• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 841-845

Chương 841:





"Người anh em!"



Hoàng Đình đi tới, nắm lấy bả vai của Đường Ân, "Chuyện tối hôm qua, Vương Lão không giúp được gì cho cậu nên trong lòng cảm thấy có chút áy náy! Cậu mang theo mấy người này đi, họ đều thuộc nhóm đặc công đặc biệt, cho dù người của Vương Ốc Sơn không lịch sự thì cũng có thể không dám động vào các cậu!"



"Tốt!" trong nội tâm Đường Ân có một tia cảm kích, anh có ấn tượng rất tốt về Hoàng Đình, nghĩ rằng thành tựu của người đàn ông này trong trương lai nhất định sẽ không thấp.



"Đi thôi! Bảo trọng!" Hoàng Đình gật đầu rồi ôm Đường Ân một cái.



Đường Ân cười một tiếng, dẫn theo mười mấy người vội vàng đi vào sân bay.



Mười phút sau, máy bay bay vút lên bầu trời.



Hoàng Đình đứng bên ngoài sân bay nhìn máy bay của Đường Ân cất cánh, lấy điện thoại di động ra gọi cho Vương Lão, "Đường Ân đã cất cánh rồi, chúng ta có hành động gì không?"



"Không vội!" Vương Lão cười khẽ một tiếng, "Cho dù tiểu tử đó đi thì cũng chả làm được gì, chúng ta cứ ổn định tình hình trước đã!"



"Vâng!" Hoàng Đình gật đầu, cúp điện thoại rồi tiến vào trong xe.



Lúc này, không chỉ có Vương Lão nhận được tin tức mà cả Từ Vĩ cũng nhận được tin tức rằng Đường Ân đã đi khỏi Bắc Kinh và đang chạy tới Vương Ốc Sơn.



Trong phòng khách Từ gia, Từ Tân có chút khom người nhìn Từ Vĩ đang ngồi trước mặt rồi nhẹ nói: "Cha, chúng ta không cần đi tới Vương Ốc Sơn sao? Nếu đi thì con có thể ra oai đánh phủ đầu Đường Ân 1 chút!"



"Ra oai đánh phủ đầu?" Từ Vĩ lạnh lùng trừng mắt nhìn Từ Tân, " Đường Ân bản chất tàn nhẫn, làm không tốt thì con có thể chết luôn ở đó. Ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh này cho ta, không được phép đi đâu cả!"



"Tại sao? Cho dù hắn ta có mạnh mẽ thì cũng còn anh họ mà? Anh họ đã trở lại Vương Ốc Sơn, nếu con đi cùng với anh họ thì còn sợ hắn sao?" Từ Tân thản nhiên nói.



Triệu Nhị thở dài 1 cái nói ra, "Anh họ của con nghe nói là đã giao thủ với hắn ta rồi nhưng vẫn không đánh lại, con đừng có mà qua đó làm phiền nữa!"



"Con làm sao làm phiền chứ?" Từ Tân có chút lơ đễnh rồi nói ra: "Tiểu nha đầu Dương gia không phải là do con làm nên mới bị bắt lại sao?"



"Còn không biết xấu hổ. . ." Từ Vĩ trừng mắt liếc Từ Tân, "Ngay cả con gái cũng đánh không lại!"



"Đánh không lại thì có chuyện gì chứ? Nhà chúng ta từ bao giờ lại cần đánh nhau với những kẻ đó? Việc chúng ta phải làm là dùng thế lực để trấn áp thiên hạ, chứ không phải như 1 tên vũ phu đánh đánh đấm đấm!" Từ Tân không vui nói, "Chị gái của con còn có thể đi tới Thượng Hải, con vì sao không thể đi tới Vương Ốc Sơn chứ?"



"Ngậm miệng!" Từ Vĩ tức giận nhìn con mình, "Không có mệnh lệnh của ta, con không được phép đi đâu hết!"



Từ Tân mím khóe miệng, xoay người đi về phía phòng của mình.



"Con nhìn lại mình xem, con bây giờ thế nào?" Từ Vĩ nhìn thấy cảnh này, lập tức giận dữ, "Con xem mình có chút tiền đồ nào không? Tại sao lại chỉ biết ra ngoài chơi bời thế? Đánh nhau với những người không cùng cấp độ với mình mà khiến cho con vui vậy sao?"



"Được rồi, nếu con nó muốn đi tới Vương Ốc Sơn chơi hai ngày, vậy thì cho nó đi đi!" Triệu Nhị thuyết phục vài câu rồi cũng thở dài nói ra, "Anh không thể đem lửa giận của mình phát tiết trên người của con mình được!"



Từ Vĩ nghe lời này, chính xác là có chút tức giận nhưng lại chẳng biết nói gì.



Trong Từ gia, Từ Vĩ không phải là không có địa vị mà là sau khi cưới Triệu Nhị về, địa vị của Từ Vĩ liền bị ảnh hưởng, thậm chí toàn bộ Từ gia cũng bị ảnh hưởng..



Triệu Nhị ít khi mở miệng nói chuyện nhưng mỗi khi mở miệng đều sẽ quyết định 1 chuyện nào đó.



"Đợi lát nữa em đi nói chuyện rồi để nó đi 1 chuyến. . ." Triệu Nhị đứng dậy, có chút thản nhiên nói: "Đường gia cho dù lớn cỡ nào thì cũng là đối thủ của Vương Ốc Sơn hay sao?"



Từ Vĩ trầm mặt, chẳng nói gì thêm, nhớ tới cảnh hôm qua bị Đường Ân bóp cổ, uất ức trong lòng lại nổi lên.



Sau nhiều giờ bay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay dưới Vương Ốc Sơn.



Đường Ân rống lên khi bước xuống máy bay, mắt nhìn về phía Vương Ốc Sơn ở xa xa, trong lòng cảm thấy có chút ngưng trọng. Theo thông tin nhận được, bí ẩn thế gia đại khái chia làm ba thế lực, một cái là Cửu Long Tuyết Sơn, một cái là Chung Nam Sơn, cái cuối cùng chính là Vương Ốc Sơn.



Xét về xếp hạng thực lực thì Vương Ốc Sơn có thể nói là cường đại nhất.



Nếu như nói Đông Phương thế gia ở Cửu Long Tuyết Sơn có thực lực rất cường đại thì bất kỳ thế gia nào ở Vương Ốc Sơn cũng đều mạnh hơn so với những thế gia ở Cửu Long Tuyết Sơn cộng lại.



Cũng vì như vậy mà địa vị của Vương Ốc Sơn ở trong các bí ẩn thế gia rất cao.



"Căn cứ vào tư liệu mà chúng ta có được, muốn lên núi cũng không dễ dàng, còn phải xem tâm tình của đối phương thế nào nữa!"



Một người lính đặc công tên là Vương Dương, chậm rãi đi tới trước người Đường Ân, nhẹ nói: "Lần này, chúng ta đã gửi thiệp mời vào bên trong để họ mở cửa thành, khi đó chúng ta có thể trực tiếp đi vào nhưng cho tới bây giờ thì bọn họ vẫn chưa đáp ứng!"



Đường Ân nhướng mày, "Mỗi lần đều phải làm như vậy?"



"Không sai!"



Đường Ân nhẹ gật đầu, sau đó bước xuống cầu thang.



Mỗi lần đều phải như vậy?



Cái này chẳng phài là như 1 quốc gia khác ở trong nước sao?



Một cái thôn nho nhỏ mà có thực lực đến thế sao? Dám đem người của Vương Lão cự tuyệt ở ngoài cửa?



"Chúng ta là ở chỗ này chờ tin tức hay là trực tiếp lên núi?" Vương Dương dò hỏi, dù sao thì trước khi tới đây Hoàng Đình cũng đã dặn dò, mọi chuyện đều phải dựa theo ý của Đường Ân.



"Trực tiếp lên núi!" Đường Ân nói thẳng.



Dương Đan Ni còn ở trong tay bọn họ, Đường Ân không muốn ở đây chờ đợi, có thể trực tiếp vào được bên trong là tốt nhất nhưng cho dù không vào được thì cũng đi lên xem cửa thành 1 chút.



"Được, tôi sẽ sắp xếp người ngay lập tức!" Vương Dương nói một câu rồi lập tức đi gọi điện thoại.



Một đội xe trực tiếp tiến vào sân bay.


Đường Ân mở cửa xe ra rồi lên xe, xe chạy thẳng tới hướng của Vương Ốc Sơn.



Sau khi đội xe đi ra khỏi sân bay, một vài người ở xa xa liền dừng lại.



Người cầm đầu lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Thanh, "Thanh Ca, Đường Ân đã tới, hiện tại đang đi lên núi!" (đoạn này là người của thế gia cổ xưa nên mình giữ văn phong theo kiểu truyện kiếp hiệp cổ nhé mọi người)



"Tốt!" Triệu Thanh cười ha ha, " Các ngươi cũng trở về núi đi, nhìn ta thu hập hắn thế nào!"



"Vâng!"



Trên xe, Đường Ân không biết mình bị phát hiện và đã bị thông báo tin tức cho Triệu Thanh.



Đội xe đi thẳng về phía trước và dừng lại bên dưới Vương Ốc Sơn.



"Đội xe chỉ có thể đến được nơi đây, còn lại thì chúng ta cần phải tự đi. . ." Vương Dương nói một câu rồi bước xuống xe trước.



Đường Ân xuống xe, ánh mắt nhìn về phía Vương Ốc Sơn.



"Anh Dương, tôi đã nhận được tin tức. . ." Lúc này, một người lính đặc công vội vàng chạy tới, liếc mắt nhìn Đường Ân, có chút do do dự dự nói: "Người của Vương Ốc Sơn. . . nói. . . Nói chúng ta cút trở về đi!"






Chương 842:





Sắc mặt Vương Dương trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân.



Cút về?



"Bọn hắn còn nói cái gì nữa?" Vương Dương trầm giọng dò hỏi.



"Bọn hắn nói, nếu như khăng khăng lên núi thì chúng ta phải tự gánh chịu lấy tất cả hậu quả!"



Vương Dương nghe vậy, gân xanh trên trán nổi lên.



Nơi này là đất của Trung Quốc chứ không phải là lãnh thổ của ai đó. Lực lượng đặc công đặc biệt tới đây mà còn bị đuổi ra sao? Chuyện này nói ra ngoài, chẳng phải là bị người khác cười rơi răng hàm sao?



"Mọi người chờ ở chỗ này đi, tôi sẽ đi lên 1 mình!" Đường Ân trầm mặc một chút, quay đầu lại nói với Vương Dương: "Giúp tôi bảo vệ 2 người của tôi!"



"Đường Ân, em. . . em cũng đi!" Kỷ Du Du ngẩng đầu, có chút lo lắng nói một câu. Trong khoảng thời gian này, cô luôn ở cùng với Sầm Hạ, tình cảm giữa 2 người đã sớm trở nên khăng khít, hiện tại Sầm Hạ đã bị bắt lên ngọn núi này, Kỷ Du Du làm sao có thể yên tâm được chứ?



" Tôi cũng đi! Tôi sẽ bảo vệ Du Du!" Viên Chi Am nhẹ giọng nói.



"Cùng nhau đi đi!" Vương Dương ngẩng đầu nhìn Vương Ốc Sơn, có chút u ám nói: "Tôi không tin, tôi đã tới Vương Ốc Sơn này rồi mà vẫn phải rời đi"



Đường Ân nhìn anh ta một cái rồi quay đầu đi lên núi.



Kỷ Du Du cùng Viên Chi Am đi theo ở phía sau, động tác của họ cũng không quá chậm, đặc biệt là sau khi hai người uống xong thạch nhũ, thể lực của họ đã tăng lên đáng kể, leo núi đối với họ chỉ là chuyện bình thường mà thôi.



Khi leo lên tới Vương Ốc Sơn, liền cảm thấy gió mát thổi tới.



Cây cối ở đây cũng vô cùng tươi tốt, tuy không phải là vùng đất như được thần linh ban tặng nhưng cảnh sắc cũng là có 1 không 2.



Đi dọc theo con đường núi hơn 20 phút liền nhìn một đình nghỉ mát cách đó không xa.



Trong đình có 1 người phụ nữ đang ngồi.



Người phụ nữ này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ Hán phục màu trắng, phong thái uyển chuyển, trong lúc nhất thời cử chỉ của cô ta còn có 1 tia khí chất ngông cuồng. Ở trước mặt cô ta là 1 cây cổ cầm và một bát trà đặt ở bên cạnh.



Đường Ân khẽ nhíu mày, vô ý thức giảm tốc độ lại.



Người phụ nữ nhướng mày, chậm rãi đứng dậy chắp tay nhìn đám người Đường Ân, "Tiên gia trọng địa, không phải là nơi mà bọn phàm nhân các người nên đến! Từ đâu tới đây thì liền lăn về chỗ đó, đừng có ở đây mà chọc giận ta!"



"Nơi này là lãnh thổ của Trung Quốc . . ." Vương Dương tiến lên một bước, " Chúng tôi là một đội hoạt động đặc biệt của chính phủ Trung Quốc, hiện tại muốn lên Vương Ốc Sơn để tiến hành điều tra. . ."



"Làm càn! Vương Ốc Sơn là nơi mà bọn kiến cỏ như các ngươi có thể tiến vào được sao?" Tống Cầm vung tay lên, áo choàng trên người bay phất phới, "Hiện tại rời đi ngay, ta sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào, nếu như tới lúc tâm tình của ta không tốt, ta nhất định sẽ lấy đầu các ngươi!"



Vương Dương tái mặt, có chút tức giận tiến lên một bước.



Đường Ân kéo anh ta lại, vượt qua đám người rồi đi lên phía trước, "Tại hạ là Đường Ân, đến đây đây bái kiến các vị gia chủ của Vương Ốc Sơn, xin mời vị nữ sĩ này thông báo cho gia chủ 1 tiếng!"



"Ngươi chính là Đường Ân?" Khóe miệng Tống Cầm lộ ra một nụ cười mỉa mai "Trông như 1 con chó vậy, không biết thực sự có bản lĩnh gì không!"



Sắc mặt Đường Ân hơi trầm xuống, hít sâu một hơi, "Còn mời nữ sĩ thông báo cho các vị gia chủ một tiếng!"



"Muốn ta thông báo cho các vị gia chủ, cũng phải xem ngươi có bản lãnh này hay không!" Tống Cầm lạnh lùng cười một tiếng, "Một là đánh bại ta ở đây, 2 là quỳ ở đây 3 ngày 3 đêm, ngươi lựa chọn cái nào? Cho dù là ngươi lựa chọn cái nào, ta đều giúp ngươi thông báo cho các vị gia chủ trong Vương Ốc Sơn!"



Sắc mặt Đường Ân trầm xuống, vốn nghĩ rằng mình nhã nhãn 1 chút sẽ được nhưng không ngờ người trước mặt lại ngoan cố như thế.



"Ta khuyên ngươi nên quỳ xuống khấu đầu, quỳ ở đây 3 ngày, ta có thể suy nghĩ về việc giúp ngươi thông báo các vị gia chủ. . ." Tống Cầm cười lạnh, biểu lộ sự ngạo mạn.



"Vậy liền xin chỉ giáo!" Đường Ân lạnh giọng nói ra.



"Muốn chết sao!" Tống Cầm cười lạnh, một bước phóng ra khỏi đình rồi đánh một chưởng về phía Đường Ân.



Đường Ân nhướng mi, mạnh mẽ lao về phía trước, khí tức quanh người bộc phát ra, mắt thấy Tống Cầm tới gần liền đánh ra một chưởng.



Bùm bùm . .



Hai lòng bàn tay va chạm vào nhau, Đường Ân liền biến sắc, không phải là do Tống Cầm quá mạnh, mà là do Tống Cầm quá yếu.



Nội lực của Tống Cầm dường như có dấu hiệu cạn kiệt.



Chuyện này lẽ ra không nên xảy ra trên người 1 cao thủ, hơn nữa Đường Ân giống như có thể cảm nhận được nội lực trong cơ thể Tống Cầm dường như có chút hơi loạn.



Ặc. . .



Một ngụm máu phun ra Tống Cầm lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.



"Chuyện gì xảy ra?" Viên Chi Am dường như cũng nhìn ra sự khác biệt, sắc mặt hơi đổi " Người phụ nữ này…."



" Cô ta bị trúng độc. ...." Đường Ân trầm mặc một chút.



Tống Cầm mở to 2 mắt nhìn máu văng khắp người, "Làm sao. . . Làm sao có thể như thế này đượcc?"



Đường Ân cau mày, cảm giác có chút không ổn.



"Là. . . Triệu Thanh. . ." sắc mặt Tống Cầm thay đổi liên tục, lại phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về phía sau hơn chục bước rồi lập tức ngã trên mặt đất, không còn cử động gì nữa.



Chết!



"Cái này. . ." sắc mặt Vương Dương cũng có chút không được tốt, mới vừa lên Vương Ốc Sơn liền để cho 1 người của Vương Ốc Sơn chết trước mặt, sợ là mọi chuyện không đơn giản như vậy.



Đường Ân trầm mặt hít sâu một hơi, vừa định di chuyển liền nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng gầm thét.



"Đường Ân, ngươi thật to gan, ngươi cũng dám giết người của Vương Ốc Sơn sao?"



Đường Ân ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Thanh dẫn theo một đám người, lúc này đang đứng ở phía xa tức giận nhìn về phía nơi này.



"Ta không nghĩ tới, ngươi vậy mà cuồng vọng đến mức này, dám giết tới cả Vương Ốc Sơn. . ." Triệu Thanh giận dữ rồi nói với người phía sau: "Nhanh, thả ra báo động!"



Mấy người sau lưng nhanh chóng lấy pháo hoa ra rồi bắn lên trời.



Bùm 1 tiếng, trên trời toé ra từng tia lửa nhỏ, mặc dù ban ngày không thể nhìn rõ những tia lửa này nhưng tiếng nổ thì vang vọng khắp cả ngọn núi.



Viên Chi Am đi tới, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Đường Ân, "Khả năng chuyện này là cạm bẫy!"



Keng keng keng. . .



Sau khi nghe thấy tiếng pháo hoa, một loạt tiếng chuông vang lên khắp Vương Ốc Sơn.



Sau một lát, vô số bóng người từ xa lao tới, từng người một đứng ở phía sau Triệu Thanh. Từ góc độ thực lực để đánh giá thì những người này đều là cao thủ.



Khi ánh mắt của những người này rơi vào Tống Cầm, sắc mặt của họ lập tức thay đổi.



"Ai giết?"



Đứng đầu là 1 người đàn ông khoảng 40 tuổi, vẽ mặt dữ tợn đi lên, "Ai động thủ giết Tống Cầm?"



"Tam thúc, là Đường Ân. . . Vừa rồi ta tới đây, đúng lúc nhìn thấy Đường Ân ra tay giết tam thẩm (dì ba)!" Triệu Thanh chỉ vào Đường Ân.






Chương 843:





Sắc mặt Đường Ân bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thanh, trong ánh mắt ngập tràn sát ý.



"Tốt tốt tốt!" Triệu Đan Dương cười to, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Ân, "Đường Ân? Ngươi dám can đảm ở Vương Ốc Sơn này giết người cho hả giận sao, vậy hôm nay cũng đừng trách Vương Ốc Sơn chúng ta không nể mặt mũi!"



"Dừng tay!"



Vương Dương đứng dậy, vội vàng lấy ra thẻ của mình, "Ta là là thành viên của Đội đặc nhiệm Bắc Kinh. . ."



"Chết!" Triệu Đan Dương làm sao chịu nghe những lời như vậy chứ? Thê tử của mình lại chết thảm trước mắt, hắn làm sao lại không tức giận được chứ? Không nói hai lời, hắn vọt 1 cái về phía trước.



"Ta nói ngươi dừng tay!"



Vương Dương hét lên rồi lấy ra khẩu súng lục và nhắm nó vào Triệu Đan Dương.



"Cẩn thận!" Đường Ân hét lên một tiếng, tiến lên kéo Vương Dương lại rồi khoát tay về phía Triệu Đan Dương.



Thực lực của Triệu Đan Dương không hề yếu, đã đạt tới cảnh giới Kết Đan, vừa ra tay chính là gió nổi mây phun lập tứ phủ lên đầu Vương Dương.



Vương Dương tuy không có nội lực nhưng nhất định không phải kẻ yếu, có thể vào đội đặc công của Bắc Kinh, điều này cho thấy hắn có thực lực của người đã trải qua nhiều trận chiến.



Hai người vừa chạm vào nhau, viên đạn đã bắn ra ngoài.



Cơ thể Triệu Đan Dương lăn lộn 1 cái sau đó vẫn tiếp tục đè bàn tay xuống, một tay bắt Đường Ân lấy Vương Dương rồi tay còn lại đánh 1 chưởng về phíaTriệu Đan Dương.



Bùm. . .



Cơ thể hai người tiếp xúc nhau, Triệu Đan Dương trực tiếp bị chấn bay ra xa.



"Đường Ân!"



Giờ phút này, không ai có thể hiểu được lửa giận của Triệu Đan Dương.


"Tam thúc, Đường Ân này có thực lực mạnh mẽ hơn nữa còn có ác ý với Vương Ốc Sơn chúng ta, hắn vừa ra tay liền giết tam thẩm. . ." Triệu Thanh ở một bên châm dầu vào lửa, "Thúc không phải là đối thủ của hắn, hay là quên chuyện này đi?"



Quên chuyện này đi sao?



Triệu Đan Dương làm sao có thể bỏ qua chuyện này được chứ?



Mối thù giết thê tử làm sao có thể bỏ qua được?



Nếu như Triệu Thanh không nói ra những lời này thì vẫn còn tốt, nhưng Triệu Thanh lại nói ra như vậy thì Triệu Đan Dương làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này nữa?



Những người xung quanh đang ở Vương Ốc Sơn cũng đều mang trên mặt sự tức giận.



" Làm sao có thể quên được?"



"Đúng, giết người của Vương Ốc Sơn chúng ta còn muốn chúng ta quên đi sao?"



"Giết hắn! Giết hắn xong rồi đem treo ở trên cột đèn! Một tên phàm phu tục tử cũng muốn làm càn ở Vương Ốc Sơn chúng ta sao?"



"Không sai, Vương Ốc Sơn chúng ta chính là thánh địa thiên hạ, ở đây đều là nơi những vị thần tiên không vấy bẩn phàm trần sinh sống, một cái tên phàm tục lại dám giết người ở đây, làm sao có thể bỏ qua đơn giản được chứ?!"



"Chết đi!"



Giờ khắc này, Triệu Đan Dương thực sự bộc phát ra tất cả nội lực điên cuồng lao tới rồi đánh 1 chưởng lên đầu của Đường Ân.



Bùm. . .



Đường Ân cũng không yếu thế, đánh ra một chưởng sau đó sau đó một chân đạp vào ngực của Triệu Đan Dương.



Triệu Đan Dương tránh không kịp, cả người bay rớt ra ngoài rồi đâm vào trên một cây đại thụ, khóe miệng phun ra một ngụm máu nữa.



Lúc này, toàn bộ đèo đều im lặng lại.



Trong những người này, thực lực của Triệu Đan Dương là xuất chúng nhất, nhưng không ngờ lại bị người phàm tục trong miệng bọn hắn ép tới tình trạng như vậy.



Vô số ánh mắt chung quanh đều rơi vào tay Đường Ân.



Đường Ân lạnh lùng quét những người có mặt, lạnh giọng nói ra: "Người không phải ta giết!"



"Xàm ngôn!" Triệu Thanh tức giận hét lên, một tay chỉ vào Đường Ân, "Đường Ân, ngươi có lá gan giết người mà không có gan nhận hay sao? Ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện nào để giết tam thẩm của ta? Còn không mau nói?"



"Ta nói, người không phải ta giết!" Đường Ân lạnh lùng nhìn Triệu Thanh.



"Còn nói không phải ngươi giết? Ngươi cho rằng người của Vương Ốc Sơn chúng ta rất dễ bị xúc phạm hay sao? Có phải là cảm thấy ở đây giết người xong liền có thể tùy tiện rời đi hay sao? Ta cho ngươi biết, nơi này là Vương Ốc Sơn. . ." Triệu Thanh gào lên.



"Đúng, nơi này là Vương Ốc Sơn!"



"Danh tiếng của Vương Ốc Sơn, không cho phép bất cứ kẻ nào xúc phạm tới!"



"Không thể thả hắn rời đi!"



Những người xung quanh đều la hét, nhìn chằm chằm Đường Ân, mặc dù Đường Ân đánh bại Triệu Đan Dương nhưng những người này không hề có ý nghĩ sợ hãi Đường Ân.



Xét cho cùng, trong hàng trăm năm qua, Vương Ốc Sơn luôn có danh tiếng là thiên hạ đệ nhất, gần như đã mang lại cho họ sự tự tin vô song.



"Bày trận!"



Triệu Thanh rống lớn một tiếng, hàng trăm người xung quanh vội vàng chạy sang hai bên, vây quanh Đường Ân cùng các thành viên trong đội đặc nhiệm đặc biệt này.



"Lớn mật! Nơi này là lãnh thổ của Trung Quốc, các ngươi giết người muốn ở chỗ này sao?" Vương Dương giận dữ.



"Giết người của Vương Ốc Sơn chúng ta thì nhất định phải phải chết ở chỗ này!" Triệu Đan Dương cắn răng đứng lên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đường Ân.



"Ta nói một lần chót, người không phải ta giết, khi cô ta cùng ta giao thủ đã dẫn tới độc trong người bộc phát ra nên bị chết. Nếu như các ngươi muốn đánh, Đường Ân ta đây sẽ tiếp các ngươi. . ." Đường Ân hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua xung quanh, "Nhưng các ngươi muốn đem chuyện này chụp lên trên người của ta, Đường Ân ta tuyệt đối không thể tiếp nhận!"



"Đừng nghe hắn nói nhảm..Lên…!"



Triệu Đan Dương rống giận, trước tiên xông về phía Đường Ân.



Đường Ân nổi lên sát ý, cần gì phải nói nhiều như vậy nữa chứ?



Đánh rồi mới biết!



"Dừng tay!"



Lúc này, từ xa xa trên núi truyền tới một giọng già nua.



Đám người Vương Ốc Sơn vừa mới chuẩn bị động thủ liền lập tức dừng lại, hung dữ nhìn Đường Ân 1 cái, sau đó rút lui về sau 2 bước.



Đường Ân đưa mắt nhìn hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy một lão nhân mặc áo choàng vải đang từ không trung rơi xuống.



Lão nhân này chậm rãi bay xuống, khuôn mặt hơi đỏ, nhìn cũng giống người bình thường. Nhưng mà khi Đường Ân nhìn lão nhân này, ở sâu trong nội tâm lại hiện ra một tia cảm giác cẩn trọng.



Lão nhân kia không đơn giản!



"Lão tổ tông đến rồi!"



" Triệu gia chủ đến. . ."



"Ông nội. . ."



Triệu Nham Tùng rơi xuống trong đám người, ánh mắt nhìn về phía xung quanh, sau đó lại nhìn lướt qua thi thể của Tống Cầm, ánh mắt u ám nhìn về phía Đường Ân.



"Ngươi chính là Đường Ân?"



"Không sai!" Đường Ân gật đầu, không có chút quan tâm nào.



Triệu Nham Tùng nhìn Đường Ân, "Người này là do ngươi giết sao?"



"Không phải!" Đường Ân lạnh lùng đáp lại, "Ta cùng cô ấy giao thủ khiến độc trong người cô ấy bộc phát!"



"Ông nội, đừng có nghe hắn nói nhảm, khi cháu tới thì tam thẩm đã chết rồi, không phải hắn giết thì là ai giết chứ?" Triệu Thanh vội vàng đi tới rồi chắp tay trước người Triệu Nham Tùng "Tên Đường Ân này lòng lang dạ thú, ở Cửu Long Tuyết Sơn giết người của Bát đại thế gia sau đó lại chạy đến Vương Ốc Sơn chúng ta giết người, hắn không thèm đem người của bí ẩn thế gia để vào mắt! Loại người này nên bị băm vằm sau đó đưa đến phía sau núi cho chó ăn!" (sao tên này giống thằng cháu nhà Âu Dương gia thế nhỉ?? Cả gia tộc đi tong vì thằng này tiếp cho xem)



Đường Ân híp mắt, sát khí cũng nổi lên. Trong lòng của anh hiểu rõ hơn ai hết, đây chính là 1 cái bẫy mầ Triệu Thanh đã sắp đặt. Triệu Thanh không biết làm cách nào để cho Tống Cầm bị trúng độc rồi sau đó dẫn dụ mình cùng Tống Cầm đánh nhau.



Khi hai người đánh nhau, chất độc trong cơ thể Tống Cầm bị nội lực tác động sau đó bộc phát rồi trúng độc mà chết.



Triệu Nham Tùng lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua Đường Ân, "Đường Ân, tôn nhi Triệu Thanh của ta đã nói như vậy, ngươi còn có cái gì để nói không?"






Chương 844:





Đường Ân nhướng mày, nheo lại ánh mắt của mình.



Vốn dĩ tới đây đón Dương Đan Ni nhưng không ngờ lại gặp chuyện này, nếu đã như vậy thì nói nhảm làm gì nữa chứ?



"Nếu các ngươi cứ cho ta là hung thủ thì nói nhảm làm gì nữa, phóng tới đi. . ."



"Lớn mật!"



"Cuồng vọng!"



"Đường Ân, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?"



"Đường Ân, ngươi chán sống rồi!"



"Ông nội, cho hắn biết sự lợi hại của ông đi, để hắn biết thế nào là ếch ngồi dáy giếng!" Triệu Thanh lạnh lùng nói ra rồi chỉ tay vào Đường Ân, "Loại người không biết trời cao đất rộng này cần phải biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"



"Không sai, trước tiên để cho hắn thấy được sự lợi hại của Triệu gia một chút đi!"



"Đúng, đánh cho hắn rơi răng đầy đất đi!"



Xung quanh vang lên từng tiếng mắng chửi, hầu như tất cả mọi người đều căm hận nhìn Đường Ân.



"Được. . ." Triệu Nham Tùng hơi ngẩng đầu, "Ngươi chắc chứ?"



"Phóng ngựa đến đây đi!" Đường Ân đứng ngạo nghễ tại chỗ.



"Tốt, vậy liền để ngươi hiểu thêm 1 chút!" Triệu Nham Tùng hét lớn một tiếng, nội lực mạnh mẽ trong người bộc phát ra rồi lao tới trước người Đường Ân.



Đường Ân ngẩng đầu rồi đánh ra 1 chưởng, chính diện chống lại Triệu Nham Tùng, khi 2 bàn tay chạm vào nhau liền phát ra 1 tiếng nổ lớn.



Hai người đều lui lại mấy bước, dường như là ngang tài ngang sức với nhau.



Hoá Thần!



Trong phút chốc, Đường Ân liền cảm nhận được sức mạnh của Triệu Nham Tùng, đây là lần đầu tiên Đường Ân gặp được cao thủ Hoá Thần.



Khó trách Vương Ốc Sơn sao lại có thể xưng hùng ở trong nhiều bí ẩn thế gia như vậy, thì ra là có người có thực lực cao cường.



Triệu Nham Tùng càng kinh hãi hơn, bởi vì hắn biết thực lực của mình hoàn toàn dựa vào sự khổ luyện trong mấy chục năm qua rồi tích luỹ từng chút một. Nhưng người trẻ tuổi trước mặt này, mới ngoài 20 tuổi sao lại có thực lực mạnh mẽ như vậy được?



Những người của Vương Ốc Sơn ở xung quanh đều nhìn không được tốt lắm, bọn họ đều biết thực lực của Triệu Nham Tùng, tất cả đều cho rằng Triệu Nham Tùng chỉ cần dùng 1 chiêu là có thể khống chế được kẻ địch nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra thế này.



"Chết đi!" Triệu Nham Tùng cảm thấy xấu hổ, bước ra một bước rồi lập tức đánh 1 chưởng lên đầu của Đường Ân.



Đường Ân không nói hai lời, nội lực mạnh mẽ trong người cũng bộc phát ra sau đó chính diện đối đầu lại với Triệu Nham Tùng.



Viên Chi Am lập tức lùi về phía sau nửa bước rồi chắn trước người Kỷ Du Du, cô biết Kỷ Du Du mặc dù cũng có nội lực nhưng lại không bằng cô được. Lúc này, bảo vệ Kỷ Du Du mới là điều quan trọng nhất.



"Tất cả người của Vương Ốc Sơn nghe đây. . ."



Triệu Thanh lập tức rống lớn một tiếng, nâng cánh tay của mình lên, "Những người mà Đường Ân mang tới đều không thể tha thứ được!"



"Ai dám động thủ?" Vương Dương lập tức đứng dậy, cầm một điều khiển từ xa trong tay rồi hét lớn "Nếu các ngươi dám động thủ, ta sẽ bóp điều khiển trong tay, không đến 20 giây thì sẽ có vô số hoả tiễn bắn vào đây!"



"Làm càn, ngươi đang uy hiếp người của Vương Ốc Sơn chúng ta sao!" Triệu Thanh giận dữ.



"Uy hiếp? Trước khi ta tới đây, Vương Lão đã nói với ta, nếu mọi chuyện không ổn thì cùng lắm là cá chết lưới rách!" Vương Dương hét lên nhìn xung quanh với ánh mắt dữ tợn.



Người của Vương Ốc Sơn biến sắc, dường như họ cũng biết đến Vương Lão.



Ánh mắt Vương Dương đặc biệt u ám, anh biết rõ hơn ai hết, đám người của thế gia ẩn thế này rất sợ chết. Nếu quả thật là đưa tính mạng ra uy hiếp bọn hắn thì bọn hắn sẽ không dám kiêu ngạo nữa.



Lúc này, Đường Ân đang đánh nhau toé lửa với Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng mặc dù lớn tuổi hơn, cũng đã tu luyện ở cảnh giới này lâu hơn nhưng Đường Ân trong khoảng thời gian này lại giao thủ với rất nhiều người. Cho nên cả 2 đều ngang nhau về cả thực lực và kinh ngiệm chiến đấu.



Khi 2 nắm đấm va chạm vào nhau liền bộc phát ra từng đợt khí kình, Triệu Nham Tùng lập tức lui về sau 1 bước



Đường Ân một chân giẫm trên mặt đất, giơ chân lao về phía trước, mà lúc này Triệu Nham Tùng cũng phản ứng kịp, ông vung tay lên đấm vào ngực của Đường Ân.



Đường Ân hơi xoay người sang một bên, tránh được chỗ trọng yếu rồi nện 1 đấm vào vai của Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng biến sắc rồi vội vàng lui lại.



Đường Ân chịu đựng cơn đau từ ngực và bụng truyền đến, lại bước về phía trước rồi đánh thẳng vào người Triệu Nham Tùng.



"Thằng nhãi ranh, ngươi dám!" Triệu Nham Tùng giận dữ rồi dùng 2 tay đẩy ra.



Đường Ân không có chút do dự nào, cơ thể lập tức lao tới rồi hướng 2 tay vào ngực của Triệu Nham Tùng.



Bùm. . .



Cơ thể Triệu Nham Tùng trực tiếp bay ngược ra ngoài rồi đụng ngã mấy cây đại thụ, mà Đường Ân vẫn không chịu buông tha, cơ thể nhanh chóng tiếp cận Triệu Nham Tùng.



Kỳ thật là thực lực của hai người tương đương nhau, khác biệt duy nhất chính là, Đường Ân lại buông lỏng tay chân của mình, dùng phương pháp liều mạng để tấn công khiến Triệu Nham Tùng có chút bất lực ngăn cản lại.



Khi anh nhanh chóng đến gần, khuôn mặt của những người Vương Ốc Sơn tràn đầy chấn kinh.



Theo bọn hắn nghĩ, Triệu Nham Tùng đã là cao thủ trong cao thủ, là người thủ hộ của Vương Ốc Sơn, làm sao có thể thua trên tay Đường Ân được chứ?



Triệu Thanh cảm thấy 2 chân lạnh toát, nhìn Triệu Nham Tùng ngã trên mặt đất, không khỏi lui về phía sau một bước.



"Làm sao có thể?"



"Triệu gia chủ lại thua bởi 1 kẻ phàm tục sao?"



"Đúng vậy, thân tiên cao thủ như Triệu gia chủ sao lại thua chứ?"



Người xung quanh đều kinh hãi, nhìn thấy Đường Ân tới gần Triệu Nham Tùng nhưng lúc này lại quên mở miệng nhắc nhở.



Đường Ân chạy tới rồi chộp về phía cổ của Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng quá sợ hãi, gầm thét lên một tiếng, "Đường Ân, ngươi dám can đảm như thế hả!"



Tay của Đường Ân đã rơi xuống, mà Triệu Nham Tùng lại bộc phát nội lực toàn thân rồi rống lớn một tiếng "Lên cho ta. . ."



Mười mấy tên của Vương Ốc Sơn lúc này đã vọt lên, mặc dù thực lực của những người này rất bình thường nhưng thắng ở số lượng đông đảo, từng người xông lên với dáng vẻ không sợ hãi chút nào.



Đường Ân dùng tay trái đẩy ra một người sau đó tát bay ra ngoài, cơ thể nhẹ nhàng dịch chuyển rồi đạp bay 2 người khác.



Những người còn lại đều đã tới, từng người đều cầm vũ khí khác nhau nhao nhao đánh tới Đường Ân.



Đường Ân bộc phát khí lực toàn thân rồi nắm lấy 1 người, trực tiếp đá vào ngực hắn.



Tiếng rắc rắc vang lên giữa khu rừng khiến ai nghe thấy cũng đều cảm thấy kinh hãi.



"Hắn cũng dám đả thương người của chúng ta sao?"



"Hắn dám làm tổn thương người của Vương Ốc Sơn chúng ta sao? Xông lên giết hắn. . ."



Lúc này, nhân tài của Vương Ốc Sơn mới phản ứng lại, từng cái kêu gào phóng tới Đường Ân. Triệu Đan Dương động tác nhanh nhất, đã vọt tới trước người Đường Ân.



Đường Ân trở tay đánh ra một chưởng mạnh mẽ vào trán Triệu Đan Dương.



Trong đầu Triệu Đan Dương lập tức vang lên tiếng ong ong, miệng rên rỉ 1 tiếng rồi trực tiếp ngã trên mặt đất. Máu trên trán đã chảy ra làm loang lổ cả quần áo.



Người ở chỗ này đều sửng sốt, sợ hãi nhìn Đường Ân.



Bị giết!



Đường Ân vậy mà dám giết người của Triệu gia Vương Ốc Sơn!






Chương 845:





"Ngươi. . ."



"Đường Ân!"



Triệu Nham Tùng nhìn con trai mình ngã xuống đất, sắc mặt trở nên rất xấu xí, thân thể khẽ run lên rồi chỉ vào Đường Ân, "Ngươi muốn chết!"



Đường Ân lạnh lùng đứng tại chỗ, đạm mạc quét về phía bốn phía, "Ai dám lên, người đó sẽ chết!"



Tiếng nói vừa dứt, những người của Vương Ốc Sơn này nhanh chóng rút lui một bước, đều có chút hồi hộp nhìn Đường Ân.



"Đường Ân, ngươi có biết là người đã làm gì không?" Triệu Nham Tùng lạnh giọng nói, "Ngươi vô duyên vô cớ đi đến Vương Ốc Sơn rồi sau đó còn dám giết người của chúng ta, ngươi cho rằng ngươi có thể đi khỏi đây được sao?"



"Hắn còn chưa chết!" Đường Ân lạnh lùng nhìn Triệu Nham Tùng, "Ta cho ngươi một ngày, đem những người trong Đan Ni hội giao ra! Nếu lúc hoàng hôn vào buổi tối mà ta vẫn chưa thấy ai thì đầu của hắn sẽ được treo ở cổng lớn của Vương Ốc Sơn. . ."



"Ngươi chán sống rồi phải không!" Triệu Nham Tùng cắn răng, "Ta căn bản cũng không biết Đan Ni hội là cái gì!"



"Ngươi có thể hỏi Triệu Thanh!" Đường Ân chuyển qua đầu nhìn chằm chằm Triệu Thanh "Nếu Dương Đan Ni rơi một cọng tóc nào, ta sẽ giết cả Vương Ốc Sơn của ngươi!"



"Làm càn!"



"Lớn mật!"



"Ngông cuồng!"



Đường Ân ghe những lời sỉ nhục này, ánh mắt đảo qua rồi hừ lạnh một tiếng sau đó mang theo Triệu Đan Dương đang không biết sống chết thế nào, quay người tiến vào trong đình.



Đi tới Vương Ốc Sơn vốn là muốn đem Dương Đan Ni đi, ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế. Tống Cầm chết, sau đó là Vương Ốc Sơn phản công, đến bây giờ lại giống như người của Vương Ốc Sơn lại trở thành người bị hại vậy.



"Ông nội. . ." Triệu Thanh chuyển qua đầu, lo lắng nói ra: "Ông đừng nghe Đường Ân nói linh tinh, cháu cũng không biết Đan Ni hội là gì, cháu chỉ biết hắn ta giết tam thẩm mà thôi. . ."



Triệu Nham Tùng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, xoay người đi lên núi.



Đám người của Vương Ốc Sơn nhanh chóng đi theo, ngay cả mấy người bị thương và có mấy người chết đi, Vương Ốc Sơn cũng đều không hề từ bỏ.



Đường Ân ngồi tại tại chỗ, ánh mắt nhìn Vương Ốc Sơn, nội tâm phi thường ngưng trọng.



Ực. . .



Nhìn thấy đám người của Vương Ốc Sơn rời đi, Đường Ân liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức tái nhợt.



"Đường Ân!" Kỷ Du Du giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy cánh tay của Đường Ân.



"Không sao cả!" Đường Ân khoát tay, ngăn chặn lại cảm giác nóng ran trong lục phủ ngũ tạng. Kỳ thật Đường Ân cũng không phải là không muốn giết đến trên núi bây giờ, chỉ là sau khi anh đánh nhau với Triệu Nham Tùng thì mới cảm giác được Vương Ốc Sơn này có chút cường đại.



Hiện tại Đường Ân không biết được còn có bao nhiêu người như Triệu Nham Tùng ở trên Vương Ốc Sơn, trong lúc này không dám quá mức mạo hiểm. Nếu như có thể thông qua Triệu Đan Dương đổi lấy đám người của Dương Đan Ni thì mọi thứ vẫn có thể thay đổi được.



" Nếu không, chúng ta trở về trước đi?" Viên Chi Am đã phát hiện được vấn đề của Đường Ân.



Đường Ân nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được! Một khi lui về thì chuyện hôm nay thành công cốc rồi! Cô cùng Du Du xuống núi trước đi, chuyện nơi này giao lại cho tôi, phòng khi bọn hắn trở mặt thì một mình tôi cũng dễ dàng thoát thân hơn!"



"Được!" Viên Chi Am suy nghĩ một chút, quả nhiên là như vậy.



"Đường Ân, hay là tôi sẽ gọi thêm người tới?" Vương Dương ở một bên dò hỏi.



Đường Ân lắc đầu, "Vô dụng, nếu như không thể gây ra sát thương bao trùm ngọn núi thì Vương Ốc Sơn cũng sẽ không có nguy hiểm gì!"



Sắc mặt Vương Dương rất nặng nề, anh biết Đường Ân nói không sai, nếu như không thể bao trùm toàn bộ ngọn núi thì không thể cầm xuống Vương Ốc Sơn được. Nhưng khi phát động công kích bao trùm cả ngọn núi thì sẽ đắc tội với rất nhiều người.



Vương Ốc Sơn không phải là một ngọn núi như mọi người vẫn tưởng, mà là nơi các gia tộc và thế lực lớn đan xen vào nhau. Vương Lão mặc dù có chút năng lực nhưng muốn ngăn chặn các thế lực của Vương Ốc Sơn thì cũng không dễ dàng như vậy.



Mấy người bàn bạc với nhau một chút rồi rời khỏi nơi này, dù sao thì ở lại cũng không có tác dụng gì quá lớn.



Lúc này, trong thôn của Vương Ốc Sơn, tình hình lại có chút ngưng trọng.



Thôn này được bao bọc bởi ba mặt là núi và một mặt là nước nên có thể nói là biệt lập với thế giới. Cùng với phong cảnh tuyệt đẹp xung quanh, đây là một nơi tuyệt vời để sống ẩn dật.



Trong thôn này không có nhiều gia đình, chỉ có khoảng 40-50 hộ mà thôi.



Sau hàng trăm năm phát triển, chỉ có bốn mươi, năm mươi hộ gia đình, dường như sự xâm nhập từ bên ngoài của ngôi làng này chưa bao giờ dừng lại. Bất cứ khi nào có đàn ông và phụ nữ trưởng thành không có tương lai luyện võ, những người trong thôn của Vương Ốc Sơn đem người đó đuổi xuống núi.



Một bên là có thể dễ dàng liên hệ với người bên ngoài, không để cho bọn hắn bị bế tắc, một nên lại là có thể nhờ lực lượng của Vương Ốc Sơn để kiểm soát tình hình thế giới.



Qua nhiều năm như vậy, Vương Ốc Sơn vẫn luôn làm thế này.



Gần chân núi trong thôn này có 2 toà lạc viên lớn.



Một toà là của Vương Ốc Sơn Triệu gia, một toà khác lại là Vương Ốc Sơn Tống gia. Vương thôn này nghe nói là do 2 thế gia đó thành lập cho nên tất cả đều xem trọng Triệu gia cùng Tống gia. Chỉ là qua nhiều năm rồi mà Tống gia không có 1 vị thiên tài nào cho nên Tống gia vẫn đang trên đà xuống dốc.



Vương thôn này lập tức lấy Triệu gia đứng đầu.



Trong lạc viên của Triệu gia, Triệu Nham Tùng cố nén sự khuấy động trong bụng và ngực của mình, con mắt lạnh lùng nhìn người phía dưới, phẫn hận nói: " Đan Ni hội trong miệng của Đường Ân nói ra, ruốt cuộc là thứ gì?"



"Ông nội, ông đừng Đường Ân nói hươu nói vượn, cháu cũng không biết cái gì gọi là Đan Ni hội, nếu cháu biết thì sao cháu lại không nói với ông chứ?" Triệu Thanh liền quỳ xuống trên mặt đất, ánh mắt rưng rưng nói: "Ông nội, bây giờ ông vẫn còn hỏi như vậy sao? Đường Ân giếu tam thẩm còn bức hại tam thúc, chúng ta hẳn là phải giết Đường Ân để răn đe chứ!"



"Triệu gia chủ, ta cảm thấy Thanh nhi nói rất đúng. . ."



"Không sai, cần phải giết Đường Ân để răn đe!"



"Đúng, Vương Ốc Sơn chúng ta qua nhiều năm rồi, lúc nào bị thua thiệt lớn như vậy chứ? Cùng lắm thì tất cả đều lao ra, ta không tin là ngay cả một trăm người đều giết không được Đường Ân sao?"



Những người trong lạc viên của Triệu gia đều rất phẫn nộ.



Những người của Vương Ốc Sơn này thật sự chưa từng bị đối xử như thế bao giơ, mỗi lần xuống núi không phải luôn được ngưỡng mộ sao? Mỗi khi có người đi ra khỏi núi, chẳng phải chỉ có con cháu trong gia đình thế tục mới kính cẩn quỳ ngoài cửa núi chào đón sao?



Làm sao lại có người bị giết ngay ở cửa chứ?



"Ra vậy!" Triệu Nham Tùng vung tay lên, sắc mặt lập tức kém xuống, "Các ngươi đi xuống trước đi!"



"Ông nội, nếu không giết Đường Ân thì làm sao có thể dập tắt cơn giận của mọi người trong Vương Ốc Sơn được?" Triệu Thanh lại dập đầu.



" Đi xuống!" sắc mặt Triệu Nham Tùng đã đặc biệt u ám, trong lòng không còn kiên nhẫn được nữa.



Nhiều người xung quanh nghe vậy chỉ có thể căm hận rời khỏi lạc viên của Triệu, ngay cả Triệu Thanh cũng chỉ có thể căm hận đứng dậy, quay người đi ra ngoài.



Triệu Nham Tùng ngồi ở trong sân, nhắm lại ánh mắt của mình, nhẹ giọng dò hỏi: "Đã kiểm tra thi thể của Cầm nhi rồi sao?"



"Đã kiểm tra, là phát độc mà chết. . ."



Một âm thanh lạnh lùng vang lên trong lạc viên của Triệu gia.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom