Full Hot Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 183: Ngoại truyện 4 (Phần 8)

Tề Trừng và Trình Thịnh ở bên nhau đã hơn nửa năm. Kỳ nghỉ hè sắp đến, sau khi livestream xong, An Nhu ngồi lướt Khoảnh khắc của bạn bè trên Wechat, đầu ngón tay vừa mới trượt một cái, tất cả đều là của hai tên dở hơi này phủ kín màn hình.



[Tề Trừng: Nghỉ ngơi một chút cũng có thể làm giảm mệt mỏi (đầu chó)



Hình ảnh đi kèm:



Hai người nằm ngửa cùng đảo



mắt.jpg]



[Tề Trừng: Hôm nay tôi lại đi mua hàng với Tiểu Thịnh Tử.



Hình ảnh đi kèm:



Một chiếc xe đẩy đồ chơi thú bông.jpg



Máy gắp thú bông rỗng tuếch.jpg



Ông chủ đứng bên cạnh sống không còn gì luyến tiếc.jpg]



[Trình Thịnh: Đi ăn đồ ăn ngon với anh Tề, cảm ơn anh trai tài trợ (trái tim).



Hình ảnh đi kèm:



Thịt bò Snowflake.jpg



Rượu vang đỏ.jpg



Tề Trừng selfie tự sướng ở chỗ ngồi đối diện.jpg]



[Tề Trừng: Chao ôi, cứ bị mời khách mãi, sắp mập đến nơi rồi, phiền não ghê vậy đó.







Hình ảnh đi kèm:



Thịt bò Snowflake đẹp mắt.jpg



Rượu vang đỏ đẹp mắt.jpg



Ảnh selfie giá trị nhan sắc cao.jpg



...



An Nhu xoa lông mày, trái lương tâm ấn like cho Tề Trừng.



Một giây tiếp theo điện thoại chợt rung lên, là tin nhắn mới của Tề Trừng.



Tề Trừng: [Nhu này, có muốn một con gấu bông không?]



[Tớ nói cậu nghe, Trình Thịnh siêu lợi hại luôn. Một phát là bắt được một con, chúng tớ chỉ dùng có một hai trăm đồng đã vét sạch hai cái máy gắp thú rồi]



[Ông chủ đứng cạnh chúng tớ hỏi chúng tớ muốn gì, ông ấy sẽ cho chúng tớ một ít, xin chúng tớ sau này đừng đến nữa, ha ha ha!]



An Nhu bất đắc dĩ cười một tiếng, soạn tin nhắn: [Cho con trai nuôi con gái nuôi của cậu hai con.]



Cửa có tiếng mở khóa, An Nhu nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đi vào, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.







“Ông cụ thể nào rồi?”



Mới cách đây vài ngày nhà tổ báo ông cụ Mạc lại phát bệnh, dù đã được cấp cứu qua cơn nguy kịch nhưng ông đã già rồi, không còn sức chịu đựng được nữa.



Hôm qua An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đã ôm hai đứa con cùng đi gặp ông cụ.



Ông cụ Mạc nằm trên giường, cố mở mắt nhìn con cháu, nói chuyện lúc được lúc không.



Bác sĩ đề nghị người nhà đến thăm bệnh hàng ngày, dù sao ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng của ông.



Mạc Thành Hoàn và Trương Vân cũng đã đến đây vài lần, nhưng ông cụ Mạc lúc thì ngủ lúc lại ngẩn người, không muốn để ý đến hai người họ, chỉ có lúc Mạc Thịnh Hoan và An Nhu đến mới có tinh thần hơn.



Ông cụ Mạc rất quý hai con của Mạc Thịnh Hoan, tuy nói “bệnh viện không khí không tốt, đừng để trẻ con đến” nhưng ông lại không nhịn được mà ôm hai cháu mình, ánh mắt đầy yêu thương.







An Nhu và Mạc Thịnh Hoan thay phiên đến thăm ông cụ, hôm qua An Nhu đến đó, nghe nói buổi tối ông bị sốt nhẹ, hôm nay Mạc Thịnh Hoan đến thì không biết tình hình thế nào.



Nghe được câu hỏi của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan im lặng một lúc lâu, sau đó giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy An Nhu, đôi mắt khẽ rũ xuống, nhẹ giọng nói.



“Bác sĩ nói... có lẽ chỉ còn vài ngày.”



An Nhu chậm rãi thở dài ra tiếng, giơ tay ôm lấy Mạc Thịnh Hoan.



Mẹ Mạc Thịnh Hoan đã mất sớm, bây giờ ba anh cũng sắp ra đi.



Mặc dù ông cụ Mạc làm không ít chuyện hồ đồ, nhưng nghe đến việc ông sắp ra đi thì vẫn khó tránh khỏi sẽ thấy khổ sở.



Điều khiến An Nhu buồn hơn là sau này Mạc Thịnh Hoan sẽ không còn cha mẹ nữa.



An Nhu vuốt lưng Mạc Thịnh Hoan, hy vọng có thể khiến anh bớt bị thương.



Mạc Thịnh Hoan dắt tay An Nhu đến phòng của hai đứa trẻ, hôm nay hai đứa bé chơi rất lâu, ăn no rồi đang ngủ say, không biết đang mơ cái gì mà lông mi khẽ cử động, con mắt di chuyển dưới mí mắt.

Mạc Thịnh Hoan và An Nhu đứng bên cạnh, tựa vào nhau, dõi theo dáng vẻ của hai đứa con yêu.



Đêm hôm đó, An Nhu ngồi trên giường, lật xem lịch, cố gắng nhớ lại chính xác thời gian ông cụ Mạc qua đời ở kiếp trước, nếu nhớ không lầm thì sẽ là ba ngày sau.



Đời này cốt truyện đã thay đổi khá nhiều.



Ông cụ Mạc không lọt vào âm mưu hãm hại của Mạc Thịnh Khang, cũng không bởi vì Mạc Thịnh Hoan rời đi mà đau khổ, nhưng cuối cùng nhưng vẫn đúng thời gian này là chết.



Ông cụ Mạc bị bệnh tim, người đã già chuyện qua đời khó mà tránh khỏi, còn Trình Thịnh thì sao?



An Nhu không khỏi lo lắng, lại cầm điện thoại bấm vào nhóm bạn bè.



Tề Trừng có hoạt động mới.



[Tiểu Thịnh Tử đãi khách, nhận quần áo mùa hè mới!]



An Nhu bấm vào bức ảnh, thấy Tề Trừng và Trình Thịnh mặc quần áo mùa hè giống nhau, đang nghiêng người trước gương thử đồ chụp ảnh, nhìn dáng vẻ rất cool ngầu nhưng lại cười như hai đứa ngốc.

An Nhu tắt điện thoại, ngẩng đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ loạn cả lên.



Bây giờ họ rất hạnh phúc.



Một nụ hôn nhẹ rơi trên trán cậu, An Nhu vừa mở mắt đã nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan vừa đi tắm trở về.



“Ông xã.” An Nhu giơ tay ôm lấy cổ Mạc Thịnh Hoan, trong mắt tràn đầy lo lắng khó có thể che giấu.



Lại được anh hôn lên trán một lần nữa, An Nhu âm Mạc Thịnh Hoan, lôi người lên giường, hôn lên môi anh.



“Đừng nghĩ nhiều đến chuyện sống chết.” Mạc Thịnh Hoan giơ tay ra vuốt tóc An Nhu: “Mỗi người đều có số phận riêng”



“Nhưng em không nhịn được.” An Nhu mím môi: “Ba đã ở tuổi xế chiều, sinh mạng sắp kết thúc. Nhưng Trình Thịnh mới hai mươi tuổi, cậu ấy và Tề Trừng sắp đến mức có thể đính hôn, Tề Trừng thực sự rất thích cậu ấy, có thể từ bỏ ba triệu vì cậu ấy, thì thực sự không phải là chỉ thích bình thường thôi đâu.

Thậm chí em còn không dám tưởng tượng nếu như Trình Thịnh đột nhiên qua đời thì Tề Trừng sẽ như thế nào, cậu ấy sẽ cực kỳ đau khổ.”



An Nhu nhíu chặt lông mày, trong mắt đầy sầu lo.



Mạc Thịnh Hoan đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt sống mũi An Nhu.



“Nếu những lo lắng của em là không cần thiết thì sao?”



“Hả?” An Nhu cau mày ngồi trên người Mạc Thịnh Hoan: “Anh biết cái gì rồi, nói thật đi!”



Mạc Thịnh Hoan không nói gì, chỉ hơi nhướng đôi mắt đen như mực lên, đưa tay cởi cúc áo ngủ của An Nhu.



“No!” An Nhu giơ hay cánh tay tạo thành chữ “X” trước ngực: “Bác sĩ Mạc thân mến của em, vài ngày trước bệnh nhân tội nghiệp của anh là em đã bị anh làm gập cả người rồi, bây giờ còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh đấy.”



“Để anh xem qua cho em.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoan nghiêm túc, bàn tay to lớn trượt dần lên trên lưng An Nhu.

“Ở chỗ này không thoải mái à?”



An Nhu đỏ mặt, nhận ra tâm trạng Mạc Thịnh Hoan dường như không buồn bã như cậu nghĩ.



“Bùm” một tiếng, vẻ mặt An Nhu lập tức mờ mịt, cậu quay sang nhìn tủ quần áo bên cạnh. Mạc Thịnh Hoan lập tức đứng dậy, sờ soạng vào thành giường, cầm con dao găm lên để sau lưng, đẩy cửa tủ quần áo.



Quần áo được ủi và treo trong tủ giờ ngổn ngang lộn xộn, trong đống quần áo có thứ gì đó đang động đậy.



An Nhu nín thở, nhìn dáng người thế này lẽ nào là con vật nào đi nhầm vào đây, thím Dương và thím Phương căn bản không thể xuất hiện ở chỗ này được.



Tên trộm nào dám trốn vào trong này vậy?



Đồng thời điều kỳ lạ là, nếu không phải có tiếng vang vừa rồi thì cả cậu và Mạc Thịnh Hoan đều không phát hiện ra ở đây có người.



Cậu không nhận ra có thể là do cậu chậm chạp, nhưng Mạc Thịnh Hoan cũng không phát hiện thì chứng tỏ tên trộm rất điêu luyện.

An Nhu và Mạc Thịnh Hoan liếc mắt nhìn nhau, sau đó một tay An Nhu đè đầu tên trộm nhỏ, không hề nổ tình đập vào vách tủ, tên trộm nhỏ lung lay hai cái rồi mềm nhũn ngã oặt người vào trong tủ.



Mạc Thịnh Hoan cầm dao găm đẩy quần áo trên đầu tên trộm ra, hai người nhìn khuôn mặt quen thuộc không hẹn mà cùng run lên.



“An, An Lâm?” An Nhu lắp bắp.



Tên này mất tích đã lâu, sao đột nhiên xuất hiện trong tủ quần áo ở phòng ngủ của cậu thế này?



An Nhu cẩn thận duỗi tay ra, thử để ngón tay dưới mũi người kia, phát hiện vẫn còn thở thì lập tức nhẹ nhõm cả người.



Sau khi gỡ hết quần áo trên đầu An Lâm ra, An Nhu phát hiện tên này lại để tóc dài, duỗi thẳng mái tóc xoăn, khí chất có phần khác trước, thoạt nhìn còn cảm thấy hơi lạ lẫm.



“An Lâm?” An Nhu nhìn xuống, phát hiện ra người này đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

An Nhu mặc cho cậu ấy một bộ quần áo rồi đặt lên sô pha, vỗ nhẹ vào má cậu, không ngừng gọi tên.



“An Lâm, đã đến lúc cập nhật rồi.”



An Lâm càng nhắm mắt chặt hơn.



Thấy vậy An Nhu liền thay đổi chiến lược.



“An Lâm, cậu trúng số rồi, năm triệu, sau này không cần cập nhật chương mới nữa!”



Mí mắt An Lâm chuyển động, có vẻ như đang cố gắng mở ra.



An Nhu tiếp tục tăng liều thuốc mạnh: “A, tôi đọc lầm rồi, gấp đôi là mười triệu! An Lâm, kiếp sau cậu cũng không cần cập nhật luôn!”



“Mười, mười triệu.” An Lâm ngơ ngác mở mắt, hai tay không ngừng quơ loạn trên không trung: “Ở đâu, mười triệu ở đâu!”



An Nhu im lặng, nhìn An Lâm dần mở to mắt.



“Ôi shit!” An Lâm nhìn rõ người trước mặt, rồi nhìn đến Mạc Thịnh Hoan đang đứng sau lưng An Nhu thì lập tức tỉnh táo lại.”

“Tôi trở lại rồi?”



“Cậu về rồi.” An Nhu cười, nhìn An Lâm kích động ôm lấy mình.



“Hu hu hu, người anh em của tôi già thảm rồi.” An Lâm nhìn người quen như tìm được người thân, nước mắt rưng rưng: “Tôi bị biên tập chưởng môn kim ốc tàng kiều viết bài hơn mười năm! Tôi đã viết trụi lông mấy cái bút rồi, nước trong nghiên mực cũng toàn là nước mắt của tôi đấy.”



“Hơn mười năm?” An Nhu nhướng mày: “Chúng tôi ở đây mới hơn một năm.”



“À, đúng rồi, biên tập của tôi đâu?” An Lâm đột nhiên nhớ tới, nhìn xung quanh: “Anh ấy đi cùng tôi, cậu có thấy anh ấy không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom