• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông xã tổng tài muốn tái hôn (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 275

Buổi chiều thứ bảy, tiệc gia đình của nhà họ Cố.

Vào thứ bảy Cố Nhã Thiển dẫn Dạ Lê và Tinh Tinh đi sở thú, lúc buổi chiều thì đặc biệt trở về sớm một chút.

Chủ uyển.

Cố Nhã Thiển vừa mới dẫn Dạ Lê đi vào, quản gia đã bưng lên một đĩa bánh bích quy vừa nướng xong: "Cậu chủ nhỏ, cậu mau nếm thử đi."

Cố Dạ Lê ăn một miếng, sau đó cầm lấy một miếng đưa cho Cố Nhã Thiển: “Mẹ, mẹ nếm thử đi, rất ngon đó."

Cô cười sờ đầu Cố Dạ Lê, bảo giúp việc dẫn cậu bé đi chơi.

Đi đến phòng khách, lập tức nhìn thấy Cố Giác và Tống Hương, còn có Cố Thành Thái đều ở đây, nhưng không có anh hai ở đây, Cố Nhã Thiển cũng nghe nói, một tuần trước anh hai đã đi nước ngoài rồi.

Ăn cơm tối xong vẫn còn rất sớm, Cố Nhã Thiển cũng không vội trở về Tĩnh Uyển, ngồi trên sô pha cùng xem phim chiếu tám giờ với Tống Hương, anh cả đang chơi cờ với ông ngoại.

Anh ba dẫn theo Dạ Lê không biết đã đi đâu chơi rồi.

Lúc ở cùng với người trong nhà, Cố Nhã Thiển luôn cố ý hoặc vô tình khẽ lấy tay che khuất tay trái của mình, nhẫn kim cương bên trên hoàn toàn không tháo ra được, cô có chút chột dạ.

Sợ bị phát hiện.

Tống Hương ôm gối dựa nhàm chán khinh bỉ phim truyền hình: "Em nhìn xem đây là diễn cái gì vậy, diễn xuất quá kém luôn, lần đầu tiên chị thấy một nhân vật phản diện có diễn xuất dở tệ như vậy, chỉ là nữ chính này không tệ, tên là Tiêu Tuyết, vẻ đẹp và thực lực đều có."

Cố Nhã Thiển gật đầu, cô nhìn thoáng qua TV, tình tiết vở kịch rõ ràng rất máu chó rách nát, nhưng vì diễn xuất rất tốt của nữ chính phụ trợ, ngược lại cũng không quá khó coi.

Cố Nhã Thiển biết diễn viên tên Tiêu Tuyết này, cô rất thích cô ấy, từng xem một bộ phim điện ảnh cô ấy diễn, cảm thấy rất không tệ, những tác phẩm khác của diễn viên này cô đều lưu lại, lúc nhàm chán có thể giết thời gian.

Lấy một cái gối dựa tới lót cằm.

Cô nhìn Tống Hương, đương nhiên biết Tống Hương có quyền nhận xét như vậy.

Tống Hương có tiếng tăm từ khi còn trẻ, lúc 22 tuổi làm đạo diễn bộ phim đầu tiên, giành được mấy đề cử loại A của quốc tế, giành được danh hiệu đạo diễn xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Quỳnh.

Tình thế lúc ấy rất mạnh mẽ.

Nam nữ chính trong bộ phim đó cũng đều từng giành được Ảnh Đế Ảnh Hậu của các giải khác nhau, bộ phim điện ảnh đó lúc ấy là một hiện tượng hot.

Cho dù bây giờ đã năm năm trôi qua, nhưng chỉ cần nhắc lại cái tên ‘Tống Hương’ này, trong giới điện ảnh và truyền hình vẫn sẽ có rất nhiều người nhớ rõ như cũ, rầm rộ vào lúc đó.

Tuy một vài chuyện Cố Nhã Thiển đều không nhớ, nhưng cũng không thể hiện, cái gì cô cũng không biết.

Chỉ cần ở trên mạng tìm kiếm một chút, độ hot độ giành giải của bộ điện ảnh vào lúc đó vừa nhìn đã thấy.

Nhưng mà Cố Nhã Thiển cũng không hiểu rõ, vì sao lúc ấy hot như vậy, nhưng sau đó lại lựa chọn nghỉ, mãi cho bây giờ đã năm năm trôi qua, trong giới giải trí chỉ cần nhắc tới hai chữ ‘Tống Hương’, ngoài thán phục cũng chỉ là thán phục, cảm thấy đáng tiếc.

Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của Tống Hương, chậm rãi nói về diễn xuất tình tiết của bộ phim truyền hình, rạng rỡ sống động.

Rõ ràng có nhiệt huyết lớn như vậy với sự nghiệp của mình, vì sao lại lựa chọn rút lui vào lúc mình đang hot nhất.

Mà bây giờ lại không chút che giấu dáng vẻ rực rỡ của mình, làm Cố Nhã Thiển cảm thấy.. có chút đau lòng.

"A Hương.." Cố Nhã Thiển lẩm bẩm lên tiếng.

"Hả?" Tống Hương quay đầu cười với cô.

Trong lòng mỗi người đều có vết thương, đều có những chuyện quá khứ mình vùi sâu nơi đáy lòng không muốn nhắc tới.

Cho dù bề ngoài tươi cười như hoa, nhưng đau khổ lại giấu sâu nơi đáy lòng, chỉ vào lúc nửa đêm, mới đau đến vô cùng.

Cố Nhã Thiển chưa bao giờ thích vạch trần vết sẹo của người khác, cô nói: "A Hân, ngày mai, chúng ta đi ra ngoài dạo phố nhé."

Tống Hương mỉm cười.

.....

Mấy ngày nay nhiệt độ bắt đầu hạ thấp, lúc Cố Nhã Thiển ra cửa đều sẽ khoác áo mỏng, ăn sáng xong cô đưa Dạ Lê đến trường, vừa mới đến cổng.

Đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở cổng trường học, người đàn ông mặc áo khoác mỏng màu đen cao thẳng như ngọc, nhẹ nhàng dựa vào trước xe.

Cố Nhã Thiển dẫn Dạ Lê đi tới.

Dạ Lê quải cặp sách hôn hôn lên hai má Cố Nhã Thiển.

"Mẹ." Bé gái ôm lấy tay cô, Cố Nhã Thiển xoay người hôn lên má cô bé: "Nhanh đi học với em trai đi."

"Vâng."

Hai đứa bé đi vào trong trường.

Bé gái nói: "Em thật là muộn."

Cố Dạ Lê: "Vậy chị cũng muộn rồi, không phải thời gian của chúng ta giống nhau sao?"

Bé gái trừng mắt nhìn, gật đầu một cái.

Nói rất đúng đấy.

Cách đó không xa, Cố Nhã Thiển nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé, cười thành tiếng, cánh tay của người đàn ông ôm lấy thắt lưng cô: "Có cái gì buồn cười sao?"

"Đúng." Cố Nhã Thiển mỉm cười.

"Lên xe, anh đưa em đến công ty."

"Không cần, em tự lái xe tới." Cố Nhã Thiển nói xong, nhìn thoáng qua chiếc Cayenne màu trắng cô đỗ ở bên đường.

"Đưa chìa khóa cho anh, anh bảo tài xế chạy đến bãi đỗ xe của CK.” Người đàn ông không cho nói thêm lấy chìa khóa xe từ trong túi cô ra, ném cho tài xế.

Cố Nhã Thiển không ngồi lên ghế cạnh người lái, cô ngồi ở ghế sau, nhìn sườn mặt của người đàn ông, cô đang do dự, không biết nên mở miệng thế nào.

Nói với Tô Ngọc Kỳ, Dạ Lê là con của cô và anh.

Lúc trước cô mang thai long phượng.

"Tô Ngọc Kỳ, anh có thích Dạ Lê không?"

Nói thật, trong lòng Cố Nhã Thiển rất căng thẳng.

"Đứa nhóc kia hả?" Lúc dừng đèn đỏ, người đàn ông xoay người, tròng mắt tối đen nhìn về phía cô, nhìn thấy sự xoắn xuýt trong mắt người phụ nữ, cúi đầu mở miệng: "Ném hết mấy suy nghĩ lung tung lộn xộn trong đầu em đi, đừng nói em xem nhiều phim não tàn rồi cho rằng anh sẽ là loại... ba dượng không có lương tâm kia chứ??"

Người phụ nữ ‘hì hì’ nở nụ cười.

Rõ ràng cô biết sẽ không thể nào, nhưng vẫn thuận theo lời nói của người đàn ông, giả vờ tức giận: “Sao em có thể biết anh không phải được?”

Nhìn đến ý cười sáng lạn trên khóe môi cô, đáy mắt Tô Ngọc Kỳ xuất hiện ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, giọng điệu không nóng không nhạt mở miệng: "Em yên tâm, đứa nhóc kia, anh vô cùng thích."

Trong xe im ắng mấy giây.

Đèn xanh sáng lên.

Người đàn ông khởi động xe.

Cố Nhã Thiển hít một hơi, lại nhẹ nhàng thở ra, cô thật muốn xem thử, nếu người đàn ông này biết Dạ Lê là con anh, trên mặt sẽ có biểu cảm gì, cúi đầu nhẹ nhàng mở miệng: "Ngọc Kỳ, thật ra... Dạ Lê là.."

Cố Nhã Thiển vẫn chưa nói hết câu.

Đã bị tiếng reo điện thoại cắt ngang.

Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, hơi nhíu mày, sau đó nhận để bên tai, lời nói ở đầu bên kia lại khiến anh thay đổi sắc mặt.

Cố Nhã Thiển cũng đã nhận ra hơi thở của người đàn ông đang thay đổi, đợi mãi đến khi cuộc điện thoại kết thúc, cô mới hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Người đàn ông nắm chặt vô lăng, khớp xương trên ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, từ trong cổ họng tràn ra một chữ “Ừ”, yên lặng vài giây, lại nói: “Có chút việc.”

Cố Nhã Thiển gật đầu, nhìn khuôn mặt trở nên u ám rõ ràng của người đàn ông.

Xe dừng lại ở cao ốc CK, Tô Ngọc Kỳ nâng tay xoa nhẹ mi tâm: "Khi nãy có phải em muốn nói gì với anh không? Dạ Lê, Dạ Lê nó thế nào?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom