• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 426-435

Chương 426.

Tất cả mọi người có mặt ở đây, sắc mặt đều có chút biến hoá.

Ngay khi Dương Hồng Lâm nghe thấy Đường gia gia pháp, lập tức bước ra ngoài và run giọng nói: "Tam gia, Đan Ni không hiểu chuyện, vậy đừng đề cập đến bất kỳ gia pháp nào, phải không? Dương mỗ đã làm việc chăm chỉ cho Đường gia bao năm qua, dù không có công lao cũng có khổ lao, hi vọng tam gia có thể cho Dương mỗ 1 chút thể diện, chuyện này ... chuyện này Dương mỗ tới chịu tội! "

" Ông chịu tội? Ông có bao nhiêu cái mạng, ông liền muốn đền tội? ”Đường Kiến Nghiệp chế nhạo.

Những người xung quanh nhìn cảnh tượng này, đều hiện ra 1 bộ dáng chế giễu.

“Chuyện này bắt đầu là do tôi, tôi sẽ thay cô ấy chịu tộ!” Viên Chi Am đứng lên.

Theo suy nghĩ của Viên Chi Am, chuyện này là do cô quan hệ, nếu không Đường Ân sẽ không ra tay.

Dương Đan Ni nhìn Viên Chi Am, lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này có vẻ ít nguy hiểm hơn.


“Cô chịu tội hả?” Đường Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tội của cô, sau này tôi sẽ cùng cô tính sổ, tội của đứa nhỏ này cần cô ấy phải chịu!”

“Đúng vậy! ”Đường Húc cũng nói.

Đường Ân sắc mặt lạnh lùng đứng trước mọi người, hít sâu một hơi.

"Sao? Tôi thật sự già rồi sao? Có người mắng ta hồ đồ ở trên Đường đảo này, hiện tại lại không có người đứng lên?" Đường Trăn Thanh cười, nhưng trong nụ cười lại có sát khí.

Khi giọng nói rơi xuống, hàng chục người đứng dậy.

Những người này được trang bị súng ống, ánh mắt như hổ rình mồi, giơ súng lên, trực tiếp nhắm vào nhóm của Đường Ân.

"Lão Đường ..." Từng hạt mồ hôi lập tức ướt đẫm trên trán Dương Hồng Lâm.

Hạt Tử nắm chặt tay, ánh mắt lộ rõ vẻ muốn giết người.

“Bắt lấy!” Đường Kiến Nghiệp hét lên.

“Ai dám?” Một tiếng hét tức giận từ xa vang lên, một đoàn xe đã chạy tới phía trước với tốc độ nhanh nhất.

“Bắt lấy, bắn chết nó!” Vẻ mặt của Đường Kiến Nghiệp thay đổi rõ rệt, anh ta vội vàng hét lên một tiếng tức giận.

Cạch cạch ...

Chốt được kéo, có người đã sẵn sàng bóp cò.

“Ai dám nổ súng, tôi sẽ để cả nhà anh ta chết ở đây!”

Lúc khẩn cấp, Chu Ninh mở cửa xe bước ra ngoài trước.

Mọi người có mặt dường như đều biết phu nhân nhà Đường gia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Chị dâu, ý của chị là gì?” Đường Kiến Nghiệp lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ trên hòn đảo này có người sỉ nhục lão gia, Đường gia còn không đủ tư cách sử dụng gia luật sao?”

Chu Ninh bước tới, oai phong lẫm liệt hơn ai hết có mặt ở đây, "Ai sỉ nhục lão gia?

“Cô ấy ..." Đường Húc từ sau lưng Mạc Địch đi ra, chỉ vào Dương Đan Ni, "Dì hai, cô ấy xúc phạm ông nội, dì còn muốn giúp cô ấy sao?" "

Dương Hồng Lâm sắc mặt tái nhợt.


Chu Ninh nhìn lại Dương Đan Ni, vừa nhìn thấy cái đầu hói nhỏ, trong lòng có chút tò mò.

Lúc này vẻ mặt của Đường Trăn Thanh càng thêm ảm đạm.

Dương Đan Ni có chút sợ hãi, không ngờ chuyện lần này lại chết người.

”Cô mắng cái gì? "Chu Ninh cau mày hỏi.

" Tôi ... "Dương Đan Ni có chút sợ hãi, nhưng Dương Hồng Lâm ở bên cạnh anh đã yên tâm. Ông biết rằng khi Chu Ninh ở đây, sẽ không có vấn đề gì nữa.

" Cứ nói ra, cô mắng cái gì, nói tôi nghe 1 chút! Nếu thật sự xúc phạm Lão gia thì tôi có quyền sử dụng gia luật, nếu không có xúc phạm thì ai đã chĩa súng vào con trai tôi vừa rồi sẽ tự mình nhảy xuống giàn ăn cá mập làm mồi cho cá mập ăn! "Chu Ninh quay đầu lại, ánh mắt quét qua mặt mọi người.

" Tôi ... tôi nói ông ấy già rồi hồ đồ ... "Dương Đan Ni nhẹ nhàng nói, cúi đầu xuống, cô không dám nhìn Chu Ninh.

"Hả? Nói to hơn, tôi không nghe thấy j cả!” Chu Ninh nói .

" Tôi nói ông ấy già rồi hồ đồ "Dương Đan Ni nói lớn.


" Ồ? Đúng vậy, già rồi hồ đồ! "Chu Ninh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua, cuối cùng rơi vào trên người Đường Trăn Thanh," Ba, ba đã hồ đồ rồi sao? "

Đường Trăn Thanh ngực căng phồng và mặt đỏ bừng," Chu Ninh ... "

" Chị dâu, đó là cách chị nói chuyện với ba của chúng ta à? " ”Đường Kiến Nghiệp lạnh giọng hỏi, trong mắt có sát ý.

Chu Ninh thậm chí không thèm nhìn anh ta, quay lại và quét qua hơn chục người bảo vệ xung quanh anh ta, "Tôi chỉ nói, bất cứ ai chĩa súng vào con trai tôi sẽ phải nhảy khỏi bệ cho cá mập ăn. Nếu vẫn không có ai nhúc nhích, thì không đơn giản chỉ là bệ cá mập như vậy ... "

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên trầm mặc.

Thời tiết ở Đường đảo lúc đầu rất tốt, nhưng lúc này mọi người đều cảm thấy ớn lạnh.

Lời nói của Chu Ninh rõ ràng là nhằm mục đích giết người, nhưng những người này không có cơ hội phản kháng.

"Chu Ninh! Đây là Đường đảo!" Đường Trăn Thanh không nhịn được. "Cô làm cái quái gì vậy?"

Chu Ninh quay đầu lại nhìn Đường Trăn Thanh, "Tôi chỉ muốn cho con trai tôi một lời giải thích hợp lý! Hôm nay nếu không có ai nhảy xuống bệ cá mập, rồi ngày mai sẽ có vô số người chĩa súng vào các cháu khác của ba! Đừng lo, hôm nay cả chục người đang chĩa vào con trai tôi, và ngày mai sẽ có hàng trăm người chĩa vào bọn họ… Chu Ninh này đã nói, không có gì là không thể! ”

Đường Lộ, Đường Húc và những người khác đột nhiên thay đổi sắc mặt, từng người một nhìn Chu Ninh kinh hãi.

Chu Ninh quay đầu lại, "Chỉ là một cuộc gặp gỡ thường niên, không phải chỉ là trao đổi lợi ích sao? Không cần làm bát nháo lên. Mọi người đưa bản lĩnh của mình ra tơi, đem quân bài trong tay đặt lên trên bàn ... ... Tôi có ba chiến hạm ở ngoài khơi. Dù chỉ là đồ cũ, nhưng giết tất cả mọi người trên đảo cũng không thành vấn đề ... "

Giọng nói rơi xuống, ánh mắt của mọi người dường như đã thay đổi.

Tuy rằng cuộc họp thường niên của Đường gia quả thật là như vậy, nhưng cũng không ai nói ra. Hơn nữa không ai nghĩ rằng Chu Ninh trước mặt mọi người đều nói ra hết, không lưu lại chút gì.

Đại hội thường niên của Đường gia sao?

Đó không phải là giết hại lẫn nhau sao?


Đường Trăn Thanh nghiến răng trừng mắt nhìn cảnh này, thân thể nhàn nhạt run lên.

“Chu Ninh, con trai chị vừa mới đánh người, như thế liền quên đi?” Đường Kiến Như đứng dậy chỉ vào Đường Ân, “Con chị là người, mà con gái của tôi không phải à?”

“Ồ?” Trử Ninh quay đầu lại. ., “Ai bị đánh?”

“Con gái của tôi bị đánh!” Đường Kiến Như nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ ..." Chu Ninh trầm giọng, đưa tay ra hiệu với dì Lý.

Dì Li lập tức bước tới, và một khẩu súng ngắn hai nòng đã lọt vào tay Chu Ninh.

Chu Ninh nâng khẩu súng ngắn lên và chĩa về phía Đường Lộ, “Vừa rồi ai đánh?”

Đường Lộ tái mặt vì sợ hãi, cơ thể cô rùng mình. Cô có thể cảm thấy viên đạn trong nòng súng dường như có thể bắn cô vào bất kỳ lúc nào.

“Chu Ninh, chị muốn làm gì?” Đường Kiến Như lớn tiếng hỏi, “Trong mắt chị còn có vương pháp sao? Trong mắt chị còn có Đường gia gia luật sao?


“Không có!” Chu Ninh nhướng mi, “ Đánh con gái cô, đó cũng là phúc khí của con gái cô, nếu không loại này, có ai thèm đụng tay chân?”

Đường Kiến Như thân thể run lên một chút.

“Đủ rồi!” Đường Trăn Thanh hít sâu một hơi, “Chu Ninh, bỏ súng xuống, có chuyện gì từ từ nói ...”

Chu Ninh nhướng mi, cầm lấy khẩu súng ngắn trong tay một chút, xoay người bước đến trước mặt Đường Ân.

Người con trai đã lâu không gặp này dường như cao hơn Chu Ninh nửa cái đầu.

"Đi, đến nhà của mẹ. Mẹ đã lâu rồi không gặp con, sao con lại chạy đi đứng trước cửa nhà người khác chứ? Lỡ nhà người ta có tang, làm chúng ta xui thêm thì sao?" vỗ vai con trai, quay lưng bước đi.

“Chị dâu, chị cho rằng không ai có thể trị được chị sao?” Đường Kiến Nghiệp tức giận chỉ vào Chu Ninh nói.

Chu Ninh thân hình dừng lại, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn chằm chằm vị tam gia của nhà Đường gia.




Chương 427 Cho Cá Mập Cho Ăn

“Ồ, cậu muốn trị tôi hả?”

Tam gia ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm Chu Ninh, “Lần này chính là Đường gia hội họp thường niên, có chắc là muốn làm tới cùng như vậy không? ”

“Làm tới cùng à? Vậy mấy người không biết xấu hổ à? ”Chu Ninh chế nhạo,“ Đường Nghiệp, đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. nếu có bản lĩnh thì cậu hôm nay đem tôi ở nơi này ném cho dàn cá mập ăn, tôi còn xem cậu là đàn ông! Nếu cậu không có bản lĩnh đó thì ngậm miệng lại! Cậu đủ tàn nhẫn, độc ác, tôi hôm nay cũng không ăn chay, nếu như cậu thật sự gây chiến, tôi sẽ làm cho cả nhà Đường gia đều phải chết, ngay cả mồ mả tổ tiên cũng bị nổ tung! ”

Đường Kiến Nghiệp nghiến răng, trong lòng bùng lên một tia oán hận.

Đường Trăn Thanh sắc mặt trầm lại, ông nhịn không được tức giận mà nhìn chằm chằm Chu Ninh, ông là một người đàn ông truyền thống, coi trọng tổ tiên và con cháu của mình. Nếu thực sự như Chu Ninh nói, cuộc đời của Đường Trăn Thanh e rằng không thể chịu đựng được uỷ khuất này.




“Một đống rác rưởi!” Chu Ninh xoay người bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Chút nữa tự mình nhảy xuống cho cá mập ăn… Hoặc là, tôi sẽ ném Đường Lộ vào cho cá mập ăn, đừng tưởng tôi không dám làm!”

Viên Chi Am vô cùng xúc động khi nghe điều này,cô biết rằng cho dù mình bị tát thì cũng xứng đáng. Trên thực tế, nếu không có hành động của Chu Ninh, cú đá của Đường Ân đã khiến trong lòng Viên Chi Am nổi lên một trận sóng.

Dương Đan Ni bí mật liếc nhìn Chu Ninh, và cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô cảm thấy người này thực sự độc đoán và rất ngầu. Giờ phút này, Dương Đan Ni trong lòng thậm chí nghĩ, có hay không sẽ kéo người này vào Đan Ni hội.

Có khi cấp luôn chức vụ phó chủ tịch? Không, chủ tịch cũng không thành vấn đề!

"Ba, người này là ai? Là mẹ của Đường Ân sao?" Dương Đan Ni đột nhiên lui về phía sau hai bước, nắm lấy tay Dương Hồng Lâm, trầm giọng hỏi.

Dương Hồng Lâm liếc nhìn Đường Ân, "Đó là người duy nhất của Đường gia hiện tại có thể xưng là phu nhân của Đường gia, phu nhân của Nhị gia Đường gia, mẹ của Đường Ân ... hàng thật giá thật! "


" Hả? "Dương Đan Ni đột ngột mở miệng, và đứng đó vì kinh ngạc, tim đập thình thịch.

“Có chuyện gì vậy?” Dương Hồng Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Không… không có gì!” Dương Đan Ni nhẹ nhàng nói, lại lộ ra 1 chút dịu dàng , khuôn mặt hơi đỏ bí mật nhìn Chu Ninh, trong lòng như có chút thấp thỏm.

Chu Ninh đưa Đường Ân và những người khác rời đi, nhưng Đường Kiến Như lại không như vậy.

"Tên khốn Chu Ninh này sao lại kiêu ngạo như vậy? Ba, con không biết ý của ba là gì, nếu cứ để Chu Ninh tiếp tục như vậy, Đường gia của chúng ta có còn gọi là Đường gia không?" Đường Kiến Như nói đỡ cho con gái mình, "Cính mình Đường gia người lại bị đạp 1 cái ở trên Đường đảo, chẳng nhẽ chuyện này cho qua như vậy sao?"

"Không cho qua thì cô làm được gì?” Đường Kiến Nghiệp chế nhạo, "Nếu không thì cô kiếm mấy cái chiến hạm, cũng để ngoài biển như Chu Ninh đi, cô nghĩ thế nào? ”

Đường Kiến Như nhất thời không nói nên lời, nghiến răng nhìn Đường Kiến Nghiệp.




" Nhìn cái gì? Tôi nói không đúng sao? Cô thật sự cho rằng mang họ Đường là người của Đường gia?" Đường Kiến Nghiệp chế nhạo, khinh thường nhìn Đường Lộ và Đường Húc. “Người trong nước thì k chiu, đòi lấy người nước ngoài rồi đẻ ra 2 đứa con hoang, kéo thấp chỉ số thông minh của Đường gia… ”

“ Tam ca, ý anh là gì? ”Đường Kiến Như tức giận.

"Ý tôi là gì, cô không biết sao? Chỉ số IQ trung bình của người Đông Á cao nhất thế giới. Cô giống như heo nái, lại tìm 1 đứa ngu xuẩn để lai giống. Cô có thể sinh ra được thứ gì tốt chứ? Còn Đường gia người ... Đường Ân đá con gái của cô, đó cũng là xứng đáng. Chúng tôi căn bản không coi cô là người của Đường gia chút nào! ”Đường Kiến Nghiệp chế nhạo.

"Đường Kiến Nghiệp ..." Đường Kiến Như sắp phát điên.

“Câm miệng!” Đường Trăn Thanh mắng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, “Đều đã đến mức này rồi, các người còn dây dưa như vậy? Còn muốn chọc giận ta sao?”

“Ba, đây là tam ca gây chuyện. ..... ”Đường Kiến Như vội vàng chỉ trích.

Đường Trăn Thanh liếc nhìn Đường Kiến Như, sau đó xoay người đi vào phòng.

Đường Kiến Nghiệp chế nhạo, mặc kệ gia đình bốn người của Đường Kiến Như, đưa con trai của mình trở lại nhà.

Cùng lúc đó, lão quản gia cũng đi theo vào.

“Ba, ba thật sự muốn những người này nhảy xuống giàn cho cá mập ăn sao?” Đường Kiến Nghiệp đỡ Đường Trăn Thanh ngồi xuống, ánh mắt lóe lên.

Đường Trăn Thanh mặt mày ủ rũ, nắm chặt tay.

Ông đã gây rắc rối cả đời, nhưng chưa bao giờ phải chịu sự đối xử như vậy. Bị mắng là già rồi hồ đồ, nhưng không trút giận được. Nếu theo tính khí ngày xưa, tiểu nha đầu kia đã bị Đường Trăn Thanh ném vào bệ cho cá mập ăn, làm sao có thể chờ đến bây giờ chứ?

“Ba, không được à, nếu để bọn họ nhảy bệ cho cá mập ăn, sau này làm sao tạo dựng uy tín?” Đường Kiến Công chân thành nói, ngồi sang một bên.

"Ba, anh cả nói đúng ..." Đường Kiến Nghiệp cũng là an ủi.

“Để bọn họ tự mình nhảy xuống!” Đường Trăn Thanh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ba, như vậy làm sao có thể?” Đường Kiến Công sửng sốt.

“Không nhảy thì có thể làm được gì?” Đường Trăn Thanh hỏi ngược lại.

Trong giây lát, cả khán phòng im lặng.

Lão quản gia từ bên cạnh quan sát, khẽ thở dài, xoay người bước ra khỏi nhà.

Mọi người đều biết rằng điều này là để sắp xếp khoảng chục lính canh nhảy khỏi bục cho cá mập ăn. Chỉ bằng cách này, họ mới có thể đưa ra lời giải thích cho người nhị phòng. Rốt cuộc chuyện hôm nay nếu nói khó nghe 1 chút, mọi người đều có cái sai của mình.

"Ông nội có ý làm tê liệt bọn họ ..." Đường Uý từ bên cạnh nói ra có ý tứ sâu xa.

Đường Kiến Công sửng sốt mà nhìn cha mình bằng ánh mắt như thiêu đốt, "Ba, có thật không? Ba có phải còn có át chủ bài? Ba nhất định có phải không? Con biết ... con biết cha phải có. Con biết ba nhất định sẽ k chịu bị 2 người kia đoạt quyền, nhất định sẽ chừa một lối đi cho mình! ”

Đường Kiến Nghiệp nghe anh trai nói, trong lòng nóng bừng.




“Chuẩn bị 1 chút cho bữa tối họp thường niên ngày mai, không cần quan tâm chuyện khác!” Đường Trăn Thanh không trả lời câu hỏi của ai, chỉ nhẹ nhàng nói, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

Trên bệ cho cá mập ăn ở Đường đảo, một nhóm người từ trên cao nhảy xuống, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Dưới bệ cá mập, Đường Trăn Thanh nuôi bốn con cá mập, tượng trưng cho bốn cháu trai nhà Đường gia. Đây là sở thích của Đường Trăn Thanh, muốn bốn đứa cháu trai này săn mồi như cá mập. Tuy nhiên, hôm nay những con cá mập này đã cắn những người bảo vệ trên đảo Đường đảo.

Đứng trên tầng cao nhất của căn biệt thự, Chu Ninh từ xa nhìn cảnh tượng này, ánh mắt đầy lạnh lùng.

“Biết sai rồi sao?”

Đường Ân căng cứng, gượng cười nói, “Mẹ, khi nào thì ba đến?”

“Mẹ đang hỏi con, biết sai rồi sao?” Giọng của Chu Ninh là lạnh lùng, đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Đường Ân.




Chương 428.

Đường Ân cảm thấy sau lưng lanh toát, mạnh mẽ cười nói: "Mẹ, mẹ lại trẻ hơn nữa rồi. Con nhớ tới lần trước nhìn thấy mẹ, mẹ vẫn còn vết chân chim nơi khóe mắt, bây giờ đã hết rồi, càng ngày càng trẻ ra! Hiện tại nếu con mang mẹ đi học, sợ rằng các thầy cô trong trường đều sẽ không cảm thấy có vấn đề ..... "

" Theo con đi học, Con sẽ bắt nạt mẹ tới chết đúng không? "Chu Ninh nhìn Đường Ân.

Đường Ân sờ sờ mũi, vẻ mặt có chút xấu hổ.

“Mẹ hỏi sao không trả lời, biết sai rồi sao?” Chu Ninh mắng.

“Vâng, biết rồi!” Đường Ân lè lưỡi.

“Sai chỗ nào?” Chu Ninh hỏi.

"Ừm ..." Đường Ân nhất thời không trả lời được.

“Sai là do con quá mềm lòng!” Chu Ninh lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Ân, hận vì rèn sắt mà không ra thép nói: “Con có tính tình này là ai bồi dưỡng ra tới đây? Mẹ từ nhỏ đến lớn đều dạy con, sao bây giờ 1 chút tàn nhẫn còn không có? ”


“ Khả năng… Khả năng là gen của ba nhiều hơn mẹ 1 chút! ”Đường Ân không dám nói, chỉ có thể trốn tránh trách nhiệm trước.

Chu Ninh trừng mắt nhìn Đường Ân, "Ba con 1 chút đảm đương đều không có, Con muốn giống ông ấy sao? Ông ấy là người nhát gan, nhu nhược, hiện tại còn không thấy bóng dáng đâu, con còn muốn học theo ông ấy? ”

Đường Ân cười khan, thực sự không có cách nào cãi lại mẹ.

Lúc này, Đường Kiến Quốc vừa đáp xuống, không khỏi hắt hơi hai cái, xoa mũi, nhìn vườn cây tươi tốt ở phía xa xa, do dự một hồi.

“Nhị gia, phu nhân đến sớm hơn một bước, vừa rồi tôi nghe có người nói trong Đường viên có xung đột!”

“Ồ?” Đường Kiến Quốc nhìn Miêu Bách lắc đầu nói: “Phu nhân rất tức giận sao?"

“Đúng là vậy!” Miêu Bách đáp.

“Vậy thì… chúng ta về trước đi?” Đường Kiến Quốc đứng trên đường băng, có phần bất đắc dĩ lên xe.




“Chuyện này sao có thể được?” Miêu Bách đương nhiên Đường Kiến Quốc tính tình này là không muốn cho ai biết, cười nói: “Nếu bây giờ quay lại, e rằng sẽ khiến người ta khinh thường. Hơn nữa, Họp mặt thường niên Đường gia, cậu là Đường gia tộc trưởng, làm sao có thể không tham gia chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, đó không phải là chuyện đi về trước nữa... "

" Ừm, cũng đúng! Trước tiên chúng ta hãy đi đến nhà của lão nhân gia để tránh đầu sóng ngon gió, chờ phu nhân hết giận, chúng ta quay về sau! "Đường Kiến Quốc không chút xấu hổ nào nói.

Miêu Bách nhìn bộ dáng Đường Kiến Quốc, trong lúc nhất thời trầm mặc lại.

Vị nhị gia này cái gì cũng tốt, nhưng khi đối mặt với Chu Ninh, thực sự là làm co người khác có chút lo ngại.

Đoàn xe đi về Đường viên, trong một khoảng thời gian rất ngắn, xe đã dừng lại bên ngoài biệt thự của Đường Trăn Thanh.

Lão quản gia đứng ở cửa, nhìn thấy gia chủ Đường gia liền tránh sang 1 bên.

Đường Kiến Quốc sải bước vào biệt thự, thậm chí còn không có can đảm nhìn lại biệt thự của mình.

Miêu Bách không đi theo, mà quay lại biệt thự nơi Chu Ninh đang ở.

Vào biệt thự, anh đi hết một vòng lên tầng cao nhất cúi đầu, đứng ở trong phòng khách. Chu Ninh từ phòng tắm đi ra, mặc áo choàng tắm, một tay lau tóc ướt, “Nhị gia không tới sao? "

“Đã tới phòng lão gia rồi!" "Miêu Bách trở nên tôn trọng hơn và nhẹ nhàng nói:" Tuy nhiên, khi nhị gia trở về, cậu ấy đã đặc biệt đến Đông Âu và xử lý những việc mà cậu ấy đã giải thích trước đó! " "

" Ồ? "Chu Ninh hơi giật mình," Cho nên, người đã được đưa tới rồi? " "

“Vâng, tôi đã mang tới rồi, đang trên xe của tôi!" "Miêu Bách cung kính đáp.

" Được, ngày mai có thêm 1 chút đồ ăn khai vị rồi"Chu Ninh nhẹ gật đầu, tự đắc nói:" Cậu đi ra ngoài nói cho Nhị gia, chúng ta cô nhi quả phụ bị người ta ức hiếp trên đảo. Nếu anh ta không thể trút giận, tôi liền đem Đường Ân tái kiến tù trưởng bên Châu phi mà anh ta gặp lần trước, tù trưởng có ấn tượng rất tốt về tôi. Nếu nhị gia mặc kệ 2 mẹ con tôi, tôi sẽ đưa con trai tôi đến gặp tù trưởng, tốt xấu gì thì cũng có thể cho con trai tôi một cái vương quốc! "






“Vâng, tôi đi nói với cậu ấy ngay!” Miêu Bách nở một nụ cười gượng gạo, xoay người bước xuống lầu. Ông ấy biết Chu Ninh là ai, cũng biết Chu Ninh chỉ nói như thế mà thôi. Nếu Chu Ninh thực sự mang theo Đường Ân đi tới tù trưởng gì gì đó, còn muốn Đường Ân trở thành con của tù trưởng thì nhị gia chắc chắn sẽ làm loạn thế giới này.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Miêu Bách mở cửa xe.

Ngồi trong xe là một người bị trói, kinh hãi nhìn Miêu Bách.

Rogers!

Lúc Rogers nhìn thấy Miêu Bách, cả người gục xuống, nước mắt chảy ra, bởi vì miệng bị nhét lại, nên chỉ có thể kêu lên ô ô….

“Mang vào đi, đưa hắn xuống tầng hầm!” Miêu Bách nhẹ nhàng nói.

Những vệ sĩ xung quanh nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đỡ lấy Rogers rồi bước xuống tầng hầm.

Đêm nay, không ai biết Rogers kêu cứu thế nào, cũng không ai biết trong lòng Rogers tuyệt vọng như thế nào.

Trên Đường đảo, hết máy bay này đến máy bay khác từ giữa không trung hạ cánh xuống sân bay Đường đảo.

Đường Ân đứng ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm đoàn xe, từ sân bay đi về phía Đường viên, trong lòng ít nhiều có chút gợn sóng.

“Đây là cuộc họp thường niên của nhà Đường gia à?”

Bùi Hạc đứng bên cạnh Đường Ân, ánh mắt kinh ngạc “Người xuống xe vừa rồi hình như là ông Tuyền Nại, tài phiệt của Đông Đô phải không?” (Đông đô ở đây là Lạc Dương còn tây đô là Trường An nhé mọi người, kinh đô là Bắc kinh, Thượng Hải là Thượng Hải)

“Đúng vậy!” Đường Ân Nhẹ gật đầu, cười nhìn anh, “Sao nào? Cậu cảm thấy áp lực hả?”

Đôi mắt lạnh lùng của Bùi Hạc lần đầu tiên trở nên nghiêm túc, anh nhẹ nhàng gật đầu. Bùi Hạc thực sự là số một trong Giang Thành, nhưng ở đây, anh ấy có thể là người kém nhất.

Trong số hai mươi bốn quản lý khu vực của Đường gia, Bùi Hạc kinh nghệm ít nhất và cũng có lẽ là người trẻ nhất.

“Vừa rồi Tuyền Nại tới biệt thự tam phòng hả?” Bùi Hạc hỏi.




"Ừm, hẳn là có chuyện muốn nói ..." Đường Ân nhẹ gật đầu, thật ra thời điểm Tuyền Nại tiến vào biệt thự của tam phòng, e rằng đã có kết quả rồi. Các tài phiệt lớn ở Đông Đô, đã gia nhập tam phòng.

“Có bao nhiêu người vào biệt thự tam phòng?” Dương Hồng Lâm từ bên cạnh vô thức hỏi.

"Nếu tính số người ở Đông Nam Á được tam phòng đưa tới, e rằng bây giờ có năm ..." Bùi Nhược từ bên cạnh nói.

“Năm!” Dương Hồng Lâm khẽ lẩm bẩm.

Có tổng cộng 24 quản lý khu vực, mà tam phòng này đã chiếm năm! Nếu không có chuyện gì, năm người này sẽ đứng về phía Đường Hạo. Rốt cuộc, trong tam phòng chỉ có một nam tử duy nhất, tuyệt đối không thể ở vị trí của người khác được.

“Đường Uý thì sao?” Đường Ân nhẹ giọng hỏi.

“Bên Đường Uý ...” Bùi Nhược sắc mặt không tốt lắm, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Ân rồi mới nhẹ giọng nói, “Bên Đường Uý, đã có mười hai quản lý khu vực rồi!”




Chương 429.

Mười hai!

Đường Ân sắc mặt hơi xụi lơ, hắn thở dài một hơi.

Đường gia có 24 quản lý khu vực, Đại phòng đã nắm quyền hơn 12 người. Mặc dù trong số mười hai, một hoặc hai cái có thể thuộc về Đường Khải, nhưng nó vẫn có thể chứng minh thủ đoạn của Đường Uý là tốt như thế nào.

Cơ hồ đã chiếm nửa giang sơn của Đường gia à?

Loại sức mạnh tiềm ẩn này, cho dù cùng cha cậu trở mặt, cô ta cũng đủ sức.

“Về người phụ trách khu vực, hiện tại không có nhiều biểu hiện, ngoại trừ người từ Đông Nam Á đi theo tam phòng, người từ Đông Âu theo Đường Uý, còn Miêu Bách là của chúng ta!” Bùi Nhược nhẹ nhàng nói.

Đường Ân gật đầu, tính theo số lượng người phụ trách của nhà Đường gia, tổng cộng Đường gia có tám phụ trách khu vực. Bây giờ ba người đã có quyết định, chỉ còn lại năm người.

Khi Đường gia xếp hàng, thực sự có một quy tắc rất đặc biệt.

Mỗi quản lý khu vực có một phiếu bầu và mỗi phụ trách khu vực có hai phiếu bầu, cộng với năm phiếu bầu cho quản gia của Đường gia và đội trưởng thực thi gia luật Lương Thành Cang, tạo ra tổng cộng năm mươi phiếu bầu.

Lương Thành Cang đã gặp sự cố và chết trong sân vận động của Thượng Hải, vì vậy bây giờ chỉ còn bốn mươi lăm phiếu bầu.

Nếu Đường gia xếp hàng đứng đầu, sẽ phải nhận được sự ủng hộ lớn nhất từ bốn mươi lăm phiếu bầu này. Chỉ cần người có số phiếu bầu cao nhất trong năm tới sẽ là người thừa kế của Đường gia tại đại hội thường niên tới.

"Chúng ta có một phiếu của Dương gia từ Bắc Kinh, một phiếu Giang Thành và hai phiếu châu Úc (Australia). Ngoài ra, ông Miêu hiện là người phụ trách cả Australia và khu vực Trung Quốc. Tổng số phiếu bầu là tám! Tuy rằng không phải nhiều nhất, nhưng là nhất định không phải ít nhất! ”Bùi Nhược an ủi.

Đường Ân gật đầu, trong lòng cảm thấy rất nặng nề, Bùi Nhược nói tám phiếu, nhưng còn thiếu bốn phiếu của Châu Phi. Ba cậu đã ở Châu Phi quá lâu, vì vậy phiếu của Châu Phi hẳn là của anh ấy.

Đếm ngược điều này, tổng cộng có mười hai phiếu bầu.

Không là là rất nhiều a!

Đường Ân ngẩng đầu nhìn về phía biệt thự của đại phòng ở phía xa, trầm mặc hồi lâu.

"Mặc dù ngày hôm nay có một số mâu thuẫn, nhưng ngày mai là thời gian thật sự thú vị, vì vậy chúng ta hãy quay trở lại và nghỉ ngơi sớm đi ... ngày mai mới là chân chính bắt đầu!" Đường Ân vẫy tay.

“Vâng!” Bùi Hạc và Bùi Nhược đồng thời gật đầu, cúi đầu rời khỏi phòng khách.

Đường Ân đứng ở bên cửa sổ khóe miệng nở nụ cười, xoay người trở về phòng.

Ngày mai là ngày thực sự của cuộc họp thường niên và là thời điểm thực sự khi bức màn mở ra!

Đường Ân trở về phòng, tắm rửa sạch sẽ, ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, sân bay ở Đường đảo lại trở nên nhộn nhịp.

Lúc này, bốn chiếc máy bay gần như hạ cánh liên tiếp.

Không có nhiều gia tộc trên thế giới có thể ngang hàng với Đường gia, lại càng có ít gia tộc có thể nhận được lời mời từ Đường gia.

Với tư cách là đối tác hợp tác lâu dài của Đường gia, tứ đại gia tộc đương nhiên sẽ nhận được lời mời từ Đường gia trong cuộc họp thường niên.

Đây không phải là vì Đường gia phô trương, mà là muốn thông báo với thế giới bên ngoài về việc Đường gia thay đổi qua nhiều năm và tin tức Đường gia sắp bầu người thừa kế.

Tứ đại gia tộc có ảnh hưởng mạnh trên phạm vi toàn cầu, Đường gia cũng muốn nhân cơ hội này lôi kéo tứ đại gia tộc. Những người thừa kế được lựa chọn theo cách này thực sự phần nào có lợi cho Đường gia và tứ đại gia tộc.

Chiếc máy bay đầu tiên hạ cánh là của Mạnh gia ở Zurich.

Mạnh Bồi Anh, gia chủ Mạnh gia, đã đưa vợ là Vương Nghệ Linh xuống đất và bị đưa vào Đường viên. Về phần Mạnh Thuý Bình của Mạnh gia, cô một mình đến biệt thự của Đường Uý.

Sau khi Nguyễn gia ở Đông Nam Á hạ cánh, họ đến biệt thự của Đường Trăn Thanh, sau đó chuyển đến biệt thự của tam phòng.

Âu Dương gia ở châu Mỹ và Thẩm gia ở Châu Âu luôn ở lại nơi ở của Đường Trăn Thanh.

Sáng nay, Đường đảo dường như đã có những thay đổi nhỏ.

Nhiều người thế hệ thứ 3 của Đường gia đều chú ý đến sự thay đổi của đối thủ, cũng đều chú ý đến thực lực của bản thân.

Đến gần trưa, bữa tiệc họp mặt hàng năm của nhà Đường gia mới thực sự bắt đầu.

Bữa tiệc linh đình này do Đường gia chủ trì từ trưa đến tối, mọi người trong Đường gia đều phải tham gia.

Đường Ân đã sớm thay lễ phục, cả người thoát tục, phát ra khí chất sáng ngời.

Viên Chi Am cẩn thận cài cúc áo cho Đường Ân, sau đó lui về phía sau hai bước, kiểm tra cẩn thận rồi nhẹ nhàng gật đầu sau khi phát hiện không còn thiếu sót gì nữa.

"Đã chuẩn bị xong, mọi người chuẩn bị xuất phát! "Bùi Nhược bước vào nói với Đường Ân.

Đường Ân gật đầu, xoay người bước ra khỏi phòng, thấy Chu Ninh đã chuẩn bị xong, mặc một chiếc váy màu xanh lam, khí chất trở nên sáng sủa hơn một chút, không còn bóng dáng ngông cuồng nữa.

"Đi thôi! "

Chu Ninh thấy Đường Ân xuất hiện, gật đầu để đẩy cánh cửa mở.

Đồng thời, ở các phòng khác, mọi người cũng đẩy cửa hướng Đường Viên đi tới.

Trong một màn này, mọi người đều có chút trang nghiêm.

Đường Kiến Công mang theo người đại phòng và bước vào vị trí hàng đầu. Bên cạnh là Đường Uý, Đường Uý mang theo 2 người mà Đường Hạo đưa tới.

Phía sau những người này là một nhóm người tóc vàng và mắt xanh, có lẽ là đội của Đường Uý ở Châu Âu.

Phía sau đại phòng Đường gia, Chu Ninh và Đường Ân đi về phía Đường viên.

Phía sau Chu Ninh là Lý đại nương cùng mưới mấy cô vệ sĩ, và phía sau Đường Ân là Bùi Nhược và Bùi Hạc đi theo bên trái, Viên Chi Am và Hạt Tử đi theo bên phải, Dương Hồng Lâm và Dương Đan Ni đi ở phía

Sau nhị phòng, đó là tam gia của Đường gia là Đường Kiến Nghiệp mang theo Đường Hạo,




Phía sau Đường Hạo cũng có một đám người đông đảo, làn da của những người này hơi ngăm đen, chắc là do tiếp xúc với ánh nắng mặt trời quanh năm.

Đây là nhóm của tam phòng

Và nhóm cuối cùng là gia đình của Mạc Địch và Đường Kiến Như.

Gia đình này có mang theo người, nhưng chỉ có hai hoặc ba người mà thôi.

Hai, ba người có vẻ vô cùng bần, nhưng cũng không có cách nào, khi Đường gia đang tranh giành người thừa kế, Đường Kiến Như thật sự không có thực lực.

Là con trai cả và ba của cháu đích tôn, Đường Kiên Công rất có tiếng ở Đường gia, hơn nữa biểu hiện của Đường Trăn Thanh cũng chỉ tập trung về cháu đích tôn của đại phòng. Cùng với thủ đoạn của Đường Uý, đại phòng Đường gia là bên có nhiều người đi theo nhất.

Đối với nhà Mạc Địch, những người quản lý khu vực hiểu biết trong Đường gia, nhận thấy rằng họ chỉ là những người tiêu tiền thôi, nên không ai thèm quan tâm.

"Con phát hiện ra vấn đề gì không? Đường Khải không có ở đây ..." Chu Ninh nhướng mày nhìn con trai vừa đi vừa nói.

Đường Ân gật đầu, “Có lẽ… vết thương của anh ta vẫn còn nghiêm trọng cũng nên?”

“Tuyệt đối không phải như vậy!” Chu Ninh ẩn ý nói.




Chương 430.

Đường Ân hơi kinh ngạc một chút, nhận thức được khuôn mặt của mẹ, đó là một cái nhìn rất đặc biệt. Những ý nghĩ điên cuồng lướt qua trong đầu, Đường Ân ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Đường Khải không có ở đây!

Điều này cho thấy Đường Trăn Thanh không cho Đường Khải tới, có thể là vì sợ xảy ra xung đột nào đó, lo sợ cháu trai nhà Đường gia này sẽ chết trên đảo chăng? Hay nói cách khác, ông ấy muốn bảo toàn huyết thống duy nhất của Đường gia?

Đường Ân lúc này suy nghĩ rất nhiều, nhìn về phía ông nội trên đài cao, trong lòng khẽ thở dài.

Thân phận cháu trai đích tôn thực sự quan trọng như vậy sao?

Hai người đứng trên bục cao, một người là Đường Trăn Thanh, người còn lại là Đường Kiến Quốc, đương kim tộc trưởng Đường gia.

Đường Trăn Thanh mặc bộ đồ nhà Đường thời Trung Hoa Dân Quốc, tóc hơi bạc, trông rất khỏe khoắn. Đường Kiến Quốc cũng mặc như vậy, nhưng ánh mắt lại ôn nhu hơn một chút.

Đoàn người lên bục cao, lần lượt vào chỗ ngồi.

Đỉnh của bục cao này hoàn toàn phù hợp với cách bài trí của Trung Quốc cổ đại, tạo thành quy cách ăn uống theo bàn truyền thống.

Là con trai cả, Đường Kiến Công bước lên ngồi ở vị trí cao nhất bên trái.

Chu Ninh mang theo Đường Ân và những người khác, ngồi ở vị trí trên cùng bên phải. Những người còn lại Đường Kiến Nghiệp ngồi ở đầu thấp bên trái, và Đường Kiến Như ngồi đầu thấp hơn ở bên trái.

Bốn người con, chia làm hai bên.

Đường Trăn Thanh nhẹ gật đầu, chậm rãi ngồi vào chỗ. Vị trí của ông ta là vị trí chính, có thể nhìn thấy tất cả mọi người, nhưng ở vị trí gần như song song với ông ta là vị trí mà Đường Kiến Quốc đang ngồi.

Đây là truyền thống của Đường gia, gia chủ ngồi ở ghế chính, các vị còn lại xếp hai bên.

Sau khi mọi người đã yên vị, những người phía sau mới được ngồi.




Dương Hồng Lâm dẫn Bùi Hạc và những người khác đến ngồi phía sau Đường Ân để thể hiện sự ủng hộ của anh ta.

Theo cách này, các lực lượng khác nhau có thể nói là nhanh chóng tách ra. Ngoài những người này đã đứng xếp hàng, còn có một số người chưa đứng trong hàng, nhưng ngồi ở phía dưới.

Người của tứ đại gia tộc có thể nói là ngồi đối diện với Đường Trăn Thanh biểu thị thân phận của họ.

Sau khi Đường Ân ngồi xuống, anh ta liếc nhìn về phía Mạnh gia, trong lòng dường như vẫn còn nhớ cô gái ấy. Tiếc là hôm nay cô gái đó không đến.

Mạnh Thuý Bình trừng mắt nhìn Đường Ân, trong lòng có chút đắc ý.

“Hoan nghênh mọi người đến tham dự cuộc họp thường niên của gia tộc Đường gia chúng tôi!” Đường Trăn Thanh hắng giọng nói: “Gia tộc Đường gia của tôi có được ngày hôm nay, là do tất cả mọi người ở đây đều góp phần tạo nên, theo quy định của cuộc họp hàng năm, Đường gia đã đưa ra thư mời, mời tất cả các vị đến Đường đảo, và hi vọng mọi người nỗ lực, tiếp tục giúp đỡ Đường gia! ”Đường Trăn Thanh nói.




“Mục đích chính của cuộc họp thường niên này mọi người đều đã rõ ràng!” Đường Trăn Thanh dừng lại, nói thẳng, “Việc nối dõi tông đường cần có sự lựa chọn người thừa kế, và sự phát triển của gia tộc Đường gia đến bây giờ có thể nói là như đang đi trên tảng băng mỏng. Vì vậy, trong việc lựa chọn người thừa kế, chúng tôi cũng tuân thủ chiến lược công bằng và dân chủ, để mọi người có thể tự do phát biểu và bày tỏ ý kiến của riêng mình ... "

Mọi người khẽ gật đầu, biết rằng Đường Trăn Thanh là người thẳng thắn. trực tiếp đem vấn đề xếp hàng nói ra.

Đường Ân ngồi ở một bên hơi nhíu mày, không ngờ Đường Trăn Thanh lại cởi mở như vậy, liền ném ra hết vấn đề.

"Đây là quy củ của Đường gia..." Đường Trăn Thanh xua tay, trịnh trọng nói: "Trong năm tới, mọi người lo lắng vấn đề an toàn cá nhân do đứng xếp hàng. Đường gia ở đây cam đoan rằng, chỉ cần đầu tư không gây ra sai lầm lớn thì không có bất có tư cách gây ra bất lợi cho mọi người! Một khi phát hiện ra có ai trong số người đời thứ 3 của Đường gia vi phạm quy định, tôi sẽ lập tức thu hồi quyền tranh giành người kế vị Đường gia! ”






Mọi người lại gật đầu, đây cũng là một trong những quy tắc của Đường gia. Suy cho cùng, việc xếp hàng đối với những người này có một số khả năng rủi ro, nếu trong lúc xếp hàng xảy ra nguy hiểm, người nhà Đường gia chắc chắn sẽ khôngquan tâm.

"Ông nội ..." Đường Uý đột nhiên nói, cắt ngang Đường Trăn Thanh, "Sau khi xếp hàng kết thúc thì sao?"

"Sau khi xếp hàng thành công, tôi sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho mọi người! Đường gia của tôi sẽ gửi thư cho gia đình mọi người. Nếu có người Đường gia dám ngang ngược giết người, thì nhà Đường gia chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm tới cùng!" Đường Trăn Thanh lạnh lùng nói.

Trong mắt mọi người, chuyện này thực ra chỉ là một câu nói cho có lệ.

Ai thất bại trong đội chắc chắn sẽ chịu đòn nặng, Đường gia đối với chuyện đó cũng là mắt nhắm mắt mở thôi.

Đường Ân trong tiềm thức liếc nhìn Đường Uý, tự hỏi tại sao Đường Uý lại nói lời này.






“Với lời nói của ông nội, cháu nghĩ những quản lý khu vực của nhà Đường gia sẽ để tâm trong bụng!” Đường Uý cười nhẹ, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, “Nhưng cháu nghe nói hồi đó có người đi theo ông, vì ông nguyện làm tuỳ tùng, vì ông dốc hết sức lực. Khi ông bước lên gia chủ thời điểm, người đó đã lựa chọn rút lui! Người như vậy đơn giản là báu vật đối với Đường gia chúng ta! Đường gia lẽ ra phải đối xử tốt người đó, nhưng cháu chưa từng nghĩ rằng đã xảy ra chuyện với người đó cách đây không lâu ... "

" Hả? "Đường Trăn Thanh cau mày," Uý nhi, đã có chuyện gì xảy ra? "

" Là Thượng Hải Doãn gia, Doãn Luân Trường! "Đường Uý gật đầu, nhìn Đường Ân một cái, sắc mặt lạnh lùng, nói hết câu này đến câu khác: "Nghe nói mấy ngày trước Đường Ân ở Thượng Hải, hại nhà họ Doãn rất nặng. Mặc dù Doãn gia lấy ra thư của ông năm đó cấp cho nhưng vẫn là bị Đường Ân giết chết người thừa kế ... "

xì xào.. ...

Vừa nói ra chuyện này, vẻ mặt của mọi người có chút thay đổi.

Đường Ân ngẩng đầu, trong nội tâm nói không tốt, không ngờ Đường Trăn Thanh cùng Đường Uý diễn kịch nói những lời như vậy trước mặt mọi người.


Đây là dấu hiệu của việc nhắm thẳng vào chính anh ta à?

“Cẩn thận 1 chút!” Chu Ninh đột nhiên nói.

Đường Ân khẽ giật mình, trong đầu có vô số ý nghĩ xẹt qua, tựa hồ biết hôm nay chuyện gì xảy ra, sợ rằng sẽ là bắt đầu một cuộc tranh đoạt thực sự.

Ngày hôm qua mẹ đối xử với ông nội như vậy, ông ấy đều không phẫn nộ, nhưng hôm nay khi lên bục cao, ông ấy đã nhắm thẳng vào Đường Ân, điều này nói rằng ông sẽ có át chủ bài chăng?

“Việc này là thật sao?” Đường Trăn Thanh tức giận nói: “Đường gia luôn tuân thủ quy tắc, nếu Đường gia người vi phạm quy tắc, cần phải nghiêm trị!

“Đương nhiên là thật!” Đường Uý cười nhẹ nhìn Đường Ân, “Đường Ân, cậu có muốn phản bác gì không? Doãn gia chết ở trong tay cậu, cậu không nên đứng lên giải thích sao? Giải thích đi, Doãn Luân Trường ở trong đám người, nếu cậu dám nói dối, tôi có thể vạch trần cậu ngay bây giờ! "

" Đường Ân, cậu thật sự ra tay với nhà họ Doãn? "Đường Trăn Thanh vỗ bàn, hướng mắt về phía Đường Ân nói: “Tất cả những gì Đường Uý nói có phải là sự thật không?”




Chương 431.

“Không sai, là sự thật!”

Đường Ân ngồi ở vị trí cũ, không muốn đứng lên, nhẹ giọng trả lời. .

Chung quanh náo động, ánh mắt nhìn về phía Đường Ân.

"Thật sao? Đường Ân, chính xác thì cậu muốn làm gì?" Sắc mặt Đường Trăn Thanh trở nên lạnh lùng.

Đường Ân khẽ cười, "Ông nội, thật ra chuyện này không phải giống như Đường Uý nói! Giữa cháu và Doãn gia quả thật có chút ân oán, nhưng khi cháu đến Thượng Hải, cháu cũng có liên hệ với người của Doãn gia. Người Doãn gia không đưa ra bất cứ thư từ gì, cũng không giải thích cặn kẽ việc kia cho cháu! ”

“ Đường Ân, cậu đừng có ngụy biện! ”Đường Uý chế nhạo,“ Tôi có thể để Doãn Luân Trường ra ngoài để đối chất với cậu ngay bây giờ! ""

“Được! "Đường Ân lạnh nhạt ngẩng đầu lên” Đôi chất tôi, Đường Ân tôi hà tất phải sợ hãi !"

“Doãn lão gia, ông có thể ra rồi”. Đường Uý lạnh lùng nói.

Doãn Luân Trường đứng từ phía sau Đường Uý, nhìn Đường Ân với vẻ căm hận trong đôi mắt đục ngầu đó.

"Lão gia ..." Doãn Luân Trường quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng than thở.

"Đường Ân ... Đường Ân phát điên, oan gia con cháu nhà Đường gia! Hồi đó Đường Ân đi Thượng Hải, bao vây Doãn gia của tôi, không cho bất cứ ai từ Doãn gia của tôi rời đi. Ngay cả khi tôi lấy thư của lão gia ra, anh ta vẫn điên cuồng giết cả nhà tôi ... Đáng thương cho lão già này, đã hơn sáu mươi tuổi rồi còn phải chịu cảnh tôn tử ly biệt ... ”

Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh này, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Nhiều người xung quanh đang thảo luận, nghe Doãn Luân Trường xen lẫn phát biểu, dường như họ cũng đã có đại ý rõ ràng.

Doãn gia cùng Đường Ân ân oán, người Doãn gia ra mặt đưa thư của Đường Trăn Thanh còn bị Đường Ân đuổi chết?

Nếu đúng như vậy thì thật là ớn lạnh.

“Đường Ân, cậu còn gì để nói?” Đường Trăn Thanh tức giận.


Đường Ân nhướng mi, lạnh lùng nói: "Ông nội, nếu ông thật sự muốn đối chất thì cháu sẽ làm theo! Cháu nghĩ ngay từ đầu có nhiều người biết Doãn gia đã làm gì cháu! Khi ở Giang Thành, Doãn gia thông đồng với Đồng Quân Hựu để giết cháu ... Không ai phủ nhận điều này, phải không?"

'Không, làm thế nào mà Doãn gia lại có ý định giết cậu?' Doãn Luân Trường đứng dậy, đột nhiên rú lên: “Đường Ân, đừng ngậm máu phun người!”

“Ngậm máu phun người?” Đường Ân cười nhẹ, và lạnh lùng mắng, "Có phải ngậm máu phun người hay không, chúng ta đối chất chẳng phải sẽ rõ sao? Đưa Doãn Nam Tây vào ..."

Giọng nói rơi xuống, Hạt Tử hơi lùi lại, vẫy vẫy tay với người phía sau.

Trong chốc lát, có người đã kéo Doãn Nam Tây và đi vào từ xa.

Khi Doãn Nam Tây bước vào, đôi mắt trống rỗng và trạng thái tinh thần rất tệ.

Viên Chi Am chậm rãi đứng lên, nhìn Doãn Nam Tây, nắm lấy cổ tay của nàng, đi về phía bục cao.

Khoảnh khắc Doãn Nam Tây nhìn thấy Viên Chi Am, thân thể cô khẽ chấn động, đồng tử co rút lại một chút.

“Đừng sợ, hãy nói những gì cô nên nói, tôi sẽ không làm cô khó xử!” Viên Chi Am cười nói.

Lúc này Doãn Luân Trường cũng nhìn thấy Doãn Nam Tây, lập tức kêu lên, "Nam Tây? Cháu gái của tôi ... cháu đã trải qua chuyện gì, sao có thể trở thành như thế này?" "

“Nam tây, đem chuyện lúc trước nói ra 1 chút! ”Đường Ân lạnh giọng mở miệng,“ Nếu nói dối lời nào, thì bầy cá mập ngoài kia sẽ là nơi cô tới tiếp theo! ”“

“Ông nội, Đường Ân là đang uy hiếp! ”Đường Uý lập tức nói.

“Đường Ân, cậu muốn làm gì?” Đường Trăn Thanh tức giận.

“Cho người nói thật!” Đường Ân lạnh lùng đứng lên, nhìn chằm chằm Doãn Nam Tây “Nói đi!”

“Tôi…” Doãn Nam Tây hơi run lên, sắc mặt tái nhợt. ”Lúc trước… Tô Thiếu Cường nói sẽ giết Đường Ân, tôi đi theo Tô Thiếu Cường... "






"Đánh rắm, cháu nói hươu nói vượn gì vậy? Nam Tây, cháu đi theo Tô Thiếu Cường khi nào? Cháu bị sao vậy? Ông nội sẽ bảo đảm cho cháu. Cháu có thể tự tin nói ra sự thật, không ai ở đây dám làm tổn thương cháu!" Doãn Luân trường lo lắng và hét lớn.

Doãn Nam Tây có 1 chút xiêu lòng, cô vốn là một người phụ nữ rất tham vọng, nhưng khi đối mặt với Viên Chi Am, cô mới biết mình thật nực cười. Cô ấy muốn nói dối bây giờ, nhưng cô ấy cũng biết rằng cô ấy chỉ là một con quân cờ. Ngay cả khi nói dối, cũng chưa chắc có thể không thoát thân được.

"Nam Tây, nói ra ..."

"Doãn Luân Trường, khi ông yêu cầu Doãn Nam Tây đưa cho tôi bức thư, ông đã không nói với tôi rằng đó là thư của ông nội ... ... "Đường Ân hét lên.

" Cậu nói dối, tôi hoàn toàn không để Nam Tây đưa cho cậu, tôi kêu con trai tôi đưa cho cậu, còn chưa giao cho cậu, bị cậu cho người đánh chết ... "Doãn Luân Trường tức giận hét lên,

Đường Ân đột nhiên nở nụ cười," Ông nội xem đi, cháu còn chưa thấy qua thư của ông nội, con trai ông ta đã chết trước khi cháu nhận được thì làm sao cháu biết đó là thư của ông nội? làm sao cháu biết được mối quan hệ đó chứ? "

“Không ... không phải như thế này!" Doãn Luân Trường biết mình sai, lập tức thay lời nói: "Con trai của tôi đã đưa thư cho cậu nhưng bị cậu giết chết!"

Mọi người nhìn Doãn Luân Trường, và vẻ mặt của họ trở nên rất phức tạp.

Chuyện này dường như đã đến hồi kết thúc. Mọi người đều hiểu một sự thật, Doãn Luân Trường dường như đang nói dối. Bức thư đó hoàn toàn không rơi vào tay của Đường Ân, hay là có một vấn đề khác ở đây.

Trên thực tế, câu hỏi quan trọng nhất là tại sao Đường Ân lại muốn giết Doãn gia.

Trong lời kể của Doãn Luân Trường, điều đó có vẻ mơ hồ, nhưng mọi người đều biết. Nếu không có một lý do rất chắc chắn, Đường Ân sẽ không làm như vậy dễ dàng.

”Luân Trường, ngươi về trước đi! "Đường Trăn Thanh mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ" Đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp này! Tuy nhiên, là một thành viên của nhà Đường gia, Đường Ân đã không tuân thủ các quy tắc của Đường gia, điều này làm tôi thất vọng! Vì tôi sắp xếp hàng bầu chọn, tôi sẽ mở lưới và sẽ không loại Đường Ân! Tuy nhiên, xét về tổng số phiếu bầu thì phải cắt bớt 2 phiếu mới có hiệu lực! "

Ông ta vừa nói xong, mọi người liền im lặng.

Cắt đi hai phiếu?

Đường gia tổng cộng có bao nhiêu phiếu? Đường Ân tổng cộng có bao nhiêu phiếu? Nếu bây giờ bị cắt hai phiếu, thì Đường Ân trước đây chật vật ở Giang Thành và Bắc Kinh, dường như tất cả đều đột nhiên biến thành trăng trong gương? Giang thành cùng Bắc Kinh tổng cộng chỉ có hai phiếu, Đường Trăn Thanh câu nói nhẹ giọng liền biến mất không thấy?

“Ông nội, ông thật sự muốn cắt hai phiếu sao?” Vẻ mặt Đường Ân thay đổi.

"Thế nào? Chẳng lẽ là không nên à?" Đường Trăn Thanh chế nhạo, chậm rãi nói: "Là người của Đường gia, không biết làm gì ở bên ngoài, nhưng lại chuyên đối phó với Đường gia thuộc hạ. Ý đồ của cậu là gì? Đường gia có được chỗ đứng bao nhiêu năm là nhờ có sự ủng hộ của mọi người! Cậu giết người, làm mọi người thất vọng buồn lòng. Tôi cắt cho hai phiếu, đây đã coi như là khoan dung với cậu rồi, cậu còn muốn dây dưa?











Chương 432.

Đường Ân nghe những lời này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Thất vọng, buồn lòng không?

Vì cái gì mà thất vọng, buồn lòng?

Thuộc hạ của Đường gia là người, hắn Đường Ân không phải là người sao? Thuộc hạ của Đường gia cần được chăm sóc, vậy Đường Ân không cần được chăm sóc sao? Ở Giang Thành có lúc không có tiền tiêu vặt, cuối cùng phải đối mặt với số phận bị truy sát và giết chết!

Khi bị người ám sát, nếu không phải Mạnh Quán không đến kịp thời, thiếu gia Đường gia đã chết dưới tay thuộc hạ của Đường gia.

“Chuyện này cứ quyết định như vậy!” Đường Trăn Thanh phất tay nói.

Rầm.....








"Được, nếu ông nội quyết định như vậy, thì cháu không cần hai tấm vé này nữa, hơn nữa cháu cũng không cần tất cả vé hôm nay! Cháu từ bỏ hết thảy mọi thứ của Đường gia!" Đường Ân bước lên phía trước, đối mặt với Đường Trăn Thanh, nói, "Bởi vì ông nội muốn có được công lý cho các cấp dưới đã lâu, tại sao không hỏi cháu về tình trạng người thừa kế của cháu? ông muốn thành toàn cho cấp dưới, hôm nay cháu sẽ thành toàn cho ông!"

Sau những lời giảm, Đường Ân đột nhiên quay người lại hướng phía ngoài sân đi ra.

“Đường Ân, cậu muốn làm gì?” Đường Trăn Thanh tức giận vỗ bàn.

Đường Ân không quay đầu lại, mang theo Viên Chi Am, Bùi Hạc và những người khác đi ra ngoài..

“Cậu đứng lại đó cho tôi!” Đường Trăn Thanh cả giận nói.

"Dừng lại? Đường Trăn Thanh, ông không phân biệt đúng sai, xanh đỏ, ông ở đây tiếp tay với cháu gái của mình bắt nạt con trai tôi sao? Từ hôm nay, tôi, Chu Ninh, sẽ đưa con trai của ta đến Châu Phi, kết hôn với tù trưởng ở đó, để cho con của tôi trở thành vua một nước, cũng tốt hơn là ở Đường gia, bị người khác coi thường! ”

Sau khi giọng nói hạ xuống, Chu Ninh cũng đứng dậy, nhổ 1 bãi nước miếng ở vị trí chủ thượng.

"Tôi, Chu Ninh, bị mù và kết hôn với một con chó không biết nói. Cô nhi quả phụ như một người đã chết chồng. Bị người khác bắt nạt còn im hơi chịu đựng! Con trai tôi đi là tốt, tôi ủng hộ nó ! Đường gia này, tôi không có ở đây thì xảy ra chuyện gì? "

Chu Ninh kéo Đường Ân, xoay người rời đi," Những gì con tôi đã chịu hôm nay, Chu Ninh này sẽ trả lại. Lúc đó, Đường gia máu chảy thành sông, tất cả mồ mả tổ tiên sẽ được bốc lên… .. để tế cho người chồng của tôi- Đường Kiến Quốc sớm bị xe tông chết! ”

Lời này nói ra, rõ ràng chính là đánh bài ngửa và nói cho mọi người biết thái độ của nhị phòng.

Nếu Đường Trăn Thanh đã nói đến điểm này, Đường Ân không muốn uỷ khuất chính mình, Chu Ninh hiển nhiên cũng không có ý định ở lại đây.

Hai phiếu bầu ư? Ngay cả trăm phiếu bầu đều k thèm nữa!

Đường Ân không thèm, Chu Ninh cũng không thèm, toàn bộ vé của Đường gia sẽ trả lại cho Đường gia!

"Đúng vậy, ba, chúng ta cũng đi thôi, không phải là phá phiếu rồi sao, chúng ta cũng không cần! Đường Ân trở thành vua, con sẽ trở thành công chúa ... "Dương Đan Ni cũng rất tức giận và kéo Dương Hồng Lâm đứng dậy.

Nhị phòng người đều xôn xao! Tất cả đều đứng dậy và nhìn về phía Đường Kiến Quốc, ý tứ đã quá rõ ràng.

Mặc dù lời nói của Chu Ninh là đánh vào mặt Đường gia, nhưng chúng càng đánh vào mặt của Đường Kiến Quốc. Cái gì mà người chồng đã chếtt, cô nhi và goá phụ, cái gì tổ tiên lăng mộ Đường gia, hay là phu nhân của tù trưởng Châu Phi đều là oán hận, oán hận nhị gia Đường gia đang ngồi ở đó nhưng vô dụng.

Đường Kiến Quốc khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt nhìn quanh một cái, thì thào nói: "Chu Ninh, Đường Ân là con của anh ..."

"Lão nương nói con của ai thì là con ngưởi đó. Nếu lão nương nói không phải của anh vậy thì cùng anh không có nửa điểm quan hệ gì! "Chu Ninh chế nhạo, chân bước đi, cũng không dừng lại.

" Cuộc họp thường niên của Đường gia hôm nay là một ngày vui vẻ, anh đặc biệt không muốn nhìn thấy máu! " Đường Kiến Quốc khẽ thở dài, nhìn về phía phụ thân," Ba , người nói 1 câu đi, thật sự là giảm hai phiếu sao?”

Đường Trăn Thanh liếc mắt, khí tức cổ tay đều run, nhưng không nói lời nào.




" OK! Hai phiếu bầu là hai phiếu bầu! "Đường Kiến Quốc đứng dậy đi về phía sân khấu," Hắn không phải chỉ là Châu Phi tù trưởng thôi sao? Tôi cũng có thể là ... Chu Ninh, anh sẽ đi châu phi làm tù trưởng, thế lực của chúng ta Châu Phi, còn sợ rằng không làm được tù trưởng sao? "

Đây là muốn tách ra khỏi gia tộc?

Ngay khi Đường Kiến Quốc rời đi, 80% tài sản của Đường gia, coi như là về tay của Đường Kiến Quốc hết!

Ở đây có rất nhiều quản lý khu vực, tuy rằng họ có quyền thế lớn, nhưng giống như đầu tư tài chính ở Giang Thành , hơn 50% vốn cổ phần là của Đường gia, nhưng tất cả đều nằm trong tay của Đường Kiến Quốc.

Ngay khi Đường Kiến Quốc rời đi, Đường gia sẽ sụp đổ!

“Kiến Quốc, con muốn làm gì?” Đường Trăn Thanh hoảng sợ nhìn Đường Kiến Quốc bước xuống bục cao, lập tức tức giận gầm lên: “Con muốn rời khỏi Đường gia sao?”

Đường Kiến Quốc dừng lại, cười đáp lại ” ba định cản con sao? "

" Đường Ân làm chuyện sai trái, không nên trừng phạt sao? "Đường Trăn Thanh rống lên.

“Làm chuyện sai trái?” Đường Kiến Quốc cười nhìn chung quanh, gây áp lực cho mọi người. “Chẳng lẽ người khác có thể giết con con, con con cũng không thể giết người khác sao? Đường Kiến Quốc cả đời này không có gì đại bản lĩnh nhưng chỉ có 1 con trai như vậy! hôm nay con đặt những lời này ở đây, ai lúc trước đối với Đường Ân có ý định xấu, 1 người con cũng không bỏ qua, Doãn gia hôm nay đừng hòng có ai bước ra khỏi Đường đảo này. Đối với con trai con động thủ, đừng 1 ai hi vọng còn sống rời đi nơi đây! ”

Xì xầm.....

Vô số người xung quanh đã đứng dậy, từng người một, đầy súng và đạn thật đã lên nòng, người đầy nhuệ khí.

“Trên hòn đảo này hôm nay, không ai Doãn gia có thể rời đi… Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, tự mình tự sát!” Đường Kiến Quốc trầm giọng nói, rời đi một bước lớn.

Đường Trăn Thanh cổ tay run lên, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Đường Kiến Quốc rời đi.

“Ba, ba không thể để cho cậu ta đi…” Đường Kiến Công đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt biến đổi trầm trọng, “cậu ta rời đi, chúng ta cùng Đường gia làm sao bây giờ?”

“Ba, nhị ca là muốn tách khỏi Đường gia sao? ”Đường Kiến Nghiệp cũng nói.

Tất cả mọi người có mặt đều không ngờ rằng Đường Kiến Quốc lại cứng cỏi đến mức anh ta sẽ rời đi ngay khi anh ta nói.

Sắc mặt Đường Uý đột nhiên trở nên tái nhợt, nếu như Đường Kiến Quốc thật sự rời đi, thì kế hoạch bao nhiêu năm của cô cũng trở nên vô ích! Mặc dù những người quản lý khu vực và những người phụ trách được sủng ái trong nhiều năm đều có những quyền lực nhất định, nhưng nếu Đường Kiến Quốc rời đi, và gia tộc Đường gia hoàn toàn tan rã, thì những người quản lý khu vực này sẽ chết một cách thê thảm. Kết quả tốt nhất là những người này sẽ bị Đường Kiến Quốc đuổi đi, rốt cuộc cũng không có tài chính của Đường gia cấp cho nữa. Cho dù như vậy, Đường Uý là giỏ tre múc nước dã tràng!

"Ngươi tới đây ..." Lúc này, Đường Trăn Thanh như mới hoàn hồn, đột ngột đứng lên, mắng: "Doãn Luân Trường, không ngờ tôi tin anh như vậy. Anh lại đến đây hãm hại Đường gia người? Hồi đó ta thưởng cho ngươi một ngụm cơm ăn. Ngươi không biết an phận, giờ ngươi lại cắn nhà Đường gia của ta sao? Ngươi rắp tâm làm điều gì? ”




Vẻ mặt mọi người đều thay đổi, Doãn Luân Trường hoàn toàn sững sờ. Ông ta không phải đứa trẻ ba tuổi, biết Đường Trăn Thanh đã nói lời này, là đang thỏa hiệp với Đường Kiến Quốc.

Doãn Luân Trường thực sự biết rõ rằng ông ta chỉ là một con bài để kiểm tra thái độ của Đường Kiến Quốc. Bây giờ Đường Kiến Quốc đã tỏ rõ thái độ, vai trò của ông ta đã không còn nữa!

Vào lúc này, Doãn Luân Trường dường như đã biết trước vận mệnh của mình.

“Người đâu, bắt lấy hắn ném vào cho cá mập ăn, để mọi người hiểu rằng con cháu Đường gia của ta, không thể bị ai làm hại!” Đường Trăn Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng tràn đầy giận dữ nhìn vào nhị phòng.

Đường Ân dừng lại, do dự rồi vẫn đi về phía trước.

Chu Ninh nhìn con trai mình rời đi, cô cũng không muốn ở lại đây, và tiếp tục đi về phía trước.

Đường Kiến Quốc vội vàng đuổi theo, thấp giọng nói: "Con trai, kết quả này không được sao? Con thật sự định rời đi sao? Nếu chúng ta rời đi hôm nay, đó sẽ là một cuộc chiến toàn diện. Con thực sự muốn khai chiến bây giờ. .

“Có chắc thắng được không?” Đường Ân nhẹ giọng hỏi.


Chương 433 Chỉ là một bài kiểm tra điểm mấu chốt

"Ông nội của con chắc chắn còn át chủ bài. Nếu nói là chắc thắng thì ba 10 phần không chắc được! "Đường Kiến Quốc do dự một hồi, mới nói thật:" Nhiều năm như vậy, ba cũng không rõ át chủ bài của ông nội con! "

Đường Ân nhẹ gật đầu, hắn biết những gì phụ thân nói là thật. Nếu như Đường Trăn Thanh thật sự có thể giao Đường gia, không cần phải làm như thế này.

Sự hợp tác này và Đường Uý thực sự có thể chỉ là một vở kịch để kiểm tra thái độ. Sau khi thái độ được kiểm tra, nó trở nên thuận tiện hơn cho các hành động sau này của họ.

“Đường Uý, cháu không phát hiện ra sự thật, nên bắt đầu buộc tội Đường Ân, điều này khiến ông vô cùng thất vọng!” Mặc dù Đường Trăn Thanh đã nói lời này với Đường Uý, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Đường Kiến Quốc, “Trong trường hợp này, vậy trả lại hai phiếu cho Đường Ân, và cắt hai phiếu của cháu để răn đe cảnh cáo! ”

Đường Uý nghiến răng cảm thấy cơ thể lắc lư.






Trộm gà không thành còn mất nắm thóc, chính là cô ấy hiện tại. Mặc dù trong lòng tràn đầy tức giận, nhưng Đường Uý nhất định phải làm chuyện này. Chỉ khi buông xuống 1 chút, mới có thể hoàn toàn khống chế Đường gia.

Đường Ân lúc này mới dừng lại.

Số phiếu bầu của anh quay trở lại, số phiếu bầu của Đường Uý đã giảm xuống, điều này sẽ có chút thuận lợi hơn cho anh chứ?

"Lão gia ... Lão gia, đừng tin Đường Ân ... tôi nói cái gì đều là thật, người hiện tại giết Đường Ân đi ..." Doãn Luân Trường vẫn là hét lên tiếng khóc.

“Cút đi, ném vào quầy cho cá mập ăn!” Đường Trăn Thanh chán nản vẫy vẫy tay.

Cùng lúc đó, Chu Ninh cũng đứng yên, lạnh lùng nhìn lại Đường Kiến Quốc, "Mẹ con chúng ta có an toàn ra ngoài được không?"

"Đừng lo lắng, cho dù em có làm bất cứ điều gì, chỉ cần có anh ở đây, Đường Kiến Quốc này sẽ không bao giờ để ai làm thương tổn mẹ con em!

“Con trai, quay trở lại!”

Chu Ninh quay người và đi về vị trí ban đầu.

Đường Ân áy náy liếc mắt nhìn ba mình, nhưng Đường Kiến Quốc lại hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó theo Chu Ninh thoải mái đi về phía chỗ ngồi.

Trò hề này rõ ràng khiến mọi người có cảm giác không giống nhau.

Tuy rằng đại phòng của Đường gia được đại đa số Đường gia ủng hộ, nhưng nhị phòng của Đường gia cũng không phải là thấp hơn. Một khi nhị phòng cảm thấy bất lợi, những người có mặt ở nhị phòng sẽ không xem nhẹ việc đó.

Vấn đề này chỉ kéo dài hơn mười phút, và kết quả xử lý đã gây sốc.

Doãn Luân Trường bị ai đó kéo, rú lên khóc lóc, ông ta đã ở trên bục cho cá mập ăn rồi.

Không ai quan tâm đến sự sống chết của ông ta, trong mắt những người này, ông ta chỉ là một con tốt có thể tùy ý vứt bỏ. Khi Đường gia chủ cần ông ta thì không ai dám động ông ta, khi Đường gia chủ không cần ông ta, ông ta là bao cát cho nhị phòng đấm thoải mái.

Doãn Luân Trường đã bị đẩy vào bệ cho cá mập ăn, ưỡn người vào trong, vẫn đang khóc.


"Lão gia, hãy cho tôi một cơ hội, và tôi sẽ hỗ trợ ngài ..."

"Lão gia! Tôi cầu xin ngài!"

"Lão gia ..."

Cá mập quẫy sóng cuộn trào, và một con cá mập trắng lao ra và nuốt chửng Doãn Luân Trường trong một lần cắn.

Máu hòa với nước biển, đem uy lực cá mập dưới bể nhuộm một màu đỏ như máu.

Khi mọi người tỉnh táo trở lại, chắc chắn sẽ có chút kinh hãi, những quản lý khu vực ngồi sau lưng Đường Uý sắc mặt trở nên xám xịt, bọn họ biết hôm nay ngồi sau lưng Đường Uý đại biểu cho quan hệ với nhị phòng như kẻ thù. Chính Doãn Luân Trường hôm nay đã bị đẩy vào bể cho cá mập ăn, ai biết được ngày mai họ có bị đẩy xuống không?

Hàn Kỳ sắc mặt tái nhợt, siết chặt lòng bàn tay, Hàn Thất Lục ở bên cạnh càng hoảng sợ, cô biết Đường gia hung hiểm, nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến vậy?

Vào lúc này, Hàn Thất Lục đã biết tại sao dì của cô lại có vẻ khó khăn khi đưa ra quyết định. Huống chi Hàn Kỳ, khó có thể đưa ra lựa chọn.

Bàn của Mạnh gia, Vương Nghệ Linh bĩu môi và kéo tay áo Mạnh Bồi Anh, "Vị thông gia của chúng ta dường như không tồi chứ?"

"Thông gia cái gì? Đường Ân không muốn lấy Mạnh Quán, chị thực sự nghĩ họ là thông gia? "Mạnh Thuý Bình vặn lại.

Vương Nghệ Linh có chút không vui, lạnh lùng nói: "Nhưng mà Chu Ninh kia thật sự rất tốt, Nhìn ta độc đoán, xinh đẹp nhưng so với mấy người trong nhà chúng ta tốt hơn nhiều. Anh nói đúng không? Lão công!"


Mạnh Bồi Anh nở một nụ cười gượng, nhìn Mạnh Thuý Bình dường như đang nổi cơn thịnh nộ, ngay lập tức kéo Vương Nghệ Linh.

Đường Ân ngồi trở lại vị trí, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Đường Trăn Thanh nghiến răng, chua xót nói: "Bây giờ, tôi thông báo ... Đường gia xếp hàng bắt đầu bỏ phiếu! Tại cuộc họp thường niên năm sau, hãy cho tôi một số phiếu cụ thể. Chỉ cần là số phiếu bình thường thì có thể xác định, ai sẽ kế thừa cơ nghiệp của Đường gia trong đời 3! ”

Mọi người thưa thớt vỗ tay, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

"Mở bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện ..." Đường Trăn Thanh xua tay, lãnh đạm ngồi vào chỗ của mình.

Bữa tiệc trong cuộc họp thường niên của Đường gia tự nhiên là vô cùng xa hoa, không hề thua kém yến tiệc đầy đủ của người Mãn Thanh và nhà Hán.

Mọi người đợi một lúc, nhìn các món ăn được dọn ra, họ không còn nhớ rằng vừa rồi có người đã chết trên giàn cho cá mập ăn.

“Ông ơi, tranh thủ buổi họp mặt hàng năm của gia đình, cháu nâng cốc chúc ông… Chúc ông vạn sự như ý, mọi điều ước của ông đều thành hiện thực!” Đường Hạo đứng dậy, cười cầm chén.

“Được!” Đường Trăn Thanh gật đầu, bưng ly rượu lên.

Lúc này, bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu ấm dần lên.

Cuộc họp gia đình hàng năm về cơ bản là quy trình giống nhau hàng năm. Tổng cộng kéo dài ba ngày, vào ngày đầu tiên mọi người gặp nhau chào hỏi, ngày thứ hai, cuộc họp thường niên bắt đầu và Đường Trăn Thanh có bài phát biểu, sau đó mọi người bắt đầu nói chuyện.




Vào ngày này, nhiều giao dịch của Đường gia được tổ chức vào thời điểm này. Đến ngày thứ ba, mọi người căn bản phải rời đi, có rất ít người có thể ở lại.

Lời nâng ly chúc mừng của Đường Hạo đã chỉ ra rằng cuộc họp thường niên đã bước vào giai đoạn tiếp theo.

“Đường Ân, anh cả không có ở đây, anh không nên nâng ly chúc mừng ông nội sao?” Đường Hạo uống xong, quay đầu cười với Đường Ân.

Đường Ân lúc này mới ngẩng đầu, liếc nhìn em họ đầy ẩn ý, cầm ly rượu trên bàn ăn lên, “Ông ơi, cháu nâng ly chúc mừng ông!”

Đường Trăn Thanh nhìn Đường Ân, đột nhiên nở nụ cười. “Đường Ân, kính rượu mà lời chúc cũng không có sao? "

" cháu chúc ông sức khỏe và trường thọ! "Đường Ân nói.

“Ồ?” Đường Trăn Thanh gật đầu, sau đó nâng ly lên, “Đường Ân, cháu nói ly rượu này, ta có nên uống không?”




Chương 434.

TĐường Ân hơi kinh ngạc một chút, xem Đường Trăn Thanh sắc mặt, liền biết Đường Trăn Thanh ý tứ.

Đường Trăn Thanh ý tứ đã quá rõ ràng, tuy rằng vừa rồi bị biến sắc, nhưng là không có ý tứ thay đổi. Khi ông ấy nói điều này, ông ấy chỉ muốn nói với mọi người có mặt rằng Đường Trăn Thanh vẫn không thích những người ở nhị phòng.

“Không nên uống!” Đường Ân cười nhẹ, uống cạn ly rượu, xoay người ngồi xuống.

Đường Trăn Thanh sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt của tất cả những người có mặt đều có chút thay đổi.

Con trai của nhị phòng Đường gia, đây là ý gì? Suy nghĩ của mọi người biến sắc, cũng hiểu được ý tứ của những lời này. Đường Ân đang nói cho mọi người biết, mặc dù Đường Trăn Thanh không lạc quan nhị phòng, nhưng nhị phòng cũng không coi trọng hắn.

Đường gia tuy có Đường Trăn Thanh, nhưng cũng có một nhị phòng, Đường Kiến Quốc.






Đường Trăn Thanh sắc mặt bình tĩnh, cảm giác được trên mặt không có tia sáng, sau khi Đường Ân ngồi xuống, bắt đầu nói nhỏ với Viên Chi Am, tuy rằng mọi người đều không biết Đường Ân đang nói cái gì, nhưng bọn họ biết Đường Ân không quan tâm liệu Đường Trăn Thanh có tức giận hay không.

"Bây giờ, thật là náo nhiệt ..." Vương Nghệ Linh ở phía xa mím môi cười nói: "Bồi Anh, anh có cho rằng con rể của chúng ta là rồng phượng không?"

"Không phải là con rể của họ Mạnh! "Mạnh Thuý Bình không thể không nói.

"Tôi coi cậu ấy như con rể của mình, có chuyện gì vậy? con gái của tôi, tôi muốn ai trở thành con rể của tôi, tất cả đều là vấn đề của riêng tôi!"

Mạnh Bồi Anh lúng túng cười, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Mạnh Thuý Bình rất tức giận, nhưng những gì Vương Nghệ Linh nói là sự thật, Mạnh Quán là con gái của bà. Ai muốn Mạnh Quán ở cùng là việc của Vương Nghệ Linh và không liên quan gì đến Mạnh Thuý Bình của cô ấy.






"Mọi người ..." Mạnh Thuý Bình cảm thấy cô ngồi ở đây cảm thấy tức giận, chỉ đứng dậy đi về phía bàn lớn, "Mọi người, nếu mọi người đến đây để tham gia cuộc họp thường niên của nhà Đường gia, vậy thì mọi người nên làm một việc nên làm đi, tôi vẫn đang đợi giao dịch sau cuộc họp thường niên… ”

Mọi người ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Thuý Bình, biết đây là tính tình nôn nóng, bọn họ còn không có ý tứ mở miệng.

Đường Trăn Thanh mỉm cười, "Thuý Bình đang rất vội, chúng ta hãy bắt đầu trước đi ..."

"Được rồi ..." Đường Kiến Quốc cũng gật đầu, Miêu Bách dẫn đầu đi ra trước.

"Năm nay, tổng lợi nhuận của khu vực Trung Quốc chúng ta là 600 tỷ nhân dân tệ, và lợi nhuận ròng là 100 tỷ nhân dân tệ ... Khoản đầu tư như sau ... Phân phối vốn chủ sở hữu là ..."

Miêu Bách đứng trên sân khấu , từ từ nói ra.










Đây là chương trình được chỉ định trong cuộc họp thường niên, người phụ trách từng khu vực phải báo cáo tình hình doanh thu của từng khu vực trong năm nay. Trên thực tế, loại tình hình thu chi này, Đường gia hoàn toàn có thể đăng báo. Tuy nhiên, vào thời điểm này trong năm, Đường gia phải báo trước mặt mọi người.

Có lẽ Đường gia trong xương cốt luôn có tâm thái cao ngạo, hoặc nó vốn được thiết kế để thu phục lòng người và tăng cường sự gắn kết của Đường gia.

Sau khi Miêu Bách nói xong, đến lượt Châu Âu lên sân khấu.

Trong một câu, tình hình doanh thu ở châu Âu đã được nói rõ.

Tiếp theo là Châu Mỹ, rồi đến Đông Nam Á ...

Nghe xong vòng này, trong lòng ai cũng có 1 chút tâm tư, bởi vì nhiều người có thể nghe được doanh thu toàn cầu ở khu vực Trung Quốc lcó doanh thu nhiều nhất. Có thể nói, khu vực Trung Quốc đã là nửa giang sơn của Đường gia.

Trong nửa giờ, tất cả tám khu vực đã được báo cáo.




Đường Uý sắc mặt trở nên có chút xấu, nàng liếc mắt nhìn Đường Ân đầy ẩn ý, liền bình tĩnh di chuyển thân thể. Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị trước, nhưng cô không ngờ doanh thu ở Trung Quốc lại tốt như vậy. Điều này liên quan rất nhiều đến sự phát triển kinh tế ở Trung Quốc, có thể nói Đường gia đã bắt tay vào con đường nhanh chóng này.

Đây là điều tốt đối với Đường gia, nhưng không hẳn là điều tốt đối với Đường Uý.

Đặc thù của khu vực Đại Trung Quốc đã nổi lên, điều này cho thấy tỷ trọng của Đường Ân rất cao. May mắn thay, trong tay vẫn còn Hàn Kỳ, chiếm hơn một phần ba doanh thu ở Trung Quốc, điều này khiến Đường Uý cảm thấy an tâm rất nhiều.

“Được rồi, tiền kiếm ra không đủ để nhà Đường gia khoe khoang!” Mạnh Thuý Bình xem báo cáo của mọi người, bước nhanh lên, “Tôi có hai công ty tài nguyên, hôm nay muốn đổi chủ, Đường Uý, cô có quan tâm không? Tôi tương đối xem trọng cô!"

Ngay khi lời nói của Mạnh Thuý Bình, những người xung quanh lập tức phản ứng. Mạnh Thuý Bình là đang bày tỏ ý kiến, thái độ của mình hả? Theo như các cuộc họp thường niên trước đây, quả thật sẽ có người đề xuất một số giao dịch mang tính xây dựng, tuy nhiên lần này Mạnh Thuý Bình đã đặt tên họ của cô ấy

hỏi Đường Uý, có phải hay không có quan hệ với Đường Uý?

Đường Uý mỉm cười, "Dì Mạnh muốn đổi chủ, đương nhiên Đường Uý có hứng thú!"

"Dì Mạnh ... công ty tài nguyên gì? Tôi cũng rất có hứng thú!" Đường Hạo đứng thẳng người, vẻ mặt đắc ý. Thể hiện sự quan tâm mạnh mẽ.

Đường Ân thoáng ngồi thẳng người, biết rằng vòng đối đầu này lại bắt đầu!

"Giá tôi muốn hai mỏ ở Úc không quá nhiều. Hai mỏ cộng lại tổng cộng là 160 triệu NDT, nếu đưa tiền thì sẽ chuyển!", Mạnh Thuý Bình sốt ruột nói.

“Có thể!” Đường Uý gật đầu.

"Dì Mạnh, có chút bất công à ..." Đường Hạo nói.

Mạnh Thuý Bình chế nhạo, "Tôi xem trọng Đường Uý và tôi thích bán cho cô ấy. Như vậy không được sao? Kinh doanh liền xem nhân tình, cậu không biết sao?"

Vẻ mặt của Đường Hạo có chút khó chịu, "Mọi chuyện đều là qua đấu thầu, chẳng lẽ Dì Mạnh Muốn trực tiếp chuyển nhượng? "

" Không thể trực tiếp được? "Mạnh Thuý Bình nhướng mày," Đường Hạo, gốc gác của anh là ở Đông Nam Á. Không cần cướp mỏ của Úc châu. Tôi nghĩ anh nên rõ ràng về chuyện này! Đường Ân còn không mở miệng, cậu làm sao vậy? ”

Đường Ân cau mày, do dự một hồi, không biết muốn nói hay không.

“Đường Ân, anh không muốn sao?” Đường Hạo quay đầu nhìn Đường Ân.

Đường Ân do dự một chút, gật đầu nói: “Nếu như có thể đấu giá, tôi hi vọng có thể có 1 suất!”

Đây là sự thật, Miêu Bách đã nắm được Châu Úc đại khu người phụ trách, nếu Đường Ân có thể mở rộng tầm ảnh hưởng ở Úc nhất định là tốt cho Đường Ân.

"Đường Ân, trước khi nói, cậu không phải nên đi tiểu để soi đức hạnh của chính mình sao? Còn muốn sao? Muốn cái gì?" Mạnh Thuý Bình khinh thường liếc mắt một cái, châm chọc nói, "Cho dù muốn cũng tùy tâm trạng của lão nương này, kia quặng mỏ ở Úc, cậu đừng có mơ đạt được”

Đường ân đáy lòng trầm xuống, cậu không khỏi hít một hơi thật sâu, Chu Ninh đứng kế bên ánh mắt lập loè lên.






“Tình yêu của Dì Mạnh, cả đời này Đường Uý sẽ không bao giờ quên!” Đường Uý cười gật đầu, hai người đã kết thúc đợt giao dịch này. ”Hành động của Dì Mạnh thật sự khiến một số người không biết phải làm sao, thấy khó mà rút lui.! ”

Đường Ân im lặng, nắm chặt tay, Viên Chi Am ánh mắt hiện lên hàn ý.




Chương 435.

Đường Ân rõ ràng điều này, Mạnh Thuý Bình là người theo phe Đường Uý, nếu không sẽ không có biểu hiện như vậy.

Là 1 trong tứ đại gia tộc Mạnh gia, nếu đứng về phía Đường Uý, đối với Đường Ân thật sự không có lợi gì.

“Tôi không nói chuyện yêu quý, tôi chỉ không muốn một số người xấu thành công mà thôi!” Mạnh Thuý Bình liếc nhìn Đường Ân, xoay người đi về phía chỗ ngồi.

Đường Uý mỉm cười, trong mắt có vài tia sáng, vừa rồi tâm trạng có chút cáu kỉnh vì báo cáo doanh thu, lúc này mới thực sự ổn định lại.

“Chị, Mạnh gia có thể hỗ trợ cho chị, đó cũng là khẳng định của Mạnh gia!” Đường Lộ ngồi xuống, cười nói với Đường Uý.

Đường Uý khẽ gật đầu mỉm cười, "Kỳ thực, thái độ của Mạnh gia cũng khiến tôi vui không ít. Cũng may, tôi là người biết trả ơn, tôi với Dì Mạnh rất hòa thuận nên có thể nhận được sự ủng hộ của Mạnh gia! ”

Sau những lời này, những người xung quanh bắt đầu xì xào.

Đường Uý có được sự hậu thuẫn của Mạnh gia?

Có lẽ nó thực sự là như vậy! Mấy năm nay rất nhiều công việc kinh doanh của Mạnh gia đều do Mạnh Thuý Bình quản lý, Mạnh Thuý Bình mở miệng vào lúc này, đặc biệt tìm kiếm Đường Uý, có thể coi là một loại biểu hiện!

Nếu đúng như vậy, thì cộng với thực lực của bản thân Đường Uý và sự nổi tiếng của nàng trong nhà Đường gia, nhất định là một thế lực mạnh mẽ.

"Chị à, chị thật tuyệt vời. Mạnh gia đã đứng về phía chị ngay khi vừa đi lên. So với người kia thì tốt hơn nhiều!" Đường Lộ chế nhạo liếc mắt nhìn về phía Đường Ân. "Có người chỉ biết ném cái bàn rồi bỏ đi, nếu anh ta còn muốn rời đi, thì tôi cũng giơ tay hỗ trợ! Dù sao nhà Đường gia cũng có người, nên đi một hai cũng chẳng xảy ra chuyện gì! "

"Người Mạnh gia ủng hộ là vinh hạnh của ta! "Đường Uý nở nụ cười, liếc mắt nhìn Đường Ân," Rốt cuộc vẫn là con người tôi hiếu khách..... "

Đường Ân sắc mặt rất ảm đạm, ngẩng đầu liếc nhìn Đường Uý, trong lòng khẽ thở dài. Mạnh gia thật ra là gia tộc tốt nhất với Đường Ân, nhưng vì chuyện của Mạnh Quán, hiện tại cũng đã xuất hiện rạn nứt, e rằng không thể tránh khỏi!

“Mạnh gia ủng hộ Đường Uý?” Đường Trăn Thanh cười hỏi.

“Ông nội, chắc là như vậy!” Đường Uý cười gật đầu.

“Người Mạnh gia ủng hộ cô?” Lúc này, Vương Nghệ Linh đứng dậy, đi vào trong tòa, liếc nhìn Đường Uý, lạnh lùng nói: “Đường Uý, cô có biết người đứng đầu Mạnh gia là ai không? Mạnh gia bao giờ nói qua là ủng hộ cô? ”

Đường Uý hơi sững sờ, mọi người có mặt cũng sững sờ.

Mạnh Thuý Bình một mặt bình tĩnh nhìn lại Mạnh Bồi Anh, “Anh trai, anh muốn làm gì?”

Mạnh Bồi Anh ngượng nghịu cười, không giải thích.

"Anh à, anh có biết vừa rồi khi giải vây cho Đường Uý thì có được bao nhiêu tiền đầu tư không? Anh làm vậy thì có gì tốt cho Mạnh gia? ”Mạnh Thuý Bình hỏi.

Mạnh Bồi Anh nói với vẻ bối rối: "Thuý Bình, tôi không thể ngăn cản những gì chị dâu của cô sẽ làm ..."

"Anh ..." Mạnh Thuý Bình không biết phải nói gì.

Vương Nghệ Linh đứng trên sân khấu cười nhìn Đường Uý, “Đường Uý, tôi đang hỏi cô một chuyện, cô không biết người đứng đầu Mạnh gia là ai sao?”

“Là chú Mạnh Bồi Anh!” Đường uý sắc mặt có chút không tốt nói ra.

Vương Nghệ Linh mỉm cười, "Cô biết đó là Mạnh Bồi Anh, vậy cô vừa rồi có ý tứ gì? Mạnh gia đi theo ủng hộ cô hả? Tại sao tôi lại không biết? Mạnh Bồi Anh đã đích thân nói với cô à? Chuyện xảy ra khi nào?"

Vương Nghệ Linh gây hấn khiến không khí tại hiện trường rơi vào bế tắc.

Đường Uý xụ mặt lại, có chút đỏ tím.

“Chẳng lẽ… anh ta đã hứa với cô trên giường?” Giọng Vương Nghệ Linh đột nhiên trở nên to hơn, như có nước từ trên mặt chảy xuống, “Đồ dâm phụ như cô, ngủ hết với đủ loại da màu người, còn muốn quyến rũ chồng tôi?

Đường Uý sửng sốt một chút, đột nhiên nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm Vương Yếm đôi mắt.

"Nói ... Mạnh Bồi Anh đã nói với cô điều này trên giường sao? Anh ấy đã hứa sẽ hỗ trợ cô khi đang ngủ sao?" Vương Nghệ Linh nhướng mày và tức giận hỏi.

Đường Uý nghiến răng nghiến lợi, "Không ... giữa tôi và chú Mạnh không có chuyện gì xảy ra!"


"Không có? Không có mà dám nói là Mạnh gia của tôi ủng hộ cô sao? Cô còn mặt mũi sao? Mạnh gia gia chủ không ngủ với cô, cô thế nào lại nói là Mạnh gia ủng hộ cô? ”Vương Nghệ Linh lớn tiếng hỏi.

Những người trong đại phòng Đường gia sắc mặt ảm đạm. Trong mắt những người này, lẽ ra Mạnh Thuý Bình đại diện cho Mạnh gia, nhưng họ không ngờ rằng sau khi Mạnh Thuý Bình bước xuống, Vương Nghệ Linh đã chạy lên. Không chỉ chạy lên, mà còn nói những điều như thế này.

"Đồ vô liêm sỉ! phỉ ..." Vương Nghệ Linh xì 1 tiếng khienh miêt, quay đầu nói, "Đường Ân, Mạnh gia của tôi sở hữu 10% khách sạn Merrington ở Châu Âu, không biết cháu có muốn không?"

Đường Ân sửng sốt. trong chốc lát, có chút kinh ngạc nhìn Vương Nghệ Linh, lúc này có chút bối rối, vừa rồi Mạnh Thuý Bình đã bày tỏ sự ủng hộ Đường Uý rồi, tại sao Vương Nghệ Linh lại đứng lên? Và điều này là về cái gì?

“Vâng, cháu muốn!” Đường Ân lập tức đồng ý, tuy rằng không rõ hiện tại tình huống như thế nào, nhưng Đường Ân sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy. Phải biết rằng cái gọi là hai mỏ ở Úc thực ra chẳng có giá trị gì cả, nếu vốn chủ sở hữu của Khách sạn Merrington được lấy xuống, đó sẽ là một sự gia tăng sức mạnh thực sự.

"Vương Nghệ Linh, ai yêu cầu chị bán cổ phần khách sạn? "Mạnh Thuý Bình đột nhiên đứng lên, chỉ vào Vương Nghệ Linh," Chị có biết đó là ngành cốt lõi của Mạnh gia không? " "

“Tôi biết!" "Vương Nghệ Linh chế nhạo, quay đầu lại nói:" Con gái của ta kêu ta bán, còn nói chỉ bán cho Đường Ân! " Mạnh Quán có 10% cổ phần tại Merrington, cô ấy muốn bán nó cho Đường Ân. Cô có ý kiến gì không? "

Mạnh Thuý Bình sững sờ một lúc, mặt đỏ bừng.

Vương Dịch Linh quay người kêu lên:" Mạnh Bồi Anh không đáp ứng trên giường người nào đó, nhưng giường đã hứa với tôi. Đường Ân, Mạnh gia của chúng tôi hỗ trợ cậu, không phải ủng hộ người nào đó không biết xấu hổ hồ ly tinh ..."

Nói xong, Vương Nghệ Linh liếc nhìn Đường Uý với một nụ cười mỉa mai, sau đó xoay người quay về chỗ cũ.

Mạnh Thuý Bình tức giận bốc khói, nhìn chằm chằm Vương Nghệ Linh , nhưng Vương Nghệ Linh không quan tâm chút nào.

Đường Uý cũng nắm chặt tay, móng tay đều đâm vào thịt, cảm thấy thân thể không ngừng run rẩy.

Nhục nhã!

Đây là quả thực là quá nhục nhã!

Đường Ân ngồi sang một bên, không làm gì, thậm chí không cần bàn bạc giá cổ phiếu của khách sạn Merrington mà vẫn có 10% vốn cổ phần? Điều này khiến Đường Ân như nằm mơ, cả người như đang lơ lửng trên mây. Chỉ là nghĩ tới Mạnh Quán, nội tâm Đường Ân không dễ chịu chút nào. Chuyện xảy ra ở Giang Thành thực sự khiến cô ấy bị tổn thương sâu sắc. Anh không biết khi nào mình sẽ gặp mặt và xin lỗi cô ấy.

"Vì Mạnh gia đã đưa ra quyết định, vậy thì sẽ đến Thẩm gia nói chuyện ... “

"Người Thẩm gia bước lên sân khấu, cô ấy là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi. Người phụ nữ này trông không đặc biệt nổi bật, nhưng đôi mắt của cô ấy luôn có một nghị lực sắc sảo.

Người phụ nữ này Đường Ân biết, gọi là Thẩm Đồng và Cô là cháu gái lớn nhất trong đời 3 của Thẩm gia, cô cháu gái này không hề đơn giản, tuy ngoại hình trung bình nhưng lại có thủ đoạn rất cao.

“Tôi muốn bán Thẩm gia hai nhà máy rượu ở Châu Âu với giá 100 triệu…”


“Tôi mua !” Đường Uý nói, “Chị Thẩm, nhà máy rượu của Thẩm gia là thứ mà tôi luôn mong muốn. Hơn nữa, thực lực của tôi ở châu Âu có thể hỗ trợ sản xuất cũng là một điều tốt cho nhà máy rượu ... "

" Tôi trả giá cao hơn một chút chị Thẩm có thể để tôi không? Du lịch Đông Nam Á rất nhộn nhịp vì vậy tôi có thể tiêu thụ nhiều sản phẩm của nhà máy rượu hơn. .. ”Đường Hạo cũng cười, vung tay lên.

Đường Ân liếc mắt nhìn rồi âm thầm gật đầu, kỳ thực đây mới là hội họp thường niên. Động thái của Mạnh Thuý Bình chỉ đơn giản là phá vỡ sự hiểu biết của anh ấy về cuộc họp thường niên, nhưng Thẩm Đồng đã kéo lại.

“Một trăm năm mươi triệu thì sao?” Đường Uý tăng giá.

Thẩm Đồng khẽ mỉm cười nhìn Đường Uý, "Vì Đường Nguyệt rất thích nó, vậy thì nhà máy rượu này có lẽ rất hợp với cô rồi ..."



Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom