Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 826-830

Chương 827:





Bước vào trong Phật đường này, Đường Ân lập tức cảm thấy luồng hơi lạnh thổi vào mặt. Tiểu quái vật trong tay run lên hai lần, phảng phất có mấy phần thần thái.



Đường Ân nhìn vào bên trong, chỉ thấy một pho tượng khổng lồ nằm ở chính giữa Phật đường.



Bức tượng này khiến Đường Ân cảm thấy có chút kỳ quái, nó không phải là bức tượng bình thường mà là được tô đậm bằng 1 lớp sơn dầu trên mặt, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ vậy.



Phía sau bức tượng là hai cánh cửa bí mật ngăn cách bên trái và bên phải.



Đường Ân khẽ chau mày, tiểu quái vật trong tay lập tức nâng cổ tay lên chỉ vào một cái trong đó.



Đường Ân không nghi ngờ gì, cất bước đẩy ra cửa ngầm, phát hiện bên trong đen như mực, chỉ có chút ít tia sáng từ đỉnh đầu trần nhà rơi xuống.



Trong phòng này, khắp nơi đều tràn ngập mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu.



Đường Ân đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn về bốn phía rồi có chút nghi hoặc nhìn tiểu quái vật trong tay, không ngờ trong này lại không có ai.



"Không ở nơi này sao?" Đường Ân trầm mặc một chút, nhẹ giọng dò hỏi.



Tiểu quái vật hét lên, giơ ngón tay lên chỉ vào 1 hướng.



Đường Ân tiến lên đẩy mạnh, lộ ra một cánh cửa bí mật. Ánh mặt trời ngoài cửa bí mật chiếu thẳng vào mặt khiến cho mắt của anh không mở ra được, mà lúc này Đường Ân tình cờ nhìn thấy một chiếc ô tô từ xa lái đi ra.



"Kéc kéc kéc. . ."



Tiểu quái vật chỉ vào cái xe kia, nhẹ nhàng gọi vài tiếng.



"Chạy rồi sao?" Đường Ân nhướng mày, quay vào nhà rồi đi vòng quanh Phật đường sau đó lên xe của Hạt Tử.



Xe khởi động , dựa theo chỉ dẫn của tiểu quái vật rồi chạy thẳng tới trang viên của Đường Kiến Nghiệp.



Sau mười mấy phút, xe của Ma Cô đã tới trang viên của Đường Kiến Nghiệp trước.



Vài người bước ra khỏi xe mang theo cái lọ trong tay Ma Cô và đi thẳng vào trang viên. Những người khác mang theo một chiếc túi đựng xác rồi kéo theo phía sau.



Trên đường đi, máu vẫn rỉ ra từ trong túi nhưng không ai để ý xem bên trong có gì.



Đường Kiến Nghiệp đứng trong hoa viên nhìn Ma Cô đi đến, lông mày hơi cau lại.



"Đường nhị gia, ta bắt được người gọi là Viên Chi Am. . ." Ma Cô lộ ra nụ cười lấy lòng.



"Ồ?" Đường Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm cái túi, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, hắn biết Viên Chi Am chính là cánh tay phải trái của Đường Ân, nếu quả thật là bắt được Viên Chi Am thì đối với Đường Ân, đây tuyệt đối là sự đả kích không nhỏ.



"Đường nhị gia, trước khi đến ta đã kiểm tra qua, hiện tại cô ta vẫn còn sống! Mấy cái bảo bối của ta đã uống rất nhiều máu của cô ta, cũng ăn không ít thịt của cô ta nhưng tới bây giờ cô ta vẫn còn sống, điều này cho thấy sức lực của cô ta rất tốt. . . Theo ý của ta, đợi cho Đường Ân đến rồi giết cô ta ngay trước mặt Đường Ân. . ." Ma Cô cười cười.



"Tốt!" Đường Kiến Nghiệp vung tay lên, "Người tới, đem Viên Chi Am đổ ra cho ta. . ."


"Lão gia, bên ngoài có người đến. . ."



Lúc này, có người hầu vội vã từ bên ngoài chạy vào nói với Đường Kiến Nghiệp : "Người đó nói mình tên là Đường Ân, tới đây để gặp chú 3 của mình!"



"Có chút lá gan!"



Đường Kiến Nghiệp nhe răng cười một tiếng rồi vung tay lên "Đem cô ta ra sau trước, ta đi gặp tên oắt con này!"



"Vâng, vâng!" Ma Cô cười, vội vàng ra lệnh cho những người bên cạnh nhấc Viên Chi Am mang về đằng sau. Về phần Ma Cô, bà không dám ở đây để gặp Đường Ân, bà sợ Đường Ân tùy tiện ra tay liền đem mình chém chết ở đây.



Mấy người lui ra phía sau, Đường Kiến Nghiệp ngồi xuống ghế rồi vung tay lên, "Để hắn vào đi!"



"Vâng!" Người hầu gật đầu, vội vàng đi ra ngoài.



Sau một lát, Đường Ân bình tĩnh đi đến.



Khi bước vào nơi này, Đường Ân đã phát hiện trên đường có vết máu.



Vết máu này có thể là của Viên Chi Am.



Một đường đi đến trước người Đường Kiến Nghiệp, Đường Ân tiện tay đem tiểu quái vật ném tới trên mặt đất, tiểu quái vật tuy là bị đối xử như thế nhưng cũng không dám kêu lên gì, thành thành thật thật nằm bên cạnh Đường Ân, một đôi mắt đỏ ngàu tràn đầy ủy khuất.



"Đường Ân, ai bảo ngươi ngồi xuống? Nhìn thấy người lớn cũng không biết chào hỏi 1 tiếng sao?" Đường Kiến Nghiệp nhìn Đường Ân ngồi xuống, sắc mặt tối sầm lại.



Đường Ân đưa chân lên bắt chéo lại, hỏi thẳng: "Người đâu?"



"Người nào? Đường Ân, ngươi muốn làm gì? Nhìn thấy chú 3 của mình cũng không chào hỏi 1 tiếng? Còn dám dùng giọng điệu này nói chuyện sao? Gia phong của Đường gia đều bị ngươi làm cho hỏng bét!" Đường Kiến Nghiệp tức giận, một tay chỉ vào Đường Ân, "Ngươi muốn làm gì?"



"Người đâu?" Đường Ân vẫn là lạnh lùng hỏi.



Đường Kiến Nghiệp giận dữ, một bàn tay đập vào trên mặt bàn rồi chỉ vào Đường Ân, "Đường Ân, ngươi đến cùng muốn làm gì?"



Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Kiến Nghiệp, "Tôi không muốn cùng chú nói nhảm, đem người giao ra. . ."



" Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?" Đường Kiến Nghiệp gầm thét một tiếng, "Người đâu!"



Tiếng nói vừa dứt, xung quanh vang lên tiếng ầm ầm. Mười mấy tên bảo vệ được trang bị súng ống đầy đủ giơ súng lên chĩa thẳng vào người Đường Ân, dường như chỉ cần 1 tiếng nói thôi liền lập tức giết người.



Đường Ân nhìn một màn này, lông mày đều không hề nhíu một lần, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Kiến Nghiệp.



"Đường Ân, vốn tưởng rằng ngươi có chút bản lĩnh, hiện tại xem ra chẳng qua chỉ là 1 tên ngốc mà thôi!" Đường Kiến Nghiệp lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Ân, quát lớn nói: "Đến đây đòi người mà cũng chỉ bằng sức lực của mình ngươi sao?"



"Tôi hỏi chú 1 lần cuối cùng, người đâu?. . ." Đường Ân hơi mất kiên nhẫn, mí mắt giơ lên, "Đem người giao cho tôi. . ."



"Làm càn!" Đường Kiến Nghiệp rống lớn một tiếng, giơ cổ tay lên tát về phía Đường Ân.



Đường Ân giơ tay lên, trực tiếp bắt được tay của Đường Kiến Nghiệp.



Đường Kiến Nghiệp cảm giác tay của mình giống như bị khoá sắt khoá chặt lại, tát cũng không tát được, rút lại cũng không được, sắc mặt lập tức đỏ lên, "Ngươi buông ra cho ta, nếu không ta cho những người này đánh chết ngươi ở chỗ này ngay bây giờ đấy!"



Đường Ân nhìn chằm chằm ánh mắt của Đường Kiến Nghiệp, chậm rãi đứng lên, sức lực trên tay vẫn như cũ nói, "Nói như vậy, chú không muốn thả người phải không?"



"Đường Ân, ngươi muốn làm gì? Ta là chú ba của ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đường Kiến Nghiệp có chút giận nói ra: "Lập tức buông ra, lập tức buông tay của ngươi ra, nếu không. . . Nổ súng, đánh chết hắn cho ta!"



Tiếng nói vừa dứt, tiếng súng xung quanh lập tức vang lên.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Vô số đạn trút xuống xuống, mà Đường Ân vẫn đứng tại chỗ, khí lực bộc phát ra quanh người phảng phất hình thành từng vòng xoáy nhỏ, đem những viên đạn kia ngăn cản lại.



"Ngươi. . ." Đường Kiến Nghiệp giật nảy cả mình, sợ đến hai mắt đều lồi ra.






Chương 828:





Đây chính là đạn thật!



Đây là súng ống! Là vũ khí cường đại nhất của nhân loại ở thời điểm hiện tại!



Đường Ân đứng ở trước mặt Đường Kiến Nghiệp, khí lực quanh người không ngừng cuộn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Kiến Nghiệp rồi nói "Tôi nói, thả người!"



Bảo vệ xung quanh nhìn Đường Ân như nhìn thất quái vật vậy, trong lúc nhất thời liền ngừng lại động tác trên tay.



"Đường Ân!" sắc mặt Đường Kiến Nghiệp đỏ lên, muốn chửi bới nhưng lại không biết nên chửi bới cái gì. Thanh niên đứng trước mặt hắn đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn, bây giờ muốn giết hắn giống như là dễ như trở bàn tay mà thôi.



"Thả người!" Đường Ân đột nhiên hét lên.



"Được, được..!" sắc mặt Đường Kiến Nghiệp trở nên rất khó coi, lảo đảo rút lui hai bước, "Thả người! Lập tức đem người mang ra!"



Mấy chục nhân viên bảo vệ xung quanh nhìn nhau rồi vội vàng chạy về phía sân sau.



Lúc này, Ma Cô ở sân sau nghe được tiếng súng nổ vừa rồi, lại nhìn thấy có người chạy tới, vội vã dò hỏi: "Thế nào? Mọi chuyện được giải quyết rồi sao?"



Những tên bảo vệ này không nói lời nào, sau khi nhìn thấy Ma Cô liền túm cổ Ma Cô rồi quay người đi ra bên ngoài.



"Các ngươi làm gì? Các ngươi biết ta là ai không? Ta là sư muội của A Đa La đại sư, các ngươi muốn làm gì?" Ma Cô giật nảy cả mình vội vàng gào lên, bà cảm thấy không ổn, biết rằng chuyện này có thể đã rối tung lên liền gào ra: "Buông tay của các ngươi ra, thả ta ra. . ."



Mười mấy nhân viên bảo vệ không thèm nói chuyện vớ vẩn với bà ta, mà Ma Cô thì đang hô to gọi nhỏ, muốn gọi tiểu quái vật của mình ở trong lọ, chỉ bất quá tiểu quái vật kia bị giấy phong ấn ngăn lại, không cách nào trả lời được.



Mấy người ba chân bốn cẳng đem Ma Cô đẩy lên phía trước, sau đó nhấc lên Viên Chi Am cũng đi theo.



Đường Ân nhìn xuống cơ thể Viên Chi Am, lửa giận trong lòng lập tức xông lên.



Cơ thể của Viên Chi Am bị cắn khắp nơi đều là vết sẹo, một số nơi thiếu miếng thịt, một số nơi thì đầy vết răng. Quần áo trên người rách rách rưới rưới vừa vặn có thể che được dáng người xinh đẹp nhưng da trên người thì không có chỗ nào tốt.



Tiểu quái vật đang ở kế bên Đường Ân có thể cảm nhận được lửa giận trên người của anh, nó lập tức sợ hãi khóc nức nở, cơ thể không ngừng run rẩy.



"Chi Am. . ." Bùi Nhược vọt vào nhìn thấy cảnh này, nước mắt lập tức chảy xuống.



Ma Cô phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt rồi run rẩy nhìn Đường Ân, "Đường. . . Đường Thiếu Gia, thật xin lỗi, là tôi nhất thời mất não mới làm ra chuyện như vậy! Tôi không biết đây là người của cậu! Nếu như tôi biết đây là người của cậu, cho tôi một trăm cái lá gan tôi cũng không dám làm như vậy! Đường thiếu gia, cậu bỏ qua cho tôi đi, cậu tha cho tôi đi, cậu bắt tôi làm cái gì cũng được. . ."



Đường Ân đứng lặng người, vẻ mặt u ám lại. Anh có thể cảm giác được hơi thở của Viên Chi Am rất yếu ớt, mặc dù không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng trạng thái lại cực kỳ không ổn định.



"Đường thiếu gia. . ." Ma Cô thấy Đường Ân không nói gì lập tức tiến lên phía trước hai bước, vừa khóc vừa ngã xuống đất "Cậu tha cho tôi đi, cậu cho tôi 1 cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ làm tất cả những gì cậu nói!"



"Không thể bỏ qua cho bà ta!" Bùi Nhược ôm Viên Chi Am, nước mắt tràn ngập rơi xuống.



"Đường thiếu gia. . ." Ma Cô có chút khóc rống lên.



Đường Ân hít sâu một hơi ổn định tâm thần sau đó liếc mắt nhìn tiểu quái vật dưới chân. Con quái vật nhỏ dường như bị kích thích, ngay lập tức mở mắt kêu lên 1 tiếng rồi lao về phía Ma Cô.



"A. . . Đường thiếu gia, tha mạng! Tha mạng !" Ma Cô sợ tới mức sắc mặt đại biến, khóc rống lên.



Con quái vật nhỏ mở miệng cắn vào tai bà ta, cắn xé lỗ tai một cách dữ dội rồi nhai nuốt lấy. Đôi mắt đỏ tươi kia hết lần này đến lần khác nhìn Đường Ân, trong mắt hiện lên vẻ sủng nịnh.



Sắc mặt Đường Ân vẫn bình tĩnh, nhìn thấy Bùi Nhược lấy ra thạch nhũ bắt đầu cứu chữa Viên Chi Am, lúc này mới xoay người ngồi xuống.



Sắc mặt Đường Kiến Nghiệp trắng bệch nhìn một màn này, toàn thân giống như một quả bóng xì hơi, hắn biết Đường Ân hiện tại đã không thể ngăn cản được nữa, cho dù trong trang viên này toàn bộ là ám vệ, cũng tuyệt đối không có khả năng giết chết Đường Ân.



Đường Ân đã ngồi xuống, như vậy liền đại biểu cho Đường Ân còn nguyện ý cùng hắn nói chuyện. Đường Kiến Nghiệp cũng coi là người từng trải qua sóng to gió lớn, cũng biết được ý của Đường Ân, cả người đờ đẫn ngồi xuống ở bên cạnh Đường Ân.



"Ngươi muốn cái gì?" Một hồi sau, Đường Kiến Nghiệp mới yếu ớt mở miệng nói ra.


Đường Ân nhìn chằm chằm Đường Kiến Nghiệp, một tay đặt ở trên mặt bàn, nhẹ nói: "Phong cảnh ở Đường Đảo không tồi, khí hậu cũng thoải mái, nếu như chú ba muốn an hưởng tuổi gia, tôi khuyên chú nên tới Đường Đảo. . ."



Đường Kiến Nghiệp sững sờ một lúc mới từ từ nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã cùng yếu ớt. Hắn muốn phản kháng nhưng là hắn hoàn toàn không có sức lực phản kháng, đối với hắn mà nói, Đường Ân căn bản là không thể chống lại được.



Nói đến mức như thế này thì nói rõ Đường Ân đã có chủ ý, tuy rằng không có ý định giết hắn nhưng cũng biến tướng đem hắn nhốt lại, đời này chỉ sợ là không thể bước ra khỏi Đường Đảo nửa bước.



"Đường Ân. . . Ta dù sao cũng là chú ba của ngươi!" Đường Kiến Nghiệp có chút giãy dụa nói một câu.



Đường Ân nghe lời này chậm rãi đứng lên, sắc mặt tối sầm lại rất nghiêm khắc.



"Tốt! Ta đi Đường Đảo!" Đường Kiến Nghiệp trong lòng run lên, hắn biết Đường Ân căn bản không có tính nhẫn nại, nếu như mình còn nhắc về quan hệ gia đình, Đường Ân chỉ sợ là sẽ xuống tay với hắn.



"Thời gian một tuần, chú nên bàn giao hết công việc kinh doanh ở Đông Nam Á, sau đó tôi sẽ cho người tới đón chú!" Đường Ân nói một câu, quay người ôm lấy Viên Chi Am rồi đi ra bên ngoài.



Đường Kiến Nghiệp nghe lời này, vô lực ngồi xuống ghế, hai mắt có chút trống rỗng.



So với tình hình của Đường gia trước đó, Đường Ân ra tay với Đường Kiến Nghiệp cũng xem như nhẹ nhàng! Theo quy tắc của Đường gia, chỉ cần tranh đoạt vị trí gia chủ thất bại, họ sẽ bị đàn áp, chèn ép và có khi bị giết chết.



Qua nhiều năm Đường gia cũng luôn làm như vậy.



Đường Ân chỉ là giam lòng Đường Kiến Nghiệp, đối với Đường Kiến Nghiệp mà nói cũng là nhân từ rồi.



Đợi cho Đường Ân rời đi, quản gia ở bên cạnh bước tới với vẻ mặt có chút khó chịu, "Lão gia, chúng ta cứ như vậy đáp ứng hắn sao? Cùng với hắn đi Đường Đảo sao? Đi Đường Đảo, chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi tự do của mình!"



Đường Kiến Nghiệp ngẩn người, hai mắt có chút vô thần, trong đầu không ngừng suy nghĩ về cái gì đó đột nhiên mở miệng nói ra: "Chúng ta còn có một cọng rơm cứu mạng cuối cùng!"



"Cọng rơm gì?"



"Con ta, Đường Hạo!"






Chương 829:



Trong suy nghĩ của Đường Kiến Nghiệp, cọng rơm cứu mạng duy nhất dĩ nhiên chính là Đường Hạo.



Lúc này, Đường Hạo vừa mới đến bến cảng nào đó, nhìn sắc mặt u ám của George lập tức ngậm lại miệng của mình.



" Tin tức ở đây không được truyền cho bất kỳ ai, đã nghe chưa? " George cắn răng, trừng mắt nhìn Đường Hạo, "Nếu như ngươi dám truyền đi, Công Tế Hội tuy không có cách nào giết chết Đường Ân nhưng giết ngươi thì không thành vấn đề!"



Sắc mặt Đường Hạo thay đổi, vội vàng gật đầu, "Ta biết!"



"Ừm!" George gật đầu đứng lên, "Ngươi cũng đừng quá mức nản chí! Đường Ân vẫn chưa hoàn toàn thắng lợi đâu! Sau khi trở về lần này, ta sẽ đem dược phẩm số 4 sản xuất đại trà, ta nghĩ là ngươi hẳn đã thấy được thực lực của lão quản gia của ta, nếu như ta sản xuất đại trà dược phẩm số 4 thì. . ."



"Ta hiểu!" Đường Hạo vội vàng gật đầu, nội tâm cũng có chút rung động.



Đường Hạo thực sự có chút kinh ngạc trước thực lực của lão quản gia kia. Mấy ngày nay cùng George cũng trao đổi không ít, cũng đã biết được một ít suy nghĩ của George. Vị hội trưởng của Công Tế Hội này là muốn sau khi trở về, lợi dụng dược phẩm số 4 để thành lập 1 đội quân của mình.



Đường Hạo không dám tưởng tượng, nếu như dược phẩm số 4 thật sự hình thành được 1 đội quân hàng ngìn người, thì thế giới này không biết sẽ thế nào nữa.



Thực lực của Đường Ân quả thực rất mạnh, có thể giết chết một người sử dụng dược phẩm số 4 nhưng hắn có thể cùng lúc giết chết một trăm người sao? Có thể cùng lúc giết chết một ngàn người sao?



Chỉ cần George không chết, vậy thì sẽ liên tục có người dùng dược phẩm số 4 xuất hiện.



Đến lúc đó, Đường Ân sẽ phải đối mặt với vô vàn thử thách.



“Nên làm gì và không nên làm gì, ta nghĩ ngươi hiểu rõ hơn ai hết, không cần hỏi ta phải dặn dò cụ thể!" George lạnh lùng bàn giao một câu rồi xoay người bước ra khỏi cabin.



Nhìn George rời đi, Đường Hạo thở dài một hơi, vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho Đường Kiến Nghiệp. Mặc dù George đã nói, chuyện nơi đây không thể truyền ra bên ngoài nhưng nếu như nói cho Đường Kiến Nghiệp, hẳn là không có vấn đề gì.



Tút tút tút. . .



Chuông vang lên 1 lúc lâu những mãi không có người kết nối.



Đường Hạo tức giận đứng lên, ném điện thoại vệ tinh trong tay xuống đất, ngực không ngừng phập phồng lên xuống.



Đường Ân!



Lần này đi vào Đường Đảo, tưởng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ, vốn cho rằng Đường Ân sẽ chết ở trên tay Công Tế Hội nhưng không ngờ mình vẫn thất bại. Bị Đường Ân đuổi theo rồi bỏ chạy giống như chó nhà có tang vậy.



Đặc biệt là thái độ của George đối xử với mình để Đường Hạo khá bất mãn, hận ý đối với Đường Ân càng ngày càng mãnh liệt.



"Xuất phát, trở về!"



Đường Hạo hít sâu một hơi, trầm mặt nói.



Vài vệ sĩ xung quanh nghe vậy lập tức truyền tin xuống, con tàu lớn đã trôi dạt trên biển ba ngày lại bắt đầu đi ra biển.



Lúc này, George đã xuống tàu và vào cảng một mình.



Cảng này nằm ở một quốc đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, tuy dân cư tương đối thưa thớt nhưng cơ sở vật chất bên trong lại rất đầy đủ.



Ý nghĩ của George rất đơn giản, là từ nơi này ngồi máy bay trở lại nước Mỹ, lặng lẽ bắt đầu mở rộng kế hoạch của dược phẩm số 4. Hắn muốn có được một đội quân, cũng nhất định phải có một đội quân như vậy để có thể trấn áp những tiếng nói chống đối trong Công Tế Hội. Dù sao thì lần này đối mặt với Đường gia, Công Tế Hội đã chịu tổn thất lớn như thế thì nhất định sẽ có người trong Công Tế Hội muốn nhảy ra chỉ trích.



Trên đường vào cảng, George vào phòng tắm ngay sau khi nhận phòng khách sạn.



Lần này, hắn muốn tắm rửa thật thoải mái, ngủ một giấc thật thoải mái, đợi máy bay đến sau đó sẽ lên đường trở về Mỹ.



Ai biết được vừa tắm xong liền có tiếng gõ cửa nhẹ.



Cộc cộc cộc. . .



Nó không lớn nhưng cũng đủ để George nghe thấy.



Trong lòng George hơi bực nhưng vẫn bình tĩnh ra mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa có mấy người đang đứng. Cầm đầu là hai người tuổi còn trẻ, khoảng chừng hơn 20 tuổi và tất cả đều mang gương mặt của người Trung Quốc.



"Xin lỗi, có phải các người gõ sai cửa rồi không?"



"George?" Triệu Thanh đi vào phòng, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt. (ơ, sao tìm ra được nhỉ?)



"Đây là phòng riêng, mời ngươi lập tức ra ngoài!" George tức giận, nhìn thấy Triệu Thanh bước vào như vậy trong lòng của hắn nổi lên chán ghét, “Cút ngay, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát!”



"Chậc chậc chậc. . ." Triệu Thanh cười mỉa mai rồi vẫn bước vào phòng, tiện tay ngồi luôn trên ghế sofa trong phòng, nhếch chân lên bắt chéo nhìn George, "Nếu như ta không đoán nhầm, ta là người có thể giúp đỡ ngươi được!"



"Có ý gì?" George mày nhíu lại.



Quan Nguyệt Sơn đi đến, xinh đẹp xoay bờ eo của mình rồi giống như là con rắn ngồi trong vòng tay của Triệu Thanh.



"Ngươi muốn bí mật kéo dài tuổi thọ phải không?" Triệu Thanh một tay vuốt ve cơ thể Quan Nguyệt Sơn, ngẩng đầu nhìn George, "Hay là muốn thực lực cường đại?"



Tiếng nói vừa dứt, Triệu Thanh tiện tay lắc một cái, một luồng kình khí từ trên tay bắn ra.



Trong phòng cuốn lên từng đạo vòng xoáy, chăn bông trên giường không chịu được lực mạnh này bỗng nhiên bung ra.



George co rụt con ngươi lại, nhìn một màn này tim liền đập nhanh hơn một chút.



"Lại hoặc là. . . Ngươi muốn đối phó Đường Ân?" Triệu Thanh cười cười, một tay sờ cằm Quan Nguyệt Sơn, không quan tâm nói: "Vô luận ngươi muốn cái gì, ta đều có thể giúp ngươi!"



"Ngươi nói thật chứ?" George giật mình, đôi mắt bừng lên tia sáng nóng bỏng.



"Đương nhiên!" Triệu Thanh nhếc miệng, một tay gõ trên bàn cười nhẹ nói: " Trên đời này không có mấy người có thể giúp ngươi, ta tình cờ là một trong số đó! Ngươi có thể suy tính một chút, muốn hợp tác với ta hay không. . ."



"Ngươi muốn cái gì?" George biết rằng bên kia sẽ không nói dễ dàng như vậy, tất nhiên là có mục đích riêng.



"Ta muốn Đường Ân chết ở trước mặt của ta!" Triệu Thanh lạnh lùng nói, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn George, "Ngươi có bản lĩnh này không? Khả năng ngươi bây giờ vẫn chưa có bản lĩnh này nhưng ta biết 1 vài phương pháp có thể giúp ngươi tạo ra nhiều người mạnh mẽ hơn. . . Ta sẽ giúp ngươi thu thập máu và gen mà ngươi muốn, chỉ cần ngươi dùng số lượng lớn người này tới chèn ép Đường Ân là được. . ."



"Được!" George cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, ánh mắt như thiêu đốt nhìn Triệu Thanh, "Ngươi xác định, ngươi có thể cho ta loại gen kia sao? Nếu như là thật, ta liền có thể sản xuất hàng loạt dược phẩm số 5. . ."



"Đương nhiên, ta có thể cho ngươi có khi còn nhiều hơn ngươi muốn, bất luận là cường đại thế nào, bất luận là cao thủ thế nào, đều tuỳ ý ngươi chọn. . ." Triệu Thanh cười cười, sau đó mím môi lãnh lùng nói: "Dựa cách nói của ngươi, đây không phải là sản xuất dược phẩm mà là sự tiến bộ của nhân loại, đúng chứ?"






Chương 830:





"Đúng đúng đúng. . . Đúng là như vậy, Công Tế Hội chúng ta tồn tại chính là vì tiến bộ của nhân loại! Ta đại biểu toàn nhân loại cảm tạ tấm lòng bao la của ngươi. . ." George nói xong, lập tức cúi đầu trước Triệu Thanh.



"Dối trá!" Quan Nguyệt Sơn bĩu môi.



"Được rồi, bảo bối, có dối trá thì cũng chấp nhận!" Triệu Thanh nói xong liền đứng lên, sau đó ôm Quan Nguyệt Sơn đi ra ngoài, "Đồ vật ở trong hộp, chính ngươi lấy đi, chỉ cần dược phẩm số 5 theo lời của ngươi nói được sản xuất hàng loạt, ngươi có thể liên hệ cho ta bất cứ lúc nào!"



"Được, không thành vấn đề!" George quay đầu, tiếp nhận đồ trong tay của vệ sĩ Triệu Thanh, cảm xúc trong lòng dâng trào lên. Đối với một chút truyền thừa cổ xưa ở Trung Quốc, George cũng hiểu rõ 1 phần nào đó, hắn biết Đường Ân chính là thông qua 1 ít truyền thừa này mà đạt được thực lực cường đại. Những truyền thừa kia đối với người Trung Quốc thì có thể dễ hiểu nhưng mà đối với hắn mà nói, thực tế là quá mức phức tạp.



George chỉ muốn lấy gen của Đường Ân thêm vào bên trong dược phẩm rồi đạt được thực lực cường đại cùng tuổi thọ cao. Ai biết Đường Ân không những không phối hợp còn chút nữa muốn lấy mạng của hắn.



George vốn định từ bỏ, lại không nghĩ rằng liễu ám hoa minh(cổ ngữ trung quốc, nói về hoàn cảnh lâm vào đường cùng rồi đột nhiên xuất hiện chuyển biến cùng hi vọng), có người đặc biệt đem những thứ mà mình luôn mơ ước đưa đến trên tay mình.



Lần này trở về, cho dù là bên trong Công Tế Hội có ít người phản đối thì hắn chỉ cần ném ra hộp đồ vật này ra cũng khiến những người đó không nói nên lời.



George muốn cười, cười thật to!



Lúc này Triệu Thanh cũng đang cười nhưng nụ cười có chút ảm đạm.



Cơ thể của Quan Nguyệt Sơn giống như rắn quấn quanh trên người Triệu Thanh, miệng không ngừng hôn lấy cổ của Triệu Thanh. Hô hấp của Triệu Thanh trở nên có chút gấp gáp, hắn cầm lấy quần áo của Quan Nguyệt Sơn rồi không chút lưu tình nào xé bỏ hết, nằm ở trên thân thể mỏng manh của cô, tham lam trút bỏ dục vọng của mình.



"Dùng « xách Hồn Thuật » của muội đi, để chúng ta có được điều ta muốn. . ." Triệu Thanh cười to một tiếng, ôm Quan Nguyệt Sơn không muốn buông ra.



"Ôm muội…làm tới đi…kimochi ))) !" Quan Nguyệt Sơn nhẹ giọng thì thầm nói, mà ánh mắt Triệu Thanh có chút mê ly, càng thêm ra sức trên người của Quan Nguyệt Sơn.



Sau mười mấy phút, hai người mới thở hồng hộc ngừng lại động tác của mình.



"Huynh biết gì chưa, nghe nói Đông Phương Yên đã mang thai được sáu tháng rồi. . ." Quan Nguyệt Sơn cười khanh khách, mà ánh mắt đầy mị hoặc nói: "Tên nghiệt chủng trong bung của cô ta khoảng 4 tháng nữa là sẽ được sinh ra. . ."



Vẻ mặt Triệu Thanh đầy u ám, hiện tại chỉ cần hắn nghĩ đến Đông Phương Yên là đã cảm thấy nội tâm lửa giận không cách nào kiềm chế được, "Yên tâm đi, đứa bé kia sẽ không bao giờ nhìn thấy phụ thân của mình! Chúng ta hợp tác cùng George, trong nước cũng động thủ! Liền xem như ở Trung Quốc không thành công thì ông nội của huynh cũng đã nói rằng, Thái Sơn đại hội mấy tháng sau, cũng phải để Đường Ân đổ máu tươi tại chỗ!"



" Thái Sơn đại hội? Huynh xác định để Đường Ân đi tham gia sao?" Quan Nguyệt Sơn kinh hãi.



"Đương nhiên! Nếu không thì chỉ dựa vào George, muội cảm thấy có thể đánh bại Đường Ân sao? Để hắn tham gia Thái Sơn đại hội cũng là bảo đảm không có sai sót mà thôi!" Triệu Thanh cười lạnh, nắm chặt nắm đấm của mình lần nữa bổ nhào vào cơ thể của Quan Nguyệt Sơn.



Quan Nguyệt Sơn kinh hô một tiếng, sau đó phát ra âm thanh tràn đầy thoả mãn.



Đoạn thời gian này, phiền muộn trong lòng Triệu Thanh đã muốn phát tiết ra cho nên hắn bắt đầu kế hoạch trả thù. Những kế hoạch này chỉ có duy nhất một mục đích, đó chính là giết chết Đường Ân, để Đường Ân hoàn toàn chết đi!



Đến lúc đó, Triệu Thanh sẽ tới Đông Phương gia cầu hôn, mỗi ngày đều lăng nhục Đông Phương Yên, mỗi ngày đều hành hạ nghiệt chủng của Đường Ân. Chỉ có như vậy, cảm xúc trong lòng Triệu Thanh mới được giải thoát hoàn toàn.



Khi Triệu Thanh đang tràn đầy tự tin trong lòng thì Đường Hạo vẫn đang lênh đênh trên biển, tiếp tục đi về phía Đông Nam Á.



Thời gian này, Đường Kiến Nghiệp cũng không có dũng khí liên hệ với Đường Hạo, một mực chờ đợi Đường Hạo trở về. Hắn tin tưởng rằng Đường Hạo còn có sáu cái tàu chiến, đến lúc đó cho dù giằng co cùng với Đường Ân cũng chưa chắc có thể sẽ thua!



Trong thời gian ba ngày, Đường Kiến Nghiệp chuyển giao hết đại bộ phận sản nghiệp của mình sang cho Bùi Nhược.



Bùi Nhược mấy ngày nay bận rộn đã đạt tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi.



Đường Ân khá hơn một chút, đối với phương diện làm ăn trên cơ bản đều giao cho Bùi Nhược. Việc anh muốn làm bây giờ là để cho cơ thể của Viên Chi Am nhanh chóng hồi phục lại.



Trải qua chuyện lần này, Viên Chi Am dường như đã trở nên cứng rắn hơn.



Buổi sáng phối hợp với Đường Ân trị liệu, buổi trưa cũng đã có thể xuống giường đi dạo trong trang viên. Dù bước đi chậm rãi nhưng cô ấy cũng không muốn dừng lại.



Hai con tiểu quái vật đi theo sau lưng Viên Chi Am, một đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Viên Chi Am.



Tới gần bể bơi, Viên Chi Am mới chậm rãi ngồi xuống, mở miếng gạc quấn trên cánh tay ra một chút. Làn da dưới miếng gạc hiện lên chi chít vết răng cắn.



Những vết răng này đều là do mấy con quái vật kia để lại. Hiện tại vết thương đã bắt đầu đóng vảy, đợi cho những cái vảy này bong ra thì làn da Viên Chi Am mới có thể khôi phục hoàn toàn.



Bịch. . .



Viên Chi Am giơ cổ tay lên rồi ném 1 cái lọ ra xa, nhìn thấy một tiểu yêu quái xông lên rất nhanh, cắn chặt cái lọ một cái rồi chạy lại nhìn Viên Chi Am có chút nịnh nọt.



"Dáng dấp thật xấu!"



Viên Chi Am lạnh lùng nói một câu rồi dựa người vào trên ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, "Hai người các ngươi không nên sống trên thế giới này!"



Hai cái tiểu quái vật trong lòng giật mình, kinh ngạc kêu lên 1 tiếng.



Viên Chi Am nhếch miệng cười lạnh, "Khi các ngươi cắn ta, các ngươi thật sự cắn rất mạnh. . ."



Hai cái tiểu quái vật nức nở lui về phía sau hai bước.



Lúc này, ngoài cửa có người lặng lẽ đi vào đứng ở phía sau Viên Chi Am nhẹ nói: "Đã có tin tức truyền về, nghe nói tàu của Đường Hạo tối nay sẽ cập bờ. . ."



"Ồ?" Viên Chi Am nhíu mày, "Đường Kiến Nghiệp có hành động gì không?"



"Đường Kiến Nghiệp đã thu xếp nhân lực, có thể tối nay sẽ tới tiếp ứng, hơn nữa còn khoanh vùng nơi chúng ta đang ở, có thể là có dã tâm nào đó!"



Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu rồi giơ 1 tay lên, tiểu quái vật một bên kêu lên kéc kéc kéc một tiếng, ngước cổ lên nhìn Viên Chi Am có mấy phần kích động.



"Buổi tối hôm nay. . ." Viên Chi Am trầm ngâm, khóe miệng mang theo ý cười, "Vậy các ngươi tìm người phối hợp với Đường Kiến Nghiệp 1 chút, cùng hắn diễn một màn vở kịch thật tốt!"



"Vâng!"



Viên Chi Am phất phất tay lần nữa nhắm mắt lại, mà lúc này Đường Kiến Nghiệp đang ở trong trang viên, mười mấy tên vệ sĩ quây xung quanh lại với nhau nghe Đường Kiến Nghiệp nói: "Những khu vực này đêm nay sẽ động thủ. . . Chỉ cần thấy được tàu của thiếu gia, liền để cho tất cả hoả lực trên tàu tập trung ở nơi này, biết chưa?"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom