• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 846-850

Chương 846:





Lúc này, nhiệt độ trong lạc viên dường như hạ xuống dưới 0 độ.



Độc phát mà chết!



"Thủ đoạn rất bí mật, loại độc này cũng không có ở trên núi nhưng từ phương diện nội lực của Cầm nhi, hẳn là trước khi chất độc phát tác thì nó đã làm đảo lộn khí tức trong người. . ."



Triệu Nham Tùng bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, "Nói như vậy, Cầm nhi thực sự là không phải chết trên tay Đường Ân sao?"



"Có thể khẳng định như vậy!"



Triệu Nham Tùng trầm mặt, đi lên phía trước mấy bước rồi sau đó dừng lại.



"Ngươi đang do dự?"



Triệu Nham Tùng không nói chuyện nhưng cũng không động đậy gì.



"Tống gia của ta đã ẩn tàng nhiều năm, không phải là chúng ta không có sức để đọ lại với Triệu gia các ngươi. Chỉ là chúng ta không muốn cái thôn này hứng chịu quá nhiều mưa gió, bây giờ thì người của Triệu gia lại bắt đầu hãm hại người Tống gia chúng ta, ngươi không định trừng phạt 1 chút hay sao?”



Triệu Nham Tùng nghe thanh âm vang vọng trong sân, hít một hơi thật sâu rồi nói "Ta sẽ cho ngươi một câu trả lời nhưng nhất định phải giải quyết chuyện trước mắt đã! Đường Ân kia đã giết tới cửa thôn rồi, ta không thể không đề phòng được!"



"Khi nào thì ngươi mới cho ta 1 câu trả lời?"



" Sau khi giết Đường Ân!" Triệu Nham Tùng trầm mặt nói.



"Ngươi biết Đường Ân tới đây là có mục đích, ngươi muốn giết hắn, ta sợ là không dễ dàng như vậy!"



" Nếu không giết được hắn, ta sẽ mời lão tổ xuất quan!" Triệu Nham Tùng nói một câu, quay lưng bước đi ra ngoài.



Trong sân trống, cuối cùng cũng vang lên một tiếng thở dài, dường như là hơi không đồng ý với cách đối xử của Triệu Nham Tùng, hoặc có lẽ là một chút thương hại cho Vương Ốc Sơn.



Lúc này, tại sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn, một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh.



Từ Tân dẫn một đám người nghênh ngang đi xuống máy bay, ánh mắt giễu cợt nhìn Vương Ốc Sơn ở phía xa xa rồi cười nói: "Thật là đẹp!"



"Đây chính là Vương Ốc Sơn à!" Bàng Lượng cũng nhếch miệng, lộ rõ hàm răng trắng lớn của mình, "Anh Tân, lần này chúng ta tới đây chỉ để hưởng thụ thôi hả?"



"Hưởng thụ cái quần què, lần này tới đây là có việc phải làm!" Từ Tân bĩu môi, quay đầu trừng mắt nhìn Bàng Lượng rồi bất cần đi ra ngoài cửa "Có 1 đám lâu la đang làm loạn dưới núi này, họ cần thế lực của Từ gia chúng ta để dẹp bỏ đám đó, nếu không thì ta từ xa xôi chạy tới nơi này làm gì?"



"Anh Tân, anh họ mà anh hay nói đến là cao thủ có thể vượt nóc băng tường đấy phải không?" Đỗ Tân Quang cũng ở một bên dò hỏi.



"Hừ hừ!" Từ Tân hừ lạnh, "Băng tường là cái đếu gì, anh ấy chỉ cần 1 đấm cũng có thể giết chết 1 con trâu ấy chứ, ngươi có tin hay không?"



"Thật sao?"



"Đương nhiên là thật! Chuyện đó đã xảy ra cách đây ba bốn năm rồi, anh ấy đã biểu diễn nó trước mặt của ta mà!" Từ Tân vừa mở cửa xe vừa nói "Ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi có thể thản nhiên trước mặt ta nhưng trước mặt anh ấy thì phải lễ phép, thân phận của anh ấy rất đặc biệt, quý giá hơn ta gấp mấy lần. ."



"Quý giá hơn cả anh sao?" Bàng Lượng nghe vậy liền lập tức kinh hãi.



Hai người này đã quen biết với Từ Tân từ rất lâu rồi, lúc đó họ cũng biết được thân phận của Từ Tân là không phải dạng vừa. Sau 1 thời gian chơi với nhau thì mới biết được Từ Tân chính là người của Từ gia ở phương bắc .



Từ gia phương bắc chính là 1 đại gia tộc đối với người bình thường, họ chỉ có thể ngước nhìn được mà thôi. Bây giờ Từ Tân nói rằng người kia còn có thân phận cao quý hơn anh ta, thì không biết người đó sẽ như thế nào nữa?



"Tóm lại là ngay cả cha của ta đứng trước mặt anh ấy cũng phải nhượng bộ 3 phần!" Từ Tân nói một câu xong liền không nói gì nữa.



Mấy người nhẹ nhàng gật đầu, đều không nói thêm gì, chẳng qua cả đám đều cảm thấy lần này rất có mặt mũi. Phải biết rằng có thể đứng trước 1 người tôn quý như vậy thì đối với mấy người này, chính là 1 chuyện vô cùng tốt.



Xe băng qua đường và dừng lại bên ngoài khách sạn lớn nhất ở chân núi Vương Ốc Sơn.



Từ Tân mở cửa và nhìn lướt qua khách sạn với nụ cười chế giễu trên miệng, "Các anh em, hôm nay mọi người sẽ ở đây, hết tất cả bao nhiêu chi phí thì ta sẽ thanh toán hết…Chỉ cần sự tình lần này thuận lợi, các ngươi muốn cái gì thì cũng đều có thể được!"



Xung quanh vang lên tiếng hoan hô, ngay sau đó là bắt đầu nịnh hót.



Từ Tân cảm giác rất có mặt mũi, vừa định bước vào khách sạn liền nhìn thấy hai cô gái đi ra khỏi đó.



Hai cô gái này, một người thì ngây thơ và đáng yêu với vẻ ngoài tuyệt vời, và người còn lại thì có thân hình nở nang, dường như khiến người ta xịt cả máu mũi.



Không phải là Từ Tân chưa nhìn thấy gái đẹp nhưng mà 2 người thế này lại là lần đầu tiên nhìn thấy.



"Hai mỹ nhân à, các cô cũng ở trong khách sạn này sao?"



Từ Tân lập tức cảm thấy hứng thú, hắn đứng dậy rồi mỉm cười với Viên Chi Am và Kỷ Du Du: "Khéo quá, tôi cũng vừa tới nơi này, các cô nói xem, đây có phải là duyên phận không?"



Sắc mặt Kỷ Du Du có chút đỏ lên, cô muốn mắng 1 chút nhưng Viên Chi Am lại cười lạnh nói ra "Ta không tin duyên phận. . ."



"Ai gu…các cô sao mà cứng thế?" Từ Tân mỉm cười, trên mặt mang theo một chút giễu cợt rồi nghênh ngang đi tới "Mỹ nhân, tôi có thể biết số phòng của các cô không? Nếu đêm nay có thời gian thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện 1 chút…. ."



"Tránh ra!" Viên Chi Am quát lạnh một tiếng, trong tiếng quát này đã sử dụng cả « xách Hồn Thuật ».



Từ Tân sững sờ một lúc nhưng nháy mắt liền lấy lại tinh thần, "Yo, yo. . . Không nghĩ tới, cô cũng luyện võ sao? Còn là công pháp kiểm soát tâm trí sao?"



"Ta lặp lại lần nữa, cút ngay cho ta!" sắc mặt Viên Chi Am trầm xuống, cô cũng không ngờ được người trước mặt này lại không bị « xách Hồn Thuật » ảnh hưởng.



"Nào, để tôi xem một chút. . ." Từ Tân cười cười rồi vươn một tay ra nắm lấy cổ tay Viên Chi Am.



Viên Chi Am nhanh tay lẹ mắt, cô vội vàng rút tay về, lúc này Kỷ Du Du sợ quá cũng hét lên 1 tiếng. Tiếng hét này không làm cho Từ Tân sợ hãi, ngược lại lại khiến cho Từ Tân phá lên cười ha ha.



"Các anh em, bắt chúng đi, tối nay chúng ta phải giáo huấn chúng 1 chút!" Từ Tân vung tay, 7 8 người liền lập tức xông tới.



Loại chuyện này, Từ Tân cũng không phải là chưa từng làm, trước đó anh ta còn công khai mang người đi nhưng mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp sau đó. Đối với những người thuộc loại gia cảnh này, nếu một hai người bị bắt đi trên đường, chỉ cần không ai có thể nhìn thấy thì bọn họ sẽ không quan tâm nhiều như vậy..



"Đừng!" Kỷ Du Du có nội lực nhưng khi bị nắm lấy cổ tay, cô sợ quá nên không bộc phát ra được.



"Các ngươi nghĩ kỹ chưa? Nếu động vào chúng ta thì các ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả được !" Sắc mặt Viên Chi Am tái nhợt.



"Hậu quả?" Từ Tân cười ha ha, "Lão tử cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là hậu quả. . ."



Tiếng nói vừa dứt, Từ Tân đã xông tới nắm lấy cổ tay Viên Chi Am, một đám người đem Viên Chi Am đẩy vào bên trong khách sạn.



"Lên lầu!"



Từ Tân rống lớn một tiếng, 2 mắt đều loé lên, hắn không chịu nổi nữa, hắn rất muốn lên giường vui vẻ với 2 cô gái này càng nhanh càng tốt.






Chương 847:





"Thả ta ra!"



"Buông tay!"



Kỷ Du Du sợ hãi kêu lên, sắc mặt trắng bệch, Viên Chi Am ở một bên cũng bị mấy người này khống chế lại, không có cách nào để cứu Kỷ Du Du được.



Trong số những người này, có một số vệ sĩ được Từ gia chuẩn bị cho Từ Tân nên thực lực họ cao hơn Viên Chi Am. Cho dù Viên Chi Am có nội lực trong cơ thể thì cũng chưa chắc là đối thủ của bọn họ.



"Lên lầu, ta sẽ yêu thương các ngươi thật tốt. . ." Từ Tân cười ha ha.



Cửa thang máy đóng lại, hai người trực tiếp bị Từ Tân mang lên trên lầu.



Lúc này, cửa thang máy bên này vừa đóng thì cửa thang máy bên kia cũng vừa mở.



Vương Dương dẫn một đám người đi xuống, ánh mắt nhìn lướt qua trong đại sảnh, sắc mặt có chút thay đổi, "Cô Du Du và những người khác đâu?"



Mấy người lính đặc nhiệm phía sau cũng nhất thời không đoán ra được tình hình. Lúc nãy đã nói là chúng ta cùng nhau xuống lầu ăn cơm, tại sao lúc này hai cô ấy vừa mới đi xuống lại không có ai?



"Xin hỏi một chút, vừa rồi có thấy 2 cô gái xuống lầu không?" Vương Dương đè nén lo lắng, vội vàng hỏi quầy lễ tân của khách sạn.



Quầy lễ tân của khách sạn trông có vẻ hơi khó chịu, cảnh Từ Tân đưa mọi người đi vừa rồi vẫn còn in sâu trong tâm trí họ. ở nơi thế này mà dám làm ra chuyện như vậy thì lai lịch chắc chắn là không phải vừa.



"Ta hi vọng các ngươi có thể phối hợp một chút, chúng ta là đội hành động đặc biệt của Bắc Kinh. . ." Vương Dương sầm mặt lại, cảm giác được có chút không ổn liền vội vàng đem thẻ của mình ra.



"Vừa. . . vừa rồi bị người khác mang lên lâu!" Lễ tân khách sạn có chút sợ hãi nói.



"Mang lên lầu? Mang đi đâu rồi?" Vương Dương giật nảy cả mình, vội vàng dò hỏi.



"5301. . ."



"Đi!" Vương Dương nghe thấy giọng nói này liền xoay người chạy nhanh lên lầu. Chỉ cần nhìn sắc mặt của quầy lễ tân khách sạn, Vương Dương liền biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không đi lên kịp thời, hai người đó chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.



Nhóm người lao vào cầu thang rồi chạy nhanh lên lầu năm, sau đó phá tan cửa an toàn ở lầu năm thì đúng lúc nhìn thấy Từ Tân và những người khác đang kéo Viên Chi Am đi về phía phòng.



"Dừng tay!"



Vương Dương gầm lên và rút súng ngay lập tức, "Không được phép nhúc nhích! Chúng ta là đội hành động đặc biệt Bắc Kinh, kẻ nào dám động thủ thì lập tức bị bắn ngay!"



Đây chính là chuyện lớn, nếu 2 cô gái này xảy ra chuyện gì dưới tay của họ thì chắc chắn không phải là 1 việc nhỏ được. Chuyện này nếu để cho Vương Lão biết, bát cơm bọn họ chắc chắn sẽ khó giữ được, mà có khi cơ thể còn bị phủ đầy đất cũng nên.



"Dừng tay!"



Vương Dương nhìn thấy những người này không quan tâm, lại rống lớn một tiếng.



"Cút đi!" Từ Tân ngẩng đầu mắng Vương Dương, trong mắt hiện lên lửa giận, "Đội hành động đặc biệt cũng dám xen vào chuyện của lão tử sao? Ngươi có biết bố mày là ai không? Có biết Từ gia phương bắc không?"



Vương Dương nghe nói như thế, đáy lòng lập tức phát lạnh.



Từ gia phương bắc!



Đám người này thế mà lại là người của Từ gia sao? Trong số đối thủ của Vương Lão thì Từ gia phương bắc hoàn toàn chính xác là số một, nhưng sao người của Từ gia lại chạy đến nơi này?



"Làm sao? Sợ đái ra quần rồi hả?" Từ Tân nhìn Vương Dương sững sờ, lạnh lùng cười một tiếng, "Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho bố mày, bố sẽ xem như không nhìn thấy các ngươi! Nếu không thì đừng có mà trách vì sao cháo bệnh viện lại khó ăn!"



"Ban ngày ban mặt mà các ngươi dám làm ra chuyện này, đừng nói là Từ gia phương bắc, cho dù thiên vương lão tử tới thì cũng không được!" Vương Dương lớn tiếng nói, kỳ thực trong lòng có điểm thiếu tự tin.



"Sao nào? Ngươi muốn xử bắn ta sao? Hay là muốn giải quyết tại chỗ?" Từ Tân ngây ra một lúc, ánh mắt thâm trầm nhìn Vương Dương, "Đừng nói là 2 cô gái này, liền xem như hôm nay ta có ngủ với mẹ của ngươi thì ngươi cũng phải đứng ở một bên để mà xem!"



"Ngươi. . ." Vương Dương giận dữ.



"Không phục? Không phục thì nổ súng bắn chết ta đi. . . Bắn ngay vào giữa trán ta này! Đừng cho rằng ta không biết ngươi là ai, cho dù tên họ Vương kia tới thì hắn cũng có gan bắn chết ta sao?" Từ Tân lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Dương rồi chỉ vào giữa trán của mình, "Có gan thì bắn vào đây, không có gan thì ngoan ngoãn chờ bên ngoài này, có thể ta sẽ thưởng cho ngươi sau khi xong việc.. ."



"Ha ha ha. . ."



Xung quanh vang lên tiếng cười giễu cợt, đám người này nhìn dáng vẻ bất lực của Vương Dương, dường như đều cảm thấy rất thú vị.



"Ngớ ngẩn!" Từ Tân cười lạnh một tiếng, sải bước đi tới phòng khách sạn.



Trong lòng bàn tay của Vương Dương đã ướt đẫm mồ hôi, hắn rất muốn nổ súng nhưng mà hắn biết rằng, nếu nổ súng bây giờ thì chính là chuyện động trời.



Vương Dương cũng không rõ Từ gia ở phương bắc có thực lực như thế nào, nhưng thật sự rất khó giải quyết loại chuyện trước mắt này.



"Vương đội trưởng, ngươi đi trước đi. . ."



Lúc này, Viên Chi Am ở trong phòng mở miệng, sắc mặt có vẻ tái nhợt.



"Ha ha ha. . . Nghĩ thông suốt rồi sao? Loại đĩ như ngươi thế này được ngủ chung vớ ta cũng chính là do họ hàng tích đức mấy đời rồi. . ." Từ Tân cười lớn rồi nhào tới Viên Chi Am.



Sau khi Viên Chi Am thoát khỏi hai tay liền lùi lại hai bước, vừa lúc chắn trước người Kỷ Du Du.



Vương Dương nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.



"Nhìn? Nhìn cái gì?" Bàng Lượng ở một bên cười lạnh, một tay đóng lại cửa phòng lại.



Vương Dương đứng ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, cảm giác vô lực đối mặt với quyền quý khiến trong lòng hắn có chút khó chịu..



"Gọi điện thoại cho cậu Đường, để cậu ấy xuống đây ngay. . ." Vương Dương ra lệnh sau đó lại nhìn về phía cửa phòng, "Mặt khác, một nhóm chuẩn bị xông vào với tôi, cho dù không bắn được thì chúng ta cũng có thể cầm chân bọn hắn!"



"Vâng!"



"Đã hiểu!"



Sau lưng vang lên mấy giọng nói, dường như họ cũng rất đồng ý với quyết định của Vương Dương.



Ở trong phòng lúc này, Từ Tân hưng phấn nhìn Viên Chi Am, kinh ngạc nói: "Dáng người thế này đúng là khiến người ta chịu không nổi, hôm nay anh sẽ chiều em thật tốt rồi sau đó mới đi tìm anh họ…ha ha ha. . ."



"Chờ một chút!" Viên Chi Am vội vàng nói rồi hít sâu một hơi, "Ngươi không phải là chỉ muốn chúng ta thôi sao? Chúng ta sẽ không phản kháng. . . Nhưng ngươi cho ta một chút thời gian!"



"Ai guuu. . . Còn muốn suy nghĩ về màn dạo đầu sao? Ha ha ha. . ." Từ Tân cười lớn "Màn dạo đầu này anh đây cũng sẽ làm, hay là anh để em thưởng thức 1 chút trước!"


Ánh mắt Viên Chi Am tràn đầy hận ý, cô năm chặt tay của mình, khi Từ Tân bắt đầu xông tới, cô cố ý để cho hắn bắt lấy cổ tay của mình.



"Ha ha ha. . ." Từ Tân điên cuồng cười lớn, trong mắt tràn ngập bóng dáng của Viên Chi Am cùng Kỷ Du Du nhưng hắn lại không biết, lúc này đang có hai cái bóng đen từ ngoài cửa sổ đang bò vào từng chút một.






Chương 848:





"Nếu ngươi ngoan ngoãn như vậy thì ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi. . ." Từ Tân cười lớn rồi dang 2 cánh tay của mình ra.



Kéc kéc kéc. . .



Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu quái dị, hai con tiểu quái vật với hai mắt đỏ ngầu từ cửa sổ bò vào. Cặp mắt đỏ ngầu kia đang nhìn chằm vào tất cả mọi người có mặt.



"Cái gì đó?"



Bàng Lượng phản ứng đầu tiên, sắc mặt vô cùng kinh hãi, "Đây là thứ quỷ gì chứ?"



"Cmn. . ."



"Quái vật! Quái vật!" Từ Tân quay đầu lại nhìn hai con quái vật nhỏ, sắc mặt lập tức đại biến, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.



Vù vù ...



Động tác của hai con quái vật nhỏ nhanh đến mức chúng gần như bật tung trên mặt đất và lao về phía Từ Tân trong nháy mắt.



"Người đâu! Có ai không!"



Sắc mặt Từ Tân đại biến, 2 tay quơ quơ lung tung nhưng mà tiểu quái vật đã cắn vào tai anh ta trước khi mọi người kịp phản ứng.



"A. . ."



Từ Tân kêu lên, cảm thấy lỗ tai bị cắn đứt, liền xấu hổ chật vật chạy trốn ra ngoài. Hai tên vệ sĩ nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc, nếu kẻ thù là con người bình thường thì hai tên vệ sĩ này sẽ không sợ hãi chút nào. Nhưng mà hai con quái vật nhỏ bé này đã vượt ra ngoài phạm vi của những con người bình thường.



"Cứu ta! Cứu ta nhanh lên!" Từ Tân bỏ chạy, lao ra cửa.



Bàng Lượng và những người khác đã mở cửa phòng, trong lúc nhất thời bị dọa đến mặt không còn chút máu, hai tên vệ sĩ đã nhanh chong chụp vào tiểu quái vật, chỉ là tiểu quái vật này quá láu cá, căn bản là không thể bắt được.



"A. . . Cứu mạng! Cứu mạng!"



Từ Tân hét lên, anh có thể cảm thấy trên bắp chân của mình đã bị con tiểu quái vật này cắn, một mảnh da mỡ đột ngột bị xé ra.



Vương Dương ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng giật mình.



Hai con quái vật này, một đầu thì ôm lấy bắp chân của Từ Tân, một đầu còn lại thì nằm trên vai của Từ Tân, hàm răng sắc nhọn cắm chặt vào da thịt của Từ Tân.



Lúc này, mọi người mới phản ứng lại, lập tức tóm lấy con quái vật nhỏ này.



Con quái vật nhỏ quay lưng lại cắn một cái, đá chân tay xuống đất rồi nhảy lên cao, bóp nát cổ họng một người.



Người ở chỗ này lập tức kinh hãi.



Một con khác cũng giống như thế, nó lẫn như chạch ở giữa đám người rồi nhanh chóng chui ra cắn xé vào da thịt của 2 người khác.



"Con điếm thúi kia, cái này là cái gì? Ngươi dám để cho loại vật này đối phó ta, ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi !" Từ Tân gào lên, nhân lúc con quái vật không ở trên người liền nhanh chóng vọt vào thang máy. Trên người hắn chả khác gì nở hoa, vai và bắp chân có rất nhiều thịt bị cắn nát khiến hắn sợ hãi không kiềm chế được.



" Mau bảo vệ thiếu gia!"



"Nhanh lên. . ."



"Gọi điện thoại cho anh họ ta qua, các ngươi chết chắc rồi!" Từ Tân gào lên, đã xông vào được thang máy.



Lúc này, Viên Chi Am từ trong phòng đi ra, sắc mặt bình tĩnh nhìn những thi thể trên sàn.



Những thi thể này bị cắn cho không còn hình người nữa, gần như không thể nhận ra, mà đám người của Từ Tân đã vào thang máy, bây giờ chắc hẳn đã xuống tầng 1 rồi.



Vương Dương lúc này mới phản ứng lại, có chút kinh hãi nhìn Viên Chi Am, sau đó nhìn về phía tiểu quái đang kêu kéc kéc trên mặt đất.



"Cô Viên, hay là chúng ta rời khỏi đây đi! Các cô đã đắc tội với Từ gia rồi nên không thích hợp ở lại nơi đây nữa. . ." Vương Dương thấp giọng nói.



Viên Chi Am vẫn bình tĩnh, quay người mang theo Kỷ Du Du đi về phía cầu thang.



Hai con tiểu quái vật cũng kêu kéc kéc đi theo, dường như nó cũng không có dự định bỏ qua những người này.



"Đội trưởng, làm sao bây giờ?"



Vương Dương trầm mặt, hít sâu một hơi, "Ngay lập tức dọn sạch nơi này rồi báo cáo lên cấp trên, chúng ta không có khả năng giải quyết chuyện này!"



"Vâng!" Hai tên đặc công quay người lại và bắt đầu dọn dẹp hiện trường.



Viên Chi Am đi thẳng xuống lầu rồi đúng lúc bắt gặp Từ Tân đang chật vật chạy trốn ra ngoài, sắc mặt của cô vẫn bình tĩnh đi theo sau rồi tăng tốc độ của mình.



"Chi Am..!" Kỷ Du Du muốn khuyên giải nhưng bị Viên Chi Am ngăn lại.



Với tính cách của Viên Chi Am, làm sao có thể tha thứ cho loại chuyện này được? Cô ấy phải trả thù cho những mất mát mà cô ấy phải chịu, nếu không thì cô ấy sẽ không thể ngủ ngon được.



"Tiện nhân, ngươi chờ đó. . . Ta sẽ cho ngươi chết!"



Từ Tân lên xe rồi cười toe toét trước mặt Viên Chi Am, "Nơi này là Vương Ốc Sơn, ngươi lại dám đem cái thứ tà ma kia tới đây, để xem hôm nay ta cho người thu thập ngươi thế nào. . ."



"Đuổi theo!" Viên Chi Am trầm mặt lên xe rồi đạp chân ga xuống.



Lốp xe trượt dài trên mặt đất tạo ra tiếng két két rồi phát ra một cỗ khói đen. Trong nháy mắt liền phóng tới nơi xa rồi điên cuồng đụng vào xe của Từ Tân.



Rầm . .



Hai cái xe đụng vào nhau phát ra đốm lửa tung tóe.



"Con chó cái này!"



Từ Tân hét lên đau đớn trong xe, lấy ra điện thoại của mình gọi gọi cho Triệu Thanh: "Anh họ, anh đang ở đâu vậy? em bị người dưới núi chặn lại, còn có 2 con tiểu quái vật nữa….anh mau cứu em, mau cứu em với….!"



Bùm. . .



Lúc này, xe lại đụng vào.



Sắc mặt Viên Chi Am vô cùng ảm đạm, cô nhấn mạnh chân ga muốn đâm chết người phía trước mặt, mấy người này nhất định phải chết, nếu không thì nội tâm Viên Chi Am không thoải mái được.



"Con khốn! Tiện nhân!"



Từ Tân chửi rủa 1 câu rồi cúp điện thoại.



"Anh Tân, lại bị đụng vào!" Bàng Lượng hét lên, sắc mặt như sắp khóc tới nơi. Những người này ngày bình thường đều là các thiếu gia ăn chơi, quen cảnh ức hiếp người khác chứ có lúc nào bị người khác chèn ép như vậy chứ?



"Yên tâm, anh họ của ta sẽ tới sớm thôi!" Từ Tân thấp giọng, sắc mặt tái nhợt rồi nói, "Nhanh thôi, sẽ tới nhanh thôi!"



Bùm. . .



Xe đằng sau lại mạnh mẽ đâm vào làm cho mấy người trong xe nghiêng về phía trước, đâm mặt vào chỗ ngồi.



"Con chó cái này, lát nữa ta sẽ để cho cô ta muốn chết không được muốn sống không xong, ta sẽ bắt cô ta quỳ xuống để cô ta biết cái gì là sợ hãi!" Từ Tân gào lên, sắc mặt trắng bệch, một tay cầm lấy tay vịn ở chỗ ngồi, "Chờ xem, ta muốn để cô chết không nhắm mắt!"



Két két. . .



Chiếc xe lượn một vòng tại chỗ rồi lao thẳng đến chân núi tới Vương Ốc Sơn.



"Đến! Đến rồi!" Từ Tân mở to hai mắt cười ha ha, "Nhìn thấy chưa? Đám người phía trước là do anh họ của ta phái tới. . . Hai con tiểu yêu quái kia, căn bản không phải là đối thủ, con tiện nhân kia cũng sắp chết rồi. . . Ha ha ha!"



Bùm. . .



Lại là một tiếng vang thật lớn, xe phía sau mạnh mẽ đụng vào, trực tiếp đụng xe của Từ Tân bay ra ngoài.



"Tiện nhân, các ngươi chờ chết đi. . ." Từ Tân hét lên, đẩy cửa xe ra, chỉ vào chiếc xe phía sau, "Các phụ lão hương thân Vương Ốc Sơn, nhanh giết cái con tiên nhân kia cho ta. . ."






Chương 849:





Những người của Vương Ốc Sơn này đương nhiên đều nhận ra Từ Tân.



Là một thành viên của Từ gia, Từ Tân hàng năm cũng sẽ cùng mẹ mình là Triệu Nhị trở lại Vương Ốc Sơn ở lại 1 khoảng thời gian ngắn. Một mặt là muốn bảo trì tình cảm cùng Vương Ốc Sơn, một mặt khác là thuận tiện để Vương Ốc Sơn tẩy não cho Từ Tân, để cho hắn gia tăng cảm giác đồng nhất với Vương Ốc Sơn.



Bùm. . .



Xe lại lần nữa đụng vào, Từ Tân chật vật đang chạy trốn đến trước đám người Vương Ốc Sơn, một tay chỉ vào xe của Viên Chi Am, "Lên giết con tiện nhân đó cho ta!"



Người của Vương Ốc Sơn nhìn dáng vẻ của Từ Tân liền sửng sốt, vội vàng đem Từ Tân che ở sau lưng.



"Ai lại dám ở Vương Ốc Sơn làm càn thế này? Không muốn sống nữa rồi sao?"



"Đúng, xuống xe. . ."



Lúc này, Viên Chi Am đã dừng xe lại, một chân đá văng cửa xe, ánh mắt âm trầm nhìn đám người Vương Ốc Sơn này.



"Mọi người, lên bắt cô ta lại, ta muốn nhìn thấy con chó đó quỳ gối trước mặt của ta!"



"Giết cô ta, giết cô ta!"



"Đúng, để cô quỳ xuống để xin tha. . ."



Từ Tân gào lên từng tiếng, ngay cả những người mà anh ta mang theo cũng chỉ vào Viên Chi Am, trên mặt biểu lộ cực kì dữ tợn.



Người của Vương Ốc Sơn khi nhìn thấy Viên Chi Am, sắc mặt hơi thay đổi.



Những người này vừa rồi đều nhìn thấy Viên Chi Am, cũng nhìn thấy thực lực của Đường Ân, bọn họ còn tưởng rằng Viên Chi Am đã rời đi, nhưng không ngờ lại bị cháu trai nhà họ Triệu dẫn trở về.



"Lên đi, các ngươi còn chờ cái gì nữa? Có phải không nghe lời ta nữa phải không? Xông lên. . ." Từ Tân nhảy dựng rồi hét lên, hắn cực hận cô gái trước mặt này, hắn cảm thấy xấu hổ khi bị 1 cô gái đuổi cho chạy chật vật như chó vậy.



Dù ở phương bắc hay Bắc Kinh, chỉ cần nói ra Từ gia thì không ai là không nể mặt. Cô gái trước mặt này không những không nể mặt mà suýt chút nữa để 2 con quái vật giết chết hắn.



"Chờ cái gì nữa?"



Mắt thấy người của Vương Ốc Sơn không hề động thủ, Từ Tân rống lớn một tiếng rồi chỉ vào Viên Chi Am, "Các ngươi lên đi, lên giết cô ta đi, anh họ của ta sẽ thưởng cho các ngươi!"



Người của Vương Ốc Sơn vẫn không nhúc nhích, thậm chí có ít người còn nhìn xung quanh xem Đường Ân có mặt ở đây hay không.



"Đem người giao ra!"



Lúc này, Viên Chi Am lạnh lùng mở miệng, ánh mắt quét qua đám người trước mặt, "Ta chỉ nói một lần, đem người giao ra, nếu không thì tất cả các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này!"



"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Nơi này là Vương Ốc Sơn, không phải là khách sạn của ngươi. . ." Từ Tân gào lên, trong ánh mắt tràn đầy dữ tợn, hắn còn định mắng thêm vài câu ngang ngược nhưng lại lập tức cảm thấy có vấn đề.



Đám người Vương Ốc Sơn không giống như Từ Tân nghĩ, bọn họ không lao lên lập tức, ngược lại là khi nghe được Viên Chi Am nói như vậy liền nhao nhao rút lui một hai bước.



Một hai bước này nhìn như không thu hút bất cứ ai nhưng lại làm cho nội tâm của Từ Tân tràn đầy hoang mang.



Người của Vương Ốc Sơn từ bao giờ lại học được cách rút lui thế này?



Làm sao có thể chứ?



Đây chính là dưới chân núi Vương Ốc Sơn, mà Vương Ốc Sơn lại là nơi ở của bí ẩn thế gia, bọn hắn còn sợ hãi điều gì nữa? Không phải chỉ là 2 cô gái thôi sao? Làm sao lại để người của Vương Ốc Sơn sợ hãi đến mức này?



"Giao người ra, hoặc là chết!" giọng của Viên Chi Am mang theo một tia lạnh lùng.



Từ Tân giật mình một cái, cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu run rẩy lên, hắn có thể cảm giác được, chỗ dựa lớn nhất của mình hình như đang bị sụp đổ xuống.



"Cô nương, đây là cháu ngoại của Vương Ốc Sơn chúng ta. . ."



"Các ngươi không giao người phải không?" Viên Chi Am trừng mắt, sát ý trong mắt cũng loé lên.



"Chúng ta. . ."



Một người cầm đầu đám người Vương Ốc Sơn gọi là Triệu Hoành, là một nhánh phụ của Triệu gia. Khi hắn nhìn Viên Chi Am vậy mà hiện ra một tia cảm giác bất lực.



"Các ngươi đang làm gì thế?" Từ Tân thấy cảnh này liền sợ đến tái mặt, "Các ngươi làm gì? Các ngươi định đem ta giao ra hả? Ta là cháu ngoại của Triệu gia, ta là em họ của Triệu Thanh, các ngươi còn muốn đem ta giao ra sao?"



"Lên!" Viên Chi Am quát lạnh một tiếng, hai con tiểu quái vật nháy mắt xông tới trước mặt đám người Bàng Lượng.



"Dừng tay, các ngươi bắt hắn nó dừng tay lại!" Từ Tân rống to.



"Anh Tân, cứu mạng Anh Tân!" Bàng Lượng kêu to, kinh hãi chạy trốn vào trong đám người.



Người của Vương Ốc Sơn vội vàng tránh đi, không có ý định đi tới cứu, bọn hắn biết tiểu quái vật này sẽ cắn chết người, bọn hắn cũng có năng lực ngăn cản tiểu quái vật này nhưng bọn hắn lại sợ Đường Ân.



Nhất là lời nói vừa rồi của Viên Chi Am, để bọn hắn đến bây giờ đều có chút kinh hãi.



"Các ngươi cứu người mau!" Từ Tân gào lên.



Bàng Lượng đã bị hai con tiểu quái vật quấn lấy rồi cắn một phát vào cổ, máu trong cổ lập tức trào ra, đến khi chết còn nhìm chằm chằm Từ Tân, chết không nhắm mắt.



Từ Tân thấy cảnh này, sợ tới mức thất thần, cả người lập tức ngã xuống trên mặt đất.



Viên Chi Am nhìn về phía Đỗ Tân Quang, hai con tiểu quái vật giống như hiểu được ý của cô, lập tức lao về phía Đỗ Tân Quang.



"Anh Tân! Anh Tân cứu mạng!"



Đỗ Tân Quang sợ hãi, vừa định xoay người chạy trốn thì tiểu quái vật đã xông tới rồi leo lên bờ vai của hắn, cắn mạnh một phát vào cổ.



Không đến mười phút, mười mấy người mà Từ Tân mang theo đều bị hai con tiểu quái vật cắn chết ngay tại chỗ. Máu chảy ra ầm ầm, chỉ khoảng 2 phút, nơi này liền ngập tràn mùi máu tanh.



Sắc mặt Từ Tân đại biến, hai mắt vô thần ngồi trên mặt đất.



Người của Vương Ốc Sơn không giúp gì cả, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Từ Tân hắn đã chọc phải người có lẽ còn cường đại hơn cả người của Vương Ốc Sơn, còn khiến cho người của Vương Ốc Sơn sợ hãi.



Chí ít những người của Vương Ốc Sơn này còn không có can đảm để can thiệp.



"Gọi điện thoại cho anh họ ta . . .Gọi điện thoại cho anh họ ta!" lúc này Từ Tân mới phản ứng lại, vội vàng rống lớn một tiếng rồi lấy điện thoại di động của mình ra, giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy, lập tức bấm số của Triệu Thanh.



"Anh họ, cứu em, cứu em nhanh lên…! người của Vương Ốc Sơn không muốn cứu em, bọn hắn muốn phản bội Vương Ốc Sơn, bọn hắn căn bản cũng không cứu em. . ."



"Chuyện gì xảy ra? Ngươi đưa điện thoại cho Triệu Hoành đi!" Triệu Thanh gầm lên trong điện thoại.



"Vâng, vâng! Anh họ, anh nhất định phải cứu em!" Từ Tân vội vàng đem điện thoại cho Triệu Hoành rồi hung dữ nói, "Ngươi không cứu ta, ngươi trở về liền chờ chết đi!"



"Triệu Hoành, chuyện gì xảy ra?" Triệu Thanh gào lên lần nữa trong điện thoại.



"Hắn chọc vào nữ nhân của Đường Ân. . ." Triệu Hoành thấp giọng trả lời.



Trong nháy mắt, điện thoại lập tức im bặt.



Từ Tân sửng sốt một chút, hắn đương nhiên biết cái tên Đường Ân này, cũng biết lần này tới chính là muốn đối phó Đường Ân. Chỉ là không nghĩ tới, mình làm sao lại trùng hợp như vậy, lại chọc tới nữ nhân của Đường Ân.



Tút tút tút. . .



Triệu Thanh nghe Triệu Hoành một câu nói kia liền trực tiếp cúp điện thoại.



Từ Tân giật nảy cả mình, nước mắt rơi lả chả hét lên " Anh họ ... anh họ ...






Chương 850:





Điện thoại đã bị Triệu Thanh cúp máy, căn bản là không muốn để ý tới Từ Tân nữa.



" Anh họ… anh họ!”



Từ Tân giật lại điện thoại và bấm lại số của Triệu Thanh, nhưng phát hiện không có ai trả lời. Cho đến lúc này, Từ Tân mới nhận ra rằng dường như mình đã gây ra tai họa.



"Ta là người của Từ gia phương bắc, ngươi chỉ cần bỏ qua cho ta, Từ gia khẳng định sẽ cho ngươi rất nhiều lợi ích. . ." Từ Tân không gọi được điện thoại, vội vàng quay đầu về phía viên Viên Chi Am, bịch một tiếng quỳ xuống, "Ngươi thả ta ra, Từ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!"



Viên Chi Am vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng cánh tay của mình lên.



"Đừng! Không muốn…!"



Hai con tiểu quái vật kêu kéc kéc xông lên, há mồm cắn về phía Từ Tân.



Sắc mặt của đám người Vương Ốc Sơn thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Viên Chi Am, bọn hắn tưởng rằng Viên Chi Am giết chết người bên cạnh của Từ Tân thì sẽ dừng lại, không nghĩ tới Viên Chi Am cũng không có ý định bỏ qua cho Từ Tân.



"Cô nương, nếu cô làm vậy thì bắt buộc ta phải động thủ!"



Triệu Hoành nhịn không được tiến lên một bước, hít sâu một hơi nói: "Chuyện của Từ Tân, chúng ta có thể xin lỗi ngươi, ngươi nể mặt Vương Ốc Sơn mà bỏ qua Từ Tân một lần!"



"Cút!"



Viên Chi Am lạnh lùng nói, "Nếu còn dám mở miệng, ta cho các ngươi chết!"



"Ngươi có phải bá đạo quá rồi không!" Triệu Hoành lạnh giọng quát lớn.



Lúc này, một làn sóng khí từ phía xa quét tới, mọi người còn chưa hiểu chuyện gì thì cơ thể của Triệu Hoành liền bị đập mạnh 1 cái, bị nổ tung ngay tại chỗ.



Máu như biến thành hơi nước, ở xung quanh nổi lên từng đợt sóng kì lạ.



Đám người giật nảy cả mình, lảo đảo lui về phía sau, có chút kinh hãi nhìn về phía xa xa trong núi.

Đường Ân trầm mặt đi ra, lạnh lùng nhìn qua đám người của Vương Ốc Sơn "Vừa rồi cô ấy nói, ai còn dám mở miệng thì sẽ chết, các ngươi bị điếc hết rồi sao?"



Đám người của Vương Ốc Sơn ớn lạnh cả sống lưng.



Đường Ân!



Người một mình đánh bại Triệu gia chủ lại xuất hiện vào lúc này, 1 chiêu liền giết chết Triệu Hoành.



"Chúng ta nói lời giữ lời!" Đường Ân lạnh lùng ngẩng đầu, "Nói giết liền giết!"



Người của Vương Ốc Sơn bị dọa cho tái mặt, lảo đảo rút lui hai bước, không dám cùng Đường Ân đối mặt. Bọn hắn bây giờ nhìn thấy Đường Ân đều sẽ cảm thấy hai chân như nhũn ra, làm sao có thể chống lại Đường Ân được chứ?



Đường Ân cúi đầu liếc nhìn 2 con tiểu quái vật 1 cái, 2 con này lập tức dừng lại rồi dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn Đường Ân.



"Ngươi đã đưa Dương Đan Ni đi đâu rồi?" Đường Ân lạnh lùng nhìn qua Từ Tân đang thoi thóp.



"Vương. . . Vương Ốc Sơn! Ngươi tha cho ta đi!" Từ Tân lúc này mới biết, thực sự có quá nhiều lý do khiến người ta muốn giết hắn. Không chỉ là chuyện của Viên Chi Am mà còn là chuyện của cô gái tên Dương Đan Ni kia nữa.



"Chết đi!"



Đường Ân quay người, hai con tiểu quái vật giống như nhận được lệnh, lập tức cắn vào cổ của Từ Tân.



Đồng tử của Từ Tân đột nhiên co rút lại, biết mình thật sự đã kết thúc, lúc này chỉ có thể cảm thấy ngứa ran trên cổ, rồi từ từ mất hết ý thức.



Người của Vương Ốc Sơn thấy cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.



"Trở về nói cho Triệu gia Vương Ốc Sơn, ta chỉ chờ đến khi mặt trời lặn mà thôi!" Đường Ân vung tay lên.



Những người còn lại của Vương Ốc Sơn giống như nhặt được ân xá, lập tức quay đầu bỏ chạy về phía Vương Ốc Sơn. Lúc này, quan trọng nhất là có thể toàn mạng thoát ra ngoài, còn lại thì không có gì hết.



"Cho người của Vương Dương xử lý một chút, lập tức đi khỏi phạm vi của Vương Ốc Sơn, tốt nhất là bay thẳng tới Đường Đảo!" Đường Ân gật đầu với Viên Chi Am, nhìn sắc mặt của Kỷ Du Du vẫn còn tốt liền quay người bay lại lên Vương Ốc Sơn.



Viên Chi Am gật đầu, đem Kỷ Du Du đỡ lên rồi cũng quay người đi về phía khách sạn.



Hai người biết Đường Ân hiện tại đã triệt để xé mặt cùng với Vương Ốc Sơn, bọn họ lưu tại nơi này cũng vô dụng, có khi còn làm vướng tay vướng chân Đường Ân nữa. Vậy thì tốt nhất là rời đi nơi này, hoặc thậm chí là rời khỏi Trung Quốc.


Trở lại đình nghỉ mát giữa sườn núi, Đường Ân lại ngồi xuống rồi nhìn Triệu Đan Dương đang thoi thóp, trên mặt lạnh lùng không có chút biểu cảm nào.



Lúc này, tình hình trên Vương Ốc Sơn lại sôi trào.



Triệu Thanh dẫn một đám người vội vàng chạy vào trong sân, nhao nhao quỳ xuống, "Ông nội, việc lớn không tốt, Đường Ân kia lòng lang dạ thú, dưới chân núi đã giết chết Từ Tân rồi!"



"Ngươi nói cái gì?" Triệu Nham Tùng sửng sốt một chút, tức giận nói "Hắn làm sao lại giết Từ Tân?"



"Cháu cũng không biết. . . Cháu nghe nói là hắn nhận ra Từ Tân, hắn nói là người của Vương Ốc Sơn đều nên bị giết!" Triệu Thanh dập đầu trên đất, gào khóc nói: "Ông nội, ông mau nghĩ cách đi, nếu không thì người của Vương Ốc Sơn chúng ta đều sẽ bị giết chết hết!"



Sắc mặt Triệu Nham Tùng nhất thời thay đổi "Cháu nói thật đi, có phải là do Từ Tân gây chuyện với hắn không?"



"Không có, tuyệt đối không có!" Triệu Thanh lắc đầu, khóc lóc kể lể nói: "Mặc dù từ nhỏ Từ Tân có gây chuyện nhưng cậu ta đã đến Vương Ốc Sơn này rồi, cậu ta còn gây chuyện làm gì nữa chứ? Khẳng định là Đường Ân biết Từ Tân là cháu ngoại của Triệu gia chúng ta cho nên ở bên ngoài liền giết chết hắn. . ."



"Thật là lớn mật!" Triệu Nham Tùng nện 1 đấm vào trên mặt bàn, sắc mặt trở nên dị thường khó coi, "Cho người chuẩn bị xuống núi, chúng ta sẽ cùng với Đường Ân hắn cá chết lưới rách. . ."



"Ông nội!" Triệu Thanh vẫn quỳ trên mặt đất, rơi lệ nói: " Thực lực của Đường Ân như thế nào, cháu nghĩ là ông hẳn đã biết, nếu ông hiện tại cùng với hắn cá chết lưới rách thì không phải là sẽ xảy ra chuyện lớn sao?"



Sắc mặt Triệu Nham Tùng trầm xuống, cả người đều run lên. Thực lực của Đường Ân cơ hồ cùng hắn tương đương, nếu như là trước kia thì có thể còn chiến được 1 trận nhưng hắn lại vừa mới bị thương do đánh với Đường Ân lúc trước. Nếu hiện tại còn động thủ thì chưa biết thắng bại sẽ như thế nào.



"Ông nội!" Triệu Thanh ngẩng đầu lên, cắn răng nói: "Vương Ốc Sơn chúng ta đã đến thời khắc mấu chốt nhất, không bằng chúng ta. . . Không bằng chúng ta nghênh đón lão tổ xuất quan đi!"



Sắc mặt Triệu Nham Tùng thay đổi liên tục, mặc dù trước đó hắn đã nói tới là mời lão tổ xuất quan nhưng như vậy thì phải chuẩn bị rất nhiều đồ vật.



Qua nhiều năm như vậy, nếu Vương Ốc Sơn không lâm vào bước đường cùng thì cũng sẽ không mời lão tổ xuất quan.



"Ông nội, xin ông hãy xem tình hình hiện tại của Vương Ốc Sơn chúng ta, bây giờ đã rất bấp bênh rồi, mong ông cho mời lão tổ xuất quan!" Triệu Thanh lần nữa dập đầu nói ra "Chỉ cần lão tổ xuất quan thì cho dù có 1 trăm người như Đường Ân, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của lão tổ. . ."



Sắc mặt Triệu Nham Tùng có chút bất định.



"Ông nội!" Triệu Thanh lần nữa khẩn cầu.



"Tốt! Vậy liền chuẩn bị một chút, cung nghênh lão tổ xuất quan!"

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom