Full RÙA CON, ĐỊNH CHẠY? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1

Ngoại thành



Trên con đường hoang vắng, chiếc ô tô bạc đang chạy. Đột nhiên tiếng "cạch cạch, két két" đanh tai kêu lên, chiếc xe dần dần đứng khự lại. Từ trên xe, người đàn ông bước xuống, anh ấy đi về phía đầu xe xem xét. Một lúc lâu, Dương Minh tìm thấy sợi dây bị đứt. Nhìn kĩ, anh ấy phát hiện dấu vết bị cắt. Trong lòng bỗng nổi lên tia bồn chồn, bất an. Đưa tay vào túi quần, anh ấy móc điện thoại ra định gọi viện trợ. Đáng tiếc, điện thoại không có sóng.



Đang lo lắng, đằng xa xa tiếng "rừm rừm rừm" vang lên. Mắt anh ấy bỗng sáng lên, không chút do dự đứng chắn giữa đường.



- Kít......



Giữa con đường đêm, tiếng xe phanh gấp nghe có chút chói tai. Chiếc xe phân khối lớn sượt qua người Dương Minh, khiến cả người anh ấy chao đảo ngã xuống đất. Cổ chân nhói lên tia đau đớn. Ngồi vững trên xe, Tần Cảnh Chi bực bội chửi :



- Mẹ kiếp, muốn chết à?



Cố nhịn đau ở dưới chân, Dương Minh đứng lên, giọng hối lỗi, chân thành nói :



- Thật xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi là Dương Minh, xe của tôi bị hỏng, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?



Đôi mắt ngang tàng liếc chiếc xe ô tô, rồi liếc về phía người đàn ông mặc vest lấm lem đang khập khiễng. Chửi bậy một câu "mẹ kiếp", anh khẽ ra hiệu cho kẻ kia.



Dương Minh trong lòng thầm thở phào, cảm ơn một tiếng rồi leo lên. Chiếc xe Kawasaki Ninja H2R màu đen nhanh chóng lao đi.



Trong thành phố Nam.



Trời ngả dần về đêm, căn biệt thự Dương gia như chìm vào trong tĩnh lặng. Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng dáng người đàn ông mập mạp, thập thò bước lên lầu. Đứng trước phòng Mộ An, ông ta hí hoáy cạy khóa cửa. "Tạch" - tiếng mở chốt vang lên, lão ta mở cửa vội lẻn vào.



Trên chiếc giường mộng mơ, nữ chủ nhân của nó đang say giấc ngủ. Lão khẽ khàng bước chân như sợ đánh thức cô gái.



Trong không khí, mùi hương ngọt ngào thiếu nữ lan tỏa khắp căn phòng. Đứng cạnh giường, ông ta nhắm mắt hít hà, hưng phấn xoa xoa đôi tay mập ú vào nhau.



- Khà, khà, khà mình chờ ngày này lâu lắm rồi.



Lão cúi người xuống, tay đưa ra vén chiếc chăn ra khỏi người Mộ An. Ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhô lên, qua lớp áo ngủ đang phập phồng. Lão ta nuốt nước miếng, móng vuốt vươn đến sờ mó gương mặt hồng trắng mịn mềm nhỏ bằng bàn tay.



- Mẹ kiếp, chẳng trách đứa con trai tao bảo vệ mày như vậy. Hóa ra, gương mặt học sinh thân hình phụ huynh. Hà hà hà mềm quá!



Ông ta vừa thì thầm vừa đưa tay cởi quần áo. Dưới ánh đèn ngủ, lão bóng hắt lên tường như con quái vật khổng lồ.



Trong mơ, Mộ An thấy có con rắn lớn trườn về phía cô, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác. Miệng con rắn phì ra lao về đằng trước, sợ hãi cô giật mình tỉnh giấc. Mắt Mộ An vô tình va phải bóng dáng cởi trần của chú Dương. Ông ấy đang cắm cúi muốn cởi chiếc quần dài. Hốt hoảng cô ngồi bật dậy.



Phát hiện tiếng động, lão ta dừng động tác lại ngẩng lên. Thấy con riêng mặt tái mét, co ro run rẩy ngồi dúm vào một góc.



-Hà hà An An tỉnh hả? Không cần sợ, lát dượng sẽ giúp con sung sướng đến rên lên hahahahaha



Lão ta đứng thẳng lên, cái bụng mỡ to như phụ nữ mang bầu sáu tháng. Đôi mắt tam giác nheo nheo, thèm thuồng liếc thân thể Mộ An.



Nghe giọng ồm ồm gian tà của chú Dương, cả người cô ớn lạnh. Tiếng tim đập nhanh "thình thịch", hai lòng bàn tay đổ mồ hôi bất giác nắm chặt vào nhau. Thấy ông ta đang lại, Mộ An ngồi giật lùi ra sau, lắp bắp run sợ nói :



- Chú...........đừng.......... qua đây.



- An An ngoan, dượng yêu nào.



Lão phóng thân hình mập mạp về phía giường, An An hoảng sợ quay người. Tay cô chống hụt, cả người ngã nhào xuống đất. Vô tình thoát khỏi móng vuốt của lão ta.



Mộ An nhanh chóng bò dậy, chân trần hướng phía cửa chạy. Dương Hoàn vồ hụt, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhăn nhó tức giận. Lão khó khăn bò dậy đuổi theo, vừa đi lão vừa la :



- Đứng lại, để dượng bắt được sẽ làm chết con ha ha ha



Chạy đến cầu thang, còn khoảng bảy bước cuối thì đôi chân cô run rẩy vấp vào nhau, cả người cứ thế liền ngã nhào xuống.



- Aaaaaaaa Cô chỉ kịp hét một tiếng, cả người đã rơi xuống đất. Từng cơn đau ập đến, lông mày thanh tú cau chặt lại, từng giọt lệ nóng hổi lăn trên má cô. Mộ An không chút để ý đau đớn, cố gắng muốn bò thoát khỏi người cha dượng xấu xa kia.



Đứng bên trên, Dương Hoàn có chút sững người. Nhưng rất nhanh chóng, cả khuôn mặt béo mập hiện lên nét vui vẻ. Miệng lão nở một nụ cười chiến thắng, vừa bước xuống vừa lớn giọng nói :



- Chạy đi, chạy đi. Hôm nay, mày có chạy đằng trời. Xe Tiểu Minh bị tao động tay động chân rồi, nó còn lâu mới về. Cả cái biệt thự này chỉ có tao với mày thôi. Ngoan ngoãn, tao còn nhẹ nhàng không đừng trách khà.... khà.... khà....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom