Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 133

Trời đã sáng, Đường Ngọc Phỉ gần như tuyệt vọng đi theo Eric trở lại Tòa Thánh.

Tòa Thánh được xây dựng ở trung tâm thành phố, hai bên là những bồn hoa với những bông hoa hồng trắng đang nở rộ rực rỡ. Bậc thềm được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng không dính chút bụi trần, sạch sẽ đến độ có thể phản chiếu cả ánh sáng. Mái vòm cao chót vót, được làm bằng kính mờ nhiều màu, trông vô cùng lộng lẫy. Hành lang cũng được thiết kế như một mái vòm và được nâng đỡ bởi những cột đá trắng.

Nơi này linh thiêng và trang nhã khiến những người đến đây không tự chủ mà thả nhẹ hô hấp, trong lòng tràn đầy thành kính, so với lâu đài cổ Vĩnh Dạ như hai thái cực vậy.

“Eric, quý cô xinh đẹp này là ai vậy?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Anh thật may mắn, vậy mà lại có thể lọt vào mắt xanh của quý cô xinh đẹp thế này!”

Quan hệ của Eric với mọi người rất tốt, những người đi ngang qua đều sẽ dừng lại để chào hỏi và trêu chọc anh ta vài câu. Eric hơi ngại ngùng mà đáp lại một cách mơ hồ. Sau đó anh ta bế Đường Ngọc Phỉ vào một căn phòng sạch sẽ, sáng sủa rồi đặt cô ngồi lên ghế sô pha.

“Cô Lillian, cô đừng để ý, bọn họ không có ác ý đâu.” Eric vội vàng giải thích với cô, khuôn mặt anh ta có vẻ hơi lo lắng và xấu hổ.

Anh ta tìm một tờ giấy và một cây bút đưa cho Đường Ngọc Phỉ rồi nói: “Sau này cô có thể dùng cái này để giao tiếp với tôi. Nếu có cần cái gì, cô cứ viết ra.”

Đường Ngọc Phỉ gật đầu, cô viết hai chữ “cảm ơn” lên giấy, sau đó lại viết thêm một câu: Xin anh hãy giúp tôi tìm được Sera càng sớm càng tốt, thực sự chuyện đó rất khẩn cấp.

Eric nghiêm túc gật đầu: “Cứ giao chuyện đó cho tôi, cô Lillian, giờ tôi sẽ ra ngoài hỏi thăm ngay.” Anh ta đứng dậy, rồi lại đánh giá quần áo của Đường Ngọc Phỉ một lúc, sau đó anh ta cau mày nói: “Quần áo của cô dơ rồi, tôi sẽ gọi một người giúp việc đến chăm sóc cô và đưa cô đi tắm rửa.”

Sau khi anh ta đi khỏi, Đường Ngọc Phỉ mới đưa mắt đánh giá cách bài trí của căn phòng này. Tuy không xa hoa như lâu đài cổ nhưng đồ đạc cũng xem như là đầy đủ, còn có một phòng tắm nhỏ. Trên bàn có một chiếc gương tròn, Đường Ngọc Phỉ từ xa nhìn thấy khuôn mặt có phần phờ phạc của mình, cô ngồi dưới ánh mặt trời, mái tóc bị nhuộm thành màu nâu đen như cà phê.

Màu tóc này khiến Đường Ngọc Phỉ hơi nhíu mày.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó có người gõ cửa nói: “Thưa cô, tôi là người giúp việc được ngài Eric gọi tới, tôi mang quần áo đến cho cô tắm rửa.”

Cô chưa kịp nhận ra tại sao âm thanh này lại quen thuộc như vậy, thì cánh cửa đã bị đẩy ra. Khuôn mặt đầy sẹo của Bella vừa lọt vào tầm mắt của Đường Ngọc Phỉ, hai người cứ vậy mặt đối mặt nhìn nhau đầy kinh ngạc như vậy.

Cô không ngờ rằng người mà Eric gọi đến để chăm sóc cô lại là Bella!

Sắc mặt Bella đột nhiên tái nhợt khi nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ, bộ quần áo cô ta đang cầm trên tay rơi xuống đất, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.

“Cô… cô đang mặc quần áo của Alice! Cô đã làm gì với Alice rồi?” Ánh mắt Bella dời xuống, sau đó vành mắt cô ta đỏ lên, đột ngột nhào tới.

Do quán tính, đầu của Đường Ngọc Phỉ bị đập mạnh vào tường đau muốn nổ đom đóm. Nhưng theo bản năng cô vẫn giơ tay đẩy cô ta ra, sức của Bella không mạnh bằng cô nên cô ta bị đẩy ra, ngã ngồi xuống sàn.

Sau lời nhắc nhở của cô ta, cuối cùng Đường Ngọc Phỉ cũng nhớ ra chiếc váy trên người cô đến từ đâu. Đó là chiếc váy của nguyên chủ mặc khi cô lần đầu tiên đến thế giới nhiệm vụ này. Lúc đó, cô đã nhét nó vào tủ quần áo của Lillian, nhưng giờ thì không rõ tại sao mà nó lại đang được mặc trên người cô.

Bây giờ dù cô nói gì cũng không thể giải thích rõ ràng.

“Hẳn là cô, chắc chắn là cô đã giết chết Alice! Cô là ma cà rồng!” Bella chỉ vào Đường Ngọc Phỉ hét lên một tiếng chói tai, dáng vẻ cô ta có hơi điên loạn.

Mà lúc này Đường Ngọc Phỉ lại không nói được gì, cô chỉ có thể lạnh lùng nhìn cô ta.

Tiếng hét của Bella thu hút mọi người đến, người đàn ông có cảm tình với Bella vội vàng đẩy cửa đi vào, đỡ cô dậy và nói: “Bella, em làm sao vậy? Sao lại có thể to tiếng với khách của ngài Eric chứ?”

“Cô ta là ác quỷ! Cô ta là kẻ giết người!” Bella nghiến răng nghiến lợi mắng cô. Diễn đàn Vietwriter.vn

Người đàn ông cau mày, nói xin lỗi với Đường Ngọc Phỉ: “Thật sự rất xin lỗi cô, bà nội của Bella vừa mới qua đời, tâm trạng em ấy không ổn định. Xin cô đừng trách em ấy không lễ phép.”

Anh ta không khỏi phân trần, dứt lời, đỡ Bella ra ngoài.

Ngay sau đó, một người giúp việc khác mang quần áo đến đây, giúp Đường Ngọc Phỉ xả nước ấm sau đó đỡ cô vào phòng tắm.

Đường Ngọc Phỉ cởi quần áo rồi nằm vào trong bồn tắm, cô cẩn thận không để chân dính nước, rồi tỉ mỉ lau sạch những vết bẩn và vết đất trên cơ thể. Nhưng khi ánh mắt lướt qua đùi, cô đột nhiên dừng lại, Đường Ngọc Phỉ kinh ngạc phát hiện trên đùi cô có một vết bớt màu đỏ sậm, xen lẫn với nhiều vết thương xanh tím ở chân, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.

Nhưng trên người cô vốn không có bất kỳ vết bớt nào.

Vết đỏ sẫm này dường như giờ phút này đã trở thành dấu ấn nóng bỏng, Đường Ngọc Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào nó, cơ thể bất giác run rẩy, trong lòng cô hiện lên một ý nghĩ đáng sợ.

Vì vậy Đường Ngọc Phỉ không quan tâm đến vết thương ở lòng bàn chân mình, cô mặc quần áo xong liền loạng choạng chạy ra khỏi phòng tắm, dường như là ngã ngồi trước gương.

“Cô ơi! Vết thương của cô!” Người giúp việc ngoài cửa bị dọa sợ, cô ấy vội vàng lên tiếng nhắc nhở cô.

Nhưng Đường Ngọc Phỉ không còn nghe được cô ấy nói gì, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc trong gương, càng ngày càng cảm thấy xa lạ. Lúc trước, cô đã cẩn thận so sánh khuôn mặt của Lillian với khuôn mặt của mình. Màu đồng tử và màu tóc của Lillian nhạt hơn cô. Cô là người Trung Quốc với mái tóc đen và mắt màu đen, trong khi tóc và con ngươi của Lillian lại có màu nâu.

Cơ thể của cô… đã bị hoán đổi.

Đưa ra kết luận này một cách khó khăn, trong lúc nhất thời Đường Ngọc Phỉ không biết mình nên có biểu cảm gì, cô ngây người đối diện với hình ảnh trong gương.

Không biết Lillian và Sera đã có thỏa thuận gì với nhau, mục tiêu của cô ta không phải là Lexus, mà chính là cô, cô ta đã chiếm cứ cơ thể của cô!

Hèn chi “Trùng động” của cô cũng biến mất, bởi vì, nó vẫn còn đang ở trên cổ tay của chính cô!

Ngay lúc này, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Cô gái à, sắc mặt của cô không tốt lắm, có cần tôi gọi bác sĩ không? Còn nữa, chân của cô…” Người giúp việc không khỏi lên tiếng, giọng điệu mang theo vài phần cẩn thận quan tâm.

Đường Ngọc Phỉ hơi máy móc nhìn đầu ngón tay của mình. Lòng bàn chân cô lại chảy máu, trên mặt sàn để lại những vết nước đầy máu.

Thật đủ nhẫn tâm, biết Lexus không thể kháng cự được máu của cô. Chẳng qua là, bày mưu tính kế chiếm lấy thân thể của cô thì cũng thôi đi, vậy mà còn có thể không chút do dự phá hủy đi cơ thể của chính mình cho hả giận, hận cô đến vậy sao?

Tâm trạng của Đường Ngọc Phỉ đang rất tồi tệ, cô vẫy tay ý bảo cô hầu gái ra ngoài rồi ngơ ngác ngồi trước gương.

Cô nên làm cái gì bây giờ? Cơ thể đã bị thay đổi, dù cô có trở lại lâu đài cổ thì Lexus cũng không thể nhận ra cô, chắc chắn bây giờ Lillian đang giả dạng cô.

Nghĩ đến Lexus sẽ chuyển hết tình yêu với mình cho Lillian, Đường Ngọc Phỉ cười khổ. Làm việc xấu bao giờ cũng phải trả giá, cô mượn thân phận của Lillian lâu như vậy, hiện tại cô đã thật sự hoàn toàn biến thành Lillian luôn rồi.

Nếu không tìm được Sera để đổi cơ thể lại, chẳng lẽ cô và nam chính Eric sẽ bên nhau sao? Thật sự quá hoang đường.

Tinh thần Đường Ngọc Phỉ uể oải và cứ ngồi như vậy cho đến khi trời tối, đồ ăn được đưa đến cô cũng không màng, tất cả đều bị mang ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cứ như vậy, cả ngày nay cô không hề nhìn thấy Eric.

Tuy nhiên, lúc trời vừa nhá nhem tối, trên hành lang vang lên tiếng giày, chợt phá vỡ sự yên lặng vốn có, Đường Ngọc Phỉ nghe thấy có người nói: “Nhanh lên, đến chậm sẽ không kịp!”

Cô khó khăn bước đến cửa phòng, sau khi mở cửa lại nhìn thấy người của Tòa Thánh cầm đuốc chạy ra ngoài, bên hông họ đeo thánh giá, tay cầm chặt dao và cọc gỗ, vẻ mặt nghiêm túc.

Chuyện gì mà lại kinh động đến nhiều người như vậy?

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một người hầu gái vẻ mặt hoảng hốt thay Đường Ngọc Phi hỏi câu mà cô muốn hỏi.

“Chúng tôi nhận được tin cầu cứu. Một con ma cà rồng rất đáng gờm của Đảng Quỷ đang xuất hiện trên phố Đông. Nó đã khiến rất nhiều người bị thương, chúng tôi phải nhanh chóng chạy đến để giải quyết việc rắc rối này. Ngài Eric đã vội vàng chạy tới trước rồi.” Sau khi nói xong, người đó cũng chạy theo đoàn người.

Ngọn lửa dần đi xa, không lâu sau nơi đây lại im ắng, bước chân mọi người đều vội vàng, xem ra ma cà rồng đó quả thực rất mạnh.

Tuy nhiên, Đường Ngọc Phỉ cũng không để ý đến những điều này, chuyện của Tòa thánh không liên quan đến cô.

Vừa xoay người lại, cô vô tình nhìn thấy Bella đang đứng cách đó không xa đang nhìn thẳng vào cô với ánh mắt đầy căm hận.

Biết Đường Ngọc Phỉ đã nhìn thấy mình, cô ta cũng không hề sợ hãi lại còn đi nhanh về phía Đường Ngọc Phỉ, trong tay cô ta cầm một cái bình bạc.

“Đồ ma quỷ!” Bella còn chưa đi tới trước mặt cô đã không chờ nổi, cô ta nóng lòng giơ thứ trong tay lên, tất cả chất lỏng trong bát đựng đồ ăn kiểu Trung Quốc đều hắt lên mặt của Đường Ngọc Phỉ.

“Đây là nước thánh, tất cả ma quỷ đều sẽ bị nước thánh làm cho hiện nguyên hình. Cô đã giết Alice và lừa gạt ngài Eric. Bây giờ cô còn muốn làm ô uế Tòa thánh linh thiêng này sao?!” Bella thấy trong bình không còn một giọt nước nào, tất cả đều đổ lên người Đường Ngọc Phỉ, cô ta lộ ra nụ cười đắc ý.

Tuy nhiên, Đường Ngọc Phỉ vì bị thương ở chân mà không tránh được, cô chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Sau đó cô lau nước thánh trên mặt mình, khóe môi hiện lên nụ cười châm chọc.

“Cô, sao cô lại không hề bị gì vậy?” Nụ cười của Bella khựng lại, niềm hạnh phúc trong mắt cô ta phút chốc bị đông cứng lại, cô ta ngây ra như phỗng.

Đường Ngọc Phỉ lười phản ứng với cô ta, cô xoay người định trở về phòng.

Bella vốn không định buông tha cho cô, nhưng đúng lúc này, người giúp việc đã từng giúp Đường Ngọc Phỉ thay quần áo vội vàng chạy tới, lớn tiếng quát: “Bella, sao cô lại bắt nạt khách của ngài Eric, cô gái này cũng bị ma cà rồng gây hại, đã đủ đáng thương rồi!”

“Cô à, thật xin lỗi, tâm trạng của Bella gần đây không ổn định, bình thường cô ấy không như vậy đâu.” Người giúp việc vừa cúi đầu xin lỗi Đường Ngọc Phỉ vừa dùng ánh mắt trách cứ nhìn Bella.

Đường Ngọc Phỉ mặc kệ, sau khi trở về phòng thì cô đóng sầm cửa lại, ngăn tiếng cãi vã bên ngoài.

Đến lúc Eric trở lại gặp Đường Ngọc Phỉ thì trời đã gần sáng, trên người anh ta có vết máu đã khô, xem ra lần này bị thương rất nặng.

“Tôi xin lỗi, cô Lillian, tôi chưa tìm được tin tức về mụ phù thủy đó, có điều, chắc bà ta vẫn còn ở trong thành phố này. Tôi đã dặn những người bạn canh cửa thành giúp tôi chú ý hơn.” Eric thở dài, nói.

“Anh có thể giúp tôi, tôi thật sự rất biết ơn anh. Tôi nghe nói lại có một gã ma cà rồng khác của Đảng Quỷ xuất hiện làm anh bị thương, anh có ổn không?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ suy nghĩ một chút, rồi viết những lời này xuống giấy.

Eric được cô quan tâm mà hơi lo sợ, nhưng khi nhắc tới ma cà rồng, anh ta có chút nghiến răng nghiến lợi: “Không tốt lắm, ma cà rồng đó rất mạnh.”

Anh ta thoáng im lặng rồi ngước nhìn Đường Ngọc Phỉ, nói: “Tôi nghĩ cô biết anh ta.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom