Full ÔNG CHỦ, ANH NGÃ NGỰA RỒI (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3

Từ khi tôi làm bạn gái của ông chủ, tôi phát hiện độ ngọt của nam nữ chính trong tiểu thuyết của anh ấy tăng cao, mức độ này giống như chưa từng xuất hiện hiểu lầm, việc phụ huynh phản đối cũng chỉ là một giấc mơ.

Nhưng tôi cũng phát hiện, tình tiết trong tiểu thuyết có bao nhiêu trêu chọc, thì ông chủ trong hiện thực muốn bao nhiêu thẳng có bấy nhiêu thẳng.

“Ông chủ, hôm nay không phải anh nên tặng quà cho em sao?” Miệng tôi ngậm đũa, ánh mắt nhìn anh ấy đầy mong chờ.

Ông chủ đang chậm rãi ăn cơm trưa, nghe được lời nói của tôi thì có chút không hài lòng, nhíu mày quay đầu lại hỏi: “Tại sao?”

“Hôm nay tết thiếu nhi!”

“Tết thiếu nhi, em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hơn 20 tuổi thì không thể đón tết thiếu nhi sao?” Trước khi tôi đến công ty làm việc chắc hẳn ông chủ đã làm phương trượng ở một ngôi chùa nào đó.

Ông chủ không tiếp lời của tôi, moi điện thoại trong túi ra.

Chuyển khoản Zhifubao----3 nghìn tệ

Một giọng nữ cứng nhắc nghiêm túc vang lên.

“Ông chủ các anh...đều đón lễ tết một cách xa xỉ vậy sao?” Thực ra tôi không cần nhiều như vậy, tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác được bạn trai tặng quà một chút thôi.

Nhưng bây giờ cảm thấy tôi đã trải nghiệm cảm giác được rồi, cảm giác làm người trẻ tuổi có tiền.

“Không phải quà” Ông chủ liếc nhìn tôi một cái “Là phí thay đổi cách xưng hô”

“? Bây giờ gặp mặt phụ huynh thì có hơi gấp gáp?” Phí thay đổi xưng hô, bình thường không phải khi kết hôn bố mẹ chồng sẽ là người đưa sao? Tại sao khi đến lượt tôi, vừa mới yêu đương đã được bạn trai đưa rồi?

“Không phải đổi cách xưng hô với họ. Là đổi cách xưng hô với anh.” Tôi vừa nghe vừa sững sờ, ông chủ lại bổ xung thêm một câu: “Anh không muốn bạn gái mình luôn gọi mình là ông chủ.

“.....” Ông chủ Tống, quả nhiên đại khí.

“Vậy em phải gọi là gì?” Tôi nghiêng đầu, “Tống Tống? Kinh Kinh?”

“Anhhh yêuuu?” Tôi cố ý kéo dài từng chữ, quả như mong đợi, khi ông chủ nghe được 2 chữ này đũa đang gắp rau chợt dừng lại.

“Khụ...” Ông chủ già vờ nghiêm túc ho nhẹ một cái.

Sau cùng quyết định gọi là Tống Kinh.

Quy tắc trong quy tắc, nếu như bị đồng nghiệp nghe thấy thì tôi còn có thể giải thích vài câu.

Cuộc sống của Tống Kinh rất vô vị, mỗi ngày chỉ đến hai nơi là nhà và công ty, thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà sách. Những hoạt động bay nhảy ban đêm trong tiểu thuyết hầu như không có. Vì thế lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi trong tiểu thuyết chương đã bị sửa lại vài lần.

Đi công viên giải trí, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại, thậm chí cả tiệm spa.

Cho đến khi tôi để lại một bình luận bên dưới tiểu thuyết, đến khu trò chơi hẹn hò rất tuyệt, nội dung của trang này mới không thay đổi.

Tôi vốn cho rằng Tống Kinh chưa từng đến đây, nên miễn cưỡng tìm được một chút cảm giác thành tựu. Nhưng không ngờ tới, chơi game cũng cần tới thiên phú.

Nhìn lại đồng xu còn thừa lại trong tay mình, tôi đến một con cũng không gắp được. Lại nhìn máy gắp thú của Tống Kinh bên trên chất đầy xu, bên chân còn để 7 8 con gấu bông, tôi trầm mặc.

“Tống Kinh, anh học gắp thú ở đâu vậy, anh có thể giới thiệu người đã dạy anh cho em được không?”

“Không cần” Anh ấy nhét một con heo bông vào lòng tôi. “Nếu em muốn tôi sẽ gắp cho em”.

Tống Kinh thật sự thông suốt rồi, biết nói lời tán tỉnh rồi.

“Ông chủ? Sao anh lại ở đây?” nghe thấy âm thanh quen thuộc của người phụ nữ này, trái tim tôi đập mạnh.

Tôi đứng quay lưng lại với người phụ nữ đó, hình như cô ấy không nhận ra tôi. Nhưng còn Tống Kinh là bộ mặt vàng của cả công ty, cao phú soái trong mắt mọi người, khí chất này của anh ấy đến cả khu trò chơi này cũng không che lấp nổi.

“Gắp thú” Tống Kinh tựa như hiểu ý tôi, bước qua phải một bước che cả người tôi lại.

“Anh đây là....đi hẹn hò?” tôi cúi thấp đầu hết cỡ, vì sợ bị mọi người thấy được tôi trông như thế nào, chỉ thiếu nước chưa chui xuống đất.

“Ừm”

“Là cô gái như thế nào lại có thể lọt vào mắt của ông chủ.” Âm thanh cười đùa của phụ nữ vang lên. “Chúc trăm năm hòa hợp, trăm năm hòa hợp.”

“Đã đi chưa?” tôi nói nhỏ, kéo kéo góc áo sau lưng Tống Kinh.

“Vẫn chưa.”

“.....” Tôi có chút không hiểu. Nhiều chuyện một chút là được rồi, tại sao còn đứng đó chưa đi.

Nhưng những lời này tôi không dám nói ra. Lỡ như tiếng nói vừa rồi là của giám đốc, lại lỡ như cô ấy chưa đi thì sao, lại lại lại lỡ như cô ấy giao cho tôi làm nhiều báo cáo hơn vậy thì càng đáng thương.

“Em không muốn người khác biết em đang yêu đương với tôi?” Tống Kinh bình tĩnh hỏi tôi.

“Cũng không phải” Tôi giải thích “Quan trọng là, trước kia anh có nói không cho phép yêu đương trong văn phòng, bây giờ mà bị phát hiện không phải là......”

Nói được một nửa, tôi mới từ từ phản ứng, chầm chậm quay đầu lại. Sau lưng tôi ngoài Tống Kinh ra thì không có ai?

“Anh lừa em?”

“Không có” Tống Kinh không thừa nhận, “Vừa đi được 2 giây”

Tôi tin.....

Thì chắc gặp quỷ rồi?

“Cho nên em không thừa nhận chuyện yêu đương với tôi, là vì muốn tốt cho tôi?” Tống Kinh lại tiếp tục hỏi về vấn đề vừa rồi.

“.....Anh có tin không?”

“Không tin cho lắm.”

Tôi lập tức giống như bóng bị xì hơi: “Em sợ bị mọi người nói là đang trèo cao ôm chân của phú nhị đại.”

“Chỉ vì điều này?” rất rõ ràng, ông chủ lớn Tống Kinh cao cao tại thượng không hiểu được nỗi khổ của nữ nhân viên chúng tôi.

“Do anh không biết thôi, miệng của phụ nữ trong văn phòng rất đáng sợ!” Nói xong, tôi liền đếm đầu ngón tay đem những chuyện bát quái từ khi tôi đến công ty kể cho anh ấy nghe.

Sự thật chứng minh, tôi đã đựng lại thế giới quan cho ông chủ.

“Thực ra em không cần phải sợ những thứ này.” Nghe tôi nói xong, Tống Kinh trầm mặc một lúc lâu mới nói tiếp, “Là do tôi trèo cao.”

“...........”

Tôi và Tống Kinh bị Tống phu nhân bắt gặp là khi từ nhà hàng bước ra, lúc đó tôi còn đang khoác tay anh ấy.

Váy áo Tống phu nhân nhìn thì không quá xa sỉ, nhưng khí chất thì không cần phải bàn. Bà ấy đứng trước mặt chắn luôn lối đi của tôi và Tống Kinh, mắt và lông mày nhìn có chút giống với Tống Kinh.

“Cô ấy là ai?” ánh mắt của Tống phu nhân rơi trên người tôi.

“Bạn gái con” Tống Kinh cũng không sợ hãi, kéo tay tôi ra, sau đó nắm tay tôi, 10 ngón đan xen.

“Yêu đương bao lâu rồi?” không giống với trong tưởng tượng của tôi, Tống phu nhân không đưa cho tôi năm trăm vạn ngân phiếu để tôi rời xa con bà ấy, ánh mắt và giọng điệu đều nhàn nhạt, như gió nhẹ thoáng qua.

“Chưa lâu lắm, khoảng vài tháng.”

Rõ ràng đối thoại của hai người rất bình thường, nhưng tôi lại cảm nhận được mùi khó thuốc.

“Chào...chào dì ạ......” Tay tôi đổ mồ hôi, đến cả chào hỏi cũng rất khó khăn.

“Con đúng thật là nói được làm được.” Tống phu nhân thở dài một hơi, nhìn Tống Kinh đầy bất đắc dĩ, “Ta không còn gì để nói, con xem làm thế nào để nói với cha con đi.”

Tôi nghe đến thất thần, đến khi Tống phu nhân đã đi đến cửa hàng đằng sau não tôi vẫn đang trong trạng thái đứng máy.

“Cái gì gọi là nói được làm được?” Lời nói của Tống phu nhân làm người khác lần không ra, tôi đành đem vấn đề này hỏi Tống Kinh.

“Khụ....chuyện này rất dài.” Tống Kinh có chút không được tự nhiên, cố ý tránh né ánh mắt của tôi.

“Nói.”

Sau đó, tôi biết được từ miệng của Tống Kinh, lý do vì sao Tống Kinh thích một nhân viên nho nhỏ.

Khi Tống Kinh vừa tới công ty, lúc đó chẳng khác công tử bột là bao.

Bởi vì từ nhỏ gia cảnh tốt, bộ dạng xuất chúng, ở chỗ đâu cũng đều là một ví dụ đặc biệt. Chưa từng chịu khổ, nên khi vừa vào công ty liền sống ngày tháng của phú nhị đại.

Tống phu nhân là người phụ nữ trong tâm mang nghiệp lớn. Làm sao có thể nhìn con mình như vậy được. Đến công ty được vài ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra cách để khích lệ con trai.

“Con trai, con có thấy thực tập sinh đang chạy vặt dưới lầu không?” Tống phu nhân chỉ người thực tập sinh đang bị nhân viên cũ sai tới sai lui, lúc thì mua cà phê lúc thì đi nhận hàng, Tống Kinh mấp máy môi.

“Nhìn thấy rồi.”

“Bây giờ con đang hoang phí chính bản thân mình như vậy, sau này con sẽ là thực tập sinh đó, bị mọi người sai vặt.” Tống phu nhân biết con trai mình không thích bị người khác chỉ tay năm ngón, lời nói này nhất định sẽ kích thích lòng trách nhiệm của Tống Kinh.

Sau đó, Tống Kinh lại nhìn thực tập sinh đó bận rộn vài ngày, trịnh trọng đến tìm Tống phu nhân.

“Mẹ, con nghĩ kĩ rồi, sau này com sẽ nghiêm túc đi làm, nghiêm túc làm việc.” Trong mắt Tống Kinh tràn đầy kiên định, đặt tay lên vai Tống phu nhân, nói ra quyết định của bản thân.

“Vậy mới đúng chứ.” Tống phu nhân rất vui mừng, “Con xem, con bây giờ có phải nên làm cho công ty càng lớn mạnh hơn không.”

“Không phải.” Tống Kinh đáp “Con quyết định làm cho nữ thực tập sinh kia không bị người khác sai tới sai vặt nữa.”

Tống phu nhân có chút hoang mang, bà ấy khích lệ con trai, nhưng con trai của mình lại đi lệch hướng thì phải làm sao?

Nói khéo thì cũng không khéo, thực tập sinh đó là tôi khi vừa đến công ty nhân chức. Tuy tôi là một người bình thường, nhưng lại rất hám lợi. Bởi vì nghèo nên bán sức cho công việc.

“Cho nên anh liền, viết tiểu thuyết? Còn cho em một người bạn trai bá đạo.” Tôi cảm thấy câu chuyện này không thực tế.

Nếu như thực tế, thì có chút không giống Tống Kinh lắm.

“Bây giờ không phải em có rồi sao?” Mặt Tống Kinh có chút đỏ, nói đến chuyện mất mặt đó anh ấy còn mang theo chút ngại ngùng.

Tôi chưa từng nghĩ tới, việc tôi hám lợi đã giúp tôi lót một con đường lắm tiền như vậy.
Trước khi gặp Tống Kinh , tôi cảm thấy cuộc sống của tôi rất ổn. Nhưng khi gặp Tống Kinh rồi tôi mới phát hiện cảm thấy thật hụt hẫng.

Tuy không được như trong tiểu thuyết, trước là hồ bơi sau là hoa viên. Tuy kém hơn trong tiểu thuyết nhưng cũng là biệt thự! Đại biệt thự!

Tôi áp lòng bàn tay vào sô pha, có tiền thật tốt, sờ vào sô pha có cảm giác khác hẳn.

“Này Tống Kinh, người có tiền các anh đều sống như vậy sao?” Hãy tha thứ cho tôi, do sức tưởng tượng của tôi bị hạn chế bởi sự bần cùng nghèo khố, chưa từng trải sự đời.

Nhưng mười phút sau, khi Tống kinh đang nói không ngừng, tôi bỗng nếm được mùi vị hối hận và tự trách mình.

“Ý anh là, việc ăn uống mỗi ngày đều có người thay anh làm. Hơn nữa mỗi thứ đều không giống nhau?” Nhất định do lỗ tai tôi có vấn đề nên mới nghe được mấy lời làm người khác ghen tị này.

“Đúng rồi.” Phản ứng của Tống Kinh dường như đang coi đây là việc nhỏ không đáng nhắc đến.

“Có thể đừng kích động em như vậy được không?” Tôi cảm thấy giữa tôi và Tống Kinh đột nhiên bị ngăn cách bởi một rãnh nứt, ở giữa là vực sâu vạn dặm.

“Nếu như em muốn, em có thể chuyển đến sống cùng anh.”

Tôi đứng hình ngắt quãng lắc lắc đầu: “Không không không, chúng ta mới yêu đương được vài tháng, việc này không ổn cho lắm.”

“Anh cảm thấy không có gì gọi là ổn và không ổn cả.” Tống Kinh ngừng một lúc. “Quan trọng là, tháng này số lần em bị trừ lương vì đi muộn khá nhiều, nếu trả tiền thuê nhà thì còn dư được bao nhiêu?”

“......”Nhắc nhở thật hữu nghị, đừng làm người chưa hết tháng đã tiêu sạch tiền lương, đừng làm người hay thức đêm, hãy ngủ sớm dậy sớm không trễ giờ, nghiêm túc làm việc.

“ Vậy nếu như chúng ta ở chung, em có thể giữ tiền lương của anh không?”

“Em có thể giữ một ít.” Tống Kinh thở một hơi, bước về phía trước gõ đầu tôi, “Em có giữ thì anh cũng không nghèo đi.”

......Người này gần đây sao lại biết trêu chọc người khác như vậy!!

Không ai có thể từ chối được một người bạn trai tổng tài.

Cũng không có ai có thể từ chối được một người bạn trai tổng tài muốn tôi phải chuyển nhà.

“Tống Kinh, hay là thôi đi...” lời nói phát ra không chút sức lực, đến âm thanh cũng nhỏ.

“Hai ngày trước còn nói sống một mình không sao, hôm nay lại bị trộm cậy khóa cửa. Em tính như thế nào?” Tống Kinh có chút giận, lời nói tràn đầy quở trách.

“Em cũng không nghĩ tới loại khóa này lại dễ phá như vậy....” Khóa là do chủ nhà lắp, sớm không phá muộn không phá, lại phá đúng lúc Tống Kinh nhắc đến chuyện sống chung.

“Em xem thử, có mất đồ gì không.”

“Đồ quan trọng em luôn mang theo bên người, trong nhà cũng chẳng có gì cả.....” Trước khi Tống Kinh chỉ khi họp mới hung dữ như vậy, từ khi yêu đương rất lâu đã không hung dữ với tôi như vậy rồi.

“Nếu như hôm nay em ở nhà, thì phải làm sao?” Tống Kinh nói tiếp “Em không lo lắng cho sự an toàn của bản thân sao?”

“Em sai rồi.....” Tôi giật nhẹ góc áo anh ấy, ngoan ngoãn nhận sai.

“Xảy ra chuyện rồi mới biết nhận sai?” Suy nghĩ của tôi nhất thời không theo kịp được Tống Kinh, chuyện này mà không xảy ra thì tôi đâu thể biết được khóa này lại kém như vậy chứ.

“Chuyện đó không xảy ra thì em cũng không biết khóa nhà em lại kém như vậy....” Tôi lẩm bẩm oán trách.

“Không có chút ý thức an toàn nào, khóa này đã sớm bị để ý rồi.” Lời nói của Tống Kinh có chút dọa người, nhưng dựa theo những lời này, tôi cũng không dám ở lại đây nữa.

“Vậy chuyển đến sống cùng anh, anh bảo vệ em?” Tôi thử mở miệng thăm dò.

“Được.” Tôi không ngờ đến, Tống Kinh khi nghe những lời này, lập tức rút tay đang để trong túi quần ra “Đi thôi, về nhà.”

???

Tôi cảm thấy không thể không hoài nghi, cái người đến trộm nhà tôi, đem khắp nơi lục tung lên có phải do Tống Kinh phái tới hay không.

Biệt thự của Tống Kinh rất lớn, có hai tầng, anh ấy ở phòng chính, tôi ở phòng dành cho khách. Trước kia thường nghe mọi người nói, sau khi sống chung mới biết được người yêu đương cùng mình là người như thế nào, cũng có người nói sau khi sống chung mới biết được người kia có hợp với mình hay không.

Nhưng sau khi sống chung, tôi cảm thấy hai chúng tôi vừa thích hợp lại không thích hợp.

Ví dụ như tôi thích ngủ nướng, buổi sáng 8 giờ gặm tạm một miếng bánh mì sau đó vội vàng lên đường đi làm. Còn Tống Kinh lại vô cùng kỉ luật, mỗi ngày 7 giờ sáng bắt buộc phải ăn sáng, không được bỏ dầu, không được ăn quá no.

Lại ví dụ như Tống Kinh thường xuyên làm việc khi đã tan ca, tăng ca muộn đến nỗi khi cập nhật tiểu thuyết đã là 1 2 giờ sáng rồi. Còn tôi, không chơi game thì chính là lười biếng.

Lại ví dụ nữa, có những lúc Tống Kinh bận đến khuya, đúng lúc tôi nhàn rỗi lại không ngủ được, anh ấy ngồi đọc văn kiện tôi sẽ ngồi sau bóp vai cho anh ấy.

“Cái đó...Tống Kinh này, hay là tiểu thuyết đó của anh, để em thay anh viết 2 chương được không?” Hơn nữa tim tôi cũng làm bằng da bằng thịt, nhìn thấy Tống Kinh bận trước bận sau, tôi ngồi không cũng cảm thấy rất ngại.

“Em làm được không?” Tống Kinh có chút hoài nghi, suy cho cùng bộ tiểu thuyết này tạo nên quan hệ yêu đươg của hai chúng tôi, còn giúp Tống Kinh tỏ tình.

“Cái khác thì em không dám nói, nhưng tiểu thuyết bá đạo tổng tài em tuyệt đối có thể viết được”. Tôi vừa nói vừa vỗ ngực đảm bảo.

Chưa từng ăn thịt heo, nhưng lại có một đàn heo ngày ngày chạy trước mặt tôi, thể loại bá đạo tổng tài yêu tôi này, không cần suy nghĩ quá nhiều, chẳng qua đều rập một khuôn cả.

Sau đó, tôi viết hai chương phá vỡ tình tiết trước kia mà Tống Kinh viết.

“...Em viết cái gì vậy?” Tống Kinh dùng máy tính của mình đọc bình luận và lời khen của 2 chương mới, xem bình luận và lời khen trước đây của bản thân, mặt tràn đầy âm u.

“Viết hai chương đấu với nữ phụ, bây giờ người trẻ tuổi không phải đều thích xem thể loại này sao?”

Dường như tôi đã làm mới kiến thức của người đọc trong sự nghiệp viết tiểu thuyết của Tống Kinh.

“Khi em viết không quan sát các đọc giả thích hướng đi nào sao?”

“Em chỉ theo dõi mình anh thôi.”

“Nói chuyện cho đàng hoàng.”

Vì để chứng minh tiểu thuyết của bản thân viết không tệ, Tống Kinh kiên quyết không cho tôi lại gần tác phẩm của anh ấy. Dù nói thế nào cũng không chịu chia sẻ với tôi. Đó là điều mà một người đàn ông nên làm.

Nhưng mà các đọc giả xem tiểu thuyết của Tống Kinh đa phần là con gái, còn ai so với con gái hiểu con gái hơn đây? Làm gì có ai có thể hiểu về các cô gái đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo so với cô gái đã đọc hơn trăm cuốn tiểu thuyết bá đạo tổng tài là tôi đây.

Thế nhưng, tôi lại thấy được bình luận bên dưới của một chương trong tiểu thuyết, đọc giả oán trách chương mới không còn hay như những chương trước nữa,

Tống Kinh tức giận viết luôn bốn nghìn chữ.

“Kỷ Đồng ngoài cửa của biệt thự, gió lạnh thổi qua quần áo như cắt vào da thịt....”

Đúng, là Kỷ Đồng, không phải tôi.

Anh ấy đóng cửa bỏ Kỷ Đồng trong tiểu thuyết ở bên ngoài biệt thự, còn tận hai đêm liền.

“Cho nên anh đây là, đang trút giận sao?” Tôi nhìn chương mới của tiểu thuyết dở khóc dở cười.

“Anh không thể để em ở ngoài cửa, thân thể con gái rất mỏng manh.”

“Vậy Kỷ Đồng đó, thân thể không mỏng manh sao?”

“Đó là Kỷ Đồng của nam chính, cũng đâu phải của anh.”

Tôi thở dài một hơi.

Mơ hồ nhớ lại lúc chưa yêu đương, Tống Kinh là một ông chủ vừa cấm d.ục vừa cao lãnh. Nhưng yêu đương lâu rồi, ngược lại càng ngày càng ấu trĩ.

Buổi tối không ít người đến coi phim, Tống Kinh vẫn như trước chọn một bộ phim viễn tưởng có lượt xếp hạng thấp. Lại bị tôi cưỡng ép bắt mua vé phim tình cảm.

“Anh không hiểu tại sao em lại thích xem cái này.” Tống Kinh không có chút hứng thú nào đối với phim tình cảm. “Trả tiền để xem tình yêu của người khác, lại còn là tình yêu không có thật.”

“Em cảm thấy, hai chúng ta trong hiện thực dường như cũng không được thực tế lắm.” Ông chủ yêu đương với nhân viên nhỏ. Trong phim sẽ thường xuất hiện nhưng trong thực tế lại ít người gặp được. Suy cho cùng ông chủ trẻ tuổi rất khó tìm, ông chủ trẻ tuổi đẹp trai lại càng như mò kim đáy bể.

“Cái này không giống nhau.” Tống Kinh bình tĩnh đáp lại, “Phim đều do diễn xuất mà ra cả, đến cuối cũng sẽ tan.”

Anh ấy cúi thấp đầu đối diện với ánh mắt tôi, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh đèn của rạp chiếu phim, giống như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm: “Nhưng chúng ta sẽ không bao giờ tan.”

Sau này phải kêu anh ấy mở một lớp dạy nói những lời tán tỉnh.

Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.

HẾT
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom