• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông xã tổng tài muốn tái hôn (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 118

Trên giường lớn, mái tóc dài đen nhánh của cô gái bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, toàn thân co rút, dưới thân có chất lỏng ấm áp liên tục trào ra, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ ga giường.

Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng dáng nằm ở trên giường trong bóng đêm mơ hồ, lạnh lùng bỏ lại một câu, mở cửa đi ra ngoài.

Nếu như anh có thể cẩn thận lưu ý một chút, có thể ngửi được mùi máu tanh tràn ngập trong không khí...

Nhưng cuối cùng anh cũng không hề trông thấy.

Anh đối với cô mang theo chán ghét từ tận trong xương tủy.

"Lưu Thanh Vũ, đến lúc đó tôi và cô sẽ tự động ly hôn, tốt nhất là cô nên cầu nguyện Ánh San không có việc gì, nếu không, tôi tuyệt đối không buông tha cho cô."

Cô gái nằm ở trên giường toàn thân trần trụi, trên người tất cả đều là dấu vết do cuộc ân ái thô bạo vừa rồi lưu lại, xanh tím đan xen, nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là.. Dưới người cô máu đang không ngừng tuôn ra..

Cô dùng răng cắn mở ra cà vạt đang trói ở trên cổ tay, nhúc nhích một chút, đau đớn ở phần bụng đánh tới, nhưng vẻ mặt của cô không hề thay đổi.

Hai tay Cố Uyên giữ phần bụng thật chặt, cuộn mình lại giống như một con tôm, trên mặt mồ hôi rơi như mưa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cô cắn môi, cảm nhận được con của cô..

Lại đang từ trong cơ thể của cô tách ra.

Bác sĩ đã nói, bởi vì lúc đầu cô nằm viện sử dụng quá nhiều thuốc, dễ bị sinh non vô cùng, cộng thêm vừa mới ân ái mãnh liệt, đứa bé trong bụng.. Ngay ở trong cơ thể cô chậm rãi chảy đi mất.

Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, nhưng trên mặt cô không hề có biểu hiện gì khác.

Là vì đau.

Hay vì..

Tô Ngọc Kỳ.. Tại sao lại dùng cách này hành hạ cô, tại sao lại dùng cách này lấy đi con của cô..

Tô Ngọc Kỳ, anh sẽ không bao giờ biết được, tôi đã mất đi cái gì..

Khóe môi của cô lộ ra một nụ cười giễu cợt lạnh lùng, Tô Ngọc Kỳ, đây là con của chúng ta...

Cố Uyên đi ra khỏi biệt thự, cô muốn đi thăm mẹ mình một chút.. Trên con đường vắng lặng, mỗi một bước đi của cô giống như là đang đi ở trên mũi đao, cô không hề để ý tới máu tươi đang không ngừng tuôn ra..

Ý thức chậm rãi mất đi, trong chớp mắt Cố Uyên lại nghĩ, cô sẽ chết ư? Sẽ đi lên trời với Tùng An và mẹ cô phải không?

Nếu như chết cũng là một loại giải thoát...

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua ảnh Tinh Tinh, nhưng... Cô vẫn còn có Tinh Tinh...

Lần thứ hai Cố Uyên mở mắt ra là ở trong một căn phòng, nữ bác sĩ nhìn thấy cô tỉnh liền đi đến: "Cô có biết đêm qua thật sự là vô cùng đáng sợ hay không, suýt chút nữa cô đã bị mất máu nhiều quá chết rồi, loại ba mẹ như các cô thật quá không có trách nhiệm, nếu như cô không muốn tới bệnh viện là được, làm gì phải đem cơ thể của mình hành hạ thành cái dạng này. Nếu không phải buổi tối hôm qua bạn trai tôi từ quán net ra nhặt được cô, bây giờ cô cũng không còn sống nữa...."

Con của cô không còn...

Tùng An không còn, con của cô cũng không còn.

Mới vừa đi ra con đường ở trước mặt biệt, cô đã bất tỉnh, Cố Uyên nghĩ, nếu như mình cứ thế mà chết đi.. Nói không chừng đối với mình mà nói, cũng là một loại giải thoát.

Nữ bác sĩ thấy Cố Uyên không nói lời nào: "Này, cô không sao chứ, ơ kìa, không còn đứa bé cũng không phải chuyện gì quan trọng, cô chỉ bị mất máu quá nhiều, cô đừng thấy phòng khám bệnh nhà tôi nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng nội tạng đều đủ, tôi tuyệt đối là chuyên nghiệp, giá tiền đi đôi với lương tâm... Tôi đã làm tiểu phẫu cho cô rồi, cô yên tâm đi, cô chỉ là quá suy yếu, trở về chăm sóc kỹ càng, đi bệnh viện truyền máu là sẽ khỏe lại thôi."

Một người đàn ông mặt mũi sáng sủa đi tới: "Được rồi, tiểu Lê, để cho cô ấy nghỉ ngơi một lúc đi, em đi xem người bên kia một chút."

Trong phòng có ba giường bệnh, người đàn ông vò đầu một lúc, nhìn Cố Uyên: "Cô gì này, trên đời này không có chuyện gì là không qua được, ông trời đã để cô sống sót chính là số mệnh an bài từ trước, cô xem tối hôm qua tôi chỉ là đi quán net chơi game mà nhìn thấy cô hôn mê nên tôi nhặt cô đem tới đây đó chính là duyên phận, đây là số mệnh."

"Là số mệnh ư?" Cố Uyên bỗng nhúc nhích đôi môi tái nhợt.

Có lẽ là số mệnh của cô đã định trước là mất đi đứa bé này, nhưng tại sao lại dùng cách thức quyết tuyệt như vậy...

Tô Ngọc Kỳ, đây là con của chúng ta.

Hàn Lê nhìn học sinh nữ mặc đồng phục trang điểm lòe loẹt trước mặt, học sinh cấp ba, cô ta hừ một tiếng, loại học sinh nữ đang đi học mà mang thai này cô ta đã gặp nhiều.

Đã không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.

"Ừm, đi theo tôi, vào bên trong nằm."

Hàn Lê đeo găng tay vào: "Mở chân ra."

Sau 20 phút, Hàn Lê đi tới, nói với học sinh nữ ở sau lưng: "Đi đến phòng bệnh tìm một cái giường nằm xuống, tôi sẽ cho cô uống thuốc cầm máu."

Học sinh nữ cấp ba kia từ từ đi tới phòng bệnh, nằm lên trên giường bệnh, cô bé lấy điện thoại di động ra chơi một lúc, nhìn thấy trong phòng bệnh còn có một người.

Cô bé nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen mắt.

Hình như người này đã gặp qua ở đâu.

Cố Uyên chuẩn bị rời đi, cô xuống giường, hai chân như nhũn ra, phần bụng vẫn còn đau âm ỉ, Hàn Lê ở bên ngoài mở biên lai, nhìn thoáng qua Cố Uyên: "Cô ở lại truyền xong dịch rỗi hẵng đi, cơ thể cô quá suy nhược, cô như thế này chưa kịp đi ra khỏi ngõ sẽ té xỉu."

Cố Uyên lắc đầu: "Cảm ơn."

Mặc dù cô cũng không biết mình đi khỏi nơi này thì có thể đi đâu, về biệt thự Ngân Phong sao?

Thế nhưng ở đó cũng không phải nhà của mình.

Đó chẳng qua chỉ là một nơi trống vắng.

"Này, sao cô có thể không thương tiếc bản thân như thế, từ đêm hôm qua tôi đã bận rộn cho tới tận bây giờ, hoặc là đi vào uống thuốc tiêu viêm, hoặc là liền đem tiền phẫu thuật trả cho tôi."

"Bao nhiêu tiền?" Cố Uyên sờ vào túi, cô không có mang..."Trên người tôi không có tiền, tôi đi về lấy tiền rồi đem tới cho cô sau."

Hàn Lê đi qua, vỗ vỗ bả vai Cố Uyên: "Có phải cô không tin y thuật của tôi hay không."

"Không phải."

"Nếu như không phải cô liền đi vào truyền dịch đi, cơ thể này của cô cũng không đi ra nổi khỏi ngõ, truyền dịch xong tôi bảo bạn trai tôi đưa cô về."

Thấy Cố Uyên không động đậy.

Hàn Lê trực tiếp dìu Cố Uyên đi vào, đè cô lên giường: "Tôi nói cho cô biết, cô đừng thấy nơi này vắng vẻ, tôi có y thuật tốt, coi như không làm quảng cáo cho phòng khám này nhưng những người mang thai ngoài ý muốn không dám đi bệnh viện đều đến chỗ của tôi, chuyên nghiệp không đau nhức."

Hàn Lê là một người lắm lời, nhất là khi gặp người mình hợp mắt, tối hôm qua lúc bạn trai cô ta đem Cố Uyên hôn mê máu me khắp nhặt về, Hàn Lê mắng bạn trai đi chơi game còn gây ra chuyện như thế, có phải do anh ra làm ra hay không? Người này chảy nhiều máu như vậy không cầm được, đưa về phòng khám này làm cái gì, nếu xảy ra án mạng ai chịu trách nhiệm đây.

Bạn trai cô ta lắc đầu liên tục cam đoan nói chính là trông thấy cô gái này té xỉu, kỳ quái quá đáng thương nên đưa cô ấy về đây.

Mặc dù Hàn Lê chửi bậy nhưng vẫn làm kiểm tra cho Cố Uyên, nhanh chóng cầm máu, làm tiểu phẫu, dù sao dáng vẻ này của Cố Uyên cũng.. Quá phù hợp thẩm mỹ của cô ta, hoàn toàn dựa theo mong muốn từ nhỏ đến lớn của cô ta làm ra.

Từ nhỏ cô ta đã thích kiểu này.

Phong cách thùy mị điềm tĩnh của người đẹp.

Hoàn toàn không có sức chống cự.

Phòng khám bệnh này đã mở được hơn hai mươi năm, do mẹ của cô mở từ ngày xưa, sau này cô tiếp tục phát triển lên, mỗi ngày đều gặp muôn hình muôn vẻ nhiều loại phụ nữ tới đây, hoặc là mang thai hoàn cảnh gia đình khó khăn không nuôi được, hoặc là kiểm tra ra không phải bé trai mẹ chồng không thích, hoặc là cuộc sống riêng lung tung làm lớn bụng nhưng nhà trai không chịu trách nhiệm..

Nhưng cô gái này, Hàn Lê như thế nào đều cảm thấy không giống như mấy loại tình huống kia.

Sau khi học sinh nữ cấp ba kia truyền xong dịch đi về đã là hơn 6 giờ tối, cũng không có người tới nữa, Hàn Lê liền đóng cửa phòng khám bệnh.

Bên ngoài có ghi số di động của cô, bình thường có người đến đều sẽ gọi điện thoại trước.

Cô đi vào phòng bệnh, Cố Uyên đang xem một quyển tạp chí.

Hơi cúi đầu.

Chỉ lộ ra cái cằm thon gọn tinh xảo.

"Tôi còn chưa có hỏi cô tên là gì." Hàn Lê đi qua ngồi xuống.

"Cố Uyên" bởi vì cũng không quen biết, cho nên Cố Uyên nói tên của mình.

"Tôi tên là Hàn Lê, Lê trong hoa Lê."

Cố Uyên trở về biệt thự, đem ga giường nhuốm máu thay ra, một mảng lớn vết máu phía trên đã khô lại, cô rất mệt mỏi, cho dù ở phòng khám bệnh nghỉ ngơi nhưng vẫn còn rất mệt mỏi, vừa lên giường liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, cô đem tiền chuyển cho Hàn Lê, hôm qua lúc cô trở về, Hàn Lê đưa cho cô một tấm danh thiếp của mình, Cố Uyên liền thêm Hàn Lê làm bạn bè, ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày, cô mua vé máy bay đi Seattle.

Cô muốn đi gặp Tùng An, cô không muốn bị khống chế bởi tình cảnh hiện tại nữa, cô biết thân phận bây giờ của mình khiến cô không có cách nào đi nổi, nhưng anh đối với cô đã là hoàn toàn chán ghét, sau này dứt khoát cũng như vậy đi, cho dù cô rời khỏi nơi này, chắc chắn Tô Ngọc Kỳ cũng sẽ không biết.

Coi như biết, chắn là anh còn ước gì cô vĩnh viễn không quay lại.

Dù sao, trong lòng của anh cũng chỉ có Tống Ánh San.

Trước khi đi, Cố Uyên gọi điện thoại cho ông Tô nói với ông ấy thứ sáu tuần này cô không thể về ăn cơm được, cô có một người bạn ở nước Mỹ, cô muốn đi qua thăm một chuyến mấy ngày nữa mới có thể trở về.

Ông Tô gật đầu.

Dặn cô chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì báo cho ông ấy.

Cái thân phận "Lưu Thanh Vũ" này vẫn rất là có ích, "Lưu Thanh Vũ" tốt nghiệp một trường đại học tư thục cao cấp ở nước Mỹ, cô muốn đi nước Mỹ đối với mình cũng có tác dụng che giấu nhất định.

Buổi chiều ngày hôm sau lúc hoàng hôn.

Cố Uyên đi ở trên đường phố Seattle, trong không khí còn mang theo mùi hương hoa thơm ngào ngạt.

Nơi này có từng ngôi nhà riêng biệt, hai tầng hoặc là ba tầng lầu, Cố Uyên đi trên đường phố trong hoàng hôn, kiểm tra lại địa chỉ, trước khi đến đây cô cũng đã thông báo qua điện thoại cho La Triết Bạch.

Trời chiều chậm rãi kéo dài cái bóng của cô.

Cố Uyên mặc một chiếc váy lông dài màu tím nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác, nơi này so với Thành phố Hải Châu ấm áp hơn một chút xíu, cô gái có mái tóc đen dài xõa vai, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, có phong cách ăn mặc phương đông thu hút ánh mắt rất nhiều người, thậm chí còn có người chủ động đi tới, là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi: "Cô gái này? Có cần trợ giúp gì không?"

Cố Uyên dùng tiếng Anh trôi chảy ngắn gọn trả lời: "Tôi muốn tìm nơi này." Nói xong cô lấy điện thoại di động ra, trên đó là địa chỉ La Triết Bạch gửi tới.

"Nơi này à, ở phía trước, cô đi đến chỗ ngã ba thì rẽ phải, nhà thứ hai chính là nó."

"Cảm ơn."

"Có thể giúp một cô gái xinh đẹp như cô là vinh hạnh của tôi."

Trong sân đưa ra nhánh hoa tường vi, nở rộ khắp đầu cành, dưới trời chiều đẹp vô cùng.

Cố Uyên đứng trước cổng một ngôi nhà, cô đưa tay gõ cửa một cái.

Mở cửa là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi được chăm sóc rất tốt, mặc áo choàng màu tím có tua rua, thân hình cao gầy so với Cố Uyên không khác biệt nhiều, mang theo tính cách phụ nữ phương đông dịu dàng xinh đẹp nho nhã, người kia nhìn Cố Uyên: "Cô là..?"

Cố Uyên mở miệng: "Tôi là Cố Uyên."

Người phụ nữ kia ngơ ngác một chút, sau đó tránh ra bên cạnh nói: "Vào đi."

Đây là lần đầu tiên Cố Uyên gặp Nguyễn Mạn Sênh, là mẹ của Cố Tùng An.

Cố Uyên đi vào, khu nhà rất lớn, nhưng không có chỗ nào lộ ra khoảng trống không, bên trong đầy các loại cây hoa, trên bàn trà trong sân đặt bình tưới hoa, chắc là vừa rồi Nguyễn Mạn Sênh đang tưới nước cho hoa.

Nguyễn Mạn Sênh đi đến phía trước Cố Uyên, dẫn cô đi vào phòng khách, đưa dép lê đến cho cô: "Đây là tôi mới mua." Bà cười cười: "Bình thường rất ít khi có người đến nên trong nhà không chuẩn bị dép lê cho khách."

Cố Uyên đổi giày đi vào phòng khách, Nguyễn Mạn Sênh rót cho cô một chén nước, bảo cô ngồi xuống: "Triết Bạch vẫn chưa về, cô là đến thăm Tùng An à.. Cơ thể tôi không tốt, Triết Bạch không cho tôi đi ra ngoài, để tôi gọi điện thoại cho Triết Bạch rất nhanh ông ấy sẽ trở về để ông ấy đưa cô đi."

Cố Uyên nâng chén trà lên, cô uống một ngụm, nói: "Tôi muốn xem phòng ngủ của Tùng An một chút."

"Được, tôi dẫn cô đi."

Nguyễn Mạn Sênh đẩy cửa ra cho Cố Uyên đi vào, bụi bặm nhỏ bé lấp lánh trong không khí, cô nhìn bày biện trong phòng ngủ, trên giá sách có rất nhiều sách cậu ấy thích, bàn đọc sách ở gần cửa sổ, cô biết thói quen này của Tùng An, cậy ấy thích buổi tối ngẩng đầu một cái là nhìn thấy bầu trời sao.

Em ấy nói, có thể mẹ đang ở nơi đó.

Khóe mắt Cố Uyên đỏ lên, cô ngồi ở trước bàn sách, mở ra sách giáo khoa lúc còn sống Cố Tùng An đã đọc qua, chữ viết tinh tế bên trong đánh dấu mấy thứ quan trọng, nhìn qua sách của em ấy thấy được em ấy là người rất nghiêm túc, đọc sách xong em ấy sẽ viết một chút cảm nghĩ của mình còn thêm một số thứ cảm thấy không thích hợp trong sách.

em ấy đều sẽ đánh dấu lại.

"Tôi dẫn cô đi tới phòng vẽ tranh của nó xem một chút nhé, nó vẽ rất nhiều thứ.."

Nguyễn Mạn Sênh dẫn Cố Uyên đi tới phòng vẽ tranh: "Nơi này lúc bình thường Tùng An đều không cho chúng tôi vào."

Bên trong phòng vẽ tranh trưng bày các loại cúp em ấy đạt được.

Càng nhiều hơn chính các bức vẽ liên miên nối liền...

Dán ở trên vách tường, giấy vẽ dài mấy mét tất cả đều là vẽ Cố Uyên.

Cố Uyên cũng không kiềm chế được nước mắt chảy ra nữa, cô tìm kiếm từng bức vẽ, chú ý từng bức tranh Cố Tùng An vẽ cô.

Đủ loại dáng vẻ.

Nguyễn Mạn Sênh ho nhẹ hai tiếng: "Từ năm năm trước trở lại đây, Tùng An thích tự giam mình ở trong phòng vẽ tranh, cũng không cho tôi và ba nó đi vào, có đôi khi ở trong đó cả một ngày."

"Có một ngày, người quét dọn vệ sinh mới tới không cẩn thận đi vào, tôi thế mới biết mỗi ngày nó đều đang lặp đi lặp lại vẽ cô, tôi và Triết Bạch vẫn luôn biết nó và cô có tình cảm sâu đậm, không nỡ bỏ lại cô, liền nghĩ để Triết Bạch dẫn nó về nước gặp cô cũng tốt, như thế này chắc là nó sẽ vui vẻ, nhưng nó từ chối, lúc không có chuyện gì cả ngày tự giam mình ở bên trong phòng vẽ tranh."

"Lúc gửi bưu kiện cho cô, trái tim của nó đã bắt đầu suy kiệt, tôi rất hận bản thân mình không thể mang cho nó cuộc sống bình thường, ngược lại đem bệnh tật di truyền cho nó.."

Nguyễn Mạn Sênh đi ra khỏi phòng vẽ tranh, đóng cửa lại, bà biết nhất định Cố Uyên muốn ở một mình trong đó một lúc.

Cố Uyên chậm rãi ngồi xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuôi xuống dọc theo gương mặt, Tùng An.. là chị sai. Em còn đang trách chị sao?

Trách chị lúc trước đuổi em đi sao?

Buổi tối La Triết Bạch về tới.

Đây là lần thứ ba Cố Uyên gặp La Triết Bạch, lần đầu tiên là lúc mẹ cô còn sống, La Triết Bạch tới tìm mẹ cô, lúc đó Cố Uyên mới biết được, hóa ra người này là ba của Cố Tùng An.

Lần thứ hai chính là bốn năm trước.

Mà bây giờ..

Chính là lần thứ ba.

Ông ấy so với bốn năm trước, không có chút nào thay đổi.

La Triết Bạch lái xe dẫn theo Cố Uyên đi tới nghĩa trang, xuống xe, gió hơi lạnh, Cố Uyên theo sau La Triết Bạch đi tới trước một bia mộ.

Nhìn bia mộ lạnh như băng, tiếng nói của cô bất lực mà run rẩy: "Ngài La, tôi muốn ở một mình với Cố Tùng An một lúc."

"Được." La Triết Bạch nhìn bia mộ đáy mắt mang theo bi thương: "Tôi ở cửa ra vào chờ cô."

Cố Uyên đưa tay, vuốt ve mép bia mộ, nhìn thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp trên bia mộ, chậm rãi cúi người, gương mặt sát gần tấm ảnh đen trắng kia của Cố Tùng An: "Sau khi mẹ ra đi em đã nói sẽ luôn luôn ở bên chị.. Sao em có thể nói chuyện không giữ lời như vậy..."

Nước mắt trượt xuống dọc theo gương mặt dịu dàng tái nhợt của cô gái.

Cô trong nghĩa trang thật lâu, mãi cho đến khi trời tối đen mới rời đi.

Ban đêm ở nhà của La Triết Bạch, có lẽ bởi vì cô là chị của Cố Tùng An nên Nguyễn Mạn Sênh đối với cô rất tốt, kể cho cô chuyện liên quan tới Cố Tùng An bốn năm qua, còn cho cô xem album ảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom