Full Hot Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp - Lục Trần (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 396-400

Nước cờ này của Barr trực tiếp làm gián đoạn kế hoạch của Lục Trần.



Thân là một thế lực bên ngoài, anh đương nhiên không thể trực tiếp tấn công Barr, nếu không sẽ trở thành quân xâm lược.



Đến lúc đó, trụ sở chính của người da trắng mượn cớ xuất binh, anh tuy rất ngông cuồng, Điện Sát Thần cũng rất mạnh, nhưng trước mặt quân đội của người da trắng lại không chịu nổi một đòn.



Cho nên anh chỉ có thể nâng đỡ thổ vương ở đây, giúp bọn họ lật đổ sự thống trị của vương thất Barr dưới thân phận lính đánh thuê.



Đây là cách duy nhất để anh đứng vững ở Madagascar.



“Phải làm sao đây, nếu như mấy thổ vương khác cũng không dám hợp tác với chúng ta thì sao? Vậy chúng ta uổng công đến đây rồi à?” Lâm Thông không cam lòng nói.



“Đúng vậy, điều then chốt chính là quá tiếc cho mỏ quặng Uranium, hiện giờ khi công nghệ Di Kỳ thật sự phát triển mạnh mẽ, tài nguyên hiếm là ưu tiên hàng đầu.” Từ Kinh cũng lên tiếng.



Từ Kinh đương nhiên hiểu rõ hơn Lâm Thông, đồng thời cũng biết nhiều về công nghệ Di Kỳ hơn cậu ta.



“Về khách sạn bảo Hoàng Hải Đào liên hệ với các thổ vương khác.” Nếu Hoàng Hải Đào đã là tổng lãnh sự bên này, chắc chắn có quen biết với các thổ vương lớn, chỉ cần anh ta ra mặt, Lục Trần cảm thấy xác suất thành công có thể cao hơn nhiều.



Sau khi về khách sạn, Lục Trần chưa tìm Hoàng Hải Đào thì anh ta đã đích thân tìm đến.



“Lục tổng, trận chiến này nhất thời sẽ chưa kết thúc, giờ thành viên phi hành đoàn của chúng ta đều nằm trong tay bọn chúng, chuyện này nên làm sao mới được đây?” Hoàng Hải Đào mặt mày đau khổ nói.



“Anh chưa báo lên cấp trên à?” Lục Trần hỏi lại.



“Báo cáo rồi, thủ đô đang gây sức ép với người da trắng, nhưng nhóm người đó là tổ chức cực đoan, tuy biết bọn chúng là đàn em được đế quốc M đào tạo ở Trung Đông, nhưng đế quốc M chắc chắn không thừa nhận, chỉ sợ tổ chức cực đoan trực tiếp giết con tin.” Hoàng Hải Đào lo lắng nói.



“Không đâu, nếu như bọn chúng muốn giết con tin, thì đã giết toàn bộ thành viên phi hành đoàn, sẽ không khống chế bọn họ, bọn chúng có lẽ sắp liên hệ lại với anh rồi.” Lục Trần lắc đầu.



Những người lính đánh thuê đó đều là binh lính của Millet, thường chỉ cần tiền, với lại giết mấy người Hoa Hạ cũng vô nghĩa, ngược lại do vậy mà chọc giận Hoa Hạ, cho dù Hoa Hạ không xuất binh ngoài mặt, bên trong chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ những nước thù địch với họ để loại bỏ họ.



Hơn nữa thủ đô Hoa Hạ khẳng định sẽ liên hệ với người da đen nắm quyền, cho dù bọn họ không thừa nhận cũng sẽ gọi cho Millet, tội gì vì chuyện không đáng kể này mà trực tiếp trở mặt với Hoa Hạ.



Cho nên Lục Trần tin Millet chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy, vì giết mấy người Hoa Hạ mà tự hủy hoại mình.



“Ừ, hi vọng như vậy.” Hoàng Hải Đào thở dài.



“Đúng rồi, Hoàng lãnh sự, anh có quen biết các thổ vương khác không.” Lục Trần hỏi.



“Trước kia từng liên hệ, sao thế?” Hoàng Hải Đào gật đầu hỏi.



“Anh chắc hiểu biết mấy thổ vương lớn này, liên hệ cho tôi một người đáng tin cậy nhất, nói tôi có thể giúp bọn họ dành lại đất nước.” Lục Trần đột nhiên nói.



Chuyện này giao cho Hoàng Hải Đào xử lý, rõ ràng đáng tin cậy hơn, suy cho cùng bất luận là anh hay Trần Tịnh cũng không hiểu rõ mấy ông thổ vương ở Madagascar này.



“Lục tổng đích thân giúp bọn họ đánh vương thất Barr sao? Vương thất Barr hiện giờ được lính đánh thuê của Millet và quân đội Anh chi viện đấy.” Hoàng Hải Đào kinh ngạc hỏi.



“Đúng, chỉ cần khiến người tin tưởng và nghe theo tôi khống chế vương thất Madagascar, chúng ta càng có thể thu được lợi ích lớn hơn ở đây.” Lục Trần gật đầu nói.



Anh phải lấy được mỏ Uranium ở San Juan.



Nếu không lần này anh đến Madagascar chẳng còn ý nghĩa gì lớn.



“Nghe nói đại quân của Barr kết hợp với quân đội của Millet và nước Anh có tổng cộng năm mươi nghìn quân, nếu như các vị thổ vương khác không liên minh lại với nhau, căn bản không phải đối thủ của ông ta, cho nên nếu như chỉ có một vị thổ vương tình nguyện phản kháng Barr cũng vô nghĩa.” Hoàng Hải Đào lắc đầu, cảm thấy dự định của Lục Trần có phần ngông cuồng.



“Yên tâm, đội quân năm mươi nghìn người của bọn chúng chỉ có mười nghìn lính đánh thuê của Millet và quân đội mười nghìn người của Anh có sức chiến đấu, chỉ cần đánh bại từng bên một thì đại quân ba mươi nghìn người của Barr không có gì đáng ngại.” Lục Trần thản nhiên cười.



Hoàng Hải Đào há hốc mồm, không biết nói gì nữa, ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.



Thấy Lục Trần không giống như đùa giỡn, anh ta cân nhắc nói: “Thổ vương Koopa, tôi từng nhiều lần tiếp xúc với ông ta, ông ta là thổ vương muốn gần gũi Hoa Hạ nhất trong các vị thổ vương.”



“Khi thổ vương Koopa còn trẻ từng học tại đại học Yến Kinh nhiều năm, ông ta nói rất thích văn hóa phong tục của nước chúng ta, trong cuộc nội chiến giữa các vị thổ vương mấy năm trước, bố của ông ta vô tình bị bắn chết, ông ta thay thế vị trí của thổ vương Koopa cũ, tôi nghĩ ông ta có thể đồng ý hợp tác với Lục tổng.”



“Có điều, ông ta chỉ có đội quân khoảng mười lăm nghìn người, ước tính cũng không có nhiều tác dụng.”



“Nếu như ông ta có tham vọng khôi phục đất nước, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi có thể giúp ông ta phục quốc.” Lục Trần gật đầu.



Anh không cần sức mạnh của Koopa, anh chỉ muốn Koopa dám có có ý chí quyết đấu đến cùng với Barr.



Lúc này, Barr đã chiếm đóng San Juan, nắm giữ thiên thời địa lợi, có sự tiếp viện của Millet và nước Anh, chắc chắn không có vị thổ vương nào dám thách thức với Barr.



Thêm nữa Barr cũng đã bảo các thổ vương khác quy thuận ông ta, cho nên bên dám thách thức với Barr có lẽ không nhiều.







Nhưng nếu như Koopa thật sự dám thách thức Barr, anh có niềm tin giúp Koopa trở thành quốc vương.



“Tôi có nên nói thân phận của anh không?” Hoàng Hải Đào hỏi.



“Ừ, anh có thể nói cho ông ta, đại quân mười nghìn người của Điện Sát Thần tôi đã đến thành phố Marovoay rồi.” Lục Trần gật đầu, nhất định phải nói thực lực của họ cho Koopa, nếu không Koopa chắc chắn cũng không dám thách thức Barr.



“Được rồi.” Hoàng Hải Đào gật đầu, cũng không biết Lục Trần nói thật hay không, nhưng anh ta cảm thấy giúp Lục Trần làm ít việc chắc chắn sẽ là chuyện tốt.



Sau khi Hoàng Hải Đào rời đi, Lục Trần lấy ra một điếu thuốc, quay người đi tới cửa sổ.



Anh vén tầm rèm che, nhìn những cư dân thành phố Marovoay với gương mặt lo lắng và căng thẳng phía dưới, mắt anh nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong lòng thương cảm ngậm ngùi.



Thương trường chính là chiến trường, từng nước cờ không thể đi sai, mỗi nước đi đều chứa đựng vô số nguy hiểm.



Với thành tựu hiện giờ của anh, anh có thể dừng bước được rồi.



Nhưng anh không thể.



Anh biết lúc này không phải lúc dừng bước, cho dù anh muốn dừng bước cũng không có ai bảo anh dừng lại.



Nhiều người theo anh như vậy, bọn họ có thể khiến anh dừng lại sao?



Nắm giữ nhiều công nghệ siêu việt như vậy, cho dù anh muốn dừng, đất nước cũng không để anh ngừng nghỉ.



Quan trọng là anh cũng muốn công nghệ Di Kỳ của mình có thể cống hiến nhiều hơn cho đất nước và nhân loại trong cuộc đời của mình.



Cho nên công nghệ Di Kỳ hiện giờ không chỉ đơn giản là công nghệ Di Kỳ của một mình anh nữa.



“Anh Trần, anh đang nghĩ gì vậy?”



Lúc này đây, Từ Kinh đẩy cửa đi vào, đến bên cạnh Lục Trần.



Lục Trần quay đầu nhìn Từ Kinh, lắc đầu cười: “Không có gì.”



“Anh Trần, nghe nói nhóm quân vương thất Madagascar bị lính đánh thuê của Millet đánh bại ở sân bay trước đây đã bỏ chạy về thành phố Marovoay rồi, hay là chúng ta đi tìm tướng quân của bọn họ, tôi nghĩ bọn họ có lẽ càng muốn giành lại San Juan hơn bất kì ai.”



Từ Kinh nói.





Chương 396: Chiêu hiểm của BaBarr



Ánh mắt Lục Trần sáng rực lên, quân đào ngũ của vương thất Madagascar, càng mong muốn giết Barr để báo thù hơn so với các thổ vương lớn.



Nhưng nếu quân đào ngũ không có các thành viên của vương thất Madagascar, thì sẽ không quang minh chính đại đến giúp đỡ cho bọn họ.



Những đều này đều không phải là mấu chốt, Lục Trần tin rằng vương thất Madagascar không có khả năng đều bị Barr giết chết hết, chỉ cần còn lại vương thất chính thống hoặc nhánh phụ, thì khẳng định có thể có được sự ủng hộ của quân đào ngũ.



Tuy nhiên bây giờ Lục Trần không có ý định đi thẳng tới thành phố Marovoay để tìm quân đội của vương thất, bọn họ chạy tới thành phố Marovoay, chắc chắn là muốn tìm thổ vương Sambajilu để hợp tác, Lục Trần biết rằng với bộ dạng sợ hãi của thổ vương Samba kia, chắc chắn sẽ không hợp tác với quân đào ngũ.



Anh dự định chờ sau khi quân đào ngũ thảo luận với Samba, anh sẽ tiếp tục đi gặp thủ lĩnh của quân đào ngũ, cơ hội thành công sẽ tăng thêm nhiều.



"Đám người Đỗ Phi truyền đến tin tức rồi đúng không?" Lục Trần hỏi.



"Đúng vậy, là tin tức nhóm người anh Phi gửi đến." Từ Kinh nói.



"Ừ, cậu bảo Đỗ Phi sắp xếp vài người trông chừng ở phía trước cung điện của Sambajilu, xem khi nào quân đào ngũ liên lạc với Samba, bảo cậu ta báo cho tôi ngay." Lục Trần gật đầu sắp xếp.



"Anh Trần, lỡ may Samba hợp tác với quân đào ngũ thì sao? Nghe nói có hơn mười nghìn quân lính vương thất chạy tới thành phố Marovoay, nhưng cũng có không ít quân lính chạy tới các tỉnh khác, nếu chúng ta không chủ động liên hệ với bọn họ, thì cũng là một tổn thất đối với chúng ta." Từ Kinh nói.



Lục Trần do dự trả lời, "Quân đào ngũ này chắc chắn mong muốn Samba giúp bọn họ giành lại vương thất, chống lại Barr, tôi thấy Samba đã không còn ý chí và lòng dũng cảm để chống lại Barr, ông ta rất có thể sẽ đầu hàng Barr, quân đào ngũ chắc chắn sẽ không hợp tác với ông ta."



Đối với điểm này, Lục Trần vẫn còn tự tin, Samba là một kẻ nhát gan, mà mong muốn từ đầu của quân đào ngũ chắc chắn là báo thù.



Cho dù bọn họ sắp bị các thổ Vương thu phục đồng hóa, cũng chắc chắn cần không ít thời gian, cuối cùng thì sau khi hết hi vọng báo thù, mới có thể nói chuyện đồng hóa và hợp nhất với các thổ vương.



"Ừ, được rồi, vậy tôi đi báo cho anh Phi." Từ Kinh gật đầu, cảm thấy phân tích của Lục Trần rất hợp lý.



Đổi lại nếu là cậu ta, thì cũng không thể nào mới có chút như vậy mà đã hợp tác với Samba.



Hơn nữa lúc này mặc kệ là quân đào ngũ hay Samba, đều có thực lực không thu kém nhau là bao, muốn nói đồng hóa thì không thể làm được trong vài ngày, điều này lại còn ảnh hưởng đến lợi ích của hai thế lực lớn, làm không tốt, thì một hai tháng cũng không bàn bạc được.



Lúc mười giờ tối, Hoàng Hải Đào cuối cùng cũng liên lạc với thổ vương Koopa, địa bàn của thổ vương Koopa là tỉnh Mahajanga, cách Marovoay sáu trăm kilomet, ngày hôm sau thổ vương Koopa ngồi máy bay trực thăng đi thành phố Marovoay, sau khi biết Koopa đi vào địa bàn của mình, Samba cho rằng Koopa tới để tìm ông ta, nên ông ta cố ý rời khỏi cung điện, trốn tránh Koopa, bởi vì ngày hôm qua Koopa đã gọi điện thoại cho ông ta.



Koopa tuổi còn trẻ, chưa đến bốn mươi, đúng là độ tuổi tràn đầy tham vọng, ông ta khá phấn khởi, khi nghe tin có người Hoa Hạ có ý muốn giúp ông ta dành lại đất nước.



Cho nên còn chưa hỏi rõ ràng thực lực ở phía sau Lục Trần, đã đi thẳng tới thành phố Marovoay.



Bởi vì Hoàng Hải Đào gọi điện thoại, ông ta còn tưởng rằng quân đội Hoa Hạ muốn trợ giúp bọn họ.



Cho nên khi gặp Lục Trần, ông ta còn hơi kích động.



Thậm chí còn lầm tưởng rằng Lục Trần chính là người đại diện cho quân đội Hoa Hạ, là ông trùm chân chính, nên trong lòng ông ta cũng thêm tôn kính hơn đối với Lục Trần.



"Koopa xin chào đại nhân tôn kính!" Koopa cung kính hành lễ với Lục Trần.



Ông ta là một trong số những thổ vương muốn giành lại vương thất của mình nhất.



Thậm chí khi Barr gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đều từ chối Barr thẳng thừng, còn mắng chửi Barr một trận.



"Thổ vương khách sáo quá rồi, ngồi đi." Lục Trần gật đầu với Koopa, hết sức thân thiện hiền lành.



Koopa thấy Lục Trần không kiêu ngạo giống như đám ông trùm kia, thiện cảm trong lòng dành cho Lục Trần cũng tăng lên không ít.



Ông ta ngồi xuống đối diện Lục Trần, chờ Lục Trần nói.



"Tôi muốn biết, ông có bao nhiêu lòng tự tin đánh bại được Barr?" Lục Trần mở lời hỏi trước.



Koopa nhìn Lục Trần, cũng không biết Lục Trần có ý gì, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có đội quân Hoa Hạ hỗ trợ, đánh bại Barr chắc chắn là một chuyện rất nhẹ nhàng."



Lục Trần nghe vậy thì lập tức biết rằng Koopa có thể đã hiểu lầm ý của anh.



Anh duỗi hai tay ra, nói: "Ngài thổ vương, tôi cảm thấy ông có thể là đã hiểu nhầm thân phận của tôi. Được rồi, bây giờ tôi giới thiệu bản thân một chút.”



“Tôi tên Lục Trần, là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, đồng thời cũng là ông chủ của công ty khoa học công nghệ lớn nhất Hoa Hạ - Công nghệ Di Kỳ.



Tôi không phải đại diện cho quân đội Hoa Hạ, quân đội Hoa Hạ cũng không thể giúp ông giành lại vương thất.



Nhưng tôi có lòng tin giúp ông đánh bại Barr, giúp ông bước lên ngôi vua của Madagascar."



"A?" Koopa vừa nghe thấy Lục Trần không phải là quân đội Hoa Hạ, thì hơi thất vọng, thậm chí ông ta còn có cảm giác bị mắc mưu.



Mặc dù trong lòng khá thất vọng, nhưng thân phận của Lục Trần vẫn khiến ông ta không thể không tôn trọng.



Điện Sát Thần là một tổ chức quân phiệt vũ trang quốc gia ở Myanmar, nghe nói bọn họ có được sự hỗ trợ của quân đội Hoa Hạ, vũ khí và trang bị đều vô cùng tân tiến, còn tân tiến hơn cả đám người lính đánh thuê.



Tổng tư lệnh của Điện Sát Thần có thể còn có thanh danh lớn hơn nhiều so với thổ vương như ông ta.



Thậm chí không khách khí mà nói rằng, quốc vương của bọn họ cũng phải tự mình tiếp đón những ông trùm như vậy.



Hơn nữa, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ mới là ông trùm lớn thật sự.



Mỗi một khoa học kỹ thuật tân tiến, đều có thể làm cho đế quốc M cảm thấy lạnh run lẩy bẩy, thậm chí nghe nói đế quốc M và các cường quốc phương Tây, đang chuẩn bị muốn ám sát ông chủ của Công nghệ Di Kỳ.



Một ông trùm như vậy, không phải một thổ vương nho nhỏ như ông ta dám làm càn.



"Hóa ra là tư lệnh Lục, nhưng mà tư lệnh Lục này, người của Điện Sát Thần tới Madagascar rồi sao, cậu thật sự có lòng tin có thể đánh bại Barr ư? Phải biết rằng ở đằng sau Barr còn có đội quân vương quốc Anh và đội quân của Millet." Sau khi kinh ngạc, Koopa nói ra nghi vấn trong lòng.



"Điện Sát Thần chúng tôi đã có bốn nghìn quân đi vào Marovoay, muộn nhất là buối tối ngày mai, sẽ còn có mấy nghìn quân lính tới, về phần thực lực của Điện Sát Thần, thì ông không cần phải hoài nghi, chắc chắn đám binh lính của ông có thể đem ra so sánh được.”



“Nhớ kỹ, tôi giúp ông giành lại San Juan, thậm chí dùng hết sức giúp ông lên làm quốc vương và thống nhất Madagascar là một vụ giao dịch.”



“Đất nước của các ông phải cho chúng tôi khai thác mạch khoáng sản đất hiếm và mỏ dầu, chúng tôi sẽ tự xây lên tất cả các cơ sở hạ tầng và cơ sở thiết bị, nhưng giá khai thác mạch khoáng sản đất hiếm và dầu mỏ chắc chắn phải thấp hơn thị trường."



Lục Trần dựa người vào ghế sofa, nhìn thổ vương Koopa và nói ra điều kiện của anh.



Đây là giao dịch.



Nếu đã là giao dịch, vậy thì đương nhiên trước sau gì chuyện quan trọng cũng cần phải nói rõ ràng.



Thậm chí còn phải ký kết hiệp ước.



Anh không thích phiền toái, không thích sau khi giúp Koopa gây dựng đất nước, Koopa lại đến nói chuyện điều kiện với anh.



Cho nên chỉ cần Koopa đồng ý, ký kết hiệp ước, anh có thể danh chính ngôn thuận ra quân giúp Koopa tấn công San Juan.





Chương 397: Thổ vương Koopa

Chương 397: Thổ vương Koopa





"Nếu Lục tư lệnh thực sự giúp tôi lên làm quốc vương, vậy những yêu cầu cậu đưa ra không là gì hết, chúng tôi có thể chấp nhận. Hơn nữa các công trình xây dựng sau chiến tranh sẽ ưu tiên khoán cho Hoa Hạ các cậu." Koopa cười nói, ông ta căn bản không tin Điện Sát Thần của Lục Trần có đủ năng lực, nên không để ý lắm.



Điện Sát Thần có thể thao túng cục diện Myanmar, đúng là rất mạnh, nhưng lần này người đứng sau Barr là Anh và Millet.



Dù Anh không ra mặt trực tiếp, nhưng thực lực mười nghìn lính đánh thuê kia của Millet cũng rất mạnh.



Hơn nữa Anh chắc chắn cũng sẽ đứng sau ủng hộ cho Millet, cuối cùng quân đội của Điện Sát Thần và Millet ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.



Ngoài ra, mấy chục nghìn quân của Barr cũng mạnh hơn quân đội của ông ta rất nhiều.



Cho nên đây chính là nguyên nhân ông ta không tin Lục Trần lắm.



Nhưng nếu Điện Sát Thần của Lục Trần đã đến rồi, thì ít nhiều gì chắc chắn cũng sẽ có ích với ông ta, cái ông ta muốn chủ yếu vẫn là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Lục Trần, có thể nhân cơ hội này mua vũ khí từ Lục Trần.



Lục Trần đồng thời còn là ông chủ của khoa học công nghệ Di Kỳ, khoa học công nghệ Di Kỳ của họ chắc chắn cũng đang nghiên cứu các loại vũ khí tân tiến.



Nếu ông ta có thể mua được một lô vũ khí hiện đại trong tay Lục Trần, thì sau này khi quân đội Anh và Millet rút lui, ông ta vẫn có cơ hội từ từ đánh với Barr.



Nội chiến của Madagascar bọn họ không thể giải quyết một lần là xong, nên ông ta không mong đợi nhiều lắm với việc giành lại hoàng gia, có thể khiến ông ta giữ được vị trí thổ vương đã là kết quả tốt nhất mà ông ta có thể chấp nhận rồi.



Với Koopa mà nói, trận chiến này không dễ đánh, quân số của họ không nhiều, vũ khí không hiện đại như lính đánh thuê của Millet, thậm chí đến cả máy bay chiến đấu cũng không có, có mấy cái trực thăng vũ trang, cũng chỉ là hàng kém chất lượng các nước da trắng đào thải, căn bản không có ích gì cả.



Đây cũng là nguyên nhân tại sao hoàng gia Madagascar dễ dàng bị liên quân của Anh và Millet lật đổ chỉ trong một đêm.



"Được, vậy hôm nay kí một cái thỏa thuận đơn giản trước đi." Lục Trần thản nhiên cười nói.



Lục Trần đầy tự tin, Koopa thì lại hơi chần chừ.



Chẳng lẽ... cậu ta thực sự có tự tin giúp mình giành lại San Juan?



Koopa không trả lời Lục Trần luôn, mà ngẩn người nhìn Lục Trần.



"Lục tư lệnh định hỗ trợ tôi thế nào, Điện Sát Thần của các cậu có tên lửa xuyên lục địa không?" Lặng im chốc lát, Koopa hỏi.



Đều biết tên lửa xuyên lục địa tiên tiến nhất của Hoa Hạ có thể bao phủ bất kì khu vực quốc gia nào trên toàn cầu, nếu Hoa Hạ chịu chi viện tên lửa, vậy hi vọng giành chiến thắng trận chiến này của họ sẽ rất lớn.



"Ông nghiêm túc đấy à?" Lục Trần ngớ ra, nhìn Koopa.



Nếu đây là lời nói đùa còn đỡ, nếu nghiêm túc thì anh cảm thấy Koopa chẳng có thường thức gì cả.



Tên lửa xuyên lục địa là vũ khí chiến lược của các nước lớn, đều là vũ khí hạt nhân, ai lại dùng nó trên chiến trường bình thường.



Hơn nữa, chỉ nước nhỏ như Madagascar, một tên lửa mười đầu đạn là có thể hủy diệt hết bọn họ rồi.



Hơn nữa, dù anh có cống hiến lớn lao thế nào với đất nước thì chính phủ cũng sẽ không cho phép anh sở hữu vũ khí hạt nhân.



"Việc này có vấn đề gì sao?" Koopa khó hiểu nhìn Lục Trần, cảm thấy lời mình nói chắc là không có vấn đề gì.



"Ông đi tra thử tên lửa xuyên lục địa là cái gì rồi chúng ta bàn chuyện hợp tác tiếp." Lục Trần mỉm cười, không có ý định tiếp tục nữa.



Anh cảm thấy Koopa quá ngu ngốc, người thế này ngồi lên ngai vàng của quốc vương Madagascar rồi, thì ông ta có thể giữ nổi không?



Anh không muốn Madagascar xảy ra nội chiến liên miên đâu, như vậy ảnh hưởng quá lớn đến anh.



Nên mặc dù anh muốn nâng đỡ một quốc vương mới, nhưng cũng cần quốc vương này có bản lĩnh một chút mới được.



Koopa chẳng hiểu ra sao, vừa nãy còn nói chuyện bình thường, sao tự nhiên Lục Trần lại thôi?



Lúc Koopa rời đi, còn chưa mất hết hi vọng.



Nhưng ông ta cảm thấy Lục Trần chắc chắn không có năng lực giúp đỡ ông ngồi vào ngai vàng của quốc vương, nên đến cuối cùng mới đổi ý.



Nhưng ông ta cũng không thất vọng lắm, ông ta cảm thấy hôm nay ông ta và Lục Trần nói chuyện cũng được, sau này chắc vẫn còn hợp tác nhiều.



Trước khi về ông ta nhắc đến việc mua vũ khí của viện khoa học công nghệ với Lục Trần, mặc dù Lục Trần không đồng ý luôn, nhưng cũng không từ chối ông ta.



Có điều tuy cảm thấy Koopa không thích hợp làm quốc vương, nhưng Lục Trần vẫn định hợp tác với Koopa, dù sao Koopa cũng là một thổ vương, là thổ vương dám chống đối Barr.



Hơn nữa trong tay Koopa cũng có hơn mười nghìn binh sĩ, có thể giúp anh khá nhiều.



Sau khi Koopa rời khỏi khách sạn, Từ Kinh lại đến phòng Lục Trần.



"Anh Trần, tướng quân bỏ chạy đến Marovoay của hoàng gia tên là Jesse, lúc trước ông ta đã đến bái kiến Samba, nhưng khoảng nửa tiếng là ra ngoài. Lúc đi ra, em thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, chắc là không có hợp tác thực chất gì với Samba." Từ Kinh nói.



"Ừ, bảo Đỗ Phi liên hệ ông ta, nói chuyện hẳn hoi với ông ta, nói cho họ biết chúng ta có thể giúp họ giành lại hoàng gia."



"Dạ." Từ Kinh gật đầu rồi đi ra ngoài.



Tối hốm đó, Đỗ Phi đã mang đến cho anh tin tức tốt, tướng quân Jesse trước khi bỏ chạy thế mà đã cứu một tiểu hoàng tử, đây cũng là đối tượng họ định nâng đỡ.



Tiểu hoàng tử mới 13 tuổi, có thể nói là vẫn chưa hiểu việc gì, nguyên nhân bọn Jesse nâng đỡ cậu ta, thứ nhất là thực sự muốn giành lại hoàng gia, một nguyên nhân khác chắc chắn cũng là phò tá tiểu hoàng tử thành quốc vương bù nhìn.



Nhưng nếu để tiểu hoàng tử đăng cơ thì rõ ràng càng danh chính ngôn thuận hơn.



"Cậu nói xem, chúng ta có thể phò tá khiến Jesse thành bù nhìn không?" Lục Trần nhìn Đỗ Phi, đưa ra một đề nghị to gan.



"Nếu thực sự đi đến bước đó, thì quân đội của chúng ta chắc chắn phải để lại Madagascar mới được." Đỗ Phi giật mình, cảm thấy đề nghị này của Lục Trần đúng là quá điên cuồng.



"Ừm, đến lúc đó nói sau đi, hơn nữa trong tay Jesse có nhiều lính thế chắc chắn cũng không tùy tiện trở thành bù nhìn của chúng ta, xem thử họ có muốn hợp tác không đã." Lục Trần cười nói.



Đề nghị vừa nãy của anh thực sự chỉ là bất chợt nghĩ đến.



"Ừ, họ nói ngày mai sẽ trả lời chúng ta, dù gì điều kiện cậu đưa ra không phải người bình thường nào cũng chấp nhận được, họ đồng ý rồi thì mạch máu kinh tế cả nước đều rơi vào tay cậu, họ chắc chắn phải cân nhắc cẩn thận." Đỗ Phi nói.



Lục Trần mỉm cười, anh hơi ác thật, nhưng anh cảm thấy anh có khiến thống nhất Madagascar, kéo cả nền kinh tế của họ đi lên, chắc chắn có lương tâm hơn các thương nhân khác.



Anh tin nếu là thương nhân khác thì sẽ chỉ khiến Madagascar ngày càng lạc hậu.



Không nghi ngờ gì, ngày hôm sau, Jesse liền đáp ứng mọi điều kiện của Lục Trần, đồng thời chuẩn bị dẫn tiểu hoàng tử của họ đích thân đến khách sạn chào hỏi Lục Trần.



Đến lúc này Lục Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Vì cuối cùng anh cũng tìm được đối tượng có thể nâng đỡ.



Có thể danh chính ngôn thuận ra quân đánh Barr.



Sau đó chỉ cần đánh bại Barr, vậy mục đích chuyến đi đến Madagascar lần này của anh đã tối đa hóa lợi ích.

Chương 398: Phò tá tiểu hoàng tử

Chương 398: Phò tá tiểu hoàng tử





Tiểu hoàng tử duy nhất còn lại của hoàng gia Madagascar là Pianeo, cũng không biết có phải Jesse dạy cậu ta không, lúc thấy Lục Trần, tiểu hoàng tử vô cùng tôn kính Lục Trần.



Lục Trần đánh giá tiểu hoàng tử từ trên xuống dưới, cảm giác thằng bé này sau khi trưởng thành ắt cũng không bình thường, nhưng nếu đã vậy, thì họ cũng có thể làm một lần rồi.



Jesse dẫn tiểu hoàng tử đến gặp Lục Trần, thứ nhất là muốn xác nhận quyết tâm giúp ông ta của Lục Trần, thứ hai cũng muốn nhanh chóng kí kết thỏa thuận văn bản với Lục Trần.



Như vậy mới có lợi cho việc họ giành lại hoàng gia.



Bại quân của hoàng gia hiện giờ còn mấy chục nghìn người phân tán xung quanh San Juan, chỉ khi họ xác định trả thù, thì mới thu gom những quân lính bỏ chạy đó về.



Nếu thời gian kéo dài lâu quá, các bại quân hoặc là giải tán, hoặc là bị thế lực địa phương thu nạp, như vậy nếu muốn trả thù thì sẽ chàng khó khăn hơn.



Thấy Jesse nóng ruột như vậy, vừa hay đúng ý Lục Trần.



Lục Trần cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau đó có thể về nước sớm chút.



Sau khi kí thỏa thuận bằng văn bản với tiểu hoàng tử, Lục Trần lại bảo Hoàng Hải Đào gọi Koopa đến.



Hôm qua Koopa còn muốn Lục Trần giúp ông ta lên làm quốc vương, nhưng ông ta biết Jesse và Lục Trần đều muốn phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi, cũng âm thầm từ bỏ mong muốn hôm qua rồi.



Trong lòng ông ta mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng cũng biết tiểu hoàng tử Pianeo mới là dõng dõi chính thống của hoàng gia Madagascar, chỉ có tiểu hoàng tử ngồi lên ngai vàng thì mới chặn được lời đàm tiếu của người trong thiên hạ.



Sau khi được Jesse khuyên nhủ, Koopa cũng quyết định phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi.



Mặc dù trong lòng ông ta vẫn còn do dự, đối mặt với năm mươi nghìn quân của Anh và Millet, quân đội tạp nham của họ có thể đánh được không?



Nhưng nghĩ đến nếu họ thắng thật thì ông ta sẽ là thổ vương đầu tiên dưới quốc vương, ông ta quyết định liều một phen.



"Vậy tiếp theo, chúng đến cung điện của Samba một chuyến đi." Lục Trần đề nghị.



"Lục tư lệnh muốn khuyên Samba gia nhập chúng ta sao?"



Jesse lắc đầu, nói: "Samba hơn nửa là sẽ đầu hàng Barr, vô ích thôi."



Hôm qua ông ta vừa đi gặp Samba, nên biết ý của Samba.



"Không phải khuyên, mà là ép." Lục Trần cười nói.



"Ép ông ta xuất binh đánh Barr?" Mắt Jesse sáng bừng, cảm thấy suy nghĩ này của Lục Trần rất to gan.



"Đúng, chỉ khi Samba quy thuận chúng ta, thì chúng ta mới yên tâm, nếu không Marovoay là đại bản doanh của chúng ta, cũng là địa bàn của Samba, chúng ta có thể an tâm tấn công Barr sao? Đi thôi, hôm nay phải chiếm được Marovoay." Lục Trần nói rồi bèn đứng dậy đi ra ngoài.



Jesse và Koopa nhìn nhau một cái, đều thấy được sự bàng hoàng trong mắt người kia.



Nhưng hai người vẫn dẫn tiểu hoàng tử theo Lục Trần ra ngoài.



Lúc Lục Trần dẫn bọn Jesse đến cung điện của Sambajilu, Sambajilu vẫn chưa về, nhưng Lục Trần bảo họ gọi điện cho Samba, bảo ông ta về ngay, người trong cung điện bó tay, chỉ đành dẫn bọn Lục Trần vào cung điện trước.



Cảnh tượng ba người bọn Lục Trần giết mấy chục thị vệ lúc trước những vị quan này chứng kiến tận mắt, hơn nữa họ cũng biết thân phận của Lục Trần, đương nhiên không dám qua quýt với Lục Trần.



Trong lòng họ, Lục Trần như thiên thần, thánh A la, họ sao dám chống lệnh chứ.



Nửa tiếng sau, Samba rầu rĩ về cung điện, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng nụ cười rõ ràng là giả.



"Lục tư lệnh, để cậu chờ lâu rồi." Samba trước tiên là xin lỗi Lục Trần, sau đó mới chào hỏi Koopa và Jesse.



Koopa rõ ràng là hơi mất tự nhiên, dù gì họ cũng đến cướp quyền.



"Samba, đây là tiểu hoàng tử, ông còn không chào hỏi tiêu hoàng tử?" Jesse nhìn Samba với vẻ mặt không khó chịu, hôm qua ông ta đến tìm Samba hợp tác, thế mà bị Samba từ chối thẳng thừng, việc này khiến ông ta vẫn rất tức tối.



Samba giật mình, ánh mắt lúc này mới chuyển sang tiểu hoàng tử Pianeo, thoáng cái ông ta nhớ ra, đây đúng là tiểu hoàng tử.



"Tham kiến tiểu hoàng tử." Samba vội vàng hành lễ.



Pianeo gật đầu, tỏ ý miễn lễ cho Samba.



"Samba, giao binh quyền của ông ra, sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi đảm bảo ông có thể tiếp tục làm thổ vương của Mahajanga." Sau khi hai người chào hỏi thì Lục Trần chuyển mắt sang nhìn Samba nói thẳng.



Samba rõ ràng là muốn theo Barr, nên Lục Trần phải thu phục ông ta, nếu không anh làm sao yên tâm đi tấn công Barr.



Nên cách an toàn nhất là phế truất Samba luôn.



"Hả?" Samba ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm, vì ông ta biết tiếng Anh của Lục Trần không giỏi lắm.



Jesse và Koopa cũng giật mình, không ngờ Lục Trần lại thẳng thắn thế.



Đây vẫn là ở trong cung điện của Samba đó, trong cung điện của Samba ít nhất có hàng trăm thị vệ, Samba ra lệnh một cái, họ sẽ chết ở đây luôn.



"Lúc trước vốn định giúp ông, giúp ông lên làm quốc vương, nhưng ông đúng là không phù hợp để cai quản một đất nước. Cho ông một phút suy nghĩ, nếu giao binh quyền ra thì ông yên ổn ở trong cung, không thì chết." Lục Trần lạnh nhạt nói.



"Lục tư lệnh, thế không hay lắm đâu." Sắc mặt Samba thay đổi hẳn, không ngờ Lục Trần lại nghiêm túc vậy.



"Còn ba mươi giây." Lục Trần không để ý Samba, lạnh nhạt nói.



"Cậu giết tôi rồi, cậu tưởng thuộc hạ của tôi sẽ nghe cậu sao?" Giọng Samba u ám, ông ta xua tay, mấy chục thị vệ trong cung thoáng cái lao ra, súng trong tay ai cũng nhắm chuẩn vào nhóm Lục Trần.



Sắc mặt Lục Trần không thay đổi, Lâm Thông và Từ Kinh thì lại nhanh chóng rút súng lục ra.



Còn ba người Jesse, tiểu hoàng tử và Koopa thì biến sắc, thế này là muốn ép Samba giết chết hết bọn họ sao?



Koopa và Jesse lần lượt rút súng ra, họ biết chiêu này của Lục Trần không đáng tin, bỗng nhiên họ hơi hối hận vì đã đến cung điện của Samba cùng Lục Trần.



Nếu tiểu hoàng tử bị Samba giết thì họ trả thù thế nào?



Còn động lực gì để trả thù chứ?



"Samba, đừng có manh động, Lục tư lệnh vì giúp chúng ta giành lại San Juan. Ông phải biết là Lục tư lệnh là danh nhân Hoa Hạ, còn là tư lệnh của Điện Sát Thần, hàng chục nghìn binh lính của Điện Sát Thần đang ở Marovoay, nếu Lục tư lệnh gặp chuyện gì ở đây thì họ chắc chắn sẽ tiêu diệt cả cung điện của ông!"



Jesse khuyên nhủ, ông ta sợ Samba không kiềm chế được mà hạ lệnh nổ súng thật.



"Lục tư lệnh, cậu muốn cá chết lưới rách thật sao?" Samba nhìn chằm chằm Lục Trần, mặc dù ông ta sợ Lục Trần, nhưng nếu Lục Trần muốn ông ta giao binh quyền ra thì chẳng khác gì đẩy ông ta vào chỗ chết, ông ta chắc chắn không đồng ý.



Hơn nữa, sau khi Lục Trần chết, Điện Sát Thần của anh cũng chưa chắc có thể tiêu diệt cung điện của ông ta.



"Ông vẫn không xứng để cá chết lưới rách với tôi." Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh, dựa vào ghế không làm gì cả.



Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, trong khi mọi người kinh ngạc, chỉ thấy mấy chục thị vệ lao vao cùng điện của Samba lần lượt trúng đạn ngã xuống đất.



Chưa đến một phút, cả cung điện máu chảy thành sông, trở thành địa ngục trần gian.



Mà lúc này, mọi người mới thấy một nhóm người mặc đồ đen tay cầm súng tiểu liên đứng bên ngoài cung điện.



Bọn Samba không ai là không trợn tròn mắt, tâm trạng hoảng sợ!

Chương 399: Ép Samba thoái vị

Chương 399: Ép Samba thoái vị





Đám người mặc đồ đen này đều là người Hoa Hạ, vì lúc này, mọi người đều đã kéo khăn che mặt xuống, tất cả đều là gương mặt của người Hoa Hạ.



Người đi đầu là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mặt lạnh tanh.



Cô ta dẫn tất cả người mặc đồ đen đi vào cung điện.



Nhìn những người mặc đồ đen giẫm lên xác hàng chục thị vệ của Samba bước đến, dù là Samba hay Koopa, Jesse, thì trong mắt cũng ánh lên vẻ hoảng sợ.



Hai chân vô thức run rẩy.



"Tổng tư lệnh!"



Dưới sự chỉ huy của cô gái trẻ tuổi, mọi người lần lượt hành lễ với Lục Trần.



Cô gái này chính là Lam Linh.



Ngày trước nhà họ Lam ép Lam Linh, bảo cô cướp khoa học công nghệ Di Kỳ của Lục Trần, Lam Linh bó tay, cuối cùng liên thủ với Lục Trần, giết chết đại công tử của nhà họ Lam, khiến Lục Trần lấy được viên trân châu thần kì đó.



Sau đó Lục Trần đưa Lam Linh đến Kokang, ở Điện Sát Thần, Lam Linh huấn luyện một đội quân thần bí, toàn bộ đều là những người giỏi võ, cũng có thể nói là tổ chức sát thủ.



Tổ chức sát thủ này chỉ nghe lệnh Lục Trần, đến cả Đỗ Phi cũng không ra lệnh được cho họ.



Sau khi nhận được thông báo của Lục Trần, Lam Linh hôm qua đã dẫn đội quân thần bí của cô đến Marovoay, với năng lực của họ, muốn đột nhập vào cung của thổ vương, chẳng khó chút nào.



Cũng vì có sự sắp xếp này nên Lục Trần mới dám phế truất Samba.



Thấy đối phương là người của Lục Trần, ba người Jesse, Koopa và cả tiểu hoàng tử cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.



Đồng thời cũng kinh ngạc vì thủ đoạn của Lục Trần, đây đúng là cảm giác thần không biết quỷ không hay khống chế cả cung điện của Samba.



Đương nhiên, thực lực mạnh mẽ mà Lục Trần thể hiện khiến họ cuối cùng cũng an tâm.



Năng lực của Lục Trần càng mạnh thì cơ hội đánh bại Barr của họ càng lớn.



Lục Trần gật đầu với đám Lam Linh, sau đó đứng dậy bước về phía Samba.



"Cậu... cậu muốn làm gì?" Samba nhìn Lục Trần đi tới, sợ hãi nhìn Lục Trần.



Lúc trước ông ta còn ôm thái độ cá chết lưới rách, lúc này, trong lòng ông ta chỉ có tuyệt vọng.



Lời Lục Trần nói không phải giả, Samba ông ta đúng là không có tư cách cá chết lưới rách với Lục Trần.



"Cho ông cơ hội cuối cùng, hoặc là giao binh quyền ra, yên tâm làm thổ vương của ông, hoặc là chết." Lục Trần lạnh lùng nhìn Samba.



Những người khác đều nín thở.



Lúc này, không ai nghi ngờ lời Lục Trần nói.



Samba cũng không nghi ngờ, lúc giờ cả cung điện của ông ta đều nằm trong sự khống chế của Lục Trần, nếu Lục Trần giết ông ta thì cũng chỉ là việc chớp nhoáng.



Cuối cùng Samba thỏa hiệp, buộc phải thỏa hiệp.



Ông ta giao binh quyền ra, mọi quân đội của cung thổ vương đều thuộc quyền quản lý của Điện Sát Thần.



Lục Trần bảo Đỗ Phi khống chế hết tướng lĩnh quân đội của Samba, nên các vị trí trên chức tiểu đoàn trưởng đều đổi thành người của Điện Sát Thần, sau đó lại lắp cho họ vũ khí hiện đại mà Tiêu Chiến mang đến.



Hai ngày sau, gần hai mươi nghìn quân của Samba, đều bị Điện Sát Thần đồng hóa, cả cung điện Samba về cơ bản đều bị Lục Trần tước hết quyền lực.



Từ hôm nay trở đi, cả Mahajanga, mặc dù Samba mới là thổ vương, nhưng lời Lục Trần nói mới là thánh chỉ cuối cùng.



Thấy một loạt thủ đoạn của Lục Trần, thì dù là Koopa hay Jesse cũng sợ hãi Lục Trần từ tận đáy lòng.



Ngày thứ ba Lục Trần khống chế Samba, Barr lại gọi điện cho Samba, cho ông ta thông điệp cuối cùng, muốn ông ta phải đầu hàng trong hôm nay, nếu không sẽ tấn công Mahajanga.



Mahajanga và San Juan gần như vậy, Barr đương nhiên phải đối phó Samba trước tiên.



Samba ngay lập tức báo cho Lục Trần, lúc này ông ta đã chỉ còn là thổ vương trên danh nghĩa, không thể làm chủ nữa rồi.



Lục Trần bảo Samba tuyên chiến với Barr, đồng thời Jesse và Koopa cũng tuyên chiến với Barr cùng lúc, ba bên đều lấy chiêu bài phò tá tiểu hoàng tử Pianeo lên ngôi.



Nói Barr là kẻ phản bội, tiểu hoàng tử Pianeo mới là dòng chính thống, đồng thời kêu gọi ba thổ vương khác cũng tuyên chiến với Barr.



Chiến thư vừa ra, Barr tức đến ói máu, ba thổ vương khác mặc dù không hưởng ứng ba người Koopa, nhưng họ chắc chắn cũng trong trạng thái quan sát.Đọc nhanh tại Vietwriter.net



Đến lúc đó nếu liên quân trả thù chiếm ưu thế, thì họ chắc chắn cũng sẽ gia nhập.



Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của bọn Lục Trần, cuối cùng mười nghìn quân hoàng gia của Jesse tấn công vào hướng thành đông của San Juan.



Đỗ Phi dẫn mười nghìn quân hỗn hợp tấn công thành tây, cũng chính là hướng sân bay.



Koopa dẫn mười lăm nghìn quân tấn công thành nam.



Tiêu Chiến dẫn mười nghìn quân hỗn hợp tấn công thành bắc.



Lục Trần thì dẫn tám nghìn quân hỗn hợp bảo vệ tiểu hoàng tử, đồng thời bảo đảm sự ổn định chiến trận cho Jesse.



Chiến tranh hết sức căng thẳng.



Nhìn một người Hoa Hạ như Lục Trần, thế mà lại sắp xếp ổn thỏa hai thổ vương và hơn mười nghìn quân hoàng gia, những thương nhân Hoa Hạ ở cùng một khách sạn với Lục Trần ai cũng xuýt xoa.



So với Lục Trần, họ đúng là quá yếu.



Đỗ Phi dẫn mười nghìn quân hoàng gia tấn công sân bay, chẳng qua là để cứu con tin Hoa Hạ, mục đích của họ không chỉ là muốn chiếm sân bay, mà hơn hết là cứu con tin Hoa Hạ.



Trong kế hoạch của Lục Trần, không hề nghĩ đến việc gióng trống khua chiêng đánh một trận ác liệt với họ, kế hoạch của anh là hành động chặt đầu, đánh thẳng vào hoàng gia San Juan, chém giết bọn Barr, đến lúc đó quân đội của Barr chắc chắn đại loạn.



Đội quân của Lục Trần vừa đến trạm thu phí thì nghe thấy khắp nơi ở San Juan truyền đến tiếng súng, tiếng pháo nổ, có thể thấy, chiến tranh đã triển khai toàn diện, mấy đội quân về cơ bản đều tiến đến bên ngoài San Juan ngay.



Lúc này trong hoàng gia, bọn Barr đang căng thẳng chỉ huy chiến trận.



Nhưng cùng với việc thời gian chiến đấu ngày càng dài, sắc mặt bọn thổ vương Barr đã trở nên cực kì khó coi lâu rồi.



Vì dù quân đội Anh, hay lính đánh thuê của Millet, đều lần lượt tháo chạy.



Quân hoàng gia của ông ta phân làm hai đội quân, một là đội bảo vệ thành nam, một đội bảo vệ thành bắc, bên thành nam còn đỡ, nhưng bên thành bắc vậy mà lại là trận chém giết đơn phương.



"Đại vương, là quân đội Hoa Hạ, thành tây và bắc đều là quân đội Hoa Hạ, quân số ở thành đông nhiều hơn, có hơn hai mươi nghìn người, quân Anh đã không trụ được nữa rồi!" Phó tướng của Barr lo lắng nói.



"Chết tiệt, sao chúng lại mời được Hoa Hạ giúp đỡ?" Barr tức giận vỗ lên bàn, rất không cam tâm.



Có quân đội Hoa Hạ tham chiến, còn đánh đấm gì nữa?



Lần này Điện Sát Thần mang đến hơn mười chiếc máy bay trực thăng vũ trang, vô số đạn tên lửa và lựu đạn, dù là quân lính Anh, hay lính đánh thuê của Millet, bị hàng loạt đạn tên lửa và lựu đạn oanh tác, thì thoáng cái cũng loạn đội hình, tiếp đó càng không thể ngăn được hỏa lực tiến công của Điện Sát Thần, bốn cửa thành lớn không lâu sau sẽ thất thủ mất.



Nhìn hàng chục nghìn quân địch đánh vào trung tâm thành phố, không ngừng truy sát binh lính của mình, tướng quân của Anh và Millet đã không còn ý định tiếp túc chiến đấu.



"Là Điện Sát Thần, họ trang bị tốt hơn chúng ta, giờ cách duy nhất của chúng ta là rút lui, rút về lãnh địa của ông trước rồi nói sau." Millet nói với Barr.



Barr rất không cam lòng, ông ta vừa mới ngồi lên ngai vàng, nếu cứ thế rút lui thì ông ta mãi mãi cũng không còn cơ hội lên làm quốc vương nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom