Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 29: Hoàn (caoh)

Giường chiếu và không khí nóng nực của đêm hè dây dưa với nhau, hơi thở hai người phun ra đầy mập mờ.

Lăng Hoàng rút dục vọng đã hơi mềm ra, tiểu gia hỏa vô lực nằm trên giường, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, tóc dài ướt nhẹp dính chặt vào tấm lưng trơn bóng, giọt mồ hôi trượt xuống eo chảy vào thắt lưng trong ổ chăn, trên bờ mông trắng nõn hiện lên dấu tay đỏ ửng, còn có chất lỏng trắng đục không chịu ở yên giữa hai đùi mà thỉnh thoảng nhỏ giọt chảy xuống, in hằn trên khăn trải giường.

Chăn đệm trên giường đã không thể nhìn nổi nữa… Ái dịch và tinh dịch của hắn đọng lại trên đó, còn có vết tiểu gia hỏa cào cấu nhăn nhúm trông rất quyến rũ.

Lăng Hoàng cong môi, tiểu gia hỏa đã mê man, tay nhỏ sờ soạng tìm được cái gối, đặt dưới mặt mình, nàng muốn ngủ ngay lập tức nhưng cơ thể lại nhớp nháp làm nàng cảm thấy khó chịu, nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt… Diễn đàn Vietwriter.vn

“Bảo bối, ta ôm nàng đi tắm.” Lăng Hoàng cầm một chiếc áo tùy tiện mặc vào, sau đó hắn lại lấy cho nàng, quấn lấy tiểu khả ái, hắn ôm nàng như ôm một con sủng vật, đi ra cửa phòng.

Gió đêm mùa hè thật sảng khoái, thổi bay sự mệt mỏi của tiểu gia hỏa, nàng ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên chỉ đường cho Lăng Hoàng: “Phu quân, ra hậu viện đi.”

“Được.”

Hậu viện có một phòng tắm độc lập, vì Thi lão gia thích sưu tầm đá nên bồn tắm nhỏ trong phòng tắm được Thi lão gia xây bằng đá nóng cao cấp, có thể giữ ấm rất lâu.

Không biết ai tinh ý vậy, trong bồn tắm đã có sẵn nước, nửa đêm vẫn rất ấm.

Thi Mặc Nhi thấy vậy mặt nàng đỏ lên…

“Nhạc phụ nhạc mẫu thật chu đáo.” Lăng Hoàng cười nhẹ, cởi lớp y phục mỏng cho hai người, ôm tiểu gia hỏa vào bồn tắm ấm áp, để Thi Mặc Nhi ngồi trên bậc đá rồi hắn cầm khăn lụa ở bên cạnh lau cho nàng. Sợi tóc dài ướt đẫm hơi nước nghịch ngợm dính vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu gia hỏa. Suốt mấy ngày nay, hắn kêu Vân Thiếu mang hết những thứ bồi bổ cơ thể chuyển đến Mạt Viên, còn đốc thúc nàng bồi bổ, những thứ này quả thật không uổng phí, khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng hồng hào trở lại.

Khăn lụa đi xuống, lướt qua xương quai xanh, lướt qua hai hạt đậu tròn trịa, Lăng Hoàng xấu xa cúi đầu hôn… khiến cơ thể vật nhỏ co lại. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Phu quân…”

“Hôm nay rõ ràng nàng quyến rũ ta…” Khuôn mặt tuấn tú cười nịnh nọt.

Mảnh vải lụa lướt qua bụng dưới, vòng đến thắt lưng thì dừng lại, miệng vết thương để lại vết sẹo đã kết vảy ở eo: “Còn đau không?”

Thi Mặc Nhi nghe giọng điệu đau lòng của phu quân, nàng vòng tay ôm cổ hắn, trần truồng nhào vào ngực hắn: “Phu quân, miệng vết thương đã lành rồi, ngày nào chàng cũng hỏi, lúc nào cũng lo lắng. Tùng Lan nói đã lành rồi, vết sẹo đã đóng vảy, vài ngày nữa sẽ hết. Nàng ấy còn kê thuốc, nói không chừng sau này sẽ không còn thấy sẹo nữa.”

Hắn cũng ôm, tiểu gia hỏa bị thương, ngày ngày hắn nghĩ đến cũng sợ: “…”

“Phu quân của ta quả nhiên yếu ớt!” Thi Mặc Nhi lùi về phía sau một chút, đối mặt với hắn nhìn chằm chằm hắn nói: “Người bình thường sao có thể không bị thương, cha ta nghịch đá tay bị thương rất nhiều, nương ta làm bút, chỉ chặt tre đã cắt vào tay chảy máu mấy lần khiến cha sợ đến mức ngất xỉu.” Điểm này hắn rất giống cha nàng.

“Đúng vậy, vi phu yếu ớt!” Hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang bĩu môi làm nũng kia: “Vậy nên, sau này nàng không được bị thương, dù trời có sập cũng không được, ta không chịu nổi, nàng chỉ khó chịu một chút ta cũng sợ.”

Mặt Thi Mặc Nhi ửng đỏ, trượng phu tuấn tú trước mắt nói lời âu yếm thật khiến người ta si mê, nàng vui vẻ nhào vào ngực hắn. Hai người trần truồng ôm nhau, bộ ngực sữa của tiểu gia hỏa đè lên hắn, quả anh đào trước ngực cọ vào ngực hắn.

“Bảo bối… Nàng cứ quyến rũ ta như vậy… Ta không nhịn được…” Hắn dùng hai tay nhẹ nhàng nâng mông tiểu gia hỏa lên, hai chân tiểu gia hỏa lập tức quấn lấy eo hắn.

Tiểu gia hỏa như con khỉ treo trên người Lăng Hoàng, hắn mang nàng đi vào sâu trong bồn tắm, mực nước không đến bộ ngực sữa…

Đương nhiên Thi Mặc Nhi cảm nhận được vật cứng đang không ngừng cọ xát trên mông nàng. Vì hoa huyệt ở trong nước, bị nước tấn công bốn phía, tiểu gia hỏa ôm cổ hắn, không cam lòng cắn hắn một cái…

“A… Có phải bảo bối không chờ kịp đúng không… Muốn ăn ta phải không…” Dưới nước, côn thịt to dài đang chọc dụ dỗ vật nhỏ, vì tác động của sóng nước nên hoa huyệt không ngừng đóng mở.

“Ha… Phu quân… Nước… Đi vào…” Thi Mặc Nhi kêu lên, miệng hoa huyệt đóng mở vì tình dục dâng trào, sau đó lại dưới va chạm của côn thịt làm từng dòng nước chui vào trong hoa huyệt, nước nóng chảy vào thịt non bên trong.

“Đi vào… Vậy phải làm sao bây giờ… Ưm…” Lăng Hoàng rất vất vả chống trên miệng hoa huyệt, sau đó lợi dụng sức nổi của nước hắn dần dần đè tiểu gia hỏa, nhưng nước trong hoa huyệt quá trơn tuột khiến quy đầu lại trượt đi: “Bảo bối… Ta không vào được a… Ưm… Lại trượt rồi… Bảo bối… Đỡ ta vào… A… Mau… Cho ta cắm vào… Bảo bối cũng không đợi được… Đúng không…”

Vài lần quy đầu không chui vào hoa huyệt được cũng khiến tiểu gia hỏa cảm thấy trống rỗng, nàng đành phải thò một tay xuống nước nắm lấy côn thịt to dài rồi đẩy nhẹ đến khi chạm vào miệng huyệt. Lăng Hoàng buông tay, cơ thể vật nhỏ nhún xuống, côn thịt thuận lợi tiến vào…

“Ha a…” Hai người đồng thời thở hổn hển. Diễn đàn Vietwriter.vn

Côn thịt từng chút hoàn toàn đi vào bên trong, hơn nữa áp suất của nước khiến sự chậm rãi thong thả tiến vào này càng sướng: “A… Bảo bối… Bên trong nóng quá… Ta vào… Nàng cảm nhận được không… A… Có thích không… Có phải thích phu quân cắm vào không… A…”

“A… Thích… Phu quân… A… Nhanh hơn… nhanh…” Tay Lăng Hoàng nâng mông nhỏ từ từ thả lỏng một chút, côn thịt gắng gượng mở hoa huyệt chặt chẽ ra, Thi Mặc Nhi cảm nhận hắn đi vào cơ thể nàng từng chút một.

“Không vội… A ưm…Cục cưng… Đi vào toàn bộ… A… Thoải mái quá…” Hắn không nhịn được thu một tay lại làm toàn bộ phân thân đi vào cơ thể đang chìm xuống của tiểu gia hỏa, thịt non mềm mại quấn chặt lấy hắn, âm thanh ào ào ở dưới nước văng vẳng bên tai hai người như mê dược.

“Ha… Ha… Ha… Phu quân…” Tiểu gia hỏa rên rỉ khóc lên, vòng eo bắt đầu tự chuyển động, tiếng bọt nước bắn tung tóe ở nơi hai người giao hợp.

“Có phải nàng muốn động không… A… Bảo bối… Ưm… Ăn ta…” Lăng Hoàng theo động tác đung đưa eo của tiểu gia hỏa, nâng mông nàng giúp hắn cùng rong ruổi, theo nàng đẩy lên rồi lại lui về phía sau, nàng chìm xuống theo động tác đâm vào của hắn, bắt đầu một vòng đưa đẩy.

Tiếng bọt nước to dần và nhanh chóng dữ dội hơn.

“ A a a… Bảo bối… Thoải mái không… Cắm sướng không… A… Đã lâu phu quân không cắm nàng… Nhịn đến khổ… A… Hôm nay phải cắm thật nhiều… A… Mông nhỏ lại động… A…”

“A… A… Không được…” Tư thế leo lên người hắn như vậy tiêu hao rất nhiều sức lực của hai người, Thi Mặc Nhi không chịu nổi, dần dần thả chậm lại.

Dục vọng của Lăng Hoàng đã đến đỉnh điểm, đương nhiên hắn sẽ không buông tha nàng, hắn đành ôm vật nhỏ đi đến thành bồn tắm, vừa đi vừa thúc mông, vật nhỏ không còn nhiều sức ghé vào vai hắn, hai vú trước ngực lên xuống cọ xát.

Lăng Hoàng rút ra để Thi Mặc Nhi khóc thành tiếng, hắn đặt Thi Mặc Nhi lên bậc đá hắn vừa ngồi, vật nhỏ vốn đã quen với những cuộc hoan ái, nàng giơ hai tay lên, khát khao hắn tiến vào lần nữa.

“Nào, bảo bối… Mở chân ra…” Bị cơ thể cao lớn đè lên, vật nhỏ ngoan ngoãn mở hai chân ra, Lăng Hoàng đỡ phân thân sưng to, thúc mông lại súc lần nữa cắm vào hoa huyệt, lại đẩy ra, cả cây đi vào: “A ưm… Bảo bối… Cắm vào rồi…”

“A…”

Lần này Lăng Hoàng bắt đầu điên cuồng xoay hông nhanh như bay đâm vào lỗ hoa: “A ưm… Thích không… ưm… Thích cắm như vậy không… Bảo bối… Nói ta biết…”

“A… nhanh quá… chậm chút… oh oh oh… phu quân… ưm… A… Sâu quá… Ưm a…”

“Bảo bối… Ôm eo ta… A ưm… Kẹp ta… A… thoải mái quá… Eo không dừng được…” Một tay Lăng Hoàng ôm Thi Mặc Nhi vùi đầu vào ngực mình, một tay che chở phía sau lưng nàng để nàng dựa vào hắn, lại khiến hai chân vật nhỏ kẹp hắn, ôm eo hắn, bắt đầu điên cuồng đưa đẩy, giống như một con dã thú thời nguyên thủy: “A ưm ưm a ha… A…”

Vật nhỏ trong ngực đã không còn sức kêu… Diễn đàn Vietwriter.vn

Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước đáng sợ tương ứng với âm thanh giao hợp của hai người, cũng như tiếng thở hổn hển và tiếng gầm nhẹ của nam nhân…

“A… Cục cưng… Sắp rồi… a… Nàng kẹp ta chặt quá… Bên trong đang liều mạng cắn ta… A ưm… Cục cưng chờ ta… Chờ ta cùng nhau… Muốn bắn cho nàng… A ưm…”

“Ha a…” Trừ việc mở miệng hít thở thì Thi Mặc Nhi không rảnh làm việc khác.

“Muốn bắn… Cùng nhau… Bé cưng… Cùng nhau…Úc A a a…Bắn cho nàng… Bắn hết vào… Bảo bối… A…” Ra vào không ngừng mấy trăm lần cuối cùng cũng xâm nhập đến tử cung rồi dừng lại, thả lỏng eo, bắn toàn bộ tinh dịch vào sâu trong hoa tâm.

“Ha… Ha…” Tiểu gia hỏa trong ngực không khỏi co rút, run lên. Trong cơn cao trào còn sót lại, Lăng Hoàng từ từ đưa đẩy, đẩy ái dịch của hai người đi vào sâu bên trong.

Nghĩ đêm đã khuya, không thể làm vật nhỏ quá mệt mỏi, nhưng ngay khi dương vật vừa rút ra, mang theo tinh dịch và mật dịch chảy xuống, dòng nước rửa con sò vốn đã sưng to đến lấp lánh…

Lăng Hoàng lại cảm thấy dưới thân nóng lên, hắn lật ngược vật nhỏ lại, lại tiến vào miệng huyệt, ham muốn một lúc. Mãi cho đến khi nước trong bồn tắm nguội dần, hắn mới miễn cưỡng lau người cho tiểu gia hỏa rồi bế nàng về phòng.

Vật nhỏ đều không thèm để ý, gối đầu đi vào giấc mộng.




Hôm sau.

Nàng lại ngủ đến trưa… Dưới ánh mắt trêu chọc của mọi người, nàng đến đại sảnh ăn cơm.

Vân Thiếu đã chuẩn bị xe ngựa và các đồ cần thiết dừng ở trước của Thi gia.

Nhập hạ.

Như mọi năm, Lăng nhị thiếu gia sẽ đến Vân Sơn tránh nóng, lần này còn mang theo tiểu nương tử đi cùng.

Chỉ là năm nay Lăng phủ rất khác…

Việc kinh doanh của Lăng phủ xuống dốc không phanh, thậm chí Lăng lão gia buộc phải ra ngoài tìm việc làm ăn, Lăng đại thiếu gia thì bôn ba khắp nơi. Nhị thiếu gia rõ ràng là người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi lại không biết lấy tiền từ đâu, nghe nói hắn du sơn ngoạn thủy, còn mang theo tiểu kiều thê ăn no uống say.

Tri phủ đại nhân của Lăng Thành bị Thái Tử cắt chức, trước khi tân Tri phủ đến nhậm chức, Khâm sai Lý đại nhân sẽ tiếp quản công việc của Lăng Thành.

Cuối hạ, lập thu.

Lăng nhị công tử đưa kiều thê trở về Lăng Thành. Mãi sau mọi người mới biết đầu hạ Lăng nhị công tử đã mua một mảnh đất ở ngoại ô Lăng Thành gần Thi gia xây một phủ mới, sau khi nhập thu trở về, Lăng nhị công tử và kiều thê dọn ra phủ mới.

Thu sang, đông đến là năm tháng sau. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nửa năm qua.

Trong đống lời đồn của Lăng Thành, có một tin đồn thành chủ bí ẩn của Lăng Thành, thật giả khó phân biệt, nhưng mọi người đều cẩn thận, sợ đắc tội với người họ không thể đắc tội của Lăng Thành nhất, nếu đúng như lời đồn, người đó chính là vị công tử ốm yếu trong miệng mọi người lúc trước, Lăng nhị công tử.




Vùng ngoại ô, có rất nhiều người bê mười mấy hai mươi rương đồ ra ra vào vào ở Mặc phủ…

Tòa nhà này là Lăng nhị công tử mua làm quà cho tiểu kiều thê, đèn lồng trước của đều mang tên nàng, vì để phân chia nên người ngoài đều gọi đây là Mặc phủ. Mọi người đều tự hỏi tiểu chưởng quầy của Thi gia không biết đã bỏ bùa gì khiến Lăng nhị công tử si mê như vậy.

Thi Mặc Nhi mới đưa đồ ăn đến phòng khách, hôm nay là sinh nhật của nàng, nàng mời cha mẹ đến ăn cơm tối, nghe thấy tiếng ồn ở sảnh trước của phủ.

Vừa đi ra nàng đã thấy cha mẹ, Lưu thúc thúc và Lưu a di đã tới, vây quanh trước một đống rương nhìn ngó.

“Đây là cái gì?”

Thấy tiểu nha đầu bước ra, Thi phu nhân nói: “Vừa định hỏi con, có một nhóm người nâng một đống rương đặt ở đây liền rời đi. Cô gia đâu rồi?”

Thi Mặc Nhi quay đầu lại, thấy phu quân từ phòng khách đi ra: “Là đồ con đặt.”

“Nhiều như vậy, là cái gì?” Thi Mặc Nhi tò mò.

“Lễ vật của nàng.” Lăng Hoàng ôm tiểu gia hỏa, cười đáp.

Thi phu nhân và Thi lão gia vừa nghe, lại nhìn một đống rương xếp thành núi ở tiền viện… Lễ vật nhiều như vậy… Lời đồ cô gia nhà họ sủng thê cũng không quá đi.

“Cô gia… Này… Có bao nhiêu rương…” Lưu a di không nhịn được hỏi.

“Hai mươi rương…” Lăng Hoàng đáp.

Tiểu gia hỏa trong ngực đông cứng.

Thi Mặc Nhi, qua giao thừa nàng sẽ hai mươi, lúc đầu bà mối cười nhạo nói nàng lớn tuổi, không gả được đâu.

Hiện giờ.

Bà mối kia đã không còn ở Lăng Thành nữa.

“Nương tử nói, trong nhà có quy củ, lễ vật trong ngày sinh nhật đều do nửa kia tặng. Cha mẹ, có phải không!” Hiện giờ, Lăng Hoàng đã gọi nhạc phụ nhạc mẫu là cha mẹ.

Thi phu nhân cười ra tiếng, nha đầu nhà mình cuối cùng cũng gặp được người có thể chuẩn bị quà sinh nhật cho mình. Nàng không còn là một tiểu nữ hâm mộ cha mẹ mình trong ngày sinh nhật họ nữa.
Thi Mặc Nhi dựa lưng vào ngực phu quân, nước mắt trong mắt đã không kìm được, nghẹn ngào nói: “Còn một thứ nữa.” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Hả?”

“Ta có một món quà nữa ở đây.”

Lăng Hoàng sững sờ, khi đối diện vớ đôi mắt ngấn nước đó, hắn lập tức hiểu ra.

Sao hắn không hiểu được, dạo này cơ thể tiểu gia hỏa càng ngày càng đầy đặn, ham ăn, ham chơi và ham ngủ.

Năm sau,

Trong nhà sẽ rất náo nhiệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom