Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 476-485

Chương 476.

Đường Ân ngồi xuống, trầm ngâm: " Cậu có quen ai ở ngân hàng không?”

"Có, nhưng là không thân lắm"! Vu Sơn Bình sờ sờ mũi.

Đường Ân gật đầu, "Không sao! Mấy ngày nay cậu có thể liên lạc với người ở ngân hàng để họ tiếp xúc với Vu gia nhiều hơn, tiết lộ thông tin thế chấp cổ quyền của Vu gia. Tốt nhất là để ngân hàng dễ dàng đồng ý càng sớm càng tốt.... Ngoài ra, hãy cố gắng tìm hiểu lý do tại sao Vu gia lại cầm cố vốn chủ sở hữu, nếu không vấn đề này có thể không hữu ích ngay cả khi cậu cầm cố cho ngân hàng! "

" Được, ngày mai tôi sẽ cho người điều tra. Tôi có thể cho anh một câu trả lời chính xác! "Vu Sơn Bình vội vàng gật đầu.

“Ừm, cậu đi làm trước đi, chuyện còn lại giao cho tôi!” Đường Ân gật đầu an ủi: “Giúp cậu hạ gục Vu gia cũng không phải là không thể, nhưng cũng cần phải giúp tôi làm việc!”

Vu Sơn Bình giật mình, "Cám ơn Đường thiếu! Cám ơn Đường thiếu! Đường thiếu gia, có một chuyện tôi không biết có nên nói với anh không ......"

"Chuyện gì?" Đường Ân nghiêng đầu nhìn Vu Sơn Bình.

Vu Sơn Bình cắn răng nói: “Trước đây tôi nghe nói dì Vu Đan của tôi hình như có tình nhân nhỏ ở bên ngoài!”

“Có tình nhân nhỏ?” Đường Ân sửng sốt, chậm rãi gật đầu, “Ừm, cậu có biết dì cậu gần đây ở đâu không? "

" Có biết! Tôi biết dì ấy sẽ đến khách sạn Weijing để hẹn hò với người tình bé nhỏ đó tối nay ... "Vu Sơn Bình nói với vẻ mặt căm thù.

Đường Ân sờ sờ cằm, lâm vào trầm tư.

"Dì của tôi trông rất thông minh và có năng lực, nhưng sau khi điều tra, tôi thấy rằng cuộc sống riêng tư của dì ấy thực sự lộn xộn! Tình nhân nhỏ mà tôi tìm được là người thứ tám .... Dì tôi thích người trẻ hơn một chút, hơi bướng bỉnh, khuôn mặt trắng trẻo, và dì ấy cũng thoải mái trong việc quay phim lại... ”Vu Sơn Bình nói, nháy mắt với Đường Ân.

Đường Ân dường như đã hiểu, “Cổ phần của dì cậu trong Vu gia là bao nhiêu?”

“Khoảng 30% cổ phần…” Vu Sơn Bình vội vàng đáp.

“Được rồi, chuyện này tôi biết rồi!” Đường Ân gật đầu.

“Hay là để Viên Chi Am gọi người….” Vu Sơn Bình do dự.

"Ừm, tôi hiểu rồi ..." Đường Ân gật gật đầu, phất tay để cho Vu Sơn Bình rời đi trước. Vu Sơn Bình vừa rồi tiết lộ bí mật của Vu Đan, Đường Ân biết suy nghĩ thực sự của Vu Sơn Bình.

Nếu như Vu Đan thật sự là bên ngoài lộn xộn như vậy, quả thực là ăn tạp.

Vu Sơn Bình nói cũng đúng, Viên Chi Am là người quen thuộc nhất với loại chuyện này.

Sau khi Vu Sơn Bình rời đi, Đường Ân gọi điện thoại cho Viên Chi Am và nói chi tiết qua điện thoại. Viên Chi Am trả lời rất cẩn thận, thật ra điều quan trọng nhất là tìm được một người đáng tin cậy và xuất hiện trong tầm mắt của Vu Đan, khiến trong lòng Vu Đan dao động.

Cúp điện thoại xong, Đường Ân do dự hồi lâu, sau đó xoay người bấm điện thoại của Dương Đan Ni.

“Anh có chuyện gì?” Dương Đan Ni có chút tức giận, dù sao hôm nay cô ấy cũng không đánh được Tạ An Thành.

“Cô mang theo Vương Lăng, trở về trước đi, tôi có chuyện muốn tìm hắn!”

“Tại sao?” Dương Đan Ni có chút không vui.

“Tôi có chuyện muốn nhờ tới chị đại của Đan Ni hội, chuyện này được chứ?” Đường Ân nói.

“Được rồi, chờ đó, tôi đưa hắn về ngay!” Dương Đan Ni có chút hài lòng, trực tiếp đồng ý.

Đường Ân không ngừng lắc đầu, đối với nha đầu này anh không biết xử lý sao, chỉ có thể xem lại thông tin do Vu Sơn Bình để lại.

Để giành lại Vu gia, Vu Sơn Bình đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn, từ dữ liệu này có thể thấy rằng Vu Sơn Bình thực sự chuẩn bị tỉ mỉ và phân tích cực kỳ chi tiết.

Có hồ sơ chi tiết về kiểu tình nhân nhỏ của Vu Đan, tần suất hẹn hò của Vu Đan và thậm chí cả những thứ mà Vu Đan từng quay.

Đường Ân vừa sờ cằm vừa nghĩ tới đề nghị của Viên Chi Am, cho rằng chuyện này thực sự khả thi.

Ít nhất ở một khía cạnh nào đó, nếu Vương Lăng thực sự thành công, thì cậu ta có thể vào biệt thự Vu gia, liên lạc với Kỷ Du Du, giúp Đường Ân truyền tin tức.

Thế này là đủ rồi!

Về việc liệu anh có thể giúp Vu Sơn Bình giành lấy Vu gia hay không, bản thân Đường Ân cũng không có nhiều ý kiến.

“Đường Ân ...”

Dương Đan Ni vội vàng từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt nhìn Đường Ân, đem Vương Lăng ngồi vào chỗ ngồi. “Anh tìm chúng tôi có việc gì?”

Đường Ân nâng lên ánh mắt, liếc nhìn Vương Lăng đẩy hồ sơ đến trước mặt cậu ta, “Vương Lăng, giới thiệu cho cậu một người phụ nữ giàu có”

“Người phụ nữ giàu có? Vương Lăng mặt đỏ bừng một hồi," Anh Đường, em không muốn làm chuyện này, Vương Lăng em là loại người như vậy sao? "

"Đúng vậy, chúng tôi sẽ không làm, chúng tôi tìm một người phụ nữ giàu có để làm gì?" "Dương Đan Ni cũng có chút không vui.

" Đương nhiên là hữu dụng! Việc cậu tiếp xúc với người này chính là giúp đỡ rất nhiều cho tôi, xem như là đại ân ... "Đường Ân nhìn Vương Lăng mong chờ.

" Hả? "Vương Lăng còn do dự.

" Người này là người Vu gia, Bắc Kinh. Tôi hiện tại có chút bất hòa với Vu gia, cho nên muốn cậu giúp tôi tìm hiểu thông tin! Nếu thành công, tôi nhất định sẽ hậu tạ hậu hĩnh! "Đường Ân cười nói .

" Cái này ... "

" Đường Ân, ý của anh là nhờ người Đan Ni hội giúp anh giải quyết phiền phức hả? " Dương Đan Ni hai mắt sáng lên," Đúng vậy, Vương Lăng, cậu làm cái này đi! " “

Vương Lăng vẻ mặt chua xót.

“Nhìn thông tin phía trên, rồi đi cắt tóc, nhớ kỹ trước mặt nữ nhân này, cậu cư xử cứng đầu một chút! "Đường Ân nói," Hơn nữa, để tôi nói cho cậu biết ... người phụ nữ này thật ra rất xinh đẹp! "

Vương Lăng nhìn lướt qua thông tin, dưới áp lực của Dương Đan Ni, cậu thậm chí không dám ngẩng đầu lên,

Đường Ân mỉm cười, biết cách làm này có chút vô lương tâm, nhưng để có thể liên hệ với Kỷ Du Du. Phương pháp này được coi là có thể chấp nhận được.

Trong vòng ba ngày, Vương Lăng nhất định phải gặp được Kỷ Du Du.

Một buổi chiều, Dương Đan Ni mang theo Vương Lăng làm lại từ đầu tới chân. Ban đầu, Vương Lăng chỉ hơi giống 1 tên vô lại, nhưng sau khi thay đổi kiểu tóc, đổi quần áo, makup thì lại càng giống tên vô lại hơn.

Tới gần tối, Đường Ân đem hai người bọn họ và lái xe đến bên ngoài khách sạn Weijing, lúc này Vương Lăng vẫn có chút căng thẳng.

Đường Ân thoải mái vỗ vỗ vai cậu ta, "Cố lên, tôi tin tưởng là sẽ không có vấn đề gì!"

"Đúng, nhất định không sao! Nếu như cậu làm hỏng chuyện, tôi sẽ cho người đánh cậu!" Dương Đan Ni trừng mắt nhìn Vương Lăng.

Vương Lăng với vẻ mặt đau khổ đi xuống xe, nhìn thời gian, sau đó nhìn về phía khách sạn Weijing.

“Cậu đi đi, đi qua đó đi!” Đường Ân kéo cửa kính xe xuống, vẫy tay với Vương Lăng.

Vương Lăng trong lòng có chút sợ hãi, ngẩng đầu liếc nhìn cửa khách sạn Weijing, liền nhìn thấy một người phụ nữ chưa tới bốn mươi tuổi đi ra khỏi khách sạn.




Chương 477.

Một người phụ nữ có mái tóc xõa sau đầu, mặc y phục, dáng người uyển chuyển, dáng đi toát ra 1 chút khí chất.

Vương Lăng nhìn một cái, trong lòng có chút xao động.

Đúng như dự đoán, người phụ nữ này khá xinh đẹp như Đường ca đã nói!

“Đi, còn chờ cái gì?” Dương Đan Ni thấp giọng kêu lên.

Vương Lăng kiên trì, uống hai ngụm rượu, sau đó ném bình rượu, đi lên cửa khách sạn.

Trong xe, Dương Đan Ni có chút hưng phấn, "Đường Ân, anh nói Vương Lăng có thể thành công không? Nếu không được, dưới tay tôi còn có những người khác, sẽ có người mà cô ta nhìn trúng! ”

Đường Ân trầm mặc không nói., chỉ nhìn chằm chằm Vương Lăng đi về phía Vu Đan.

Vu Đan biết Đường Ân nhưng lại không biết Vương Lăng, rốt cuộc ở Bắc Kinh có bao nhiêu người, Vu Đan cũng không thể biết hết được.

Vương Lăng đi đường đều có chút mùi rượu, khi bước vào nhìn thấy Vu Đan liền bật ra một tiếng giễu cợt.

Vu Đan nhíu mày, nhịn không được lại nhìn chăm chú hơn.

Vương Lăng bước về bốn phía, cố ý lộ ra nụ cười khinh thường, "Làm sao? Thấy thích ca ca này rồi sao? Nếu như thế, cứ nói thẳng, ca ca sẽ cho cô 1 chút bất ngờ?"

Khuôn mặt Vu Đan có chút lạnh lùng, mở rộng bước chân tiến về phía xe hơi.

Trái tim Vương Lăng nhảy dựng, không ngờ Vu Đan lại có tính tình như vậy. Nếu bây giờ để Vu Đan đi, kế hoạch không phải là thất bại sao? Sau đó, Đường Ân có thể không làm gì cậu, nhưng Dương Đan Ni nhất định sẽ đánh chết cậu.

Cái khó ló cái khôn, Vương Lăng lúc này nghĩ ra cách, khi loạng choạng đi qua Vu Đan, cậu giơ tay lên vỗ vào mông Vu Đan 1 cái.

Sau cái tát này, Vương Lăng có chút kinh hãi, nhưng Vu Đan thì dừng lại với vẻ mặt bình tĩnh.

“Cảm giác không tệ lắm!” Vương Lăng phản ứng lại, lắc lắc thân thể nở nụ cười, “Hôm nay cũng xem như là không tệ rồi.”

Vu Đan quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Vương Lăng, xoay người lên xe.

Ting, Ting, Ting ...chuông điện thoại reo.

Lúc này, Vương Lăng không nhịn được lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi của Dương Đan Ni, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

"Cậu làm cái gì vậy? Để cậu lên làm quen mà cậu còn làm không được? Về đây, tôi cho người đánh chết cậu ...... "Dương Đan Ni tức giận, Đường Ân lần đầu tiên nhờ Dương Đan Ni giúp mà thế nào lại thất bại rồi chứ?

"Chị Ni ..." Vương Lăng vội vàng giải thích.

"Đừng nhúc nhích.. ..." Đường Ân giật điện thoại, lạnh lùng nói: "Đừng hoảng sợ, tiếp tục bước đi. Gặp chuyện gì cũng phải tỉnh táo, tôi ở ngay sau cậu! "

" Hả? "Vương Lăng giật mình,” Đường ca, sẽ không có chuyện gì chứ? "

"Không sao, có tôi ở đây, cậu cứ đi về phía trước đi ..." Đường Ân nói.

Vương Lăng không dám nói thêm, cúp điện thoại, mới vừa đi được mười mấy bước liền cảm thấy đầu bị người khác che mất

"Ai? "Vương Lăng hoảng sợ trong chốc lát, liền nghĩ tới lời nói của Đường Ân, lập tức bạo dạn hét lên:" Ai dám chống lại Lão Tử? " Có tin hay không, tôi sẽ kêu người đánh chết ngươi… ”


Vương Lăng không ngừng rống lên, nhưng cũng không có ích lợi gì, bị mấy người cao to dùng bao tải che kín đầu rồi đưa lên xe. Nhanh chóng rời đi.

"Đường Ân, nhìn xem! Vương Lăng đã làm được! "Dương Đan Ni vui mừng khôn xiết, cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị, càng ngày càng hấp dẫn.

Đường Ân sắc mặt lạnh lùng khởi động xe, đi theo xe của Vu Đan từ xa.

Vu Đan này lá gan không nhỏ, vậy mà tuỳ ý bắt cóc người khác.

Lúc này, Vương Lăng đang ở trên xe của Vũ Đan, cũng từ trong bao tải chui ra ngoài, mặc dù hành động hơi chật vật, nhưng giữ một tâm trạng bình tĩnh.

"Yo Yo ..." Vương Lăng giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hoảng hốt, nhìn Vu Đan một tay cầm ly rượu đỏ, cười nói: “Sao nào? Vừa rồi mới vỗ 1 cái mà giờ đã muốn ca ca đây rồi sao? ”

Vu Đan vẻ mặt lạnh lùng nói, nhìn Vương Lăng bình tĩnh, trong lòng có vài phần thưởng thức.

Vương Lăng vỗ vỗ trên cơ thẻ, sau đó ngồi xuống đối diện Vu Đan, nâng chân bắt chéo lên, không chút sợ hãi nói: "Cái quái gì vậy? Ngồi uống rượu 1 mình? Bắt tôi lên xe làm gì thế?"

"Cậu có thể tự mình rót 1 ly! ”Vu Đan khóe miệng cong lên một tia cười lạnh.

Vương Lăng vừa muốn tự mình rót một ly, nhưng lại quay đầu vươn tay với Vu Đan, nắm lấy ly rượu trên tay Vu Đan, nhân cơ hội sờ mu bàn tay cô, "Anh thích uống rượu mà mỹ nữ đã uống, loại này mới có cảm giác! "

" Ồ? "Vu Đan nhướng mày.

Vương Lăng, kiễng chân lên, có chút khinh thường cười," Sao nào? Không thích sao? Ca ca đây lại thích cảm giác này, nếu cô không thích thì chỉ có thể nhịn thôi!”

"Thật là thú vị!" "Vu Đan mỉm cười.

Vương Lăng khóe miệng giật giật," Chỉ là thú vị thôi sao? Nếu vậy thì tôi sợ cô thất vọng rồi, tôi không chỉ là thú vị mà rất là thú vị….! "

Giọng nói rơi xuống, Vương Lăng duỗi tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt cằm Vu Đan, làm ra vẻ trêu chọc.

" Cậu không sợ tôi giết cậu sao?"Vu Đan nhẹ giọng hỏi.

" Giết tôi? " "Vương Lăng nhìn bộ dạng của Vu Đan, đột nhiên bật cười," Ai có thể giết Vương Thanh này thì chắc là còn chưa ra đời! Bất quá, lời nói của cô khiến tôi có chút kích động ... "

Giọng nói rơi xuống, chỉ vang lên một tiếng nổ vang, chiếc xe đột nhiên bị hất văng ra ngoài khoảng cách nửa mét.

Vương Lăng đã chuẩn bị sẵn trong lòng, cho nên mới có không hề hoảng sợ, mà thay vào đó ôm lấy Vu Đan trong vòng tay, và nhẹ nhàng lướt những ngón tay lên má cô ấy.

“Sợ rồi sao? "Vương Lăng cười tủm tỉm, cố ý làm ra vẻ tán tỉnh và không chút sợ hãi," Tâm của cô đang loạn, tôi có thể cảm nhận được ... nghe này, bên trong toàn là nhịp tim đập! " "

Nói xong, Vương Lăng đặt tay lên trái tim của Vu Đan, lòng bàn tay cũng bắt đầu không thành thật.

Vẻ mặt của Vu Đan thật sự có chút luống cuống, dù sao xe bị người khác đụng, phải dừng ở bên đường. Cô nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Đừng sợ ..." Vương Lăng mỉm cười, sau đó dùng hai ngón tay ấn lên môi Vu Đan, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoay người đẩy cửa bước vào.

“Anh Thanh! "

Ngoài cửa, hàng chục thành viên của Đan Ni hội, mặc vest đen, đứng ở cửa xe của Vu Đan.




Vương Lăng nhẹ gật đầu, sau đó nhìn lại Vu Đan, "Cô bắt tôi, tôi đụng xe cô, vậy xem như hoà nhé? Vương Thanh tôi không muốn nợ người khác, cũng không muốn người khác nợ tôi, nhưng tôi thật hi vọng giữa hai chúng ta có thêm chút ân oán nhỏ nào đó hahaha... ”

Sau khi giọng nói rơi xuống, Vương Lăng chui lại nửa người vào xe, đối mặt với vẻ mặt hoảng sợ của Vu Đan, mạnh mẽ hôn lên.




Chương 478.

Vu Đan bị Vương Lăng mạnh mẽ hôn lên, sửng sốt đỏ mặt,cảm giác được Vương Lăng làm như vậy nhưng cô vẫn không từ chối.

Vương Lăng thực sự rất bối rối, nhưng cậu không dám do dự chút nào khi nghĩ rằng Dương Đan Ni sẽ đánh chết cậu.

Vị trí của Dương Đan Ni trong Đan Ni hội có thể khiến Vương Lăng sợ đái ra quàn chỉ bằng một câu nói!

Đột nhiên, trong lòng Vu Đan rối loạn, hắn nhìn Vương Lăng có chút khó hiểu, sững sờ cùng một chỗ.

Vương Lăng cười và đứng dậy, liếc nhìn Vu Đan, sờ cằm cô ta nói, "Lần sau muốn tìm tôi, cứ gọi điện cho tôi, chứ đừng bắt cóc tôi như thế lại có người đụng hư xe, chuyện vậy có đáng không? Nói xong , Vương Lăng quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Sau đó Vu Đan mới tỉnh táo lại, nhìn Vương Lăng rời đi, nắm chặt tay.

“Vương Thanh!”

Vu Đan lẩm bẩm, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đi thôi, trở về công ty!” Tài xế gật đầu tiếp tục khởi động xe, tuy rằng xe bị đụng phải, nhưng vẫn có thể tiếp tục lái xe đi được.

“Tìm người kiểm tra 1 chút, Vương Thanh này là ai….”

“Vâng!” Tài xế gật đầu.

Vu Đan đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn Vương Lăng đi xa, nhất thời không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cùng lúc đó, Vương Lăng cũng trở lại xe của Dương Đan Ni và Đường Ân.

“Anh Đường, em đã làm tất cả những gì anh nói rồi, anh thấy thế nào?” Vương Lăng lúc này bắt đầu hưng phấn nói.

"Làm tốt lắm! Hôm nay không cần liên lạc với cô ấy, ngày mai cũng không cần. Tôi sẽ sắp xếp để 2 người tình cờ gặp nhau vào ngày mốt!" Đường Ân nói.

“Tốt, mọi chuyện tùy thuộc vào Anh Đường!” Vương Lăng gật đầu.

"Đường Ân, tôi nói Vương Lăng sẽ thành công mà, phải không? Không phải trước đây anh đã giúp Đan Ni hội vài lần rồi sao? Bây giờ chúng tôi cũng đang giúp cậu, cái này về sau hoà nhé!" Dương Đan Ni tự hào nói.

Đường Ân cười cười, cũng không quá quan tâm.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ này, không biết có lợi cho mình không. Nhưng mọi thứ đã được an bài, vậy thì sau này cứ dựa theo con đường này mà đi thôi.

Xe trở lại trang viên, Đường Ân lên lầu hỏi thăm Bùi Nhược 1 chút.

Quả nhiên Vu gia không đồng ý gặp mặt!

Điều này khiến Đường Ân do dự không biết có nên đến Vu gia sớm hơn không. Rốt cuộc, kể từ khi gặp Kỷ Du Du đến nay, trái tim Đường Ân đã rối tung lên.

Trên thực tế, không chỉ trái tim của Đường Ân buồn bực, mà trái tim của Kỷ Du Du cũng đang buồn bực.

Từ khi nhìn thấy bóng lưng của Đường Â, Kỷ Du Du đã cảm thấy trong lòng đau nhói, như thể bị xé nát. Loại đau đớn này khiến cô có chút khó thở, cũng khiến cô có chút không chịu nổi.

Lý Sương từ trên lầu đi lên, thấy Kỷ Du Du vẫn đang ôm chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Nếu con làm thế này nữa, e rằng con sẽ không sống được một tuần!” Lý Sương nói như thể đang nghĩ đến điều gì đó, cô ấy bước tới và hạ giọng nhẹ nhàng hơn, “Du Du, con là con gái của mẹ, mẹ không hại con.Nhìn thấy bộ dáng con bây giờ, mẹ rất đau lòng! "

Kỷ Du Du bị sốc và quay lại nhìn Lý Sương.




Lý Sương nhìn thấy bộ dạng không vừa ý của Kỷ Du Du, trong lòng vô cùng khó chịu, "Du Du, đi ngủ đi, cần gì phải nghĩ quẩn như vậy? Đường Ân không quan tâm đến con, mẹ vẫn quan tâm con!"

"Ừm ! ” Du Du khẽ gật đầu, trong mũi cảm thấy có chút chua xót.

“Đi, đi ngủ sớm, mẹ cũng có thể yên tâm!” Lý Sương lại nói.

“Ừm!” Kỷ Du Du đứng dậy đi về phía phòng.

Lý Sương nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Du Du rời đi, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.

Xoay người đi xuống lầu, Lý Sương ngồi xuống sô pha, "Tôi không biết kiếp trước mình có nợ cô ấy không! Khổ sở mang thai cả năm lại sinh ra 1 đứa như vậy. Nếu không phải là muốn thông gia cùng Tạ gia, thì tôi liền muốn giết chết cô ta! "

“Được rồi, mấy ngày nay vẫn cần cô ấy, làm gì mà tức giận như vậy?” Vu Chính có chút bất mãn.

“Tôi có thể không tức giận sao?” Lý Sương trừng lớn mắt nhìn Vu Chính

Vu Chính không nói, im lặng đi xuống.

"Họp hội đồng quản trị sao rồi? Lúc nào thì có mười tỷ?" Lý Sương chợt nhớ ra, liền vội vàng hỏi.

" Họp hội đồng quản trị không suôn sẻ, nhưng hôm nay có người của ngân hàng liên hệ với tôi, hỏi tôi có cần vay không! "Vu Chính do dự.

" Ngân hàng liên hệ với anh? Cho anh vay? "Lý Sương sửng sốt," Đây không phải là chuyện gì tốt đẹp cả"

“Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này nghĩ lại thì không sao. Chỉ là hỏi thăm 1 chút thôi, cũng không có nhiều vấn đề gì. Đây là một phó chủ tịch, có lẽ việc doanh số vẫn chưa hoàn thành, nên đã thử gọi cho tôi! Tôi sẽ nói chuyện với ban giám đốc vào ngày mai, và tôi sẽ liên lạc với phó chủ tịch vào buổi chiều, có lẽ tôi sẽ nhận được tiền vào ngày mốt! "Vu Chính nói.

" Vậy thì thật là tốt! Nếu đúng như vậy thì lúc đóphải cảm ơn phó chủ tịch kia! Tôi có thể nói với anh,Tạ An Thành nhìn vào đã yên tâm rồi, hơn nữa đây chính là lúc nhà họ Tạ đang quật khởi, anh không thể nhụt chí lúc này được! Mặc kệ hội đồng quản trị nói gì, có thể lấy ra được bao nhiêu thì chúng ta sẽ lấy bấy nhiêu, ít nhất là 10 tỷ, nếu có càng nhiều thì càng tốt! Lý Sương bày biện bộ mặt thối nói ra.

" Hiểu rồi!" "Vu Chính gật đầu.

Hai người trong nhà bàn bạc chuyện đầu tư vào Tạ gia, mà Tạ gia cũng đang vì chuyện tiền bạc, chạy 4 phương tám hướng để kiếm đầu tư.


Theo quan điểm của Tạ An Thành, dự án này thực sự khá ổn, tuy rằng đi trước người khác nhưng trong nước vẫn chưa có ai làm nếu thành công sẽ có rất nhiều thời gian rảnh để kiếm tiền.

Cả ngày hôm nay Tạ An Thành đều tìm kiếm đầu tư, nhưng thật đáng tiếc, mỗi lần trình dự án đều bị người khác cự tuyệt.

Chưa ai làm liền có nghĩa là rủi ro cao, và nhiều người hiểu sự thật này.

"Tất cả đều là những người mù!” Tạ An Thành tức giận, dùng tay đập bàn, châm một điếu thuốc, thở dài một hơi, "Dự tán tốt như vậy, toàn não tàn không ai nhìn ra được sao?"

"Đừng lo lắng, không phải vẫn còn Vu gia sao?" Tạ phu nhân từ bên cạnh

nói

"Vu gia ư?" Vẻ mặt Tạ An Thành có chút thay đổi, sau đó liền nhớ tới cô gái tên Kỷ Du Du," Con ra ngoài gọi điện thoại! " "

Tạ phu nhân gật đầu, không nói nhiều.

Tạ An Thành bước ra khỏi nhà, gọi điện thoại cho cấp dưới của mình, và hỏi bằng một giọng lạnh lùng: Đã điều tra sao rồi??? Rốt cuộc Kỷ Du Du đang có vấn đề gì? sao lại có bộ dáng như vậy?"


"Thiếu gia, tôi mới ở Giang Thành dò hỏi được, Kỷ Du Du có 1 người bạn trai, người đó tên là Đường Ân ... "

" Đường Ân? "Tạ An Thành nhướng mày,"Rác rưởi ở đâu ra thế?”




Chương 479.

“Thiếu gia, Đường Ân này không phải rác rưởi, nghe nói đây là đại thiếu gia ở biệt thự lái xe xe sang ... .... "

" Ồ? "Tạ An Thành có chút khinh thường," Sống ở biệt thự còn lái xe sang sao? Nếu là như vậy thì cũng không phải là đại thiếu gia gì. Loại người này ở Bắc kinh không tới 10 vạn thì cũng có 8 vạn người, đại thiếu gia cái gì loại đó? "

" Đúng, đúng ... đương nhiên không thể so với thiếu gia được ... nhưng tôi nghe nói Kỷ Du Du là bị Vu gia bắt về, quan hệ cũng không tốt lắm! "

“Thế à... "Tạ An Thành do dự," Cứ mặc kệ, gửi cho tôi hình của Đường Ân, để tôi xem loại rác rưởi nào lại dám đụng vào người yêu của tôi! ”

“ Được, tôi sẽ gửi cho cậu! ”

Tạ An Thành cúp điện thoại, sắc mặt càng ngày càng đen.

Tạ An Thành làm sao không để ý được trạng thái hôm nay của Kỷ Du Du chứ? Vì vậy, sau khi đưa Kỷ Du Du trở về, anh lập tức yêu cầu cấp dưới của mình điều tra sự việc về Kỷ Du Du.

Toot toot ...

Điện thoại khẽ run lên, bức ảnh đã được gửi đi.

Tạ An Thành mở bức ảnh ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, trong bức ảnh này, Tạ An Thành quen biết Đường Ân!

Đây không phải là người ở trong Nhất Phẩm Cư ngày hôm qua sao?

Không ngờ, đúng là oan gia ngõ hẹp?

Tạ An Thành nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Đại thiếu gia cái chó gì? Chẳng phải là lừa gạt Dương Hồng Lâm rồi làm nhân tình của con gái Dương Hồng Lâm hay sao? Loại người này cũng được coi là thiếu gia hả? Xem tôi vạch trần anh ta trước mặt Kỷ Du Du...... ”

Nhận điện thoại xong, Tạ An Thành xoay người trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau.

Đường Ân đi đón tiếp người mà anh cho là rất quan trọng, Viên Chi Am!

Sự xuất hiện của Viên Chi Am đã tạo cho Đường Ân có thêm tin tưởng. Tuy rằng Bùi Nhược ở bên cạnh anh, nhưng Đường Ân trong lòng biết rất rõ Bùi Nhược tương đương với cái khiên, hoàn toàn có thể ngăn cản Đường Ân mọi chuyện phiền phức. Còn Viên Chi Am là phương thức giết người chính của Đường Ân, và là thanh kiếm của Đường Ân.

Khi máy bay của Viên Chi Am hạ cánh, Dương Đan Ni đã tình nguyện đến đón.

Trước đó hai người có một số mâu thuẫn, nhưng ở cuộc họp thường niên của Đường gia, Viên Chi Am đã giúp đỡ sau khi giúp Dương Đan Ni chống chọi với tình huống khó khăn, Dương Đan Ni đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về Viên Chi Am.

Viên Chi Am cùng Hạt Tử đi hết sân bay, theo sau là hai mươi, ba mươi người.

Những người này đều là từ Thượng Hải tới và họ đều là những nhân vật ưu tú trong Ám cách lúc bấy giờ.

Đường Ân đã sẵn sàng, nếu trong vòng hai ngày này Vu gia vẫn chưa thương lượng với anh ta, tất cả những gì Đường Ân cần làm là xông vào đưa Kỷ Du Du ra ngoài.

Lúc này, Đường Ân đang ngồi trong trang viên của Dương Hồng Lâm, bấm số điện thoại của Vu Đan.

“Cậu muốn nói chuyện với Vu gia hả?” Vu Đan thẳng thừng hỏi.

“Không sai!” Đường Ân cũng không dấu diếm.

Vu Đan cười và nói với một giọng điệu mỉa mai: “Đường Ân, tôi không biết cậu đang nghĩ gì, cậu cho rằng Vu gia sẽ gặp cậu ư? Hay là cậu có thể giao ra thứ Vu gia cần?"

Đường Ân trầm mặt, không nói gì.

"Đường Ân, tôi khuyên cậu nên từ bỏ. Con gái Vu gia không phải thứ mà cậu có thể chơi cùng! Mặc dù ngay từ đầu Du Du đã bị cậu mê hoặc, nhưng Vu gia sẽ không để cậu được toại nguyện, cậu đừng mơ tới điều đó” Vu Đan khinh thường nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Đường Ân xoa lông mày, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Vu gia thực sự khó giải quyết, cứng không được mà mềm không xong.

"Vu Đan không nguyện ý giúp chúng ta ..." Bùi Nhược từ một bên lắc đầu.

Đường Ân gật đầu nhìn Vương Lăng đang đứng một bên, "Hôm nay không cần liên lạc với cô ấy. Ngày mai tôi sẽ giúp cậu sắp xếp một cuộc gặp gỡ. Hôm nay cậu luyện tập cho giống như những gì trong tài liệu nói đi!"

"Vâng, Anh Đường! ”Vương Lăng gật đầu.

Đường Ân xoa lông mày, cảm thấy có chút cáu kỉnh.

Lúc này, Vu gia đã mở rộng cửa và bắt đầu chào đón Tạ An Thành.




Khi Tạ An Thành bước vào, liền nhìn thấy Lý Sương đang mỉm cười, trên tay cầm thẻ ngân hàng, "An Thành, hôm qua tôi đã nói chuyện với Vu Chính về dự án mà cậu đề cập, Vu Chính cũng quyết định hỗ trợ cậu!

" Thật không? ”Tạ An Thành trên mặt không có nhiều biểu hiện, nhưng trong lòng đã vui vẻ rồi. Đây khả năng của Tạ An Thành, không biểu hiện gì rõ ràng để không ai biết cậu ta đang nghĩ gì.

"Đúng vậy, cậu khi nào thì cần tiền? Tôi có ba tỷ đây, cậu có thể lấy trước đi. Chậm nhất là đêm nay, Vu Chính sẽ chuyển bảy tỷ còn lại vào tài khoản công ty của cậu! ”Lý Sương mỉm cười.

"Được, vậy cháu sẽ lấy trước!" Tạ An Thành vẫn im lặng, chỉ cười, "Du Du đâu? Cô ấy có ở nhà không?"

"Du Du ở trên lầu, cậu có thể vào xem cô ấy." ...... ”Lý Sương chỉ lên lầu với Tạ An Thành.

Tạ An Thành gật đầu, cầm lấy thẻ trong tay Lý Sương, bước lên lầu.

Vừa bước lên lầu hai liền nhìn thấy Kỷ Du Du mặc âu phục ngồi ở bên cửa sổ ôm chân, nhìn ra ngoài cửa sổ.








Tạ An Thành sắc mặt chìm xuống, nếu như trước đây không biết Đường Ân, Tạ An Thành có thể sẽ không quan tâm nhiều như vậy. Bây giờ biết được sự tồn tại của Đường Ân, cũng biết Kỷ Du Du đang buồn vì người đàn ông khác, Tạ An Thành trong lòng có chút lửa giận nhưng không thể trút bỏ được.

“Du Du?” Tạ An Thành liếc nhìn Kỷ Du Du, mỉm cười tao nhã và hiền hoà, “Thế nào rồi? Em cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Ừm!” Kỷ Du Du gật đầu, không nói gì.

“Tâm trạng tốt lên là được!” Tạ An Thành tiến lên hai bước, đi tới bên người Kỷ Du Du, ngồi ở bên cạnh Kỷ Du Du, cười nói: “Nhân tiện, em có hứng thú nói cho anh biết ở Giang Thành có chuyện gì được không?”

Kỷ Du Du cúi đầu và không nói nhiều.

Tạ An Thành mỉm cười, "Sao nào? Giang Thành gây ấn tượng xấu cho em sao?"

"Không!" Kỷ Du Du lắc đầu nói.

"Ồ, vậy ..." Tạ An Thành ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rất tức giận, một tay cầm điện thoại, chính là muốn bày ra âm mưu. nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.




"Hả ..." Tạ An Thành vội vàng trả lời điện thoại, ánh mắt có chút thay đổi, "Cậu nói cái gì? cậu nói tiểu nha đầu Dương gia lại tới gây sự hả? còn mang theo người lần trước là Đường Ân sao? Được, được, chờ ở đó tôi sẽ tới ngay ... ”

Kỷ Du Du thân thể rung lên, đột nhiên nhìn Tạ An Thành.

Tạ An Thành cười xấu hổ, "Công ty có chuyện. Một cô gái khốn nạn không biết tìm đâu ra 1 người con trai có thân thủ tốt, cấu kết với nhau làm việc xấu và đang làm loạn ở công ty của anh. Anh trở về xem 1 chút, Du Du, em ở lại nhớ phải vui lên nhé ... "




Chương 480.

Du Du không nghe hết lời nói của Tạ An Thành, chỉ nghe được cái gì tiểu nha đầu, Đường Ân còn có thuê phòng cấu kết với nhau… !

Những lời này vừa ra khỏi miệng Tạ An Thành, trong tai Kỷ Du Du như muốn nổ tung từng cái một, khiến cả người Kỷ Du Du trở nên hoảng hốt.

Khóe miệng Tạ An Thành câu lên, anh đã xuống lầu rồi, nhưng trong lòng lại rất tự hào. Điều anh muốn là hiệu ứng này, và điều anh muốn là Kỷ Du Du trở nên hoàn toàn bối rối vào lúc này.

Lời kêu gọi này là giả, và những lời được nói ra đương nhiên là giả, nhưng những điều này không quan trọng. Điều quan trọng là Kỷ Du Du sẽ có kết quả gì sau khi nghe những lời này.

Tạ An Thành đi xuống cầu thang và thấy Lý Sương đứng dậy và đi về phía anh với nụ cười trên môi.

"An Thành, sao cậu xuống nhanh như vậy? Cậu không nói chuyện với Du Du sao? Du Du lớn lên ở một nơi nhỏ bé như Giang Thành, trên đời này chưa từng thấy qua chuyện gì, nếu nói cái gì không đúng khiến cậu khó chịu, vậy đừng để trong lòng! ”Lý Sương vẻ mặt hối lỗi.




“Không, cháu đã nói chuyện rất vui vẻ với Du Du. Lúc nãy còn cười đùa với em ấy!” Tạ An Thành cười và bước ra ngoài, “Sở dĩ cháu quay về nhanh như vậy là vì tiền của cháu đã đến, đang đợi cháu quay lại ký tên đi! Cô cũng biết gần đây Tạ gia của chúng cháu đang phất lên, có rất nhiều người muốn đầu tư. Cháu cũng cần quay lại xem thử một chút! "

" Thì ra là thế! "Lý Sương cười vui vẻ, "Không sao, vậy cậu về trước đi. An Thành, cậu yên tâm, chờ tiền của Vu Chính có, tôi sẽ gửi cho cậu càng

sớm càng tốt !"

"Được ạ!" Tạ An Thành cười nhẹ và quay đi.

Lý Sương nhìn bóng lưng Tạ An Thành rời đi, như được uống thêm một viên thuốc an thần, lấy điện thoại ra gọi cho Vu Chính.

"Hội đồng quản trị vẫn chưa chịu thế chấp cổ quyền hả?"

“Làm sao có thể dễ dàng đồng ý loại chuyện này?” Vu Chính thở dài nói.

“Anh tranh thủ nói với bọn họ sớm đi, Tạ gia đang quật khởi, chả nhẽ bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy sao?” Lý Sương có chút không vui. “Tranh thủ trong chiều nay, để buổi tối tôi có thể gửi tiền cho Tạ An Thành! ”

“ Gấp như vậy? ”Vu Chính có chút choáng váng.

"Giờ là lúc nào, có thể không vội được hả? Anh không biết Tạ gia bây giờ đang ở thời kỳ hoàng kim sao? Người chờ đưa tiền mỗi ngày đều xếp hàng dài......" Lý Sương hừ lạnh, phảng phất nghĩ ra điều gì đó, và vội vã hỏi: "Anh thấy Tạ An Thành thế nào? Tôi là tôi chấm rồi đó, hay là nhanh chóng định chuyện cho Du Du và cậu ta"

" Định chuyện? Có hay không quá qua loa rồi? Có muốn cùng Du Du thảo luận không? ”Vu Chính có chút sững sờ.

"Còn thảo luận một cái rắm! Nếu như thảo luận, cô ấy có thể đồng ý không? Cô ấy muốn Đường Ân hết lòng! Tôi không hiểu được, Tạ An Thành không phải tốt hơn Đường Ân sao? Tôi là mẹ cô ấy, cái này do tôi quyết định. Tối nay tới Tạ gia nói chuyện, nhất định phải đề cập chuyện này!” Lý Sương chế nhạo:" Vì Đường Ân tiếc Đầu Tư Tài Chính, thì cứ để cậu ta ôm cái đó đi, dù sao thì tôi cũng không gả Du Du cho cậu ta! ”

Vu Chính do dự một lúc, khẽ thở dài:“ Vậy thì cô làm chủ đi, tôi sẽ nhanh chóng bàn bạc với các giám đốc và cố gắng cầm cố vốn chủ sở hữu sớm! ”

“ Được! ”Lý Sương gật đầu, vui vẻ cúp điện thoại. Nhìn lại cầu thang lầu hai, Lý Sương do dự, cuối cùng vẫn không đi lên.

Lúc này Lý Sương có chút khó chịu khi nhìn thấy Kỷ Du Du, vì vậy không lên tầng hai để gặp cô ấy.


Tin tức về thế chấp cổ quyền của Vu gia lan truyền ngay lập tức.

Hơn một chục giám đốc công ty, một số phản đối, một số đồng ý, và một số không thể nhìn thấy rõ dự án trước mắt, và chỉ đơn giản là từ bỏ quyền biểu quyết của họ.

Rất ít người dám đưa cổ quyền đi thế chấp.

Khi biết tin, Vu Sơn Bình đã lập tức liên lạc với Viên Chi Am.

Viên Chi Am đã đến Bắc Kinh, Vu Sơn Bình biết về điều đó, vì vậy anh ta đã bắt đầu liên lạc với Viên Chi Am ngay từ đầu.

Viên Chi Am đeo tai nghe, bên tai nghe được lời của Vu Sơn Bình, ý nghĩ trong đầu chợt lóe, hai tay vẫn đang bóp chân Đường Ân.

"Anh phải hỏi chính xác, Vu gia thế chấp để làm gì?"

"Đã hỏi! Người của tôi nói rằng, họ dùng để đầu tư vào Tạ gia!", Vu Sơn Bình nói.

"Đưa tất cả thông tin của Tạ gia để tôi điều tra rõ ràng. Trưa hôm nay gửi cho tôi! "Viên Chi Am nghiêm túc một chút, không cần nghi ngờ.

" Được rồi, tôi hứa sẽ giao mọi thứ trước buổi trưa hôm nay! " "

Vu Sơn Bình gật đầu, thật sự không có chút ý tứ phản kháng. Viên Chi Am cúp điện thoại, sức lực trong tay tăng lên, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Ân, do dự nói:" Hay là, ngày mai để tôi đi thử 1 chút, xem anh có thể gặp Vu gia không? "

Đường Ân do dự một hồi, liền từ bỏ ý định," Vu gia rất hiểu chúng ta, nhất định là biết thân phận của cô, tôi nghĩ sẽ phản tác dụng! " Để ngày mai Vương Lăng liên lạc với Vu Đan, vào Vu gia càng sớm càng tốt, và liên hệ với Kỷ Du Du trước! Nếu không được, tôi sẽ đưa người đến đập phá Vu gia ... "

" Đây là Bắc Kinh à! " "Viên Chi Am bật cười.

Đường Ân ngập ngừng thở dài," Cô đi ra ngoài trước đi ... "

" Vậy thì ... những thứ ở Châu Mỹ thì sao? " "Viên Chi Am do dự một chút, mới hỏi:" Sau khi tôi đã phân tích chi tiết mọi khía cạnh, cũng như thông tin mà Đường Kiến Như đưa cho tôi, có thể cân nhắc về anh Anderson! Hôm qua, ông Anderson đã liên hệ với Bùi Nhược. Anh có muốn nói chuyện với anh ta không? "

“Khi nào thì anh ta đến đây?" "Đường Ân hỏi.

" Nếu anh muốn nói chuyện, chậm nhất đêm nay sẽ tới! "Viên Chi Am đáp.





"Được rồi , tối nay để anh ta tới đi. Tôi sẽ nói chuyện cụ thể với anh ta để xem anh ta nghĩ gì!"Đường Ân gật đầu. Đương nhiên anh biết Anderson là quản lý khu vực ở Bắc Mỹ, hơn nữa anh ta cũng được coi là lão tướng trong Đường gia, nếu có thể kéo về bên mình, anh ta không chỉ có phiếu bầu cho Đường Ân. Mà còn có thể có ảnh hưởng đến toàn bộ Bắc Mỹ

Viên Chi Am gật đầu, đứng lên trước mặt Đường Ân, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Thời điểm Viên Chi Am rời khỏi phòng, nét mặt của Viên Chi Am đã xảy ra một sự thay đổi nhất định, thậm chí còn trở nên sắc sảo và kỳ lạ hơn. Đối với Viên Chi Am, Đường Ân và Kỷ Du Du là những người tuyệt đối không thể động đậy, kẻ nào động đến sẽ chết! Đường Ân nể mặt ba mẹ Kỷ Du Du và không làm bất kỳ hành động thái quá nào, nhưng Viên Chi Am chắc chắn sẽ không. Ngay cả là ba mẹ ruột, chỉ cần Kỷ Du Du rụng một sợi tóc, chuyện đó cũng tuyệt đối không thể!




Chương 481.

Người quản lý khu vực Bắc Mỹ đã đến Trung Quốc tin tức, dù che đậy, nhưng vẫn lọt ra ngoài.

Hai giờ trước khi Anderson xuống Bắc Kinh, Bắc Kinh dường như trở nên sôi sục.

Thành tích của Anderson ở Bắc Mỹ không kém thành tích của Dương Hồng Lâm ở Bắc Kinh, thậm chí còn cao hơn cả thành tích của Dương Hồng Lâm. Vì vậy, khi nghe tin Anderson đến Bắc Kinh, vô số người cảm thấy phấn khích.

Khi trời dần tối, Tạ An Thành cũng nhận được tin tức, cả người gần như vui sướng nhảy ra khỏi ghế.

Tạ phu nhân nhìn tình trạng của con trai mình lúc này, có phần ngạc nhiên, “Chỉ là Anderson thôi, sao lại làm cho con phấn khích như thế này?”

“Mẹ ơi, mẹ không biết ngài Anderson được mọi người ở Bắc Mỹ gọi là gì đâu? Nhiều người nói ngài ấy giống Bufari, nhưng ngài ấy quyền lực hơn ngài Bufari. Ngài Anderson gần như bắt đầu từ 2 bàn tay trắng! "Tạ An Thành gần như mừng muốn chết, nắm lấy tay Tạ phu nhân và nói: “Mẹ, mẹ phải tìm người sắp xếp, con muốn gặp ông Anderson, dù chỉ là mười phút thôi!”

“Mười phút có thể giúp gì cho mẹ?” Tạ phu nhân nghĩ rằng hơi buồn cười, nhưng vì niềm vui của con tra, bà cũng cảm thấy vui một chút trong lòng.

“Mẹ, chuyện này quá quan trọng… Chỉ cần con có thể gặp được Anderson, sẽ có nhiều người chú ý đến khoản đầu tư của chúng ta hơn, và tỷ suất lợi nhuận của chúng ta cũng sẽ cao hơn!” Tạ An Thành biết rõ hiệu ứng của người nổi tiếng. Chỉ cần anh ta tiết lộ tin tức về cuộc gặp gỡ của anh ta với Anderson, nó sẽ gây náo động cả Bắc Kinh. Khi đó, anh ta sẽ bước ra và nói vài lời, rằng ông Anderson rất lạc quan về dự án của mình, lúc đó còn ít nhà đầu tư sao?

“Được rồi, mẹ sẽ gọi cho chú của convà để ông ấy sắp xếp…” Tạ phu nhân mỉm cười, như thể đang nghĩ ra điều gì đó. ”Buổi chiều, Lý Sương có gọi điện và nói rằng đã chuẩn bị một món quà đột xuất, con không muốn ở nhà 1 chút xem cô ta đem gì tới hả? "

" Họ Vu thì tính là gì chứ? "Tạ An Thành cười khinh thường, đưa tay đẩy kính vàng," Mẹ, con sẽ trực tiếp cùng mẹ nói chuyện, nếu ngài Anderson có thể gặp mặt con thì ngay cả 10 nhà như Vu gia cũng ta cũng có thể tìm thấy được! "

“Vu gia bên kia ..." Tạ phu nhân có chút không rõ.

"Quan hệ thì không sao, nhưng tiền thì phải giữ lại ..." Tạ An Thành lo lắng đi về phía cửa, hơi do dự, "Nếu họ nói về Kỷ Du Du, mẹ phải đồng ý cho con! "

“Được, yên tâm đi!" "Tạ phu nhân nói.



Tạ An Thành nóng lòng và nhanh chóng rời khỏi Tạ gia. Chưa đầy nửa giờ sau, Vu Chính và Lý Sương đã tới.

Tạ phu ra đón bọn họ vào, vừa đi vừa nói, nhanh chóng tiến vào phòng khách chính của nhà Tạ.

"An Thành ở đâu? Tại sao không nhìn thấy cậu ấy? "Lý Sương hỏi.

" An Thành vừa rời đi. Gần đây, có thêm nhiều người tìm kiếm đầu tư, bận rộn suốt cả ngày! " Tạ phu nhân cười nói.

Lý Sương đột nhiên tỉnh ngộ, càng ngày càng cảm thấy vui vẻ, vội vàng nói:" Chính là muốn phát tài à! Tôi đã chứng kiến An Thành lớn lên, không ngờ lại thật sự phát triển đến mức này! Có tiền đồ người, sớm muộn gì cũng sẽ thành công! "

" Nói đùa! "Tạ phu nhân cười đầy ẩn ý.

" Lần này tôi đến đây mang theo khoản đầu tư của Vu gia, tổng cộng là 13 tỷ NDT, đây là một chút khích lệ cho cậu ấy khi bắt đầu kinh doanh! " "Lý Sương nói, lấy ra hóa đơn từ tay mình và gửi cho Tạ phu nhân," Chúng tôi chuyển tất cả cùng một lúc, đây là của thành ý của chúng tôi "

“Sẽ chú ý ..." Tạ phu nhân cũng cười, thu lại hoa đơn. "Họ Tạ của chúng tôi làm ăn phát đạt, làm sao chúng tôi lại bỏ qua Vu gia được chứ?" "

"Chính là ..." Lý Sương cười rất vui vẻ, vốn tưởng rằng chỉ có 10 tỷ, nhưng sau đó cảm thấy 10 tỷ sợ không đủ Tạ gia động tâm, cho nên liền đơn giản bỏ thêm 3 tỷ nữa, tổng cộng là 13 “Tạ phu nhân, tôi nghe nói An Thành vẫn chưa có bạn gái phải không?” Tạ phu nhân sửng sốt một lúc, “Đúng là chưa, thường thì công việc khá bận…”

“Cô cảm thấy Kiều Kiều nhà tôi thế nào? ”Lý Sương cười hỏi.

Tạ phu nhân nhướng mày và cười gượng, bà biết Lý Sương là người có ánh mắt thiển cận, lại còn hay trơ mặt nhưng không ngĩ rằng đã đến tình trạng này rồi.

Tạ gia và Vu gia đã không còn liên lạc trong nhiều năm. Chỉ vài ngày nữa, họ sẽ trở thông gia sao? Theo ý định ban đầu của Tạ phu nhân, bà không muốn tiếp xúc quá nhiều với Vu gia, cho dù con trai bà thực sự thích thì chỉ cần để nó chơi là đủ, và bà nhất định sẽ không xúc động. Ai biết Lý Sương đến lúc này không biết xấu hổ, nhìn Tạ gia trỗi dậy, trực tiếp muốn gả con gái?

Lúc này, Tạ An Thành đã ra khỏi cửa nhà và lái xe qua khách sạn nơi Anderson định ở.








Trên xe, Tạ An Thành gọi điện cho chú của mình và nhờ ông giúp sắp xếp hết mức có thể. Ai biết được rằng người chú này thực sự nói rằng Anderson đến Bắc Kinh chỉ vì chuyện cá nhân, không muốn đàm phán kinh doanh. Nếu thật sự sắp xếp, có lẽ chỉ có thể sắp xếp ba năm phút, cùng lắm nhìn quen mắt thôi.

Tạ An Thành cảm thấy ba năm phút là đủ, chỉ cần anh đưa ra ý tưởng của chính mình, anh không sợ Anderson sẽ không coi trọng anh.

Xe vừa lái vào quảng trường trước khách sạn, Tạ An Thành liền nhìn thấy một đoàn xe dừng trước mặt.

Ba bốn người lên xuống đoàn xe, mở cửa rồi Đường Ân xuống xe.

“Tại sao lại là anh ta?” Anderson sắc mặt trở nên u ám, sau một hồi suy nghĩ liền biết chuyện gì đang xảy ra. Ước chừng ngài Anderson đến Bắc Kinh, Dương Hồng Lâm hẳn là cũng biết, cho nên mới an bài anh ta gặp Anderson sao?

Họ Dương thực sự coi trọng anh ta đến vậy sao? Đem cả con gái đưa cho, và còn để Anderson giúp đỡ sao?

“Nằm mơ!” Tạ An Thành vẻ mặt u ám xuống xe, nhưng thấy Đường Ân đã vào khách sạn rồi.




Tạ An Thành không nghĩ nhiều, đi thẳng vào khách sạn, anh không muốn nhìn thấy những người khác chia sẻ thời gian của anh và Anderson gặp nhau, càng không muốn thấy người chia sẻ là Đường Ân.

Lúc này, Tạ An Thành bước nhanh hai bước, trực tiếp dừng ở trước mặt Đường Ân, nhìn chằm chằm Đường Ân bằng ánh mắt lãnh đạm.

"Thật sự là trùng hợp. Có thể bắt gặp những con gián như anh ở khắp mọi nơi? Anh không trốn trên giường êm ái của Dương mà bạn vẫn muốn ra ngoài sao?"




Chương 482.

Đường Ân không nghĩ tới đây lại gặp Tạ An Thành. Lúc ở Nhất Phẩm Cư, chính xác là có chút xích mích với vị thiếu gia Tạ gia này nhưng Đường Ân không tuy cứu, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp, gặp nhau ở đây.

"Tôi đang nói anh đấy, Đường Ân? Nên gọi là Đường Ân, phải không? Tôi không biết anh làm sao để cho Dương gia tiểu nha đầu kia nghe lời, hơn nữa gặp mặt đại nhân vật này cũng được Dương Hồng Lâm sắp xếp cho. Nhưng theo tôi, điều này thực sự là thấp hèn, anh có biết không? "Tạ An Thành chế nhạo, và chỉ vào đáy quần của mình," Muốn đến gần khách sạn hơn? Đi qua đáy quần của tôi và tôi sẽ cho anh vào, anh cảm thấy thế nào? ”

Sắc mặt Đường Ân chìm xuống.

Viên Chi Am ở bên nhìn cảnh này sắc mặt không tốt, nhưng chưa biết Tạ An Thành là ai nên không nói.

“Cút!”

Đường Ân hừ lạnh một tiếng , nắm chặt tay, “Đừng để mất mặt!”

Tạ An Thành sửng sốt, nhìn về phía sau ba bốn người Đường Ân, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Anh ta biết rằng tin tức tương đối muộn, và quá nóng lòng muốn ra ngoài, vì vậy hoàn toàn không mang theo vệ sĩ.

Đường Ân thân thủ tốt, còn mang theo ba bốn vệ sĩ, điều này khiến Tạ An Thành có chút yếu thế.

"Được, tôi xem anh còn kiêu ngạo được đến bao giờ! Đừng nghĩ rằng những người như anh có thể gặp được ngài Anderson. Tôi chỉ cần thì thầm vài câu trước mặt Anderson, anh còn hi vọng gặp được ngài ấy? Đời này cũng đừng mơ”Tạ An Thành khịt mũi lạnh lùng và bước sang một bên.

Đường Ân xoay người đi về phía thang máy.

Tạ An Thành nghiến răng nhìn Đường Ân cùng đoàn người lên thang máy, sau đó tức giận sờ điện thoại di động gọi cho chú của mình, "Bác trai, sắp xếp thế nào rồi? Cháu vừa nhìn thấy người Dương gia, thậm chí đã đến khách sạn này. Cháu đoán là muốn gặp ngài Anderson! Chú cùng với ngài Anderson nói giúp cháu, hãy để cháu gặp ngài ấy trước, cháu hứa sẽ khiến Anderson quan tâm đến dự án của cháu ... "

“Tôi đã gọi cho ông Anderson. Ông ấy sẽ gặp một người quan trọng trước tiên, và sẽ có năm phút rảnh rỗi. Cậu phải nắm bắt cơ hội năm phút này”, Tạ Trường Thanh nói ở phía đối diện điện thoại:" Cậu phải nhớ, nếu Tạ gia phất lên, sẽ tốt cho mọi người, nhất định phải nắm bắt cơ hội! Hôm nay ông Anderson ở trên tầng 20 của khách sạn, cậu sẽ đợi ở tầng 19 trước, tôi sẽ cho cậu biết khi ông ấy rảnh. .. "




" Được, được! "Tạ An Thành trên mặt gần như bật cười. Không ngờ sau khi chú của anh trở thành bộ trưởng, ông ta thực sự có uy lực lớn như vậy. Sau khi bấm thang máy, Tạ An Thành đi thẳng lên tầng mười chín.

Sau nửa giờ, một đội xe đến bên ngoài khách sạn .

Đội này trông không nổi bật, thậm chí có phần thấp kém.

một số bảo vệ mở cửa, ông Anderson cao lớn, từ trên xe bước xuống.

Khoảng bảy mươi tám vệ sĩ bảo vệ suốt con đường vào bên trong khách sạn.

Tạ An Thành nhìn cảnh tượng này, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

Đến rồi! Cuối cùng cũng tới rồi!

Lúc này, Tạ An Thành cầm điện thoại di động, chờ đợi chú mình gọi tới, lúc đó có thể lên lầu gặp ngài Anderson .

Lúc này, Anderson đã lên thang máy và trực tiếp nhấn tầng 20.

Sau khi cửa thang máy mở toang, Anderson dẫn đầu tạo dáng, sửa cà vạt và mái tóc lông bông của mình, anh đi về phía căn phòng trong cùng trên tầng 20.

Bang Bang Bang ...

"Mời vào! "

Anderson hít một hơi thật sâu, mở cửa ra và nhìn thấy Đường Ân đang ngồi sau bàn làm việc, ở bên cạnh Đường Ân là Viên Chi Am đang đứng đàng hoàng.

Anderson mỉm cười, đối mặt với Đường Ân. “Thiếu gia, không ngờ lại gặp cậu sớm như vậy! Đây là điều làm cho tôi cảm thấy thật vinh hạnh! "

" Ngồi! ”Đường Ân nở nụ cười.

“Được!” Anderson ngồi trên ghế sô pha và đặt tài liệu trong tay lên bàn. “Thiếu gia, đây là tất cả lợi nhuận của California. Bây giờ nó nằm trong tay của cậu. Tôi tự hỏi liệu cậu có đảm bảo an toàn cho tôi không. Đương nhiên, nếu sau này có thể nhận được một số lợi ích lớn hơn, tôi sẽ càng cao hứng hơn! "

Đường Ân nhìn vẻ mặt của Anderson, đột nhiên bật cười," Anh làm việc gì cũng luôn thận trọng như vậy? "

Anderson cười nhẹ," Có lẽ về sau lẽ không như vậy! "

Đường Ân nhẹ gật đầu," Đã nghĩ kỹ chưa? Nếu các anh theo tôi thì sau này sẽ trực tiếp chống lại Đường Uý, anh đã hiểu rõ điều này chưa? Rốt cuộc, nếu xét về thực lực của Âu Mỹ thì Đường Uý mạnh hơn tôi rất nhiều ... "


" Đã nghĩ kỹ ... chính là bởi vì như vậy, cho nên tôi sẽ đứng về phía cậu. Cậu đang giúp đỡ tôi, với lại sau này khi muốn có thêm lợi ích thì lấy trực tiếp từ cậu là được! "Anderson nói.

Đường Ân mỉm cười, không ngờ Anderson lại nói thẳng như vậy.

" Được! tôi có thể chấp nhận phiếu bầu của anh! Trước đó, Bùi Nhược đã nói chuyện chi tiết với anh, sau 1 thời gian nữa tôi sẽ đi Mỹ, lúc đó tôi sẽ cho anh biết nên làm như thế nào! "Đường Ân đứng lên.

" Vậy thì nhị thiếu gia ... Chúng ta xem như là xong việc rồi sao? "Anderson kinh ngạc nhìn Đường Ân," Cậu không nghĩ là phải đưa vài người tới giám sát tôi sao? " "

“Không cần, tôi sẽ tự mình tới đó!" Đường Ân mỉm cười, xoay người đi về phía cửa,

Anderson kinh ngạc hồi lâu, trong lòng cũng có chút bội phục Đường Ân.

Lúc này Tạ An Thành ở tầng mười chín đã nhận được điện thoại, vội vàng đi lên tầng 20 .

Nếu một người như Anderson mà có thể tiếp xúc được, đó chính là cơ hội của Tạ An Thành.

Anh ta đi dọc cầu thang lên thẳng tầng 20, nhưng đột nhiên sửng sốt nhìn thấy Đường Ân đang đứng ở cầu thang lầu 20 hình như đang đợi thang máy. Chẳng lẽ Đường Ân đã gặp Anderson rồi sao?

Lúc này, lửa giận trong lòng Tạ An Thành đột nhiên bùng nổ, anh bước đến cách đó hai bước, “Đường Ân, anh đã gặp ngài Anderson chưa? Ai bảo anh gặp ngài ấy trước? Anh không biết anh là ai sao? Nếu anh muốn gặp ngài Anderson, anh cần phải xếp hàng sau lưng tôi, anh còn không biết điều này sao? "

Đường Ân xoay người, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt," Ý của anh là….? "

"Ý anh là gì? Anh không biết anh chỉ là con chó của Dương Hồng Lâm thôi sao? Con chó của ông ta thì cần phải ở phía sau nếu muốn gặp ngài Anderson, anh không biết sao?" Tạ An Thành tức giận, suýt chút nữa đối mặt Đường Ân rống lên.

Lúc này, Anderson dường như đã nghe thấy động tĩnh, quay đầu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy có người mắng Đường Ân, liền bước nhanh đi lên.

“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?”




Chương 483.

"Ngươi là ai? Sao ngươi dám xen vào?" Tạ An Thành tức giận quay lại nhìn Anderson. người đó là Anderson, khuôn mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, "Ngài Anderson, tôi không phải là ngài vừa rồi ... Ý tôi là ... ngài gọi anh ta là thiếu gia?"

Anderson nhìn Tạ An Thành với vẻ mặt dữ tợn .

Tạ An Thành hai mắt sắp lồi ra, không ngờ Anderson lại gọi Đường Ân thiếu gia.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thiếu gia????

Anderson là ai chứ? Đây là nhà đầu tư quật khởi nhanh nhất Bắc Mỹ trong những năm gần đây, đã gần như khuấy động vô số cơn bão ở California. Nhưng mà, nhà đầu tư này gọi Đường Ân là thiếu gia?

Vừa rồi Tạ Trường Thanh gọi điện thoại nói Anderson muốn gặp một người quan trọng, thì ra người này là ... Đường Ân?

Làm thế nào mà có thể thế được?

“Thiếu gia, có chuyện gì sao?” Sau khi Anderson lạnh lùng nhìn Tạ An Thành, ánh mắt liền nhìn về phía Đường Ân.

"Lúc trước có người nói muốn gặp anh, tưởng rằng tôi cũng tới gặp anh giống vậy. Ai biết được tôi đi trước hắn một bước, hắn có thể là muốn ở chỗ này tìm tôi gây phiền phức? Đúng không? Tạ thiếu gia?" Đường Ân quay người lại nhìn chằm chằm Tạ An Thành một cách thờ ơ.

Tạ An Thành nuốt nước bọt, mồ hôi trên trán đã chảy ra, trên mặt cố nặn ra một nụ cười, "Đường thiếu gia, tôi không biết anh và ngài Anderson có quan hệ như thế này. Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ không nói như vậy ... "

" À thế hả? "Đường Ân thờ ơ.

Tạ An Thành cảm thấy chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, “Đường thiếu gia, tôi thật sự không cố ý, lần này xin hãy tha thứ cho tôi!”

Đường Ân nhìn Tạ An Thành, nhếch mép cười, và quay đi vào thang máy.

“Đường thiếu gia… lần này anh tha cho tôi!” Tạ An Thành vội vàng nói. Nhìn thấy cửa thang máy của Đường Ân đã đóng lại, căn bản là không muốn để ý đến suy nghĩ của mình nữa. "Ngài Anderson, Thưa ngài, ngài cho tôi một cơ hội!"

"Tôi xin lỗi, xin anh về đi, bất kể ai kêu anh đến, tôi cũng sẽ không gặp anh!" Nói xong Anderson quay người bước vào phòng. .

"Ngài Anderson? Ngài Anderson ..." Tạ An Thành hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, cảm thấy chân có chút yếu ớt, "Ngài Anderson, ngài cho tôi một cơ hội ..."

Anderson đã đóng cửa của khách sạn phớt lờ suy nghĩ của anh ta.

" Ngài Anderson..." Tạ An Thành kêu thảm thiết, nước mắt suýt nữa không ngừng được, anh không ngờ mọi chuyện lại như thế này! Đường Ân không phải là chó của Dương Hồng Lâm sao? Làm sao có thể là chủ nhân của ông Anderson? Nghĩ lại trước đây đã có người nói Anderson tới đây để giải quyết một số việc riêng, chuyện riêng tư này có phải là muốn gặp Đường Ân không?

Tạ An Thành nghĩ đến chuyện này, cả người đều không tốt, nếu là như vậy, phía sau Đường Ân không phải rất khủng khiếp sao?

Lúc này, điện thoại di động của Tạ An Thành đột nhiên vang lên.

Tạ An Thành vội vàng kết nối điện thoại, giọng nói tức giận của Tạ Trường Thanh từ bên trong truyền đến, "An Thành, có chuyện gì vậy? Người của tôi vừa nhận được điện thoại từ anh Anderson, nói rằng cậu đã xúc phạm anh Anderson ở khách sạn và yêu cầu cậu rời đi ngay lập tức. cậu đã làm gì vậy? Sao chút chuyện vậy cũng làm không xong? "


" Chú ơi, nghe cháu ... nghe cháu ... "Tạ An Thành vội vàng hét lên.

Tạ Trường Thanh tức giận nghiến răng, "Nghe cái gì? Dự án của cậu đơn giản dừng lại, chuyện đã xong như thế này, cậu còn muốn nói gì nữa?"

Tạ An Thành nghe được Tạ Trường Thanh cúp điện thoại, toàn thân xụi lơ ở hành lang.

Chuyện này, thực sự hỏng rồi!

Tạ An Thành nghiến răng đập mạnh tay vào tường hành lang, tức giận liếc về phía cửa phòng Anderson, nhưng cũng chỉ có thể tuyệt vọng rời đi. Nếu ở lại đây, chỉ cần Anderson gọi điện cho an ninh khách sạn hoặc gọi cảnh sát, thì Tạ An Thành sẽ nổi tiếng ở Bắc Kinh này!

Sau khi rời khỏi khách sạn, Tạ An Thành lên xe, nghiến răng lái xe trở về trang viên của Tạ gia.

Bước vào dinh thự trong tuyệt vọng, thấy Tạ phu nhân sắp ra khỏi nhà, cau mày và hỏi: "An Thành, có chuyện gì với con vậy? Gặp sự tình gì phải không?"

"Hả " Tạ An Thành lúc này mới khôi phục tinh thần, có chút lảo đảo đổ người vào ghế sô pha, "Mẹ ơi, con đem mọi chuyện phá hư rồi ..."




"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tạ phu nhân hỏi , rồi thở dài nói: "Sợ cái gì, chúng ta Tạ gia đang quật khởi, còn sợ mấy chuyện nhỏ sao? vừa rồi Vu gia đến đưa cho con 13 tỷ ... "

" 13 tỷ? "Tạ An Thành nghe đến con số này, trong lòng đột nhiên sôi trào," Bọn họ còn nói cái gì nữa? "

"Nói con đính hôn với Kỷ Du Du! Mẹ thấy Vu gia tham gia quá nhiều tiền, vì vậy mẹ đã đồng ý vấn đề này. Con có thể đính hôn với cô ta, đến lúc đó chơi chán rồi thì con có thể đá cô ta, 13 tỷ này cũng không cần đưa lại cho cô ta nữa ... "Tạ phu nhân nói.

Tạ An Thành ngẩn ra, dường như còn nhớ mối quan hệ giữa Kỷ Du Du và Đường Ân, trước đây là 1 cặp, đúng không? Nếu anh cưới Kỷ Du Du, Đường Ân sẽ làm gì với anh chứ?

"Sao vậy? Con không muốn cưới Kỷ Du Du đó sao? Thật ra mẹ cũng không thích cô ta, nhất là Vu gia đều là người thiển cận, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách! Nếu con không thích, mẹ sẽ tìm người đẩy cô ta ... "Tạ phu nhân xoa đầu Tạ An Thành," Người phụ nữ mà con trai mẹ đang tìm kiếm phải vừa có đức vừa có năng lực, người Vu gia nhất định sẽ không được! "








Tạ An Thành dường như đột nhiên nắm được điều gì đó, vội vàng nói: "Mẹ, đừng lo lắng chuyện này, con sẽ tự mình giải quyết! Con vừa mới nói chuyện tốt ngài Anderson rồi, con sẽ nói chuyện với bạn bè của con"

"Tốt! "Tạ phu nhân gật đầu.

Tạ An Thành cố gắng vui lên, mở WeChat trên điện thoại, gửi cho bạn bè 1 tin nhắn. Đại khái là tôi đã gặp ngài Anderson và mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, ngài Anderson rất lạc quan về các dự án của mình.

Không lâu sau đó, điện thoại của Tạ An Thành đổ chuông.

Người gọi là Lý Sương.

“An Thành, tôi biết cậu là người giỏi nhất, và mọi thứ sẽ thành công!” Lý Sương đầu tiên khen ngợi, sau đó cười nói: “Tôi đã nói với mẹ cậu trước đây, tôi nghĩ cậu và Du Du nhà tôi khá hợp nhau, tôi không biết suy nghĩ của cậu thế nào? ”

“ Suy nghĩ? ”Tạ An Thành cảm thấy toàn thân run lên, nghĩ đến Đường Ân và Kỷ Du Du có quan hệ, trong lòng liền có một trận ớn lạnh.

"Làm sao? Cậu không nói cho tôi biết à?" Lý Sương cười hỏi.

"Tôi ..."




Chương 484.

Lý Sương cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi còn xấu hổ sao? Tôi là người từng trải, chả nhẽ tôi không nhìn ra được cậu có ý với Du Du hay sao? Trong mắt cậu, thật ra chính là Du Du, tôi sao có thể nhầm được! Không bằng, tối mai đến Vu gia nói chuyện đi. Nếu có thể, chuyện giữa cậu và Du Du sẽ được ấn định, còn chuyện đám cưới thì chờ những trưởng lão này làm ... "

Sắc mặt Tạ An Thành biến sắc.

“Cứ vậy đi, tối mai tới đây làm khách!” Lý Sương cười cười, vội vàng cúp điện thoại.

Tạ An Thành dựa vào ghế, cảm thấy có chút hoảng hốt.

Đính hôn với Kỷ Du Du sao?

Có thực sự dám không?

Nếu như Đường Ân mang theo người thì sẽ như thế nào? Bỏ chuyện của Dương Hồng Lâm sang một bên, chỉ riêng Anderson cũng đủ để bọn họ đè chết Tạ gia rồi, nếu thêm một Dương Hồng Lâm nữa, e rằng Tạ gia không ngăn được, phải không?

Lý Sương đang ở Vu gia, cười rất tươi, “Tôi vừa giải thích với An Thành, tối mai đến ăn cơm với chúng ta, trực tiếp giải quyết chuyện của hai người bọn họ đi!”


“Có nên hay không nói với Du Du 1 tiếng? ”Vu Chính hỏi.

"Nói cho cô ấy làm cái gì? Cô ấy kết hôn với ai, đó không phải là do tôi quyết định cuối cùng sao? Cho dù anh nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng chỉ có thể chịu đựng thôi!" Lý Sương chế nhạo, không quá để ý tới.

Hôm nay, Lý Sương cảm thấy hạnh phúc, một là do hội đồng quản trị thông qua suôn sẻ và nhận được hơn 13 tỷ. Mặc dù đây gần như là một nửa tài sản của Vu gia, nhưng Lý Sương không quan tâm chút nào. Hai là giải quyết ổn thỏa với Tạ An Thành của Tạ gia, nếu Kỷ Du Du có thể đính hôn với Tạ gia, Lý Sương cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi, không chỉ để con gái gả ra ngoài mà còn có thể đưa Vu gia phát triển.

Cái này không phải là trọn vẹn đôi đường so? Nếu chuyện này xảy ra, ai ở Bắc Kinh này dám nói mình thiển cận?

Tại thời điểm này, không ai có thể nghĩ rằng Lý Sương được định sẵn từ đầu đến cuối chỉ là một cái giỏ tre múc nước mà thôi.

Khi mặt trăng lặn xuống đỉnh núi và mặt trời mọc lên, Bắc Kinh lại đón một ngày mới.

Vương Lăng ngày hôm nay dậy rất sớm, nhìn Viên Chi Am trước mặt hơi có chú lo sợ.


Từ hôm qua, Viên Chi Am đã tiếp nhận Vương Lăng và lên nhiều kế hoạch cho Vương Lăng.

Vương Lăng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Viên Chi Am, thậm chí không dám phàn nàn, theo lời chỉ dẫn của Viên Chi Am, anh ta thay đổi một số từ ngữ thông thường của mình và thay thế bằng giọng điệu khinh bỉ hơn.

"Hãy nhớ rằng, cậu phải tự nhiên hơn và trông độc đoán hơn ..." Viên Chi Am nhìn Vương Lăng rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Được!” Vương Lăng gật đầu.

Viên Chi Am gật đầu, "Đi thôi, hôm nay sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ cho cậu! Chỉ cần cuộc gặp gỡ tình cờ có kết quả tốt, tối nay cậu có thể ở biệt thự Vu gia!"

"Ừm, được!" Vương Lăng lại gật đầu.

Hai người đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Đường Ân nhìn hai người rời đi, một tay chống trên sô pha nhẹ nhàng gõ tay vịn.

Vương Lăng là chuẩn bị cho Vu Đan, bao nhiêu thịt bị xé ra khỏi cơ thể Vu Đan tùy thuộc vào tâm trạng của Viên Chi Am. Đường Ân không nghi ngờ gì về số phận mà Vu Đan sắp phải đối mặt sau khi Viên Chi Am phụ trách vấn đề này.

Có lẽ từ lúc Vương Lăng xuất hiện, Vu Đan đã thảm bại rồi!

Viên Chi Am đưa theo Vương Lăng lên xe, Dương Đan Ni xin đi cùng vì cô ấy cảm thấy rất vui.

Cả ba lái xe vào trung tâm Bắc Kinh. Chỗ này cách công ty của Vu Đan chỉ vài trăm mét, có thể nói là khá gần!

"Nên nhớ, thói quen thường ngày của Vu Đan là ăn điểm tâm ở cửa hàng điểm tâm kế tiếp. Cậu không thể đến quán khác, chỉ có thể ở cửa hàng này đợi cô ta, như vậy có vẻ tự nhiên hơn. Chỉ cần đứng trên lầu, khi nhìn thấy cô ta, liền huýt sáo với cô ta, chuyện còn lại làm như tôi nói với cậu ... "Viên Chi Am giải thích ngắn gọn một lần nữa.

“Được!” Vương Lăng gật đầu, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

“Đừng căng thẳng, cô ấy đã là thịt trong bát của cậu rồi!” Viên Chi Am cười nhẹ.

Vương Lăng gật đầu, xuống xe đi một mạch lên lầu hai của cửa hàng.

“Vu Đan đến, còn hai trăm mét nữa, cô ấy sẽ đến nơi đã định!” Vu Sơn Bình nói nhỏ trong tai nghe.

Viên Chi Am gật đầu, nháy mắt với Vương Lăng ở lầu hai.

Vương Lăng mở cửa sổ, trên tay cầm theo nửa chai bia, cổ áo mở ra rất lớn , nhìn xuống đường.

Một lúc sau, nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo khoác ba lỗ đeo kính râm lớn bước tới.

Siu, siu… ...

Vương Lăng lập tức huýt sáo, trên mặt nở nụ cười, "Ui a ... Người đẹp, hôm nay chúng ta gặp lại nhau sao? Cô có cho rằng hai chúng ta gặp nhau là duyên phận không? Hay là lên ngồi đi, ca ca cùng cô uống 1 chén? ”

Vu Đan sửng sốt một chút, nhìn thấy Vương Lăng, không ngờ lại gặp được người này ở đây. Từ khi bọn họ gặp nhau vào tối hôm trước, nàng cũng tìm người kiểm tra, Bắc Kinh từ khi nào lại xuất hiện một người tên Vương Thanh như vậy. Nhưng lại không tìm được thông tin gì.

"Sao nào? Ngại ngùng à?" Vương Lăng cười hỏi.

Vu Đan câu lên khóe miệng, xoay người tiến vào cửa hàng, đi một vòng lên lầu hai, ngồi đối diện Vương Lăng.

Vương Lăng bật cười, "Cô có hay không ngồi sai vị trí rồi? Tôi nghĩ cô nên ngồi ở bên cạnh tôi để tiện chăm sóc cho tôi đúng không?"

Vu Đan đứng dậy cởi áo gió, ngồi vào bên cạnh Vương. Lang.

Vương Lăng duỗi một cánh tay đặt lên vai Vu Đan, tay kia giơ ngón tay móc lên má Vu Đan, cười nói: "Cô biết không? Tôi tìm được 1 cỗ khí tức ở chỗ cô......" "

" Khí tức gì? "Vu Đan hỏi.

“Khí tức mê hoặc tôi!” Vương Lăng nói, mạnh mẽ xoay cổ Vu Đan.


Bốn mắt nhìn nhau, Vương Lăng lại cười.

“Tôi rất thích ánh mắt của cô, làm cho tôi rất có chinh phục dục……”

Vương Lăng nói xong, một tay ngăn lại Vu Đan eo, sau khi uống một ngụm sữa, liền in lên trên môi Vu Đan bên trên.

Sữa chảy từ miệng Vương Lăng sang miệng Vu Đan.

Vương Lăng cười trêu chọc hỏi: “Bữa sáng của tôi thế nào?”

“Bình thường thôi!” Vu Đan nói.

"Vậy nếu tôi còn cái tốt hơn ..." Vương Lăng cười cười, đen Vu Đan ôm lại, ghé tai Vu Đan thở nhẹ, một tay leo lên trên người Vu Đan thân thể.

Vu Đan thân thể chấn động, không ngờ tiểu tử này lại có dũng khí như vậy, ở nơi công cộng mà dám làm ra chuyện như thế này sao?

Vương Lăng trong lòng càng hung ác, bàn tay to càng thêm đè ép, rồi sau đó đi tới trên đùi của Vu Đan.







































Chương 485.

Cơ thể Vu Đan đột nhiên run lên, lông mày dựng đứng nhìn Vương Lăng.

Vương Lăng có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ đến Viên Am cùng Dương Đan Ni ở bên ngoài, dũng khí cũng tăng lên, liền đem Vu Đan ôm vào trong lòng.

Mặc dù Vu Đan đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn giữ gìn sắc đẹp và trông như chưa đầy ba mươi tuổi. Lúc này lại ngã vào trong vòng tay Vương Lăng, vừa thẹn vừa giận đan xen, tim cũng đập nhanh hơn.

“Không… Đừng!” Vu Đan vội vàng đáp lại.

Vương Lăng cười rất vui vẻ, ghé vào tai Vu Đan thì thầm: "Sao nào, không muốn à? Trước kia tôi còn cảm thấy gặp được mỹ nhân như cô, tiện tay vỗ mông 1 cái liền thôi. Không nghĩ tới cô liên tiếp lại nằm trong lồng ngực như vậy, điều này nói rõ ông trời đã ấn định tôi phải ăn cô rồi ... "

" Cậu biết tôi là ai không? "Vu Đan cảm thấy yếu ớt, nghi hoặc hỏi.

“Vậy thì cô có biết tôi là ai không?” Vương Lăng mỉm cười, động tác trên tay càng trở nên thô lỗ.




Vu Đan thở dốc muốn giãy dụa, nhưng lại bị Vương Lăng áp chế, chỉ cảm thấy chính mình bị Vương Lăng chiếm tiện nghi. Mà động tác của Vương Lăng càng ngày càng lớn, anh định hạ gục cô ngay tại đây.

"Chúng ta đi ra ngoài, chuyển đi nơi khác ..." Vu Đan rốt cuộc không nhịn được kêu lên, nếu làm chuyện như vậy ở đây, một khi có người phát hiện ra thì còn mặt mũi nào ở Bắc Kinh nữa chứ?

“Tôi thích ở đây…” Vương Lăng cười lớn và hét lên với tầng dưới: “Chặn cầu thang cho tôi và không cho bất cứ ai lên!”

“Vâng, anh Thanh!”

Đan ni hội ở tầng dưới, các thành viên trong Đan Ni hội hét lên ngay lập tức .

Vu Đan sắc mặt tái nhợt, không ngờ Vương Lăng lại bạo gan như vậy.

Lúc này Vu Đan thật sự mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, Vương Lăng đưa tay lật úp Vu Đan lại, để cho nàng hai tay chống đỡ mặt bàn, sau đó đẩy váy của nàng lên.

"Đừng ..." Vu Đan có chút tức giận.

Vương Lăng lúc này cũng có chút đứng thẳng, tại sao lại quan tâm đến suy nghĩ của Vu Đan?

Trên tầng hai của phòng ăn sáng, hai người đã bày ra một cuộc “chọi gà” đáng hổ thẹn, chuyện này kéo dài hơn nửa giờ.

Nửa giờ sau, Vu Đan rốt cục khôi phục sức lực, nhưng chỉ là tức giận liếc nhìn Vương Lăng, liền xoay người đi xuống lầu.

“Mỹ nhân… Đại ca hôm nay muốn đi ra ngoài làm chút chuyện, hay là đi cùng tôi đi?” Vương Lăng vừa cười vừa thu dọn quần áo hỏi.

"Hả? Tôi sẽ được lợi ích gì?" Vu Đan hỏi ngược lại.

"Lợi ích quá lớn ..." Vương Lăng cười to một tiếng, nắm lấy Vu Đan, ôm eo cô đi xuống lầu.

Theo sự sắp xếp của Viên Chi Am, hôm nay Vương Lăng phải hoàn toàn nắm được thế chủ động, cho dù Vu Đan có chống cự như thế nào, anh cũng phải hoàn toàn giữ lấy Vu Đan ở bên mình. Chỉ bằng cách này, chúng ta mới có thể đến gần hơn với Vu Đan và tận dụng tốt hơn Vu Đan.

Sau khi đi ra ngoài, một chiếc xe ô tô Bentley chậm rãi chạy tới, dừng trước cửa hàng.

"Anh Thanh ..."

Bốn năm vệ sĩ đứng ở cửa xe.

“Đến công ty!” Vương Lăng kéo Vu Đan lên xe, ôm cô vào lòng.
Vu Đan vốn dĩ muốn phản kháng, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Vương Lăng, cô lập tức mất đi ý thức kháng cự. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ có thể cảm thấy người đàn ông trước mặt chính là đối tượng mà cô hết sức theo đuổi suốt bao năm qua. Bất kể là quần áo, phong thái hay thậm chí là cách trang trí xe, cộng với âm nhạc trên xe, chúng đều là những loại cô yêu thích nhất.

Người đàn ông này, giống như một món quà mà thượng đế chuẩn bị cho cô, đặc biệt làm theo yêu cầu của cô, sau đó xuất hiện bên cạnh cô.

Trong nhiều năm như vậy, Vu Đan luôn có yêu cầu cao và cực kỳ kén chọn bạn đời, nếu không, với thân phận và địa vị của cô ấy, chắc chắn sẽ không thể sống độc thân đến bây giờ. Vương Lăng như thỏa mãn mọi ảo tưởng của cô.

Vu Đan không biết rằng đây là Vu Sơn Bình đã sử dụng thông tin từ những tình nhân cũ của cô, sau đó giao cho Viên Chi Am phân loại và đặc biệt tạo ra Vương Lăng.

Điều này đã được chuẩn bị cho cô ấy, ngoại trừ việc ông trời không chuẩn bị cho cô ấy, mà là Đường Ân và Viên Chi Am đã chuẩn bị cho cô ấy.

Xe chạy đến tận công ty của Dương Đan Ni, Dương Đan Ni đã đặt chỗ này rồi, hơn nữa Vương Lăng cũng đã quen với nơi này rồi, người ở đây cũng biết thân phận của Vương Lăng, căn bản là sau khi nhìn thấy Vương Lăng, mọi người lập tức cúi xuống và chào.
Đi hết vào văn phòng chủ tịch, Vương Lăng ngồi trên ghế đối diện một cái nói: "Đây là chị dâu của mấy người sau này, thái độ tôn trọng 1 chút!"

"Vâng!"

Vu Đan nghe thấy vậy, sắc mặt liền đỏ lên.

"Hơn nữa, chuyện với Địa ốc Thiên Ngân đã được xử lý như thế nào rồi? Đất ở phía đông thành phố còn chưa có lấy được hả?" Vương Lăng vỗ bàn, có chút khó chịu "Hẹn với Địa ốc Thiên Ngân, cho bên đó mấy chục triệu là đã để mắt lắm rồi... "

" Bất động sản Thiên Ngân đã đồng ý, nhưng ông chủ của họ muốn gặp anh ... "

" Tôi không có thời gian, nói anh ta giao đất đi... " Vương Lăng lớn tiếng nói.

Lúc này, Vu Đan nghe được kinh hãi. Cô biết Bất động sản Thiên Ngân, và cô cũng biết mảnh đất phía đông thành phố, nhưng giá trị của mảnh đất đó chắc chắn không phải là chuyện mấy chục triệu mà là chuyện hàng trăm triệu!

Với khả năng tuyệt vời như Vương Thanh, anh ta có được mảnh đất trị giá hàng trăm triệu đến hàng chục triệu?

Cô thư ký gật đầu rồi rời đi.

Vương Lăng dựa vào trên ghế, móc ngón tay về phía Vu Đan, cười nói: "Lại đây, ngồi ở trên đùi của ca ca à ..."

Vu Đan vẻ mặt lạnh lùng nói "Anh là đang tự mình ngộ nhận hả? "

" Hả? "Vương Lăng cười cười, lấy ra một tấm chi phiếu, phất tay viết 20 triệu ném tới trước mặt Vu Đan," Hai mươi triệu, ca ca đây mua sự ngoan ngoãn của cô, thế nào? "

“Chỉ có 20 triệu mà cũng muốn mua tôi? ”Vu Đan nhíu mày.

Vương Lăng đưa hai tay ra sau đầu, “Vậy thì nói cho tôi biết… giá bao nhiêu?”

“Tôi cho cậu 50tr, sau này cậu nghe lời tôi!” Vu Đan ngồi một chân trên bàn làm việc, cô nhìn Vương Lăng ném ra một tấm thẻ trong tay, "Thẻ này cậu không nhận ra sao? Trong thẻ này không có năm mươi triệu, cũng không lấy ra được..."

“Hahaha…” Vương Lăng bật cười, “Thật thú vị!”

“Thế nào?” Vu Đan cười nhẹ hỏi.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đã được Viên Chi Am biết rõ qua camera ẩn.


Dương Đan Ni hơi bối rối khi nghe đoạn hội thoại này, “Chị Viên, chuyện này là thế nào?”

“Xong rồi… tối nay, có thể vào Vu gia!” Viên Chi Am mỉm cười, rất chắc chắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom