Full PHỒN HOA TỰ CẨM (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 72: Phồn hoa tự cẩm.

Nắng ban mai gõ cửa, Nhược Cẩm chỉ cảm thấy trên người một mảnh ấm áp, không biết có ai phủ thêm áo ấm cho nàng từ lúc nào. Mở mắt, Mộ Thanh an tĩnh mê man trên giường đã không thấy.



“Mộ Thanh!”. Kinh hoàng đứng dậy, Nhược Cẩm trong lòng bất an, vội vã mở cửa, hoảng loạn chạy đi tìm Mộ Thanh.



“Chào buổi sáng đại tiểu thư, ngươi sao vậy?”. Mẹ nương xa xa nhìn thấy Nhược Cẩm ngó nghiêng xung quanh, khẩn trương mở miệng hỏi.



“Mộ Thanh, Mộ Thanh mất tích rồi!”. Nhược Cẩm tâm loạn như ma.



Mẹ nuôi nhưng lại thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra vẫn là nha đầu kia làm tiểu thư khổ sở, xem ra lão nương hôm nay phải băm nát nàng ra mới được!”.



Nhược Cẩm thân thể chấn động, nắm chặt tay mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, ngươi biết Mộ Thanh ở đâu?”.



“Không chỉ có vậy, sáng sớm đã thấy nàng mặt mày tái nhợt, lượn lờ quanh đạo quán, ta còn tưởng là gặp ma!”. Nói xong mẹ nuôi chỉ ra phía cửa: “Mới vừa đi từ chỗ kia ra…”.



“Tốt, ta đi tìm nàng!”. Nhược Cẩm hoảng hốt chạy đi.



“Tiểu thư!”. Mẹ nuôi gọi với theo, thế nhưng Nhược Cẩm đã biến mất từ lâu: “Kỳ thực nàng ở…”.



“Kệ bọn chúng đi…”. Trong tay lần tràng hạt, lão phu nhân cười nhìn mẹ nuôi: “Chúng ta còn nhiều việc cần làm”.



“Ý của phu nhân là?”.



“Đương nhiên là trang hoàng lại nơi đây, chuẩn bị đám cưới”.



“Không sai, cũng không thể để đại tiểu thư không có danh phận”. Mẹ nuôi thở hồng hộc nói xong: “Ta đi căn dặn bọn gia tướng, mau chóng bố trí hỉ đường, hôm nay thành thân luôn”.



“Được…”. Lão phu nhân cười ấm áp, chắp tay trước ngực, khẽ niệm: “A Di Đà Phật, Thanh nhi, lần này mẹ hoang đường cùng ngươi”.



Hoa sen trong hồ nở rộ, thanh nhã đập vào mắt.



Nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy, phản chiếu một người trong lòng ôm đầy hoa.



Bên ngoài hồ, trăm hoa đua sắc nở rộ sặc sỡ, chỉ cần hít một hơi thật sâu, cả lồng ngực đều là mùi hương say lòng người.



Khẽ cười, Mộ Thanh xoay người lại, trong mắt ánh lên hình bóng Nhược Cẩm: “Nương tử, sao không ngủ thêm chút nữa?”.



“Ta không thích ngủ!”. Nhược Cẩm tức giận, trong mắt có một mảnh mất mát không hiểu vì sao: “Duyên Lăng Mộ Thanh, đồ đáng ghét”.



“Ừ”. Mộ Thanh gật đầu, tràn đầy áy náy.



“Ngựa hư! Lại làm ta khóc!”. Nhược Cẩm chậm rãi tiến lại gần, mắt có chút ấm áp.



“Ừ”. Mộ Thanh tiếp tục gật đầu.



“Ngươi có biết vừa tỉnh lại không thấy ngươi, ta lo lắng thế nào không?”. Nhược Cẩm lại gần trong gang tấc, trong mắt nửa vui nửa giận.



“Ừ”. Mộ Thanh nhẹ đáp.



Nhíu mày, Nhược Cẩm tức giận đấm Mộ Thanh: “Tỉnh lại sau năm năm hôn mê, ngươi biến thành đầu gỗ rồi!”. Chẳng lẽ Uyển Hề kê thuốc quá liều, ảnh hưởng đến não Mộ Thanh?. Đau lòng vươn tay vuốt mặt Mộ Thanh, nhưng chợt thấy Mộ Thanh trong mắt vừa lóe một tia gian ý.



Phát hiện trúng kế, Nhược Cẩm muốn rút tay nhưng đã bị Mộ Thanh nắm chặt: “Ngươi! Ngươi gạt ta!”.



Hoa trong lòng rơi lả tả, Mộ Thanh thương tiếc hôn lên tay nàng, dán tại ngực mình: “Ta vốn chỉ là muốn ra ngoài hái thật nhiều hoa, muốn ngươi vừa tỉnh lại là thấy thật nhiều hoa. Thế nhưng hiện tại ta phát hiện, nhiều hoa đẹp thế nào đi nữa cũng không đẹp bằng ngươi…”. Cười thâm tình, chăm chú ôm Nhược Cẩm vào lòng: “Ta muốn nghe ngươi nói, ta sợ ta vẫn ở trong mộng, chưa tỉnh…”.



“Ngươi…”. Nhược Cẩm muốn thoát khỏi vòng tay Mộ Thanh: “Ngươi hại ta thương tâm lâu như vậy, tưởng nói mấy câu như thế là xong ư?”.



“Đương nhiên là không đủ…”.



“Duyên Lăng Mộ Thanh, ta ghét ngươi!”.



“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta yêu ngươi”.



“Ngươi!”. Hung hăng đẩy Mộ Thanh ra, không chú ý phía sau nàng dĩ nhiên là hồ sen, Mộ Thanh lùi sau mấy bước ngã xuống hồ, nước bắn tung tóe.



“Ha ha, xem ngươi còn dám chọc ta buồn nữa không?”. Nhược Cẩm cười sảng khoái.



Ngơ ngác nhìn Nhược Cẩm, Mộ Thanh khẽ mở miệng: “Sau này không dám làm nương tử khổ sở, nếu tái phạm, nương tử cứ một kiếm giết chết ta!”.



“Đang yên đang lành lại nói ngu!”. Nhíu mày tiến lên bịt miệng Mộ Thanh, Nhược Cẩm lắc đầu mãnh liệt: “Ngươi nghĩ ta sẽ chờ ngươi thêm năm năm nữa ư? Nếu ngươi lại xảy ra chuyện, ta sẽ không đợi ngươi nữa mà rời khỏi đây tìm ngựa mới…”.



“Ùm!”.



Chưa đợi Nhược Cẩm phản ứng, Mộ Thanh đã kéo Nhược Cẩm ngã xuống hồ.



Nước hồ lành lạnh ngập tới ngực, Nhược Cẩm cả người ướt đẫm kéo tay Mộ Thanh hung hăng cắn một cái: “Quá đáng! Dám kéo cả ta xuống!”.



“Ta còn muốn quá đáng hơn nữa”. Mộ Thanh cười gian, mặc cho Nhược Cẩm cắn, lặng yên tiến lại gần, thì thầm bên tai: “Nương tử…”.



Ánh mắt sáng rực khiến Nhược Cẩm ngẩn ra, tim bỗng nhiên đập loạn.



Mộ Thanh vừa muốn hôn đã bị Nhược Cẩm mỉm cười chặn lại: “Ta còn chưa nghĩ kỹ xem có muốn cùng ngươi cả đời không”.



“Nương tử…”. Dịu dàng gọi, Mộ Thanh mãnh liệt lắc đầu, cười vô cùng ấm áp: “Nếu ngươi không muốn ta nói, ta sẽ… ta sẽ…”.



“Ngươi sẽ làm gì?”. Nhìn thẳng vào mắt Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười khiêu khích.



“Sẽ… sẽ không phụ giờ khắc này… ha ha…”. Mộ Thanh bỗng nhiên bế Nhược Cẩm lên, cười mang theo vài phần thương tiếc: “Mấy năm qua, ta khiến ngươi khổ bao nhiêu sẽ trả lại bấy nhiêu, nếu như…”.



Mộ Thanh còn chưa nói xong, Nhược Cẩm đã chăm chú hôn nàng.



“Nhược…. Cẩm…”.



“Ngươi lại… thành đầu gỗ rồi… phải không?”.



Nhìn nhau cười, đôi môi triền miên bỗng dừng lại, Mộ Thanh nghiêm túc nhìn Nhược Cẩm: “Nhược Cẩm, chúng ta đời đời kiếp kiếp cũng không chia lìa có được không?”.



“Đây là ngươi cam tâm tình nguyện hứa với ta ư?”. Nhiệt lệ cùng rơi, Nhược Cẩm ngửa đầu khẽ hỏi.



“Thành tâm thành ý, đời đời kiếp kiếp, ta là của ngươi…”.



“Ha ha…”. Nước mắt vui mừng chảy xuống, Nhược Cẩm gắt gao ôm lấy cổ Mộ Thanh.



“Ngươi có nguyện hứa với ta đời đời kiếp kiếp không?”.



“Ngươi nói xem?”. Nhược Cẩm cười thản nhiên, lời này ngươi có biết ta đợi đã lâu lắm rồi không?.



“Không muốn cũng phải hứa!”. Bá đạo mở miệng, Mộ Thanh cởi áo của nàng.



“Ở đây… ở đây là…”. Nhược Cẩm hoảng hốt, mặt đầy e thẹn.



“Toàn tâm toàn ý, ta chỉ muốn đời đời kiếp kiếp làm Thanh lang của ngươi…”. Bờ môi nóng rực của Mộ Thanh lần thứ hai hôn xuống.



Sen trắng rung rinh, vây quanh thân ảnh hai người.



Giữa chốn núi non hoa nở rộ, tình ý dào dạt mang theo chút rung động, bập bềnh lan tỏa.



Phồn hoa tự cẩm, lần này mười ngón tương khấu, vĩnh viễn chẳng phân ly…



-------------------HOÀN-----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

CHỐN PHỒN HOA CÓ NGƯỜI
  • Trương Nhược Dư
DẠO BƯỚC PHỒN HOA
  • Đang cập nhật..
Chương 355
HẢI THƯỢNG PHỒN HOA
  • Phỉ Ngã Tư Tồn
Quyển 5 -...
Showbiz phồn hoa
  • 5.00 star(s)
  • Quan Khiết
Phồn Giản
  • Quân Ước
Chương 61...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom