• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 821-825

Chương 821:





Đi đồn cảnh sát!



Suy nghĩ hiện tại của Bùi Nhược rất đơn giản, cô nhất định phải đến đồn cảnh sát một lần nữa.



Bây giờ đã bị cảnh sát phát hiện, vậy thì để tài xế đưa nhóm cảnh sát đi một vòng quanh Man Thành, lúc này cô cần phải xem tình trạng hiện tại của Viên Chi Am.



Hai người cùng nhau đến Man Thành, nếu như Viên Chi Am thực sự có vấn đề, Bùi Nhược không cách nào thoát khỏi sự tự trách trong lòng được.



Nghe xong, tài xế im lặng một lúc sau đó lái xe rời đi ngay lập tức.



Cùng lúc đó, một chiếc xe khác đã đến trước mặt Bùi Nhược.



Bùi Nhược mở cửa xe, lên xe rồi nhìn thấy xung quanh có vô số xe cảnh sát đang điên cuồng truy đuổi xe mới vừa chạy.



" Tập hợp tất cả nhân lực có thể huy động sau đó chạy nhanh tới đồn cảnh sát!!" Bùi Nhược trầm mặt, ra lệnh 1 tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.



Chiếc xe khởi động ngay lập tức và lao về phía đồn cảnh sát.



Lệnh của Bùi Nhược được truyền xuống giống như một tấm lưới lớn vô hình đang bao phủ từ đỉnh của Man Thành xuống dưới vậy.



Sau mười mấy phút, Bùi Nhược đã nhìn thấy đồn cảnh sát từ xa.



"Động thủ!"



Mọi chuyện đã tới mức này, Bùi Nhược không cần chần chờ nữa, trực tiếp ra lệnh trong bộ đàm.



Bùm bùm ...



Lúc này, không biết là từ hướng nào phóng tới 2 quả bazooka.



2 quả bazooka này phóng thẳng tới đồn cảnh sát, trong nháy mắt, cửa đồn cảnh sát bị nổ tanh bành rồi bùng lên ngọn lửa lớn.



"Lên!"



Bùi Nhược đẩy cửa xe rồi rút súng máy ra nhắm thẳng vào cửa sổ đồn cảnh sát, nã súng liên tục

.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lửa từ họng súng phun ra và đạn trút xuống như mưa, những cảnh sát trong đó không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ định thò đầu ra xem nhưng trong nháy mắt bị bắn tung đầu.



" Đội thứ nhất, vào…”



" Đội thứ hai theo kịp…”



" Đội thứ ba hỗ trợ từ xa, và đội thứ tư sẵn sàng!



Bên trong bộ đàm truyền đến mệnh lệnh theo thứ tự, sau khi xuống xe, hơn chục người trong đội một đã xông tới, súng máy trên tay không ngừng nã pháo, lửa từ họng súng không ngừng loé lên.



Những cảnh sát ở Man Thành này ngày bình thường quen làm mưa làm gió, làm sao nghĩ tới có người sẽ đánh đến đồn cảnh sát, hơn nữa còn sử dụng lực lượng lớn nhứ vậy chứ?



Ngay khi người của Bùi Nhược xông tới, những cảnh sát này đã bị trấn áp, dù có súng trong tay nhưng họ cũng chỉ có thể phản công lẻ tẻ.



Trong mắt đám người của Bùi Nhược, những đòn phản công này thật là có cũng được mà không có cũng không sao, với lại, một khi có người đánh trả, tất nhiên sẽ bị hoả lực áp chế lại.



Sau khi đội đầu tiên tiến vào, họ nhanh chóng dọn dẹp tầng một, trong khi đội thứ hai đã vội vã lên tầng hai.



Bùi Nhược cầm súng máy trong tay, từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt lạnh lùng sau đó trực tiếp bước lên lầu.



Sau khi tầng một được dọn dẹp sạch sẽ, đội một lần lượt lên lầu và lao lên tầng ba.



Bùi Nhược bước đi về phía trước như vào chỗ không người.



"Chị Bùi Nhược. . ."



Có tiếng hét từ xa, ai đó đã đập cửa phòng thẩm vấn và vẫy tay với Bùi Nhược.



Bùi Nhược đi tới, liếc mắt một cái, trong lòng như bị bóp chặt lại. Không có ai trong phòng thẩm vấn nhưng vết máu vẫn còn vương trên mặt đất.



Máu rất không đều và nó bị nhiễm bẩn khắp nơi giống như một bức vẽ ma quái.



" Không tìm thấy Cô Viên ở tầng 2. . ."



"Không tìm thấy gì ở tầng ba ..."



"Không tìm thấy gì ở tầng bốn ..."



Mỗi tầng đều được báo cáo, Bùi Nhược biết rằng nơi đây đã không còn tung tích của Viên Chi Am nữa.



"Nổ tung cái đồn cảnh sát này!"



Bùi Nhược trầm giọng nói sau đó xoay người bước xuống lầu. Tất cả nhân viên ở tầng trên nhanh chóng di tản về phía tầng dưới, trong vòng chưa đầy 30 giây, mọi người đã rời khỏi đồn cảnh sát.



Bùm. . .



Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ đồn cảnh sát đột nhiên sụp đổ như thể nó bị nổ tung một cách có chủ đích.



Khi đám bụi đất bừa bãi bay lên, Bùi Nhược đã đứng dậy rời khỏi nơi này.



Sau mười mấy phút, Ba Son vội vàng cùng mấy người quay lại, nhìn thấy đồn cảnh sát hoang tàn liền sợ tới mức không nói nên lời.



" Sao có thể xảy ra chuyện này?”



Lúc này, mười mấy cảnh sát xung quanh đều tái mặt, không thể tưởng tượng được đồn cảnh sát lại gặp phải tình huống như vậy. Nếu như nói khó nghe một chút thì không khác gì vụ tấn công khủng bố.



" Chúng ta có nên báo cáo không?"



"Đều lúc này rồi, anh cho rằng người ở phía trên không biết sao?" Ba Son giận dữ quay đầu về phía những người đứng sau, lớn tiếng rống lên, "Lập tức cho người điều tra xem rốt cuộc là ai làm!"



"Vâng, vâng!"



Mấy tên nhân viên cảnh sát đờ đẫn gật đầu rối rít chui vào trong xe, nên điều tra, nên tìm người.


Ba Son đứng ở bên ngoài đồn cảnh sát, cảm thấy toàn thân có chút ảm đạm, lần đầu tiên cảm thấy chuyện này dường như vượt quá tầm kiểm soát của mình.



Về cơ bản đây là một lời tuyên chiến ở một mức độ nào đó!



Nghĩ đến đây, Ba Son rùng mình một cái, hắn không dám tưởng tượng nếu như mình lúc ấy còn ở đồn cảnh sát thì sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ thi thể của mình hẳn là bị chôn vào trong đống đổ nát này cũng nên.



"Dì. . ." Ba Son suy nghĩ hồi lâu, sau đó xoay người đi về phía xa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Ma Cô, " Vừa rồi đồn cảnh sát bị đánh bom, cháu nghi ngờ, có thể là người của Bùi Nhược cùng Viên Chi Am làm. . . Dì à, chúng ta có thể sẽ gặp rắc rối lớn!"



" Gặp rắc rối lớn? " Ma Cô cười lạnh, "Ba Son, lá gan của ngươi trở nên nhỏ như thế từ bao giờ? Cho dù họ có chút năng lực thì cũng làm sao mà nhấc lên sóng gió ở Man Thành này được chứ? Đây là sân nhà của chúng ta, nếu đã tới đây họ cũng cần quỳ gối trước mặt chúng ta! Ngươi không cần sợ hãi, dì của ngươi vẫn còn ở đây, mà lại ta cảm thấy sức mạnh hiện tại của mình đã đến gần cảnh giới như A Đa La đại sư rồi, chỉ cần ta đạt tới cảnh giới như A Đa La đại sư, trên đời này còn ai dám động tới chúng ta nữa?”



"A Đa La đại sự. . ." Ba Son nhịn không được nói: "Dì, dì biết là A Đa La đại sư cũng phải chết trên tay người của Đường gia, còn lâu mới có thể vô địch thiên hạ!"



" Câm miệng!" Ma Cô giống như nhéo 1 cái đau đớn, lập tức khàn giọng hét lên: "Đường gia? Trên đời này có bao nhiêu cái Đường gia? Cho dù gặp người của Đường gia thì chúng ta cũng không cần sợ hãi! Ta hoài nghi A Đa La đại sư là bị Đường gia hãm hại, không phải quang minh chính đại bị đánh bại. . ."



"Vâng!" Ba Son vội vàng gật đầu.



"Việc ngươi bây giờ cần làm không phải là sợ hãi mà là mang theo người của ngươi, lập tức bắt cái đứa tên là Bùi Nhược lại!" Ma Cô gắt gao hét lên“Việc ta phải làm bây giờ chính là nâng cao thực lực của bản thân.”



"Vâng, cháu sẽ đi ngay. . ." Ba Son toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.






Chương 822:





Vụ nổ đồn cảnh sát đã gây ra một chấn động lớn tại Man Thành.



Thành phố bắt đầu thiết quân luật sau nửa giờ và tất cả các phương tiện qua lại đều được kiểm tra nghiêm ngặt.



Toàn bộ thành phố ngay lập tức bị tê liệt.



Khắp nơi đều là tiếng còi cảnh sát, khắp nơi đều là tiếng la hét, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cảnh sát bận rộn đang chất vấn những người đi bộ qua lại.



Bùi Nhược lúc này đã trở lại cứ điểm mà cô đã cùng với Viên Chi Am mua sau khi vào Man Thành. Hàng trăm biệt thự quanh đây là tài sản của những gia đình giàu có.



Sẽ mất một khoảng thời gian nhất định để cảnh sát tìm được nơi này.



"Bên ngoài bây giờ đều loạn lên hết rồi. . ." Hạt Tử đứng ở một bên, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Không chỉ là cảnh sát chú ý chúng ta mà ngay cả Đường Kiến Nghiệp cũng đã có cảnh giác. . ."



Bùi Nhược gật đầu thở dài một tiếng, biết rằng không còn cách nào khác. Đường Kiến Nghiệp vốn là đa nghi, hiện tại chú ý tình huống nơi này cũng không phải là không có lý. Hơn nữa, thân phận của Viên Chi Am cùng Bùi Nhược cũng được phơi bày trong vụ việc này, Đường Kiến Nghiệp tất nhiên muốn bắt đầu động thủ.



"Chị Bùi Nhược, hiện tại nên làm thế nào?" Hạt Tử nhìn Bùi Nhược.



"Chờ Đường Ân tới!" Bùi Nhược khoát tay, cô hiện tại thực sự không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đợi Đường Ân tới, hết thảy giao cho Đường Ân.



"Vâng!" Hạt Tử gật đầu, quay người đi ra khỏi phòng.



Bùi Nhược ngồi trên sô pha, nhắm mắt lại rồi bóp trán của mình, trong lòng có chút bực bội. Nếu lần này không bị bọn họ phát hiện, chắc chắn cô và Viên Chi Am khẳng định có thể chiếm được nhiều tài sản của Đường Kiến Nghiệp mà không ai hay biết gì. Chỉ tiếc là đã bị bại lộ, bao nhiêu chuyện đã làm trước đây đều sẽ thành công cốc.



Cốc cốc. . .



Lúc này, Hạt Tử vừa rời đi đã nhanh chóng chạy lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Chị Bùi Nhược, không ổn rồi, có cảnh sát ở bên ngoài!"



"Nhanh như vậy sao?" Bùi Nhược hơi sửng sốt một chút, bỗng nhiên đứng lên rồi đi đi lại lại tại chỗ, " Khi chúng ta quay lại thì chẳng còn cái đuôi nào cả. Sao chúng có thể đến nhanh như vậy?



"Tôi cũng không biết nữa. . ." Hạt Tử có chút hốt hoảng nói: "Chị đi trước, tôi sẽ ở lại xử lý đám này!"



"Cùng đi đi!" Bùi Nhược nhướng mày, quay người và đi về phía cửa sau của biệt thự. Tiếng còi cảnh sát phía trước đã vang lên, cảnh sát cũng sẽ nhanh tiến vào!



Hạt Tử do dự một chút rồi quay người đuổi theo Bùi Nhược, không phải hắn không dám ở lại chỗ này mà là cảm thấy đi theo Bùi Nhược thì có lẽ còn có thể bảo vệ được Bùi Nhược 1 chút.



Hai người ra cửa sau, trực tiếp lên xe rồi nhanh chóng lái xe rời khỏi biệt thự.



Sau khi rời đi chưa đến một phút, toàn bộ khu biệt thự bắt đầu bị phong tỏa.



Sắc mặt Bùi Nhược trầm xuống, liếc mắt nhìn lại biệt thự đã đóng cửa rồi hít một hơi thật sâu, cảm giác giống như có chút vấn đề.



"Đi vịnh biển. . ."



Bùi Nhược lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa mà ra lệnh cho Hạt Tử.



Hạt Tử quay tay lái lao thẳng về phía vịnh. Vừa mới đi được trăm mét đã nhìn thấy cảnh sát đang thẩm vấn dọc đường ở phía xa.



Hạt Tử trầm mặt xuống, quay đầu nhìn Bùi Nhược, "Chị Bùi Nhược, làm sao bây giờ?"



"Xuống xe, chúng ta đi vòng qua bọn họ!" Bùi Nhược đẩy cửa xe, quấn khăn trùm đầu, nhanh chóng dẫn Hạt Tử đi vào một con hẻm kế bên.



Hạt Tử theo ở phía sau, lâu lâu ngoái đầu nhìn lại, khi cả hai vừa bước vào hẻm, Hạt Tử quay đầu nhìn thấy mười mấy cái xe cảnh sát vậy mà xa xa đi theo phía sau.



Nhìn cảnh này Hạt Tử liền giật mình, sắc mặt mười phần không tốt.



"Chị Bùi Nhược, cảnh sát vậy mà đi theo chúng ta!"



"Làm sao có thể?" sắc mặt Bùi Nhược đại biến, quay đầu quả nhiên thấy mười mấy cái xe cảnh sát đang lái tới, "Đi nhanh lên, vòng qua hẻm này, phía trước có một trung tâm thương mại!"



"Vâng!" Hạt Tử gật đầu không nói thêm gì, một đường vọt tới trước mặt Bùi Nhược rồi dẫn đường cho Bùi Nhược.



Sau khi cả hai đi qua con hẻm, họ liền nhìn thấy một trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này rất rộng và đông đúc, Hạt Tử ở phía trước dẫn đường, dẫn Bùi Nhược đi vào trung tâm thương mại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.



" Đi mua ít quần áo rồi rời khỏi đây ngay!" Bùi Nhược nói rồi cắm đầu bước vào cửa hàng quần áo nữ.



Hạt Tử biết, tình huống hiện tại rất đặc biệt, nhất định phải thay đổi quần áo trên người. Sau khi lao vào cửa hàng quần áo nam, anh không cần hỏi giá gì, nhanh chóng mua một bộ quần áo rồi bước ra khỏi đó.



Lúc này, Bùi Nhược cũng đã thay đổi một bộ quần áo, đem khăn lụa quấn quanh mặt.



Khi hai người gặp nhau, một tiếng còi cảnh sát vang lên trong trung tâm thương mại ở cửa tầng dưới..



"Chuyện gì xảy ra?" đáy lòng Bùi Nhược trầm xuống, cô cảm giác được có chút kỳ quái, mình cùng Hạt Tử đã đi đường vòng và đã đi qua rất nhiều người trước khi bước vào trung tâm thương mại này.



Làm thế nào mà cảnh sát có thể tìm thấy nơi này một cách nhanh chóng như vậy?



" Bước sang một bên… đứng ngay ngắn!”



" Trung tâm thương mại bị phong toả, chúng tôi là người của cảnh sát!”



"Tất cả đứng sang 1 bên, trung tâm này hiện tại bị phong toả!"



Mười mấy tên cảnh sát xuống xe, đối với những người có mặt nói lớn lên, phân tán dòng người ra vào trung tâm thương mại ở mức giới hạn tối đa.



"Đi!" Bùi Nhược thấp giọng nói một câu rồi cúi đầu bước lên lầu.



Sắc mặt Hạt Tử có chút dữ tợn, đừng nhìn vào vẻ mặt hoảng sợ lúc nãy mà đánh giá, kỳ thật anh cũng là 1 kẻ đẫm máu "Chị Bùi Nhược , đợi lát nữa nếu như bị cảnh sát tìm được, tôi sẽ hỗ trợ cho chị rời đi!"



"Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ!" Bùi Nhược cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vội vàng quát lớn một tiếng, "Đi theo tôi, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi !"



"Được!" Hạt Tử gật đầu, căm hận quay đầu nhìn thoáng qua cảnh tượng dưới lầu.



Lúc này, cảnh sát ngoài cửa đã bắt đầu tiến vào.



Ba Son đi trước đám đông, đứng ở tiền sảnh tầng một và liếc nhìn lên lầu với vẻ mặt giễu cợt.



"Chị Bùi Nhược, chị nhìn xem đó là cái gì?" Hạt Tử có chút chấn kinh, vội vàng thấp giọng nói.



Bùi Nhược nhìn thoáng qua, trên da đầu đột nhiên có chút ngứa ran. Cô thấy trong nhóm cảnh sát đi vào có người vác một cái lọ bước vào trung tâm thương mại.



Chiếc lọ hoàn toàn màu đen với một số đường khắc đáng sợ trên đó.



Khi Bùi Nhược nhìn vào cái lọ này, cô cảm thấy lạnh cả người. Cảm giác này gần giống hệt như khi cô ở đồn cảnh sát trước đây.



Khi ánh mắt của Bùi Nhược rơi vào chiếc lọ, chiếc lọ dường như có phản ứng rõ ràng và nó bắt đầu vang lên tiếng ùng ục mấy lần.



"Đi lên lục soát!" Ba Son vung tay lên.



Bùi Nhược đang đứng ở tầng 4, tâm tình nặng nề tột đỉnh, quay đầu nói với Hạt Tử: " Cái lọ đó có vấn đề!"






Chương 823:





"Cái lọ đó làm sao lại có vấn đề?" Hạt Tử mở miệng dò hỏi.



"Đi!" Bùi Nhược quay đầu bước nhanh lên lầu, cô chắc chắn 100% rằng cái lọ đó nhất định có vấn đề. Mình mang theo Hạt Tử trằn trọc đi qua nhiều địa phương như vậy mà còn có thể bị những cảnh sát này đuổi kịp, vậy đã nói rõ cảnh sát có thứ gì đó giống như thiết bị theo dõi.



Bùi Nhược có thể cảm thấy rằng, không có cái gọi là thiết bị theo dõi, nó có lẽ là cái lọ kia có thể khóa vị trí của cô ấy.



" Chặn tất cả các tầng!



Ba Son đứng tại sảnh tầng 1, lập tức quát những người trên cùng của trung tâm thương mại: “Nếu ai dám lên lầu hoặc xuống lầu mà không được phép, hãy bắt họ ngay lập tức!!"



Trong chớp nhoáng, toàn bộ người trong trung tâm thương mại có chút ầm ĩ lên.



Trên đài phát thanh của trung tâm thương mại, giọng nói của giám đốc ngay lập tức vang lên. Nội dung cũng giống như những gì mà Ba Son nói, đó là tất cả mọi người bị phong toả tại chỗ và không được di chuyển.



"Chị Bùi Nhược, làm sao bây giờ?" Hạt Tử cắn răng nói: "Không thì tôi qua xử lý đám người này, chị thấy thế nào?"



"Không được!" Bùi Nhược dừng bước, hít sâu một hơi, " Tôi muốn đập cái lọ đó!"



"Cái lọ?" Hạt Tử sững sờ.



"Không sai, nếu như không đánh nát cái lọ đó, hai người chúng ta khả năng đều đi không được!" Bùi Nhược xoay người, cố gắng không nhìn vào chiếc lọ rồi nói với Hạt Tử: "Cậu có thể bắn 1 phát trúng ngay vào cái lọ đó hay không?"



"Tôi sẽ cố gắng!" Hạt Tử cắn răng nói, quay đầu nhìn về phía tầng một.



Vì cầu thang trong trung tâm thương mại này đều thông thoáng nên khi đứng trên tầng 4, bạn cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở tầng một. Từ tầng bốn đến tầng một nhiều nhất cũng chỉ là mấy mét, không phải là không thể đánh trúng.



"Nhanh lên!" Bùi Nhược thúc giục nói.



Hạt Tử lấy khẩu súng lục trên tay ra, giơ tay nhắm ngay vào cái lọ ở tầng dưới.



"A. . . Có súng! Có súng!"



Những người ở tầng bốn nhìn thấy động tĩnh của Hạt Tử, đột nhiên hét lên rồi gây ra một vụ náo loạn.



"Nhanh lên!" Bùi Nhược cắn răng nói.



Bằng bằng. . .



Lúc này, những người ở tầng dưới cũng nghe thấy tiếng la hét, đặc biệt là Ba Son.



"Nằm xuống. . ."



Ba viên đạn bay ra nhưng thay vì bắn trúng bình, chúng lại bắn xuống đất.



"Bắn người!"



Bùi Nhược hét lên, trong lòng có chút lo lắng, "Nhắm ngay vào người đang cầm cái lọ!"



Hạt Tử vội vàng phản ứng lại, giơ súng lên bắn 3 phát vào người cầm cái lọ.



"A. . ."



Dưới tầng vang lên tiếng la hét, một trong hai người đàn ông mang cái lọ đã bị trúng đạn. So với kích thước của cái lọ, xác suất va vào cơ thể người rõ ràng là lớn hơn.



Bịch. . .



Cái lọ rơi xuống trên mặt đất vỡ tan tành, chất lỏng bên trong chảy ra rồi toả ra mùi hôi thối khó chịu.



"A. . . Thứ gì?"



"A. . ."



Tầng một có vô số tiếng la hét làm cho những người xung quanh sợ hãi điên cuồng lui về phía sau, bởi vì mọi người đều nhìn thấy khi cái lọ bị vỡ liền có một con quái vật nhỏ bò ra khỏi đó .



Con quái vật nhỏ bé này cực kỳ đáng sợ, nó giống như một đứa trẻ bị vặn vẹo, với thân hình gầy gò và đôi mắt đỏ rực đang nhìn xung quanh. Máu trên người vẫn chảy xuống phía dưới.



"Thứ gì vậy?"



"Quái vật . . ."



Mọi người điên cuồng hét lên, hướng về nơi xa bỏ chạy, Ba Son ở gần nhất, khi nhìn thấy tiểu quái vật này liền cảm thấy một cỗ khí lạnh từ bàn chân bay thẳng trán.



Bùi Nhược đứng trên tầng bốn, khi nhìn thấy con quái vật này liền hít một hơi thật sâu.



Đây rốt cuộc là cái quái gì?



Kéc kéc kéc . .



Tiểu quái vật hé miệng rống lên nhìn xung quanh, sau đó quay đầu nhìn về phía Bùi Nhược.



"Đi mau!"



Cảm thấy có chuyện chẳng lành, Bùi Nhược vội vàng xoay người chạy lên lầu nhưng dường như có 1 hơi thở lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô cảm thấy cả người dựng cả tóc gáy.



Hạt Tử cũng khiếp sợ, nếu như đối diện là mười mấy người đàn ông, Hạt Tử cũng không thèm nháy mắt. Nhưng mà cái thứ chui ra từ cái lọ này lại khiến anh rùng mình.



Những người trong trung tâm thương mại bắt đầu hoảng loạn, la hét và chạy xung quanh..



Tiểu quái vật cười toe toét, gằn giọng hai lần rồi leo lên cầu thang phía xa. Động tác của nó nhanh đến mức chưa ai kịp phản ứng thì nó đã leo được tới tầng hai.



Những người vội vàng chạy xuống lầu hai vừa sợ hãi vừa hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau. Trong lòng hoang mang không biết bao nhiêu người đã giẫm phải giày của người khác, cũng không biết bao nhiêu người sợ tới mức tiểu trong quần.



Ba Son nhìn thấy cảnh này, mặt tái mét vì sợ hãi, hắn vội vàng lùi lại hai bước rồi gọi cho Ma Cô, "Dì, vật kia ra ngoài rồi, làm sao bây giờ a?"



"Làm sao lại ra ngoài được?" Ma Cô sửng sốt một chút rồi hét lên gay gắt, "Ngươi có biết nếu nó ra ngoài, sau 10 phút dưới ánh mặt trời thì nó sẽ chết không?"



"Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?" Ba Son trong lúc nhất thời không biết làm gì.



"Đồ vô dụng, chờ ở đó, ta sẽ tới ngay!" Ma Cô nói xong lập tức cúp điện thoại.



Ba Son thực sự sợ hãi, hắn biết thứ nhỏ bé đó là gì, nó là thứ xấu xa được tinh chế bằng một đứa bé đã chết theo một phương pháp bí mật nào đó. Nếu nó ra ngoài được, thực sự không biết sẽ hại bao nhiêu người.



Thời gian này, Bùi Nhược đã vọt tới tầng sáu, nhìn tiểu quái vật đang tiến tới phía xa liền nghiến răng nghiến lợi quay đầu lao về phía thang máy.



Nếu như có thể vào được thang máy, tiểu quái vật có lẽ đuổi không kịp.



"Đi mau!"



Bùi Nhược cũng có chút bối rối, vội vàng phóng tới thang máy, vừa ấn cửa thang máy liền thấy tiểu quái đã xông lên.



"Chị Bùi Nhược, chị đi trước đi!" Hạt Tử rống lớn một tiếng.



"Đi!" Bùi Nhược gào lên, mắt thấy tiểu quái vật đã tới gần và chuẩn bị bổ nhào vào người của Hạt Tử.



Hạt Tử duỗi chân đạp vào người con quái này, tuy nhiên con quái vật nhỏ di chuyển quá nhanh, ngón tay đã cào vào ống quần của Hạt Tử khiến đùi của anh bị rách mấy vết dài.



"Đi lên!" Bùi Nhược đã nhấn nút đóng cửa.



Hạt Tử vọt vào, ngay lúc cửa thang máy đóng lại, con quái vật nhỏ cũng lao vào, khiến cửa thang máy kêu cót két.



Lúc này, thang máy đã nhanh chóng đi xuống dưới, con quái vật vẫn đang ở tầng 6, dùng móng vuốt của mình nắm lấy cửa thang máy rồi phát ra tiếng gầm rú.



Sau tiếng két két, cửa thang máy bị mở ra và nó đã nhảy xuống dưới.



Phịch một tiếng!



Bùi Nhược đang ở trong thang máy, thấy được phía trên thang máy rung lên liền cảm giác có chuyện không tốt.



"Dừng lại!"



Hạt Tử nhấn nút ở tầng hai rồi hồi hộp chờ cửa thang máy mở ra.



Đinh Đong. . .



Khi cửa thang máy mở ra, Bùi Nhược cùng Hạt Tử liền xông ra ngoài trong nháy mắt, mà lúc này, tấm tôn trên thang máy đã bị con quái vật xé nát 1 khoảng nhỏ, nó cũng từ trong đó chui ra.






Chương 824:





Bùi Nhược lấy tốc độ nhanh nhất xông xuống tầng dưới rồi cùng dòng người hoà vào nhau, lao ra khỏi trung tâm thương mại.



Lúc này, cảnh sát cũng không có cách nào chặn được dòng người này.



Dù sao thì khi cảnh sát đối mặt với con tiểu quái vật, họ cũng không làm được gì cho nên muốn ngăn lại đám người này, căn bản chính là mơ tưởng.



Sau khi Bùi Nhược cùng Hạt Tử ra được ngoài đường phố, họ liền tiến vào một cái xe taxi rồi nhanh chóng lao ra xa.



Sau khi xe chạy được khoảng năm sáu trăm mét, cả hai yêu cầu tài xế dừng lại, sau đó lách qua cảnh sát và đi vào con hẻm.



Ở Man Thành có rất nhiều con hẻm như thế này, muốn rời khỏi nơi đây thì nhất định phải đi những con đường này.



Hai người cắm mặt chạy 1 mạch, lúc lâu sau mới khó khăn dừng bước, cả 2 đều thở hổn hển.



“Tìm ngay một nơi phức tạp!!" Bùi Nhược dừng một lát rồi sau đó tiếp tục phong nhanh về phía trước.



Hạt Tử theo ở phía sau, anh cũng hiểu được ý của Bùi Nhược là lúc này không thể ở yên một chỗ, nếu không nhất định sẽ bị bọn hắn theo kịp. Nghe nói có hết thảy 3 cái lọ, mỗi một cái cũng có thể khiến cho bọn họ chết bất đắc kỳ tử.



Khi cả hai nhanh chóng chạy trốn, Ba Son rốt cục cũng gặp được Ma Cô.



Đường phố ồn ào, một nhóm người vây quanh chỉ tay vào con quái vật nhỏ giữa phố. Cho đến nay, đã hơn mười phút..



Con quái vật nhỏ nằm trên đường, không còn thở nữa.



Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hét lên nhưng cũng lần lượt lấy điện thoại ra chụp ảnh.



Ma Cô ở một bên,mặt mày ủ rũ suýt chút nữa chảy nước mắt.



"Dì, lúc ấy chỉ là tai nạn mà thôi!" đáy lòng Ba Son có chút thấp thỏm, tiếp tục nói ra: "Cháu không biết là mọi chuyện lại tới mức độ này, nếu biết thì cháu chắc chắn sẽ không để cái lọ bị vỡ!"



"Nếu mọi chuyện đã rồi, ta cũng không thể trách ngươi được!" Ma Cô khoát tay, quay người và đi về phía xe, "Nhưng ngươi phải chọn cho ta 1 đứa trẻ thật tốt khác, đến lúc đó ta sẽ làm nó chết ngạt . ."



"Vâng…vâng..!" Ba Son nghe thấy Ma Cô không truy cứu, lập tức gật đầu đáp ứng.



"Để người của ngươi đi theo ta, ta mang theo bọn hắn đi tìm tới con chó kia. . ." Ma Cô lên xe, một tay chống lên miệng thành lọ.



"Được, được..!" Ba Son vội vàng gật đầu, lập tức bắt đầu điều động người.



Mười mấy cái xe cảnh sát đi theo đằng sau xe Ma Cô, thẳng tiến về bắc ngoại ô Man Thành.



Hai giờ sau, xe liền ngừng lại.



Ma Cô xuống xe một mình, trong tay cầm cái lọ rồi dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm tòa nhà phía trước.



"Ở trong đó. . ."



"Được, cháu sẽ bố trí nhân lực ngay lập tức!" Ba Son xoa xoa mồ hôi trên trán, vẫy tay với những người phía sau, "Nhanh lên, tăng thêm tốc độ. . ."



Hàng chục cảnh sát lần lượt bước xuống xe rồi đi về phía trước và vây quanh một toà nhà đổ nát trong thành phố.



"Ta muốn đi lên đó, ta muốn nhìn bảo bối của ta cắn chết con tiện nhân kia. . ." Ma Cô cười lạnh, khuôn mặt cũng trở nên âm trầm.



Reng reng reng. . .



Lúc này, điện thoại Ba Son vang lên.



Ba Son áy náy nhìn Ma Cô, vội vàng nghe điện thoại, sắc mặt của hắn lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn liên tiếp đáp ứng hai tiếng rồi nhìn về phía Ma Cô, "Dì, người của Đường gia gọi điện thoại tới, nói rằng chúng ta không nên động thủ trước, chuyện này khả năng có biến!"



"Người của Đường gia? Đường Kiến Nghiệp?" Ma Cô sửng sốt một chút.



"Không sai, chính là ngài Đường Kiến Nghiệp!" Ba Son gật đầu nói.



Ma Cô nhe răng cười một tiếng, "Đường Kiến Nghiệp có đến thì cũng có thể làm được gì? Lúc trước còn không phải rất cung kính trước mặt sư huynh của ta sao? Không cần phải để ý đến hắn, chúng ta đi lên cho bảo bối của ta ăn con tiện nhân kia trước, sau đó lại liên lạc với người của Đường gia. . ."



Ba Son ngập ngừng một lúc nhưng nhìn vào khuôn mặt ảm đạm Ma Cô, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.



Lúc này, Bùi Nhược đang ở trong toà nhà đổ nát, đáy lòng trở nên nặng nề.



Quả nhiên!



Đám người này vẫn là tìm đến được!



"Chị Bùi Nhược, chị đi trước đi, tôi có thể giết chết chục người trong đám này. . ." Hạt Tử lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, kéo chốt súng của mình nói ra, "Tôi có nên bắn mấy cái lọ trước không?"



"Nếu như có cơ hội, trước hết giải quyết cái lọ kia. . ." Bùi Nhược nói.



"Được!" Hạt Tử híp mắt, vừa định nhắm mục tiêu thì anh phát hiện ra rằng mụ già đang cầm chiếc lọ đã vô thức ngẩng đầu lên.



"Nằm xuống!" Bùi Nhược hát hiện chuyển động của Ma Cô từ ống nhòm, lập tức nói với Hạt Tử.



Hạt Tử cúi đầu, có chút không cam lòng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng Ma Cô đã biến mất khỏi tầm mắt của mình.



"Mẹ nó. . ."



" Cho dù chúng ta muốn rời đi thì chỉ sợ cũng đi không nổi. . ." Bùi Nhược hít sâu một hơi, nói với Hạt Tử: "Nếu như không đoán sai, đằng sau toà nhà này hẳn là có cảnh sát! Cậu chờ 1 chút, đừng hành động hấp tấp, chỉ cần chú ý đến cái lọ và để phần còn lại cho tôi!"



"Được. . ." Hạt Tử gật đầu.



Bùi Nhược xoay người một cái, cơ thể giống như ngỗng nhảy ra khoảng bốn năm mét, một tay nắm lấy cầu thang của toà nhà đổ nát, men theo những kẽ hở trên cầu thang nhìn ra bên ngoài.



Mười mấy tên cảnh sát nhanh chóng vào xong vị trí sau đó chia thành chục tổ tác chiến xông lên lầu một cách nhanh chóng.



Sau mười phút ngắn ngủi, dưới lầu đã vang lên tiếng bước chân.



Bùi Nhược hít một hơi thật sâu, biết chuyện lần này thật sự là không cách nào tránh được, việc có thể làm chính là tử chiến đến cùng. Về phần kết quả sẽ như thế nào, đến bây giờ Bùi Nhược cũng không xác định được.



Một tay lấy ra lựu đạn, Bùi Nhược giật chốt rồi ném xuống lầu



"Nằm xuống!"



Bùm. . .


Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ toà nhà như rung lên 1 chút.



"Nổ súng, đánh trả!"



Ba Son gầm lên, hai mắt mở to "Bên trên. . . Hỏa lực áp chế lại!"



Đoàng đoàng đoàng. . .



Rất nhiều cảnh sát không thấy ai những cũng bắt đầu cái gọi là hỏa lực áp chế, mà lúc này lại vang lên tiếng lạch cạch, hai viên lựu đạn từ trên tầng lăn xuống.



"Nằm xuống!"



Ba Son gào lên, con mắt đã đỏ, "Ném lựu đạn đánh trả!"



Mười mấy tên cảnh sát đã lấy ra lựu đạn nhưng đây là một tòa nhà đổ nát, lựu đạn không thể ném lên trên được.



"Ngu xuẩn, xông lên!"



Ba Son vốn đã tức giận quát những người xung quanh rồi đẩy họ lên lầu.



Lại là hai viên lựu đạn lăn xuống, 2 người bị Ba Son đẩy đi lên còn chưa đứng vững cơ thể liền nghe bùm một tiếng, hai người bị nổ cho bay xuống dưới.



"Tránh ra!"



Ma Cô thét lên, một tay đã đập giấy dán trên miệng lọ.






Chương 825:





Trong chiếc lọ phát ra tiếng ừng ực, như thể có thứ gì đó nấc lên, một cánh tay khô héo từ trong lọ thò ra ngoài.



Những nhân viên cảnh sát của Ba Son thấy cảnh này liền kinh ngạc co người đứng sang một bên nhìn con quái vật nhỏ từ trong lọ bò ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.



"Kéc kéc kéc. . ."



Con quái vật nhỏ hét lên, lập tức trèo ra khỏi bình và nhảy lên đầu cầu thang.



Bùi Nhược nghe được thanh âm này, sắc mặt lập tức đại biến, một hơi ném ra ba quả lựu đạn.



Ba quả lựu đạn này bổ nhào xuống cầu thang vài lần, sau đó nhảy lên không trung, tiếp theo là một tiếng nổ bộc phát ra một làn sóng xung kích mạnh mẽ. Tuy nhiên, những làn sóng không khí này cũng chỉ đủ xỉa răng cho con quái vật nhỏ mà thôi.



Khi ba quả lựu đạn lăn xuống, con quái vật nhỏ đã lật ngửa ra phía sau cầu thang, hai bàn chân của nó đã cắm vào bê tông. Sau khi cả ba quả lựu đạn nổ tung, con quái vật nhỏ quay lại và nhảy lên cầu thang.



"Xông lên, bắt lấy con tiện nhân kia cho ta!" Ma Cô hét lên.



Lúc này, đám người Ba Son cũng phản ứng lại rồi vội vàng chạy lên lầu.



Đoàng đoàng đoàng. . .



Lúc này, tiếng súng đột nhiên vang lên, từng viên đạn từ trên lầu đổ xuống.



Bùi Nhược biết lúc này không nên do dự, nhất định phải giết con quái vật này trước, nếu không thì cô và Hạt Tử đều phải chết ở chỗ này.



Khi đạn bay tán loạn, động tác của tiểu quái vật càng thêm linh hoạt mấy phần, nó nhìn Bùi Nhược rồi hét lên 1 cách đầy ghê tởm, cơ thể nhanh chóng vọt lên phía trước.



"Hạt Tử, động thủ!"



Bùi Nhược lập tức hét lên khi nhìn thấy con quái vật nhỏ lao lên.



Bằng. . .



Một tiếng súng vang lên, viên đạn từ súng của Hạt Tử đã được bắn ra.



Nhắm chuẩn lâu như vậy, Hạt Tử tất nhiên là chắc chắn nhắm trúng, tuy nhiên, con quái vật nhỏ di chuyển quá nhanh, muốn bắt trúng điểm yếu thực sự rất khó.



Khi viên đạn bay ra, con quái vật đó đã nhảy lên cao nhưng bụp 1 tiếng, bắp chân của con quái vật này đã bị bắn thủng 1 lỗ và máu bắt đầu chảy ra.



Kéc kéc kéc. . .



Con quái vật nhỏ bị đau, ngay lập tức hét lên một cách man rợ.



"Ta muốn giết các ngươi! Giết các ngươi!" Ma Cô nhìn thấy cảnh này liền nổi giận, chỉ vào Bùi Nhược cùng Hạt Tử, "Xông lên cho ta, loạn súng bắn chết bọn hắn. . . Một cái cũng không thể lưu lại!"



Ba Son và những người khác điên cuồng xông lên phía trên, mà mặc dù con quái vật này bị gãy một chân nhưng động tác cũng không chịu ảnh hưởng gì, nó nhanh chóng vồ vào mặt của Bùi Nhược.



Bùi Nhược nâng súng lên, động tác của cô từ đầu tới cuối luôn chậm hơn con quái vật này 1 bước.



Xong đời!



Giờ khắc này, trong đầu Bùi Nhược hiện lên hai chữ này.



Kéc kéc kéc. . .



Thất thần trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủ, Bùi Nhược liền nghe thấy tiếng hét chói tai của con quái vật này, tiếng thét lúc trước là dữ tợn nhưng lần này lại như thể cầu xin và rên rỉ vậy.



"Đường Ân!"



Bùi Nhược vui mừng khôn xiết, cô cũng không ngờ được Đường Ân vậy mà đã chạy tới nơi này, hơn nữa còn đứng trước người mình.



Tiểu quái vật bị Đường Ân bóp cổ xách ở giữa không trung, tứ chi ở giữa không trung đá lung tung nhưng căn bản là không bắt được cánh tay của Đường Ân.



"Ngươi là ai?" Ma Cô lập tức sửng sốt, cô không nghĩ tới bảo bối của mình lại bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Giờ khắc này, Ma Cô ngửi được một tia khí tức nguy hiểm.



"Tránh ra! Cản trở cảnh sát thi hành công vụ, ta hiện tại liền nổ súng bắn chết ngươi!" Ba Son hét lớn và giơ súng lên.



Đường Ân thu hồi ánh mắt khỏi tiểu quái rồi nhìn về phía Ba Son, bên trong ánh mắt tràn đầy sát khí.



"Tránh ra!" Ba Son gào lên, trong tay ướt đẫm mồ hôi những vẫn giương súng.



Đường Ân cầm lấy tay của con quái vật này, dùng sức lớn hơn 1 chút, con quái vậy này giãy dụa muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Đường Ân nhưng lại không thể nào thoát được.



"Giết hắn. . . Giết hắn!"



Ma Cô hét vào đám người của Ba Son, bước chân lảo đảo lùi lại mấy bước.



"Nổ súng!" Ba Son rống to, đã bóp cò súng.



Đoàng đoàng đoàng .



Đạn trong nháy mắt bay ra, quanh người Đường Ân nổi lên từng đợt khí tức, giống như lốc xoáy cuốn quanh người Đường Ân.



Trong nháy mắt này, từng viên đạn dường như được bao bọc trong làn khí vô hình này và không thể nào tổn thương Đường Ân được chút nào.



Một màn này, khiến cho Ba Son kinh hãi há to miệng ra.



"Giết hắn! Tiến lên giết hắn!"



Ma Cô hét lên rồi xoay người chạy xuống lầu, bà không phải là kẻ ngu dốt, bà biết người trước mắt này có thể khiến bà cảm thấy nguy hiểm. Nhất là Bùi Nhược hô lên cái tên Đường Ân, Ma Cô cảm thấy hai chân của mình đều có chút như nhũn ra.



Người của Đường gia!



A Đa La nghe nói chính là chết trong tay người của Đường gia, Ma Cô ngàn lần không nghĩ tới mình lại gặp được người của Đường gia ở nơi này.



"Giết hắn!" Ba Son hoàn toàn không để ý đến dì của hắn đã chạy trốn mà điên cuồng mắng tên cảnh sát phía sau.



Đường Ân bước tới, khí tức quanh người nổ tung khiến cho mấy tên cảnh sát xông lên bị thổi bay. Một số rơi xuống cầu thang, một số lại bị nổ tung lục phủ ngũ tạng, một số bị văng ra ngoài.



Ba Son nhìn cảnh này, sắc mặt tái nhợt sợ hãi.



Sóng khí tiêu tán, tiểu quái vật trong tay Đường Ân cũng sắp chết.



Ba Son sợ hãi quay đầu bỏ chạy, biết rằng ở lại đây cũng chẳng ích gì. Thay vào đó có thể rời đi trước sau đó kêu thêm người tới.



"Đường Ân! Không thể để cho hắn chạy!" Bùi Nhược vội vàng nói, giơ tay lên định nổ súng.



Đường Ân không ngăn cản, mà Hạt Tử sau lưng cũng lắp đạn xong, hai người nổ súng cùng lúc.



Đoàng đoàng. . .



Hai tiếng súng vang lên, Ba Son mở to mắt cảm thấy chân mình nhói lên sau đó ngã về phía trước.



Bùi Nhược cùng Hạt Tử ngay lập tức xông lên và đuổi theo Ba Son.



"Không! Không được qua đây, ta là cảnh sát!" Ba Son hét lên, cơ thể co rụt về đằng sau, ánh mắt đầy hoảng sợ.



Bùi Nhược nhanh chóng vọt lên, họng súng dí vào đầu Ba Son, "Viên Chi Am ở đâu?"



"Cô Viên. . . Cô Viên ở trong tay dì của ta, cô bị dì ta mang đi!" Ba Son vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ nói: "Đừng giết ta, nếu các ngươi giết ta thì các ngươi cũng sống không tốt được!"



"Thật sao?" Đường Ân đi tới, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Ba Son, "Bị dì của ngươi mang đi sao?"



"Đúng, chính là bị dì của ta mang đi! Lão bà lúc nãy chính là dì của ta, người khác đều gọi là Ma Cô, tiểu quái vật trong tay ngươi cũng là của dì của ta. . ." Ba Son nói ra hết toàn bộ.



Đường Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lóe, "Thì ra là như thế này. . ."



"Tha cho ta! Tha cho ta đi! Những chuyện này, kỳ thật đều là dì của ta bắt ta làm!" Ba Son nhìn Đường Ân đang suy nghĩ, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ nói: "Ta có thể dẫn ngươi đi gặp tìm dì của ta, ta biết chỗ ở của dì ấy, ngươi bỏ qua cho ta đi. . ."






Chương 826:





"Đường Ân, không thể bỏ qua hắn!" Bùi Nhược ở một bên nói, đáy lòng có chút căm hận.



Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu xoay người bước xuống lầu, "Kỳ thật, ta cũng biết dì của ngươi đang ở đâu. . ."



Ba Son nghe nói như thế, sợ đến sắc mặt trắng bệch "Cái này. . . Ta. . ."



Bằng. . .



Bùi Nhược bắn 1 phát vào đầu của Ba Son rồi thở hồng hộc đuổi theo Đường Ân.



"Viên Chi Am đã mất tích được một thời gian, phải nhanh chóng tìm ra cô ấy…."



"Ừm!" Đường Ân gật đầu, một tay dẫn theo con quái vật kia, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. Con quái vật nhỏ này ở trong tay anh, nó ngoan ngoãn như một con mèo nhưng mà Đường Ân lại cảm thấy sức sống của con quái vật này dường như trôi qua rất nhanh..



Một cỗ nội lực xâm nhập vào trong cơ thể tiểu quái vật, tiểu quái vật lập tức trông tươi tỉnh hơn một chút, trong mắt đỏ tươi dường như có một loại nịnh nọt.



"Đi, quái vật này có thể dẫn chúng ta đi tìm Ma Cô!" Đường Ân trầm mặc một chút rồi đẩy nhanh tốc độ đi xuống lầu.



Bùi Nhược cùng Hạt Tử đều đi theo sau lưng, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu toà nhà hoang này.



Lúc này, Ma Cô đã lên xe và bảo tài xế tăng tốc tốc độ.



Đường Ân khiến cho Ma Cô có chút sợ hãi, bà không ngờ trên đời này lại có một người mạnh mẽ như vậy, có thể một tay liền có thể bóp cổ con quái vật kia. Phải biết rằng ngay cả chính mình ngày bình thường cũng chỉ có thể dựa vào vật tốt để dỗ dành bọn hắn.



"Nhanh lên. . ."



Ma Cô cảm thấy có chút chột dạ, hết lần này tới lần khác nhìn lại, muốn nhìn một chút xem đám người Đường Ân đã đuổi kịp hay chưa.



"Đi Đường gia. . . Đi trang viên của Đường gia!"



Ma Cô nghĩ đến, muốn cùng người của Đường gia lấy cứng đối cứng vậy thì cũng chỉ có thể tìm người của Đường gia. A Đa La là sư huynh của bà, ngày bình thường cùng Đường Kiến Nghiệp có chút liên hệ cho nên bà biết một số tin tức liên quan tới Đường gia.



Chuyện Đường gia bất hòa Ma Cô cũng biết được, bây giờ bà không có khả năng đối phó với Đường Ân nên chỉ có thể dựa vào tay Đường Kiến Nghiệp mà thôi.



Lái xe nghe được lệnh của Ma Cô lập tức quay đầu xe, chạy thẳng tới trang viên của Đường Kiến Nghiệp.



Ở Man Thành, không ai là không biết đến trang viên của Đường Kiến Nghiệp.



Uy danh của Đường gia ở Đông Nam Á có thể nói là như mặt trời ban trưa, cho dù là Đông Nam Á đệ nhất gia tộc Nguyễn gia khi ở trước mặt Đường gia cũng phải khiêm tốn mấy phần.



"Nhanh lên! Nhanh lên!"



Ma Cô trong lòng cảm thấy bất ổn, hận rằng cơ thể của mình không thể mọc ra 1 đôi cánh rồi lập tức bay đến trang viên của Đường Kiến Nghiệp.



Xe một đường vọt tới trang viên của Đường Kiến Nghiệp, Ma Cô run rẩy xuống xe, chào người gác cổng 1 tiếng rồi nhanh chóng vọt tới trong trang viên.



Dưới sự chỉ dẫn của bảo vệ, bà đã đi thẳng vào hoa viên phía sau, ở trong hoa viên liền nhìn thấy Đường Kiến Nghiệp.



Đường Kiến Nghiệp vẫn luôn phát triển thế lực ở Đông Nam Á trong nhiều năm qua, hơn nữa còn phát triển rất tốt. Uy tín ở Đông Nam Á gần như cao hơn cả lãnh đạo một số nước nhỏ.



Ma Cô nhìn thấy Đường Kiến Nghiệp liền cảm giác được sống lưng của mình có chút lạnh toát, run rẩy bước lên hai bước lập tức cúi đầu nói: "Đường nhị gia, Ma Cô tới đây để gặp ngài. . ."



"Ừm. . ." Đường Kiến Nghiệp lười biếng mở mắt nhìn Ma Cô, "Tìm ta có chuyện gì?"



"Ta tìm ngài là có chuyện lớn!" Ma Cô vội vàng đè thấp giọng xuống nói "Đường Ân đến rồi!"



"Ngươi nói cái gì?" Đường Kiến Nghiệp đột nhiên giật mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Ma Cô, "Ngươi nói Đường Ân đến rồi? Đường Ân nào?"



Ma Cô bị vẻ mặt của Đường Kiến Nghiệp làm cho sợ hãi, "Chính là Đường Ân trong Đường gia của ngài ! Vừa rồi ta muốn đối phó Bùi Nhược để giúp ngài trút giận, ai biết Đường Ân lại tới! Ta nghe chính miệng của Bùi Nhược gọi người kia là Đường Ân, chuyện này tuyệt đối không thể sai được!"



Đường Kiến Nghiệp vội vàng đứng lên, sắc mặt có chút không được tốt, hắn biết con trai của mình đã đem theo tàu chiến và đã đặc biệt đi tới Đường Đảo. Theo lý thuyết, Đường Ân hẳn là đang ở trên Đường Đảo hoặc là đã chết trên tay của Công Tế Hội, làm sao lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này?



Ma Cô nhìn biểu lộ của Đường Kiến Nghiệp, sợ đến mức không dám mở miệng.



Đường Kiến Nghiệp híp mắt lấy điện thoại vệ tinh ra, vội vàng bấm gọi cho Đường Hạo. Hắn muốn biết Đường Ân vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.



Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai trả lời.



Đường Kiến Nghiệp trở nên ảm đạm hơn, "Đường Ân hiện tại ở nơi nào?"



"Sẽ nhanh tới đây thôi. . . Ta bắt được người của hắn, hắn nhất định sẽ tới đây tìm ta!" Ma Cô vội vàng cúi đầu nói.



"Ngươi bắt được người của hắn à… Tốt tốt tốt. . ." Đường Kiến Nghiệp gật đầu, cười lạnh nói ra "Người ngươi bắt đang ở đâu?"



"Đang ở chỗ của ta!" Ma Cô vội vàng nói.



"Được. . ." Đường Kiến Nghiệp vung tay lên, "Ngươi mang theo người của ta đi rồi đưa người đó về đây, ta muốn xem Đường Ân có dám tìm tới đây hay không!"



"Vâng!" Ma Cô vui mừng, bà biết chỉ cần Đường Kiến Nghiệp đáp ứng thì vấn đề an toàn của bà chắc chắn sẽ được đảm bảo.



Đường Ân đến thì thế nào? Nơi này là địa bàn của Đường Kiến Nghiệp, hắn là rồng thì cũng phải cuộn lại, là hổ thì cũng phải nằm im, bà không tin mình trốn vào trong trang viên của Đường Kiến Nghiệp mà Đường Ân vẫn muốn động thủ.



Một đường đi ra khỏi trang viên, Ma Cô mang theo người đi bắt Viên Chi Am.



Đường Kiến Nghiệp gọi cho Đường Hạo hai lần những vẫn như cũ là không kết nối được, trong lòng có dự cảm xấu nhưng lại không tin đó là thật.



"Người đâu! Cho người chuẩn bị kỹ càng, đem cả người của ám vệ đều đưa đến đây!" Đường Kiến Nghiệp vung tay lên rồi đi về phía sân trước với một nụ cười mỉa mai. Không chỉ là Đường Trăn Thanh có ám vệ, Đường Kiến Nghiệp cũng có ám vệ, hắn không tin rằng nơi này bày xuống thiên la địa võng mà Đường Ân còn có gan tới sao?



Lúc này, Đường Ân kỳ thật là đang đi trên đường.



Con quái vật nhỏ trong lòng bàn tay kêu lên mấy lần khiến Đường Ân có chút do dự. Bởi vì anh có thể cảm nhận được, hướng đi của con quái vật nhỏ vừa rồi dường như khác với hướng hiện tại.



"Rẽ trái!"



Đường Ân trầm mặc một chút rồi nói với Hạt Tử, sau khi nói xong lại lạnh lùng nhìn chằm chằm quái vật trong tay.



Tiểu quái vật co rụt lại thành một quả bóng, cả người run lên sợ hãi thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Đường Ân. Nội lực mạnh mẽ trong cơ thể Đường Ân giống như vực sâu khiến nó không ngừng run rẩy.



"Rẽ phải!" Đường Ân nhướng mày sau đó cảm thấy gần hơn một chút, “Dừng lại ...”



Két két. . .



Xe nhanh chóng ngừng lại, Đường Ân ngẩng đầu nhìn một cái phát hiện nơi này hóa ra là phật đường. Chỉ là Phật đường này cùng với cái mà Đường Ân biết có chút khác biệt, hình điêu khắc bên ngoài không phải hoa văn hoa sen mà là một hình thù kỳ quái.



"Ở đây sao?" Bùi Nhược vội vàng dò hỏi.



"Cũng chưa biết được! Hai người ở lại xe trông chừng, tôi vào xem thế nào. . ." Đường Ân đẩy cửa xe ra, một tay nắm lấy cổ tiểu quái vật ngẩng đầu nhìn Phật đường, sau đó cất bước đi vào.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom