• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông xã tổng tài muốn tái hôn (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
CHƯƠNG 50: TÔI CẢM KÍCH VÌ ANH ĐÃ QUAY LẠI(5)
Cố Uyên về đến nhà thì dì Lý đang làm cơm trưa
“Mợ chủ, mợ về rồi ạ, nghỉ ngơi trước đã, cơm nước sẽ xong ngay đây.”
Hôm nay là thứ bảy, cho nên Tô Ngọc Kỳ cũng có mặt.
Bây giờ chắc là đang ở phòng làm việc
Cô không nói cho dì Lý biết là cô đến bệnh viện tút chỉ, nếu mà để dì Lý biết thì chắc chắn là bà cụ Tô cũng biết ngay, như vậy liền ép Tô Ngọc Kỳ phải đi với cô.
Quan hệ hiện nay của cô và Tô Ngọc Kỳ trực tiếp mà nói
Quá tồi tệ rồilụ
“Mợ chủ, tôi có làm chút bánh ngọt, mợ bưng lên cho cậu chủ nếm thử đi ạ.” Dì Lý nói rồi nhét đĩa bánh ngọt vào tay cô.
Mùi ngọt của bánh sữa tràn ngập trong không khí.
Cố Uyên biết, dì Lý là vì muốn tốt cho cô mới thế, muốn tạo cơ hội tiếp xúc cho cô và Tô Ngọc Kỳ mà thôi.
Cố Uyên bưng bánh ngọt lên lầu, đứng trước của phòng làm việc, cô do dự một chốc sau đó mới gõ cửa, bên trong không vang lên âm thanh nào cả.
Cố Uyên đứng trước cửa, đứng được vài phút mới lấy dung khí đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc chẳng có ai cả.
Cô bỗng nhiên có cảm giác thanh thản lạ.
Bước vào trong, đặt bánh xuống bàn.
Cô rất sợ, sợ sự trầm mặc và lạnh lùng trong ánh mắt của anh.
Như thế còn khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Sự lạnh lùng đó phảng phất như có thể khiến máu toàn thân cô đông cứng lại.
Cố Uyên đang chuẩn bị rời khỏi thì tầm mắt nhìn thấy một hộp giấy màu đỏ để trên bàn, cô chầm chậm vươn tay mở hộp giấy ra, lấy ra thứ đồ đặt trong hộp.
là một chiếc hoa tai
Kiểu dáng rất bình thường.
Cô nhìn chiếc bông tai mà toàn thân ngây người.
Sau chiếc bông có khắc một chữ mơ hồ, chữ được khắc cũng không lớn, lại không dùng lực nên mơ hồ, không tỉ mỉ nhìn thì có thể cho là vết hằn bình thường mà thôi.
Nhưng Cố Uyên lại nhìn rõ ràng.
Tuy chiếc bông tai rất bình thường, tiệm trang sức có rất nhiều mẫu giống nhau như vậy, nhưng cô có thể nói, chiếc bông tai này chính là chiếc mình đã đánh mất vào bốn năm trước
vì phía trên đó khắc một chữ U
Uyên
Rất nông, thêm vòa đó chất lượng chiếc bông lại kém, nên ngoài người khắc chữ ra thì cơ bản không ai có thể phát hiện ra được.
Người đó là cô…
Bốn năm trước, chiếc bông này bị đánh mất, không ngờ vậy mà lại mất trong đêm đó.
Bị Tô Ngọc Kỳ nhặt được.
Giọng người đàn ông truyền tới, mang theo sự phẫn nộ vô cùng: “Cô đang làm gì!”
Cố Uyên bị dọa nhảy dựng một cái, chiếc bông tai trong tay cũng rơi xuống đất.
Cố cúi người định nhặt lên thì Tô Ngọc Kỳ đã bước nhanh tới, nhặt chiếc bông tai này lên nhanh hơn cô rồi nắm trong tay, đáy mắt anh u ám thêm vài phần.
Lại nhuộm đầy nộ khí
“Lưu Thanh Vũ, tôi đã đủ nhẫn nại với cô rồi, đừng có được nước lại muốn lấn tới.”
Cố Uyên chầm chậm mở miệng: “Chiếc bông tai này..là..”
“Không liên quan gì cô.” Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng cắt ngang lời cô, ngón tay chỉ ra phía cửa: “cút khỏi đây cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Cố Uyên bước về trước vài bước.
Sau đó quay đầu quay người lại, dường như muốn biết được một đáp án: “đây là chiếc bông tai, đối với anh mà nó, rất quan trọng đúng không?”
“Cút!!” sự tức giận vừa được áp chế lại nổi lên: “cút ra ngoài cho tôi, quan trọng hay không, không liên quan gì cô.”
Cố Uyên bước ra cửa, khi cô xoay người đóng cửa lạI, thì thấy đôi mắt ấm áp của người đàn ông nhìn chiếc hoa tai để vào hộp giấy.
Cố Uyên nắm chặt nắm cửa, cô mở miệng muốn nói lại thôi
Ăn xong bữa trưa
Nghỉ trưa xong, Cố Uyên đến vườn hoa cắt tỉa hoa lá, dì Lý đang ở cùng Cố Uyên, nhà kính trồng hoa ấm áp như mùa xuân, Cố Uyên cầm lấy xái xẻng xới đất nhẹ cho hoa.
Dì Lý nói choc k rất nhiều việc lúc nhỏ của Tô Ngọc Kỳ
Cùng với rất nhiều việc của nhà họ Tô.
ở nhà họ Tô, chỉ gặp được ông bà cụ Tô, lại không thấy ai khác nữa, nhưng Tô Ngọc Kỳ lại là cậu ba trong nhà.
Qua miệng dì Lý, Cố Uyên mới biết được.
bà cụ Tô sinh được hai trai một gái
Con trai lớn là Tô Lập Quốc chính là ba của Tô Ngọc Kỳ, đã qua đời trong một vụ tai nạn cùng với mẹ Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ còn có một người anh, cùng đã ra đi trong một vụ tai nạn xe.
Con trai thứ hai của nhà họ Tô không có dã tâm nào, đã di dân ra nước ngoài cùng vợ con, chỉ có cuối năm mới về nhà.
mà đại tiểu thư của nhà họ Tô, con gái bà cụ Tô theo họ Lục của bà cụ Tô, gọi là Lục Biệt Lam, Lục Biệt Lam sinh được một cô con gái là tiểu công chúa nhà họ Tô, những mười mấy năm trước thì bị bắt cóc, nghe nói đã bị giết con tin.
Lục Biệt Lam đau lòng tuyệt vòng, đã nhận nước một đứa con gái tên là Tô Vân Thư từ cô nhi viện, nhưng từ đó về sau thì tinh thần chịu đả kích, luôn điều dưỡng trong một nông trang xinh đẹp ở nước ngoài.
Cố Uyên im lặng lắng nghe
Giọng dì lý rất trầm
“Hôm đó, tôi còn nhớ năm đó là năm thứ nhất tối đến nhà họ Tô làm công, cậu chủ nhỏ mới 14 tuổi, hôm ấy cậu chủ lớn và cậu ba còn có ông bà chủ vốn là nghỉ ngơi trong nhà họ lớn Tô, cậu ba muốn quay về nhà, do ngày hôm sau có bài kiểm tra, cậu ấy muốn quay về để ôn bài, ông Tô liền lái xe mang mợ Tô và cậu cả và cậu ba về.”
Dì Lý nói đến đây thì ngừng lại
Trong lòng Cố Uyên chợt đau
Cô đã đoán được.
Cô bất giác nắm chặt nắm đấm, dì Lý nói được chuyện trước đây, đôi mắt cũng đã ươn ướt, lại thở dài nặng nề: “vụ tai nạn xe đó, ngài Tô và mợ Tô, và cậu cả, đều không còn nữa rồi…toàn bộ đầu xe bị nát bấy, ngài Tô và cậu cả không còn thở ngay hiện trường, mợ Tô thì ôm chặt bảo vệ cậu ba, cậu ba phải ở trong phòng bệnh giám sát nửa năm mới sống tiếp được.”
“Sau khi tỉnh lại, cậu ba luôn không nói lời nào, cậu ấy luôn tự trách mình, đem vụ tai nạn xe đã cướp mất tình mạng của người thân, toàn bộ trách nhiệm đều giội lên người mình.”
dì Lý nói: “bởi vì lúc nhớ cậu ba trải qua nhiều chuyện đau lòng đến vậy mới dẫn đến tính cậu lạnh lùng, mợ chủ à, nếu có lúc cậu ba nổi giận với mợ, xin mợ bao dung cậu một chút, cậu ấy vốn tốt tính...chỉ là đã chịu đựng quá nhiều.”
Cố Uyên gật đầu, cô vốn biết anh là người tốt từ lâu rồi.
“Dì Lý, dì yên tâm đi, tôi sẽ không giận anh ấy.” Cố Uyên không thể tin nổi, Tô Ngọc Kỳ lại trải qua nhiều đau khổ đến thế, vốn cho là người như anh vốn ở phía trên cao cao tại thượng, khi ấy không biết anh đã đau khổ đến mức nào khi đối mặt cái chết của ba mẹ và anh trai…
Giống như, khi ấy mẹ cô cũng rời bỏ cô vậy.
Lúc đó Cố Uyên chỉ thấy, ban ngày đều là ban đêm, thế giới trở nên một màu đen
Nếu lúc ấy không có Tùng An, cô vốn sẽ không chống đỡ được.
nghĩ đến Tùng An, trong lòng Cố Uyên đau đớn
Tùng An còn đang oán hận cô
dì Lý nói rất nhiều, Cố Uyên chỉ im lặng lắng nghem khi nói đến Tống Ánh San, thì do dự một chút, thấy Cố Uyên mặt mày khác lạ mới mở miệng: “cô Tống Ánh San đó tính kế quá sâu, luôn muốn gả vào nhà họ Tô.”
Cố Uyên nhìn đóa hoa tươi đẹp trong phòng, cười nhàn nhạt: “anh ấy thích Tống Ánh San như thế, bà nội vì sao khong đồng ý, nếu cưới Tống Ánh San thì có lẽ anh ấy sẽ không thấy không vui như bây giờ.”
Cố Uyên cảm thấy bà cụ Tô không phải là người có tư tưởng cổ hủ như vậy, nếu không nhà họ Lưu chỉ là nhà giàu mới nổI, sao lại có thể gả được cô cho một người cao quý như Tô Ngọc Kỳ chứ
“mợ ba, mợ quá lương thiện.” dì Lý nhìn Cố Uyên: “Tống Ánh San đó á, bốn năm trước chuốc thuốc cậu ba, cậu ba không thích cô ra, chỉ là thấy phải chịu trách nhiệm, cảm thấy có lỗi với Tống Ánh San, cậu ba chỉ là hơi hồ đồ, không nhìn thấu được cô ta thôi.”
Cố Uyên cắn môi nhìn dì Lý: “ý của dì là bốn năm trước đây, ngài Tô và Tống Ánh San …với nhau…”
dì Lý sợ Cố Uyên hiểu lầm: “mợ ba, mợ đừng hiểu lầm, cậu ba là bị Tống Ánh San lừa gạt, người phụ nữ đó dùng thủ đoạn hèn hạ chuốc thuốc cậu chủ.”
Trong đầu Cố Uyên lóe lên một tia sáng, cô đứng hình trong vài giấy mới nắm chặt tay dì Lý, có chút gấp gáp nói: “dì còn nhớ rõ là việc này xảy ra đúng vào lúc bốn năm trước đúng không?”
“việc này à, hình như là vào mùa hè…”dì Lý nhớ lại: “tôi nhớ lúc đó có đi đặt làm sườn xám cho bà chủ…”
Mùa hè
Cố Uyên đứng thẳng người, cô không biết chính mình nói gì với dì Lý nữa chỉ chạy về phòng ngủ, lưng dừa vào cửa phòng.
Cô nghĩ đến cái đêm của bốn năm trước
Lúc ấy cô đầy sợ hãi, kích động, mơ hồ nghe thấy người đàn ông đó hỏi tên cô.
Không phải anh không nhân ra cô
mà là anh nhận nhầm người rồi…
Anh cho là Tống Ánh San là người anh đã ngủ cùng một đêm kia
Chiếc bông tai bị đánh rời đó, anh cho là của Tống Ánh San
Cô cắn chặt môi, môi đỏ như bị cắn bật máu ra, cả người dựa vào cửa, vô lực trượt xuống sàn.
Nếu không còn thân phận như hiện nay, nếu giữa bọn họ không có nhiều hiểu lầm đến vậy, Cố Uyên muốn lập tức đến nói cho anh, cô mới là người cùng anh đêm đó, vào bốn nắm trước.
Cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ mới một năm
Cô giờ là Lưu Thanh Vũ, không phải là Cố Uyên
Giữa bọn họ, cách biệt qua xa
Như bị một gáo nước lạnh đổ vào người, cô tỉnh táo lại
Cô vào nhà tắm rửa mặt mới bước ra.
dì Lý hoi do dự hỏi cô sao thế
Vữa này thấy tinh thần cô khác lạ
Cố Uyên lắc đầu: “không sao, dì không cần lo đâu ạ, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”
“mợ ba à, cậu chủ vừa nói với tôi, tối nay cậu ấy có vài người bạn đến nhà chơi, lát nữa tôi phải đi mua đồ nấu, mợ có gì muốn mua không?”
Cố Uyên chớp mắt: “bạn anh ấy đến nhà.”
“vâng.”
“dì Lý, tôi đi với dì.”
Cố Uyên thấy Tô Ngọc Kỳ ngồi trên so-fa, gọi điện thoại, mắt anh nhìn ấm áp, khỏe môi đầy ý cười.
Cô rất tí thấy anh như vậy
Sự ấm áp này không thuộc về cô
Chỉ thuộc về người phụ nữ gọi là Tống Ánh San
Vận mệnh có lúc thật láo lêu, như cô khi ở vào lúc bất lực nhất lại cô Tinh Tinh ở bên
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có con với người đàn ông này
Chưa hề nghĩ đến lại dùng thân phận xa lạ đến gả cho anh
Cũng chưa nghĩ đến, anh
Lại xem người khác là cô
Anh không nhớ rõ cô, không nhớ rõ người phụ nữ mang tên Cố Uyên.

View attachment 58599View attachment 58600View attachment 58601View attachment 58602View attachment 58603View attachment 58604View attachment 58605View attachment 58606View attachment 58607View attachment 58608View attachment 58609View attachment 58610View attachment 58611View attachment 58612View attachment 58613View attachment 58614View attachment 58615View attachment 58616View attachment 58617View attachment 58618View attachment 58619View attachment 58620View attachment 58621View attachment 58622View attachment 58623View attachment 58624View attachment 58625View attachment 58626View attachment 58627View attachment 58628View attachment 58629View attachment 58630View attachment 58631
 
Advertisement
Last edited:
  • Chương 29

Mà Tô Ngọc Kỳ dường như không thích cách xưng hô này, anh nhìn Mai Lưu Ly, ánh mắt lạnh lùng. Trong lòng Mai Lưu Ly lập tức sợ hãi… Giọng nói có chút run rẩy, “Tổng …Tổng giám đốc Tô..”

Cố Uyên nhìn Mai Lưu Ly, tiếng ‘Anh rể’ ban nãy, cô nghe thấy rất rõ ràng..

Anh rể…

Trong lòng Cố Uyên chậm rãi dấy lên sóng lớn, nhưng lại bị chính mình áp xuống, chuyện người đàn ông này có quan hệ gì với cô gái kia… Không có bất cứ liên quan gì.. Tới mình hết..

Đừng nghĩ nữa, Cố Uyên.

Cứ thôi miên bản thân như vậy, dường như rất có tác dụng. Lúc Cố Uyên ngẩng mặt lên, khoé môi mang theo nụ cười, “Lấy mấy bộ này, đợi một chút nếu không có việc gì thì chúng ta về nhà đi.”

Tô Ngọc Kỳ ‘Ừm’ một tiếng, cũng không để ý tới Mai Lưu Ly, lấy ra một tấm thẻ từ trong ví da, đưa qua.

Ánh mắt dừng lại ở đống quần áo trong túi giấy, phát hiện không có bộ váy màu vàng nhạt đã thấy ban nãy… Anh nhìn nhân viên bán hàng, trầm giọng nói, “Gói cả bộ váy liền áo kia lại.”

Nhân viên bán hàng giật mình…Nhìn về phía Mai Lưu Ly…Chuyện này…

Tô Ngọc Kỳ là nhân vật lăn lộn đã nhiều năm trong giới kinh doanh, sao có thể không hiểu, ánh mắt anh dừng lại trên người Mai Lưu Ly, nhưng không lên tiếng, mà chỉ lạnh lùng quan sát. Đón nhận ánh mắt đánh giá của người có chức vị cao khiến Mai Lưu Ly cảm thấy da dầu tê dại, cô ta chống lại cỗ áp lực này, run run mở miệng, “Tổng giám đốc Tô... Tôi chỉ là cảm thấy bộ váy này đẹp, chứ không biết cô đây thích… Tôi cũng thích… Chị Tống…”

Dường như Mai Lưu Ly muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng, không dám lên tiếng.

Sự lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, không phải cô ta không biết.

Kẻ nào trêu chọc anh, kẻ đó sẽ tiêu đời.

Tai Cố Uyên run lên, ‘Chị Tống’ chẳng lẽ là… Tống Ánh San...

Cô không muốn ở lại đây nữa, nếu đi dạo phố cũng là chuyện vô tâm mà thành, thì không bằng cứ đơn giản nhanh lên một chút rồi trở về, cô nói "Bộ quần áo này em không thích, chúng ta mau thanh toán rồi đi thôi."

Thế nhưng Tô Ngọc Kỳ dường như lại vô cùng để tâm tới bộ quần áo này, "Gói lại."

Nhân viên bán hàng lập tức gật đầu liên tục, "Vâng. Tôi gói lại ngay đây.”

Cố Uyên xách bốn, năm túi lớn đi theo sau lưng Tô Ngọc Kỳ.

Ánh mắt cô dừng lại ở bộ váy liền áo màu vàng nhạt nằm trong túi giấy kia, thật sự không hiểu, chẳng phải chỉ là một cái váy thôi sao?

Người đàn ông này làm sao vậy.

Cứ khăng khăng mua nó.

Sao anh ấy lại để tâm tới bộ váy này như vậy…

Cố Uyên đang đi, đột nhiên chóp mũi đụng phải một bức tường bằng thịt, cô dùng một tay xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên, chưa kịp mở miệng oán trách đã thấy Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh đứng trước mặt mình.

Cố Uyên nhìn gương mặt tuấn tú âm trầm của người đàn ông…

Vội vàng lui về sau mấy bước.

Hình như cô… Không trêu chọc gì anh mà…

Tại sao lại…

Cố Uyên cảm thấy, mấy ngày gần đây, cô đã cẩn thận từng li từng tí, không đạp lên mìn rồi mà?

Thế nhưng sắc mặt người đàn ông sao lại kém như vậy.

Ban nãy ở trong cửa hàng trang phục nữ vẫn còn tốt cơ mà.

Cố Uyên cảm thấy khoảng cách giữa vị trí mình đang đứng và anh cũng đủ an toàn, bèn thử mở miệng, “Anh Tô... Chúng ta…”

Lời còn chưa nói ra.

Đã bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang, “Cô có biết, chính mình đảm đương danh hiệu mợ Tô, mỗi lời nói hành động của cô đều đại diện cho nhà họ Tô, ai cho cô làm tôi mất thể diện như vậy.”

Cố Uyên sững sờ.

Cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, quả nhiên, vẫn là chuyện ở cửa hàng trang phục nữ…

Cô gật đầu trả lời, “Tôi biết rồi.”

Tô Ngọc Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô đã muốn làm mợ Tô, vậy thì hãy làm cho tốt, có chút sai lầm nào, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Anh nhìn bộ quần áo Cố Uyên mặc trên người, trong số ấn tượng không nhiều lắm của anh về cô, dường như mỗi lần ‘Lưu Thanh Vũ’ gặp anh đều mặc loại quần áo phong cách như thế này, trang điểm thoải mái nhẹ nhàn, chưa bao giờ đeo đồ trang sức châu ngọc gì cả, anh nhíu mày lại, “Tôi ngược đãi cô sao, không có quần áo mặc hay thế nào, cả ngày đều mặc cái bộ này.”

Trong tư liệu mà anh tra được, không phải cô thích đống đồ trang sức châu ngọc, quần áo xa xỉ đắt tiền kia sao?

Chẳng lẽ mặc thành bộ dáng đơn giản hiện tại chẳng qua là muốn lạt mềm buộc chặt.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng.

Cố Uyên cúi đầu, nhìn quần áo của mình.

Bộ này không phải rất đẹp sao?

Chẳng lẽ muốn để mình cả ngày đeo vàng bạc châu báu trên người, một bộ dáng ‘Bà đây rất có tiền’ vàng bạc chói lọi sao?

Cố Uyên gật đầu, nói, “Tôi biết rồi.”

Mai Lưu Ly cũng không còn tâm tư đi dạo phố, chọn mấy bộ quần áo rồi ra khỏi cửa hàng, cô ta nhìn bóng lưng Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên rời đi, âm thầm nghiến răng.

Hôm nay, khiến cô ta phải xấu hổ trước mặt nhân viên bán hàng của một cửa hàng quần áo như vậy.

Cách ăn mặc của cô gái kia, cũng không giống người có tiền gì.

Đoán chừng không biết dùng thủ đoạn gì mê hoặc Tô Ngọc Kỳ.

Cô ta lấy di động ra, suy nghĩ một chút, rồi gọi một cú điện thoại, sau khi đầu bên kia được kết nói, Mai Lưu Ly tủi thân nói, “Chị Tống, hôm nay em, nhìn thấy anh rể…”

Đầu bên kia, Tống Ánh San mới vừa ra khỏi trường quay, “Ừm… Nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi anh ấy là anh rể… Ngọc Kỳ… Dù sao cũng chưa cưới chị… Như vậy không tốt đâu…”

Mặc dù nói như vậy, nhưng khoé môi Tống Ánh San vẫn lộ ra dáng tươi cười kiêu ngạo.

Bên cạnh Tống Ánh San có vài chị em, thường ngày đều gọi Tô Ngọc Kỳ là anh rể, mặc dù Tô Ngọc Kỳ không thích, nhưng cũng không nói gì nhiều, hơn nữa, Tô Ngọc Kỳ đã vài lần nói với ông Tô rằng muốn cưới cô ta, vậy nên, mấy chị em bên người Tống Ánh San cứ gọi mãi gọi mãi, lại thêm người đàn ông âm thầm chấp nhận, nên cũng thành thói quen luôn.

Mai Lưu Ly nói, “Chị Tống, em nhìn thấy… Anh ấy…Đi mua quần áo cùng một người phụ nữ ở cửa hàng trang phục nữ…”

Mai Lưu Ly bị cặp mắt lạnh như băng của người đàn ông làm cho khiếp sợ, hiện giờ nói hai chữ ‘anh rể’ ra khỏi mồm cũng thấy run rẩy cả người…

Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ánh San biến sắc trong nháy mắt, cô ta siết chặt lòng bàn tay, chốc lát sau lại cười cười, “Không cần lo lắng, nói không chừng là bạn bè, hơn nữa Ngọc Kỳ đã kết hôn rồi.”

Mấy chữ cuối cùng, bị cô ta nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Mai Lưu Ly nói, “Chị… Anh rể không thích người phụ nữ kia đâu, anh rể…Người anh ấy thích là chị, chị là người duy nhất có thể tới gần anh rể, hơn nữa, tính tình anh rể chị cũng biết, sao có thể thích loại con gái nhà giàu mới nổi đó chứ.”

Những lời này Tống Ánh San nghe đến vui vẻ. Không sai, Tô Ngọc Kỳ cưới Lưu Thanh Vũ thì thế nào, anh ấy sẽ không thích cô ta đâu, dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tô Ngọc Kỳ mấy năm nay, người đàn ông này ghét nhất chính là đe doạ và lừa dối, anh ấy sẽ không nghe theo sự sắp xếp của người trong nhà.

Vậy nên, Tô Ngọc Kỳ cực kỳ chán ghét Lưu Thanh Vũ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tống Ánh San thả lỏng không ít.

“Được rồi, chị còn có việc, cúp máy trước đây, đợi lúc nào có thời gian lại trò chuyện với em.”

Tối nay cũng không phải là thứ sáu.

Nhưng vì bà Tô đã nói.

Nên sau khi mua xong đồ đạc, Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ vẫn trở về cùng nhau ăn cơm tối.

Ăn xong, Cố Uyên cùng bà Tô ra ngoài đi dạo, cô vừa cười vừa kể với bà Tô lúc xế chiều đi dạo phố đã mua những gì.

Bà Tô cười ha hả.

Trông thấy hai người cháu trai và cháu dâu ân ân ái ái, trong lòng bà cũng yên tâm không ít.

Bà vỗ vỗ tay Cố Uyên, “Thanh Vũ à, mấy ngày nữa là con tư về rồi, vừa lúc, cho mấy đứa gặp mặt, con tới nhà họ Tô đã lâu, nhưng chưa gặp Vân Thư bao giờ phải không.”

Vân Thư…

Cố Uyên gật đầu.

Cô quả thực chưa từng gặp Vân Thư, cô tư nhà họ Tô.

Hơn nữa cô cũng nghe đồn một ít chuyện liên quan đến cô tư nhà họ Tô này.

Hình như nói cô tư nhà họ Tô thật sự lúc nhỏ bị bắt cóc, sau đó nghe đồn đã bị bọn cướp giết, bà cả nhà họ Tô sầu não uất ức, sau đó nhận nuôi một cô gái ở cô nhi viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom