• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Tầm thần ký (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Bạn thấy truyện này thế nào?

  • Hay, dở, tạm được?

    Votes: 0 0.0%
  • Nhân vật thú vị hay tẻ nhạt?

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    0
  • Chương 1: Trọng Sinh

Mặt đất trải dài cát vàng, bầu trời mênh mông mây trắng, cái nắng chói chang độc ác chiếu xuống nơi vốn đã hầm hập như lò thiêu này càng làm cho không khí trở nên cay rát bứt rứt. Không chỉ cái nắng, mà gió ở nơi này cũng độc không thua kém gì, mang hương vị cháy khét đặc trưng của vùng sa mạc. Cát vàng bị nó thổi lấp tứ tung, chỗ thì gồ ghề lởm chởm, chỗ lại bị bới móc thành những cái động với nhiều hình dáng khác nhau như một tác phẩm nghệ thuật mà thiên nhiên ban tặng. Thực hiển nhiên, những chỗ khuất lấp đó lại kỳ dị mà trở thành nơi ẩn náu của các sinh vật nơi sa mạc này. Nơi này, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rỉ rả thì cũng chỉ có tiếng một số loài vật cạnh tranh thức ăn, địa bàn, hoặc là thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cát vàng va đập thật mạnh vào vách đá. Cảnh vật khắc nghiệt như thế, hoàn toàn không thích hợp cho con người trú ngụ.
Ấy vậy mà, ở trong một cái động lớn nào đó nằm ở rìa của sa mạc, lại có một người nằm bất tỉnh nhân sự, hơi thở thoi thóp tựa như sắp lìa đời. Tóc tai thì rối bù, quần áo bị thứ gì cắt đến không có một mảnh hoàn chỉnh, da thịt lồi ra bên ngoài toàn là vết thương bầm dập xanh tím, có chỗ còn đang rỉ máu đỏ tươi. Trong động không khí so với bên ngoài hơi ẩm ướt một chút, vì vậy mà đôi khi xuất hiện con chuột, con rắn là điều hiển nhiên. Chúng nó ngửi thấy mùi máu tươi, bẽn lẽn lại gần, hút một chút máu, cắn vài miếng, nhưng không thấy con mồi có động tĩnh nên chán nản bỏ đi, hay cũng hoặc là có ý định nào đó, đi rủ thêm đồng bọn hưởng dụng cũng không chừng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngày đêm luân phiên vài lần, bị các sinh vật cho là đã chết “thi thể” đột nhiên có động tĩnh, cánh tay ngọ nguậy vài cái, sau đó mới nhập nhèm hí mắt.
Tưởng chừng mở mắt là một việc đơn giản, nhưng đối với Tịch Thần lúc này đây, chỉ một việc nhỏ như thế cũng muốn rút cạn hết cả sinh lực của nàng. Cả người đau nhức, xương cốt như bị ai bẻ gãy rồi cho yêu thú nghiền qua đó, cả một phần sống lưng đều cứng đờ. Mí mắt nặng như ngàn cân, phảng phất có cả một ngọn núi đè lên, bằng sức của con người bình thường là không thể nào nhấc nổi. Tịch Thần cử động vài lần, cảm giác bất lực truyền tới, không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể chiều theo âm thanh của thân thể, từ bỏ các hoạt động làm hao phí sức lực, yên tĩnh nằm khôi phục thể lực.
Hơn nửa ngày qua đi, không biết từ đâu có một cơn gió lạnh thổi tới làm Tịch Thần đánh run một cái, đầu óc vì vậy mà thanh tỉnh hơn phân nửa. Cảm giác thân thể đau nhức đã giảm bớt một ít, Tịch Thần mới lại thử mở ra mắt, mí mắt không còn nặng như lúc ban đầu nhưng tựa hồ nơi đó bị sưng, cho nên mở mắt cảm giác nó cứ không thoải mái. Nhưng rốt cuộc là lờ mờ thấy được vài thứ, thông qua cửa động bên ngoài đập vào mắt nàng là một khung cảnh tối đen, tựa hồ là đang ở ban đêm, bởi vì trên trời có lốm đốm le lói mấy viên ngôi sao.
Nàng không biết đây là nơi nào, và vì sao chính mình sẽ đến đây, nhưng nàng cảm nhận được khối thân thể này không phải là thân thể của nàng. Bởi vì, nàng khống chế nó rất khó khăn và cực nhọc. Đây cũng là lần đầu tiên nàng trải qua sự kiện li kì như thế. Nhưng nàng đột nhiên nhớ tới, Thần Hành đại lục từng lưu truyền một chuyện kỳ bí gọi là mượn xác hoàn hồn, có lẽ nàng may mắn mà trở thành nhân vật trong câu chuyện kỳ bí đó.
Có một chuyện nàng có thể xác định, ở thế giới kia nàng đã thật sự chết, nhưng vì lý do gì lại chết nàng đột nhiên lại không nhớ rõ nữa. Ký ức của cả cuộc đời đều nhớ, duy chỉ có chết thế nào là không?
Tịch Thần cười khổ mà nghĩ, nhưng nàng cũng biết trước mắt không phải là lúc để truy vấn những việc đã qua này. Đến một mảnh đất xa lạ, không biết hoàn cảnh ra sao, tương lai sẽ chờ đợi nàng cái gì, đều là vấn đề mà nàng cần phải quan tâm hiện tại.
Đến nỗi quá khứ cũng đã không còn quan trọng nữa, tiếc nuối thế giới cũ là có một chút, nhưng đã không còn người hay việc nào làm nàng lưu luyến nữa rồi!
Kể từ mười tuổi năm ấy nàng đã chính thức là người cô độc không thân nhân, gian nan cầu sinh ở một thế giới ăn thịt người không nhả xương, cố gắng bò lên tới vị trí kia để tồn tại cũng là một việc không dễ dàng.
Hiện tại đổi một khối thân thể, Tịch Thần cũng không để ý lắm, dù sao cũng chỉ là túi da bên ngoài, mấy mươi năm sau đều trở về với cát bụi. Cái Tịch Thần đi truy tìm cả đời người, đó là ma pháp chân lý, nó là ánh sáng duy nhất soi rọi cho mệnh đồ tối tăm của nàng, giúp nàng có được mục tiêu để sống, có một thứ để chấp nhất mà coi trọng sinh mệnh bản thân mình.
Cho dù là đổi một cái túi da, thì chấp niệm ấy vẫn không thay đổi. Nghĩ thông hết thảy, Tịch Thần tự mỉm cười an ủi mình, càng thêm chờ mong đối với thế giới mới này.
Tịch Thần thử điều động tinh thần lực tra xét chung quanh hoàn cảnh, chỉ là vừa đụng đến, trong óc co rút từng trận đau đớn làm nàng không khỏi hít hà một hơi, trái tim thít chặt lại một chút, làn da vốn dĩ đã tái nhợt đau đớn càng thêm không còn một chút máu. Tịch Thần ý thức cảm nhận được tinh thần lực ở trong đầu chạy tán loạn, nó chia năm xẻ bảy thay nhau tàn sát thức hải, thức hải là của khối thân thể này, có lẽ là chưa được khai phá nên còn hoang sơ mù mịt, vì vậy mà không chống cự nổi tinh thần lực uy áp của một cao giai ma pháp sư như nàng. Thức hải dần dần xuất hiện vết rạn.
Tịch Thần trong lòng thầm hô không tốt, nhưng mà nàng lúc này hoàn toàn lực bất tòng tâm, tinh thần lực mất khống chế, hơn nữa nàng không kiểm soát được khối thân thể này cho nên tình cảnh càng thêm nan kham, nếu không may thức hải sụp đổ, tinh thần lực phản phệ thất khiếu chảy máu mà chết là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đầu đau như búa bổ, trước mắt dường như có mấy ngàn ảo giác cùng lúc chạy qua, trong thân thể từng đợt vô lực cảm giác, Tịch Thần sống mấy trăm năm chưa có một lần nào cảm giác tử thần gần nàng như lúc này. Nàng vạn phần không cam lòng, không muốn chết một cách vô nghĩa như thế, nàng còn muốn đi truy tìm ma pháp căn nguyên.
Mặc cho nàng kêu gào như thế nào, cảm giác mơ hồ vẫn là đánh úp lại. Trước khi ngất đi, Tịch Thần chỉ kịp nhìn thấy một mảnh màu đỏ như máu nổ tung ở trong đầu…
Hoàn cảnh bên ngoài không có gì thay đổi, cứ ngày đêm luân phiên chuyển biến. Tịch Thần lại như trải qua một giấc mộng dài. Đến khi tỉnh lại, nàng vẫn không thể tin được chính mình đã bị tinh thần lực phản phệ cư nhiên còn sống. Việc này ở Thần Hành đại lục là chuyện không có khả năng xảy ra. Nàng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác nói cho nàng, việc nàng còn sống có liên quan đến mảnh màu đỏ nằm trong óc kia.
Tịch Thần từ lúc tỉnh lại liền ngồi ở đó không nhúc nhích ngẫm lại nhân sinh. Nhưng mà nghĩ mãi cũng không ra nàng liền dứt khoát bỏ qua. Kệ nó là ma hay là quỷ, cũng có lúc sẽ phải xuất hiện.
Bỏ qua lặt vặt sự tình, Tịch Thần thử kiểm tra tinh thần lực vấn đề, phát hiện nó đã đi theo quỹ đạo nên có, chuyển động thành cái hình lốc xoáy ở một bên thức hải ý nghĩa linh hồn của nàng đã hoàn toàn dung hợp với khối thân thể này.
Cũng coi như là một chuyện tốt!
Trong lúc vô tình, Tịch Thần lại thấy được thức hải bên kia nằm một nửa mảnh quen thuộc màu đỏ. Nơi đó mang cho nàng cảm giác âm u, tàn bạo, thị huyết, các loại mặt trái cảm xúc hỗn độn bên trong.
Màu đỏ cùng với màu trắng tinh thần lực chiếm cứ mỗi bên thức hải, có vẻ không ai nhường ai rồi lại quỷ dị hòa hợp.
Tịch Thần quyết đoán rút lui đi xuống, không lại tiếp tục thăm dò mảnh màu đỏ kia. Trực giác nói cho nàng, ít nhất không phải hiện tại, có lẽ chờ tinh thần lực của nàng trở về thời kỳ cường thịnh lại thử một lần cũng không muộn.
Mấy trăm năm qua đi, nhờ vào trực giác đối với nguy hiểm mẫn cảm mà nàng mới có thể bằng vào tư chất bình thường ở bên cạnh sinh tử bồi hồi, trở thành một cái ưu tú đại ma pháp sư.
Không thể không nói, Tịch Thần lần này quyết định là cực kỳ chính xác.
Tinh thần lực đã đâu vào đấy mà đi theo quỹ đạo, Tịch Thần lúc này mới chú ý tới khối thân thể hiện tại.
Xem xong một vòng, Tịch Thần chỉ biết thở dài.
Khối thân thể này thật là không xong!
Dựa vào xương cốt mà chẩn đoán, nàng biết khối thân thể này chưa từng làm qua việc nặng nhọc, hẳn là nhà ai hoàng hoa khuê tú (1). Chỉ là không biết vì sao lại bị thương nặng đến mức độ này, hơn nữa còn tuyệt mệnh.
Đoán độ tuổi, có lẽ không đến mười lăm tuổi, ở độ tuổi tươi đẹp như thế mà lại chết đi không một người hay biết hoang phế ở nơi này, Tịch Thần có chút thương tiếc.
Tịch Thần tìm kiếm trí nhớ của khối thân thể này, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, không còn lại một chút ký ức, chỉ có cuối cùng một khắc màu đỏ tươi dòng sông đã chiếm cứ toàn bộ trí nhớ. Thân thể trống không một vật, không có một cái tùy thân khẳng định thân phận. Thứ còn sót lại duy nhất trên người chính là bộ quần áo đang mặc nhưng cũng đã hủy hoại đến nghiêm trọng. Cổ áo cùng hai bên tay áo thêu một đóa hoa mẫu đơn màu xanh, nhưng bởi vì be bét vết máu, xem cũng không hoàn chỉnh.
Kiểm tra xong một vòng, Tịch Thần cũng không tìm được bất kì tin tức nào hữu dụng, nàng chỉ đành phải từ bỏ.
Tinh thần lực không thể sử dụng, ma tuyền ma lực cũng không có, Tịch Thần chống cằm buồn rầu, pháp sư da giòn huyết mỏng, hiện tại lại thêm thành cọng bún sức chiến đấu bằng không, nàng cảm thấy tiền đồ không có một chút ánh sáng.
Ngoài cảm thán ra, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là ngồi tại chỗ chờ đợi, cũng may nơi này xem như an toàn, chỉ có thỉnh thoảng có một trận gió nào đó thổi tới, mang theo cát đá ập vào trọng động, suýt chút nữa thì chôn vùi nàng.
Phi! Phi! Phi!
Tịch Thần lần thứ n nhổ ra một họng bùn đất, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
(1) Hoàng hoa khuê tú: ý chỉ người con gái được sinh ra trong gia đình giàu có, sống trong nhung lụa, yểu điệu như hoa.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tầm Mịch
  • Tự Nhĩ
Chương 44...
Manh Bảo tầm cha: Mẹ quá kiêu ngạo
NỖI LÒNG HOA TẦM GỬI
  • Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Chương 73
Manh Bảo tầm cha: Mẹ quá kiêu ngạo

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom