• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp - Lục Trần (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 412

"Ngồi du thuyền đi đi, từ Trung Hải đến Nhật Bản cũng rất gần." Trần

Sơ Nhiên vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Trần, cô ta sinh ra ở Du Châu, bình thường rất hiếm khi

được thấy biển, cô ta muốn nhân cơ hội này để tận hưởng không khí biển rộng một chút.



Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Trần Sơ Nhiên, Lục Trần nhanh chóng

đoán được ý muốn của Trần Sơ Nhiên nên gật đầu đồng ý.



Ngay tức thì, Trần Sơ Nhiên đã đặt xong vé đi Trung Hải và cả du

thuyền đi Nhật Bản, thời gian là chiều ngày mai.



"Đúng rồi, đội Tư Uy dạo này thế nào rồi?" Sau khi Trần Sơ Nhiên đặt

vé xong, Lục Trần đột nhiên hỏi.



Dạo này anh ấy không có chú ý đến đội bóng, đột nhiên nghĩ tới nên

liền hỏi Trần Sơ Nhiên tình hình.



Sau khi Trần Sơ Nhiên mua lại 40% cổ phần đội bóng, Lục Trần liền để

cô trực tiếp phụ trách.



"Thành tích mùa giải này rất tốt, đội Tư Uy của chúng ta sau khi bảo

toàn chiến thắng ở mùa giải trước thì đã mua thêm một vài cầu thủ tài năng xuất chúng, mùa

giải này đã chắc chắn nằm trong top 5 rồi. Đúng rồi, đội Trung Hải mà anh đã mua chắc chắn

nằm ở vị trí thứ nhất đấy, mùa giải này chưa từng thua trận nào, là đội bóng duy nhất toàn thắng

trong mùa giải vô địch quốc gia này đó, dẫn trước 8 điểm so với đội Hằng Đạt đứng ở vị trí thứ

2, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chức vô địch mùa giải này không thành vấn đề với đội

Trung Hải." Trần Sơ Nhiên nói.



"Còn các đội thanh thiếu niên thì sao? Xây dựng thế nào rồi?" Để thúc

đẩy sự phát triển của bóng đá trong nước, Lục Trần biết phát triển các đội thanh thiếu niên là rất

quan trọng, cho nên mới dặn dò cẩn thận Trần Sơ Nhiên.



"Đã xây dựng xong rồi, cũng đã tìm được về rất nhiều các cầu thủ nhỏ

tuổi có thiên phú. Có điều liên đoàn bóng đá nước ta chỉ tổ chức mỗi giải vô địch và giải ngoại

hạng, đội bóng ít quá, sự cạnh tranh để vào đá tại giải vô địch quốc gia của các cầu thủ này thực

sự quá lớn, đây chính là nguyên nhân khiến rất nhiều phụ huynh không muốn cho con cái của họ

đi đá bóng." Trần Sơ Nhiên nói.



Lời của Trần Sơ Nhiên làm cho Lục Trần ngẩn người, đột nhiên có

chút ngạc nhiên.



Mới đầu khi anh ấy xây dựng quỹ bóng đá, mục đích là để cải thiện tình

trạng của bóng đá trong nước, xuất phát điểm tốt nhưng về phương diện bóng đá thì dù sao

cũng chỉ là sở thích của anh ấy thôi nên không tìm hiểu sâu hiện trạng.



Đúng thế, nếu phụ huynh không thấy tương lai của các con thì ai sẽ

cho con mình đi đá bóng chứ.



Như vậy sẽ rất lãng phí thời gian học tập của con cái.



Hơn nữa, luyện tập bóng đá cũng rất dễ gặp chấn thương, nếu như

sau này không được thi đấu giải nhà nghề, thì có bị chấn thương cũng phải tự mình đi chữa trị,

nếu điều kiện kinh tế kém một chút thì càng không thể gánh vác được chi phí điều trị chấn

thương đắt đỏ.



Điều quan trọng nhất là chỉ tập luyện mà không cọ sát thi đấu thì cũng

không thể nâng cao năng lực của các cầu thủ, như vậy thì việc bồi dưỡng nhân tài bóng đá cũng

không có ý nghĩa gì nữa rồi.



"Vậy thì tạo hi vọng cho các cầu thủ thanh thiếu niên mới và việc cốt

yếu." Lục Trần gật đầu rồi đột nhiên nói.



"Nhưng nước ta có ít đội bóng chuyên nghiệp như vậy, canh tranh vào

các đội chuyên nghiệp đối với các cầu thủ là quá lớn, sẽ có nhiều người bỏ cuộc, trừ khi gia

tăng thành lập các đội bóng, nhưng việc này có thể không thực tế." Trần Sơ Nhiên nói.



"Đúng vậy, chính là thành lập thêm các đội bóng chuyên nghiệp." Lục

Trần dựa người trên ghế sofa, rút ra một điếu thuốc hút, nhìn Trần Sơn Nhiên cười nói.



Nếu không phải Trần Sơ Nhiên nhắc đến thì anh ấy cũng không nghĩ

đến việc này.



"Thành lập thêm các đội bóng chuyên nghiệp, liệu có làm xáo trộn tiết

tấu của giải vô địch quốc gia không, dù sao mọi người cũng đã quen với phương thức thi đấu

này rồi, đột nhiên cải cách quy mô lớn như vậy e là liên đoàn bóng đá cũng rất khó thực hiện."

Trần Sơ Nhiên nói.



Cô ta cũng là giám đốc quỹ bóng đá, đã giao lưu nhiều lần với bên

liên đoàn bóng đá rồi.



Kỳ thực liên đoàn bóng đá cũng rất muốn thay đổi hiện trạng bóng đá

Hoa Hạ, chỉ là bọn họ lực bất tòng tâm mà thôi.



Có rất nhiều thứ không phải cứ có tiền là có thể giải quyết được.



"Không đâu, cái mà tôi bảo là gia tăng đội bóng chuyên nghiệp là

muốn làm từ bên dưới giải ngoại hạng và giải vô địch quốc gia. Mỗi tỉnh sẽ tự thành lập giải vô

địch cấp tỉnh.



Chính là mỗi tỉnh đều tự thành lập nên giải đấu chuyên nghiệp của

mình, để mỗi thành phố đều phải có ít nhất một đội bóng chuyên nghiệp rồi cùng tham gia giải

đấu vô địch toàn tỉnh



Và mỗi thành phố cấp tỉnh cũng như là quận, huyện đều phải có các

đội bóng nghiệp dư và giải đấu nghiệp dư cho từng lứa tuổi. Như vậy có thể hình thành được từ

những đơn vị cấp khu vực cơ bản nhất cũng có những đội bóng dành có các lứa tuổi các nhau,

có thể tổ chức giải đấu thường niên hoặc định kỳ theo quý. Như vậy thì có thể thúc đẩy hệ thống

các giải đấu từ cấp cơ sở nhất đến cấp thành phố, tỉnh, khu vực và toàn quốc rồi.



Có những giải đấu chuyên nghiệp hoặc nghiệp dư từ dưới lên trên,

các khu vực các cấp độ khác nhau thì có thể thúc đẩy việc bồi dưỡng cầu thủ thanh thiếu niên

của đội bóng các cấp, như vậy nền tảng bóng đá của Hoa Hạ sẽ không ngừng mở rộng, sẽ có

thể hình thành lên được hệ thống cơ chế phát triển lâu dài và hiệu quả."



Lục Trần nhanh chóng mở đường, một chút đã nghĩ ngay ra được

biện pháp giải quyết rồi.



Nếu như thật sự thực hiện được ý tưởng này của anh ấy thì nên bóng

đá Hoa Hạ thật sự có thể tạo nên được một cơ chế phát triển tuần hoàn rất tốt, tương lai của

nền bóng đá Hoa Hạ chắc chắn sẽ không ngừng xuất hiện những thiên tài xuất chúng.



Một Hoa Hạ rộng lớn như vậy, hơn một tỷ dân số mà lẽ nào lại không

thể chọn ra được 11 cầu thủ tốt nhất hay sao?



Suy cho cùng là do các cầu thủ từ nhỏ đã không có điều kiện học tập

rèn luyện tốt, nên mới dẫn đến việc rất nhiều các thiên tài bóng đá chân chính bị lãng phí mai

một đi.



Mắt Trần Sơ Nhiên sáng lên, với sự tìm hiểu sâu xa của cô ta với dự

án bóng đá trong mấy tháng qua thì cô ta thấy kế hoạch ý tưởng này của Lục Trần quá hoàn

hảo, nếu như thật sự có thể thực hiện được thì bóng đá Hoa Hạ sẽ không ngừng bay cao hơn.



Chỉ là muốn thực hiện được ý tưởng này cũng có chút khó khăn.



"Phương án này của anh rất hoàn mỹ, nhưng anh có nghĩ tới việc nếu

không có nguồn kinh phí nhất định thì các đội bóng làm sao có thể vận hành được, chứ chưa nói

đến việc thi đấu bình thường ngày qua ngày." Trần Sơ Nhiên nói đúng vấn đề lớn nhất.



Lục Trần gật đầu, kinh phí cho nhiều đội bóng như vậy chắc chắn là

một con số khổng lồ rồi, nếu chỉ dựa vào một mình anh ấy chắc chắn không đủ.



Anh ấy rít một hơi thuốc, đang nghĩa xem là sao mới có thể giải quyết

được vấn đề này.



"Tôi có ý kiến này, nếu như có thể thuyết phục được liên đoàn bóng

đá thì phương án này của anh sẽ có tỷ lệ thành công lớn hơn rất nhiều." Trần Sơ Nhiên đột

nhiên nói.



"Ồ, cô nói thử xem." Lục Trần gật đầu, nhìn Trần Sơ Nhiên.



"Thực lực của các cầu thủ chuyên nghiệp nước ta hiện tại vẫn chưa

thực sự tốt, nhưng lương và chế độ đãi ngộ của họ còn cao hơn cả những cầu thủ hạng A của

các giải ngoại hạng ở Châu Âu, đây rõ ràng là việc không tương xứng với năng lực của họ, tôi

thấy nên để mức lương và đãi ngộ của các cầu thủ chuyên nghiệp quốc gia ta tương đương với

các nước Nhật Bản và Cao Ly thôi, thậm chí còn phải thấp hơn bọn họ một chút, như vậy thì có

thể tiết kiệm được một khoản lớn để đầu tư vào các đội bóng

rồi, tiếp theo cũng có thể khiến nhiều cầu thủ tự nguyện đến các giải Châu Âu để rèn luyện cọ

sát bản thân. Tôi nghe nói bởi vì tiền lương đi ra nước ngoài luyện tập ít hơn rất nhiều so với ở

trong nước, nên nhiều cầu thủ không muốn ra ngoài cọ sát. Phải biết rằng, nền bóng đá Châu

Âu thực sự rất mạnh, chúng ta phải đến đó học tập rèn luyện.



Hơn nữa nên kiến nghị toàn bộ thu nhập từ việc dự đoán kết quả bóng

đá trừ đi chi phí quản lý thì tất cả đều sẽ để đầu tư cho các giải ở tỉnh, và quỹ bóng đá của chúng

ta cũng sẽ giúp đỡ một phần, như vậy thì gần như có thể duy trì được việc vận hành các giải

đấu cấp tỉnh rồi.



Cuối cùng là mỗi đội bóng đều phải tự mình phát triển, thu hút được

các nhà tài trợ, quảng cáo đầu tư nhất định sẽ đủ để duy trì cho một đội bóng vận hành bình

thường." Trần Sơ Nhiên đĩnh đạc nói.



"Rất tốt, rất tốt, chuyện này sau khi từ Nhật Bản về, cô đích thân đến

tìm ban lãnh đạo liên đoàn bóng đá bàn bạc đi, tôi tin nhất định bọn họ cũng sẽ đồng ý."



Lục Trần liên tiếp gật đầu, rất tán thành phương án giải quyết này của

Trần Sơ Nhiên.

Chương 412: Phương án cứu vớt bóng đá Hoa Hạ





Chuyện bóng đá Lục Trần một lần nữa nói lại cụ thể với Trần Sơ

Nhiên, Trần Sơ Nhiên nghe xong liền ghi nhớ lại, sau đó cho thêm cả quan điểm của cô ta vào,

chuẩn bị sau khi từ Nhật Bản về sẽ đến Liên đoàn bóng đá bàn bạc chuyện này.



Ý tưởng này của Lục Trần nếu như có thể thực hiện được thì đối với

nền bóng đá Hoa Hạ mà nói tuyệt đối là một bước tiến chưa từng có trong lịch sử.



Thử tưởng tượng một chút, nếu như mỗi giải đấu cấp tỉnh đều có đủ

kinh phí, các giải đấu đều có thể đều đặn ngày qua ngày năm qua năm tổ chức, cùng với hi vọng

có thể bước vào các giải đấu ngoại hạng hoặc giải vô địch quốc gia thì toàn quốc có thể hình

thành được nền móng giải đấu và quần chúng yêu bóng đá giống như ở Châu Âu. Đến lúc đó

muốn không để nền bóng đá Hoa Hạ bay cao cũng không được!



Cho nên Trần Sơ Nhiên cũng rất kích động, những khó khăn cơ bản

cô ta đều đã nghĩ đến rồi, sau đó nhiều lần so sánh rồi tìm phương án giải quyết thích hợp.



Đương nhiên, nếu Liên đoàn bóng đá không thông qua thì Lục Trần

cũng có kế hoạch của riêng mình.



Phạm vi toàn quốc có thể anh ấy không làm được, nhưng ba tỉnh Tây

Nam thì anh ấy có đủ thực lực để tổ chức giải đấu liên ba tỉnh.



Chỉ cần anh ấy có thể làm một người tiên phong mở đầu tốt thì phạm

vi toàn quốc chắc chắn sẽ học tập theo.



Có điều ngày mai bọn họ phải đi Nhật Bản để giải quyết vấn đề chế

tài, hôm nay chỉ có thể hoạch định lại ý tưởng này mà thôi.



......



Ngày hôm sau, Lục Trần và Trần Sơ Nhiên đáp máy bay đến Trung

Hải, thấy thời gian cũng không còn nhiều liền báo Hứa Thư Đình sắp xếp xe đưa bọn họ ra bến

cảng luôn.



Sau khi hai người lên du thuyền xong, một thiếu nữ nhìn theo bóng

dáng của Lục Trần, rồi lại nhìn hình của Lục Trần trên tờ báo đang cầm trong tay sau đó cũng đi

về hướng du thuyền.



Chỉ là cô ta không có vé, nên đã bị nhân viên du thuyền đuổi xuống.



Nhưng cũng không ngăn cản được quyết tâm lên thuyền của thiếu

nữ, cô ta ngăn lại một người trung niên cũng đang lên du thuyền, cuối cùng mua lại vé của

người trung niên với giá cao gấp 10 lần, sau đó đã thành công lên du thuyền.



Đây là một du thuyền vô cùng xa hoa, trên thuyền không những có bể

bơi, đài ngắm cảnh, boong tàu trên cùng còn có cả một sân đỗ máy bay, trên đó còn có một

chiếc máy bay trực thăng đang đỗ.



Du thuyền tổng cộng có 5 tầng, phòng ăn, phòng vui chơi, quầy bar,

phòng ca nhạc, sòng bạc, cái gì cần có đều có, du khách muốn chơi gì cũng có thể chơi.



Phòng của Lục Trần và Trần Sơ Nhiên ở tầng 3, hai phòng gần nhau,

bên trong bày trí tương đương như khách sạn 5 sao, vô cùng xa xỉ.



Sau khi lấy chìa khóa phòng, Trần Sơ Nhiên cất hành lý xong liền kéo

Lục Trần cùng đi lên đài quan sát ngắm biển.



Dù sao cũng không có việc gì nên Lục Trần gật đầu, đồng ý lời mời

của Trần Sơ Nhiên cùng lên boong tàu ngắm biển.



Boong tàu rất rộng, khắp nơi du khách cũng đang đứng ngắm biển,

có người đứng một mình, cũng có đôi có cặp, thậm chí còn có một gia đình mấy người, mọi

người nếu không đang lấy máy ảnh ra để chụp biển thì cũng chụp ảnh cho nhau, cười nói chơi

đùa rất vui vẻ.



Trần Sơ Nhiên cũng lấy chiếc máy ảnh đang đeo ở cổ ra chụp ảnh,

Lục Trần đứng bên cạnh, anh ấy không có hứng thú lắm với bộ môn nhiếp ảnh này, Trần Sơ

Nhiên hỏi gì thì anh ấy trả lời chứ cũng không chuyện trò gì.



"Hay là để tôi chụp cho anh một tấm nhé." Trần Sơ Nhiên đi đến bên

cạnh Trần Sơ Nhiên cười nói.



"Có gì hay đâu mà chụp." Lục Trần nhún vai nói.



"Nhỏ mọn, nhiều người xin tiểu thư đây chụp cho bổn tiểu thư còn

không muốn chụp cho ấy." Trần Sơ Nhiên lè lưỡi, không quan tâm Lục Trần có đồng ý hay không

liền giơ máy ảnh lên chụp Lục Trần.



Lục Trần cười cười, cũng không để ý nữa.



Đúng lúc này anh ấy đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát ý nhàn

nhạt truyền đến từ phía sau, sát ý này lúc có lúc không giống như người đang có ý định ra tay

dường như còn đang do dự vậy.



Lục Trần bỗng nhiên quay người lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ đang

tiến về phía mình, người thiếu nữ này ăn mặc đơn giản, nhưng ngũ quan vô cùng thanh tú, chỉ

cần sửa một chút ít thì dung nhan hoàn toàn không thua kém Trần Sơ Nhiên, nhưng lại khiến cho

Lục Trần có chút bất ngờ thoáng chốc cỗ sát ý kia lại biến mất rồi.



"Xin chào, anh cũng đang đi Nhật Bản du lịch à." Tiêu Tử Hinh đột

nhiên thấy Lục Trần quay người lại nhìn mình thì trong lòng nhất thời có chút hoảng hốt.



"Ừ." Lục Trần gật đầu, cũng không nói gì, trong lòng rất tò mò đối

phương là người của ai.



Anh ấy cũng đại khái đoán được cô gái này chắc chắn là cố ý đến

đây vì anh ấy.



Chỉ là anh ấy vẫn chưa biết đối phương sẽ dùng phương thức nào

để đối phó với anh ấy, thêm nữa là ai phái cô ta đến.



"Em tên là Tiêu Tử Hinh, xin hỏi anh tên gì ạ?" Tiêu Tử Hinh trấn an lại

tinh thần hoảng loạn rồi nói.



"Lục Trần." Lục Trần lạnh lùng gật đầu.



Thấy Lục Trần không có hứng thú nói chuyện với mình, Tiêu Tử Hinh

bèn quay sang cười nói với Trần Sơ Nhiên: "Chị gái, chị thật xinh đẹp, chị với anh Lục Trần đúng

là một đôi anh hùng mỹ nhân, hay là để em chụp cho hai người một tấm nhé, em chụp ảnh đẹp

lắm đó."



Trần Sơ Nhiên nhướn mày, cảm thấy Tiêu Tử Hinh chắc chắn có vấn

đề,chỉ là vấn đề gì thì tạm thời cô ta chưa đoán ra được, có điều thấy Tiêu Tử Hình nhầm lẫn về

quan hệ giữa cô ta và Lục Trần thì khẽ nở nụ cười, còn không để cho Lục Trần giải thích liền

trực tiếp cười nói: "Vậy cảm ơn em nhé, chị tên là Trần Sơ Nhiên."



Cô ta nói rồi đưa máy ảnh cho Tiêu Tử Hình, sau đó kéo Lục Trần lại

gần mình, không cho Lục Trần cơ hội giải thích.



Lục Trần nhún vai, cũng khó giải thích, chút ý tứ đó của Trần Sơ

Nhiên sao anh ấy lại không biết chứ.



Hai người đứng quay lưng lại với biển, Trần Sơ Nhiên chủ động tạo

vài dáng sau một lúc chụp ảnh Trần Sơ Nhiên mới buông Lục Trần ra.



Có thể do biểu hiện của Tiêu Tử Hình không có chút gì mờ ám nên

Trần Sơ Nhiên nhanh chóng tán gẫu cùng cô ta.



Bởi vì trước đó Tiêu Tử Hinh đã từng để lộ sát ý với anh hơn nữa

Lục Trần cũng có thể nhìn ra Tiêu Tử Hinh là một võ giả cho nên anh ấy chỉ đứng một bên vừa

ngắm biển vừa chú ý hành động của Tiêu Tử Hinh.



Anh ấy biết Tiêu Tử Hinh muốn ám sát anh ấy, chắc sẽ không bất

cẩn để bại lộ thân phận với Trần Sơ Nhiên đâu.



Nhìn biểu hiện của Tiêu Tử Hinh thì có thể thấy cô ta muốn kết bạn với

hai người trước, đợi đến lúc anh ấy buông lỏng cảnh giác rồi mới ra tay.



Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Trần lóe lên một sự nực cười.



Anh cũng muốn xem Tiêu Tử Hinh sẽ đợi đến lúc nào mới hành động.



Chả mấy mà đã chập tối, du khách lần lượt trở về tàu để thưởng

thức bữa tối yêu thích của mình.



Ba người Lục Trần cũng đã vào đến phòng ăn buffet, sau khi chọn

thức ăn xong thì chọn một bàn ngồi ăn.



Lúc này hai người Nhật Bản ngồi trong một góc của phòng ăn đang

nhìn Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh, trong mắt đột nhiên lóe lên vẻ nham hiểm.



Rõ ràng dung mạo tuyệt sắc của hai người Trần Sơ Nhiên đã khiến

chúng nảy lên ý đồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom