giang Chấp hỏi Liễu Dương những chuyện liên quan đến việc cổ mộ bị trộm, coi như để cô ấy quên đi việc dặn đi dặn lại Thịnh Đường nhớ xóa bức ảnh. Về chuyện này, Liễu Dương cũng chỉ từng nghe nói, cũng kể lại đại khái giống như người tối đó ở nhà khách kể.

Khi hỏi về tình hình của người đó, Liễu Dương nói đã bị cơ quan chấp pháp dẫn đi lấy lời khai. Ý của anh ta là anh ta vô tình phát hiện có sự khác thường, muốn đào lên xem đó là gì. Nể tình anh ta phạm tội lần đầu, họ tạm giữ vài hôm, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Còn về chuyện tà ma gì đó, hình như cũng không nghe nói.

Thấy vậy, Thịnh Đường nói: “Xem ra chỉ là tam sao thất bản thôi.”

Liễu Dương cười nói: “Rất bình thường mà, bên này có Can Phạn Bồn, chuyện kỳ quái gì cũng có, nên đủ các câu chuyện cũng từ đó mà sinh ra. Cộng thêm việc mấy người bản địa ở đây thật ra khá tin mấy chuyện này, nhất là việc không được đắc tội với tiên gia. Đừng nghĩ người Đông Bắc ra vẻ không sợ trời không sợ đất, trên thực tế trong lòng vẫn có sự kiêng kỵ.”

Giang Chấp đánh mắt nhìn Thịnh Đường.

Thịnh Đường vẫn luôn cảm thấy, sau khi mối quan hệ nam nữ được nâng lên một tầm cao mới, mọi suy nghĩ trong lòng nhau cũng càng trở nên rõ ràng hơn. Thế nên cô thật sự đã đọc hiểu được ánh mắt đó của Giang Chấp.

Cô rướn người về phía trước, sát lại gần Liễu Dương và hỏi: “Thật sự có người nhìn thấy quỷ núi trong tranh sống dậy ư?”

Trước đó Khương Tấn từng nói về chuyện này nhưng sau đó đi vào trong mộ chính anh ấy lại nói khác. Chuyện quỷ núi sống dậy qua lời anh ấy trở nên mập mờ nước đôi, khi muốn hỏi kỹ hơn thì anh ấy lại nói bâng quơ cho qua chuyện một cách giấu giếm, có vẻ như không muốn nói kỹ càng.

Tóm lại, thái độ của Khương Tấn đối với chuyện này đã có chuyển biến, sau đó vô hình trung anh ấy đã truyền đạt tới họ một thông tin: Thật ra tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.

Giang Chấp là người sẽ phụ trách bức tranh quỷ núi, thế nên anh rất muốn tìm hiểu cho rõ ràng trước, cho dù là sự thật hay lời đồn đại.

Liễu Dương phụ trách liên lạc bên ngoài, cũng coi như là một người nắm bắt thông tin khá nhanh nhạy, thế nên Thịnh Đường cũng coi như đã hỏi đúng người rồi. Nhưng vấn đề là Liễu Dương cũng không hiểu quá sâu về chuyện này.

Cũng chỉ là nghe người khác nói.

Chuyện kể rằng lúc đó có người sau khi xuống mộ chính quả thật đã nhìn thấy điều bất thường, sau đó ở trong đội khảo cổ lại có người nói nhìn thấy quỷ núi sống dậy, đi du đãng trong mộ thất.

Nhưng không thể ra khỏi mộ chính, dường như có liên quan đến…

Nói tới đây, Liễu Dương ghé sát vào bên tai Thịnh Đường, đè giọng nói xuống rất thấp: “Dường như có liên quan tới bức tượng bùa trong mộ chính, người ta bảo lá bùa ấy đã áp chế quỷ núi lại.”

Nói xong câu ấy, Liễu Dương mới đứng thẳng người dậy, lại nói: “Về sau thì chuyện gì họ cũng thêu dệt cả, cho đến khi Khương Tấn ra mặt thanh minh, nói sự khác lạ của bức tranh quỷ núi chỉ xuất phát từ lý do ánh sáng và môi trường lúc đó, bảo mọi người đừng quá mê tín rồi tam sao thất bản.”

Nói tới đây, Liễu Dương cũng rất biết điều, còn nhấn mạnh một câu: “Thật ra tôi cũng cảm thấy là đang thổi phồng mọi chuyện lên, thứ đã vẽ lên tranh chả lẽ nói sống dậy là sống dậy ư? Chắc chắn là hoa mắt nhìn nhầm rồi. Giờ thì tốt rồi, Giáo sư Giang đã tới, cũng có thể chặn được cái miệng của mọi người.”

***

“Nếu từ trước khi chúng ta đến Khương Tấn đã thanh minh rõ ràng chuyện quỷ núi vậy thì vì sao anh ta vẫn nói với chúng ta chuyện này? Không thể nào chỉ để chúng ta chú ý được?”

Trở về nhà khách, Thịnh Đường nói ra suy nghĩ của bản thân.

Bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen.

Gió không nhỏ, thổi vù vù bên ngoài, không khác gì đang có một người nào đó nghẹn ngào vậy.

Họ trở về nhà muộn, bữa tối đã chẳng còn gì cả. Ông chủ vẫn đặc cách bật bếp lên, làm cho họ hai bát canh nóng mì lạnh, xào một đĩa thịt gân tim, thái một đĩa kim chi và thêm hai bát canh đậu phụ.

Lúc bê tới phòng Giang Chấp, thấy Thịnh Đường cũng có mặt ở đó, ông chủ cười phá lên nói: “Vừa hay, chỉ cần mang tới một phòng, đỡ phải làm thêm lần nữa.”

Sau khi ra khỏi phòng, đi xuống nhà, ông chủ cất khay vào trong bếp, bà chủ đang đứng trước quầy tính tiền. Đứa con ở bên cạnh đang làm bài tập, thi thoảng ngẩng đầu lên hỏi bà chủ chữ này đọc thế nào, chữ kia đọc thế nào.

Bà chủ tức quá cốc đầu nó: “Mày đi học để làm cái gì hả? Không ngồi nghe giảng cứ đần cái mặt ra có đúng không?”

Ông chủ đi tới, chỉ tay lên trên gác: “Bà bảo tầng ba ấy, trời tối rồi mà cô bé ấy vẫn đang ở trong phòng của Giáo sư Giang, có khi nào là…”

“Là gì?” Bà chủ không buồn ngẩng đầu lên, chỉnh máy tính về chế độ im lặng, đầu ngón tay vẫn bấm lia lịa.

“Thì giống như trên mạng hay nói đó, sinh viên nữ muốn có chút thành tích, phải để cho các giáo sư ‘quy tắc ngầm’ gì gì đó.” Ông chủ vẫn còn đầy nỗi lo trong lòng: “Trông cô bé ấy vẫn còn trẻ, bà bảo lỡ thật sự bị người ta cho vào tròng thì…”

“Tôi nói cả ngày ông chỉ ngồi nghĩ mấy chuyện linh tinh gì vậy? Sao cứ như đám đàn bà thế?” Bà chủ dừng động tác tay lại, ngẩng đầu lên ngắt lời ông ấy: “Không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào cứ huyên thuyên bốc phét, đồn ra ngoài nghe có hay hớm không?”

“Thì chẳng phải tôi lo…”

“Ông đi làm việc của ông đi! Đánh cái nồi đại đi, không thì ngồi vào dạy con trai ông làm bài!”

Ông chủ đưa mắt nhìn con trai một cái rồi nói lẹ: “Tôi đi cọ nồi!”



Trên tầng.

Giang Chấp và Thịnh Đường ăn một bữa ngon lành.

Sau lần trước bị Thịnh Đường lừa, giờ mỗi lần nhìn thấy những món đỏ rực, Giang Chấp lại có phản ứng sinh lý, thế là cả bát kim chi vào hết bụng Thịnh Đường, vừa ăn cô còn vừa chọc cho anh thèm…

“Nhà này muối kim chi ngon thật đấy, ở Đôn Hoàng và Bắc Kinh đều không được ăn.”

Nhìn bát nước mì đỏ lòm của cô, dạ dày Giang Chấp lại co thắt vào.

Nhưng món canh đậu phụ thì ngon tuyệt. Đậu phụ non mềm, uống thêm một hớp canh, tươi và nóng hổi. Ăn uống xong xuôi, họ hoàn toàn không còn cảm thấy lạnh nữa.

Trong bữa cơm, hai người họ cứ nói mãi về chuyện bức tranh quỷ núi.

Giang Chấp xếp gọn bát đĩa lại, rót hai cốc nước, một cốc nước mát, một cốc nước ấm, đưa cốc nước ấm cho Thịnh Đường và nói: “Tạm thời không nói đến mục đích của Khương Tấn, chỉ nói riêng về bức tranh quỷ núi, em không cảm thấy nghe rất quen tai hay sao?”

Thịnh Đường nhạy bén, đã sớm phát hiện ra vấn đề. Cô đón lấy cốc nước, gật đầu: “Giống như hang số 0 lúc mới xảy ra vấn đề, có âm thanh, Thiên Nữ còn có thể cử động.”

“Nếu hang số 0 là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì bức tranh quỷ núi trong lăng mộ nhà Hán cũng xảy ra tình trạng tương tự thì không thể nói là ngẫu nhiên được nữa.” Giang Chấp nói.

Thịnh Đường khoanh đùi ngồi trên ghế, bàn tay đặt trên mép bàn hơi dùng sức, chiếc ghế bèn quay vòng vòng, cô vừa quay ghế vừa nói: “Hơn nữa trong hang số 0 cũng có quỷ núi, khu vực mà Tiêu Dã phụ trách.”

Lúc chiếc ghế quay lại, Giang Chấp chống hai tay lên hai thành ghế, cô cứ thế đối diện với anh. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Có thể, tư thế và hình thái còn tương tự nữa.” Anh hơi đổ người về phía trước, nói một câu.

Thịnh Đường nhíu mày: “Tư thế nhìn lên trời ư?”

Tình hình của hang số 0 so với lăng mộ nhà Hán mà nói nhìn chung phức tạp hơn một chút, ít nhất thì bức tranh quỷ núi trong lăng mộ nhà Hán còn nhìn thấy rõ ràng, chỉ cần giải quyết vấn đề làm sao để bảo tồn lâu dài.

Nhưng hang số 0 thì khác, lòng hang thay đổi thường xuyên, không ai dám bảo đảm hình dáng thật của quỷ núi trong hang.

Cô đặt ra một câu hỏi: “Nếu tư thế và hình thái là giống nhau, vậy thì bầu trời sao trong hang số 0 đâu?”

Không có.

Họ đã ở trong hang số 0 lâu như vậy, xung quanh hang có gì họ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, từ phía quỷ núi hướng lên trên cũng có bích họa nhưng lại không phải tinh vân đồ như trong lăng mộ nhà Hán.

Giang Chấp ngồi thẳng dậy, đẩy tay một cái thật mạnh, cái ghế mà Thịnh Đường ngồi lại bắt đầu quay vòng vòng.

Lát sau anh nói: “Có lẽ em cũng từng nghe nói, trong hang đá Đôn Hoàng từng khai quật được một cuộn tinh đồ, gọi là bản đồ sao đời Đường, về sau bị ăn trộm, bây giờ đang được lưu giữ trong viện bảo tàng Đại Anh, được ký hiệu là di thư Đôn Hoàng số S.3326, còn có tên gọi khác là bản đồ sao Mã Bổn, là cuộn tinh đồ có số lượng sao nhiều nhất và cũng có tuổi đời lâu nhất hiện còn tồn tại trên thế giới.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom