• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 831-840

Chương 831:





Lúc này, trên mặt biển ở gần Man Thành, sáu cái tàu chiến đang không ngừng tới gần.



Gió biển sau khi màn đêm buông xuống giống như mạnh mẽ hơn.



Đường Hạo đứng trên boong tàu nhìn về phía Man Thành, sắc mặt rất không tốt, "Thiết bị liên lạc vẫn chưa liên lạc được với ba của ta sao?"



"Vẫn chưa!" Nguyễn gia chủ trầm ngâm một chút, sau đó dò hỏi: "Liệu có chuyện gì xảy ra không?"



"Xảy ra chuyện gì?" Đường Hạo hừ lạnh một tiếng, quay người đi tới cửa khoang tàu, "Có thể xảy ra vấn đề gì được? Ngươi cảm thấy Đường Ân sẽ đến đến Đông Nam Á sao? Sẽ khống chế ba ta sao? Buồn cười!"



Nguyễn gia chủ im lặng một chút, trong lòng có chút chột dạ. Đường Ân xem như lợi hại cũng không có khả năng đi xa mấy ngàn km rồi chạy đến Đông Nam Á chứ? Huống hồ George lúc này hẳn là đã tới Mỹ, Đường Ân nên tập trung tinh thần đặt ở trên người George mới đúng.



" Thông báo cho từng thuyền viên biết khi tàu vào cảng không cần ăn mừng!"



Đường Hạo vừa nói xong liền tiến vào khoang tàu. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Đường Hạo sau khi trở về nhất định sẽ ăn mừng cực lớn, dù sao thì trong kế hoạch của hắn, lần này Đường Ân nhất định là phải chết. Tuy nhiên, sự việc phát triển vượt ra ngoài dự đoán của Đường Hạo, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể liều mạng trở về Đông Nam Á..



Lúc tàu chiến vào cảng thì trời đã khuya.



Đường Hạo nhìn tàu chiến tiến đến bến tàu, nhanh chóng cùng một nhóm người đi nhanh xuống tàu.



Bến tàu vắng tanh, không có bất cứ người nào, điều này khiến cho Nguyễn gia chủ có chút hoảng hốt.



"Thiếu gia. . ."



"Không sao!" Đường Hạo vung tay lên rồi tăng nhanh bước chân của mình, hắn thật sự không tin Đường Ân có thể đến nơi đây, có thể chiếm được Đông Nam Á mà không có bất cứ thông tin nào.



Lúc này, nơi xa sáng lên ánh đèn xe.



Ánh sáng từ đèn xe như chiếu sáng cả bến tàu.



Bước chân của Đường Hạo đột nhiên cứng đờ, đám vệ sĩ xung quanh lập tức tiến lên đồng thời vây quanh Đường Hạo, cũng chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu.



"Thiếu gia. . ."



Cửa xe mở ra, một người hơn 50 tuổi từ trên xe đi xuống, hai mắt đờ đẫn nói: "Thiếu gia, lão gia đã bị bắt. . ."



"Bị bắt rồi sao?" Đường Hạo giật nảy cả mình, "Chuyện gì xảy ra? Làm sao lại bị bắt? Bị ai bắt rồi?"



"Bị người của Đường Ân bắt lại. . ."



"Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Đường Hạo tức giận, "Mau nói!"



"Thủ hạ của Đường Ân đến Đông Nam Á, giết chết mất mười mấy người của chúng ta, hiện tại đang ở trong trang viên khống chế lão gia. . ."



"Ngươi nói cái gì?" Đường Hạo biến sắc, cảm thấy da đầu có chút tê tê.



Thủ hạ của Đường Ân đến sao!



"Lão gia nói, thiếu gia nhanh chóng đi khỏi đây, nếu không thì sợ rằng sẽ có chuyện không tốt!"



"Rời đi?" sắc mặt Đường Hạo có chút dữ tợn, "Gọi tất cả mọi người tập trung, đi về giết hết bọn chúng! Đây là Đông Nam Á chứ không phải là địa bàn của Đường Ân, ta mặc kệ người đến là ai, bọn chúng đều phải chết ở đây!"



"Nhanh lên. . ."



"Đuổi theo!"



"Lên xe!" Đường Hạo rống lớn một tiếng, vội vàng kéo cửa xe ra chui vào xe trước. Nếu như người tới là Đường Ân, Đường Hạo có lẽ sẽ còn bận tâm một chút nhưng mà người tới là thuộc hạ của Đường Ân, Đường Hạo còn cần khách khí cái gì nữa?



Giết hết bọn chúng rồi tính tiếp, cũng cần phải nói cho Đường Ân biết Đông Nam Á đến cùng là địa bàn của ai!



Một đám người lên xe đi thẳng đến trang viên của Đường gia.



Bến tàu vắng lặng phát ra tiếng kêu éc éc, hai cái tiểu quái vật từ trong bóng tối đi ra nhìn chằm chằm vào phương hướng mà Đường Hạo rời đi, sau đó quay đầu lại như là đang nịnh nọt nhìn Viên Chi Am.



Viên Chi Am ngồi trên xe lăn, trên người quấn tấm vải đen, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào hướng mà Đường Hạo rời đi.



Phịch 1 tiếng, người vừa rồi báo tin cho Đường Hạo đã ngã trên mặt đất.



Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu, hai con tiểu quái vật kêu éc éc lập tức lao lên cái xác vừa ngã xuống, sau 1 lát thì cái xác không còn lưu lại chút gì nữa.



Lúc này, bên trong trang viên của Đường gia vẫn rực rỡ ánh đèn.



Đường Kiến Nghiệp trong phòng đi tới đi lui, ánh mắt âm trầm "Thiếu gia đi đến nơi nào rồi? Sao mà không hề có một chút tin tức nào thế?"



"Phúc bá đã đi liên hệ, chắc là đang ở trên đường trở về!"



Đường Kiến Nghiệp gật đầu, nội tâm vẫn còn có chút lo lắng, "Ám vệ chuẩn bị thế nào rồi? Vũ khí đã được tăng cường chưa?"



"Yên tâm đi lão gia, tất cả vũ khí đã được tăng cường, mà lại lần này còn từ bên trong chợ đen mua được không ít bazooka, xem như Đường Ân có cơ thể là Kim Cương Bất Hoại cũng sẽ để hắn chết ở chỗ này!"



"Tốt!" Đường Kiến Nghiệp gật đầu, cảm thấy trong lòng tràn đầy tự tin.



Thực lực của Đường gia ở Đông Nam Á luôn là thứ không thể coi thường. Đường Kiến Nghiệp vẫn luôn cảm thấy mình bị Đường Ân tấn công nhanh như vậy là do đại đa số người của hắn đều đã giao cho Đường Hạo mang đi, nếu không thì Đường Ân làm sao có thể dễ dàng đi vào như vậy?



Bùm, bùm. . .



Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.



"Chuyện gì xảy ra?" sắc mặt Đường Kiến Nghiệp đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, "Ai? Ai đánh tới rồi?"



Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thanh niên chừng hai mươi tuổi hét lên: "Lão gia, không tốt, người của Đường Ân từ bên ngoài đánh vào! Đường Ân căn bản là không muốn để lão gia còn sống đi tới Đường Đảo, hắn muốn để ngài chuyển hết sản nghiệp rồi ra tay giết chúng ta trong 1 lần!"



"Cái gì?" Đường Kiến Nghiệp hoảng hốt, đột ngột quay đầu lại rống lên: "Đường Ân, thằng chó này. . ."



"Lão gia, hiện tại không phải lúc chửi bới, lúc này cần phải nghĩ cách để đi ra ngoài! Đường Ân khẳng định là biết được thiếu gia trở về cho nên mới thừa dịp thiếu gia còn chưa tới, giải quyết chúng ta trước tiên. . ." Người thanh niên này hét lên.



"Tập hợp tất cả nhân lực, giết ra ngoài rồi sau đó tập hợp với con ta!" Đường Kiến Nghiệp rống lớn một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa.



Một đoàn người vọt tới trong hoa viên, nghe thấy tiếng súng bên ngoài đã lớn hơn.



"Phản kích!"



Đường Kiến Nghiệp rống to.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lửa loé lên từ họng sung nhiều vô kể, vô số đạn trút xuống bên ngoài trang viên. Mà người thanh niên vừa rồi đi tới báo tin đã len lén nhìn Đường Kiến Quốc, sau đó sợ hãi quay người chạy về hướng cửa sau.



Người này hoàn toàn không phải thuộc hạ của Đường Kiến Nghiệp mà là người của 1 trong những băng xã hội đen mà Viên Chi Am thu nạp ở Man Thành trong khoảng thời gian này. Hắn chẳng qua là dựa theo mệnh lệnh của Viên Chi Am đi làm những gì cần làm mà thôi.



Bên ngoài trang viên, Nguyễn gia chủ nhìn thấy bên trong giao tranh ác liệt, vội vàng nói: "Xem ra người của Đường Ân cũng không có ý định cùng chúng ta đàm phán mà là muốn lấy cứng đối cứng!"



"Cứng đối cứng?" vẻ mặt Đường Hạo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói:"Tốt, vậy chúng ta liền cùng hắn lấy cứng đối cứng! Lấy tên lửa chống tăng đến, để ta cho nổ tung cửa của trang viên này!"






Chương 832:





Đám người phía sau Đường Hạo đều chấn kinh, biết vị thiếu gia này đã nổi nóng cho nên không nói hai lời, lập tức đưa tên lửa chống tăng ra rồi đặt trên vai của Đường Hạo.



Đường Hạo nghiến răng, lửa giận tròng lòng bùng phát dữ dội. Sau khi ăn phải thiệt thòi lớn như vậy ở Đường Đảo, hôm nay rốt cục thì đã có thể trả thù lại, cái này khiến cho nội tâm của hắn cảm thấy thoải mái hơn.



"Chết đi! Đường Ân!"



Đường Hạo gầm lên rồi bóp vào cò súng, đầu đạn nổ 1 tiếng rồi bay vọt ra ngoài, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa cực lớn.



Cửa trang viên Đường gia lập tức bị 1 quả tên lửa này bắn bể nát.



Người trong trang viên đều sửng sốt, đặc biệt là Đường Kiến Nghiệp.



"Lão gia, bọn hắn dùng súng phóng tên lửa!"



Sắc mặt của Đường Kiến Nghiệp liên tục thay đổi, vung tay lên nói: "Người tới! Đem vũ khí của chúng ta ra, nổ chết cái tên khốn nạn Đường Ân này cho ta!"



Hai ba người xông ra, trên vai đều mang bazooka.



"Nổ cho ta!"


Đường Kiến Nghiệp vung tay lên, hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên trong lòng hắn rất ghét đối phương.



Bùm bùm bùm. . .



Từng đợt sóng xung kích oanh tạc ra, bên ngoài lập tức biến thành biển lửa.



"Thiếu gia!"



Nguyễn gia chủ không đứng yên được, lảo đảo rút lui hai bước rồi nhìn thấy mảnh bom vỡ chém 1 phát vào trán Đường Hạo.



Khuôn mặt Đường Hạo đã bê bết máu, "Người đâu, tiếp tục phóng cho ta, ta không tin là hôm nay không thể thổi tung cánh cửa này được. . ."



Bùm. . .



Lại là một quả bazooka nữa từ trong trang viên bay ra, nổ tung phía trước người Đường Hạo.



"Đường Ân. . ." Đường Hạo cảm thấy lồng ngực lộn nhào, lảo đảo lùi lại mấy bước rồi lại tiếp tục váng súng phóng tên lửa lên vai của mình.



"Chết đi!"



Bùm. . .



Đường Hạo còn chưa kịp bóp cò thì 1 đầu đạn cực lớn đã bay về phía hắn, Đường Hạo vừa nhìn đầu đạn liền cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng, sau đó liền mất đi tất cả tri giác.



Bùm. . .



Ngọn lửa bốc lên cao ba bốn mét rồi nổ tung trên không trung.



"Thiếu gia! Đường Hạo thiếu gia!"



Nguyễn gia chủ run rẩy ngã xuống đất, trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh này, hắn nhìn thấy Đường Hạo mới vừa rồi còn đứng tại chỗ mà lúc này lại bị nổ cho thủng ngực, 1 bên đầu cũng bị thổi bay



"Đường Hạo thiếu gia!"



Nguyễn gia chủ rống lên như điên, kêu thảm thiết, "Đường Hạo thiếu gia. . ."



Lúc này, Đường Kiến Nghiệp đang ở trong trang viên, cơ thể chấn động mạnh một cái, quay đầu nhìn bên ngoài, "Người bên ngoài đang nói cái gì? Đang nói cái gì? Có phải là nói tên của Đường Hạo không?"



Những người xung quanh im bặt, bởi vì họ cũng nghe thấy giọng nói của Nguyễn gia chủ, giọng nói đó dường như đang gọi tên Đường Hạo.



"Dừng tay! Dừng tay!"



Đường Kiến Nghiệp gào lên, xông lên phía trước, đá văng một tên binh lính đang đầy máu, "Dừng tay! Dừng tay lại cho ta!"



Trong nháy mắt, tiếng súng trong trang viên đã ngừng lại.



"Ngoài cửa là ai?" Đường Kiến Nghiệp gào lên, trong lòng như có chút hoảng sợ, hắn sợ nghe thấy giọng nói quen thuộc và những cái tên quen thuộc.



"Lão gia. . ." Nguyễn gia chủ khóc lớn một tiếng, "Tại sao là ngài? Tại sao là ngài chứ? Không phải nói là trang viên đã bị người của Đường Ân chiếm lĩnh rồi sao? Làm sao bây giờ lại là ngài cơ chứ!"



Đường Kiến Nghiệp chấn kinh, sắc mặt đại biến, "Dừng tay. . . Ta muốn đi ra ngoài!"



"Lão gia, thiếu gia. . ."



"Thiếu gia làm sao rồi?" Đường Kiến Nghiệp nổi điên, đá bay mấy tên ám vệ xung quanh rồi lao ra khỏi cửa,, "Ngươi mau nói, thiếu gia làm sao rồi? Thiếu gia làm sao rồi?"



"Thiếu gia hắn. . . Bị ngài nổ chết rồi!" Nguyễn gia chủ khóc lớn nói ra.



"Cái gì?" Đường Kiến Nghiệp ngây người tại nguyên chỗ, trong đầu vang lên ong ong, "Làm sao có thể. . . Con của ta!"



Tiếng nói vừa dứt, Đường Kiến Nghiệp đã nhào tới nhưng mà lúc này, Đường Hạo đã bị thổi bay nữa người, ngay cả Đường Kiến Nghiệp cũng không nhận ra được. Chẳng qua là Nguyễn gia chủ đi theo Đường Kiến Nghiệp nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không nói dối hắn, người trước mặt này nhất định là Đường Hạo!



"Con của ta!" Đường Kiến Nghiệp ôm thi thể Đường Hạo, khóc ròng ròng, cả người như phát điên lên, "Đường Ân! Ngươi thật độc ác! Đây chính là em họ của ngươi, ngươi lại để cho ta và em của ngươi tàn sát lẫn nhau! Ngươi thật là ác độc !"



Tiếng gầm thét vang vọng cả trang viên Đường gia, tiếng khóc của Đường Kiến Nghiệp cực kỳ thảm thiết. Hắn bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, có thể có con lại được nhưng làm sao có thể dạy bảo nó được nữa chứ.



Huống hồ từ nay về sau, Đường Kiến Nghiệp còn bị giam lỏng ở trên Đường Đảo, hắn làm sao còn có cơ họi có con được nữa?



"Thật ác độc. . ."



Tiếng súng xung quanh đều đã ngừng lại, tất cả mọi người là ám vệ của Đường gia, bọn hắn cũng biết lúc nãy là tự giết lẫn nhau.



Xe của Viên Chi Am dừng ở cách đó không xa nhìn Đường Kiến Nghiệp gào khóc, bên trong ánh mắt không có chút dao động nào. Cha con giết hại lẫn nhau cũng không gây nên bất kỳ gánh nặng nào trong lòng Viên Chi Am. Cô biết Đường Kiến Nghiệp chưa từ bỏ ý định mà hắn cũng không muốn từ bỏ, còn muốn nhân cơ hội này cắn Đường Ân một phát.



Viên Chi Am làm sao có thể cho phép chuyện này xảy ra chứ?



"Đi thôi!" Viên Chi Am khoát tay, lạnh lùng nói ra, cô biết từ hôm nay trở đi, Đông Nam Á mới chính thức rơi vào tay của Đường Ân. Về phần Đường Kiến Nghiệp, hắn ta chỉ có thể dành cả phần đời còn lại của mình để sống trên Đường Đảo mà thôi.



Xe khởi động, Viên Chi Am chậm rãi biến mất tại trong đêm tối.



Một giờ sau khi Đường Kiến Nghiệp giết chết Đường Hạo, nước Mỹ cũng có động thái.



Đường Vệ lo lắng bò ra khỏi giường, vội vàng đi về phía phòng của Đường Trăn Thanh, khi đến gần phòng thì giảm tốc độ rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Đường Trăn Thanh.



"Vào đi!" Giọng của Đường Trăn Thanh từ trong phòng truyền ra.



Đường Vệ vội vàng mở cửa, nhìn thoáng qua bên trong, lập tức cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy 3 cô gái trẻ đẹp ở trong phòng, từng người đều nằm xuống trên giường, để lộ ra cặp mông trắng nõn.



Đường Trăn Thanh ngồi ở một bên, trên trán tràn đầy mồ hôi.



"Lão gia, vừa rồi tôi nhận được tin tức, Đường Hạo chết rồi. . ."



"Cái gì?" sắc mặt Đường Trăn Thanh hơi chấn động một chút, " Ngươi nói là thật sao? Nó chết như thế nào?"



"Là thật!" Đường Vệ gật đầu, hắn do dự một chút rồi nhẹ giọng mở miệng nói ra: "Nghe nói là bởi vì Đường Ân hãm hại, Tam gia tự tay nổ chết Đường Hạo!"



"Hả?" lông mày Đường Trăn Thanh nhíu lại, cười lạnh, "Biết rồi, ngươi ra ngoài đi!"



"Vâng!" Đường Vệ gật đầu, trước khi đi còn len lén liếc nhìn ba cô gái nằm ở trên giường, trong lòng nóng bừng lên.



"Phế vật, cha con giết nhau!" Đường Trăn Thanh nhìn Đường Vệ rời đi, tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn hận Đường Kiến Nghiệp cùng Đường Hạo ngu dốt nhất thời không chặn lấy Đường Ân. Đường Trăn Thanh lấy điện thoại ra rồi nhanh chóng bấm số của George, " George, ta có chuyện muốn cùng ngươi đàm phán. . ."






Chương 833:





"Có chuyện gì?" George tâm tình vui vẻ nói ra.



"Ta biết ngươi muốn thu thập được nhiều gen hơn, ta có thể cung cấp cho ngươi. . ." Đường Trăn Thanh nhẹ nhàng nói.



"Ồ? Đó là chuyện trước kia rồi, hiện tại thì ta không cần. . ." George cười cười, sau đó nói ra: "Ta đã thu được 1 gen tốt hơn rồi! Nếu như ngươi còn muốn có được dược phẩm kia, khả năng là ngươi cần giao ra nhiều lợi ích hơn mới được!"



"Ngươi nói cái gì?" Đường Trăn Thanh sửng sốt một chút, " Ngươi lấy gien từ đâu ra? Thực lực của ta rất tốt, ngươi thông qua gen của ta đã chế tạo ra dược phẩm số 4, nếu như ngươi tăng cường nghiên cứu thì. . ."



"Thôi được rồi, rất xin lỗi, chúng ta bây giờ không còn quan tâm đến dược phẩm số 4 phế dược đó nữa, chũng ta hiện tại đang có hứng thú để tạo ra dược phẩm số 5!" George không quan tâm chút nào nói ra: "Đường lão gia, ngươi đã hết thời rồi, ngươi có biết không?"



Tút tút tút. . .



Trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.



Đường Trăn Thanh đại biến, vội vàng gọi lại cho George, lại phát hiện George không có ý định trả lời. Điều này khiến Đường Trăn Thanh không còn sức lực gì nữa, cả người mềm nhũn trên mặt đất.



George đã nói rõ ràng, hắn không còn cần đến Đường Trăn Thanh nữa!



Nếu như vậy, Đường Trăn Thanh còn có thể tiến vào Công Tế Hội sao? Còn có thể có được nhiều lợi ích hơn từ Công Tế Hội sao? Rõ ràng là không thể nào!



Lúc này, George đang ngồi vào bàn làm việc, mỉm cười đối mặt tất cả mọi người ở đây.



"Mọi người hẳn là đều nhìn ra, ta đã cự tuyệt Đường Trăn Thanh, cũng không cần gen của hắn để nghiên cứu bất cứ dược phẩm nào nữa!” George cười nói: "Như các ngươi thấy, ta đã kiếm được loại gen tốt hơn! Ta có thể cam đoan với mọi người, những mẫu gen này sẽ không bao giờ kém hơn gen của Đường Ân!"



"George, ta cảm thấy ngươi nên giải thích cho chúng ta trước, chuyện gì đã xảy ra với hơn 60 tàu chiến đó!"



"Không sai, chúng ta muốn biết, hạm đội kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"



"Một hạm đội, liền như thế biến mất sao?"



George nhìn người xung quanh, chậm rãi đứng lên, "Các quý ông, quý bà! Ta cảm thấy chuyện quan trọng hiện tại của chúng ta có vẻ khác 1 chút, chúng ta nên chú ý xem khi nào có thể sản xuất dược phẩm và khi nào thì chúng ta có thể thử nghiệm được! Chúng ta chú ý đến vấn đề của hạm đội thì có ích lợi gì? Chúng ta có thể sống mãi mãi không? Chúng ta có thể đạt được sức mạnh phi thường không? Đó mới chính là vấn đề.”



Người xung quanh đều im lặng, vẻ mặt bình thản nhìn George, ai cũng không nói gì.



Mặc dù lời nói của George hoàn toàn chính xác là không có vấn đề gì nhưng việc tổn thất 1 hạm đội như thế thì Công Tế Hội cũng không thể chấp nhận được. Công Tế Hội tồn tại nhiều năm như vậy, mục đích chính là cướp đoạt lợi ích, có bao giờ tổn thất như thế này chứ?



"Thử nghĩ xem, nếu chúng ta thực sự có thể trường sinh bất lão, thì sáu mươi chiến hạm này là cái gì?" "George mỉm cười." Ta nói đúng chứ??"



"Vậy ngươi có thể nói rõ một chút, ngươi lấy những mẫu gen này ở đâu ra?" Joy dò hỏi.



"Hiển nhiên không thể!" George nhún vai, khẽ cười nói: "Ngươi biết rằng, cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ lừa dối bạn đồng hành của mình, nhất những người quan trọng như mọi người! Nguồn gốc của những mẫu gen này không thể nói được nhưng tác dụng thì chắc chắn sẽ mạnh hơn gen của Đường Ân. . ."



Nhiều người trong Công Tế Hội có chút phấn khích, ánh mắt đều nhìn vào cái hộp trên bàn của George, dường như muốn từ bên trong cái hộp đó, tìm ra được phương pháp trường sinh bất lão vậy.



"Nếu như tất cả mọi người không phản đối, ta sẽ cho người nhanh chóng phát triển nó! Nhiều nhất là ba tháng, nhất định sẽ có tin tức tốt truyền đến. . ." George cười cười.



"Tốt!"



"Có thể. . ."



Tất cả mọi người đều gật đầu, hiển nhiên là cũng tin tưởng George trong chuyện này.



George mỉm cười, cảm thấy việc thất bại ở Đường Đảo lần này, đã được giải quyết triệt để, bây giờ nó chỉ còn lại là chuyện quá khứ mà thôi. Chỉ cần không có người nào truy cứu trách nhiệm của hắn, hắn bây giờ có thể thực hiện tham vọng của mình, nghiên cứu ra thứ mình muốn.



"Như vậy. . . Hội nghị của chúng ta tới đây là kết thúc!" George cười một tiếng, xoay người xách chiếc hộp và bước ra ngoài cửa.



Rất nhiều thành viên cấp cao của Công Tế Hội nhìn cảnh này rồi nhao nhao bàn luận với nhau, dù sao thì thất bại ở Đường Đảo lần này, cũng cần cho quốc hội 1 lời giải thích, phải biết đây là tính mạng con người, là 1 hạm đội tàu chiến….!



Sau khi rời khỏi phòng họp, sắc mặt của George trở nên u ám.



Một đường đi thẳng xuống lầu, leo lên xe rồi đến thẳng phòng thí nghiệm của Công Tế Hội.



Phòng thí nghiệm này nằm ở ngoại ô thành phố New York, Hoa Kỳ, là phòng thí nghiệm cấp cao nhất. Nhiều nhà khoa học trong đó đã được trải qua quá trình sàng lọc nghiêm ngặt mới có thể tiến vào nơi này.



Đây là cơ sở kinh doanh thực sự, vị trí cao cấp thực sự.



George đi qua mấy lớp bảo vệ nghiêm ngặt rồi bước vào phòng thí nghiệm, sau khi thấy tiến sĩ Mihir, lập tức cười cười đi tới.



"Mihir, ta mang đến một điều bất ngờ cho ngươi đây. . ."



"Ta thực sự hy vọng đó là một điều bất ngờ!" Mihir gật đầu, hào hứng nhận lấy chiếc hộp trong tay,“Trong chiếc hộp này chính là bậc thang tiến bộ của nhân loại sao?"



"Không sai, trong này chính là bậc thang tiến bộ của nhân loại!" George cười to.



"Thật sự rất bất ngờ!" tâm tình Mihir trở nên tốt lên, cầm lấy hộp xong liền vội vàng ôm đi về phía phòng thí nghiệm.



"Mihir. . ." George giơ cánh tay của mình lên, ánh mắt có chút ngưng trọng, “Có chuyện, ta nhất định phải nói cho ngươi biết!”



"Có chuyện gì?" Mihir dò hỏi.



George ngập ngừng mỉm cười và hỏi: " Còn nhớ phòng thí nghiệm ở Châu Phi không?"



Sắc mặt Mihir biến đổi, trầm mặc không nói gì.



"A, thật có lỗi! Ta không nên đề cập đến vấn đề này nhưng ta thực sự tò mò về nó, ta có thể nói với ngươi rằng ta không phải đang chỉ trích ngươi mà là muốn hỏi thăm 1 chút về nó mà thôi!" George dang tay, sau đó cười rất vui vẻ, "Ta thực sự ngưỡng mộ những gì ngươi đã làm khi đó….ta cũng giống như ngươi, hi vọng có được 1 đội quân mạnh mẽ!"



" Những gì ngươi nói là thật sao?" Thần sắc của Mihir vui mừng lên.



"Tấ nhiên rồi! Ta có thể thề với Chúa yêu dấu của mình!" George mỉm cười, thậm chí muốn giơ bàn tay của mình lên.



Mihir có vẻ phấn khích, vội vàng kéo George lại nói: "Ngươi biết không? Ngươi là nhân vật cấp cao duy nhất trong Công Tế Hội hiểu đươc ta! Kỳ thật là phòng thí nghiệm kia ở Châu Phi vẫn chưa đóng cửa từ đó tới nay!"



"Chưa đóng?" Sắc mặt George thay đổi liên tục, "Ý của ngươi là, ngươi vẫn đang tiếp tục làm thí nghiệm của mình sao?"



"Không sai! Cách đây ít lâu, ta cũng đã gửi 1 ít dược phẩm số 4 qua đó, ta tin rằng lúc này bên đó đã thí nghiệm trên người rồi?"






Chương 834:





Man Thành vào buổi sáng hơi se lạnh.



Đường Ân đứng ở sân bay, nhìn Đường Kiến Nghiệp thất thần leo lên cầu thang rồi nhẹ nhàng lắc đầu.



Viên Chi Am ở một bên, khẽ thở dài nói, " Không đạt được hiệu quả tốt nhất như mong đợi. . ."



Đường Ân nhìn lướt qua Viên Chi Am, bên trong ánh mắt có chút khó lường. Đối với Đường Ân, chuyện này không thể coi là chuyện tốt nhưng cũng không thể coi là chuyện xấu. Đường Hạo cùng Đường Ân đối đầu nhiều năm như vậy, giữa hai người cũng nên có một kết quả nhất định.



Viên Chi Am đã thực hiện được cho Đường Ân một chuyện, chính là Đường Hạo chết thảm, Đường Kiến Nghiệp bị mang đến Đường Đảo.



Chuyện đã xảy ra, Đường Ân cũng bớt phiền não hơn.



"Tôi muốn về Bắc Kinh 1 chuyến!" Đường Ân trầm mặc một chút, nhìn máy bay của Đường Kiến Nghiệp bay lên trời, nhẹ giọng nói: "Cô có đi không?"



"Đi!" Viên Chi Am không chút suy nghĩ nào, đáp ứng ngay lập tức.



Đường Ân gật đầu, quay người đi tới máy bay của mình.



Bắc Kinh lúc này đang là mùa hè nóng nực.



Trong trang viên của Dương gia, Dương Đan Ni nằm sấp trên sofa, 2 bắp chân không ngừng lắc lư, tay thì đang lật từng trang của cuốn truyện tranh.



Sầm Hạ đang làm bài tập ở bên cạnh, nhếch miệng một cách tức giận và quay đầu sang một bên.



" Bộ truyện bây giờ trông đẹp hơn hồi nhỏ!" Dương Đan Ni cười khúc khích rồi lăn qua lăn lại, mắt nhìn nhìn rồi đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Sầm Hạ, có chút xù lông nói: "Tại sao lại nhìn chị bằng ánh mắt đó?"



"Đó là của em!" Sầm Hạ có chút muốn tấn công.



"Chị mượn xem 1 lát thì làm sao? Cái đồ hẹp hòi..!" Dương Đan Ni không quan tâm, hừ nhẹ nói: "Chị sẽ không làm hư của em, mà nếu như làm hư thì chị sẽ đền cho em, lúc đó mua cho em hẳn 2 cái ô tô nữa!"



Sầm Hạ ngửa cổ lên, "2 ngày nay chị không chịu tu luyện gì, e sẽ đi méc với anh Đường Ân!"



"Chị mà sợ anh ta sao?" Dương Đan Ni có chút khinh thường sau đó đứng lên, nghiêm nghị nói: "Chị hiện tại đã là cao thủ rồi! Em có biết cao thủ là gì không? Chính là người có thể đánh được 4 5 người vệ sĩ cùng lúc!"



Sầm Hạ nghe lời này, có chút không phục quay người đi.



Dương Đan Ni nói không sai, sau khi Dương Đan Ni tu luyện được 1 thời gian, thực lực đã tăng lên đáng kể, hiện tại đừng nói là 3-5 người vệ sĩ, cho dù là 3-5 lính đặc công cũng chưa chắc là đối thủ của Dương Đan Ni.



Reng reng reng. . .



Lúc này, chuông điện thoại vang lên.



Dương Đan Ni uể oải bắt máy, bên trong truyền đến giọng của Vương Lăng "Chị Đan Ni, cuộc gặp mặt của Đan Ni hội chúng ta đã được lên lịch vào 6 giờ tối nay. . ."



"Được rồi, tôi biết rồi!" Dương Đan Ni gật đầu, cố ý lớn tiếng nói: "Lúc đó nhớ mang theo mấy người mới gia nhập vào, tôi sẽ cho bọn hắn thấy tài năng của mình!"



"Vâng!" Vương Lăng gật đầu, nhanh chóng cúp điện thoại.



"Tài năng? Biểu diễn đập bể đá trên ngực sao?" Sầm Hạ bĩu môi.



"Tiểu nha đầu, xem ta thu thập ngươi đây!" Dương Đan Ni cúp điện thoại, bật dậy rồi lao tới Sầm Hạ.



"Không!" Sầm Hạ hét lên, lao nhanh ra ngoài cửa.



Dương Đan Ni cười toe toét, giả vờ hung dữ.



Từng hành động của 2 người đều bị người ngoài nhìn thấy, chyện này chả khác gì mấy đứa trẻ đang trêu đùa đánh nhau.



Dương Hồng Lâm ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Nhiều năm qua, Dương Hồng Lâm bận rộn với chuyện kinh doanh nên ít khi quan tâm đến Dương Đan Ni.



Điều này cũng khiến tính khí của Dương Đan Ni hơi kỳ quặc và thích gây chuyện vào ngày thường.



Dương Hồng Lâm đã cố gắng thay đổi tình trạng này nhưng hiệu quả không rõ ràng. May mắn thay, sau khi Dương Đan Ni cùng Đường Ân quen nhau, tính cách của Dương Đan Ni đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là vào ngày thường có thể nghe được tiếng cười, cũng có thể cảm giác được con mình đang sống vui vẻ từng ngày.



" Từ gia này là có ý gì?" Dương Hồng Lâm thu hồi ánh mắt rồi hỏi người bên cạnh.



"Tạm thời còn chưa rõ mục đích, chỉ là hẹn tối nay gặp mặt với ngài! Từ gia có 1 chút thế lực ở phương bắc, chắc là muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta cũng nên?" Thư ký đáp lại nói.



Dương Hồng Lâm suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu, hắn biết bối cảnh của Từ gia rất cường đại. Mình chẳng qua là một doanh nhân mà thôi, cũng chẳng có ý nghĩa gì khi hợp tác với một người có quyền lực mạnh mẽ như thế.



" Có cần từ chối không?" Thư ký dò hỏi.



"Không cần!" Dương Hồng Lâm lắc đầu, "Đáp ứng bọn họ, xem tối nay bọn họ sẽ nói cái gì! Mặt khác, nhanh chóng liên lạc với người ở Thượng Hải, gần đây Đông Nam Á cần nhân lực cho nên gửi càng nhiều người đi càng tốt!"



"Vâng, không thành vấn đề!" Thư ký đáp lại một câu rồi gật đầu lùi ra ngoài.



Dương Hồng Lâm ngồi trên ghế, cảm nhận ánh mặt trời chiếu xuống, nhẹ nhàng nhắm lại ánh mắt của mình.



Anh nắng ấm áp khiến Dương Hồng Lâm có chút lười biếng, trong lúc vô tình ngủ thiếp đi.



Tới gần ban đêm, Dương Đan Ni vươn đầu ra nhìn một lúc lâu mới thấy Sầm Hạ ở phía xa xa vẫy tay với cô.



Dương Đan Ni gật đầu, cơ thể nhảy vọt một cái, đã từ trên cửa sổ nhảy xuống rồi ôm Sầm Hạ, hai người nhẹ nhàng bước ra khỏi trang viên Dương gia.



"Thế nào? Chị hiện tại có thể vượt nóc băng tường, còn không lợi hại sao!"



Dương Đan Ni khoe khoang, dắt cổ tay Sầm Hạ và nhanh chóng lên xe.



Sầm Hạ bĩu môi, "Em không quan tâm nhưng chị đã hứa với em, buổi tối hôm nay nhất định phải có kem Tràng Tiền, bằng không thì em sẽ không đi!"



"Yên tâm đi, chị đã nói dối em lúc nào chưa? Chị là chị đại của Đan Ni hội, một lời nói ra chắc như đinh đóng cột!" Dương Đan Ni khởi động xe, lao thẳng lên đường cái rồi nhanh chóng rời đi.



Sầm Hạ nghe lời này, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Nếu như không phải vì kem Tràng Tiền dụ hoặc, cô cũng sẽ không canh gác cho Dương Đan Ni.



Sau mười mấy phút, Dương Đan Ni dừng xe ngoài cửa ở một nhà hàng khách sạn.



Vương Lăng tiến tới, sắc mặt tôn kính nhìn Dương Đan Ni, "Chị Đan Ni,các anh em đều đã ở đây rồi, bọn họ đang chờ đợi chị tới!"



"Ừm!" Dương Đan Ni gật đầu nhìn lướt qua khách sạn rồi dùng phong thái như Nữ vương đi vào trong.



"Hôm nay em mới thu nạp thêm mấy người đàn em, em thấy rằng họ đều rất ổn.. ." Vương Lăng chỉ vào một vài người trong sảnh ở khách sạn rồi nói "Đây là Bàng Lượng, còn đây là Đỗ Tân Quang, và đây là Từ Tân!"



Dương Đan Ni đem ánh mắt lướt qua 3 người bọn họ rồi khẽ gật đầu.



"Chị đại?"



Thanh niên gọi là Từ Tân lộ ra rất có năng lực, khi nhìn tới Dương Đan Ni, khóe miệng hiện lên một chút giễu cợt, "Thật hân hạnh được gặp cô!"



Tiếng nói vừa dứt, Từ Tân vậy mà vươn tay mình ra muốn bắt tay cùng Dương Đan Ni.



Thoáng một cái, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.






Chương 835:





Làm đàn em không phải là cần cúi đầu chào sao?



Làm sao mà người này còn dám đi lên bắt tay với mình?



Dương Đan Ni cau mày quay người đi vào phía trong. Vương Lăng ở 1 bên hung hăng nhìn chằm chằm Từ Tân, "Ngươi cẩn thận một chút đi!"



Từ Tân lộ ra sự giễu cợt càng ngày càng rõ hơn, quay đầu nhìn 2 người bên cạnh rồi khẽ nhún vai đi theo sau lưng Vương Lăng.



Sau khi tiến thẳng vào trong, Dương Đan Ni mới cảm thấy mình được tôn kính.



"Xin chào chị đại!"



"Chị đại . ."



Từng thành viên của Đan Ni hội lập tức đứng lên và cúi đầu kính cẩn chào Dương Đan Ni, điều này thực sự khiến cho hư vinh của cô gái nhỏ này tăng cao.



Dương Đan Ni hé miệng cười, ánh mắt thị uy nhìn Sầm Hạ như thể đang khiêu khích.



Sầm Hạ méo miệng, không có chút ghen tị nào, đem đầu chuyển hướng sang một bên.



"Mọi người cứ ngồi xuống, thoải mái đi!" Dương Đan Ni mỉm cười, sau đó vung tay lên nói với tất cả các thành viên trong hội của mình, "Nào, tất cả ngồi xuống đi!"



"Chị đại bảo tất cả chúng ta ngồi xuống!"



Vương Lăng theo ở phía sau, dáng vẻ giống như là phó chủ tịch khoát tay với những người bên cạnh, "Không cần lễ nghi quá, chị đại của chũng ta rất dễ tính!"



Lời này hoàn toàn chính xác, mặc dù tính cách ngày bình thường của Dương Đan Ni hơi lập dị 1 chút nhưng đối với những người xung quanh này thì tính tình luôn rất tốt.



Đám người chậm rãi ngồi xuống xung quanh, xếp thành 1 vòng tròn lớn.



"Chị Đan Ni, kể từ lần cuối cùng chị rời đi, công việc kinh doanh của Đan Ni Hội của chúng ta vẫn chưa dừng lại! Ngành sản xuất tang lễ ở Bắc Kinh của chúng ta cũng đã bắt đầu hoạt động, lợi nhuận của quý vừa rồi cũng đã có. . ." Vương Lăng vừa nói, vừa lấy 1 tờ đơn trong tay đàn em rồi đưa cho Dương Đan Ni.



"Kiếm được tiền rồi sao?" Dương Đan Ni vui mừng khôn xiết, vội vàng mở tờ đơn ra, thấy trên đó có những con số.



"Đã kiếm được!" Vương Lăng ở một bên hưng phấn nói.



"Tốt!" Dương Đan Ni vung tay đứng lên, "Nếu như đã kiếm được tiền, vậy thì mọi người mở thắt lưng cho bụng đi, hôm nay ăn uống no nê, Đan Ni hội sẽ chi trả tất cả!"



"Được!"



"Cảm ơn chị đại. . ."



"Chị đại, chị thực sự là người tốt!"



Tinh thần Dương Đan Ni phấn chấn lên "Mọi người sau này đi theo Dương Đan Ni ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người!"



"Chị đại, Đan Ni hội chúng ta có phân chia cấp bậc gì không?" Lúc này, Từ Tân đang ngồi ở bàn phía ngoài cùng đứng lên, cầm ly rượu dò hỏi: "Chúng ta đã kiếm được tiền, cũng là bang hội tương đối nghiêm khắc, không phải là chúng ta cũng nên phân chia cấp bậc sao?"



Dương Đan Ni cau mày, đáy lòng có chút không vui, cô chưa từng nghĩ tới điều này trước đây, cũng không nghĩ vấn đề cấp bậc gì. Đan Ni hội hình thành là do cô cảm thấy vui vẻ và thú vị cho nên cô đã học theo người khác thành lập ra. Bên trong đều anh chị em với nhau, làm sao lại phân chi cấp bậc chứ?



"Tôi cũng cảm thấy là nên phân chia cấp bậc, nếu không thì sau này làm sao có thể phát triển được?" Bàng Lượng cũng nói.



"Đúng vậy, phân chia cấp bậc rõ ràng và phân công công việc rõ ràng hơn, như vậy thì địa vị của mỗi người trong bang hội sẽ được rõ ràng hơi!" Từ Tân nói.



Vương Lăng im lặng 1 chút, hăn cảm thấy Từ Tân nói cũng có lý.



"Tốt, vậy sau này chúng ta cũng phân chia cấp bậc. . ." Dương Đan Ni đáp lại.



"Làm sao để chia cấp bậc? Dựa theo năng lựa để phân chia? Hay là dựa theo thực lực? Không phải là sẽ tính theo thời gian gia nhập để phân chia chứ?” Từ Tân lại hỏi.



Dương Đan Ni có chút chán ghét nhìn cái tên Từ Tân này, "Vậy ngươi nói, nên dựa theo cái gì để phân chia cấp bậc?"



"Dựa theo thực lực đi. . . thực lực là nhất! Dù sao chúng ta cũng là một bang hội, mọi thứ đều phụ thuộc vào thực lực để phân chia cao thấp! Đan Ni hội sau này sẽ có được lợi nhuận, những người có thực lực cao thì địa vị cao, những người có địa vị cao thì sau này sẽ nhận được nhiều tiền hơn. . ." Từ Tân nói.



"Cũng được!" Dương Đan Ni trả lời một tiếng, "Vậy liền dựa theo thực lực để phân chia! Người có thực lực cao có thể ngồi ở vị trí cao trong Đan Ni hội!"



"Cao bao nhiêu?" Từ Tân lại vội vàng hỏi.



"Ngươi muốn cao bao nhiêu?" Dương Đan Ni có chút tức giận, cô cảm thấy Từ Tân này là muốn tới gây chuyện, căn bản không phải tới gia nhập hội của cô.



"Từ Tân, ngươi nói cái gì đó?" Vương Lăng quát lớn một câu.



Nhiều người xung quanh đều đem ánh mắt nhìn về phía Từ Tân, dường như muốn nhìn xem người này đến cùng muốn làm cái gì.



"Tôi cảm thấy. . . Bây giờ cái gì cũng đều dựa vào thực lực, nếu như thực lực cao thì ngồi vào chức chị đại của cô cũng không có gì sai. . ." Từ Tân nói một cách ngạc nhiên



Dương Đan Ni lập tức sửng sốt, sắc mặt có chút đỏ lên.



Các thành viên trong hội đều hít vào 1 hơi sâu, không nghĩ rằng Từ Tân này mới vừa đến liền nghĩ tới chuyện soán ngôi!



Đây không phải là tới gia nhập hội, mà là muốn tới để cướp chức vị hội trưởng rồi!



"Từ Tân, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Vương Lăng bỗng nhiên đứng lên, một tay chỉ vào Từ Tân, "Cút ra ngoài cho ta! Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là thành viên của Đan Ni hội nữa!"



"Ồ?" Từ Tân cười chế nhạo, lui về phía sau hai bước, "Được, nếu các người không đồng ý dùng thực lực để phân chia thì tôi còn theo các người làm gì? Chẳng qua là trước khi đi, tôi có lời muốn nói với mọi người đang ngồi ở đây, hôm nay tôi rời đi thì sau này cũng sẽ tới mấy người thôi, ở trong cái hội này cho dù mấy người có năng lực hay thực lực cũng đều phải ngồi dưới mông của Dương Đan Ni mà thôi”



"Từ Tân, ngươi nói cái gì đó?" Vương Lăng giận dữ.



"Tôi chỉ muốn nói cho bọn họ biết rằng sẽ không bao giờ nổi danh được khi ở trong Đan Ni hội này!" Từ Tân nói xong, quay người đi ra bên ngoài.



Lúc này, những người xung quanh đều nhao nhao đem ánh mắt của mình nhìn về phía Dương Đan Ni. Trong đôi mắt này dường như ẩn chứa ý dò hỏi, đặc biệt là lời nói vừa rồi của Từ Tân, mãi mãi cũng không có ngày nổi danh, đến cùng có phải là thật hay không?.



"Dừng lại!"



Dương Đan Ni nổi giận, bên trong ánh mắt hiện lên lửa giận, "Ngươi muốn như thế nào? Thông qua thực lực tới thách thức quyền uy của ta ở trong hội sao?"



"Không sai!" Từ Tân dừng lại, quay đầu mỉa mai nhìn Dương Đan Ni, "Trên thế giới này không phải đều như vậy sao? Người có năng lực mới có thể ngồi trên vị trí cao, nếu như không có năng lực thì tốt nhất tránh vị trí này ra. . ."



Dương Đan Ni lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Tân, bên trong ánh mắt hiện lên sự tức giận.



Từ Tân không quan tâm chút nào, nhìn những người xung quanh rồi cười nói: "Nói thật, mấy người không biết được rằng tôi là người của Từ gia ở phương bắc! Có thể mấy người không biết nhưng tôi có thể nói cho mấy người biết rằng Từ gia ở phương bắc còn cường đại hơn nhiều so với Dương gia ở Bắc Kinh, mà tôi cũng có năng lực đẫn dắt mọi người đi tới 1 tương lai tốt đẹp hơn!"



Oà . .



Đám người xung quanh sôi trào lên.



Cái này làm gì là cướp đoạt vị trí chứ, đấy chính là muốn cướp đoạt luôn cả Đan Ni hội rồi.






Chương 836:





"Im ngay!" Vương Lăng giận dữ.



Dương Đan Ni tức giận đỏ mặt lên, "Ngươi muốn cướp đoạt vị trí hội trưởng, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không!"



"Tốt!"



Từ Tân tiến lên một bước, triển khai tư thế, "Dương chị đại, để tránh cho mọi người nói tôi khi dễ phụ nữ, tôi sẽ nhường cô đánh 3 cái, nếu sau 3 cú đánh mà cô không thể đánh bại tôi thì tôi sẽ không khách khí nữa!"



"Không cần!" Dương Đan Ni quay người đi ra ngoài, nội lực trên người toả ra.



"Tới đi!" Từ Tân nhìn dáng vẻ của Dương Đan Ni, không khỏi cười ha ha.



Dương Đan Ni tức giận tới mức giơ tay lên đánh Từ Tân một cái, cô mặc dù có sức mạnh nhưng chưa từng đánh nhau với ai, trong lúc nhất thời không biết nên đánh nhau như thế nào. Nhưng cho dù là như vậy thì tốc độ và sức mạnh của cô ấy cũng không phải là thứ mà Từ Tân có thể so sánh được.



Tiếng nói vừa dứt, Từ Tân còn chưa kịp phản ứng liền bị Dương Đan Ni tát 1 cái thật mạnh.



Bụp. . .



Toàn bộ người trong phòng đều im lặng, không ngờ rằng Dương Đan Ni chỉ là tiện tay tát 1 cái.



Từ Tân lảo đảo lui về phía sau hai bước, khóe miệng tràn ra một vệt máu, "Tiện nhân, ngươi muốn chết sao!"



Tiếng nói vừa dứt, Từ Tân đã động thủ. Lúc này ai còn quan tâm tới ga lăng nữa chứ? Ăn phải thiệt thòi thì tất nhiên phải trả lại, nếu không thì làm sao còn giữ thanh danh của Từ gia được nữa?



Dương Đan Ni có chút nghiêm nghị, nhìn Từ Tân lao đến rồi tiếp tục giơ cổ tay lên tát 1 cái.



Lần này Từ Tân muốn ngăn cản nhưng căn bản là ngăn cản không nổi, trực tiếp bị tát bay ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.



"Hay!"



Vương Lăng phản ứng lại, lập tức đứng lên rồi la hét ầm ỹ, "Chị Đan Ni thật mạnh! Chị Đan Ni thât bá đạo! Loại người thế này không cần nương tay, đừng để cho hắn kiêu ngạo ở đây!"



"Chị Đan Ni thật bá đạo!"



Nhiều thành viên trong hội cũng la hét theo, bọn hắn đều đã đi theo Dương Đan Ni được 1 thời gian dài và đối với Dương Đan Ni đều có chút tình cảm. Chưa cần nói gì đến cấp bậc trong Đan Ni hội, bọn họ thấy Dương Đan Ni ăn miếng trả miếng liền lập tức thoả mãn.



Sắc mặt Từ Tân lúc đỏ lúc trắng nhìn Dương Đan Ni, sau đó lạnh giọng nói ra: "Tốt, ngươi chờ đó, đi. . ."



Tiếng nói vừa dứt, Từ Tân quay người đi ra ngoài cửa. Cứ tưởng mình đến đây là để cướp Đan Ni hội, nhưng không ngờ lại bị Dương Đan Ni đánh nhiều như vậy. Hăn không phải là thằng ngu không biết gì, đương nhiên có thể cảm nhận được sự cường đại của Dương Đan Ni, cho nên không cần ở lại đây nữa.



"A. . ."



"Chị Đan Ni, chị quá lợi hại!"



Những người xung quanh hét lên và rồi rít chúc mừng, dường như cảm thấy Dương Đan Ni rất khó lường!


Dương Đan Ni tràn đầy tự tin, vung tay lên rồi dương dương tự đắc nói: "Cái này cũng chẳng có gì, ta hiện tại đã là cao thủ rồi, đối phó với đám lâu la thế này thì không cần tốn sức!"



"Đúng đúng đúng. . . Chị Đan Ni là cao thủ!"



"Cao thủ!"



Những người xung quanh tấm tắc khen ngợi, trông họ rất vui.



Sầm Hạ trơ mắt nhìn cảnh này, nhếch miệng không nói gì, mà Dương Đan Ni trở lại vị trí của mình, cầm ly rượu lên rồi một lần nữa nói ra: "Hôm nay là ngày Đan Ni hội gặp mặt, chúng ta cùng nhau uống 1 ly đi. . ."



Đám người nhao nhao nâng ly của mình lên, cảm thấy lời nói của Dương Đan Ni lúc này, phi thường bá khí.



Rầm. . .



Lúc này, cửa phòng bị đá văng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát bước vào.



"Ai là Dương Đan Ni?"



Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút choáng váng. Bọn hắn đều là tiểu lưu manh, ngày bình thường sợ nhất chính là nhìn thấy cảnh sát, không nghĩ tới lần này cảnh sát thực sự tìm đến cửa khiến bọn hắn có chút kinh hãi.



"Ta là Dương Đan Ni!" Dương Đan Ni đứng dậy, cau mày lại.



"Còn có chút trách nhiệm!" Mã Lâm cười lạnh, nói với 3-4 người cảnh sát phía sau: "Mang đi!"



"Dừng tay!"



Dương Đan Ni lập tức hét lên, "Các ngươi làm gì? Dựa vào cái gì muốn đem ta mang đi?"



"Đúng đấy, chị Đan Ni bị làm sao chứ? Các ngươi định bắt chị ấy đi sao?" Vương Lăng đứng lên, có chút không phục nói.



Mã Lâm cười lạnh một tiếng, " Tập hợp đám đông để đánh nhau, chẳng lẽ còn muốn ung dung sống ngoài vòng pháp luật à? Chúng tôi đã nhận được báo cáo nói rằng cô đang thành lập một băng nhóm và hành hung người khác, cô đi tới đồn cảnh sát với chúng tôi một chuyến. . ."



Dương Đan Ni ngay lập tức choáng váng, cô không ngờ rằng cảnh sát sẽ đến bắt cô ấy vì những lý do này.



"Đi thôi!"



"Chờ một chút!" Dương Đan Ni vung tay lên, "Ta muốn gọi điện thoại cho ba ta!"



"Được!" Mã Lâm dường như không quan tâm, lạnh lùng nhìn Dương Đan Ni.



Dương Đan Ni vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Dương Hồng Lâm nhưng mà chuông reo hồi lâu vẫn không có ai bắt máy.



Dương Đan Ni hoảng sợ một chút, ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt giễu cợt của Mã Lâm, giống như cô đã hiểu ra điều gì đó.



"Mang đi!" Mã Lâm vung tay lên.



Trong ánh mắt của Dương Đan Ni có chút hơi nước, " Không liên quan gì đến những người này, để bọn họ rời đi đi!"



" Rời đi? Không ai có thể rời đi! Mang tất cả đi!" Mã Lâm cười lạnh, trực tiếp đem mọi người kéo ra ngoài , ngay cả Sầm Hạ cũng không bỏ qua.



Dương Đan Ni hoảng hốt, muốn gọi điện lại cho Dương Hồng Lâm nhưng bị Mã Lâm trực tiếp từ chối.



Lúc này, Dương Hồng Lâm đang ngồi cùng với người của Từ gia.



Người của Từ gia tới, là một cặp vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi. Nam thì nho nhã hiền lành, nữ thì đoan trang thanh tú, chỉ là hai người lời nói ra nhưng lời nói hai người nói ra đều che giấu sát ý.



"Anh Dương giúp Đường gia trong nhiều năm như vậy, chắc hẳn là anh biết rõ mọi chuyện trong Đường gia chứ? Tôi cũng không cần gì nhiều, chỉ muốn biết Đường gia trong những năm gần đây, có hành động gì mờ ám không thôi. . ." Từ Vĩ dựa người vào ghế ngồi, hai đặt ở trên đùi, thoải mái nói chuyện: "Chúng ta đều là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám, Từ gia chúng ta cùng Đường gia đã có một chút xích mích! Anh Dương nếu như có thể cung cấp một chút nội tình của Đường gia, Từ gia chúng ta bắt đầu từ tối nay sẽ luôn ủng hộ việc làm ăn của anh!"



Dương Hồng Lâm nhướng mày, nhịp tim hơi đập nhanh hơn.



" Anh Dương không cần phải căng thẳng như vậy, chúng tôi chỉ ở đây hỏi thăm một chút mà thôi. . ." Triệu Nhị vừa cười vừa nói.



"Không sai, chính là tới hỏi thăm một chút mà thôi!" Từ Vĩ cũng cười một tiếng, sau đó nói ra: " Thật ra với năng lực của anh Dương, một mình cũng có thể làm được chuyện gì đó, vì cái gì cứ phải đi theo người của Đường gia chứ?"



"Tôi, Dương Hồng Lâm cả đời này đều không muốn ra mặt cho nên tôi thích đi theo người của Đường gia. . ." Dương Hồng Lâm mỉm cười, "Hai vị, chuyện 2 người muốn biết, tôi có thể không giúp được!"



"Ồ?" Từ Vĩ sửng sốt một chút, mỉm cười, "Nếu vậy. . . Nếu nói như vậy, đối với anh sẽ có tổn thất lớn!"






Chương 837:





Dương Hồng Lâm nhìn Từ Vĩ, mỉm cười, đứng lên, " Dương Hồng Lâm đời này, còn không có tổn thất nào là không thể gánh chịu!"



"Ồ? Thật sao?" Từ Vĩ cười cười nói ra: " Ví dụ như mất đi một đứa con gái, anh cũng có thể chịu sao?"



Dương Hồng Lâm đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Từ Vĩ, "Ngươi có ý gì?"



"Không có ý gì! Chỉ là có người nói với tôi rằng con gái anh tụ tập gây rối và đánh người khác, có thể phải vào đồn cảnh sát ở 1 thời gian!" Từ Vĩ đứng lên, thần sắc ngạo mạn đi ra ngoài cửa, "Tôi cho anh một đêm thời gian để nghĩ kỹ xem anh có thể chịu được tổn thất này không!"



Triệu Nhị cũng đứng dậy đi ra ngoài cửa, trên mặt kiêu ngạo nở nụ cười.



Dương Hồng Lâm đứng ngây tại chỗ, nhìn hai người rời đi, lúc này mới vội vã lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Dương Đan Ni nhưng mà sau khi gọi vẫn không có ai nhấc áy.



"Lão gia, có tin tức truyền tới, nói rằng tiểu thư cũng Sầm Hạ hình như đã xảy ra chuyện và họ đã bị người của đồn cảnh sát đưa đi. . ."



"Đi, đi qua đó xem thế nào!" Dương Hồng Lâm cắn răng, quay người đi ra ngoài.



Dương Hồng Lâm ra khỏi khách sạn, vừa định lái xe đi thì nhìn thấy Từ Vĩ ở cách đó không xa đã kéo cửa kính xe xuống.



Từ Vĩ mang theo vẻ tươi cười đầy trêu tức nói ra, "Anh Dương, tôi cảm thấy anh là 1 người hiểu chuyện! Đường gia mặc dù có chút thế lực nhưng nơi này dù sao cũng là Trung Quốc, cần phải tuân thủ theo phép tắc của Trung Quốc! Nếu anh có thể suy nghĩ rõ ràng, tốt nhất thì gọi điện cho tôi càng sớm càng tốt, nếu không, tôi mà đổi ý thì không dễ dàng như bây giờ nữa đâu!"



Tiếng nói vừa dứt, Từ Vĩ mỉm cười, ấn cửa xe lên rồi nhanh chóng rời đi.



Sắc mặt Dương Hồng Lâm vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay để người lái xe vội vàng đến đồn cảnh sát.



Đây chính là âm mưu của Từ gia, một cái bẫy nhắm thẳng vào Dương Hồng Lâm. Bọn hắn dùng Dương Đan Ni là để lợi dụng Dương Hồng Lâm.



Dương Hồng Lâm hít một hơi thật sâu, cảm thấy có chút mệt mỏi, dựa vào trên ghế nhắm mắt lại.



Sau nửa giờ, xe dừng bên ngoài đồn cảnh sát.



Dương Hồng Lâm vội vã xuống xe, đi thẳng vào trong đồn cảnh sát.



Sau khi hai cảnh sát nhìn thấy Dương Hồng Lâm, họ lập tức bước tới “Xin hỏi ...”



" Tôi đang tìm cục trưởng của anh !" sắc mặt Dương Hồng Lâm vẫn bình tĩnh.



" Tôi thực sự xin lỗi, cục trưởng của chúng tôi không có ở đây!!" Mã Lâm từ trong văn phòng đi ra, mỉm cười với Dương Hồng Lâm mỉm cười " Anh Dương, nếu anh có chuyện gì thì có thể trao đổi với tôi, tôi sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của anh!"



" Tôi muốn gặp con gái của tôi!" Dương Hồng Lâm trầm giọng nói.



"Xin lỗi, con gái của anh đang là 1 nghi phạm bị giam giữ. Theo quy định của chúng tôi, anh không đủ quyền để gặp được con gái của mình!" Mã Lâm cười rất tế nhị.



Dương Hồng Lâm ủ rũ nói, " Tôi đưa luật sư đến, để luật sư gặp con gái của tôi . . ."



"Xin lỗi, việc này rất lớn cho nên luật sư cũng không thể gặp được. . ." Mã Lâm khoát tay, hiện lên bộ dáng thiếu kiên nhẫn, "Anh nên rời khỏi đây ngay và chờ đợi thông báo của chúng tôi! Nếu có tin tức nào mới, chúng tôi sẽ gọi cho anh càng sớm càng tốt!"



Dương Hồng Lâm cắn răng và nheo mắt lại.



"Anh Dương, không nên ở chỗ này ảnh hưởng tới công vụ, nếu không, chúng tôi có thể bắt anh ngay lập tức!" Mã Lâm cười nhạt một tiếng.



"Được!" Dương Hồng Lâm nặng nề nói một câu, xoay người bước ra ngoài.



Ra khỏi đồn cảnh sát, Dương Hồng Lâm căm hận ngẩng đầu lên, lửa giận trong lòng không còn kiềm chế được nữa. Chuyện này, nói trắng ra chính là Từ gia đã làm, Từ gia muốn đối phó với Đường gia nhất định sẽ động thủ với những người cấp dưới như ông trước. Muốn cứu con gái của mình ra, chỉ sợ là phải xem kết quả của việc Đường gia cùng Từ gia tranh đấu.



"Lão gia, làm sao bây giờ?"



"Đi, trở về gọi điện cho Đường Ân!" Dương Hồng Lâm bình tĩnh xoay người đi về phía xe.



Khi Đường Ân nhận được điện thoại thì máy bay cũng vừa bay lên trời. Nghe giọng nói trong điện thoại, Đường Ân im lặng hồi lâu, rồi nói một câu, "Chú Dương, chú đừng lo, chuyện này cứ giao cho cháu!"



"Được !" Dương Hồng Lâm gật đầu.



Viên Chi Am ở một bên, nghi ngờ dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"



"Hẳn là mấy cái thế gia trên núi động thủ. . ." Đường Ân trầm ngâm một chút, giải thích nói: "Nếu như không đoán sai, nghe nói Từ gia này cùng Triệu gia của Vương Ốc Sơn có chút quan hệ! Từ Vĩ lúc trước cưới dì của Triệu Thanh, hiện tại cũng đã có một chút địa vị!"



"Vậy làm sao bây giờ?" Viên Chi Am nhẹ giọng dò hỏi.



Đường Ân suy nghĩ một chút, nhẹ lắc đầu, anh hiện tại vẫn chưa có cách nào giải quyết tốt chuyện này.



Viên Chi Am nhìn Đường Ân không nói gì, cũng ngoan ngoãn im lặng, không hỏi thêm điều gì nữa.



Cả hai đều cảm thấy hơi đau đầu vì chuyện của Từ gia nhưng cả hai đều không biết rằng cuộc tấn công lần này của Từ gia không chỉ là nhắm vào Dương Hồng Lâm ở Bắc Kinh, mà ngay cả Hàn gia cũng lọt vào tầm ngắm của họ.



Lúc này, bầu không khí trong phòng khách của Hàn gia trông rất ảm đạm.



Hàn Thất Lục ngồi ở vị trí chủ thượng, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại nhìn qua những người Hàn gia đang ở nơi này, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.



"Thất Lục, chuyện này tôi cảm thấy là không có vấn đề gì!" Hàn Phi ở một bên nói ra, một tay khoác lên thành ghế sofa, "Trước kia, Hàn gia chúng ta làm việc gì cũng đều là nhìn sắc mặt của Đường gia, hiện tại có 1 gia tộc khác nguyện ý đem chúng ta vớt ra khỏi vũng bùn của Đường gia, chuyện này đối với Hàn gia có cái gì là không tốt chứ?"



"Tôi cũng nghĩ giống vậy!" Hàn Thụy cũng mở miệng nói ra.



"Mọi người cũng đều nghĩ như vậy sao?” Hàn Thất Lục ngẩng đầu liếc nhìn các cô chú xung quanh, những người này đều là trụ cột trong gia đình, mặc dù ngày bình thường đều do Hàn Thất Lục đảm đương việc lớn trong nhà nhưng ý kiến của bọn họ cũng không thể bỏ qua.



"Chung ta nghĩ là . ." Một người nhà họ Hàn đứng lên, liếc nhìn về phía Hàn Phi, cười nói: "Nếu đúng như những gì Hàn Phi nói, tôi cảm thấy chuyện này cũng không tệ!"



"Đúng, nếu đúng như vậy thì chúng ta đang bám vào 1 cành cây cao!"



"Đúng, Từ gia mấy năm nay phát triển rất tốt, nếu chúng ta có thể cùng Từ gia thông gia, nhất định có thể thu được nhiều lợi ích!"



"Yên tâm, các cô chú yên tâm đi, hôm qua cháu đã gặp Từ Mỹ Hân của Từ gia rồi, bọn cháu đều có cảm tình với nhau, cháu cảm thấy có thể tán đổ được cô ấy!" Hàn Phi đứng ra, vỗ ngực nói: "Chỉ cần cháu cưới được Từ Mỹ Hân, Hàn gia chúng ta còn sợ cái gì nữa? Về sau chính là 1 đoạn dường bằng phẳng cho chúng ta đi. . ."






Chương 838:





Hàn Thất Lục nghe những lời này, trong mắt lộ ra cảm giác khinh thường.



Thông gia?



Các gia tộc lớn thường sẽ kết thông gia với nhau nhưng điều đó còn phải xem về bối cảnh, thực lực của 2 bên có tương đương nhau hay không, có môn đăng hộ đối hay không. Hàn gia mặc dù có chút thực lực ở Thượng Hải nhưng cũng chỉ hạn chế trong lĩnh vực kinh doanh.



Từ gia là cái gì?



Từ gia qua nhiều năm qua đều đắm chìm trong sức mạnh, không ngừng thăng tiến và được xem như mãnh thú ở phương bắc. Mãnh thú này sẽ kết thông gia với Hàn gia sao? Hơn nữa, còn đem con gái của mình gả cho loại người như Hàn Phi sao?



"Tôi nghĩ chuyện này cũng khả thi!" Hàn Thụy cũng háo hức lên tiếng "Nếu như tôi chưa kết hôn rồi, có lẽ tôi cũng muốn liên lạc với con gái của Từ gia 1 chút. . . Hiện tại xem ra, lúc trước Đường Ân quấy nhiễu hôn sự của Hàn Phi, đối với Hàn Phi cũng là chuyện tốt!"



"Đúng vậy. . . Cái này gọi là trong hoạ có phúc! Ha ha ha. . . Khả năng Đường Ân cũng không nghĩ tới, Hàn phi này lại có thể kết hôn được với con gái của Từ gia!" Hàn Phi cười cười nói.



"Đường Ân là tên mà 2 cậu được phép gọi sao?" Hàn Thất Lục có chút tức giận, lạnh lùng đảo qua 2 anh em này.



Hai anh em sững người trong giây lát, bởi vì uy áp của Hàn Thất Lục thường ngày khiến cho bọn họ có chút thất thần. Nhưng mà khi lấy lại được tinh thần, lại có chút tức giận.



"Đường Ân thì thế nào chứ? Chỉ là cái tên mà thôi, hơn nữa nếu tôi thật sự thành con rể của Từ gia, đừng nói là Đường Ân, xem như Đường Kiến Quốc ở trước mặt tôi cũng không dám phàn nàn gì!" Hàn Phi lập tức phản bác.



Ầm. . .



Hàn Thất Lục vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn xung quanh, "Chuyện này tôi không đồng ý! Hàn Phi, nếu là cậu muốn tìm một người môn đăng hộ đối, Hàn Thất Lục này nhất định sẽ không phản đối nhưng nếu là tìm tới con gái của Từ gia, vậy thì cút ra khỏi Hàn gia cho tôi!"



"Hàn Thất Lục, chị muốn làm gì? Có phải chị cho rằng Hàn gia chỉ là của một mình chị? Chị muốn làm gì cũng được hay sao? Ngay cả chuyện hôn nhân của tôi mà chị cũng muốn quản?" Hàn Phi cũng đứng lên, trước kia hắn không có sức cùng Hàn Thất Lục tranh đấu nhưng bây giờ đã có Từ gia làm chỗ dựa, hắn sẽ không sợ hãi Hàn Thất Lục chút nào nữa.



"Tôi nói không được là không được, cậu còn muốn kết hôn với người của Từ gia thì ngay lập tức cút khỏi nơi này cho tôi!" Hàn Thất Lục nói xong, lạnh lùng nhìn mọi người ở đây rồi bước ra khỏi phòng khách.



Người của Hàn gia có chút kinh ngạc nhìn nhau 1 cái, không ngờ Hàn Thất Lục lại có thể cáu gắt như vậy.



Đối với việc này, đa số người Hàn gia đều cho rằng đây chính là một cái cơ hội cho Hàn gia, nếu như đánh mất cơ hội này, không biết Hàn gia còn cần phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa. Mà trong mắt của Hàn Thất Lục, cái này căn bản cũng không phải là một cái cơ hội, đây chính là một cái bẫy.



Thông gia?



Hôn nhân không tồn tại, thứ tồn tại chỉ là kế sách mà Từ gia dùng để đối phó với Đường Ân mà thôi. Sau khi đối phó xong với Đường gia, Từ gia còn để Hàn gia tồn tại nữa sao?



Chắc chắn sẽ không!



Đến lúc đó, tùy tiện tìm một cơ hội rồi nuốt chửng Hàn gia, liệu Hàn gia có còn tồn tại được ở Thượng Hải nữa hay không?



Hàn Thất Lục đã suy nghĩ thấu đáo và đương nhiên sẽ phản đối chuyện này, nhưng mà người của Hàn gia lại rất tức giận.



"Tôi thấy là Hàn Thất Lục đã đem chính mình trở thành tổ tông Hàn gia rồi!" Hàn Phi tức giận đứng lên, ngực có chút phập phồng lên xuống, mở miệng mắng to: "Thứ gì không biết? Thực sự coi mình là thiên vương sao? Dì Kỳ lúc đầu không biết nghĩ thế nào mà lại giao Hàn gia cho loại người này chứ?"



"Đừng nói nữa!" Hàn Thụy kéo Hàn Phi.



"Sao anh lại không cho em nói chứ?" Hàn Phi giận dữ, quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Thụy, "Anh, trước đó em cũng Đường Ân có chuyện gì, anh chẳng nhẽ không biết sao? Là do hắn ta mà em phải từ bỏ vị hôn thê của mình! Hiện tại e có quan hệ tốt khác, lại vì Đường gia mà cắt đứt tiếp sao?"



Những người có mặt đều cúi đầu không nói gì, họ biết những gì Hàn Phi nói là thật.



Hàn Thụy cũng khẽ thở dài, lắc đầu nói: "Hay là để chuyện này từ từ đi?"



"Từ từ cái mẹ gì chứ!" Hàn Phi nói một câu, quay người đi ra ngoài cửa.



Từ từ?



Từ từ tới bao giờ? Từ từ tới lúc Từ Mỹ Hân không có tình cảm nữa mới đi nói chuyện hôn nhân với Từ gia sao?



Một đường thẳng ra khỏi biệt thự Hàn gia, sắc mặt Hàn Phi tái mét kéo cửa 1 chiếc xe đang đậu bên ngoài biệt thự rồi đi vào



"Anh Phi, thế nào rồi? Hàn gia đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi sao?"



Trong xe vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn Hàn Phi đầy mong đợi, "Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"



"Không. . . Không có!" Hàn Phi lắc đầu rồi nói ra: "Người nhà của anh đều là 1 đám cứng đầu, cổ hũ…Em đừng lo lắng, 3 ngày sau anh sẽ cho em 1 câu trả lời chắc chắn!"



"Ừm!" Từ Mỹ Hân gật đầu nắm tay Hàn Phi, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nói: " Khả năng là gia thế của em đã tạo cho anh nhiều áp lực lớn nhưng mà anh yên tâm, ba em đã nói rồi, chỉ cần chúng ta kết hôn thì sau này anh làm gì, Từ gia đều sẽ ũng hộ anh. Dù anh không làm được gì thì ba em nhất định cũng để anh trở thành niềm kiêu hãnh của Từ gia.”



Hàn Phi cảm động, nắm chặt tay của Từ Mỹ Hân và gần như rơi nước mắt.



Có vợ con như thế này, còn cầu mong gì nữa?



Hàn gia không thể cho hắn sự ấm áp nên đó không còn là nhà của Hàn Phi nữa, người trước mắt này mới là thứ mà Hàn Phi thực sự muốn có.



"Ba vừa gọi em, nói là nếu như hai người chúng ta kết hôn, ông ấy nhất định sẽ để người trong Từ gia giúp đỡ chuyện làm ăn của Hàn gia! Đến lúc đó, các anh cùng với Đường gia. . ." Từ Mỹ Hân thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.



"Mỹ Hân, em không cần nhắc tới Hàn gia làm gì, bọn họ đều là một đám ngu xuẩn! Bọn họ không đáng để chúng ta tốn sức cũng không đáng để Từ gia phải tốn sức!" Hàn Phi lắc đầu, nhẹ nói: "Em yên tâm đi, anh biết Từ gia là thực lòng với anh nên anh sẽ không để cho Từ gia mất lòng đâu. . ."



"Ừm. . . Chẳng qua Hàn gia vẫn là nhà của anh, anh không thể mặc kệ buông tay như vậy được.” Từ Mỹ Hân gật đầu, thở dài, "Ba em cũng mới vừa nói, Hàn gia dù sao cũng là thương nhân, khó tránh khỏi việc đụng chạm đến một chút chính sách, nếu như Hàn gia thật sự đụng chạm vào chính sách nào đó, anh có thể nói cho em biết trước, em sẽ để cho người nhà của em giúp Hàn gia xử lý. Theo cách này, em cũng có thể lưu lại ấn tượng tốt trong Hàn gia!"



"Mỹ Hân, thực sự là khổ cho em quá!" Hàn Phi cảm động ôm chặt lấy Từ Mỹ Hân, cúi đầu hôn lên, một tay đã nhẹ nhàng mở cúc áo của Từ Mỹ Hân ra.






Chương 839:





Từ Mỹ Hân có chút giận dữ, đối mặt với dạng người ngu ngốc như Hàn Phi này, cô không có bất kỳ sự hứng thú nào. Nhưng mà nghĩ tới việc Từ gia đã giao cho cô, Từ Mỹ Hân chỉ có thể nhẫn nại rồi ôm chặt Hàn Phi.



Hàn Phi càng ngày càng mãnh liệt hơn, xé toạc quần áo của Từ Mỹ Hân rồi sau đó đè lên người Từ Mỹ Hân.



Từ Mỹ Hân cảm thấy buồn nôn nhưng cô cũng là người đã từng trải nên chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đem chuyện này xem như không có gì.



"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em!"



Lúc Hàn Phi sắp hành sự thành công, Từ Mỹ Hân ôm lấy hắn, vặn vẹo lấy bờ eo của mình rồi nói "Anh không muốn ba em giúp Hàn gia các anh sao?"



"Muốn, đương nhiên là muốn! Lát nữa anh sẽ trở về tìm hiểu, nếu thực sự đụng chạm vào chính sách nào đó, anh sẽ báo cho e ngay lập tức!" Hàn Phi nói.



"Ừm!" Từ Mỹ Hân nhẹ nhàng đáp ứng , lông mày hơi nhíu lại.



Lúc này, máy bay của Đường Ân cũng đã hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.



Sau khi đi xuống cầu thang máy bay, anh lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.



Nâng cổ tay lên, Đường Ân nhìn lướt qua thời gian, lúc này đã là sáng sớm.



Reng reng reng. . .



Chuông điện thoại đột ngột vang lên.



Đường Ân kết nối điện thoại, bên trong truyền đến giọng của Đường Kiến Quốc, "Vương Lão đã ngủ rồi nhưng cũng đã ra lệnh cho người tới đó rồi, con tới đó liên lạc 1 chút xem sao!"



"Vâng!" Đường Ân gật đầu.



"Tình huống bên kia tương đối mẫn cảm, con cần phải chú ý nhiều hơn!" Đường Kiến Quốc nhẹ giọng dặn dò.



"Con biết rồi!" Đường Ân gật đầu, cúp điện thoại rồi nhẹ nhàng sờ sờ lông mày của mình. Chuyện này thực sự nhạy cảm, nếu không được giải quyết đúng cách thì sẽ càng trở nên phức tạp hơn.



"Rất phiền phức sao?" Viên Chi Am ở một bên dò hỏi.



Đường Ân lắc đầu.



Sau nửa giờ, xe dừng bên ngoài đồn cảnh sát.



Đường Ân xuống xe liền nhìn thấy một thanh niên dáng vẻ nho nhã đứng ở bên ngoài đồn cảnh sát, nhìn thấy Đường Ân xuống xe liền mang theo sáu bảy người đi tới.



"Đường Ân?"



Đường Ân gật đầu và duỗi tay ra "Không sai!"



"Tôi xin tự giới thiệu 1 chút, tôi là Hoàng Đình, là thư ký của Vương Lão. . . Chuyện này tôi đã tìm hiểu rồi, một vài điểm vẫn có chút khó giải quyết!" Hoàng Đình mỉm cười, thái độ rất tốt, "Qua bên này nói chuyện chứ?"



"Được!" Đường Ân gật đầu rồi đi theo Hoàng Đình vào trong xe của hắn.



Hai người ngồi vào trong xe, Hoàng Đình nhìn về phía Đường Ân, "Có muốn uống chút gì không?"



"Không cần, vẫn nên nói chuyện đi!" Đường Ân khoát tay.



"Cậu trưởng thành hơn là tôi tưởng!" Hoàng Đình mỉm cười, không có quá nhiều khách sáo, nhẹ nhàng nói: "Cậu hẳn là đã biết rõ chuyện này! Từ gia cùng Vương Ốc Sơn có chút quan hệ, chuyện này chính xác là đang nhắm vào cậu, tôi nghĩ là cậu hiểu rõ hơn ai hết!"



Đường Ân gật đầu, cũng biết chuyện này.



"Vương Lão có ý là, ông ấy hiện tại có thể bảo vệ được nhưng e rằng phải làm 1 số việc!" Hoàng Đình mỉm cười, đặt hai tay lên đầu gối "Cậu yên tâm, Vương Lão không phải là muốn cậu giao ra lợi ích gì, mà là muốn nói cho cậu một sự thật! Vương Ốc Sơn mới là gốc rễ của vấn đề này!"



Đường Ân hơi khẽ cau mày, bên trong ánh mắt hiện lên một chút ngưng trọng.



"Chuyện này nếu như giải quyết được thì sau này cậu cũng sẽ gặp chuyện tương tự mà thôi. . ." Hoàng Đình mỉm cười.



"Nói như vậy, Vương Lão là muốn tôi giải quyết chuyện của Vương Ốc Sơn sao?" Đường Ân cau mày dò hỏi.



"Giải quyết? Với sự hiểu biết nhiều năm của tôi về những bí ẩn thế gia đó, thật khó để giải quyết vấn đề này! Chỉ cần cậu giết chết 1 người của bọn họ thì có thể trả gía bằng cách phá sản cũng không là gì đối với họ, bọn họ cũng sẽ bày ra dáng vẻ cao ngạo rồi sẽ nói thưởng cho cậu sự sống mà thôi. . . Nhưng cậu đã giết nhiều người như thế, những thế gia này chắc chắn sẽ không để yên!" Hoàng Đình rút tay lại rồi đặt lên mặt bàn "Cậu hiểu ý của tôi không?"



Đường Ân nhíu mày thật sâu, đã rõ ràng phần nào rồi.



"Bây giờ cậu và bọn họ là kẻ thù không đội trời chung rồi. . . Hoặc là cậu để cho người của Vương Ốc Sơn hoàn toàn bội phục, hoặc là cậu sẽ mất đi tất cả, thậm chí là mất đi cả mạng sống của mình!" Hoàng Đình nhẹ nhàng mở miệng.



"Vương Lão có ý thế nào?" Đường Ân nhẹ giọng hỏi.



" Ý của Vương Lão rất đơn giản, cậu làm cái gì thì ông ấy đều ủng hộ!" Hoàng Đình mở miệng.



Đường Ân sửng sốt một chút, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng. Lời nói của Hoàng Đình đã rất rõ ràng, nếu như mình cùng Vương Ốc Sơn đối đầu, vậy thì Vương Lão cũng vui vẻ đứng xem, nếu thực sự có thể diệt được mấy cái thế gia này thì đối với Vương Lão cũng là chuyện tốt. Nếu như mình lựa chọn xin lỗi, như vậy thì cục diện cũng trở nên ổn định lại, Vương Lão cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy.



"Ý của cậu thế nào?" Hoàng Đình nhìn Đường Ân, khẽ mỉm cười, " Cá nhân tôi cho rằng, lần này Vương Lão có thể giúp cậu được nhưng lần sau có thể sẽ phiền phức hơn. . . Từ gia sẽ tiếp tục làm khó cậu mà Vương Lão lại không giúp cậu hết lần này tới lần khác được!"



"Tôi hiểu được…!" Đường Ân ngẩng đầu, cũng cười một tiếng, "Sau chuyện này, tôi sẽ tới Vương Ốc Sơn một chuyến!"



"Tốt!" Hoàng Đình dường như rất hài lòng với chuyện này, "Cậu ở đây chờ tôi, tôi vào đưa người mang ra!"



"Được!"



Đường Ân gật đầu, tựa người vào ghế, trong lòng có chút nặng nề.



Hoàng Đình xuống xe, mang theo sáu bảy người tiến vào đồn cảnh sát.



Đường Ân nhìn thấy cảnh này, khẽ thở dài rồi nhíu mày lại. Xem ra, sau chuyện này nhất định phải chiến đấu với những thế gia bí ẩn này 1 trận, nếu không thì sau này gần như không thể làm gì Trung Quốc được rồi.



Ngồi trên xe, Đường Ân bình ổn tâm tình lại, cũng yên tâm chờ đợi kết quả.



Sau mười mấy phút, viên cảnh sát bị Hoàng Đình đẩy ra, sắc mặt Hoàng Đình bình tĩnh rồi nhanh chóng đi đến bên cạnh Đường Ân, "Đường Ân, hình như có vấn đề xảy ra!"



"Xảy ra vấn đề? Xảy ra vấn đề gì?" Đường Ân giật mình.



" Người trong đồn cảnh sát nói rằng Dương Đan Ni ở trong đồn cảnh sát không yên, nghi ngờ hành hung cảnh sát nên cô ấy đã được di dời trong đêm rồi. . ."



"Cái gì?" sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi một chút, "Di dời đến nơi nào rồi?"



"Tôi. . . Tôi không biết!" sắc mặt Hoàng Đình cũng không tốt, "Bên kia nói rằng quyền hạn của tôi không đủ để tiếp cận được, tôi sẽ liên lạc với Vương Lão ngay để ông ấy tìm hướng giải quyết!"



"Được!" Đường Ân hít sâu một hơi, xoay người xuống xe.



Lúc này, một chiếc xe có cờ đỏ từ từ dừng lại bên ngoài đồn cảnh sát.



Khi cửa kính xe hạ xuống, bên trong xe hiện lên vẻ mặt của Từ Vĩ cùng giọng nói đầy mỉa mai, "Đường Ân phải không? Không biết ngươi có thời gian nói chuyện với ta 1 lúc không?"



"Nói chuyện gì?" Giọng nói của Đường Ân vô cùng lạnh lùng.



"Nói một chút về chuyện liên quan tới Dương Đan Ni!" Từ Vĩ nhìn biểu lộ của Đường Ân, nụ cười trên miệng càng thêm mỉa mai.






Chương 840:





Đường Ân híp mắt, sát khí trong người lúc này cũng bắt đầu bộc phát ra.



Từ Vĩ nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng lắc đầu, "Hành động này của ngươi có thể hù những người khác nhưng không có tác dụng gì đối với ta cả! Vợ của ta là là người của Triệu gia ở Vương Ốc Sơn, ngươi cho rằng ta chưa nhìn thấy qua cao thủ sao?"



Đường Ân híp mắt, sát khí tràn ra.



"Nói chuyện hay là không?" Từ Vĩ trêu tức nhìn Đường Ân.



Đường Ân một tay mở cửa xe rồi tiến vào trong xe.



Từ Vĩ nhìn Đường Ân, nhẹ nhàng vỗ vào đùi của mình, "Ngươi không cần phải tìm hành tung của Dương Đan Ni nữa, nếu như ngươi muốn tìm thì cũng không thấy! Đừng nói là ngươi, cho dù là tên họ Vương đến tìm thì cũng không đủ sức! Tuy rằng Từ gia ở phương bắc nhưng động đến 1-2 cái ở Bắc Kih thì cũng không có ai ngăn cản được!"



Đường Ân nhìn chằm chằm Từ Vĩ, híp mắt lại.



"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, bởi vì nhìn cũng chẳng được gì, ngươi chỉ tăng thêm cảm giác bất lực của mình mà thôi!" Từ Vĩ cười nhạt một tiếng, sau đó rút ra một trang giấy rồi ném tới bên cạnh Đường Ân, "Đây là thiệp mời của lão tổ Triệu gia, ba tháng sau, ngươi có thể lên núi Thái Sơn để tìm cô ta. . ."



"Ba tháng về sau ta mới có thể nhìn thấy được Dương Đan Ni sao?" mặt mũi Đường Ân tràn đầy sát ý.



"Không sai! Trong ba tháng này, ta hi vọng ngươi có thể ngoan ngoãn 1 chút. . . Dù sao thì bí ẩn thế gia cũng có rất nhiều cao thủ, chỉ cần toàn bộ đều đánh tới, cho dù Đường Ân ngươi có thực lực cao cường thì cũng có thể bảo vệ được mấy người chứ?" Từ Vĩ cười cười, vừa định nói chuyện tiếp nhưng sắc mặt lập tức đại biến.



Đường Ân duỗi một tay ra bóp cổ của Từ Vĩ.



"Ngươi. . . Ngươi định làm gì? Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám đối xử với ta như vậy, Đường gia của ngươi chắc chắn sẽ bị diệt, Dương Đan Ni nhất định sẽ chết. . ." Từ Vĩ đỏ mặt, cắn răng nói với Đường Ân.



Đường Ân bóp mạnh hơp 1 chút, Từ Vĩ có chút không thở nổi. Vệ sĩ và tài xế bên cạnh đều là giật nảy cả mình, vội vàng lấy súng ngắn ra rồi nhắm thẳng vào đầu Đường Ân.



"Buông ra!"



"Buông anh Từ ra, nếu không thì ta sẽ nổ súng ngay!"



Đường Ân lạnh lùng nhìn qua 2 người này nhưng không thèm để ý chút nào, quay đầu nói với Từ Vĩ: "Trở về nói cho Triệu gia, ba tháng sau ta sẽ lên núi Thái Sơn nhưng mà nếu Dương Đan Ni thiếu 1 cọng lông nào, Từ gia các ngươi sẽ không còn ai sống sót. . ."



"Ngươi. . . Ngươi. . ." Từ Vĩ bị bóp cổ khiến hắn có chút khó chịu, trong lúc nhất thời thở không được.



Đường Ân một tay đẩy Từ Vĩ ra rồi quay người xuống xe, sau đó lạnh lùng mang theo Viên Chi Am rời khỏi đồn cảnh sát .



"Đường Ân, ngươi muốn chết sao?!"



Từ Vĩ rống lên, dựa vào cửa kính xe thở hồng hộc, " Triệu gia của ta sẽ không bao giờ quên ngươi, sớm muộn gì cũng đánh cho ngươi rụng răng đầy đất!"



"Anh từ, anh hình như đã quên, anh họ Từ chứ không phải là họ Triệu mà!" Hoàng Đình đi tới, mỉa mai nhìn Từ Vĩ, "Nếu như anh cho rằng mình là người ở rể thì chuyện đó cũng có thể. . ."



"Hoàng Đình, ngươi là cái thá gì? Ngươi dám nói như vậy với ta hả?" Từ Vĩ trầm mặt, nghiêm nghị quát lớn.



"Tôi chỉ nói ra khuyết điểm của anh thôi!" Hoàng Đình cười lạnh một tiếng, "Mặt khác, tôi cũng có thể nói với anh rằng, nếu anh chơi mấy cái trò con nít này trước mặt Vương Lão, sớm muộn gì thì anh cũng phải trả giá thôi!"



"Hoàng Đình!" Từ Vĩ rống lên.



Hoàng Đình quay người rồi đẫn đám thuộc hạ của mình lên xe sau đó vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát.



Từ Vĩ ngồi ở trong xe, nghiến răng nghiến lợi gầm lên "Đều là một đám ngu xuẩn! Đều là một đám ngu xuẩn! Ta sớm muộn gì cũng giết chết các ngươi, cho các ngươi biết sự lợi hại của Triệu gia!"



Lái xe không dám mở miệng, chỉ im lặng khởi động xe rồi lái đi.



Lúc này, Đường Ân đã trở lại trang viên của Dương Hồng Lâm.



Trong trang viên, Kỷ Du Du có chút lo lắng ngồi ở bên cạnh Đường Ân, còn Viên Chi Am thì đứng phía sau 2 người, mà Dương Hồng Lâm thì như người mất đi hết tinh thần, cả người trông vô cùng suy sụp.



"Chú Dương, chú đừng lo, chuyện này cứ giao cho tôi. . ."



"Ừm!" Dương Hồng Lâm gật đầu, tuy nói như vậy nhưng sâu trong lòng vẫn có chút lo lắng. Xét cho cùng, Dương Đan Ni dù sao cũng là con gái của ông, người đã gắn bó với ông bao nhiêu năm qua. Thỉnh thoảng có gặp 1 chút rắc rối nhưng Dương Hồng Lâm đều có thể giải quyết được.



Lần này không phải là gặp rắc rối mà là bị người khác hãm hại, đến bây giờ cũng không biết là đã bị mang đi đâu rồi.



Đường Ân không biết nên khuyên như thế nào, chỉ có thể an ủi vài câu sau đó xoay người đưa Kỷ Du Du lên lầu.



Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường không nói tiếng nào.



Reng reng reng. . .



Lúc này, điện thoại của Kỷ Du Du vang lên.



Kỷ Du Du nghe điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói của Vu Đan, "Du Du, Vương Lăng đã xảy ra chuyện gì hay sao? Tôi vừa mới nhờ người kiểm tra, sao lại không có tin tức gì cả?"



"Đường Ân đang xử lý chuyện này!" Kỷ Du Du nói nhỏ.



"Đưa điện thoại cho Đường Ân!" Vu Đan có chút tức giận nói.



Kỷ Du Du nhìn Đường Ân, sau đó đem điện thoại đưa cho anh, Đường Ân vừa mới nhận điện thoại thì bên trong truyền đến giọng của Vu Đan, "Đường Ân, Cậu đến cùng là đã làm gì? Cậu đã xúc phạm đến ai rồi?"



Đường Ân có chút khó chịu khi nghe thấy giọng nói này, không ngờ Vương Lăng đi theo Dương Đan Ni cũng bị vạ lây, mà hơn nữa là Vu Đan lại phản ứng kịch liệt như vậy. Xem ra lúc trước để cho Vương Lăng tiếp cận Vu Đan, đã để lại hình ảnh của mình trong lòng Vu Đan rồi.



"Tôi nói cho cậu biết, liệu mà xử lý cho tốt chuyện này đi. . ." Vu Đan mắng một trận rồi sau đó cúp điện thoại.



Đường Ân hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, một tay ôm Kỷ Du Du, không biết đang suy nghĩ gì.



Sáng sớm hôm sau, Đường Ân vừa dậy liền nhận được điện thoại của Hoàng Đình.



"Mấy người đó đã bị đưa tới Vương Ốc Sơn rồi!"



Đường Ân nghe được tin tức này, cơ thể chấn động 1 cái " Tin tức có chính xác không?"



"Chính xác!" Hoàng Đình nói ra: "Bọn họ đã đi từ tối qua, lúc này hẳn là đã tới nơi rồi!"



"Tôi sẽ đi Vương Ốc Sơn!" Đường Ân lạnh lùng nói một câu, liền cúp điện thoại.



Kỷ Du Du ở bên cạnh nghe được như vậy, lập tức đứng lên, "Em đi với anh!"



"Tôi cũng đi!" Viên Chi Am nói.



Đường Ân trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật đầu, nếu đã muốn đi tới Vương Ốc Sơn thì không thể để các cô ấy ở lại đây được. Từ Vĩ hôm qua nói khá đúng, mình chẳng qua là chỉ có một người, mà cao thủ của bí ẩn thế gia lại quá nhiều, nếu những người này toàn lực ra tay, Đường gia có lẽ không đối phó được.



Dương Hồng Lâm khi biết tin tức này cũng định đi nhưng không ngờ là bị Đường Ân ngăn lại.



Nếu như tất cả đều đi, Đường Ân có thể không bảo vệ hết được.



Ba người chuẩn bị hành lý rồi vội vàng đến sân bay, trên đường cũng không có trắc trở gì nên nửa giờ sau, bọn họ đã an toàn đến bên ngoài sân bay.



Hoàng Đình đã đến nơi, mang theo tám người đàn ông mạnh mẽ bên mình, nhìn dáng dấp của mấy người này, hẳn là cũng đã trải qua chém giết rất nhiều.
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom