• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Quân Lâm binh vương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

Chương 11 Biến óa của việc thoát thai hoán cốt

Quân Lâm hai đời làm người, kiếp trước phải vượt bao khó khăn thế gian mới đứng đầu giới sát thủ, thoáng nhìn trong lúc đó, dĩ nhiên hiểu rõ tâm tư tiểu nha đầu này, không khỏi cảm thán chủ nhân thân thể này, ngay cả nha đầu bên người cũng không muốn gặp, thật sự là nỗi thất bại, thở dài một hơi, nói:

- Nơi này không cần ngươi đứng hầu, người đi ra ngoài đi.

Khả Nhi hơi khom người, thầm nghĩ, chỉ cần ta không kề cận ngươi thì ngươi không thể làm chuyện gì bại hoại, vả lại ngươi liên tiếp thụ thương, thân thể suy yếu, cũng không bắt được ta. Lúc này mới lui xuống.

Quân Lâm đi tới trước cửa sổ, hít một hơi dài, khí lưu tùy ý chuyển động trong cơ thể, kiểm tra thân thể của chính mình. Hắn vừa mới tỉnh lại, cũng đã phát hiện chính mình cùng mấy ngày trước có bất đồng rất rõ ràng, chỉ là không có thời gian xem xét mà thôi. Lúc này một khi chú tâm kiểm tra, kết quả nhất thời khiến hắn chấn động: ánh mắt rõ ràng có thể thấy vị trí xa hơn, trong vòng ba trượng, cho dù là trên đất có một con kiến nhỏ, đều có thể thấy được có mấy chân, toàn bộ thế giới trong mắt mình, tựa hồ cũng thay đồi, cây cối bụi cỏ xanh biếc, sinh cơ dạt dào. Vầng thái dương rực rỡ vừa hé lộ, Quân Lâm ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mặt trời, mãi một lúc lâu vẫn không thấy chói mắt, dường như mặt trời chỉ là một quả cầu lửa ấm áp mà thôi. Lỗ tai cũng tinh tường hơn nghe đến được mấy trượng, thậm chí còn nghe được con côn trùng bò tới bò lui trong bụi cỏ, thậm chí còn có thể nghe thanh âm con giun đang cựa mình dưới đất, nhất thời cảm thấy thế giới này vô cùng kỳ diệu.

Nhớ rõ kiếp trước thời điểm nội lực của mình đại tiến bước vào tiên thiên chi cảnh, chỉ có một khắc kia khi đột phá mới có cảm thụ kỳ diệu như thế, hơn nữa hiện giờ vạn vật quy một, thiên địa quy về cảnh giới siêu nhiên, Quân Lâm không khỏi mừng rỡ phát cuồng: chẳng lẽ sau một đêm luyện công, ta cũng đã lần nữa đạt tới tiên thiên chi cảnh ư? Thần tốc đến vậy ư? Vội vàng vận khí tức trong nội thể lên, vừa nhìn, mặt bỗng đần ra như ngỗng ị.

Trong cơ thể luồng khí lưu kia nhỏ yếu vô cùng, chẳng qua chỉ nối liền với nhau, đối với khí lưu bậc này, nếu để vung đao thái rau làm đồ ăn thì còn được, chứ còn múa đao giết người hả, cứ nằm mơ đi. Nếu như quả thật đạt đến tiên thiên cảnh giới, chắc chắn không ốm yếu như thế này.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu không chạm đến tiên thiên chi cảnh, như thế nào lại xuất hiện kết quả kinh người như vậy, cái này tất nhiên là chỗ kì diệu của Khai Thiên Tạo Hóa Công! Nghĩ tới đây, tinh thần lúc trước hơi thất vọng giờ lại phấn chấn lên như được uống Viagra.

Vén tay áo lên nhìn, Quân Lâm thấy mặt mũi tối sầm, đây… đây mà là cánh tay đại lão gia sao: da trắng như phấn, cho dù so với một đại cô nương thì cánh tay của nàng còn chưa chắc làn da non mịn của mình. Vội vàng bước đến trước tấm gương đồng, Quân Lâm cửu khiếu xì khói lăn đùng bất tỉnh. Khuôn mặt tuy vẫn như trước kia, bất quá lại trắng hơn rất nhiều, vốn kiếp trước Quân Lâm chướng mắt nhất kiểu khuôn mặt như thế này: tiểu thư sinh non choẹt, siêu cấp tiểu bạch diện, hơn nữa còn là thân thể tiểu bạch diện phi thường gầy yếu!

Quả thật ghét của nào trời trao của ấy! Quân Lâm nói thầm, không khỏi cười khổ: chính mình đi tới dị giới này, vốn đã là sống thấy quỷ rồi, có phát sinh thêm vài sự tình kì dị, thì có gì đáng kỳ quái đâu?

Bất quá trải qua cả đêm luyện công cùng với tẩy kinh phạt tủy, hiện tại chính mình với Khai Thiên Tạo Hóa Công hẳn là đi đúng con đường này rồi?Nhưng sao tố chất thân thể lại còn yếu nhược như vậy nhỉ?

Tâm niệm vừa động, lại kiểm tra thân thể lần nữa, vừa tra vào trong, Quân Lâm đích xác kinh hãi, nguyên lai thân thể của mình nếu chỉ xem hình dáng thì thật là gầy yếu cực kì, kì thực cơ thể tổ chức trong đó tính dẻo dai đủ mười phần, nếu là kiếp trước của mình, chỉ sợ muốn bằng cũng không được, mà trước mắt tố chất xương cốt kinh lạc cũng đã đạt tới tình trạng phi thường cao, thân thể hiện nay, đương nhiên có thể nói là gặp may mắn, tin tưởng rằng đối với tiến trình võ đạo sau này dĩ nhiên là một thân thể tốt nhất. Hơn nữa, lấy bộ mặt trước mắt xuất hiện, tuyệt đối sẽ không có người nguyện ý tin tưởng, chủ nhân một thân thể ốm yếu như vậy lại là một sát thủ tuyệt thế, thật sự là một cái mặt nạ ngụy trang tốt nhất thiên hạ.Tượng tưởng như vậy, tự nhiên Quân Lâm lại có thêm động lực tiếp tục luyện công, hắn vô cùng cao hứng nghĩ đến cái ngày sẽ khôi phục lại thực lực nguyên bản.

Một tháng kế tiếp, Quân phủ đã phát sinh một sự tình làm cho tất cả mọi người cảm thấy không thể không nghị luận: từ trên xuống dưới đều biết Quân Khương Lâm đại thiếu gia công tử bột tự nhiên hơn một tháng nay không có đi ra khỏi cửa làm xằng làm bậy, không có đi trai gái đú đởn, cũng không có đi gây sự, càng không có đi giết người phóng hỏa; cho dù là ở trong nhà, cũng theo quy củ, nếu không phải chính hắn ở trong tiểu viện, thì đương nhiên là đi Tàng thư các, đương nhiên không có thấy hắn đùa giỡn thị nữ nào. Hơn nữa đối với tất cả hạ nhân đều trở nên rất là hòa khí.

Tất cả những điều này hết thảy xảy ra một cái làm cho Quân phủ tất cả mọi người đều cảm thấy điều này thật không thể tưởng tượng. Chẳng lẽ mặt trời mọc từ phía Tây hay là thái dương lâu lâu nổi hứng từ phía Nam, phương Bắc đi ra, dù sao cũng chắc chắn không phải từ phía Đông mọc ra. Trời đất quỷ thần ơi, các ngài rốt cục cũng mở mắt, tam thiếu gia cuối cùng có chút dấu hiệu cải tà quy chính rồi.

Nhìn biến hóa của tôn tử, Quân Chiến Thiên lão gia cảm thấy hoài nghi trong lòng.Tiểu tử này, sao lại có dấu hiệu cải tà quy chính?

Trong thời gian một tháng, Quân Lâm rốt cục đem đệ nhất trọng Khai Thiên Tạo Hóa Công luyện tới cảnh giới nhập môn, cảnh giới cũng đã được củng cố một ít, đối với đại lục huyền bí này cũng đã hiểu biết được vài phần, tuy rằng không thể như sử học gia đưa ra đánh giá, nhưng nếu là so với Quân Khương Lâm trước kia mà nói, Quân Lâm hiện tại có thể nói là một chuyên gia hay giáo sư, nói một việc trên trời, một việc dưới đất thì nửa điểm cũng không sai mấy……

Điều duy nhất làm cho Quân Lâm cảm thấy khó chịu chính là tòa Hồng Quân tháp gồm có chín tầng, suốt một tháng công phu, Quân Lâm thủy chung vẫn ở tầng thứ nhất, đã vô số lần muốn mở ra tầng thứ hai, chỉ cần là cảm giác công lực hơi có tiến bộ liền đi thử một lần, nhưng mỗi lần đều ăn một quả đắng đi về. Hắn cảm giác trong đầu ngàn vạn cây châm cùng đâm một phát thì mới bằng được loại thống khổ này. Điều này thật sự làm cho lòng Quân Lâm ngứa ngáy khó chịu, tầng thứ nhất Khai Thiên Tạo Hóa Công đã có thành quả nghịch thiên như vậy, tầng thứ hai tầng thứ ba chẳng phải sẽ có nhiều thứ tốt hơn sao? Nhưng…… A… Không vào được! Không vào được, làm sao bây giờ?!

Cứ kiên trì thử hết lần này đến lần khác, cũng không thành công, cho dù Quân Lâm có kiên nhẫn tới đâu cũng không chịu đựng nỗi. Cuối cùng, Quân Lâm phải chấp nhận sự thật phũ phàng với trạng thái hiện giờ muốn mở tầng thứ hai, nhất định là không có khả năng. Phỏng chừng cũng giống như tầng một, cơ duyên đến đột ngột, trong lúc vô ý liền đi vào, nếu cơ duyên không đến, có lao đến bể đầu chảy máu cũng là phí công vô ích, cái này đã bao lần nếm thử rồi, không quan hệ, chính mình hay là cứ kiên trì luyện công tiếp. Đương nhiên, Quân Lâm cũng đem huyền khí gia truyền ra nghiên cứu, phát hiện huyền khí thế giới này cùng với nội lực tu luyện kiếp trước khá giống nhau, nhưng trong hai cái thì một cái thiên hướng về dạng đấu khí còn loại kia thì tính chất nghiêng về luyện khí pháp môn. Bất quá, huyền khí khi tu luyện lên một giai, huyền khí sẽ xảy ra biến hóa vi diệu biến chất mà sinh ra màu sắc khác, riêng điểm này thật ra kiếp trước Quân Lâm đã gặp qua công phu Ngũ Độc có chút giống nhau. Chẳng qua huyền khí không có độc mà thôi. Có Khai Thiên Tạo Hóa Công trong tay, dĩ nhiên Quân Lâm nhìn công pháp huyền khí không bằng nữa con mắt, chẳng qua vì để che dấu tai mắt người ngoài, hay là luyện tập cho có tính tượng trưng—miễn cưỡng tăng lên tứ phẩm huyền khí, Quân Lâm cũng cho rằng đủ rồi, liền đình chỉ việc luyện tập.

Ở tại đại lục huyền ảo này, huyền khí, từ nhất phẩm tới cửu phẩm, sau đó là tầng cao hơn sẽ là ngân huyền khí, kim huyền khí, ngọc huyền khí, địa huyền khí, thiên huyền khí, chí tôn thần huyền. Nhất phẩm đến tam phẩm là màu hồng: hồng nhạt, hồng phấn, hồng. Tứ phẩm đến lục phẩm là màu tím: tím nhạt, tím, tím bầm. Thất phẩm đến cửu phẩm là màu đen: tím đen, đen, đen đậm. Ngân phẩm màu bạc, kim phẩm màu vàng, ngọc phẩm màu xanh, thiên phẩm màu lam, chí tôn thần huyền là vô sắc.

Mà huyền khí mỗi một phẩm nâng cấp đều là phi thường gian nan, hơn nữa thời điểm tiến giai đều mang theo đau đớn cực đại, có chút giống với việc tu luyện nội công tẩy mao phạt tủy. Quân Lâm bây giờ có thể phát ra chính là tứ phẩm huyền khí màu tím nhạt, đối với đệ tử thế gia mà nói, đây là một thành tích hết sức đáng thương đến thảm đạm.
Chương 12 Lão gia tử thua cờ gán cả vợ

Mấy ngày nay, Quân Lâm ở không nhàn rỗi không có việc gì làm, suốt ngày chơi đùa nói chuyện với Khả Nhi. Vì gần đây hành vi và tính cách của Quân Lâm bỗng dưng thay đổi hẳn, tiểu nha đầu rót cuộc cũng không còn sợ hãi hắn như trước. Mặc dù vẫn không dám ở gần hắn nhưng cũng không tránh né hắn như khi xưa. Mà giờ đây mỗi khi Quân Lâm kể chuyện chuyện cổ tích, tiểu nha đầu chống hai tay lên má, mắt mở to chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của Quân Lâm, chỉ sợ xao lãng mất tập trung thì bỏ sót mất một càu thì phí lắm. Thần thái thì tuỳ thuộc vào câu chuyện, lúc bi lúc hài, khi cười khi khóc hoặc hai mắt mở to, vô cùng khẩn trương.

Một lậnn Quân Lâm kể lại câu chuyện Nàng Tiên Cá làm cho tiểu nha đầu khóc như nước lụt phá đê Hoàng Hà hay Trường Giang, cứ thút tha thút thít suốt một ngày. Khiến Quân Lâm ngửa mặt nhìn trời khóc ba tiếng thề với lòng không bao giờ kể chuyện buồn cho nữ nhân nghe nữa. Nước mắt, nước mắt… ài, cũng đủ cho người chìm lỉm trong đó mà đi uống trà với Diêm Vương!

- Thiếu gia, Đường công tử đã đến.

Quân Lâm đang kể đến đoạn Tôn Ngộ Không bị giam ở lò bát quái, tiểu nha đầu đang mở to mắt chăm chú lắng nghe đến nhập thần, đôi bàn tay nhỏ bé chốc chốc cứ vặn xoắn vào nhau, trong lòng cực kỳ lo lắng cho tình cảnh nguy hiểm của Tôn Đại Thánh. Đột nhiên có một gã thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo.

- Đường công tử?

Quân Lâm ngạc nhiên hỏi, rồi bỗng dưng vỗ đầu như sực nhớ ra, hạ lệnh:

- Mau mời vào.

Từ ngoài xa một quả cầu thịt đang lăn tới, vừa lăn vừa hô, thanh âm vô cùng thê thảm:

- Tam thiếu gia, Mạc Tà huynh đệ, cứu mạng ta, chuyện không ổn rồi hu hu.

Mắt Quân Lâm trợn ngược, miệng há hốc nhìn quả cầu thịt đang lăn, chuyện lạ quả là chuyện lạ, thật sự không thể tin được cái viên thịt này lại biết nói. Mãi cho đến khi quả cầu thịt này lăn gần đến nơi, Quân Lâm mới nhận ra đó chính là một con người.

Người này chắc chắn không có cổ, chí ít đó cũng là nhận xét của Quân Tam Thiếu sau khi cẩn thận quan sát. Bả vai rộng, cánh tay vừa ngắn lại thô, khiến cho phần thân giống như là một giọt nước lớn, nhưng hai cái đùi lại quá nhỏ, chắc chỉ đủ một vòng tay ôm. Toàn thân thịt nung núc thành từng lớp như Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Nói ngắn gọn trừ bỏ đôi tăm tre của hắn thì có thể nói hắn giống cái gì cũng được chỉ là không giống người mà thôi. Từ ngòai cửa đến đây cũng chỉ có vài bước ngắn ngủi, nhưng viên thịt băm này đã thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm ra chiều rất mệt nhọc. Người này chính là đại thiếu gia của Đường Gia, một trong những đại gia có thể sánh vai với Quân Gia, Đường Nguyên. Quả đúng như hình dung, tên này bự còn hơn heo nữa. Quân Lâm thầm nghĩ.

- Ồ, Đường đại thiếu gia, có chuyện gì vậy? Sao lại kêu la xin cứu mạng? Tên mù nào dám trêu chọc huynh cơ chứ?

Quân Lâm nhìn gã bạn của Quân Khương Lâm, trong lòng cố nén cười, cất tiếng hỏi.

- Bọn hắn, đồ @#$%^&* còn ai khác ngoài đám Lý gia, Mạnh gia, và Tống gia nữa cơ chứ.

Đường đại thiếu gia vô cùng óan giận, cố gắng mở to con mắt dưới lớp mỡ rên rĩ:

- Mấy hôm nay ta đến Thiên Kim đường, huynh đệ này của ngươi chơi một lèo mười ngày nay không hề đứng dậy, thua hết mười lăm vạn lượng bạc. Tam thiếu, ngươi phải cứu ta, phải cứu ta. Bằng không ta…ta về nhà sẽ bị cha ta đánh chết thôi hu hu!

- Mười lăm vạn lượng bạc!

Quân Lâm giật bắn mình:

- Sao lại thua nhiều thế? Mà tiền ngươi đâu ra mà lắm vậy??

Đường Nguyên than thở:

- Ngày đầu ta còn thắng. Thắng những năm vạn lượng cơ…

- Chẳng lẽ không thua thì ngươi cứ tiếp tục đánh sao? Rốt cuộc làm sao thua?? Cỡ ngươi mà cũng dám chơi sao!

Quân Lâm trừng mắt nhìn hắn.

Đường Nguyên không dám cãi lại, chỉ biết than thở:

- Không phải tháng trước ngươi cũng thua mười vạn lượng đó sao? Ta thua so với ngươi có chút xíu xìu xiu, vậy mà còn mắng ta…ài.

- Nói nữa thì được gì cơ chứ. Ai da, ta thấy mười lăm vạn lượng bạc, Đường đại thiếu gia ngươi cũng không phải là tìm không ra, sao lại còn tìm ta mà hô cứu mạng chứ?

Quân Lâm nhất thời nghĩ rằng, cái tên béo ú na ú nần trước mắt này chắc chắn không thể phỏng đoán theo lẽ thường được, đây là chính là điển hình hiếm thấy của mấy tên phá gia chi tử

- Cha của ngươi chắc chắn không phải vì mười lăm vạn lượng bạc mà đánh chết ngươi chứ? À, mà có phải ngươi thua hơn con số đó không vậy?

- Là… là…ta về sau hết sạch tiền nên mới bảo để về nhà lấy thêm. Lý Bác liền khích ta, nói tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, nếu ta muốn thắng trọn thì đây là cơ hội tốt nhất. Ta nổi máu tham, liền…

Đường Nguyên đưa mắt nhìn Quân Lâm ra vẻ tội nghiệp, trên mặt hiện rõ vẻ hối hận không thôi.

- Liền cái gì?

Đột nhiên Quân Lâm cảm giác được có điều gì đó không ổn.

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Ta nhất thời nóng ruột …bèn…bèn đem ngọc bội và bảo kiếm gán thành ba mươi vạn lượng bạc, nghĩ là thắng ván này rồi về. Không ngờ… không ngờ… cuối cùng cũng thua.

Đường Nguyên vẻ mặt sầu thảm ngập ngừng kể lại.

- Ngươi!Ai da, cái này phải gọi là bại sự tại nhân. Ta nhớ kiếm của ngươi là bảo kiếm Xuy Tuyết, cha ngươi tốn lắm tiền mới mua được về. Nó là thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn. Còn nữa ngọc bội của ngươi là do ôn ngọc cực phẩm chế tác mà thành, ta nhớ rõ hai món đó phải tiêu tốn hơn trăm vạn lượng mới mua được. Mà ngươi chỉ cầm có ba mươi vạn lạng? Cho dù có bán phá giá thì cũng không đến nỗi vậy chứ?

Quân Lâm thấy nghẹn họng, không biết nói gì nữa. Lão bạn này quả thật là bán nhà mà chơi mất rồi, haizzz.

- Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Lúc đó căng thẳng quá, chả biết nghĩ sao trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ nên mới phạm phải sai lầm.

Đường Nguyên thở dài.

- Cho dù ngươi có thua cả hai món đó thì lúc đó cứ nói ghi nợ đấy, hôm khác sang chuộc lại không được sao?? Cha ngươi vốn cũng cưng chiều ngươi, cùng lắm thì răn dạy vài câu, sao nỡ lòng giết ngươi được chứ? Tám mươi,một trăm vạn lượng bạc, ngươi cũng moi ra được mà.

Quân Lâm lầm bầm

- Nói cũng bằng thừa, hai món bảo bối này chẳng lẽ ta không muốn lấy lại sao?

Đường Nguyên có chút oán giận:

- Gia pháp của lão gia tử nhà ta chẳng phải ngươi cũng biết đó sao, lần trước người còn nhìn thấy ta ăn một trận đòn rồi mà. Thiếu điều muốn lột cả da ta ra.

- Cho nên ngươi tiếp tục chơi? Vậy ngươi đã gán cái gì? Trên người ngươi đồ đáng giá cũng không ít, chả nhẽ tám mươi hay một trăm vạn lượng lại không có?

Quân Lâm lịch duyệt hơn người, hơn nữa rất sành tâm lý của dân cờ bạc. Chắc chắn là cái tên heo mập này đã gán cái gì đó rồi, bằng không cũng chẳng nóng ruột đến vậy.

- Thì… thì. Lúc ấy trên người ta không có cái gì đáng giá. Nên ta quýnh… quýnh quá. Ta. …ta đem lão bà gán nợ rồi.

Đường Nguyên mặt chảy dài, bộ dạng như muốn đập đầu tự sát:

- Là lão bà chưa xuất giá của ta đó a…a…a

- Á!

Khả Nhi đứng cạnh thét lên kinh hãi, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Đường Nguyên, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc pha lẫn chút chán ghét. Trong lòng nàng cố kìm cơn giận dữ: vất vả lắm thiếu gia mới trở thành người tốt mà cái tên bạn chó má này lại mò tới nhiễu sự.

- Cái gì? Ngươi gán luôn lão bà? Con mẹ nó, chuyện này mà ngươi mang cả lão bà của ngươi theo hả?

Quân Lâm suýt ngã khỏi ghế, thiếu điều bất tỉnh đương trường. Quá hoành tráng, quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Vị hôn thê của Đường Nguyên đâu chỉ đơn giản là lão bà của hắn mà còn là con gái của Hình Bộ Thị Lang Tôn Thành Hà, là tiểu thư khuê các danh môn vọng tộc. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, người ta cười cho thối mũi. Con trai Hộ Bộ Thượng Thư đi đánh bạc đem con gái của Hình Bộ Thị Lang ra gán nợ. ặc ặc. Vụ này mà đến tai Đường lão gia tử dễ lão đem tên mập này căng da tùng xẻo, hút mỡ thắp đèn quá.

- Ta …ta không dẫn nàng theo.

Đường Nguyên khóc ròng:

- Ta viết biên lai nợ, ghi tên nàng nợ một trăm vạn lượng bạc. … Giấy trắng mực đen… còn … còn có chữ ký của ta nữa…a.a

- Thánh thần thiên địa ơi! Ngu! Ngươi ngu như con lợn ấy!

Con gái của Hình bộ thượng thư, đồng thời là con dâu của Hộ Bộ thượng thư, chuyện này quan hệ đến thanh danh và tiền đồ của hai đại gia tộc. Mà dám vác con nhà người ta đi ghi nợ một trăm vạn lượng bạc. Quân Lâm như muốn hóa điên cười khổ:

- Vậy mà ngươi cũng ký! Một trăm vạn lượng kia đâu?

- Thua luôn… cũng thua luôn rồi…

Đường Nguyên ngồi phệt dưới đất như con heo nái, khóc rống lên:

- Bọn họ nói nếu trong vòng ba ngày không đem đến một trăm năm mươi vạn lượng thì số tiền đó cũng không cần nữa, người cũng chả cần luôn. Bọn họ sẽ đem giấy nợ này công bố ra ngoài… hu hu…

- Con mẹ nó chứ!

Quân Lâm đắng họng

- Sao lại là một trăm năm mươi vạn lượng? Mới đầu chỉ có một trăm vạn thôi mà?

- Đó là điều kiện cho ta nợ thêm ba ngày đấy

Đường Nguyên nước mắt nước mũi tèm lem kêu khóc:

- Tam thiếu, ngươi nhất định phải cứu ta. Ta…ta đã cùng đường rồi hu hu.

- Cứu ngươi?? Ngươi bảo ta làm cách gì để cứu ngươi bây giờ hả đồ đần độn kia? Ta bới thùng rác ra chừng đó bạc được chắc.

Quân Lâm thẳng thừng cự tuyệt. Đùa hay giỡn vậy, loại người như ngươi ta còn muốn giết cho xong, dám bảo ta xuất bạc cứu dân cờ bạc ư? Phì, ta khinh. Chớ nói không có mà nếu có ta cũng không giúp.

- Ngươi không cần xuất bạc đâu!

Đường Nguyên giống như hồn nhập lại thân, nhất thời tỉnh táo, nháy mắt rất bỉ ổi, nói:

- Đám Lý Phong và Mạnh Hải Châu đưa ra điều kiện, nói là Quân Tam thiếu đã lâu không gặp, Chỉ cần ta dẫn ngươi đến sòng bạc của chúng, chơi với chúng vài ván, bọn chúng sẽ trả giấy tờ cắm vợ cho ta

- Ta mà có uy tín cỡ vậy sao?

Quân Lâm lắc lắc đầu, cứ nhìn cái mã bề ngoài của mình chắc trong quá khứ cũng là tay chơi có hạng trong sòng bạc, về phần danh vọng… haizzz chỉ sợ là có mỗi cái ác danh mà thôi.
Chương 13 Ai dám bẫy ta

- Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.

Đường Nguyên ôm cánh tay hắn khiến cho Quân Lâm cảm giác được như mình bị bỏ vào trong một bao thịt mỡ:

- Bọn họ đều nói như vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi đến đó là có thể trả lại biên lai cầm đồ ấy cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.

- Sao? Bọn chúng nói như vậy à?

Quân Lâm nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia lo lắng. Hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn. Chuyện này có chút khó hiểu à nha? Vốn là mập mạp thua mất lão bà nhưng tại sao lại chuyển lên người mình vậy? Dường như ở đây có điều gì quỷ bí mà mục tiêu của nó là chính mình?

Đây chính là một cái bẫy.

Cái khác không cần nói, lấy tính cách siêu cấp bao che của Quân Khương Lâm trước kia nghe được huynh đệ mình bị khi dễ liền nỗi giận lôi đình, lại nghe được đối phương nể mặt mũi mình thế sẽ vênh vênh tự đắc đi đến. Đương nhiên khi đó sẽ lọt vào bẫy của đối phương sớm đã bố trí. Nếu đối phương có thể chơi đùa mập mạp như vậy thì với một Quân Khương Lâm ngây thơ trước kia cũng không có khó khăn gì.

Nếu đây là âm mưu nhắm vào Quân Khương Lâm thì người lập ra kế hoạch này biết rất rõ tính cách của Quân Khương Lâm như lòng bàn tay.

Không đúng. Nếu chỉ nhắm vào mình Quân Khương Lâm thôi thì không ai lại có hứng thú tính toán như vậy. xem ra bọn họ nhằm vào Quân lão gia tử. Mà người ở phía sau bọn chúng cũng là một nhân vật không thể trêu vào như Quân lão gia tử đây.

Quân Lâm nhìn kỹ mập mạp trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán mập mạp là nhân vật gì? Là bạn hay là địch? Nhìn bộ dáng muốn "đái" ra quần của Đường Nguyên thì Quân Lâm âm thầm kết luận nếu mập mạp này không giả vờ thì hắn là một tên ngu hơn heo. Nếu mập mạp đang giả vờ thì đây chính là một siêu sao điện ảnh nỗi tiếng. Hơn nữa cũng chính là một nhân vật nguy hiểm vô cùng.

Đi hay không đi?

Trong nháy mắt Quân Lâm đã quyết định. Chuyện tốt như vậy không đi không được sao? Bằng vào khả năng đổ thuật của mình thì còn sợ thua sao? Hơn nữa nếu không đi thì sao biết được là tên nào đang muốn chơi mình đây? Từ trước đến nay Quân Lâm không có ý định để cho địch nhân ở một nơi bí ẩn nhìn hắn hành động. Phải lôi ra ngoài xử lý. Đây chính là tác phong của hắn trước nay.

Âm thầm vận chuyện một chút tạo hóa thần công trong cơ thể, khóe miệng Quân Lâm lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù là đánh bạc ta cũng không thua. Với cỗ nội lực này muốn làm bừa là một chuyện đơn giản vô cùng.

- Chúng ta còn bao nhiêu ngân phiếu?

Đã quyết định xong nên Quân Lâm quay người sang hỏi Khả Nhi.

Nghe được Quân Lâm dùng hai chữ "chúng ta" để hỏi khiến cho trong lòng Khả Nhi đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu hổ lại có chút ngọt ngào. Gương mặt nhỏ ửng đỏ:

- Từ khi lão gia cắt xén chi tiêu của thiếu gia thì hiện tại thiếu gia còn có mười hai vạn lượng ngân phiếu, ba vạn lượng kim phiếu, kim diệp tử còn ba trăm lượng, bạc trắng một trăm đỉnh, bạc vụn…

- Đủ rồi đủ rồi. Không cần dùng nhiều như vậy đâu.

Thấy Khả Nhi còn muốn tính nữa làm cho Quân Lâm hoảng sợ vội vàng ngăn cản nàng lại. Nếu không sợ rằng nha đầu này còn tính ra có bao nhiêu tiền đồng nữa…

Quân Lâm nói:

- Lấy năm vạn lượng ngân phiếu và hơn mười lượng bạc vụn là được rồi.

- Như vậy sao đủ?

Đường Nguyên muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin:

- Huynh đệ à. Tam thiếu à. Đây không bằng một số lẻ người ta nữa đó. Ngươi không phải muốn bức chết ca ca ta đó chứ? Ca ca cầu ngươi mà!

Quân Lâm nghiêm mặt nói.

- Mập mạp. Không phải ngươi mới nói chỉ cần ta đi đến đó là xong việc sao? Chúng ta đi đánh bạc chứ không phải đi cúng tiền cho người ta. Đường đại thiểu à. Mang nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn không tin đổ thuật đệ nhất thiên hạ của ta sao?

- Đỗ thuật đệ nhất thiên hạ của ngươi?

Một đôi mắt nhỏ trợn tròn. Đối với gương mặt béo ị của Đường Nguyên mà nói thì đây là một động tác có yêu cầu rất cao. Khóe miệng Đường Nguyên nhếch nhếch. Nếu trong lòng đang buồn thúi ruột thì sợ rằng đã cười ngã ngửa rồi. Trong lòng chửi thầm một tiếng: "Rắm thúi! Phì, phì, ngươi là đỗ thuật đệ nhất thiên hạ sao? Ta khinh.Trước giờ không có thấy ngươi thắng lần nào? Nếu nói thua tiền mà nói thì ngươi xưng thiên hạ đệ nhất không ai dám giành đâu.

Mặc kệ, chỉ cần ngươi đi là được rồi. Ta có thể cầm giấy thế chấp kia về thì còn sợ thằng nào? Mẹ nó chứ, lúc trước sao ta lại đưa lão bà ra thế chấp làm gì nhỉ? Kỳ quái thật mà. Mang ít tiền cũng tốt, ít nhất cũng không thua nhiều."

Quân Lâm cầm ngân phiếu phân phó cho hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa. Đường Nguyên vội vàng vô cùng, cái thân thể như heo của hắn "xoát" một tiếng liền lăn tới cửa, đôi mắt nhỏ nhìn quanh như đang canh điều gì:

- Đi mau tam thiếu. Nếu không đụng tới lão gia tử kia của ngươi là xong đời đó. Ngươi cũng biết ca ca ta mỗi lần đến đây phải chịu áp lực thật lớn…ài.

Quân Lâm cười cười nhảy lên lưng ngựa liếc mắt nói:

- Ta thấy hôm nay ngươi đâu có sợ bao nhiêu đâu?

Đường Nguyên nhảy lên lưng ngựa làm con ngựa phải hít một ngụm không khí cố gồng thân thể đứng thẳng, bốn chân run rẩy mềm nhũn như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Có thể trong lòng con ngựa này buồn bực: Tổ bà nó, ta chở không ít người, cho dù là tướng quân người bận khôi giáp tay cầm binh khí cũng có thể tự nhiên như không có gì. Người này hôm nay sao lại nặng như vậy? Chỉ vì tính toán sai lầm chút thôi mà suýt gãy mịa chân rồi…

Quân Lâm phì cười một tiếng, hai chân kẹp chân ngựa đi về phía trước. Tám gã thị vệ lưng hùm vai gấu đều vác đao kiếm trên người đi theo sau.

Con ngựa chở Đường Nguyên di chuyển thật khó khăn. Vừa đi vừa thở phì phò, bộ dáng chỉ còn thiếu lè lưỡi ra nữa thôi…

Ra khỏi cửa chính là đường Đông Phong. Trong Thiên Hương thành này có thể nói là một con đường xa hoa nhất, người đi lại trên phố đông như nước chảy. Đường Nguyên nào có lo lắng con ngựa chịu không được, hắn thúc ngựa đi về phía trước dẫn đường quay đầu lại nhìn không ngừng. Vẻ mặt suốt ruột. Hiển nhiên là hắn ngại Quân Lâm đi quá chậm.

Đảo mắt đã đi ra đến đầu đường Đông Phong, cách đó không xa ở hướng nam là một tòa tửu lâu – Thiên Lý Phiêu Hương Lâu. Đây là sản nghiệp của Lý Gia. Phía sau tửu lâu là một khu nhà thật đó, đó chính là "Thiên Kim Đường" trong miệng Đường Nguyên. Địa hình nơi này bí mật, là nơi các thiếu gia vung tiền như rác. Bên trong có đầy đủ dụng cụ đánh bạc.

Quân Lâm muốn giục ngựa đi đến liền đột nhiên cảm thấy bên ven đường có hai thiếu nữ. Một người đang tức giận đi trước trong miệng hét to:

- Không cần đi theo ta. Phiền chết được!

Thiếu nữ còn lại đi theo sau không ngừng khuyên giải. Sau hai người bọn họ là một đám thị vệ đi theo. Thoạt nhìn đây chính là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.

Quân Lâm liếc mắt nhìn liền thấy thiếu nữ kia đang bĩu môi, vẻ mặt điêu ngoa. Bộ dáng cũng khá xinh đẹp. Thiếu nữ đó vốn đang nỗi nóng nhưng lại thấy ánh mắt Quân Lâm nhìn chằm chằm mình không nhịn được phun một ngụm nước miếng:

- Nhìn cái giề?

Đang khi tâm tình bản thân bực mình nhất thì lại thấy Quân Lâm với xú danh hoa hoa công tử đang nhìn chằm chằm mình nàng liền tức giận vô cùng. Trong đầu chợt xuất hiện ý niệm: "Lấy hắn ra trút giận".
Chương 13 Ai dám bẫy ta

- Chính xác vô cùng! Tam Thiếu à.

Đường Nguyên ôm cánh tay hắn khiến cho Quân Lâm cảm giác được như mình bị bỏ vào trong một bao thịt mỡ:

- Bọn họ đều nói như vậy! Chỉ cần Tam Thiếu ngươi đến đó là có thể trả lại biên lai cầm đồ ấy cho ta, coi như chưa từng có chuyện gì.

- Sao? Bọn chúng nói như vậy à?

Quân Lâm nhíu mày, ánh mắt hiện ra một tia lo lắng. Hắn đã phát hiện ra chỗ không ổn. Chuyện này có chút khó hiểu à nha? Vốn là mập mạp thua mất lão bà nhưng tại sao lại chuyển lên người mình vậy? Dường như ở đây có điều gì quỷ bí mà mục tiêu của nó là chính mình?

Đây chính là một cái bẫy.

Cái khác không cần nói, lấy tính cách siêu cấp bao che của Quân Khương Lâm trước kia nghe được huynh đệ mình bị khi dễ liền nỗi giận lôi đình, lại nghe được đối phương nể mặt mũi mình thế sẽ vênh vênh tự đắc đi đến. Đương nhiên khi đó sẽ lọt vào bẫy của đối phương sớm đã bố trí. Nếu đối phương có thể chơi đùa mập mạp như vậy thì với một Quân Khương Lâm ngây thơ trước kia cũng không có khó khăn gì.

Nếu đây là âm mưu nhắm vào Quân Khương Lâm thì người lập ra kế hoạch này biết rất rõ tính cách của Quân Khương Lâm như lòng bàn tay.

Không đúng. Nếu chỉ nhắm vào mình Quân Khương Lâm thôi thì không ai lại có hứng thú tính toán như vậy. xem ra bọn họ nhằm vào Quân lão gia tử. Mà người ở phía sau bọn chúng cũng là một nhân vật không thể trêu vào như Quân lão gia tử đây.

Quân Lâm nhìn kỹ mập mạp trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán mập mạp là nhân vật gì? Là bạn hay là địch? Nhìn bộ dáng muốn "đái" ra quần của Đường Nguyên thì Quân Lâm âm thầm kết luận nếu mập mạp này không giả vờ thì hắn là một tên ngu hơn heo. Nếu mập mạp đang giả vờ thì đây chính là một siêu sao điện ảnh nỗi tiếng. Hơn nữa cũng chính là một nhân vật nguy hiểm vô cùng.

Đi hay không đi?

Trong nháy mắt Quân Lâm đã quyết định. Chuyện tốt như vậy không đi không được sao? Bằng vào khả năng đổ thuật của mình thì còn sợ thua sao? Hơn nữa nếu không đi thì sao biết được là tên nào đang muốn chơi mình đây? Từ trước đến nay Quân Lâm không có ý định để cho địch nhân ở một nơi bí ẩn nhìn hắn hành động. Phải lôi ra ngoài xử lý. Đây chính là tác phong của hắn trước nay.

Âm thầm vận chuyện một chút tạo hóa thần công trong cơ thể, khóe miệng Quân Lâm lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù là đánh bạc ta cũng không thua. Với cỗ nội lực này muốn làm bừa là một chuyện đơn giản vô cùng.

- Chúng ta còn bao nhiêu ngân phiếu?

Đã quyết định xong nên Quân Lâm quay người sang hỏi Khả Nhi.

Nghe được Quân Lâm dùng hai chữ "chúng ta" để hỏi khiến cho trong lòng Khả Nhi đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu hổ lại có chút ngọt ngào. Gương mặt nhỏ ửng đỏ:

- Từ khi lão gia cắt xén chi tiêu của thiếu gia thì hiện tại thiếu gia còn có mười hai vạn lượng ngân phiếu, ba vạn lượng kim phiếu, kim diệp tử còn ba trăm lượng, bạc trắng một trăm đỉnh, bạc vụn…

- Đủ rồi đủ rồi. Không cần dùng nhiều như vậy đâu.

Thấy Khả Nhi còn muốn tính nữa làm cho Quân Lâm hoảng sợ vội vàng ngăn cản nàng lại. Nếu không sợ rằng nha đầu này còn tính ra có bao nhiêu tiền đồng nữa…

Quân Lâm nói:

- Lấy năm vạn lượng ngân phiếu và hơn mười lượng bạc vụn là được rồi.

- Như vậy sao đủ?

Đường Nguyên muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin:

- Huynh đệ à. Tam thiếu à. Đây không bằng một số lẻ người ta nữa đó. Ngươi không phải muốn bức chết ca ca ta đó chứ? Ca ca cầu ngươi mà!

Quân Lâm nghiêm mặt nói.

- Mập mạp. Không phải ngươi mới nói chỉ cần ta đi đến đó là xong việc sao? Chúng ta đi đánh bạc chứ không phải đi cúng tiền cho người ta. Đường đại thiểu à. Mang nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn không tin đổ thuật đệ nhất thiên hạ của ta sao?

- Đỗ thuật đệ nhất thiên hạ của ngươi?

Một đôi mắt nhỏ trợn tròn. Đối với gương mặt béo ị của Đường Nguyên mà nói thì đây là một động tác có yêu cầu rất cao. Khóe miệng Đường Nguyên nhếch nhếch. Nếu trong lòng đang buồn thúi ruột thì sợ rằng đã cười ngã ngửa rồi. Trong lòng chửi thầm một tiếng: "Rắm thúi! Phì, phì, ngươi là đỗ thuật đệ nhất thiên hạ sao? Ta khinh.Trước giờ không có thấy ngươi thắng lần nào? Nếu nói thua tiền mà nói thì ngươi xưng thiên hạ đệ nhất không ai dám giành đâu.

Mặc kệ, chỉ cần ngươi đi là được rồi. Ta có thể cầm giấy thế chấp kia về thì còn sợ thằng nào? Mẹ nó chứ, lúc trước sao ta lại đưa lão bà ra thế chấp làm gì nhỉ? Kỳ quái thật mà. Mang ít tiền cũng tốt, ít nhất cũng không thua nhiều."

Quân Lâm cầm ngân phiếu phân phó cho hạ nhân chuẩn bị hai con ngựa. Đường Nguyên vội vàng vô cùng, cái thân thể như heo của hắn "xoát" một tiếng liền lăn tới cửa, đôi mắt nhỏ nhìn quanh như đang canh điều gì:

- Đi mau tam thiếu. Nếu không đụng tới lão gia tử kia của ngươi là xong đời đó. Ngươi cũng biết ca ca ta mỗi lần đến đây phải chịu áp lực thật lớn…ài.

Quân Lâm cười cười nhảy lên lưng ngựa liếc mắt nói:

- Ta thấy hôm nay ngươi đâu có sợ bao nhiêu đâu?

Đường Nguyên nhảy lên lưng ngựa làm con ngựa phải hít một ngụm không khí cố gồng thân thể đứng thẳng, bốn chân run rẩy mềm nhũn như muốn ngã xuống bất kỳ lúc nào. Có thể trong lòng con ngựa này buồn bực: Tổ bà nó, ta chở không ít người, cho dù là tướng quân người bận khôi giáp tay cầm binh khí cũng có thể tự nhiên như không có gì. Người này hôm nay sao lại nặng như vậy? Chỉ vì tính toán sai lầm chút thôi mà suýt gãy mịa chân rồi…

Quân Lâm phì cười một tiếng, hai chân kẹp chân ngựa đi về phía trước. Tám gã thị vệ lưng hùm vai gấu đều vác đao kiếm trên người đi theo sau.

Con ngựa chở Đường Nguyên di chuyển thật khó khăn. Vừa đi vừa thở phì phò, bộ dáng chỉ còn thiếu lè lưỡi ra nữa thôi…

Ra khỏi cửa chính là đường Đông Phong. Trong Thiên Hương thành này có thể nói là một con đường xa hoa nhất, người đi lại trên phố đông như nước chảy. Đường Nguyên nào có lo lắng con ngựa chịu không được, hắn thúc ngựa đi về phía trước dẫn đường quay đầu lại nhìn không ngừng. Vẻ mặt suốt ruột. Hiển nhiên là hắn ngại Quân Lâm đi quá chậm.

Đảo mắt đã đi ra đến đầu đường Đông Phong, cách đó không xa ở hướng nam là một tòa tửu lâu – Thiên Lý Phiêu Hương Lâu. Đây là sản nghiệp của Lý Gia. Phía sau tửu lâu là một khu nhà thật đó, đó chính là "Thiên Kim Đường" trong miệng Đường Nguyên. Địa hình nơi này bí mật, là nơi các thiếu gia vung tiền như rác. Bên trong có đầy đủ dụng cụ đánh bạc.

Quân Lâm muốn giục ngựa đi đến liền đột nhiên cảm thấy bên ven đường có hai thiếu nữ. Một người đang tức giận đi trước trong miệng hét to:

- Không cần đi theo ta. Phiền chết được!

Thiếu nữ còn lại đi theo sau không ngừng khuyên giải. Sau hai người bọn họ là một đám thị vệ đi theo. Thoạt nhìn đây chính là một thiên kim tiểu thư con nhà giàu có.

Quân Lâm liếc mắt nhìn liền thấy thiếu nữ kia đang bĩu môi, vẻ mặt điêu ngoa. Bộ dáng cũng khá xinh đẹp. Thiếu nữ đó vốn đang nỗi nóng nhưng lại thấy ánh mắt Quân Lâm nhìn chằm chằm mình không nhịn được phun một ngụm nước miếng:

- Nhìn cái giề?

Đang khi tâm tình bản thân bực mình nhất thì lại thấy Quân Lâm với xú danh hoa hoa công tử đang nhìn chằm chằm mình nàng liền tức giận vô cùng. Trong đầu chợt xuất hiện ý niệm: "Lấy hắn ra trút giận".


Đang tải...
Chương 15 Chuyện ở thiên kim đường

Độc Cô thế gia quả "xứng" với tên gọi, bất kì một thành viên nào trong gia tộc, từ già tới trẻ, đều sở hữu một "cá tính" độc nhất vô nhị, mà tiêu biểu nhất chính là vị đương kim gia chủ Độc Cô Vô Địch đại tướng quân, vốn nổi tiếng là kẻ không cần nói lý lẽ, rất xứng với danh hiệu Thiên hạ đệ nhất lưu manh! Đến mức lão có thể lập tức điều động cả đế quốc đại quân nếu có kẻ dám trêu ghẹo cô con gái bảo bối.

Thử hỏi với phong cách vô pháp vô thiên đầy chất lưu manh như vậy, kẻ nào dám chọc đến Độc Cô gia? Quân Khương Lâm có Quân lão gia tử bảo kê nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn chà đạp hắn không nể nang, không phải vì Quân lão không dám ra tay với Độc Cô tướng quân. Thật ra cả hai đều thuộc một dạng giống nhau, nên rốt cuộc lại là huề cả làng, chẳng ai làm gì được ai cả. Chỉ tội cho tên tiểu tử Quân Khương Lâm lúc trước, sợ nhất là gia gia, thứ hai đến Tiểu Nghệ, không, không, phải là sợ nhất Tiểu Nghệ, sau mới tính đến ông nội, vì Quân lão có dữ cũng không dám nặng tay với hắn. Nhưng rơi vào tay bà cô không biết "thương hoa tiếc ngọc" kia lại khác, khẳng định kết cục của hắn sẽ vô cùng bi thảm. Loại "đại nhân vật" đến cả Quân Khương Lâm cũng không dám trêu chọc này, độ "ngoan hiền" càng không cần phải nói.

Tình hình trở nên rất tệ, dường như vị tiểu công chúa của Độc Cô thế gia đang đi thẳng về phía bọn hắn…

" Ta cũng bó tay". Quân Lâm cố nghiêng đầu né tránh, chỉ chỉ vào bàn tay giống tựa ngó sen đang vặn tai mình:

- Ngươi xem bộ dáng ta lúc này còn làm gì được nữa? Các ngươi tự nghĩ cách đi, chính họ hạ lệnh trục khách, không liên quan gì đến ta!

- Sao? Các ngươi không hoan nghênh ta? Chẳng lẽ tưởng bổn cô nương đây không có bạc sao? – Độc Cô Tiểu Nghệ mắt phượng trợn tròn, lập tức móc ra một túi tiền không nhỏ, lắc lắc vài cái, bộ dáng cực kì đắc ý: - Bổn cô nương xuất bạc ra đây!

"Ta ngất!" – Mấy gã á khẩu vô ngôn, không biết nói gì cho phải, đành chửi thầm trong bụng, lưu manh đến bậc của bà cô này quả thật đã đăng phong tạo cực – "Ai nói ngươi không có bạc cơ chứ? Nhưng bố kẻ nào dám thắng ngươi? Đấy mới là vấn đề! Thắng tiền ngươi hôm trước, sợ rằng hôm sau lão cha ngươi đã sai đại quân đến cửa "hỏi thăm". Thế còn đỡ, nếu xui xẻo, Độc Cô lão gia bỗng nổi hứng bất tử muốn đến tận cửa viếng chúng ta, vậy tương lai của bọn ta quả là sáng lạn rồi!"

Đường Nguyên nào thèm quan tâm trong lòng bọn chúng nghĩ cái rắm gì, đôi mắt hắn đã muốn tóe lửa:

- Đừng nói những lời thừa thãi vô dụng! Mau đem mấy thứ kia trả lại cho ta! Quân tam thiếu đã tới, ta cũng làm xong yêu cầu của các ngươi! Đại trượng phu nói ra, chín ngựa khó đuổi, kẻ nào thất hứa mau tự gắn lỗ mũi xuống mông đi!

Nghe mấy lời chính khí lẫm thiên phát ra từ miệng tên mập, đến trầm ổn như Quân Lâm còn xém chút té xỉu tại trận. Ngươi cũng xưng là đại trượng phu? Trời ơi, đại công tử ngươi sao nỡ xúc phạm ba từ đó như vậy?

Trong sáu kẻ đứng cản đường này, gã có vẻ trầm ổn nhất tên gọi Lý Phong, chính là cháu của thái sư Lý Thượng. Hai thanh niên đứng phía sau đều là huynh đệ của hắn, một kẻ tên Lý Chấn, kẻ còn lại gọi Lý Lâm. Riêng ba tên còn lại đều là người Mạnh gia, phân biệt là Mạnh Hải Châu, Mạnh Phi, Mạnh Lương, gã thanh niên gầy ốm vẻ thâm trầm Mạnh Hải Châu là con trai Lại bộ Thượng thư Mạnh Giang, rất có năng lực.

Lý Phong tiến lên, cười cười:

- Độc Cô tiểu thư hạ cố giá lâm, bọn tại hạ hoan nghênh còn không kịp, lẽ đâu dám đuổi? Mời tiểu thư vào!

Nói xong, hắn quay mặt lại quát:

- Hầu hạ Độc Cô tiểu thư cho chu đáo! Nếu dám để Độc Cô tiểu thư có một chút không vừa ý, ta sẽ lột da các ngươi!

- Giờ Quân tam thiếu gia đã tới, mọi chuyện nên nể mặt thiếu gia một chút, phải không? – Hắn quay sang nháy nháy mắt với Mạnh Hải Châu – Nhìn bộ dáng Đường đại công tử gấp đến nỗi toát cả mồ hôi, ta thấy thật không phải. Đại trượng phu sống trong trời đất, đã hứa tất phải làm, mau đem mấy món đồ kia đem trả cho hắn.

Mạnh Hải Châu gật gật đầu, nói với Đường Nguyên:

- Đường thiếu gia, đồ vật có thể trả ngươi, nhưng một trăm năm mươi vạn lượng bạc kia ngươi cũng tuyệt đối không được trả thiếu một cắc nào!

Trong lòng tên mập lúc này chỉ nghĩ làm sao lấy lại mấy thứ kia, còn 150 vạn lượng bạc tuy không phải là con số ít, nhưng hắn chẳng hề để tâm, lập tức gật đầu lia lịa.

Quân Lâm hờ hững nhìn vở kịch diễn ra, trong lòng không ngừng cười khẩy, trong chuyện này Đường Nguyên tất nhiên lo đến són đái, nhưng mấy người này cũng có không ít cố kị. Kể cả tên mập không mời được mình tới, bọn họ cũng tuyệt đối không dám đem chuyện Đường Nguyên cầm cố mấy đồ vật kia công bố ra ngoài, bởi vì điều đó tất dẫn tới hai nhà Đường – Tôn triệt để trở mặt, biến thành tử thù, kết cục tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương, vàng đá đều tan. Vì thế, sự việc mới nhìn có vẻ lớn, thực ra chẳng tính là gì, mục đích chân chính của bọn chúng, chính là đặt trên người Quân Khương Lâm hắn.

Có điều chuyện này tất sẽ bị truyền ra ngoài, dùng miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu mà đả kích Đường gia, âu cũng là việc không tránh khỏi!

- Đồ vật gì có thể khiến Đường đại thiếu gấp gáp như vậy? Cho ta xem qua một chút đi, coi như để mở rộng tầm mắt!

Độc Cô Tiểu Nghệ tất nhiên không chịu đứng im một chỗ, thấy Đường Nguyên sau khi cầm được tờ giấy trên tay, khuôn mặt nhẹ nhõm giống như vừa trút được gánh nặng khiến cô ả lập tức nổi dạ hiếu kì, nhanh như cắt vươn tay ra giật lấy. Đường Nguyên sắc mặt đại biến, lập tức dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét tờ giấy vào miệng, nhai nhai vài cái rồi trợn mắt nuốt xuống. Xong việc, hắn chép chép miệng như vừa được chén sơn hào hải vị, nét mặt đầy vẻ vô tội. Chỉ thương cho cần cổ béo núc toàn ngấn thịt của hắn trong nháy mắt phải vươn dài ra chẳng khác gì hươu cao cổ.

-Tên mập chết tiệt, dám giỡn mặt với bổn cô nương sao? Đúng là gan to tày trời!

Độc Cô tiểu thư tức thì nổi giận đùng đùng, nhe nanh múa vuốt nhào đến túm lấy thắt lưng tên mập, không ngờ xách luôn cả thân hình nặng đến gần bốn trăm cân của hắn lên khỏi mặt đất, hét lên một tiếng như sấm giữa trời quang:

- Nôn ra cho ta!

Bảy gã đàn ông đứng cạnh, bao gồm cả Quân Lâm, nhìn thấy cảnh tượng này đều đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt, trợn mắt há mồm, mặt mũi tái mét!

-Khụ khụ! Độc Cô tiểu thư, kì thực tờ giấy đó cũng không có gì đặc biệt. Chẳng qua bọn ta thấy Quân tam thiếu gia dạo này bị Quân lão gia phạt cấm túc, không cho ra ngoài nên mọi người mới thử đánh cược một phen. Trên tờ giấy đó viết ba chữ "tới hay không", nếu Quân thiếu gia tới thì tên mập thua, hắn phải ăn tờ giấy, ngược lại nếu hắn không tới thì ta ăn. Chuyện chỉ có vậy thôi. Đường bàn tử, ngươi quả không hổ là nam nhi đại trượng phu, xuất ngôn vô hối, ha ha ha!

Mạnh Hải Châu cười khan mấy tiếng, vội vàng ra mặt hòa giải, người này quả nhiên tâm cơ linh mẫn, chỉ cần một hai câu nói đã giải thích kín kẽ mọi việc, không chỗ sơ hở. Vạn nhất tên mập nôn tờ giấy đó ra thật, nội dung trong đó bị Độc Cô Tiểu Nghệ đọc được thì hậu quả thật không biết đâu mà lường.

Quân Lâm nhướng mày, ngấm ngầm nhìn Mạnh Hải Châu một cái, người này trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã nghĩ ra lời chống chế toàn vẹn, hơn nữa nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, quả nhiên là nhân vật không hề đơn giản. Nói thật lòng, mới nháy mắt trước đây Quân Lâm hắn còn định ngấm ngầm ra lệnh cho tên mập đưa nội dung tờ giấy ra, qua đó mượn tay Tiểu Nghệ gây ra một trận phong ba. Hắn hoàn toàn tự tin, chỉ cần mình tùy tiện dùng một ít thủ đoạn cũng đủ xoay mấy con gà lạc này như chong chóng, có điều Đường bàn tử dù không ra gì cũng là hảo bằng hữu của Quân Khương Lâm, nên hắn đành đau khổ từ bỏ ý định. Chẳng qua vạn nhất nếu…. thì hắn cũng…. Khụ khụ khụ! Không tốt!Không tốt!

Độc Cô Tiểu Nghệ bán tín bán nghi nhìn mấy người xung quanh, tức thì cả bọn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc

"Xem ra là hắn nói thật!", lúc này tên mập mới được thả xuống.

Đường Nguyên bị một trận hoảng vía, tưởng đã chết đến nơi, vừa rơi xuống đất đã ọe liên tiếp mấy cái, nhưng rốt lại do sợ sẽ nôn luôn tờ giấy ra nên đành cố nhịn.

- Mời các vị vào bên trong.

Lý Phong chính là chủ nhân của tòa trạch viện này, lập tức làm động tác mời khách.

Quân Lâm cười hắc hắc, mang bộ dáng ngang ngược kiêu ngạo bước vào rồi "rầm" một tiếng ngồi lên chiếc ghế thái sư, hai chân bắt chéo, rung rung cái đùi. Bộ dáng hắn bây giờ quả thực đạt đến tiêu chuẩn lưu manh cực điểm, du đãng cực điểm!

Độc Cô Tiểu Nghệ hai hàng lông mày nhăn tít lại, có vẻ rất không vừa mắt, thậm chí muốn đi lên đá hắn mấy cái cho bõ ghét.

-Các ngươi chẳng phải muốn gặp ta sao? Ha ha, lão tử cũng rất nhớ các ngươi... Đem bạc ra! Muốn làm gì, hãy sảng khoái mà làm đi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom