• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Phong Bì Đỏ Ngày Âm Hôn (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

Tôi ngẩn người.

Cẩu tử vẫn tiếp tục nói không ngừng: “Chị treo cổ tự sát là do bản thân chị ngu ngốc, hà cớ gì lại kéo em vào!”

Tôi nhịn không được, mắng: “Vậy là kéo mày vào rồi sao? Con mẹ nó rõ ràng là mày kéo tao vào thì có, cho dù Tiểu Liên sinh vào ngày âm giờ âm tháng âm thì sao? Cho dù cô ấy tự sát thì sao? Ai nói cô ấy sẽ biến thành quỷ dữ? Cô ấy là một cô gái lương thiện biết bao, vậy mà các người lại đối xử với cô ấy thế nào? Xem cô ấy như một món hàng? Dựa vào đâu cô ấy phải gả đi để đổi lấy một cô vợ cho mày? Mày đường đường là một đứa con trai có tay có chân khoẻ mạnh, không thể tự mình kiếm tiền sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn

Cẩu tử cũng nổi điên rồi, nhảy dựng lên mắng tôi: “Anh no đủ rồi nên đâu biết được người khác đói thế nào? Cả làng này chỉ có mình nhà họ Vương của anh là có chút tiền, cả trường học chỉ có anh là nhất, anh vẽ gì? Phô diễn phong cách tài hoa gì? Chính anh làm chị tôi và Trương Linh Linh lỡ dở anh có biết không? Phải, Cẩu tử tôi không có tài cán gì, thế thì đã sao? Cả đời tôi phải sống như một tên lưu manh mới phải sao? Hoàng Tiểu Liên là chị ruột của tôi, chị ấy hi sinh cho tôi một chút không phải là điều hiển nhiên à? Chị ấy có thể để đời sau của mình mang họ Hoàng không?”

Cẩu tử càng nói càng tức giận, giọng cũng càng lúc càng lớn: “Chị ấy thì thế nào? Chị ấy tự sát rồi! Người nhà của Trần Nhị Cương có thể không đến đòi tiền nữa sao? Tôi đem toàn bộ tiền cho nhà Thuý Hoa rồi! Tôi lấy đâu ra tiền nữa! Nếu như người lớn trong nhà không tổ chức âm hôn, Trần Nhị Cương có thể không sợ sẽ liên luỵ tới mình ư? Ông ta sẽ chịu để yên sao? Gia đình chúng tôi thấp cổ bé họng, có thể làm được gì ông ta chứ?”

Hoàng Tiểu Liên lập tức xuất hiện trước mặt Cẩu tử, dùng chiếc khăn đỏ trong tay cô ấy quấn chặt lấy cổ cậu ta.

“Đủ rồi, em có thể câm miệng được rồi.”

Tức thì Cẩu tử liền bị siết đến ngạt thở, hai mắt trợn tròng lên, chân đạp lung tung.

Nhưng vô ích, cậu ta căn bản không thể thoát được. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi trơ mắt nhìn chiếc khăn đỏ ấy siết chặt lấy cổ Cẩu tử, sau đó cậu ấy bị nhấc bổng lên, treo trên xà nhà dưới mái hiên.

Tất cả đều rất rõ ràng.

Lòng tôi trào dâng một nỗi xót thương vô hạn.

Quả thực Hoàng Tiểu Liên là một người rất đáng thương, cô ấy chẳng làm gì sai cả, nhưng lại bị đối xử bất công, thế là cô ấy bèn chọn lấy cái chết để phản kháng.

Hiện tại cô ấy đã biến thành quỷ dữ, sự cố chấp của cô ấy đã không còn là báo thù nữa, mà là toàn tâm toàn ý đặt tâm tư lên người tôi. Câu đầu tiên cô ấy nói khi gặp lại tôi là hỏi tôi còn vẽ tranh nữa không, tôi nên nhìn ra manh mối này mới phải.

Tôi thở dài, nói: “Tiểu Liên, mình đổi ý rồi, mình nguyện ý hoàn thành lễ âm hôn này với cậu.”

-----------

Trong phòng tân hôn treo một tấm màn che màu đỏ, ánh nến lập loè.

Ở góc tường bày bảng vẽ, bút chì và một bức chân dung được vẽ trên nửa tờ giấy A4, người trong tranh là Trương Linh Linh.

Trên bàn còn đặt thêm một cây gậy như ý----làm bằng giấy.

Mặc kệ là chất liệu gì, có thể nhấc khăn trùm đầu xuống là đủ rồi.

Tôi run rẩy cầm lấy gậy như ý bằng giấy vàng kia lên, nhấc khăn trùm đầu của Tiểu Liên xuống.

Lần này, tôi không nhắm mắt.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của tôi chính là, Hoàng Tiểu Liên trước mắt tôi không còn mang bộ dạng đáng sợ như ma treo cổ lúc trước nữa, cô ấy giống như Trương Linh Linh vậy, đã khôi phục được dáng vẻ nên có của mình. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi hiểu ra rồi.

Quỷ theo ý người, lúc tôi cho rằng Trương Linh Linh là ma, cô ấy sẽ mang dáng vẻ đáng sợ của người treo cổ. Nhưng khi tôi nghĩ rằng cô ấy tâm địa lương thiện, tự khắc Trương Linh Linh sẽ lại mang dáng vẻ bình thường của người còn sống.

Bây giờ, tôi nhìn thấy sự đáng thương và bất lực của Hoàng Tiểu Liên, đương nhiên cô ấy trong mắt tôi cũng trở lại dáng vẻ bình thường lúc xưa.

Hoàng Tiểu Liên chớp đôi mắt lấp lánh nhìn tôi: “Chồng à, nhanh đi thôi. Muộn chút nữa là trời sáng luôn đấy.”

Tôi muốn hoá giải chấp nhiệm của cô ấy, chỉ cần hoá giải được nó, tôi cũng có thể sống tiếp.

“Tiểu Liên, mọi chuyện đều đã qua rồi, bọn họ cũng đã chịu báo ứng, mình hứa với cậu sẽ chôn cất cậu đàng hoàng, cậu xem như vậy có được không?”

Hoàng Tiểu Liên lắc đầu nói: “Không được, mình đã thua Trương Linh Linh rồi. Nếu như không thể lật ngược tình thế, mình sẽ không bao giờ buông được tảng đá trong lòng xuống.”

Tôi thở dài: “Thế nhưng cô ấy cũng đã bị cậu treo cổ chết rồi, cậu còn có gì không thể an tâm chứ?”

“Cô ấy không phải bị mình ép chết.” Hoàng Tiểu Liên lắc đầu, “Sau khi cậu lên đại học, năm thứ hai cô ấy bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, cha cô ấy thấy con gái mình sắp chết bèn sắp đặt cho cô ấy một hôn sự, nhằm lấy của nhà người ta một trăm năm mươi đồng tiền sính lễ.”

Hả?

“Trương Linh Linh cũng rất cứng rắn, cô ấy nói, cho dù chết cũng sẽ không để cho người khác xem mình như món hàng. Sau đó cô ấy đã treo cổ tự sát.”

Hả?

Chẳng trách lúc tôi muốn dẫn theo Trương Linh Linh cùng bỏ chạy, cô ấy nói bản thân đã ở đây quá lâu rồi, không đi được nữa, hoá ra là có ý này. Diễn đàn Vietwriter.vn

Không ngờ được là, vài năm sau vận mệnh tương tự lại rơi lên người Hoàng Tiểu Liên, cô ấy cũng treo cổ tự sát bằng một chiếc khăn màu đỏ, rõ ràng ngay cả chuyện này cô ấy cũng muốn tranh với Trương Linh Linh.

Nếu chấp niệm của cô ấy chính là việc tôi đã chọn lựa Trương Linh Linh, vậy tôi chỉ cần hoá giải chuyện này là được rồi. Nhưng vấn đề là, cô ấy đã chết rồi, tôi làm sao có thể hoá giải được đây?

Đợi đã, đợi đã, hình như Trương Linh Linh đã từng nhắc nhở tôi, nói tôi đối với cô ấy thế nào thì cứ đối với Hoàng Tiểu Liên như vậy, nhưng tôi đã làm gì với Trương Linh Linh bao giờ, ngoại trừ việc hồi cấp ba tôi từng vẽ tranh cho cô ấy, phải rồi, là vẽ tranh!

Tôi từng vẽ tranh cho Trương Linh Linh, nhưng lại chưa từng vẽ cho Hoàng Tiểu Liên.

“Tiểu Liên, cậu còn nhớ lúc nãy khi mình đến rước dâu, cậu đã bảo mình vẽ tranh cho cậu không? Sẵn tiện bây giờ vẫn còn thời gian, mình tranh thủ vẽ cho cậu một bức nhé, không thì cậu sẽ thua Trương Linh Linh mất.”

Vừa nghe tôi nhắc đến chuyện này, cô ấy quả nhiên chịu cười rồi.

Hoàng Tiểu Liên vỗ tay nói: “Được, cậu phải vẽ mình đẹp một chút đấy nhé!”

Tôi bật người ngồi dậy, đi đến chỗ bảng vẽ, cầm bút chì lên.

Nhưng có thể do quá kích động, tôi không chú ý lại đá vào một chân trên giá vẽ, bảng vẽ cũng theo đó rơi xuống đất tạo ra một tiếng vang không lớn cũng không nhỏ.

Một nửa tờ giấy A4 kẹp vào bảng vẽ cũng theo đó mà rơi xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn

Tôi lập tức sững người!

Nếu để Hoàng Tiểu Liên nhìn thấy bức tranh tôi đã vẽ cho Trương Linh Linh, cô ấy có thể không nổi sát tâm giết người ư?

Đúng thật là sợ cái gì thì cái đó tới, ánh mắt của Hoàng Tiểu Liên đang dán chặt vào bức tranh kia.

Tôi vốn nghĩ rằng mình tiêu đời rồi.

Nào ngờ, cô ấy đột nhiên mỉm cười nói: “Tiểu Phi, cảm ơn cậu. Thanh xuân của mình không hề lãng phí.”

Tiếng cười của Trương Linh Linh từ bên ngoài cửa sổ vọng vào: “Các người ở đây tán tỉnh nhau, quên mất còn có người đang nghe được sao? Đồ ngốc Vương Tiểu Phi, bây giờ anh đã hiểu tại sao em lại nói là anh đề nghị chia tay trước chưa?”

Tôi nhặt bức tranh lên, nhìn thật kĩ.

Sau đó tôi cũng bật cười theo.

Tôi nhớ ra rồi, khoảng thời gian học cấp hai, cấp ba, tôi, Hoàng Tiểu Liên và Trương Linh Linh lúc nào cũng như hình với bóng không rời. Chúng tôi cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau đến căn tin ăn, thậm chí bài tập của họ cũng là do tôi phụ đạo cho ở nhà tôi.

Bức tranh này, vẽ gương mặt của Trương Linh Linh, nhưng đôi mắt và nốt ruồi lệ dưới khoé mắt, rõ ràng là của Hoàng Tiểu Liên.

Tôi đã mất bảy tám năm mới phát hiện ra điều này, nhưng bọn họ là con gái, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã nhìn ra vấn đề rồi.

Hoàng Tiểu Liên nói: “Linh Linh, tôi không hề thua cô, mau vào đây đi, để Vương Tiểu Phi cùng vẽ một bức tranh cho hai chúng ta.”

---------

Lúc mặt trời sắp lặn xuống núi, tôi giật mình mở mắt ra.

Mọi thứ trong nhà vẫn như bình thường, cửa cũng được khoá chặt.

Là một giấc mơ sao?

Tôi cúi đầu, nhìn thấy trong tay mình đang cầm một bức chân dung có cả Hoàng Tiểu Liên và Trương Linh Linh trong đó.

Tôi phải đi thăm cô ấy.

Nơi chôn cất trong thành phố sớm đã được đổi thành nghĩa trang từ lâu, nhưng ở vùng núi như quê chúng tôi, người chết vẫn được chôn rải rác trên núi.

Ở đó có bốn ngôi mộ mới được đặt cạnh nhau.

Một ngôi mộ là của ông bà nội Tiểu Liên, hai ngôi mộ tiếp theo là của cha và mẹ cô ấy, ngôi mộ cuối cùng là của riêng Cẩu tử. Diễn đàn Vietwriter.vn

Mộ của Hoàng Tiểu Liên lại nằm ở tít bên trên, không biết người trong làng cố ý hay vô tình, mà mộ của cô ấy lại được đặt bên cạnh ngôi mộ mọc đầy cỏ dại của Trương Linh Linh, trên bia mộ có khắc tên cô ấy.

“Hi vọng họ sẽ nhận được nó.”

Tôi lấy bật lửa ra, châm lửa đốt bức chân dung kia.

Hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom