• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 896-900

Chương 896:





"Ừm!"



Mạnh Quán cúp điện thoại, khẽ thở dài một tiếng rồi quay về phòng.



Dương Đan Ni đang tìm cái gì đó trong phòng, vừa tìm vừa nói: "Thạc nhũ đâu hết rồi? Có 1 bình làm sao đủ uống chứ!"



"Uống hết rồi hả?" Mạnh Quán giật mình, Mạnh Tư Ân một ngày cũng chỉ uống hết được 1 bình mà thôi, tiểu gia hỏa này mới được bao lâu mà uống hết 1 bình thạch nhũ rồi chứ?



"Uống xong rồi, nhanh lên tìm đi!" Dương Đan Ni vẫn còn lật đồ chỗ này chỗ kia.



"Chờ chút!" Mạnh Quán bước tới, một tay ôm Mạnh Tư Ân, một tay còn lại bắt đầu pha chế thạch nhũ.



Dương Đan Ni ở một bên quan sát, đợi cho Mạnh Quán pha chế xong thì đem cái bình đoạt lại, rồi sau đó đưa đến nôi cho đứa bé.



Đứa bé này cười khanh khách, ôm cái bình rồi uống ừng ực.



Mạnh Quán ở bên cạnh có chút kinh ngạc, bởi vì cô cảm thấy tốc độ mà đứa bé uống thạch nhũ quá nhanh. Tốc độ này đã vượt quá sự tưởng tượng của cô, và nó nhanh hơn Mạnh Tư Ân rất nhiều lần.



"Uống hết rồi sao?"



Mạnh Quán ngây người nhìn cảnh này, trong mắt có chút kinh hãi, cô thật không ngờ đứa nhỏ này lại uống nhanh như vậy..



"Chắc là đói quá!" Dương Đan Ni chắc chắn nói, "Nhanh, thêm 1 bình nữa!"



"Làm sao có thể uống nhiều như vậy được?" Mạnh Quán lắc đầu, "Cái này đối với con nít không tốt!"



"Em sẽ trả tiền!" Dương Đan Ni nói.



"Đây không phải vấn đề tiền bạc, mà là đứa bé bây giờ còn nhỏ, nếu như uống quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng tới tiêu hoá!" Mạnh Quán ở một bên nói.



"Như vậy à. . ." Dương Đan Ni hơi lúng túng một chút, cô cũng hoàn toàn chính xác biết là như thế này, nhưng cô không thể nào cự tuyệt được khi nhìn vào ánh mắt đầu mong chờ của đứa bé đang nhìn mình.



"Để cho đứa bé ngủ 1 lát đi!" Mạnh Quán nói với Dương Đan Ni.



"Đúng đúng đúng. . . Để đứa bé ngủ 1 lúc!" Dương Đan Ni gật đầu, dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh táo ra rồi quay lại nói với đứa bé: "Nào ngủ đi, lát nữa ta cũng phải nghi ngơi 1 chút!"



Mạnh Quán ngây người, cô không nghĩ Dương Đan Ni lại trực tiếp như vậy.



Đây là dỗ dành đứa bé sao? Hay là đang ra lệnh cho đứa bé?



"Chị Mạnh Quán, chị nói xem, nên gọi đứa bé này là gì bây giờ?" Dương Đan Ni sờ sờ cằm rồi sau đó đi đi lại lại trong phòng "Hay là. . . Gọi Dương Tư Ân đi?"



Mạnh Quán sững sờ , khuôn mặt cô đột nhiên đỏ bừng, khi cô đặt tên Mạnh Tư Ân là do lúc đó cô rất nhớ Đường Ân, nhưng mà Dương Đan Ni lại đang suy nghĩ gì?



"Không ổn. . . Hay là gọi Đan Ni Tư Ân đi? Đứa bé sẽ kế thừa Đan Ni hội của em sau này. . ." Dương Đan Ni vẫn đang suy nghĩ.



Mạnh Quán không khỏi mỉm cười, lắc đầu ôm Mạnh Tư Ân rời khỏi phòng, không để ý đến những suy nghĩ của Dương Đan Ni nữa.



Lúc này, ở trên Đường Đảo, Viên Chi Am cũng nhẹ thở dài 1 cái. Nhìn Kỷ Du Du đang ngồi trên sofa đọc sách cách đó không xa, Viên Chi Am nhất thời không biết nên giải thích như thế nào.



Khi Đường Ân xảy ra chuyện, Viên Chi Am có suy nghĩ muốn trả thù Đông Phương Yên cho nên để Đường Ân phát sinh quan hệ với Đông Phương Yên, nhưng mà ai ngờ được, sau lần đó thì Đông Phương Yên lại mang bầu.



Hiện nay đứa bé đã sinh ra rồi, làm thế nào để giải thích với Kỷ Du Du đây chứ?



Tới gần buổi chiều, Viên Chi Am lên máy bay rồi đi tới Zürich Thụy Sĩ, từ đầu đến cuối đều không dám nói gì với Kỷ Du Du.



Lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên đang ở Châu Phi và đã bước vào sa mạc lớn nhất Châu Phi này.



Từ sáng tới tối, Đường Ân vẫn luôn cõng Đông Phương Yên trên lưng rồi dùng tốc độ nhanh nhất để đi trong sa mạc. Mặt trời khổng lồ chiếu ánh nắng vào trên 2 người, khiến toàn bộ sa mạc như biến thành 1 cái lò lửa khổng lồ.



Đường Ân lảo đảo cõng Đông Phương Yên, đi vào một vách núi cát để tránh ánh nắng trên đỉnh đầu.



Tình hình hiện tại của Đông Phương Yên rất tệ, cơ thể của cô ấy đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, đặc biệt là sau khi bị ánh mặt trời chiếu vào như thế này, cả người càng thêm kiệt quệ.



Đường Ân đặt cô xuống rồi lấy một khối Nguyên Ngọc từ trong ngực ra, đặt ở vị trí đan điền của cô ấy.



Khí tức của Nguyên Ngọc sẽ duy trì sức sống cho Đông Phương Yên, nếu không, với trạng thái của Đông Phương Yên bây giờ thì có thể đã xuất hiện dấu hiệu của tử vong.



Sau khi đặt Nguyên Ngọc xuống, Đường Ân quay đầu nhìn lại phương hướng của mình vừa đi qua. Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Triệu Du, chắc là lát nữa vẫn chưa đuổi kịp tới.



Nghĩ tới đây, Đường Ân tiện tay sờ bên hông một chút, anh lấy ra 1 bình nước rồi nâng Đông Phương Yên lên, cho cô uống 2 ngụm nước.



Trước khi tiến vào sa mạc, Đường Ân đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra với mình, vì vậy liền vơ lấy vài chai nước. Thật tiếc khi hai chai nước này đã được dùng gần hết trong hai ngày qua.



Đông Phương Yên đang ở trong trạng thái vô cùng tồi tệ, hầu hết nước trong chai đều do Đông Phương Yên uống. Sau khi cô uống xong 2 ngụm đó thì nước trong chai đã hết sạch, không còn giọt nào nữa.



Đường Ân ném cái chai đi, sau đó vùi vào cát, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt Đông Phương Yên. Môi của cô ấy vẫn đang rất khô, chắc là do cơ thể thiếu nước trầm trọng.



Hai ngày này, nếu như là người bình thường, thì lúc này chắc là đã trở thành 1 cái xác khô trong sa mạc này rồi. Cả 2 đều có thực lực cường đại cho nên mới may mắn chống đỡ được tới bây giờ. Nhưng mà tình trạng hiện giờ của Đông Phương Yên đang dần kém đi, nếu như không thể thoát khỏi sa mạc này sớm được thì kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.


Đường Ân thở dài, nhìn chằm chằm vào đôi môi khô khốc của Đông Phương Yên, trầm mặc một chút rồi dùng 2 nội lực từ 2 ngón tay cắt vào cổ tay còn lại của mình, sau đó đưa tới khoé miệng của Đông Phương Yên.



Máu đỏ tươi từ cổ tay của Đường Ân chảy ra rồi nhuộm đỏ cả bờ môi của Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên dường như cảm nhận được điều gì đó, cô từ từ mở mắt ra rồi cảm thấy miệng mình có chút ấm áp, nhìn thấy động tác của Đường Ân, nội tâm Đông Phương Yên liền chấn động.



Đường Ân giống như không để ý tới Đông Phương Yên, sau khi cảm nhận được hơi thở của cô ấy đã đều đặn thì mới rút tay về rồi cầm máu lại. Cùng lúc đó, anh điểm huyệt vào người Đông Phương Yên mấy lần, sau đó truyền nội lực trong người của mình đến cho Đông Phương Yên trong cơ thể.



Nguyên Ngọc đặt ở trên bụng Đông Phương Yên hóa thành vô số luồng nguyên khí rồi tiến vào trong cơ thể của Đông Phương Yên. Dưới sự chỉ dẫn của Đường Ân, luồng nguyên khí này dựa theo công pháp Tiên Thần Lục rồi lưu chuyển không ngừng trong cơ thể của Đông Phương Yên.



Đông Phương Yên có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể của mình đang dàn hồi phục, mặc dù hiệu quả không cao lắm nhưng cơ thể cô chính xác là đang hồi phục.



Sau khi một khối Nguyên Ngọc bị hoàn toàn hấp thụ, Đường Ân lại lấy ra một khôi Nguyên Ngọc khác rồi đặt ở đan điền của Đông Phương Yên.



Sức mạnh của Nguyên Ngọc này vượt xa tưởng tượng của người bình thường, lúc trước Lâm Thương Thu liều mình trộm đi 1 khối Nguyên Ngọc, Triệu Thanh ở phần mộ cũng chỉ trộm được 2 khối mà thôi.



Đường Ân lúc này vì Đông Phương Yên lại trực tiếp đưa ra 2 khối rồi dẫn nguyên khí vào trong cơ thể của cô.



Trong đầu Đông Phương Yên vang lên ong ong, sống mũi cay cay rồi nước mắt từ từ chảy ra ngoài.






Chương 897:





Đường Ân vẫn giữ nguyên hành động của chính mình, không có ý định sẽ dừng lại, sau khi khối Nguyên Ngọc thứ hai bị hấp thụ xong, Đường Ân hít sâu một hơi rồi lấy khối Nguyên Ngọc thứ 3 ra.



Mặt trời dần dần lặn xuống, tới lúc này, Đường Ân đã dùng hết 4 khối Nguyên Ngọc mới giữ vững được hơi thở ổn định cho Đông Phương Yên.



Nhìn mặt trời lặn về phía tây, Đường Ân cảm thấy nhiệt độ giảm xuống liền quay người cõng Đông Phương Yên lên, sau đó tiếp tục lao ra ngoài.



Thời tiết trên sa mạc là như vậy, sau khi mặt trời lặn thì nhiệt độ sẽ giảm xuống nhanh chóng. Đường Ân nhân lúc buổi tối để chạy ra ngoài, như vậy sẽ tiết kiệm sức lực hơn rất nhiều.



Đông Phương Yên nằm trên lưng Đường Ân, đáy lòng vô cùng phức tạp. Đương nhiên là cô có thể cảm nhận được sự chăm sóc của Đường Ân, nhưng mà kiểu chăm sóc này lại khiến cô rất khó chịu.



Đông Phương Yên tự nhủ bản thân phải ghét người trước mặt, nhưng cảm giác trong lòng càng ngày càng hận bản thân mình hơn.



Sau khi cả 2 rời đi được khoảng 3 tiếng thì một thân ảnh khác cũng rơi xuống.



Dáng vẻ bây giờ của Triệu Du cũng có chút chật vật, dù sao thì trong bộ lạc kia chiến đấu với thuỷ quái đã khiến bà bị thương rồi, hơn nữa còn cùng Đường Ân đánh nhau cho nên vết thương càng nghiêm trọng hơn.



Lúc này tóc trắng trên người của bà trở nên bạc phơ đến nghẹt thở, bộ váy đen trên người cũng đã bị đứt đoạn, khóe miệng tái nhợt vì lâu không uống nước.



Hai ngày truy đuổi khiến cho Triệu Du vô cùng tức giận, không ngờ là ngay cả bóng lưng của Đường Ân cũng không thấy được.



Đứng dưới núi cát, Triệu Du quan sát 1 lúc lâu, mới dùng ngón chân nhỏ đá văng một mảnh cát đi, lúc này mới lộ ra chai nước ở trong đó.



Triệu Du ngẩng đầu, trên mặt mang theo một tia giễu cợt, nhanh chóng lao về phía trước.



Dưới ánh trăng, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của bà ta giống như một đường mỏng, cắt qua bầu trời xa xăm.



Ngôi sao dần di chuyển và mặt trời lại mọc lên từ phía Đông.



Khi mặt trời vừa mọc lên trên sa mạc này, Đường Ân lại tìm kiếm 1 sườn núi cát nữa rồi cõng Đông Phương Yên vào.



Vị trí này coi như không tệ, có thể che kín toàn bộ ánh nắng ban ngày.



Đường Ân buông Đông Phương Yên xuống rồi đào 1 hố cát lên, sau đó đem Đông Phương Yên bỏ vào.



Anh lại tiếp tục sử dụng phương pháp cũ, cắt tay rồi sau đó là lấy Nguyên Ngọc, truyền nguyên khí vào cho Đông Phương Yên.



Làm xong tất cả chuyện này, Đường Ân cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi, anh cũng nằm xuống bên cạnh Đông Phương Yên, dùng cánh tay đặt dưới đầu Đông Phương Yên sau đó chìm vào giấc ngủ.



Đông Phương Yên chậm rãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Đường Ân, lại nhìn qua cổ tay của hắn ta, cảm xúc trong lòng liền hỗn loạn.



Hai hàng nước mắt từ khoé mắt của Đông Phương Yên chảy ra.



Tuy rằng cô là cao cao tại thượng tiên tử, xưa nay đều không nguyện ý đem cảm xúc của mình bộc lộ ra nhưng không có nghĩa là cô ấy không có cảm xúc. Cô thực sự rất hận Đường Ân, cũng hận cả đứa bé kia, nhưng những gì mà cô đã trải qua trong mấy ngày này đã khiến cho tâm trạng của cô thay đổi đi rất nhiều.



Đông Phương Yên mím môi, từ từ nhắm mắt lại, đè đầu lên cánh tay của Đường Ân rồi ngủ thiếp đi.



Trong khi Đường Ân và Triệu Du đang truy đuổi nhau thì ở Bắc Kinh cũng nổi lên sóng gió.



Hoàng Đình vội vàng đẩy phòng làm việc của Vương Lão ra, vội vàng đi tới trước bàn làm việc rồi nhẹ nói: "Có tin tức từ nước ngoài truyền đến, nói rằng

Đường Ân cùng Triệu Du đã tiến vào sa mạc được 3 ngày, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, chỉ sợ. . . Chỉ sợ là lành ít dữ nhiều!"



Vương Lão trầm mặc một chút, thở dài 1 tiếng, " Tin tức có chính xác không?"



"Chính xác!" Hoàng Đình hồi đáp.



Vương Lão nhẹ gật đầu, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng. Cả Đường Ân và Triệu Du đều mất tích, đây là 1 chuyện tốt với Vương Lão, nhưng mà ai cũng biết, không thể dùng ánh mắt của người thường để nhìn 2 người kia được.



"Vương Lão, ngài cảm thấy là có nên đem Đường Kiến Quốc cùng Từ Vĩ thả ra hay không?" Hoàng Đình thử dò hỏi: "Hiện tại, phu nhân của Đường gia bị thương và đang an dưỡng ở Bắc Kinh, nếu Đường Kiến Quốc không xuất hiện thì Đường gia có thể sẽ xảy ra chuyện!"



Vương Lão nhẹ nhàng gật đầu, lúc bắt giam 2 người kia lại là để tránh cho họ đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Dù sao thì thắng bại của bọn họ đều phụ thuộc vào Triệu Du cùng Đường Ân.



Nếu thời gian giam giữ quá lâu, tin tức xấu có thể sẽ lan ra cả nước ngoài.



"Đi xuống nói với người khác rồi thả 2 người đó ra đi. . ." Vương Lão khoát tay, chần chờ một chút rồi nói "Không, ta sẽ tự mình thả ra!"



Hoàng Đình gật đầu rồi lùi ra xa một bước.



Vương Lão đứng dậy đi ra ngoài, ông đi thẳng xuống lầu rồi đón xe tới địa điểm giam người.



Nơi gọi là giam người này thực ra không có gì gian khổ, hơn nữa còn rất tốt. Đường Kiến Quốc và Từ Vĩ ở đây, không những có thể liên lạc được với người bên ngoài, mà còn có thể để cho người khác tới thăm nữa.



Từ ăn tới mặc, mọi thứ đều có đầy đủ.



Điều duy nhất khiến bọn họ có chút khó chịu là không ai trong số họ có thể rời khỏ đây được, chỉ cần bước ra khỏi trang viên này nửa bước, vô số họng súng sẽ nhằm vào hai người này.



Sau khi xe của Vương Lão dừng ở ngoài cửa, Đường Kiến Quốc liền đứng lên.



"Thiếu gia đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. . . Tôi đã phái người đi Châu Phi và đang bắt đầu tìm kiếm trong sa mạc. Thậm chí còn có hai đoàn thám hiểm đã tiến vào sa mạc! Một khi có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu!" Miêu Bách trả lời trong video.



Đường Kiến Quốc nhẹ gật đầu, "Ừm, nhanh chóng phái người đi vào, nếu như có thể cầm xuống bà già Triệu Du kia thì nhất định phải giữ lại!"



"Được!" Miêu Bách gật đầu.



Đường Kiến Quốc cúp điện thoại rồi xoay người đi xuống lầu, sau khi nhìn thấy Vương Lão đến rồi vội vàng cúi người cười nói: "Chú Vương thúc, sao chú lại tới đây rồi? Có phải là tôi đã hết hạn tạm giam rồi phải không?"



Vương Lão hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Kiến Quốc thế này, đáy lòng liền có chút chán ghét.



"Làm sao? ở chỗ này mấy ngày rồi khó chịu phải không?"



"Không phải! Chu Ninh đang bị thương, mà tôi mấu ngày nay vẫn chưa tới thăm, chú cũng biết đấy, tính tình của Chu Ninh. . ." Đường Kiến Quốc lúng túng cười.



"Làm sao? Cô ta hung dữ tới mức dám giết cả ta sao?" Vương Lão nhíu mày lại, vẻ mặt không hề quan tâm chút nào.



Chu Ninh? Chu Ninh có thể gây ra đượ sóng gió gì không? Vương Lão cảm thấy, Chu Ninh ở Bắc Kinh này chẳng làm được gì hắn cả.



"Không đến mức đó. . ." Đường Kiến Quốc ngượng ngùng cười cười, sau đó nói ra: "Nhưng tôi nghe nói tối qua Chu Ninh hình như đã chuẩn bị cho chú 1 món quà đặc biệt! Tối hôm qua, hình như sau khi tan học thì cháu gái của chú đã được Chu Ninh đi đón. . ."



"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Vương Lão đột nhiên thay đổi, run rẩy chỉ vào Đường Kiến Quốc, "Đường Kiến Quốc, hai người các ngươi đều vô sỉ như nhau à! Cháu gái của ta mới được 12 tuổi, mẹ nó chứ, ngươi muốn làm cái gì?"






Chương 898:





"Chính là tới thăm hỏi mà thôi! Sao chú tức giận như thế làm gì?" Đường Kiến Quốc cười tủm tỉm, "Hai nhà chúng ta quan hệ thân như thế, thăm hỏi 1 chút là chuyện bình thường mà, phải không?"



"Ai thân với các ngươi hả?" Vương Lão tức giận, đẩy Đường Kiến Quốc ra rồi tức giận ngồi lên ghế, "Đừng cho là ta không biết ý định của các ngươi, ta nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu! Thông gia? Chúng ta chưa bào giờ nghĩ tới chuyện thông gia, ngươi nhớ kỹ đó!"



"Chú Vương, chú đang nói gì thế, Đường gia cũng không nghĩ tới chuyện thông gia mà!" Đường Kiến Quốc hơi buồn bực, ngồi bên cạnh Vương Lão rồi không vui nói ra: "Con của chúng tôi đã có vợ rồi, cũng yêu nhau sâu đậm, hắn còn có thể yêu cháu gái của chú được nữa sao?"



"Đường Kiến Quốc!" Vương Lão tức giận.



"Bớt giận! Bớt giận!" Đường Kiến Quốc cười nói: "Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!"



"Tiểu tử ngươi đem danh tiếng của ta ra, ta không so đo chuyện đó với ngươi! Còn chuyện của cháu gái ta, nếu ngươi còn làm ra chuyện gì nữa, ta sẽ cho người chặt 2 cánh tay của ngươi" Vương Lão vẫn rất tức giận.



"Tôi hứa, chúng tôi sẽ không suy nghĩ đến cháu gái của ngài nữa" Đường Kiến Quốc lập tức giơ tay lên, thề với trời nói.



"Cút đi, nhìn ngươi là buồn nôn!" Vương Lão hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.



Đường Kiến Quốc nhìn lão nhân gia rời đi liền nhếch miệng lên, anh lên lầu gom 1 ít đồ rồi xoay người đi ra khỏi trang viên này.



Sau khi Vương Lão rời khỏi nơi ở của Đường Kiến Quốc, liền quay người đi tới nơi ở của người khác.



Từ Vĩ đang ngồi ở trong nhà đọc sách, Triệu Nhị ở một bên cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, cô ta cũng đang xem 1 cuốn sách nào đó.



Hai người nhìn thấy Vương Lão tiến đến, lập tức đứng lên.



"Từ Vĩ, khoảng thời gian này để ngươi ở lại đây, cũng là muốn cho ngươi thêm một cơ hội! Nếu ngươi không nắm chắc cơ hội này, vậy cũng đừng trách ta xuống tay vô tình!" Vương Lão hừ lạnh rồi quát lớn 1 tiếng.



Đáy lòng Từ Vĩ có chút gợn sóng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vương Lão tức giận như vậy, trong lúc nhất thời không đoán ra được thái độ của Vương Lão.



"Thu dọn 1 ít đồ đạc rồi trở về Từ gia của ngươi đi!" Vương Lão quay người đi ra ngoài.



Hoàng Đình đi theo phía sau, trong lòng khẽ thở dài. Đi theo ông ấy từ nãy tơi giờ, anh có thể rõ ràng cảm giác được sự thay đổi trong giọng nói của Vương Lão.



Khi vừa nhìn thấy Đường Kiến Quốc, giọng điệu của ông ấy có phần hoà hoãn hơn, nhưng khi nói chuyện với Từ Vĩ, thái độ của ông ấy liền thay đổi. Đây cũng không phải là do Vương Lão cố ý làm như vậy, mà là bị Đường Kiến Quốc ở chỗ này chọc giận.



Có lẽ trong lòng Vương Lão vẫn còn tức Đường Kiến Quốc nhưng lại vô tình trút giận lên người của Từ Vĩ.



Đường Kiến Quốc. . . Quả nhiên là túc trí đa mưu!



Cảm xúc nho nhỏ này có thể người khác không biết, nhưng Hoàng Đình lại có nhìn thấy trong mắt của Từ Vĩ hiện lên 1 chút lo lắng.



Sau khi hai người rời khỏi trang viên, Hoàng Đình liền đỡ Vương Lão lên xe.



Xe khởi động, Vương Lão mới lạnh giọng dò hỏi: "Hôm qua tan học, làm sao cháu ta lại được Chu Ninh đón? Chẳng lẽ các ngươi không biết nha đầu kia, đến ta còn có chút sợ hãi sao?"



Hoàng Đình trầm mặc một chút, nhẹ nói: "Là phu nhân của ngài không cho nói!"



"Hả? Phản à! Bà ta muốn làm gì?" Vương Lão tức giận.



"Trong mấy ngày qua, mặc dù Chu Ninh đang bị thương nhưng cũng không ngồi im chút nào! Nghe nói hôm qua, cô ta đã gặp phu nhân, sau đó liền đem mọi chuyện quyết định xong xuôi! Cháu gái kia của ngài, bây giờ đã trở thành con nuôi của Chu Ninh rồi!" Hoàng Đình cũng không biết nên khóc hay nên cười, "Phu nhân nói, loại chuyện gia đình này không cần phải thông báo cho ngài!"



"Chuyện gia đình? Đây là chuyện gia đình sao? Chu Ninh cũng không biết tốt xấu gì, không ngừng hút máu của lão tử, cô ta muốn làm gì chứ?" Vương Lão tức giận, khí tức trong người cũng loạn lên.



Hoàng Đình xấu hổ, trong lúc nhất thời không dám mở miệng.



Muốn làm gì?



Đương nhiên là mượn uy danh của ông ấy, muốn chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu tranh với Từ gia! Đương nhiên là muốn mượn uy danh của ông ấy, để Đường gia sau này phát triển mạnh hơn ở trong nước!



Loại thủ đoạn này , bình thường sẽ được 1 số doanh nhân sử dụng, lúc đầu Vương Lão vô cùng chán ghét điều này. Ai biết 2 vợ chồng của Đường gia lại không biết xấu hổ, sự tình gì cũng có thể làm được.



"Về nhà, chuyện này ta không đồng ý, ta xem ai dám để cho Chu Ninh trở thành mẹ nuôi của Nhân Nhân!" Vương Lão hừ lạnh.



Sắc mặt của Hoàng Đình không được tốt lắm, nhẹ nói: "Vương Lão, hay là bỏ qua chuyện này đi! Phu nhân nói rằng, nếu ngài không đồng ý chuyện này thì bà ấy sẽ thu nhận Chu Ninh làm con gái nuôi, đến lúc đó sẽ dính chặt luôn vào ngài. . ."



"Lẽ nào lại như vậy!" gân xanh trên trán của Vương Lão nổi lên.



Hoàng Đình không nói lời nào, biết mình có nói thêm thì cũng không được ích lợi gì. Anh biết, Vương Lão và vị phu nhân kia, vẫn luôn luôn có nhau, tôn trọng lẫn nhau.



Chuyện này phu nhân đã quyết định, Vương Lão sợ là phải làm theo mà thôi!



"Trở lại đơn vị. . ." Vương Lão tức giận, chỉ có thể nói tài xế quay đầu rồi trở lại đơn vị.



Hoàng Đình nghe được câu này liền cười một tiếng, đáy lòng càng bội phục Đường Kiến Quốc. Người này nắm giữ tâm lý của Vương Lão đã đến mức thành thục, thực sự làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.



Lúc này, Đường Kiến Quốc mới vừa vào đến bên trong trang viên của mình.



Trong trang viên, Chu Ninh mặc nguyên bộ đồ màu đen, một tay che bụng nhìn bàn cát trước mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:: "Nếu như chôn thuốc nổ ở nơi này, có thể để ngọn núi sạt lở rồi sau đó chôn vùi cái thôn này. . . Cho dù bên trong có bao nhiêu người thì họ cũng phải chết ở trong đó!"



"Phu nhân, nếu chôn thuốc nổ ở vị trí này sẽ bị người ta phát hiện! Hơn nữa , mấy ngày nay chúng tôi đã thăm dò tình hình trong đó rồi, người trong thôn đều là cao thủ, muốn chôn thuốc nổ ở đây thì khả năng gần như bằng không!"



Chu Ninh nhíu mày lại, "Khả năng bằng không sao? Ta không nghĩ như thế, nếu ta kiềm chế lại một số người và cho ngươi thời gian, ngươi sẽ mất bao lâu để chôn thuốc nổ xuống?"



Khoé miệng Hades có chút giật giật "Lượng thuốc nổ quá nhiều, tôi sợ là cần 1 ngày mới được!"



"Một ngày không được, ta cho ngươi tối đa 3 tiếng!" Chu Ninh khoát tay, sắc trầm mặt xuống, " Bắt đầu từ chỗ này, ngươi dẫn thêm mấy người vào, ta sẽ làm mồi nhử cho ngươi. Ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ba giờ không?"



Trong lòng Hades có chút chấn động, hắn thật sự không ngờ rằng vị phu nhân trước mặt đã điên cuồng đến mức này. Đây không đơn giản là giết một người mà là thảm sát toàn bộ ngôi làng.



"Ngươi chỉ cần trả lời cho ta, ngươi có thể làm được hay không là được!" Chu Ninh nhìn Hades im lặng, giọng nói càng lạnh lùng hơn.






Chương 899:





Hades trầm mặc một lúc lâu, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Ninh đang nhìn hắn chằm chằm. Chỉ cần hắn dám nói ra không được, Chu Ninh liền có thể lập tức giết hắn.



Lúc này, Đường Kiến Quốc từ bên ngoài đi vào.



"Ra ngoài!"



Chu Ninh nhướng mày, lạnh lùng quát lớn một tiếng.



Đường Kiến Quốc xấu hổ cười một tiếng rồi đi lên phía trước nhìn vào sa bàn "Làm không tệ, chúng ta lúc nào thì sẽ động thủ?"



"Ba ngày sau!" Chu Ninh lạnh lùng đáp lại. Cô đã tính toán xong, ba ngày sau thì vết thương của mình sẽ hoàn toàn bình phục, đến lúc đó cho nổ tung Vương Ốc Sơn thì cũng không có gì quá lớn.



"Ừm!" Đường Kiến Quốc gật đầu, "Anh nghe nói, Dương Đan Ni ôm về 1 đứa bé. . ."



"Em biết!" Chu Ninh nhướng mày, quay người đi ra ngoài cửa, "Kia là cháu của em! Nếu anh trở về rồi thì anh tự nghĩ biện pháp đi, ba ngày sau nhất định phải nổ tung ngọn núi này, để thôn này không được an bình! Em đang sốt ruột đi xem cháu trai của mình, anh đừng có mà chậm trễ công việc của em!"



Đường Kiến Quốc ngượng ngùng cười 1 tiếng rồi sau đó nhìn vào bản đồ.



"Gia chủ. . . Điều mà phu nhân nói, tôi e là làm không được!" Hades sắp khóc, sau khi thấy Chu Ninh rời đi thì hắn mới dám mở miệng nói chuyện.



Đường Kiến Quốc vỗ vỗ vai của Hades "Làm không được thì cố gắng nghĩ biện pháp khác, ta tin tưởng ngươi có thể thành công!"



"Gia chủ!" Hades muốn than khổ với Đường Kiến Quốc một chút.


Đường Kiến Quốc cười cười, rồi cũng quay người rời khỏi phòng.



Sau khi đi vào sân rồi nhìn lên bầu trời xa xăm, nụ cười trên mặt Đường Kiến Quốc đã ít hơn rất nhiều. Đường Kiến Quốc hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai, bây giờ không phải là thời điểm tốt để ra tay với Vương Ốc Sơn. Thời điểm tốt nhất là khi Triệu Du chết ở Châu Phi, Đường Ân trở về một mình.



Đến lúc đó, có khi không cần Đường Kiến Quốc động thủ, Vương Lão có thể sẽ vung thanh đao của mình rồi chém tan Vương Ốc Sơn.



Chỉ là Đường Kiến Quốc không dám đánh cược, anh sợ người đi ra khỏi Châu Phi là Triệu Du chứ không phải là Đường Ân. Nếu như vậy, lúc đó Đường gia nhất định sẽ phải gánh chịu ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có khả năng mất toàn bộ thị trường ở Trung Quốc, từ đó rút khỏi đấu trường thương mại trong nước.



Vương Ốc Sơn làm những chuyện này, đáy lòng Chu Ninh thực sự rất tức giận và cô cần phải trút bỏ cục tức này, đây cũng là bình thường. Trước khi Đường Ân cùng Triệu Du vẫn chưa quyết định được kết quả, Đường gia muốn cắn 1 miếng thịt lớn từ Vương Ốc Sơn. Nếu có thể làm như vậy thì cho dù Đường Ân thực sự xảy ra chuyện gì, thì Đường gia cũng sẽ không tổn thất quá nhiều.



"Tiểu tử. . . Nhanh trở về cho lão tử!"



Đường Kiến Quốc thì thầm một câu, khe khẽ thở dài rồi xoay người đi tới phòng làm việc. Đây là lần đầu tiên mà Đường Kiến Quốc cảm thấy bất lực trong nhiều năm qua.



Sáng sớm ở Châu Phi, nhiệt độ trong không khí liền chuyển tiếp từ thấp lên cao.



Đường Ân lại đào cát rồi sau đó đem cơ thể của Đông Phương Yên bỏ vào trong đó, anh luồn 1 tay dưới cổ của Đông Phương Yên rồi dựa vào viên đá nhắm mắt 1 chút.



Năm ngày!



Đường Ân tiến vào cái sa mạc này đã được năm ngày rồi.



Trong 5 ngày này, Đường Ân không biết mình đã chạy được bao xa, chỉ biết là mình có chút kiệt sức.



Trong năm ngày này, anh không ăn không uống gì, hơn nữa còn cắt máu cho Đông Phương yên uống, tình trạng bây giờ của anh dường như sắp chết tới nơi vậy. Tối hôm qua cõng Đông Phương Yên đi đến nơi này, Đường Ân đã cảm thấy có chút chịu không nổi nữa.



Mặc dù đã đến cảnh giới Nhập Thánh nhưng dù sao thì cũng không phải là thần tiên, không mạnh mẽ tới mức bỏ qua hết tất cả.



Nhắm mắt lại một lát, Đường Ân liền chìm vào giấc ngủ say.



Đông Phương Yên mở mắt rồi nhìn gương mặt của Đường Ân, cả người lập tức rơi vào trầm mặc. Trong mấy ngày qua, Đông Phương Yên phát hiện ra rằng Đường Ân chưa khi nào nói chuyện hay giao tiếp với mình. Rất nhiều chuyện, hắn đều tự mình đi làm, cũng không yêu cầu bất cứ điều gì.



Kiểu ở chung thế này khiến Đông Phương Yên cảm thấy hơi kỳ quái. Đặc biệt là mấy ngày nay, cô đã hấp thụ hết mười mấy khối Nguyên Ngọc, cho nên vết thương của cô cũng đã hồi phục được 1 chút, thực lực cũng tăng lên 1 bậc.



Khoảng cách bước vào cảnh giới Nhập Thánh cũng đã tiến thêm 1 bước lớn. Chỉ là cô chưa hề nói, mà Đường Ân cũng không hỏi đến, hai người vẫn cứ luôn như vậy rồi bước đi trong sa mạc.



Mặt trời đằng xa nhô lên từng chút một, nhưng lại bị tảng đá phía sau lưng chắn lại.



Đông Phương Yên nghiêng đầu 1 chút để cho mình có thể thoải mái hơn khi nằm trên tay của Đường Ân, sau đó liền nhắm mắt lại. Cô thấy được mấy ngày nay cô đã quen với cánh tay này rồi, thậm chí còn có thể nói là quen thuộc.



Hai người chìm vào giấc ngủ bốn, năm tiếng thì sau đó lại nghe được giọng nói từ phía xa xa truyền đến.



Đường Ân đột nhiên mở mắt ra rồi nhìn về phía đó.



Triệu Du đứng ở trên đồi cát, lạnh lùng nhìn Đường Ân cùng Đông Phương Yên, khuôn mặt lộ ra vô cùng tức giận.



"Vô sỉ!"



Đường Ân đứng lên 1 chút rồi "Ngươi biết vô sỉ là gì à?"



"Dưới ban ngày ban mặt, các ngươi tình chàng ý thiếp, chính là vô sỉ!" Triệu Du hơi vung tay cánh tay rồi nắm chặt nắm đấm của mình.



"Chúng ta tình chàng ý thiếp chính là vô sỉ? Triệu gia của ngươi ỷ vào thực lực cường đại của mình, cấu kết với lực lượng bên ngoài rồi tàn sát người vô tội, đó không phải là vô sỉ sao? Người của Triệu gia các ngươi ở trên đường trắng trợn cướp đoạt con gái dân thường, đây cũng không phải là vô sỉ sao?" Đường Ân cười lạnh, giơ cánh tay lên, "Triệu Du, muốn đánh thì đánh đi, đừng có mà nói nhảm nhiều như thế!"



Triệu Du trầm mặt xuống, khí lực tuôn ra quanh người vang lên tiếng bốp bốp.



Giọng nói này nghe quá mức khủng bố.



Ở sau lưng Triệu Du, kình khí vô hình đã cuộn lên, giống như sắp tạo thành một cơn lốc xoáy vậy.



"Đông Phương Yên!" Triệu Du nghiêm nghị quát lớn "Nếu hôm nay ngươi ra tay, giúp ta giết chết cái tên Đường Ân này, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi tằng tịu với hắn! Nếu ngươi không động thủ, hôm nay ta cũng sẽ giết chết ngươi!"



Đông Phương Yên nhìn chằm chằm Triệu Du, sắc mặt tái nhợt lên.



Giết Đường Ân?



Nếu lời nói này đặt vào mấy ngày trước, Đông Phương Yên thậm chí sẽ không cần phải suy nghĩ, nhưng mà bây giờ, suy nghĩ của cô đã có chút thay đổi.



"Đừng có mà nói nhảm nữa!" Đường Ân xông lên 1 bước rồi tung ra 1 chưởng đánh về phía Triệu Du. Nếu đã đuổi kịp, Đường Ân không cần phải suy nghĩ đến chuyện trốn tránh nữa. Anh biết rằng mình và Triệu Du nhất định phải có 1 trận đại chiến.



Đường Ân không muốn trận chiến này diễn ra quá sớm nhưng không ngờ Triệu Du lại đuổi theo nhanh như vậy.



Gầm thét tung ra 1 chưởng, cơ thể của Đường Ân liền vọt tới cồn cát, mà Triệu Du lúc này cũng giơ cánh tay lên bắt lấy cánh tay Đường Ân, sau đó trở tay lại tung 1 chưởng vào hạ bộ của Đường Ân.



Một chưởng này kéo theo tiếng gió rít gào, nếu là đánh trúng thì Đường Ân nhất định sẽ bỏ mạng ở nơi này.






Chương 900:





Vào thời điểm mấu chốt này, Đường Ân nhanh chóng lách mình rồi bắt được cánh tay của Triệu Du đang đánh tới, nguyên khí va chậm vào nhau khiến không khí xung quanh đều nổ tung.



Đường Ân nhanh chóng lui về phía sau, trong ngực liền cảm thấy bị chèn ép. Mấy ngày nay chật vật như vậy, cho dù cảnh giới của Đường Ân đã ổn định lại nhưng mà nguyên khí trong người lại không có nhiều.



Triệu Du tiến lên 1 bước rồi lại tung 1 chưởng đánh vào Đường Ân.



Đường Ân giơ tay lên chặn lại, sau đó xoay người đá ra 1 cái.



Bùm. . .



Hai người lần lượt lui ra ngoài, Đường Ân lập tức nôn ra 1 ngụm máu, mà Triệu Du thì chỉ lung lay cơ thể mà thôi.



"Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"



Triệu Du bộc phát toàn bộ nội lựa của mình, bà đã xác định được rằng, Đường Ân đã bước vào Nhập Thánh. Mặc dù thực lực của hắn bây giờ có tổn thất, nhưng nếu khôi phục được thì Triệu Du cảm thấy mình muốn đơn độc giết chết Đường Ân, chắc là không có cơ hội.



Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng.



Tiến lên 1 bước, Triệu Du dồn hết lực lượng trong người lại, cơ thể nhỏ nhắn dường như ẩn chứa 1 sức mạnh vô song.



Bùm. . .



Một chưởng, Đường Ân che 2 tay ở ngực, cơ thể trực tiếp bị chấn bay ra ngoài rồi lăn lộn mấy vòng dưới cồn cát.



Lực đạo cua 1 chưởng này quá lớn, Đường Ân không thể tiếp nhận được, may mà anh đã tiến vào cảnh giới Nhập Thánh, nếu không thì 1 quyền này sẽ lập tức lấy mạng của anh.



Triệu Du thấy cảnh này, trong lòng vô cùng vui mừng, phi thân 1 phát tới trước người Đường Ân, chuẩn bị ra tay 1 lần nữa. Tiếng gió thét gào trên tay của bà rồi nhanh chóng tung chưởng về phía Đường Ân.



Đường Ân đột nhiên xoay người rồi tung 1 đá vào ngực của Triệu Du.



Bụp. . .



Chiêu này ẩn chứa 1 chút thủ đoạn, để Đường Ân trong nhát mắt chiếm được thế chủ động. Vốn dĩ Triệu Du đã chắc chắn 10 phần, nhưng Đường Ân đã sử dụng hết khí lực của mình, tung ra 1 cú đá ở góc độ khó tin rồi đá vào người của Triệu Du.



Bụp 1 tiếng, Triệu Du trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, mặt vàng như tờ giấy rồi lui ra ngoài.



Đường Ân cũng không hề dễ chịu, cơ thể lúc này đã bị vùi hơn phân nửa vào trong cát, mà cái chân đá vào người Triệu Du kia cũng đã bị gãy.



"Hèn hạ!"



Triệu Du rống lên, giãy dụa muốn đứng dậy, vừa định đứng lên thì lại trực tiếp ngồi ngã trên đất. Cú đá vừa rồi của Đường Ân quá nặng, cũng có thể là Triệu Du quá ác khi đã dùng hết khí lực của mình, tới mức bây giờ bà không đứng dậy nổi.



Đường Ân bị gãy 1 chân, chật vật bò ra khỏi cát, cũng không đứng dậy được.



Đây chính là cách khiến cho 2 bên đều bị thương, nhưng đây cũng là cách duy nhất của Đường Ân lúc này.



"Đông Phương Yên!"



Triệu Du gào lên, bà biết mình không đứng dậy được nữa nên chỉ còn cách nhìn về phía Đông Phương Yên, "Tới, giết hắn. . . Ngươi chỉ cần bóp cổ của hắn, để hắn không thể thở nổi là được!"



Cơ thể của Đông Phương Yên run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Cuộc chiến của hai người, Đông Phương Yên đã chứng kiến toàn bộ, nhưng mà lúc này nói cô ra tay với Đường Ân, trong lòng cô lại có 1 chút hoảng hốt.



"Ngươi còn chờ cái gì nữa? Ngươi còn chờ cái gì nữa hả?" Triệu Du gào lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng "Ngươi muốn phản bội ta phải không? Ngươi muốn phản bội lại tất cả ẩn nấp thế gia hay sao?"



Sắc mặt Đông Phương Yên hoàn toàn thay đổi.



"Đứng dậy giết chết tên súc sinh kia, ta sẽ giúp ngươi bước vào Nhập Thánh trong 3 năm, sau đó trở thành người mạnh nhất của ẩn nấp thế gia!" Triệu Du gào lên, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm Đông Phương Yên, "Đứng dậy, đi giết hắn! Nếu không, Đông Phương thế gia đừng mong tồn tại trên đời này nữa!"



"Ha ha ha. . ."



Lúc này, Đường Ân đột nhiên ngửa mặt lên trời rồi cười lớn lên "Triệu Du, đây chính là phong cách hành sự của Triệu gia các ngươi sao? Không nghe lời liền lập tức chém đầu cả nhà hả? Các ngươi có quyền gì mà chém đầu cả nhà người khác? Các ngươi có tư cách gì mà quyết định 1 cái gia tộc được phép tồn tại hay không?"



"Bởi vì chúng ta chính là thần tiên sống. . . lời nói của ta chính là vàng ngọc!" Triệu Du nhe răng cười.



Đường Ân nhìn chằm chằm Triệu Du, "Ta chả thấy cái chó gì là vàng ngọc cả, ta chỉ thấy một cái miệng đầy phân chó, đang không ngừng phun ra phân ở đây thôi! Thần tiên sống? Các ngươi cũng xứng sao?"



"Ngươi muốn chết à!" Triệu Du tức giận, lảo đảo đứng lên rồi tung 1 chưởng khí về phía Đường Ân.



Đường Ân cố gắng chống cự, do 1 cái chân đã bị gãy cộng thêm cơ thể đang bị thương nặng, cho nên khi thấy kình khí lao đến thì chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cơ thể trực tiếp bị chấn bay ra ngoài.



"Giết hắn!"



Triệu Du nhìn thấy Đường Ân vừa lúc rơi xuống bên người Đông Phương Yên, bà trực tiếp ra lệnh: "Giết hắn! Ngươi không phải là thống hận hắn hay sao? Chỉ cần ngươi giết hắn, ta sẽ cho người bất cứ điều gì ngươi muốn!"



Đông Phương Yên cúi đầu, cảm thấy sống mũi có chút cay cay, nước mắt cũng từ từ rơi xuống.



"Giết hắn!" Triệu Du gào lên.



Đường Ân không đứng dậy được nữa, miệng đầy máu nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười giễu cợt.



"Đông Phương Yên! Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao? Ta nói ngươi giết hắn! Lập tức giết hắn cho ta!" Triệu Du lại gào lên.



Cơ thể Đông Phương Yên run lên, từ từ ngẩng đầu rồi giơ tay lên. Ba người ở đây, người có khả năng hành động chỉ còn lại duy nhất Đông Phương Yên.



Nhìn cử động của Đông Phương Yên, trong mắt Triệu Du như loé sáng lên "Vỗ xuống! Vỗ xuống!"



Đường Ân nhìn thoáng qua Đông Phương Yên, chậm rãi nhắm mắt của mình. Anh biết Đông Phương Yên thống hận mình, cũng cảm thấy nếu lúc này Đông Phương Yên xuống tay, mình nhất định phải chết.



"Đông Phương Yên!"



Lúc này, Triệu Du tức giận gào lên.



Đường Ân mở mắt ra, cảm thấy cơ thể của mình bị người khác nâng lên, khi nhìn kỹ lại thì mới biết, người cõng mình lên lại là Đông Phương Yên.



"Sư phụ! Ngài đem ta đuổi ra khỏi sư môn đi!" Đông Phương Yên quay đầu lại, nước mắt rơi xuống, ánh mắt nhìn qua Triệu Du rồi chậm rãi lắc đầu, "Ta không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, ta sẽ mang hắn đi trước!"



"Đông Phương Yên, ngươi muốn làm gì?" Triệu Du gào lên, bên trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng vẻ khó tin, bà vẫn cho rằng Triệu gia tồn tại trong ẩn nấp thế gia giống như là đế vương vậy. Triệu gia nói bất cứ điều gì thì những thế gia khác đều phải làm theo, nhưng bây giờ, lời mình nói ra vậy mà người khác lại không nghe sao?



Dương Đan Ni phản bội, Đông Phương Yên cũng phản bội, hai người này liên tiếp phản bội đã tạo thành đả kích rất lớn cho Triệu Du.



"Ngươi phản bội sự phụ. . ."



Đông Phương Yên nhắm mắt lại, đau lòng rơi nước mắt xuống, quay người cõng Đường Ân chạy về phía xa.



"Ngươi phản bội ẩn nấp thế gia, ngươi phản bội sư phụ của ngươi, ngươi sẽ bị trời trách phạt!" Triệu Du vẫn đang gào lên, cả người giốn như bị điên lên vậy. Bà lảo đảo đứng dậy nhưng mới đi được mấy bước thì lại bổ nhào xuống mặt đất.



Đông Phương Yên cõng Đường Ân, chật vật di chuyển trong sa mạc.



Bão cát cuốn tới, nhanh chóng đem những này dấu chân này mai một đi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom