• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full New Hot Sau Khi Bị Chôn Sống, Bạn Chỉ Còn Ba Mươi Phút (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Ngoại truyện: Về nhà

1

Sau ngày hôm đó, tôi đã tìm thấy con gái mình.

Con bé nằm sấp trên đống cỏ khô bên đường vắng, ngực trúng đạn, máu đã chảy cạn.

Con bé sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

2

Vài ngày sau, tôi ôm tro cốt của con gái và chuyển đến nhà Trần Ngọc.

Nhà của anh ấy không lớn, trên tường có treo di ảnh con trai anh ấy, đó là một cậu bé mũm mĩm dễ thương.

Tầng dưới là “công ty” của anh ấy, bày la liệt điện thoại và máy tính dùng để lừa đảo. Đứng trên tầng cũng có thể ngửi được mùi khói thuốc và hôi chua dưới đó.

Tôi ngồi xổm dưới đất để đốt vàng mã cho bọn trẻ.

Người đàn ông bên cạnh tôi nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Anh ấy là Trần Ngọc.

Vóc dáng cao gầy, mặc áo sơ mi hoa.

Anh ấy vẫn không vứt bỏ được cảm giác áy náy, nếu hôm đó anh ấy tin tôi sớm hơn thì có lẽ con gái tôi đã không…

Nhưng tôi không trách anh ấy.

Tôi sẽ đưa con gái về Trung Quốc và chủ động đầu thú.

Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một việc phải làm.

3

“Anh biết không, bây giờ ở trong mắt mọi người thì tôi đã chết rồi.” Tôi nói với anh ấy.

Đúng vậy, sau khi được đào lên khỏi mặt đất, câu đầu tiên tôi nói với Trần Ngọc là:

“Hãy nói với đại sứ quán là tôi đã chết.”

Anh ấy không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Hôm nay, tôi sẽ nói cho anh ấy biết tại sao tôi lại làm vậy.

“Vì cái chết của tôi có thể khiến chồng tôi phải hoảng sợ.”

“Nỗi sợ đó sẽ là miếng mồi để hắn mắc câu.”

4

Còn nhớ cái lúc tôi bị mắc kẹt trong chiếc quan tài kia.

Tôi đã ghi âm một đoạn vạch trần việc chồng cũ cấu kết với bạn thân tôi để cướp của giết người.

Ý định ban đầu là phơi bày qua các phương tiện truyền thông Trung Quốc, để người chồng cũ trốn ở trong nước không còn đường trốn thoát và phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Nhưng theo lời của Trần Ngọc vì “thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề, tôi thì làm gì có ba đầu sáu tay”.

Nên anh ấy chưa kịp gửi bản ghi âm đó cho giới truyền thông.

Trở lại ngày hôm đó.

Sau khi tôi được đào ra khỏi quan tài, Trần Ngọc đã cõng tôi phi như bão táp trên đường núi để bệnh viện gần nhất.

Không khí trong lành tràn vào trong xe, não tôi bị tụ huyết làm tôi choáng váng như sắp chết.

“Không sao rồi, không sao rồi.” Anh ấy nhấn chân ga, an ủi tôi: “Sắp tới bệnh viện rồi.”

Lúc này, điện thoại của anh ấy đột nhiên vang lên. Anh ấy nhìn lướt qua rồi nhặt nó lên.

Anh ấy lặng im nghe một lúc.

“Vâng, người đang ở trong xe của tôi…” Anh ấy nói.

“Vị trí của đại sứ quán ở đâu vậy trời? Không được, tôi phải đưa người tới bệnh viện trước…”

Đó là cuộc gọi từ đại sứ quán.

“Đúng, tôi biết ai đã chôn cô ấy…”

“Toàn bộ sự tình? Hơi phức tạp với tôi đó, anh đợi tôi… à à đúng rồi! Tôi có một bản ghi âm, tôi gửi cho mấy anh là mấy anh hiểu liền!”

Ngay vào lúc mơ hồ đó, tôi chợt nhận ra một điều.

Hình như đại sứ quán vẫn chưa biết rằng tất cả chuyện này đều do chồng cũ và bạn thân tôi lên kế hoạch.

Cơ hội đây rồi.

Cơ hội để chồng cũ của tôi nợ máu phải trả bằng máu!

Tôi nằm dựa vào ghế sau, muốn bảo Trần Ngọc đợi một lát.

Nhưng rất khó để tôi có thể mở miệng nói vào lúc này.

Cuối cùng, tôi chật vật tháo dây an toàn, cơ thể ngã khỏi băng ghế sau.

Trần Ngọc nghe thấy tiếng động chợt hoảng hốt nhìn tôi trong gương chiếu hậu.

Anh ấy thấy tôi đang nhẹ nhàng lắc đầu.

Nên kịp thời phản ứng, tắt ngay cuộc gọi.

Trần Ngọc dừng xe lại, tôi thở hổn hển mất một lúc.

“Nói với đại sự quán là… tôi chết rồi…” Cuối cùng, tôi đã có thể phát ra tiếng.

Anh ấy ngây ra.

“Còn… đoạn ghi âm đó…” Tôi nói: “Đừng gửi cho bất kỳ ai.”

Nói xong, tôi ngất đi hoàn toàn.

5

May mắn là Trần Ngọc đã làm theo lời tôi.

Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, Trần Ngọc kể với tôi rằng anh ấy đã bảo với đại sứ quán là tôi không thể qua khỏi trên đường tới bệnh viện.

“Đương nhiên bọn họ muốn đưa thi hài của cô về Trung Quốc nên có gọi cho tôi rất nhiều lần, tôi cứ kéo dài…”

“Đừng liên lạc với bọn họ vội…” Giờ cơ thể tôi rất yếu, nhưng vẫn nhớ tới điều gì đó: “Chuyện này có gây phiền toái cho anh không?”

“Không đâu… tôi có nhiều số điện thoại lắm, họ không thể tìm ra tôi. Nhưng mà…”

“Cô không muốn họ biết sự thật à?” Anh ấy không thể hiểu nổi: “Ý đồ gì vậy? Vẫn muốn bảo vệ chồng cũ à?”

Tôi lắc đầu.

Đáp án ngược lại hoàn toàn.

Bởi vì thông qua cuộc điện thoại đó của Trần Ngọc, tôi đã xác nhận được một chuyện:

Ngày hôm đó, khi Trần Ngọc cầu cứu đại sứ quán.

Anh ấy chỉ kịp kể với họ rằng tôi bị lực lượng vũ trang địa phương chôn sống, cũng như quyền sở hữu của lực lượng vũ trang và phương thức liên lạc.

Về phần lý do bị chôn sống, người sai khiến phía sau… Trần Ngọc không có nhiều thời gian nên vội vàng cúp máy, tranh thủ chút thời gian ít ỏi để ngăn chặn Lục Lộ.

May mắn thay, trước khi bị hôn mê, tôi đã kịp ngăn cản Trần Ngọc kể hết chân tướng sự việc.

Bây giờ ngoại trừ tôi và Trần Ngọc.

Không ai biết rằng chồng cũ tôi mới là hung thủ thật sự!

Hắn vẫn đang được tự do.

Và tự do của hắn chính là thứ tôi cần!

6

Quay lại thời điểm hiện tại.

Chúng tôi đốt vàng mã cho bọn trẻ.

Tôi đang cầm điện thoại của Lục Lộ, lịch sự trò chuyện mới nhất dừng ở cuộc đối thoại giữa tôi và chồng cũ.

Tôi đóng giả làm Lục Lộ và nhắn tin cho hắn:

Thi thể vợ cũ anh đã được quân vũ trang bàn giao lại cho đại sứ quán.

Hiện giờ trong nước không an toàn, quay về sẽ gặp rủi ro lớn.

Chưa biết chừng quân vũ trang đã tiết lộ vụ giao dịch của chúng ta.

Anh mau chạy đi! Càng sớm càng tốt!

Hãy tới đây, ổ cứng đang nằm trong tay em.

Chúng ta đã có đủ tiền để làm vua một cõi.

Hắn muốn trao đổi với tôi qua điện thoại, nhưng tôi kiên quyết từ chối với lý do: “Anh đang ở trong nước, rất có thể đã bị theo dõi”.

Hắn đã có chút nghi ngờ.

Nhưng…

Một điều thú vị khác đã xảy ra như đúng mong đợi của tôi.

Tin tức về cái chết của tôi đã được lan truyền trong nước thông qua các phương tiện truyền thông.

Vậy tại sao quân vũ trang địa phương không giấu bí mật này?

Quân vũ trang địa phương đã khai ra họ chưa?!

Hàng loạt câu hỏi này đủ khiến hắn ngày đêm sống trong kinh hãi.

Điều khiến câu chuyện hấp dẫn hơn là thái độ của đại sứ quán – vì không thể xác minh cũng như không thể ngụy tạo chứng cứ, họ chỉ có thể nhấn mạnh rằng tình trạng cụ thể chưa rõ ràng, và họ đang nỗ lực tìm ra tung tích của tôi.

Nhưng thế là đủ hắn hoảng hốt lắm rồi, thậm chí hắn còn nhận được lời giải thích đáng sợ hơn từ tôi:

“Họ muốn khiến anh lơ là trước khi tiến hành bắt anh, nếu không thì sao họ có thể trả lời lấp lửng như vậy được!!”

“Giờ mà còn không chạy thì không kịp nữa đâu!”

Tin nhắn cuối cùng hắn gửi cho tôi là lời thông báo hắn đã ra khỏi cửa khẩu biên giới.

Hắn ngồi trên xe ôm bản địa và phóng tới địa điểm đã thỏa thuận với tôi.

Vàng mã đã cháy hết, chỉ còn lại đống tro tàn.

“Bởi vì cái chết của tôi có thể khiến hắn sợ hãi.” Tôi nói.

Khí hậu ở đây nóng ẩm hơn Trung Quốc rất nhiều.

Dần dần tôi cũng quen với những đôi xăng đan và sơ mi hoa.

Tôi lên xe của Trần Ngọc và đi tới địa điểm đã thỏa thuận.

Vị trí giết người.

7

Sắc trời càng ngày càng tối.

Nơi chúng tôi hẹn nhau là một con đường vắng vẻ không người qua lại.

Xe của Trần Ngọc là một con xe SUV cũ. Giờ chúng tôi đang ghé vào ven đường, yên lặng ngồi trong xe.

Yên lặng chờ đợi.

Nói không căng thẳng thì cũng điêu.

Tay tôi đang hơi run.

Dần dần ở phía trước con đường có một chiếc xe ôm bản địa đi tới.

Người lái xe đã nhận tiền của chúng tôi từ trước, anh ta đang giục người đàn ông ngồi sau mau xuống xe, rồi sau đó phóng xe đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Người đàn ông đang ôm balo kia chính là chồng cũ của tôi.

Trên con đường vắng vẻ không bóng người này chỉ có một con xe SUV cũ kỹ đang lặng lẽ đợi hắn.

“Bật đèn flash đi.” Tôi nói với Trần Ngọc.

Ánh đèn xe nhấp nháy.

Chồng cũ của tôi vẫy vẫy tay rồi đi về phía chúng tôi.

Tuy nhiên đây sẽ là con đường mà hắn sẽ không bao giờ quên.

Bên cạnh con đường này có một cái hố sâu được đào từ trước.

Tôi thấy hắn nhìn về hướng cái hố với vẻ kinh hãi và bất ngờ.

Đã có lúc tôi cũng kinh hãi mà tự hỏi mình câu này:

Cái hố đó dùng để làm gì?

Bên cạnh cái hố đó còn có một mảnh đất khác.

Rõ ràng nó đã được lấp lại, như thể bên dưới đó đã được chôn một thứ gì đó có kích thước của một người trưởng thành.

Lục Lộ đang ở trong đó.

Chỉ cách anh ta vài mét.

Xe của Trần Ngọc vẫn đang nháy đèn flash.

Cuối cùng chồng cũ của tôi cũng cảnh giác, hắn dừng lại và gọi điện cho tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi ấn nút nghe.

“Lục Lộ, xuống xe đi để anh nhìn thấy em.”

Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ trong hơi thở của hắn.

Khoảng cách rất gần, vừa đủ.

Tôi không nói tiếng nào, mở cửa rồi xuống xe.

Hắn hốt hoảng như thể nhìn thấy ma.

“Đã lâu không gặp.”

Tôi cười vào mặt hắn.

Hắn hoảng loạn đánh rơi điện thoại, bỏ chạy ngay mà không cần biết phải đi hướng nào.

Sắc trời âm u như thể sắp sập xuống.

Hắn có chạy đằng trời.

8

Chồng cũ của tôi bị trói tay chân và dán băng dính quanh mồm.

Sau đầu hắn có vết máu, lúc hắn xoay người định chạy, Trần Ngọc đã đuổi theo và cho hắn một đòn rất nặng.

Tôi kiểm tra hơi thở của hắn và thấy hắn vẫn còn sống.

Tôi lục lọi tìm kiếm tất cả món đồ trên người hắn, từ chứng minh nhân dân, điện thoại, ví tiền…

Sau khi cất hết mọi thứ, tôi tát mạnh vào má hắn.

Cuối cùng, hắn cũng choáng váng mở mắt ra.

Ngay sau đó, hắn cứ giãy giụa kịch liệt, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Hai mắt hắn ngấn lệ nhìn tôi đầy sự van xin.

Chắc hắn muốn nói chuyện lắm nhỉ, vào lúc đó, có vô số lời van xin tha mạng, có vô số giao dịch mà hắn muốn đề nghị.

Miễn là tôi có thể thả hắn đi.

“Anh có biết con gái tôi đã cất tiếng nói chuyện lần đầu tiên ở đây không.” Tôi nói.

“Nhưng không ai quan tâm con bé nói cái gì.”

“Không ai chịu cho nó một cơ hội sống.”

“Anh đã hại chết nó.”

Hắn ta khóc lóc, dập đầu xuống đất như thể đang quỳ lại tôi.

Tôi im lặng một lúc.

“Dù sao anh cũng là bố của con bé… dù sao tôi cũng từng yêu anh… Lục Lộ cũng từng nói kế hoạch của anh là muốn để con bé sống sót trở về Trung Quốc…” Tôi nói.

Trong mắt hắn bùng lên cơ hội sống. Hắn điên cuồng dập đầu xuống đất, nghẹn ngào khóc.

“Nếu anh thành tâm hối hận thì tôi có thể thả cho anh đi…”

Có lẽ hắn cũng không ngờ rằng tôi lại xé miếng băng dính trên miệng hắn.

Sau đó, hắn giống như một con thú đang sợ hãi, khàn giọng nói ra vô số lời ăn năn.

Nói rằng hắn có lỗi với hai mẹ con tôi, nói hắn không phải người, nói hắn không định giết chết con gái mình, nói hắn đã nhìn nhầm Lục Lộ.

Tôi chỉ bình tĩnh chờ hắn nói xong.

Cuối cùng, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn, miếng băng dính đã được quay lại vị trí cũ.

“Suỵt… suỵt… yên nào.” Tôi xoa dịu hắn: “Anh sám hối cũng được phết đấy.”

“Chỉ là con gái tôi không nghe thấy được nữa.”

“Lời sám hối của anh thật vô nghĩa.”

9

Cơ thể nặng nề của hắn bị tôi đẩy xuống hố sâu.

Tôi cầm chắc cái xẻng, vùi đất lên người hắn ta.

Tôi cố tình hất đất tránh khuôn mặt và đôi mắt của hắn.

Tôi muốn hắn được tận mắt nhìn bản thân mình bị chôn sống từ từ ra sao.

Ban đầu hắn vẫn còn vùng vẫy nhưng đất càng ngày càng nhiều, dựa vào sức của hắn thì không thể nào thoát ra được.

Đột nhiên, tôi cảm thấy mỉa mai quá.

Vốn dĩ đây là kết cục mà hắn đã sắp đặt cho tôi.

Trần Ngọc đang đứng hút thuốc ở bên cạnh, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ban nãy anh ấy muốn giúp tôi một tay, nhưng tôi từ chối.

Đây là chuyện giữa tôi và chồng cũ, tôi phải là người hoàn thành bước cuối cùng.

“Cô định trở về Trung Quốc thật à?” Trần Ngọc hỏi tôi.

Anh ấy biết điều gì đang đợi tôi sau khi về nước.

“Ừ… tôi muốn đưa con gái về nhà.”

“Để tôi làm hộ cô nhé?...” Ngay sau đó anh ấy cũng nhận ra đối với một người mẹ, chặng đường cuối cùng đồng hành cùng con cũng chỉ có thể để tự cô ấy đi.”

Anh ấy vò đầu thở dài: “Chúng ta cùng nhau trở về đi.”

Tôi đang lấp nốt đất, nghe vậy thì ngẩn ra.

“Tôi cũng muốn về thăm con.” Anh ấy nói.

“Khả năng cao là căn nhà của tôi không giữ được nữa rồi, chắc chắn sẽ bị cơ quan tư pháp bán đấu giá.” Tôi nói: “Nhưng tiền lương bao năm qua của tôi là hợp pháp. Cộng vào với nhau cũng được một khoản tiết kiệm.’

“Sao giờ vẫn còn nói về tiền?”

“Không thuộc về anh hết đâu, tôi sẽ cho anh một địa chỉ - đó là căn nhà thuê trọ tôi từng sống với con gái.”

“Căn nhà đó cũng không phải ở nội thành, không đáng bao tiền, anh giúp tôi mua cả căn đó đi, thêm tiền thì cũng phải mua được.”

Tôi nói: “Dọn dẹp sạch sẽ để con gái tôi quay về đó.”

Giống như quay trở lại thời điểm ban đầu.

Tôi vẫn đang tăng ca, còn con bé ở đó đợi tôi.

Một ngày nào đấy, tôi sẽ trở lại đó.

Và ôm con bé.

Con bé đợi tôi và tôi sẽ trở về bên cạnh nó.

“Nếu không có người ở thì tích nhiều bụi lắm.” Anh ấy gãi gãi đầu.

Tôi nhìn sang phía anh ấy.

Anh ấy lưỡng lự: “… Dọn dẹp cũng là sở trưởng của tôi.”

“Anh chắc chứ? Công ty với nhà anh bừa bãi lắm mà?”

Anh ấy bối rối cười: “Thì cứ luyện nhiều là giỏi thôi, trình độ nghiệp vụ luôn phải bỏ thời gian ra luyện mà.”

“…”

“…”

Chúng tôi im lặng rất lâu. Tôi quay đầu lại và tập trung vào việc lấp đất lớp đất cuối cùng.

Dưới lớp đất dày đã không còn dấu vết của chồng cũ tôi nữa.

Chỉ có tiếng xẻng hoạt động.

“… Anh sẽ phải đợi rất lâu đó.” Tôi nói.

“Ừm, tôi sẽ đợi em ở đó.”

Thật kỳ quặc, rõ ràng chúng tôi đang chôn sống người khác, nhưng lại bàn về chuyện tương lai.

10



Cái hố sâu bị vùi lấp trên con đường vắng vẻ không bóng người.

Được bao phủ bởi cỏ khô héo, không một ai hay.

Chúng tôi leo lên chiếc SUV cũ kỹ và chạy chầm chậm trên đường.

Đêm đã muộn và con đường phía trước tối om.

Đèn trên xe rọi sáng trước mắt.

Tận cùng của đêm tối có vẻ không còn đáng sợ nữa.

END
P/s1:Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ tới cuối nhé, truyện tới đây là kết thúc rồi. Buồn cười nhiều độc giả bên zhihu bảo là truyện này mà lên phim thì hay lắm này, nhưng kiểu gì cũng không được cục duyệt đâu :smile:))):beauty:
P/s2:Kể thêm 1 fact thú vị cho mọi người. Vào tháng 11/2016 ở Trung Quốc thực sự đã phát hiện ra 1 vụ án biển thủ tiền trợ cấp tang lễ. Ông đó làm trong nửa năm thôi mà đã ăn được 2.7 triệu ndt. Đến T9/2017, ông bị kết án 10 năm 6 tháng tù , vậy cỡ như bà nữ chính biển thủ đến mấy chục triệu đồng thì chắc ở tù mọt gông nhỉ:bike:
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom