• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Sủng Tới Nghiện: Vợ Yêu Có Độc ( Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh) Full (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 569-572

CHương 569:



Cố Tiểu Mạch không biết rằng tình hình của mình dần trở nên nguy hiểm cho đến một giờ sau đó.



Cô tỉnh dậy với mùi thuốc khử trùng nồng nặc, trên mu bàn tay có cảm giác đau đớn, Cố Tiểu Mạch từ từ mở mắt, bốn bóng người cao lớn lóe lên trước đôi mắt hỗn loạn của cô.



úng vậy, con chó cái này, Mặt ai cũng rất lạ. Cố Tiểu Mạch trợn to hai mắt, nhanh chóng giãy dụa ra, rút tay ra, dùng hai tay cầm lấy khăn trải giường, không nghĩ tới lúc này cô đang ở đâu, chỉ mù mịt chạy về phía sau.



“Các anh là ai?” Cố Tiểu Mạch cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn.



Bốn người đàn ông đều nở nụ cười thâm trầm. Một người bước tới bàn, cầm ly rượu đỏ lên, uống cạn một hơi, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch mỉm cười: “Cô Cố bị bệnh tâm thần, cô nên chấp nhận điều trị, tại sao.



cứ không nghe khuyên bảo thế? Cha mẹ cô luôn muốn cô đồng ý trị liệu”



Người đàn ông vừa dứt lời, dường ngay bên cạnh có tiếng bệnh nhân gào thét: ‘Buông ra, để tôi ra, ông đây phải lên mặt trăng, ai cũng đừng hòng ảnh hưởng đến việc tôi phát minh ra tên lửa! Cút, cút!”



Bệnh nhân thần kinh ầm ï gào thét bên đó. Lúc này Cố Tiểu Mạch đang ngồi trên giường, khu phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng nhưng những dụng cụ trên bàn lại đâm sâu vào mắt cô. Có thuốc an thần, một sợi dây, nếu cần bệnh nhân sẽ tạm thời bị đánh gục. Còn có. gậy và xích sắt trên giường.



Hô hấp của cô như bị nghẹn lại, ngay cả thở cũng khó khăn. Cô dần dần co quắp lại. Đây quả nhiên là khu dành cho bệnh nhân tâm thần giai đoạn cuối.



“Có phải Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đã đưa đưa các người tới đúng không?”



“Đến lúc này, còn không biết điều phải không?”



Hoàng Mai đẩy cửa bước vào, giọng the thé hết sức cay nghiệt.



Lúc bà ta ngước mắt nhìn Cố Tiểu Mạch, trong con người thoáng qua vẻ quyết tâm bắt buộc. Nhưng trên hết là sự sung sướng và đắc ý.



Hoàng Mai giơ tay đóng cửa lại, nhìn Cố Tiểu Mạch, nói: “Cố Tiểu Mạch, cha mẹ chỉ muốn tốt cho con. Con đang bị trầm cảm. Nhỡ ngày nào.



đầu óc không thông, liền điên cưồng tấn công những người xung quanh mình, hoặc giết người thì phải làm sao? Ai dám tưởng tượng hậu quả?”



Thân thể Cố Tiểu Mạch run lên, đôi mắt đen như mực, đôi môi nhếch mép chế nhạo: “Cái gì? Tôi sợ rằng tôi phát điên rồi làm hại và Cố Lan Tâm? Tôi thèm mà làm”



“Hừ, ai không thể để cho mày nổi điên cắn bậy. Cố Tiểu Mạch, mày không thể mở cái studio đó, tao sẽ không bao giờ cho phép mày tạo dựng chỗ đứng ở Kinh Đô. Mày đừng mơ rời khỏi chỗ này”



Hoàng Mai nói xong, nhìn bốn người đàn ông đầy ẩn ý, nở một nụ cười nghiêm nghị.



Những người đàn ông đó ngay lập hiểu ý, bọn họ trước đó sẽ hành hạ Cố Tiểu Mạch thật tốt, nếm mùi vị của người phụ nữ này, sau đó trực tiếp…



Mấy chuyện cắt cổ tay, không cần nói, ai cũng biết.



Cố Tiểu Mạch nhảy xuống giường ngay lập tức, muốn rời khỏi đây.



Ánh mắt Hoàng Mai biến đổi. Mấy tên kia nhanh chóng ngăn Cố Tiểu Mạch lại. Bọn họ đều cao lớn, có thể dễ dàng nâng Cố Tiểu Mạch lên.



Tiếng “A” vừa cất lên, toàn thân Cố Tiểu Mạch bị ném mạnh lên giường bệnh.



Cú ném này, đầu cô choáng váng, vô số ký ức đen tối, đáng sợ lóe lên trước mắt cô, đặc biệt là tiếng khóc của Nám Nám, lấp đầy tai của Cố Tiểu Mạch.



Ngay lập tức, biểu hiện của Cố Tiểu Mạch trở nên bất thường, có vẻ bệnh phát tác…



Cô năm chặt ga trải giường, chậm rãi đứng trên giường: “Cút, tránh ra cho tôi!”



“Ö, hình như bị bệnh”



Hoàng Mai khéo léo lấy điện thoại ra, tự ý quay video ghi lại cảnh Cố Tiểu Mạch điên cuồng và mất kiểm soát.



“Cố Tiểu Mạch, còn bảo mình không bị bệnh? Bây giờ bệnh như một con chó điên. Chúng ta chỉ đưa con đến bệnh viện tâm thần để điều trị, nhưng con lại không biết cảm ơn. Điều này khiến cha mẹ cảm thấy rất tuyệt vọng. Mau đè con bé lên giường, nếu không chẳng biết lúc nào nó sẽ làm tổn thương người khác!”



Giọng Hoàng Mai chua loét, đôi môi âm độc nhếch lên.
Chương 570:



Mấy người đàn ông bước đến, bắt Cố Tiểu Mạch. Cố Tiểu Mạch run sợ không ngừng. Trước mặt chỉ thấy hỗn loạn, không tài nào tỉnh táo lại được.



Cô dùng hết sức vật lộn, gần như dùng tay và chân, đá một phát vào bụng người đàn ông, bên tai vang lên tiếng gầm nhẹ. Mắt người đàn ông đỏ lên, nắm thẳng lấy người Cố Tiểu Mạch, ném một cái. Gã ta hung dữ cầm sợi xích sắt trên giường lên, còng chân Cố Tiểu Mạch!



Hoàng Mai nhìn cảnh tượng trong video mà cười tàn nhẫn: “Cố Tiểu Mạch, với video này, tao sẽ không khiến mày không bao giờ có thể đặt chân ở đất Kinh Đô. Xem sau này mày còn dám đi ra ngoài, còn dám hủy hoại hạnh phúc của con gái tao không! “



“Mọi người chơi vui vẻ, tôi sẽ thưởng phong phú” Hoàng Mai tự tin cười nói, sau đó nhẫn tâm cất điện thoại đi ra ngoài.



Tiếng xích đối với Cố Tiểu Mạch mà nói rất chói tai, cứ luẩn quẩn trong trí nhớ. Nhất thời Cố Tiểu Mạch trợn hai mắt, như thể con người sắp lồi ra.



Cả người không tự chủ được phát ra tiếng thút thít hết. Cô nhất định không thể rơi vào bể khổ, tuyệt đối không thể!



Hoàng Mai muốn hại cô, cô nhất định không được để bọn họ như ý!



Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch dần trở nên lạnh lùng, có cảm giác được ăn cả ngã về không, không suy xét gì nữa, chỉ nghĩ đến việc trốn thoát, sau đó là sự trả thù!



Răng cắn vào đầu lưỡi chỉ vì khiến mình tỉnh táo lại. Người đàn ông trước mắt đỏ ngầu, mà sắc mặt cũng đỏ gay bất thường!



Cố Tiểu Mạch biết rằng nếu không chạy trốn, tình hình lúc này sẽ càng nguy hiểm hơn!



Cô cố gảng hết sức bình tĩnh, nhấc chân lên đá mạnh vào con cậu nhỏ của người đàn ông. Ngay sau đó là tiếng gào thảm. Cố Tiểu Mạch cảm thấy mùi máu trong miệng cô, đau đớn dường như khiến cô tỉnh táo trở lại.



Cố Tiểu Mạch lật người, lăn qua giường bên kia, đứng chân trần trên sàn, mất khống chế cầm con dao lên nhìn bốn người đàn ông trước ừng lại đây! Nếu không mấy người sẽ hị nỊ”



Ây, đó không phải là người phụ nữ của giám đốc Mộ Bắc Ngật, là người phụ nữ mà anh ta trân trọng. Chúng ta có thể vui vẻ một chút, chính là trải nghiệm mới lạ”



Cố Tiểu Mạch giữ chặt con dao, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, phập mạnh con dao vào cánh tay người đàn ông…



Người đàn ông thực sự không ngờ rằng một người phụ nữ Cố Tiểu Mạch lại tàn nhãn như vậy, nhanh chóng tránh ra, con dao lướt qua một bên cánh tay của anh ta, gần như đâm trúng.



Có tiếng thở nặng nhọc trong không khí và giọng nói trâm thấp và cáu kỉnh của người đàn ông.



“Màu dám đâm! Con ranh này, mày chết chắc rồi!”



“Hoàng Mai đưa cho các người bao nhiêu? Ra khỏi đây mấy người cũng sẽ bị bắt. Không phải mấy người biết Mộ Bắc Ngật sao? Rơi vào tay anh ấy, Hoàng Mai đưa các người bao nhiêu tiền cũng vô ích!”



“Mấy người dám cược không? Tôi không ngại cùng mấy người lấy mạng đổi mạng. Nhưng nghe lời Hoàng Mai thì chính là tự hủy hoại đời mình”



Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, thâm trầm. Đôi mắt lạnh lùng, cố gắng giữ tỉnh táo và bình tĩnh để đối phó với đám người kia.



Nhưng bàn chân của cô lại từ từ chuyển động, hướng về phía cửa.



“Con đàn bà kia muốn chạy trốn, đừng để cho nó chạy thoát!” Người đàn ông trợn to đôi mắt đỏ ngầu, rồi gầm lên một tiếng. Gã nãy vừa uống rượu, lúc này tác dụng của thuốc nổi lên, máu trong huyết quản như sôi trào.



Ánh mắt Cố Tiểu Mạch lạnh lùng, có tiếng giày cao gót giãm trên mặt đất.



Cô liều mạng kéo tất cả những thứ có thể dùng được ném về phía bọn họ, ghế, bình hoa, bàn, tất cả chỉ có tiếng đồ rơi loảng xoảng, áo ồn náo loạn hết chỗ đó.



Cố Lan Tâm ăn mặc tao nhã, xé bỏ hết bộ mặt giả tạo cùng vẻ dịu dàng, sau khi nghe thấy tiếng vang lên, liền nhanh bước chân.



Mắt Cố Tiểu Mạch văn tia máu, nhàn nhạt nói: “Muốn chơi phải không? Tao sẽ chơi với chúng mày, thế nào?”



Cố Tiểu Mạch từ từ nâng ly rượu trên bàn nhìn người đàn ông đang dần đi về phía mình.



Đột nhiên, tạt một phát ly rượu, rượu tràn trên mặt, theo đường nét của khuôn mặt, chất lỏng dần dần chảy vào trong miệng.



Bốn người đàn ông đều ở trong trạng thái bạo lực, xem Cố Tiểu Mạch giống như một con thú cưng bị săn đuổi, từng chút một tiếp cận.
Chương 571:



Cố Lan Tâm đi tới cửa phòng bệnh, muốn dò xét tình hình, khóe miệng hiện lên một nụ cười thâm độc. Chắc bây giờ Cố Tiểu Mạch hẳn đang rất thoải mái?



Ai ngờ, Cố Lan Tâm vừa mở he hé cửa, có một cánh tay trắng non vươn từ bên trong phòng ra, thẳng thừng nắm lấy cổ tay của Cố Lan Tâm. Cố Lan Tâm còn chưa kịp phản ứng đã bị Cố Tiểu Mạch kéo thẳng vào, cứ thế bị Cố Tiểu Mạch tóm được!



Cố Lan Tâm thình lình hét lên một tiếng, liền bị Cố Tiểu Mạch quảng vào bên trong.



Cô cố gắng tỉnh táo. khoảnh khắc cô nhìn thấy Cố Lan Tâm, đôi mắt đen đã từng trong veo dần trở nhuốm vẻ thù hận đến tận xương tủy.



Cố Lan Tâm!



Muốn chơi phải không?



Vậy cô sẽ không nể nang gì ép cô ta cùng rơi xuống vực. Cố Tiểu Mạch nhìn người đàn ông mặt đỏ bừng trước mắt, lạnh lùng nói: “Anh không muốn chơi sao? Ở đây có một người này.”



Lúc này ánh mắt Cố Tiểu Mạch lạnh lếo, có chút bệnh hoạn như bị tiêm thuốc, trong tay không ngừng cầm dụng cụ, khiến tất cả đều mệt mỏi.



Nhiệt độ trong cơ thể không ngừng dâng lên, mùi thơm phức của Cố Lan Tâm truyền đến mũi bọn họ, càng ngày càng làm cháy lên ngọn lửa trong cơ thể mấy kẻ kia.



Giây tiếp theo, cơ thể của Cố Lan Tâm bị ai đó ôm từ phía sau, phút chốc Cố Lan Tâm hét lên.



“Cố Lan Tâm, Hoàng Mai làm tất cả những thứ này, chắc không nghĩ tới làm cho chính con gái mình chịu đựng! Các người làm tổn thương tôi, thì tôi cần gì phải thương xót mấy người”.



Bờ môi đỏ mọng của Cố Tiểu Mạch nở nụ cười lạnh như băng, hình như có vết máu chảy ra. Cố Tiểu Mạch hoàn toàn mất kiểm soát, dường như đến độ mất trí. Cô lui ra cửa, cầm lấy sợi dây, bước nhanh ra khỏi cửa.



Những người đàn ông đó đứng trong phòng, tràn đầy hưng phấn, dần dần không nhịn được nữa.



Các ngón tay của Cố Tiểu Mạch căng thẳng đến mức run rẩy, dùng dây thừng buộc chặt cửa lại. Lẽ ra Cố Tiểu Mạch là nạn nhân, nhưng bây giờ lại là Cố Lan Tâm.



Tiếng hét của Cố Lan Tâm phát ra từ bên trong, sau đó chỉ còn tiếng kêu yếu ớt, vơi dần…



Cố Lan Tâm bị đè lên giường, cơ thể yếu ớt không cách nào chống cự chút được, trái lại bị những người đàn ông khiến cho có cảm giác.



Cố Tiểu Mạch thở gấp gáp, khuôn mặt sạch sẽ đỏ bừng, những ngón tay chuyển sang màu xanh vì lực.



Cố Tiểu Mạch dựa mặt vào bức tường lạnh lẽo, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Âm thanh trong phòng dần nhỏ đi.



Khóe miệng Cố Tiểu Mạch dần dần nhếch lên một nụ cười lạnh. Cố Lan Tâm, là cô ép tôi!



Từ xa xa có tiếng bước chân truyền tới. Cố Tiểu Mạch lảo đảo chống tường, dùng hết sức trốn vào cầu thang.



Bởi vì căng thẳng, tốc độ có chút không ổn định, suýt chút nữa đã ngã xuống.



Cố Tiểu Mạch cố gắng giữ vững lý trí, không biết mình đã xuống bao.



nhiêu bậc, thở hổn hển, thần kinh bị đè nén cùng căn bệnh hành hạ sâu sắc.



Trải qua mấy ngày cảm xúc lên xuống, lý trí của Cố Tiểu Mạch dần dần mất, ngã quy xuống đất, đầu lưỡi chảy ra rất nhiều máu, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm!



Cố Tiểu Mạch không nhìn rõ đường, ngã trên cầu thang, trán đập vào cầu thang, máu trào ra.



Đôi mắt hỗn loạn dần dần nhắm lại, hoàn toàn mất đi ý thức.



Trong cầu thang tối om, không chút ánh sáng, thân hình gầy gò của Cố Tiểu Mạch gục ngã ở đây cho đến khi một bóng đen đi qua tới. Nhìn Cố Tiểu Mạch bầm dập, trong lòng đau đớn, nhỏ giọng nói, “Tiểu Mạch, anh ta khiến em bị thương đến mức này, anh đến trễ”.



Bên kia, Mộ thị.



Sau khi Mộ Bắc Ngật biết tin, tài liệu trong tay lập tức bị ném bay xuống đất.



Đôi mắt âm trầm như sắp hóa băng, vẻ. lạnh lùng như rỉ máu: “



Phòng thu giám sát thấy Cố Chấn Hải và Hoàng Mai đưa đi?”
Chương 572:



“Dịch Bách, lập tức đến nhà họ Cố ngăn người, lần này đừng không cần lịch sự với bọn họ!” Mộ Bắc Ngật lúc này giống như một con sư tử đang tức giận, hoàn toàn mất đi lý trí, ánh mắt sâu thẳm, trên trán nổi gân xanh!



Dịch Bách không dám khinh thường, chia lộ trình với Mộ Bắc Ngật, trong khi Mộ Bắc Ngật lái xe đến bệnh viện tâm thần.



Như thể nơi đây đã sớm bị nhà họ Cô mua chuộc. Mộ Bắc Ngật lần lượt đi vào tìm kiếm từng phòng, nhưng không có bác sĩ chuyên nghiệp.



nào ở đây trông chừng.



Một dòng nước ngầm xẹt qua mắt Mộ Bắc Ngật. Anh đi thẳng về phía trước, tìm kiếm từng phòng cho đến khi nhìn thấy phòng bệnh xốc.



xếch kia, và không khí vẫn còn cái mùi hoang dâm.



Không có ai bên trong, nhưng lại khiến nhịp tim của Mộ Bắc Ngật đột ngột ngừng lại!



Đôi tay buông thõng lập tức nắm chặt thành nắm đấm. Nếu thật sự xảy ra chuyện, Mộ Bắc Ngật sẽ không ngại hủy diệt tất cả mọi người, hủy diệt mọi thứ!



Thân hình cao gầy của người đàn ông nhanh chóng rời khỏi bệnh viện tâm thần, thù hận cùng sát khí trên người nhàn nhạt trào ra. Ngược lại Mộ Bắc Ngật bình tĩnh lại, chậm rãi lấy điện thoại di động ra, đôi môi mỏng như phun độc, lạnh lùng nói: “Đưa Hoàng Mai tới nhà”



Mộ Bắc Ngật phân phó thủ hạ tìm kiếm tung tích của Cố Tiểu Mạch.



Nhưng khi anh lái xe trở về Mộ gia, tâm trạng của anh dần bình tĩnh lại.



Cố Lan Tâm đã ở bên cạnh anh năm năm, chỉ dùng nước hoa của Estee Lauder, điều này Mộ Bắc Ngật vẫn biết. Vừa rồi trong không khí xen lẫn với mùi nước hoa, trên mặt đất có thắt lưng, chứng tỏ người đó là Cố Lan Tâm, chứ không phải Cố Tiểu Mạch.



Đôi mắt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng và đáng sợ, quay trở lại ngôi nhà nơi anh gặp Cố Tiểu Mạch lần đầu tiên. Nước hồ bơi lạnh cóng, khoảng sân rộng lớn tràn ngập bầu không khí chết chóc.



Mộ Bắc Ngật một mình đứng bên cạnh, trên mặt lộ vẻ u ám, kinh người.



Cho đến khi cửa dần dần nghe thấy giọng nói chật vật của Hoàng Mai, xuyên qua, “Anh đưa tôi đến đây làm gì, anh đưa tôi đến đây làm gì!”



Hoàng Mai bị một nhóm người mặc đồ đen kéo đến biệt thự của Mộ Bắc Ngật, cả đường loạng choạng đi về phía trước Mộ Bắc Ngật.



Dịch Bách thậm chí không chút lưu tình, đá thẳng vào phía sau Hoàng Mai. Giây tiếp theo , Hoàng Mai thình lình đập gối, quỳ xuống đất.



Mộ Bắc Ngật nhìn Hoàng Mai một cách trịch thượng. Dịch Bách ở bên cạnh báo cáo: “Giám đốc, khi chúng tôi đến nhà họ Gố, đã tình cờ nghe thấy giọng nói đắc thắng của Hoàng Mai ở nhà. Bà ta đã quay video về Cố Tiểu Mạch… Chúng tôi đã mang nó đến đây”



Hoàng Mai bộp chộp, không biết tình hình ở bệnh viện diễn biến thế nào, nếu Cố Tiểu Mạch xong xuôi rồi, Hoàng Mai sẽ không để tâm đến việc video bị phá hủy!



Nhưng Cố Tiểu Mạch luôn gian trá và xảo quyệt, chỉ sợ có chuyện bất ngời Mộ Bắc Ngật cầm lấy điện thoại cầm, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Hoàng Mai, những chuyện trong bệnh viện tâm thần đều là bà làm?



Muốn hại chết ai đó?”



Hoàng Mai im lặng, vẻ mặt vẫn không chút khuất phục!



Hủy hoại người mà Mộ Bắc Ngật quan tâm nhất, bà ta không hề thấy vô giá trị chút nào.



Đôi mắt lạnh băng của Mộ Bắc Ngật thoáng tức giận. Anh không mặn không nhạt nói: “Cố Lan Tâm phải trả giá vì những thứ bà làm, không biết có đòi lại không?”



Nhắc đến Cố Lan Tâm, sắc mặt của Hoàng Mai cuối cùng cũng thay đổi, bà ta đột nhiên ngước mắt lên và kinh ngạc nói: “Sao, Lan Tâm? Mộ tổng, Lan Tâm đã xảy ra chuyện gì, con bé vô tội. Mộ tổng, con bé đã ở bên cậu nhiều năm như vậy, cậu coi như…”



Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh như băng nhỏ máu, không quan tâm Hoàng Mai nói gì, chỉ hung hãn cầm điện thoại ném ra xa.



“Gâu.. gâu… gâu..”



Trong sân dường như vang lên tiếng chó săn. Mộ Bắc Ngật ra lệnh, chó săn vừa được thả ra liền chạy tới điện thoại di động của Hoàng Mai.



Trên đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng nặng nề:”Cố Tiểu Mạch không sao, cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhưng với Cố Lan Tâm, tôi sợ rằng thể xác và tinh thần đều bị tổn thương. Hoàng Mai, tất cả chuyện này là do bà tự làm tự chịu!”



Sau khi nói hết mọi việc, đôi mắt của Hoàng Mai lóe lên. Bà ta đột nhiên hét chói tai, thoát khỏi sự kiềm chế của thủ hạ, chạy như điên về phía điện thoại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom