• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 781-785

Chương 781:





Louis thậm chí còn không nghĩ tới mình sẽ bị người ta dùng một chân đạp ra ngoài. Sau khi ngã xuống trên mặt đất, anh có chút tức giận nhìn Miki Ohashi, "Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?"



Bên trong ánh mắt của Miki Ohashi tràn ngập sát ý.



Nội tâm của Kỷ Du Du có chút bối rối, muốn tiến lên giúp đỡ 1 chút nhưng nghĩ đến dáng vẻ khó chơi của Louis, cô dứt khoát kéo cửa xe ra rồi cúi đầu ngồi ở vị trí ghế sau.



Miki Ohashi lạnh lùng nhìn qua Louis, sau đó mở cửa ghế lái, thờ ơ nói: "Quấy rầy phu nhân nhà ta nữa, ta sẽ ngươi chết!"



"Đồ thô lỗ. . . Ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao? Ngươi đang ra tay với 1 quý ông, ngươi đang bộc lộ phẩm chất thấp kém của mình!" Louis vội vàng bò dậy, muốn tranh cãi.



Miki Ohashi lái xe rồi phóng nhanh về phía cao ốc của tổ chức.



Trên xe, sắc mặt Kỷ Du Du không được tốt lắm nhưng cô cũng không quá để ý đến Louis, cô cảm thấy cách tiếp cận của Louis còn thấp kém hơn cả Miki Ohashi.



Một quý ông cần tôn trọng phụ nữ hơn là giả vờ để rình rập phụ nữ.



Louis nhìn xe của Kỷ Du Du đã đi xa, tức giận đá vào đống hoa vừa mua rồi lấy điện thoại ra bấm số của Mary, "Phó hội trưởng, tôi cần báo cáo với cô một việc, cái người gọi là Kỷ Du Du đó. . . Là một người cực kỳ thô lỗ!"



"Ngươi không thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của cô ta sao?" Mary có chút kinh ngạc dò hỏi.



"Đây cũng không phải là vấn đề hấp dẫn sự chú ý mà là bên người cô ta mang theo vệ sĩ. . ." Louis nổi giận mắng: "Những người vệ sĩ này đều rất thô lỗ, tôi hi vọng cô có thể giúp đỡ tôi 1 chút, như vậy thì tôi mới có thể tốt tiếp cận Kỷ Du Du tốt hơn!"



"Được, không thành vấn đề!" Mary nói một câu, "Buổi tối hôm nay, ta sẽ cho ngươi mấy bên vệ sĩ!"



"Được!" Louis gật đầu, nhân tiện cúp điện thoại rồi chửi bới, xoay người đi về phía xe của mình.



Một đường đi thẳng tới cao ốc, Louis mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Mia đang ôm tài liệu đi ra.



Ánh mắt Mia quét qua cơ thể Louis, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét cùng giễu cợt, "Nhìn dáng vẻ như thế, bạch mã hoàng tử trong lòng tôi vậy mà thất bại rồi sao?"



"Mia, cô tốt nhất ngậm miệng lại!" Louis phá tan lời nói của Mia.



"Ngậm miệng? Trên giường của tôi đêm qua sao anh không có ý định để tôi ngậm miệng lại đi!" Mia chế nhạo.



Louis có chút tức giận không nhịn nổi liền dừng bước và quay lại nhìn Mia, " Mia, đừng nhắc đến chuyện của đêm qua trước mặt tôi! Mà bây giờ tôi cũng nói cho cô biết, mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ đâu. . ."



"Ồ? Chẳng lẽ không phải Kỷ Du Du cướp đi bạch mã hoàng tử của tôi sao?" Ánh mắt Mia lướt về phía Kỷ Du Du, bên trong ánh mắt có chút oán hận, cao ngạo ngẩng đầu lên rồi đi về phía xa.



"Mia!" Louis đột nhiên quay người lại lạnh lùng nhìn bóng lưng Mia, "Tôi khuyên cô, có một số việc cô tốt nhất đừng tham dự vào, nếu không thì đối với cô sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào!"



"Nếu như không tham dự vào, đối với tôi sẽ có rất nhiều chỗ tốt sao?" Mia chế nhạo rồi đi càng xa hơn.



Louis có chút cáu kỉnh, lắc nắm tay trong không khí và đi về phía văn phòng của mình.



Khi Louis trở lại văn phòng của mình, Mia liền ôm đống tài liệu trở về, ánh mắt liếc qua văn phòng Louis rồi quay người đi về phía Kỷ Du Du.



"Kỷ Du Du?" Mia tới gần, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười.



Kỷ Du Du dừng lại công việc vội vàng ngẩng đầu, "Đúng rồi, tôi là Kỷ Du Du. . . Xin hỏi cô là…?"



"Tôi gọi là Mia. . . Tôi là thành viên của đội chúng ta! Tôi vừa được thông báo rằng tôi phải giao phó công việc hôm nay cho cô, hiện tại tôi đặt nó ở đây, hi vọng cô có thể giải quyết tất cả công việc trong hôm nay!" Mia nói xong liền đem tất cả tài liệu trên tay đều đặt lên bàn Kỷ Du Du.



"Nhiều như vậy sao?" Kỷ Du Du sửng sốt một chút, có chút ngạc nói ra "Chuyện này. . . Có thể hôm nay tôi sẽ làm không hết được!"



"Đó là việc của cô!" Mia liền lạnh lùng lại, "Nếu xử lý không xong thì cô nên đi giải thích với tổng giám đốc chứ không phải là phàn nàn trước mặt tôi, cô hiểu không?"



Kỷ Du Du hơi đỏ mặt, không nói gì thêm.



Mia nhìn bộ dáng lúc này của Kỷ Du Du liền quay đầu và bỏ đi một cách ngạo mạn.



Kỷ Du Du thở dài một tiếng, lật đống tài liệu ra rồi xử lý từng cái một.



Những tài liệu này thực ra không quá nhiều nhưng lại vô cùng phức tạp, để xử lý tốt tất cả những thứ này chắc chắn không dễ dàng chút nào.



Từ sáng tới tối, Kỷ Du Du khó khăn lắm mới xử lý được chừng 1 nửa.



Sau khi màn đêm buông xuống, Kỷ Du Du có chút mỏi mệt duỗi lưng một cái, nhìn thấy còn có ba phần tài liệu còn chưa xử lý, trong lúc nhất thời liền cảm thấy choáng ngợp.



Đã gần nửa đêm nhưng vẫn còn việc phải làm, Kỷ Du Du nhất thời có chút nản lòng.



Reng reng reng. . .



Chuông điện thoại vang lên, bên trong truyền đến giọng của Sầm Hạ.



"Chị Du Du. . . Chừng nào thì chị mới trở về? Em muốn ngủ lắm rồi. . ."



"Nhanh thôi! Chị lập tức sẽ xử lý hoàn tất!" Kỷ Du Du vội vàng nói.



"Kỷ Du Du!"



Giọng nói có phần u ám của Mia từ ngoài cửa vọng vào, "Cô đang làm cái gì thế? Đang làm việc mà cô dám gọi điện thoại sao? Cô có còn thái độ làm việc không?"



Kỷ Du Du sững sờ, vội vàng cất điện thoại rồi cúi đầu xử lý tài liệu tiếp.



"Xử lý không hết, tối hôm nay đừng nghĩ rời đi nơi này!" Mia mắng to một câu, phịch một tiếng đã đem cửa phòng đóng lại.



Kỷ Du Du thở dài, vội vàng bắt đầu xử lý.



Lúc này, trên đường phố dưới lầu, Louis đang ngồi trong xe không ngừng nhìn đồng hồ.


Đọc nhanh tại VietWriter
Thời gian đã tới gần nửa đêm nhưng Kỷ Du Du vẫn chưa xuống lầu, cái này khiến Louis phi thường lo lắng. Khi tan sở, anh nghe nói Kỷ Du Du được giao rất nhiều việc nhưng không ngờ việc lại nhiều đến thế.



Louis có chút tức giận, anh nhìn lại bốn năm vệ sĩ trong xe rồi cầm lấy điện thoại bấm máy của Mia, " Tôi đã nói rồi, tốt hơn hết là cô không nên tham gia vào chuyện này, sao lại không nghe chứ? Ai bảo cô sắp xếp nhiều công việc như thế hả?"



"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi chứ?" Mia mỉa mai cười cười, "Louis, công việc của cô ta là do trưởng nhóm sắp xếp, sao anh lại tìm tôi chứ?"



"Nếu như không có cô cản trở, cô ấy sẽ bị giao nhiều việc như vậy sao?" Louis tức giận, hạ giọng nói: "Mia, tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm những chuyện này. . . Bằng không, cô rất có thể sẽ chết!"



"Sẽ chết?" Mia cao giọng cười một tiếng, "Anh nói tôi sẽ chết vậy thì anh cho tôi chết bây giờ đi!"






Chương 782:





"Fuck…!"



Louis tức giận ném điện thoại rồi vò tóc của mình, vẻ mặt gần như méo mó. Tối nay anh đã tìm người lẻn vào nha Kỷ Du Du để muốn khám phá 1 chút bí mật của Kỷ Du Du nhưng không nghĩ rằng Kỷ Du Du lại bị Mia ngăn cản lại!



"Cho người chuẩn bị kỹ càng, sau khi Kỷ Du Du xuống thì chúng ta liền trực tiếp theo sau. . ." Louis bình tĩnh nói.



"Được!"



Mấy tên vệ sĩ đều lần lượt gật đầu, cả đám ngồi ở trong xe lẳng lặng chờ Kỷ Du Du ra.



Một giờ sau, Kỷ Du Du mới lê cơ thể mệt mỏi của cô và bước xuống từ văn phòng của toà nhà.



"Đến rồi! Đến rồi!"



Louis lập tức hưng phấn lên, xem thời gian thì đã là một giờ sáng, trong lòng nguyền rủa Mia nhưng vẫn khởi động xe.



Kỷ Du Du lên xe rồi được Miki Ohashi lái xe chở về nhà.



Louis vội vàng đi theo, đồng thời để những người vệ sĩ này chuẩn bị sẵn sàng.



Mười mấy phút sau, xe Kỷ Du Du ngừng lại, Miki Ohashi xuống mở cửa xe ra, ánh mắt liếc nhìn 4 phía 1 cái sau đó đóng cửa bước vào nhà.



Kỷ Du Du mới vừa tiến vào phòng, cơ thể đã cứng đờ lại bởi vì cô cảm giác được có người đang ở sau lưng rồi vòng tay qua cổ cô.



"Không được cử động. . ."



Trên mặt Đường Ân mang theo nụ cười đầy ẩn ý, một ngón tay đè vào phía sau lưng Kỷ Du Du, hạ giọng nói: "Nếu cử động, ta sẽ giết chết ngươi!"



"Đường Ân?" Kỷ Du Du nghe ra được giọng nói vội vàng quay đầu lại, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng, đồng thời cũng loé lên 1 tia xấu hổ.



Đường Ân nở nụ cười rồi đem Kỷ Du Du ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng ngửi ngửi hương thơm trên tóc của cô, cười nói: "Hôm nay anh vừa mới tới nhưng không cho Sầm Hạ thông báo thông báo cho em, không ngờ rằng em lại bắt anh đợi lâu như vậy. . ."



Kỷ Du Du có chút xấu hổ, nhẹ nhàng ôm Đường Ân như muốn an ủi một chút.



Lúc này, có tiếng bước chân từ trên lầu vang đến, Sầm Hạ với đôi mắt ngái ngủ chạy xuống nhìn hai người ôm nhau, có chút buồn bực nói: "Sao em lại ngủ quên mất chứ? Em phải đợi chị Du Du trở về mà. . ."



Đường Ân cười cười, buông Kỷ Du Du rồi lấy 1 cái hộp từ trong ngực lấy ra "Cái này cho em. . ."



"Thứ gì vậy?" Kỷ Du Du đỏ mặt dò hỏi.



"Mở ra nhìn xem!"



Kỷ Du Du cẩn thận từng li từng tí mở ra, trong hộp lộ ra một viên kim cương to bằng ngón tay cái, kim cương sáng lấp lánh khiến hai mắt có chút không mở ra được.



"Oa. . ."



Sầm Hạ kinh hô chạy xuống, "Cho em xem một chút!"



Đường Ân đẩy Sầm Hạ ra rồi quỳ 1 chân xuống dưới đất "Em đồng ý lấy anh nhé!"



Kỷ Du Du có chút choáng váng, cảm giác được trong đầu vang lên ong ong, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.



Ngay vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.



Cốc cốc cốc. . .



Tiếng đập cửa không lớn nhưng lại rất rõ ràng.



Đường Ân hơi kinh ngạc nhìn sang, Kỷ Du Du hơi đỏ mặt, vội vàng tìm được lý do trốn tránh rồi nói "Em đi ra mở cửa trước. . ."



"Được!"



Đường Ân không thèm để ý, cười cười đứng lên rồi đem Sầm Hạ ôm vào trong lòng, quay người tiến vào phòng bếp. Khi mới tới, Đường Ân liền cùng Sầm Hạ chuẩn bị 1 bữa tối thịnh soạn nhưng không ai biết là Kỷ Du Du lại về muộn như thế. Bữa ăn tối này, đến bây giờ cũng chưa có ai ăn.



Kỷ Du Du mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Louis đứng ở bên ngoài, đầu tiên là kinh ngạc một chút sau đó là hơi nghi hoặc dò hỏi: "Anh Louis, Anh tới nơi này làm gì?"



"Tôi biết cô mới tan tầm, sợ cô không có đồ ăn cho nên đặc biệt mang một chút đồ ăn tới. . ." Louis vừa nói vừa đi tiến vào phòng của Kỷ Du Du, "Đêm hôm khuya khoắt, cô cần phải ăn một chút gì rồi mới được ngủ chứ!"



"Ơ. . . A? Thật xin lỗi. . ." Kỷ Du Du lúc này mới nhận ra Louis vậy mà đã vào phòng của mình rồi, nhìn thấy ánh mắt của anh ta thì đang dò xét bốn phía trong phòng liền vội vàng nói: "Muộn quá rồi, tôi còn muốn nghỉ ngơi. . ."



"Ăn xong rồi mới được nghỉ ngơi chứ!" Louis nở 1 nụ cười, tự nhận rằng nụ cười của mình rất mê người.



"Ai vậy?" Sầm Hạ từ trong phòng bếp chạy ra, sau khi nhìn thấy Louis lập tức sửng sốt một chút.



Kỷ Du Du có chút lo lắng, "Anh Louis, chỗ này không tiện cho anh tới. . ."



"Có cái gì không tiện chứ? Chúng ta là đồng nghiệp, cùng làm việc một chỗ, hơn nữa tôi còn mang bữa tối tới cho cô, chẳng nhẽ cô không chào đón tôi sao?" Louis vừa nói vừa tiến vào phòng bếp.



Vừa đúng lúc này, Đường Ân từ trong phòng bếp đi ra.



Bốn mắt nhìn nhau như phát ra tia lửa.



Trong nháy mắt này, Louis đầu tiên là kinh ngạc ngay sau đó là sắc mặt âm trầm xuống, quay đầu nhìn Kỷ Du Du, "Người này là ai thế? Hơn nửa đêm còn xuất hiện trong phòng của cô? Chẳng lẽ phụ nữ Trung Quốc các cô đều là dạng này sao?"



"Anh Louis, mời anh tôn trọng một chút!" sắc mặt Kỷ Du Du không tốt, "Người này là chồng của tôi. . . Anh ấy xuất hiện trong phòng của tôi chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao? Nếu như anh không có có chuyện gì, mời anh hiện tại đi ra khỏi nơi này. . ."



Tiếng nói vừa dứt, người xung quanh đều đem ánh mắt nhìn về phía Kỷ Du Du, ngay cả Kỷ Du Du mình cũng đều sững sờ ngay tại chỗ một lát.



Một cô gái thường ngày nhút nhát vậy mà lúc này lại nói ra những lời mạnh mẽ như thế, ngay cả Kỷ Du Du cũng cảm thấy không tin được.



"Tôi là chồng của Kỷ Du Du. . ." Đường Ân vươn tay phải của mình ra trước, cau mày nói: "Thật hân hạnh được gặp anh!"



"Ồ?" Louis chấn động trong lòng, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, "Anh chính là chồng của cô ấy sao? Tôi cũng thật hân hạnh gặp anh, không nghĩ rằng lần này tới đây vậy mà lại gặp được anh. ."



Hai người bắt tay nhau rồi lập tức tách ra.



"Nếu như anh ở đây thì tôi về trước!" Louis vui vẻ cười và giải thích: "Nếu như không phải là bởi vì quá muộn thì tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây. . . Tôi cùng Kỷ Du Du không có chuyện gì cả, anh nên tin tưởng vào bản thân mình!"



" Tôi rất tự tin vào chính mình!" Đường Ân cười.



"Ồ?" khóe miệng Louis lộ ra một tia khinh thường rồi xoay người bước ra ngoài cửa, vừa đi vừa nắm chặt tay, biểu tình trong mắt trở nên vô cùng u ám.



Đường Ân nhìn Louis rời đi, lông mày nhẹ nhàng cau lại nhưng cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn về phía Kỷ Du Du, "Ăn trước 1 chút chứ?"



"Ừm!" Kỷ Du Du đỏ mặt, vội vàng xoay người ngồi vào bàn.



Đường Ân cười cười, bên trong ánh mắt có chút cưng chiều.



Lúc này, Louis vừa bước ra khỏi nhà liền lập tức bấm điện thoại cho Mary và trầm giọng nói: "Chồng của Kỷ Du Du đến rồi, cô nên động thủ nhanh lên. . ."






Chương 783:





"Thật sao? Ta lập tức cho người động thủ!"



Mary cúp điện thoại, sau đó lại bấm số thuộc hạ của mình, phân phó sự tình xuống dưới.



Sau khi cúp điện thoại, Mary cười lạnh, cô tin rằng sáng mai bí mật trường thọ và thuốc trẻ tuổi có thể được giải quyết. Khi đó, cô ấy sẽ có được vẻ đẹp mà không ai có được..



Ở ngoài cửa, sắc mặt Louis ảm đạm nhìn chằm chằm nhà của Kỷ Du Du, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười rộ lên từ bên trong.



Tiếng cười này khiến Louis cảm thấy rất chói tai và khó chịu.



"Chờ đi. . . Tối hôm nay ngươi sẽ chết!"



Louis cười lạnh, thu hồi ánh mắt của mình.



Chừng nửa tiếng sau, cách đó không xa có bốn năm chiếc xe dừng lại.



Hơn chục người lần lượt xuống xe, tay cầm súng rồi ra hiệu cho nhau tiến lại gần nhà Kỷ Du Du.



Louis ngồi trên xe, nụ cười ngày càng lạnh lùng.



Một lúc sau, một người đàn ông cao to khỏe mạnh đi đầu chạm vào cửa phòng của Kỷ Du Du. Mấy người sau lưng giơ súng lên, họng súng đã nhắm chuẩn trong phòng.



Người đàn ông này cười tủm tỉm, sau đó tiến lên 2 bước, vừa định đạp cửa phòng thì nghe thấy tiếng gió vù vù..



Tiếng gió này xuất hiện nhanh chóng và biến mất như chưa có gì.



Đám người còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra thì đã thấy người đàn ông to lớn ở cửa lảo đảo lui về phía sau hai bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi rồi ngã xuống đất.



Trên cổ họng của người đàn ông to lớn này có một thanh kunai tối màu đang cắm ở đó.



Nhiều người xung quanh sửng sốt, có người kinh hãi lùi lại hai bước, ánh mắt vội vàng nhìn xung quanh bởi vì họ thậm chí còn không tìm ra nơi mà thanh kunai này bay ra..



"Mẹ nó!" Louis sắc mặt đại biến, vỗ tay lái, " Có chuyện gì vậy?"



Không có ai trả lời câu hỏi của hắn, chỉ còn lại mấy cái kia bóng đen kia nhanh chóng quan sát một lát rồi lại để cho 2 người khác tiến lên, hướng đến cửa phòng của Kỷ Du Du.



Hai tên này vô cùng cẩn thận nhích tới gần, có thể nói là nâng cao cảnh giác đến tột độ.



Vù vù . .



Hai tiếng vù vù hiện lên, hai thanh kunai không theo thứ tự liền đánh chết 2 người trước mặt.



"Fuck!" Louis nhịn không được đẩy ra cửa xe, trên mặt mang theo lửa giận, "Người tới, xông vào cho ta!"



Nơi này quỷ dị như vậy khiến Louis cảm thấy có chút bất an, nhất định phải để người lên trước, chỉ có dạng này mới có thể nhanh chóng giải quyết chiến đấu. Bằng không thì ai cũng không dám cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.



Khi Louis lên tiếng, những người này hiển nhiên cũng biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, sáu bảy người bắt đầu di chuyển và chạy về phía nhà Kỷ Du Du.



Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi.



Một tia sáng loé lên, một cỗ thi thể đã ngã trên mặt đất, máu từ cổ bắn tung tóe ra.



"Chuyện gì xảy ra?" Louis kinh hãi quay đầu nhìn lại, căn bản cũng không phát hiện bóng người nào, "Ai có thể nói cho ta, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra hay không hả?"



"Giống như. . . giống như là có tuyết?"



Không biết ai mở miệng nói một câu sau đó đám người ngẩng đầu, nhìn thấy trên bầu trời vậy mà bay xuống bông tuyết. Phải biết hiện tại là mùa hè, làm sao lại có tuyết rơi chứ?



Phốc xuy phốc xuy. . .



Tiếng âm thanh truyền đến nhanh chóng đem Louis kéo về thực tế, Louis vội vàng nhìn về phía xa xa thì thấy chỉ trong vòng mười giây đồng hồ đã có hơn chục xác chết nằm la liệt dưới đất.



Giờ khắc này, Louis mới cảm giác được đáng sợ, con mắt trừng lên vội vàng chui vào xe.



Cạch. . .



Một thanh kunai từ phía sau bay ra và trực tiếp xuyên thủng tấm sắt cửa xe Louis.



Louis kinh hãi quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn thấy Miki Ohashi từng bước một đi tới với ánh mắt tràn đầy sát ý.



"Ngươi. . . Đừng tới đây!"



Louis hoảng, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, "Ngươi tuyệt đối đừng tới. . . Nơi này là Austria, giết người là phạm pháp!"



"Thiếu gia của chúng ta để ta nó cho ngươi biết. . . Đừng có làm mấy trò tiểu xảo, bằng không thì ngươi nhất định sẽ chết!" Miki Ohashi lạnh lùng nhìn chằm chằm Louis một chút rồi rút thanh kunai ra sau đó quay người bước vào bóng tối.



Louis lập tức xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán lần lượt chảy xuống.



Một lúc lâu sau, Louis mới phản ứng lại được rồi vội vàng kéo cửa xe ra, hắn khởi động xe rồi phóng như điên về phía xa.



Vừa lái xe tử, Louis vừa nghe điện thoại và hét lên điên cuồng, "Đến cùng chuyện gì xảy ra? Người cô phái tới vậy mà để hai cái nữ vệ sĩ toàn bộ xử lý, cô phái tới rốt cuộc là ai?"



Mary nghe vậy lập tức sửng sốt, "Ngươi nói cái gì? Toàn bộ bị xử lý rồi sao?"



"Không sai!" Louis gào thét nói ra: "Tất cả đều chết rồi, một người cũng không còn! Người ta còn cảnh cáo tôi đừng làm mấy trò tiểu xảo, nếu không sẽ giết tôi!"



Sắc mặt Mary cũng đại biến, "Ngươi không nên hoảng hốt, hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm!"



"Còn dựa theo kế hoạch sao? Còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ chết ở chỗ này!" Louis giận dữ.



"Louis! Ta hi vọng ngươi có thể nhìn rõ ràng mọi thứ ngươi có được bây giờ là do ta giúp ngươi đạt được! Nếu như ngươi chỉ vì một chút khó khăn mà bỏ cuộc thì ta nghĩ ngươi sẽ mất nhiều hơn được!" Mary lạnh lùng nói.



Louis hét lên, suýt chút nữa quăng luôn điện thoại trên tay.



Đây mà là 1 chút khó khăn sao? Đây chính là giết người đấy!



"Ta lập tức tìm người xử lý. . ." Mary nói rồi vội vàng cúp điện thoại.



Lúc này, Đường Ân mới vừa từ phòng tắm đi ra. Chuyện xảy ra bên ngoài kỳ thật anh đều biết hết, chỉ bất quá loại chuyện nhỏ này, hai chị em Miki Ohashi liền có thể xử lý được, không cần anh ra tay làm gì.



Sau khi lên giường, anh liền ôm Kỷ Du Du đang đỏ bừng mặt rồi ngủ say 1 giấc. (ơ kìa, thanh niên….lâu ngày mới gặp lại mà)



Sáng sớm hôm sau, Kỷ Du Du tiếp tục trở lại văn phòng, vừa mới đi đến chỗ ngồi của mình liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp từ sau truyền tới.



Mia lạnh lùng, trực tiếp đem tài liệu trên tay đặt lên bàn Kỷ Du Du, "Kỷ Du Du, tôi không biết cô làm như thế nào nhưng sao mà các tài liệu hôm qua đều bị xử lý sai hết thế?"



"Xử lý sai? Không thể nào, hôm qua tôi đã làm kỹ càng rồi mà . ." Kỷ Du Du có chút kinh ngạc nói.



"Xử lý kỹ càng? Tôi cho cô biết, tôi không hiểu là cô đang đưa cái gì cho tôi. . . Hôm nay cô lập tức làm lại một lần nữa! Mặt khác, cô cũng phải hoàn thành nó và giao cho tôi trong hôm nay, nếu không thì cô đừng mong rời khỏi đây!" Mia trừng mắt liếc Kỷ Du Du rồi xoay người bước ra ngoài.






Chương 784:





Sắc mặt Kỷ Du Du có chút đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào.



Mia hừ lạnh rồi đắc ý đi về phía cửa, vừa ra đến cửa đã thấy Louis chạy tới.



Sắc mặt Louis rất xấu, anh nắm lấy cổ áo Mia nói một cách dứt khoát: “Tôi cảnh cáo cô, cô nên tránh xa Kỷ Du Du một chút, nếu không cô sẽ chết!!"



Mia đẩy Louis ra, tức hổn hển nói, "Anh có con mồi mới iền không coi tôi là đồ vật của anh nữa phải không? Tôi biết anh xem trọng con bitch kia nhưng là tôi nói rõ ràng cho anh biết, anh muốn nâng đỡ cô ta ở đây, căn bản cũng không khả năng!"



"Sự ngu xuẩn của cô cuối cùng rồi sẽ sẽ hại cô thôi!" Giọng Louis run lên vì tức giận.



Mia mang trên mặt vẻ chế nhạo, "Tôi ngu xuẩn? Tôi đích xác ngu xuẩn, nếu như tôi thông minh thì sẽ không lên giường với anh mà anh cũng sẽ không đạt được cái gì!"



Louis nhìn Mia có chút điên cuồng, chật vật lắc đầu, "Cô đừng làm chuyện điên rồ, vệ sĩ bên cạnh Kỷ Du Du rất đáng sợ!"



" Tôi muốn làm gì là tự do của tôi, tôi không hi vọng anh ở đây can thiệp lung tung vào việc của tôi!" Mia trừng mắt liếc Louis rồi quay người đi về phía xa, vừa đi vừa nói, "Đoạt người đàn ông của tôi, anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô ta sao? Vệ sĩ lợi hại thì thế nào? Tôi vẫn có thể đánh cô ta như thường. . ."



Louis cảm thấy người trước mặt này chính là kẻ điên, nếu không làm sao lại làm ra chuyện như vậy? Cảnh tượng đêm qua ở nhà Kỷ Du Du hiện tại còn quanh quẩn ở trong óc Louis.



Leng keng. . .



Cửa thang máy mở ra, Louis vừa mới lấy lại tinh thần liền trừng mắt của mình như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin.



Đường Ân đang cười với mình!



Louis cảm giác tê cả da đầu, sắc mặt tái nhợt lùi lại mấy bước, "Ngươi. . . Làm sao ngươi lại ở đây?"



"Ồ? Ta không thể đến đây được sao?" Đường Ân nhìn Louis, có chút nhún vai nói "Nơi này của các ngươi không phải là tổ chức từ thiện sao? Ta tới đây, đương nhiên là vì muốn ủng hộ rồi!"



Louis trở nên bối rối, "Hả. . . Được, ta sẽ cho người đi tiếp ngươi!"



"Louis….làm gì mà căng thẳng thế?" Đường Ân chậm rãi đi tới, hai tay cắm ở trong túi quần từ trên cao nhìn xuống, "Ngươi có phải là làm điều gì không nên làm rồi trong lòng có quỷ hay không? Trung Quốc chúng ta có câu ngạn ngữ nói là, không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa!"



"Ta. . ." nhịp tim Louis đập dữ dội, không biết tại sao nhưng chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Đường Ân liền nhớ lại cảnh tượng đẫm máu đêm qua..



"Về sau, những việc trái với lương tâm thì bớt làm một chút, nếu không sẽ rất dễ chết đấy!" Đường Ân cười tủm tỉm nói một câu rồi quay người đi vào trong.



Louis nhìn Đường Ân rời đi, cả người như nhặt được ân xá liền thở ra 1 hơi, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.



Trên mặt Đường Ân vẫn cười như cũ, sở dĩ anh đến đây là để xem môi trường làm việc của Kỷ Du Du. Nếu như xung quanh không có nguy hiểm gì thì Đường Ân không ngại để Kỷ Du Du đi làm ở đây. Nếu có người nào đó lòng dạ khó lường thì Đường Ân thuận tay liền có thể giúp cô xử lý.



Bang bang bang ...



Tiếng đập cửa vang lên, Đường Ân thu hồi cánh tay của mình lại.



"Vào đi!"



Đường Ân nghe thấy bên trong có tiếng nói, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Mary sau đó mang theo nụ cười trên mặt đi vào.



"Xin chào, tôi tới tìm cô Mary. . ."



"Cậu là ai?" Mary ngồi phía sau bàn làm việc hơi kinh ngạc nhìn Đường Ân, "Cậu qua đây có chuyện gì?"



"A, tôi quên tự giới thiệu!" Đường Ân áy náy cười một tiếng, giang tay ra nói: "Tôi là Đường Ân, tôi tới quyên góp tiền ủng hộ. . ."



"Đường Ân?" Mary nghe được hai chữ này con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.



"Đúng, đúng vậy, tôi đến đây để quyên góp. . ." Đường Ân kéo thật dài âm cuối, con mắt đã híp lại, anh cảm thấy sau khi nghe xong hai chữ này thì vẻ mặt của Mary liền thay đổi, trở nên hoảng sợ.



Loại biểu cảm này hoàn toàn không nên xuất hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ này.



" Rất cảm ơn tấm lòng hảo tâm của cậu. Tôi nghĩ trên thế giới này có rất nhiều người cần được chăm sóc sẽ cảm ơn cậu từ tận đáy lòng!" Mary lập tức khôi phục nụ cười, cũng không cần quan tâm Đường Ân xuất hiện tại phòng làm việc của cô như thế nào, dứt khoát đứng lên nói, "Sẽ có nhân viên tới để trao đổi cụ thể với cậu nay thôi!"



"Được!" Đường Ân nhẹ nhàng gật đầu.



Mary lập tức bấm điện thoại và nhờ người phụ trách bộ phận quyên góp đưa Đường Ân ra khỏi văn phòng bằng mọi cách..



Đường Ân vừa mới rời đi, Mary liền hưng phấn chạy về phía sau văn phòng rồi vội vàng gọi điện thoại "George, thật không nghĩ tới. . . Đường Ân vậy mà xuất hiện tại tổ chức của chúng tôi! Anh lập tức để người tới đi, nhất định phải tóm được Đường Ân!"



"Thật sao?"



"Đương nhiên là thật. . ." Mary quả thực là không cps cách nào để có thể nói ra cảm giác hạnh phúc của mình lúc này, cô cảm thấy tựa như là có một cái bánh gatô lớn rơi xuống và đập vào mình mặt.



Lúc này, Đường Ân vừa đi ra khỏi văn phòng của Mary, nụ cười trên khóe miệng cũng bắt đầu nở rộ.



Mia đi ở phía trước rồi quay đầu nhìn thoáng qua Đường Ân, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Anh Đường, không biết số tiền quyên góp lần này của anh là bao nhiêu? Nếu đã xác nhận, tôi có thể giúp anh chuẩn bị thông tin trước. . ."



"A, chuyện này!" Đường Ân hơi do dự một chút, nói ra: "Khoảng hai tỷ!"



"Hai tỷ?" Mia sửng sốt, vẻ mặt lập tức kinh ngạc, không ngờ Đường Ân mở miệng 1 cái liền là 2 tỉ. Tuy rằng ngày thường cũng có những người quyên góp lớn như vậy nhưng là những người đó đều rất cường điệu, mà người này lại không có cường điệu chút nào?



Đường Ân cười gật đầu rồi đi theo Mia.



"Sự hào phóng của anh thực sự khiến tôi cảm thấy rất sốc! Trên đời này cần có nhiều người như anh hơn nữa nếu không thì thế giới của chúng ta sẽ không bao giờ có thể phát triển được!" Mia vừa nói vừa dẫn đầu đi qua hai hành lang sau đó mở cửa cửa một văn phòng, "Anh ở đây chờ một lát, tôi sắp xếp thông tin rồi đưa anh điền ngay vào là xong. . ."



"Được rồi!" Đường Ân mỉm cười, ngồi xuống trong văn phòng.



Mia bước ra khỏi văn phòng, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô mang theo tài liệu trong tay đi đến bàn của Kỷ Du Du, đem tư liệu ném lên trên bàn kêu phịch một tiếng.



" Sau khi xử lý xong công việc hôm nay, hãy xử lý những tư liệu này, sau đó giao cho tôi ...." Mia nói xong xoay người rời đi, không cho Kỷ Du Du cơ hội phản bác.



Sau khi đi hết con đường, nét mặt mỉa mai của Mia ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Cô ấy tin rằng, khối lượng công việc hiện tại của Kỷ Du có làm tới sáng mai cũng làm không hết, còn nếu đưa cho cô ta làm hồ sơ quyên góp 2 tỉ thì cô ta nhất định sẽ làm rối tung chuyện này.



Đến lúc đó, Kỷ Du Du còn sống được nữa không?






Chương 785:





Kỷ Du Du nhìn đống tài liệu cao như núi trên bàn, liền cảm thấy uỷ khuất, nếu như không phải cùng Đường Ân trải qua nhiều chuyện như vậy, cô chỉ sợ sẽ khóc lóc thảm thiết lên.



Loại thủ đoạn nhỏ nhặt nơi công sở này đều khiến mọi người chán ghét.



Từ sáng đến trưa Kỷ Du Du mới hoàn thành một nửa khối lượng công việc của ngày hôm qua, hầu như không thể hoàn thành hết được tất cả công việc này.



Trong đoạn thời gian này, Đường Ân vẫn ngồi trong văn phòng của Mia.



Từ khi Mia rời đi, căn phòng làm việc này liền không có bất kỳ người nào qua lại.



Đường Ân vẫn ngồi trong phòng làm việc này đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy gần trưa, trong lòng Đường Ân đã xác định được rằng tổ chức từ thiện này nhất định đã xảy ra vấn đề!



"Mang theo Du Du rời đi!"



Đường Ân ngay lập tức lấy ra điện thoại di động rồi gọi cho Miki Ohashi.



"Thiếu gia, chúng ta không thể rời đi được nữa. . ." Giọng của Miki Ohashi có chút kinh ngạc, cô vội vàng nói với Đường Ân: "Tôi nhìn thấy tại cửa ra vào có vài chục nhân viên vũ trang. . ."



"Vậy thì mang theo Du Du tới nơi này của tôi!" Đường Ân trầm ngâm chốc lát, cuối cùng khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.



Lúc này đã đến giờ tan sở buổi trưa, rất đông người của tổ chức rời khỏi toà nhà nhưng lại bị các nhân viên có vũ trang chặn lại.



Tình trạng này xảy ra ở mọi lối vào của tòa nhà.



Trong vòng chưa đầy nửa giờ, tầng lầu nơi Đường Ân đang ở đã được dọn dẹp nhanh chóng, không ai có thể bước vào.



Bên ngoài toà nhà, Louis nhìn khung cửa đằng xa, trong lòng hoảng hốt. Anh không biết Đường Ân đến cùng có bao nhiêu lực lượng mà có thể làm cho người đứng phía sau anh không tiếc bất cứ giá nào phong tỏa một toà nhà.



"Louis, cục cưng của anh vẫn chưa chịu ra, anh không muốn lên xem con bé à? " Mia đi tới, có chút mỉa mai dò hỏi.



Sắc mặt Louis trầm xuống, "Mia, tôi khuyên cô nên giữ tinh thần tỉnh táo! Những gì xảy ra bên trong có thể không như những gì cô có thể tưởng tượng ..."



"Ồ? Xảy ra chuyện gì?" Mia mỉa mai cười, "Tôi chỉ là biết là Kỷ Du Du hiện tại còn ở trong đó, điều này đã khiến tôi vui rồi, anh cho rằng tôi còn muốn biết gì nữa sao? Ồ ... không đúng, có một gã rất giàu nói muốn tặng hai tỷ .... . ."



Louis tỏ vẻ ảm đạm không muốn để ý tới người phụ nữ ngu ngốc này.



"Tôi mặc dù không biết đến cùng xảy ra chuyện gì nhưng tôi cảm thấy cô ta có quan hệ với người có tiền kia! Tôi ngược lại là rất hi vọng nhìn thấy Kỷ Du Du trì hoãn sự tình của người có tiền kia, không biết cô ta có bị nhận quả báo không? Kiểu như. . . Quăng cô ta xuống cầu thang? Ha ha ha. . ." Mia phá lên cười.



Louis quay lưng bước đi, anh không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình lúc trước, anh làm sao có thể lên giường với lại ngu ngốc này chứ, hơn nữa còn lên giường nhiều lần.



Lúc này, toàn bộ bên trong toà nhà đều trống rỗng.



Tiếng bước chân cộc cộc từ chỗ sâu vang tới, Mary ngẩng đầu mang theo một đám người võ trang đầy đủ nhanh chóng tiếp cận chỗ văn phòng Đường Ân.



Khi đến gần văn phòng, Mary giơ lòng bàn tay ngăn những người phía sau lại sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra.



Đường Ân ngồi ở trong phòng làm việc nhìn thấy Mary đẩy cửa tiến đến, khóe miệng như cũ vẫn mang theo ý cười.



Mary sửng sốt một chút, cô không ngờ rằng mọi chuyện đã đến mức như vậy mà người thanh niên này vẫn có thể cười được. Là do hắn không phát hiện được có người muốn đối phó hắn hay là vẫn cảm thấy mình sẽ không chết ở chỗ này?

Đọc nhanh tại VietWriter

"Mary. . . Hội trưởng. . ." Kỷ Du Du nhìn Mary tiến đến lập tức đứng lên, có chút chần chờ dò hỏi: "Người trong toà nhà đâu hết rồi? Sao mọi người lại bỏ đi thế?"



Mary mỉm cười nhưng không để ý đến Kỷ Du Du, chỉ là đem ánh mắt đặt ở trên người Đường Ân, "Cậu Đường, có thể các người sẽ cảm thấy khó hiểu 1 chút, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Chẳng qua tôi có thể nói cho cậu biết, tôi đang đại diện cho một nhóm người đến đây để thương lượng với cậu. . ."



"Ồ?" Đường Ân cười cười rồi dựa vào trên ghế, "Đại biểu cho ai?"



"Một nhóm người tối cao!" Mary cười cười, "Tôi nghĩ rằng cậu không nên biết họ là ai, mục đích của tôi tới đây lần này là muốn hỏi cậu 1 chút, có phải cậu đang có phương pháp để kéo dài tuổi thọ cùng trẻ trung lại không?"



Đường Ân hơi sững sờ, cười khẽ một tiếng, "Cái này. . . Tôi hình như không có!"



"Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Ví dụ như. . . Công pháp có thể tu luyện được chẳng hạn?" Mary khẽ cười một tiếng, cô cảm thấy Đường Ân không thể nói dối trước mặt mình, dưới cái nhìn của cô, loại nói dối này đơn giản như là trò trẻ con mà thôi.



Vừa nghe đến công pháp tu luyện, sắc mặt Đường Ân nháy mắt trầm xuống.



"Cậu chắc hắn là đã biết, việc làm thế nào để sống lâu hơn, trẻ trung lâu hơn chính là một vấn đề quan trọng mà tất cả chúng ta phải đối mặt. Nếu cậu thực sự biết phương pháp để làm điều đó, tôi nghĩ cậu không nên ích kỷ như vậy mà nên đem phương pháp này công khai cho tất cả mọi người. Dù sao thì cái đó cũng thuộc về của cải của toàn nhân loại, cậu cảm thấy tôi nói đúng chứ?" Mary cười nhìn Đường Ân.



Đường Ân nhìn chằm chằm Mary, thở dài nói: "Có nhiều thứ. . . Cũng không phải là tôi không nguyện ý giao ra, mà là rơi vào tay một số kẻ ngoài vòng pháp luật thì có thể sẽ gây ra thiệt hại lớn hơn cho xã hội!"



"Gây ra thiệt hại?" Mary sửng sốt một chút, sau đó cười, "Tôi cảm thấy cậu không nên cân nhắc về vấn đề gây thiệt hại, việc nên làm là nói ra phương pháp này miễn phí, đây mới gọi là biểu hiện của lòng tốt!"



" Logic này của ngươi giống như muốn trắng trợn cướp đoạt thế!" Đường Ân cười khúc khích khi nghe điều này.



"Có lẽ cậu cho rằng đây là cướp đoạt nhưng trong mắt của tôi thì đây chính là tiến bộ của toàn nhân loại. . ." Mary mỉm cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Ân, "cậu có nguyện ý giao ra không? Tôi cho cậu 3 phút để suy nghĩ…"



"Không cần!" Đường Ân nhẹ nhàng khoát tay, "Ở Trung Quốc chúng tôi cơ duyên là trùng hợp, không phải là cướp đoạt. . ."



"Thật sự đáng tiếc. . ." Mary lùi lại hai bước, dang rộng hai tay, "Cậu hẳn phải biết, kỹ thuật y học của chúng tôi rất cao siêu, nếu như không chiếm được phương pháp thì chúng tôi vẫn có thể trích xuất những gì chúng tôi muốn từ gen của cậu. . . ngay cả khi cậu chỉ là 1 xác chết!"



Tiếng nói vừa dứt, Mary đã ra khỏi phòng.



"Động thủ!"



Những người trong hành lang đã giơ súng lên.



"Bảo hộ Du Du!" Đường Ân nhẹ nói rồi đứng lên, ngay lập tức nghe thấy tiếng súng từ ngoài cửa.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom