• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp - Lục Trần (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 36: Phạm Minh không cam tâm

Ngay trong lúc Phạm Minh trong lòng vô cùng phấn khích, Vương Duy đột nhiên hỏi: “Lâm chủ quản đâu?"

Phạm Minh ngớ người, có điều anh chỉ nghĩ là Vương Duy thuận miệng hỏi vậy thôi, vội vàng cười nói: “Lâm Di Quận hôm nay xin phép nghỉ ốm rồi, bây giờ công ty chúng tôi hợp tác với quý công ty đều do tôi hoàn toàn phụ trách."

“ốm rồi? Ồ, Vậy đợi cô ấy khỏi bệnh rồi tiếp tục bàn bạc vậy." Vương Duy liền quay người rời khỏi.

Phạm Minh cùng với Liễu Nhan Kỳ đều ngơ người ra, vội vã đuổi theo sau nói: “Anh Vương, việc này có Lâm Di Quân hay không đều giống nhau cả thôi, hơn nữa tôi là quản lý của cô ấy, năng lực nhất định sẽ giỏi hơn cô ấy, trợ lý của tôi Tiểu Liễu năng lực cũng rất xuất sắc, anh yên tâm đi, hợp tác với quý công ty đây, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho quý công ty cảm thấy hài lòng..."

“Giám đốc Vương, chào anh." Không cần đợi Phạm Minh ra hiệu, Liễu Nhan Kỳ liền yểu điệu hướng về phía Vương Duy nói.

Giọng nói của Liễu Nhan Kỳ ngọt ngào, ánh mắt của nhìn Vương Duy quyến rũ nịnh nọt, với bộ dạng nửa vừa từ chối, vừa thèm khát.

Ánh mắt Vương Duy nhìn về phía Liễu Nhan Kỳ, trong lòng cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu.

“cùng công ty các anh cạnh tranh hạng mục này ít nhất cũng phải có khoảng mười công ty điện tử, họ đều là những công ty thuộc top 20 công ty điện tử toàn quốc, tôi cũng là muốn ưu ái doanh nghiệp địa phương nên mới quyết định hợp tác với công ty các anh. Nếu như công ty các anh đã không có thành ý, thế thì thôi vậy, tôi sẽ xem xét lại các công ty khác." Vương Duy nói rồi liền mở của phòng nghênh ngang rời khỏi, không cho Phạm Minh bất kỳ cơ hội giảng giải thêm.

Nhìn Vương Duy quả quyết rời khỏi, Phạm Minh sững người ngay tại chỗ.

Ban đầu hắn nghĩ rằng Vương Duy lẽ ra sẽ không quá để tâm đến việc thay người phụ trách mới, thật không thể ngờ rằng thái độ của Vương Duy lại kiên quyết như vậy.

Cân nhắc lại đối tác? Đây không phải là hủy hợp đồng sao? Nếu như bây giờ hủy hợp đồng, chưa cần nói Hạ Quân sẽ không bỏ qua cho anh, cổ đông mới cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Phạm Minh mặt nặng chịch, trong lòng thấy không cam tâm chút nào.

“Giám đốc Phạm, xem ra giám đốc Vương hoàn toàn không coi tôi ra gì cả, bây giờ anh ta muốn hủy bỏ hợp đồng với chúng ta, phải làm sao bây giờ?" Liễu Nhan Kỳ vô cùng không cam lòng nói.

Phạm Minh không nói gì, hắn mà biết phải làm sao thì đã tốt.

“Giám đốc Phạm, nếu như anh ta thực sự muốn hủy bỏ hợp đồng, công ty nhất định sẽ không dám nuốt số tiền đặt cọc của bọn họ, tôi nghĩ rằng cho dù là Hạ tổng hay cổ đông mới, nhất định đều sẽ nổi giận lôi đình...." Liễu Nhan Kỳ nói.

“Vậy cô nghĩ chúng ta phải cứu vãn thế nào?" Phạm Minh cũng bắt đầu cuống, sự việc này mà làm không ổn thì sẽ hủy hoại cả tiền đồ tương lai của hắn.

“Giám đốc Phạm, đơn hàng này nhất định là Lâm Di Quân đã dùng thân đổi lấy, nếu không giám đốc Vương không thể nào khăng khăng để Lâm Di Quân phụ trách, bây giờ chắc chỉ có thể bảo Lâm Di Quân ra mặt tìm giám đốc Vương thương lượng mới có thể cứu vãn tình hình thôi." Liễu Nhan Kỳ có chút không cam lòng nói.

Phạm Minh chẳng phải cũng vậy

sao?

Ban nãy hắn cũng nghĩ đến việc để Lâm Di Quân tiếp tục tiếp quản, nhưng làm vậy hắn không muốn chút nào.

- Khách hàng lớn như tập đoàn quân Duyệt, sau này nhất định còn rất nhiều dự án, từ bỏ như thế anh thật sự không nõ, không cam lòng.

Thế nhưng giai đoạn hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi.

“Thôi được, giờ tôi gọi điện thoại cho Lâm Di Quân, bảo cô ấy tới đây phụ trách sự việc này." Phạm Minh cắn răng nói, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

Hắn cầm điện thoại do dự một hồi lâu, mới gọi điện thoại cho Lâm Di Quân.

“Lâm chủ quản, sức khỏe của cô đã chút nào chưa?" Phạm Minh hít một hơi thật sâu hỏi.

“Sao thế?" Giọng Lâm Di Quân nghe có vẻ rất bình tĩnh,

“Chuyện là thế này, giám đốc Vương nói muốn cô làm người phụ trách, tôi chỉ hỏi một chút nếu như sức khỏe của cô tốt lên rồi, cô gọi điện thoại cho giám đốc Vương, cả hai bàn bạc lại từ đầu đi." Phạm Minh cắn răng nói.

Lâm Di Quân đang rảnh rỗi ở nhà xem tivi, nghe Phạm Minh nói vậy, cô mới tin những điều Lục Trần nói tối hôm qua.

Cô đang định đồng ý, thì đột nhiên lại nhớ tới những lời mà sáng nay Lục Trần nói với cô trước khi ra ngoài, liền đổi ý.

“À? Cái này, tôi vừa mới uống thuốc xong, đang ở nhà nghỉ ngơi, hay là hai ngày sau rồi bàn tiếp vậy." Lâm Di Quân giả bộ kinh ngạc nói.

“Nhà cô ở đâu? Hay để tôi qua nhà xem sao." Phạm Minh nói nhưng trong lòng lại luôn chửi cô con tiện nhân già mồm giảo quyệt.

| “Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi hai ngày là được rồi, hơn nữa anh cũng biết rồi đấy, chồng tôi không thích anh, tôi sợ anh ấy không kìm được bản thân mà đuổi anh ra khỏi nhà, vậy thì khó xử lắm." Lâm Di Quân từ chối nói.

Phạm Minh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Lâm Di Quân đã tắt điện thoại rồi.

“Mẹ con tiện nhân. Cô ta nhất định là cố ý, đợi thêm hai ngày nữa, tập đoàn Quân Duyệt làm sao có thể vẫn hợp tác với công ty chúng ta chứ?" Phạm Minh tức giận nói.

“Cô ta nhất định là giả vờ bị bệnh đấy, hơn nữa hôm qua cô ta vẫn còn rất khỏe mạnh, hôm nay làm sao có thể đột nhiên bị bệnh được, rõ ràng là anh cướp công lao của cô ta, nên cô ta muốn báo thù. Có điều nếu như đơn hàng này thất bại rồi, cô ta cũng sẽ mất vài chục vạn tiền hoa hồng, anh thử gọi lại cho cô ta xem, thái độ kiên quyết một chút, cô ta nhất định sẽ còn sốt ruột hơn anh."

“Ừ, cô nói phải." Phạm Minh gật đầu, lại một lần nữa gọi điện thoại cho Lâm Di Quân.

- “Làm chủ quản, tôi nói thế này với cô vậy, giám đốc Vương vừa nãy nói rồi, anh ta định sẽ không hợp tác với công ty chúng ta nữa, nếu như cô không nhanh chóng nghĩ cách cứu vãn, mấy vạn tiền hoa hồng kia của cô nhất định sẽ không còn nữa, cô xem mà làm đi." Bên kia vừa bắt máy, Phạm Minh liền nói một cách nặng

nề.

Lâm Di Quân cau mày, trải qua việc này, tuy rằng cô có tin lời Lục Trần nói sáng nay là tùy ý kéo dài vài ngày cũng không vấn đề gì, nhưng lỡ đầu giám đốc Vương nuốt lời thì sao đây? Vậy chẳng phải bản thân sẽ mất đi vài chục vạn sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Di Quân cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Rõ ràng rằng giữa mối quan hệ của Lục Trần với Vương Duy và mấy chục vạn tệ của cô, rõ ràng cứ cầm trước tiền hoa hồng vẫn hơn.

“Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Vương thương lượng một chút." Lâm Di Quân hừ một tiếng nói.

Cô nói xong liền tắt điện thoại, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút khó chịu với Phạm Minh, nhưng ít ra dự án này cũng trở về tay của cô, đây mới là điều quan trọng

nhất.

Thấy Lâm Di quân lại tắt điện thoại, Phạm Minh tức tối gầm gừ vào điện thoại: “Tiện nhân, cô đừng có mà đắc ý, rồi gì cũng có một ngày tôi cũng khiến vợ chồng cô cút ra khỏi công ty như lũ chó chết vậy!"

Lục Trần không tới công ty trước, chiếc xe anh mới mua hôm qua để cho Lâm Di Quân đi rồi, anh dự định hôm nay lại đi mua thêm một chiếc mới.

Có chiếc xe, khi ra ngoài sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, ít nhất là không cần phải thường xuyên đứng đợi taxi nữa.

Anh bắt một chiếc xe taxi tới tiệm xe ô tô 4S, lập tức có hơn năm sáu nhân viên bán hàng tới vây lấy anh.

“Anh Lục, hôm nay anh lại xem xe à, có phải lại mua thêm một chiếc tặng bạn không?"

“Người thành công như anh Lục đây, mua chiếc xe tặng cho bạn không phải là điều rất bình thường sao."

“Anh Lục, hôm nay anh định mua chiếc xe kiểu nào thế?"

Mấy cô nhân viên bán hàng vây quanh Lục Trần bắt đầu nói rôm rả, ai cũng không ngừng nịnh bợ, giống như bọn họ rất thân thiết với Lục Trần vậy.

Lục Trần nhìn những bọn họ, sau đó đẩy bọn họ ra đi hướng về phía cô nhân viên thử việc đang có vẻ vừa muốn đi lên bắt chuyện, lại vừa e ngại kia.



Chương 37: Hạ tổng bảo tới phòng làm việc của anh ấy



Nhìn thấy Lục Trần đi thẳng về phía nhân viên thử việc ngày hôm qua, mấy cô nhân viên ở đằng sau tronng lòng có chút không thoải mái, ánh mắt nhìn về phía cô nhân viên thử việc đầy vẻ đố kị.

“Anh Lục..." Hàn Vân trong lòng có chút xúc động, không biết phải nói gì nữa.

"A6 vẫn còn sẵn xe chứ? Hôm nay tôi muốn lái đi luôn." Lục Trần gật đầu hỏi.

“Có, vẫn còn ạ, anh vẫn muốn mua một chiếc ạ?" Hàn Vân vội vàng gật đầu.

“Ừ, vậy trực tiếp làm thủ tục đi, không cần xem xe nữa đâu." Lục Trần nói.

“Vâng ạ vâng ạ." Hàn Vân vui sướng nói, liền dẫn Lục Trần đi làm thủ tục.

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, những nhân viên ở đằng sau ai cũng giậm chân đấm ngực, cảm thấy hối hận chết đi được.

Hôm qua nếu không phải do bọn họ dùng con mắt phiến diện nhìn người ta, chủ động lên nghênh tiếp, cũng không đến nỗi sẽ để lỡ mất khách hàng lớn như này.

“Tử Nhiên, thật không ngờ, đồ đệ mà cô dẫn dắt lại may mắn như vậy đó."

“Bây giờ có cảm thấy chướng mắt cũng chả làm được gì, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không trọng thôi."

“Đúng thế, lần này đúng thật là bài học lớn, lần sau bất kì khách hàng nào tới, cũng không được tùy ý coi thường người ta nữa. Lục Trần nhìn có vẻ rất bình thường, ngoài cái vẻ đẹp trai ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, như vậy người ta gọi là giản dị đấy."

“Đúng vậy, có lẽ những người thực sự có tiền đều thích sự giản dị."

Quẹt thẻ, kí hợp đồng, lấy xe.

Cùng là một người, ngày trước ngày sau liền lấy đi hai chiếc xe A6 đời mới, đến cả giám đốc cũng còn có chút kinh ngạc.

“Tiểu Hàn, dựa vào hai đơn hàng này, cô có thể trở thành nhân viên chính thức trước thời hạn rồi, cơ hội tốt như vậy, những khách lớn như này cô nhất định phải giữ chặt lấy." Giám đốc Nhược nhìn về phía Hàn Vân vẫn đang vô cùng phấn khích, nói.

Hàn Vân hiểu ý của giám đốc, gương mặt thanh tú hơi hơi ửng hồng, nhưng cô cũng chỉ do dự hai giây liền đuổi theo ra ngoài.

“Anh Lục, em tên là Hàn Vân, cảm ơn anh hai ngày hôm nay đã quan tâm tới em." Lục Trần vừa ngồi vào buồng lái, liềm nhìn thấy Hàn Vân đi đến trước cửa sổ xe.

Nhìn ra ý ngại ngùng trên mặt của Hàn Vân, Lục Trần tươi cười nói: “Hôm qua là cô chủ động đến tiếp tôi, hôm nay quan tâm một chút đến công việc của cô là một điều rất đỗi bình thường.

Hàn Vân chỉ cảm thấy bản thân. không thể nào may mắn hơn được nữa, cắn môi nói: “Anh Lục, em có thể lưu lại số điện thoại của anh không, wechat cũng được ạ."

“Trên bản hợp đồng không phải có số điện thoại của tôi sao, cô đi xem là biết rồi." Lục Trần biết được ý của Hàn Vân, cười nhẹ nói.

Thấy Lục Trần không muốn cho, trong lòng Hàn Vân có chút thất vọng, chỉ có thể bỏ cuộc rút ra một tấm danh thiếp bình thường đưa cho Lục Trần.

“Anh Lục, đây là danh thiếp của em, nếu như lần sau anh vẫn muốn mua xe, nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ ra đón tiếp anh.

Lục Trần nhận nhìn tấm danh thiếp, gật đầu một cái rồi xe lái đi mất.

Hàn Vân không lấy được số điện thoại của Lục Trần, lại quay lại phòng làm việc của giám đốc.

“Giám đốc, em có ngỏ lời xin số điện thoại của anh Lục, anh ấy bảo em xem trên bản hợp đồng, anh có thể cho em xin số của anh ấy không?” Hàn Vân nhỏ nhẹ nói.

"Hợp đồng vừa may vẫn chưa bỏ vào trong két, cô tự mình xem đi vậy." Giám đốc cười, trong lòng nghĩ: người ta không cho cô số điện thoại nghĩa là đối với cô không có bất kì hứng thú nào cả, cho dù cô có lấy được số điện thoại, có lẽ cũng chả có tác dụng gì.

Có điều chỉ cần Hàn Vân có chăm sóc khách hàng, anh cũng rất vui mừng, dù sao thì những khách hàng lớn lại đơn giản như Lục Trần quả thực không có nhiều.

“Cảm ơn giám đốc." Hàn Vân trong lòng vui mừng, liền cầm lấy bản hợp đồng trên bàn mở ra tìm số điện thoại của Lục Trần.

Lục Trần rời khỏi tiệm xe 4S, đến thẳng công ty.

Nhìn thấy chiếc xe A6 đời mới, Từ Kinh đang trực ban nhận ra ngay đó là xe của Lục Trần.

“Anh Trần, để em đỗ xe giúp anh." Từ Kinh đi tới nói.

Lục Trần gật đầu, mở cửa bước xuống.

“Đúng rồi, lúc nữa tới văn phòng của Hạ tổng." Lục Trần vừa nói vừa bước vào của công ty.

Những nhân viên bảo vệ khác nhìn thấy Lục trần lái chiếc xe A6 đời mới đi làm đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, có một tên vừa nhìn thấy đã dùng máy bộ đàm thông báo cho Vụ Hải.

Vụ Hải vừa nghe trong lòng liền cảm thấy không thoải mái, bản thân hắn là quản lý của bộ phận bảo vệ, vậy mà đi làm cũng chỉ lái chiếc xe máy điện, không ngờ rằng

một nhân viên bảo vệ cấp dưới của mình lại lái xe A6, đây thực là làm tức chết nhau.

Hắn chạy ra ngoài thấy Từ Kinh đang giúp Lục Trần đỗ xe, càng giận đùng đùng quát: “Từ Kinh, cậu không nghiêm túc canh gác, lại chạy đến đây giúp Lục Trần đỗ xe, cậu không muốn đi làm nữa phải không?"

“Giúp đỗ xe không phải cũng là một trong số những nhiệm vụ của bảo vệ sao?" Từ Kinh bình tĩnh nhìn Vụ Hải vặn hỏi.

“Đó là dành cho những nhân viên quản lý công ty hoặc khách hàng, Lục Trần chỉ là một tên bảo vệ, có thể hưởng những đãi ngộ đó sao?" Vụ Hải quát mắng nói.

Từ Kinh khinh bỉ nhìn Vụ Hải, quay người đi về phía tòa lớn công ty.

“Cậu không làm việc, còn muốn đi đầu?" Vụ Hải tức giận run cả người, Lục Trần không coi hắn ra gì, hắn cũng nhịn rồi, ai kêu Lục Trần có quan hệ với Hạ tổng chứ.

Thế nhưng Từ Kinh cậu chỉ là một tên bảo vệ hèn mọn, vậy mà không coi một quản lý như tôi ra gì, cậu muốn làm phản sao.

“Đến văn phòng Hạ tổng." Từ Kinh nhạt nhẽo nói.

“Cậu muốn làm phản à, tốt lắm, tôi cũng sẽ đề nghị với Hạ tổng đuổi việc cậu!” Vu Hải tức giận nói, liền đi về phía đại sảnh.

| Lúc này điện thoại của anh kêu lên, mở ra thì là thư kí của Hạ tổng gọi.

"Chủ quản Vu, Hạ tổng bảo anh đến văn phòng của anh ấy một chút." Cô thư kí nói xong rồi tắt điện thoại.

Đôi mày Vu Hải hơi cau lại, Từ Kinh muốn tới văn phòng của Hạ tổng, Hạ tổng lại bảo anh tới đó, có chuyện gì chăng?

Lẽ nào Hạ tổng cũng cảm thấy Từ Kinh làm việc không nghiêm túc, nên muốn đuổi việc cậu ta.

Vụ Hải trong lòng suy nghĩ lung tung, lên đến tầng hai, liền nhìn thấy Phạm Minh đi ra từ văn phòng của anh ta.

“Giám đốc Phạm, anh muốn đi ra ngoài sao.” Vụ Hải hỏi.

“Không, Hạ tổng bảo tôi đến văn phòng của anh ấy một chút." Phạm Minh lắc đầu nói.

“Hả? Có phải là vừa rồi thư kí của anh ấy gọi điện thoại cho anh không?" Vụ Hải kinh ngạc nói.

“Hạ tổng cũng bảo anh tới văn phòng?" Phạm Minh ngơ người ra hỏi.

“Đúng vậy, không biết gọi chúng ta đến làm gì, mà đúng rồi, có một tên bảo vệ cũng vừa đi lên trên, cũng là đi vào phòng làm việc của Hạ tổng." Vụ Hải gật đầu nói.

Phạm Minh nheo mắt hỏi: “Bộ phận bảo vệ các anh xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Đâu có." Vụ Hải lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó, mặt liền biển sắc, nói: “Đúng rồi, hôm qua có hai bảo vệ bị cảnh sát bắt đi rồi, hiện tại tôi cũng chưa biết bọn họ phạm phải tội gì."

Phạm Minh dường như có ý nghĩ gì đó, Vụ Hải lại nói: “Giám đốc Phạm, có phải sự việc tài vụ bị mất mười vạn tệ ngày hôm qua bị bọn họ biết rồi không?"

“Bọn họ đã khiểm tra camera chưa?" Phạm Minh nhíu mày hỏi, sự việc ngày hôm qua vốn dĩ là các anh cố tình hãm hại Lục Trần, nếu như bị điều tra ra, chính anh cũng không không tránh khỏi có liên can.

“Không có, hơn nữa hôm qua ngay từ đầu tôi đã xóa bỏ đoạn ghi hình ở camera rồi." Vụ Hải lắc lắc đầu.

“Ừ, đi xem trước rồi nói tiếp vậy."Phạm Minh gật gật đầu.

“À đúng rồi giám đốc Phạm, cái tên Lục Trần hôm nay lại lái xe A6 đi làm, còn là xe đời mới, có lẽ là mới mua." Vụ Hải đột nhiên nói.

“Hừ, xe A6, hẳn bốn chục, năm chục vạn tệ, xem ra tiểu tử này với Hạ tổng có giao kèo gì với nhau rồi." Phạm Minh cười nhạt.

“Dùng tiền chính vợ mình dùng thân để đổi lấy, xem ra, tên tiểu tử này cũng phách lối như vậy, đúng thật là tên cặn bã." Vụ Hải chế nhạo nói.

“Để cho hắn ngang ngược một thời gian, không lâu nữa đâu, đợi tôi bám được cổ đông mới, nhất định sẽ khiến cho vợ chồng hắn nhục như chó chết mà cút ra khỏi công ty."

Phạm Minh cười khẩy, bước nhanh về phía phòng làm việc của Hạ Tổng



Chương 38: Tôi chính là cổ đông mới của các người đây!



Vụ Hải bước vào phòng làm việc của Hạ Quân rồi tiện tay khép cửa lại, thấy Hạ Quân đang đứng trò chuyện cùng Từ Kinh.

"Hạ tổng."

"Hạ tổng."

Phạm Minh và Vụ Hải vội lên tiếng chào Hạ Quân.

Hạ Quân ngẩng đầu nhìn hai người, im lặng không nói tiếng nào.

"Không biết Hạ tổng gọi chúng tôi đến có chuyện gì?" Phạm Minh hỏi.

"Không phải tôi tìm hai người, là Lục tổng tìm.” Hạ Quân lạnh nhạt thốt.

"Lục tổng? Là vị cổ đông mới sao?" Phạm Minh mừng rõ hỏi, mấy hôm nay hắn luôn chăm chăm muốn thân cận với vị cổ đồng mới Lục tổng này, nhưng từ ngày tổ chức cuộc họp ban quản lý xong, Lục tổng không hề xuất hiện khiến Phạm Minh đâm sốt ruột.

Không ngờ hôm nay cuối cùng Lục tổng cũng muốn gặp mình, sao Phạm Minh có thể không vui được đây.

Vu Hải cũng mừng rõ, không ngờ cổ đồng mới cũng muốn gặp cả mình, lập tức cảm thấy khấp khởi mừng thầm.

Chẳng lẽ vị cổ động mới này muốn thăng chức cho mình sao?

| Vụ Hải cảm thấy rất có thể là vậy, tất cả các phòng ban đều có quản lý hoặc giám đốc, chỉ phòng bảo vệ là có duy mình làm chức chủ quản, nghe rất mất mặt.

Xem ra vị cổ đông này thật sự muốn phát triển công ty rồi, vậy thì bộ phận bảo vệ cũng sẽ được mở rộng, đúng thực cần thêm một giám đốc và một chủ quản thì mới hợp lý.

Thấy Hạ Quân gật đầu, Phạm Minh và Vụ Hải đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được vẻ kích động trong mắt người còn lại.

Hai người đợi chưa được bao lâu thì cửa phòng làm việc của Hạ Quân đã được mở ra.

Vụ Hải và Phạm Minh tiến lên chào đón vị cổ đông mới ngay.

Nhưng vừa thấy người tiến vào là Lục Trần, cả hai cùng cau mày.

"Lục Trần, anh không đi trực đi còn chạy tới phòng làm việc của Hạ tổng làm gì?" Vụ Hải trầm mặt trách móc.

Phạm Minh khinh thường liếc Lục Trần, quay sang nói với Hạ Quân: "Hạ tổng, tôi cảm thấy với loại nhân viên không chịu để kỷ luật công ty vào mắt như Lục Trần thì tốt nhất cứ đuổi cổ đi, làm vậy cũng có thể cho các nhân viên thấy tác phong kỷ luật của công ty mình.”

| Hạ Quân nở nụ cười lạnh lùng, hôm nay Hạ Quân gọi Phạm Minh và Vụ Hải tới đây do phía cảnh sát đã điều tra ra hai người này chính là thủ phạm tung tin đồn phỉ báng Lâm Di Quân.

Lục Trần nghe hai người nọ ác ý phỉ báng vợ mình mà bừng bừng lửa giận, vậy nên mới cho Hạ Quân gọi họ tới.

Trước mặt Lục Trần, Hạ Quân chỉ như một cậu nhóc, vậy mà Phạm Minh lại muốn đuổi việc Lục Trần, chẳng phải chuyện này hài hước lắm sao?

Thậm chí liệu Hạ Quân có thể trụ lại công ty, giữ được ba mươi phần trăm cổ phần của công ty Điện tử Đông Giai hay không cũng hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Lục Trần. Phạm Minh thì là cái thá gì.

"Đúng vậy, Hạ tổng, tôi cũng đề nghị nên đuổi việc Lục Trần, Lục tổng - cổ đông mới của chúng ta cũng sắp tới rồi mà anh ta lại coi thường kỷ luật của công ty thế này. Lục tổng mà thấy chắc chắn sẽ không hài lòng đầu." Vụ Hải phụ họa.

"Nói xong chưa? Nói xong thì ngậm miệng lại đi." Lục Trần lạnh nhạt nhìn hai người rồi bước tới chỗ ngồi của Hạ Quân.

Lại bị Lục Trần xem thường, Vu Hải và Phạm Minh tức giận tới nỗi vặn vẹo cả mặt, nhưng Hạ Quân không có phản ứng nên họ cũng chẳng dám nói tiếp.

"Anh Lục." Từ Kinh chào hỏi Lục Trần.

"Ừ." Lục Trần gật đầu, dứt khoát ngồi thẳng xuống ghế của Hạ Quân.

Thấy cảnh này, Phạm Minh giận dữ "Lục Trần, anh là cái thá gì mà dám ngồi chỗ của Hạ tổng, anh muốn trèo lên đầu người khác đấy à?”

Lục Trần ném thẳng chiếc gạc tàn trên bàn vào người Phạm Minh, tức giận cất lời: "Còn anh thì là cái thá gì đây?"

Lục Trần đã nhịn Phạm Minh rất lâu rồi, Phạm Minh ngang nhiên cướp công của Lâm Di Quân, Lục Trần nhịn, bày mưu hãm hại, Lục Trần cũng vẫn nhịn.

Những Phạm Minh lại dám đặt điều gièm pha vợ anh, chuyện này thì anh không thể nhẫn nhịn được.

"Anh, anh dám cư xử láo xược trước mặt Hạ tổng hả!” Phạm Minh bị gạt tàn thuốc đập thẳng vào ngực, đau tới độ muốn trào nước mắt.

Vụ Hải giận dữ thét lên, vung nắm đấm về phía Lục Trần.

Vị cổ đông mới sắp tới rồi, chắc chắn Phạm Minh sẽ được người này trọng dụng, phần mình cũng phải nhờ cậy vào sự giúp đỏ của Phạm Minh, đương nhiên bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để Vụ Hải ra tay.

Thấy Vu Hải định gây gổ, Lục Trần bừng bừng lửa giận, anh đứng phắt dậy, tung thẳng nắm đấm vào mặt Vụ Hải.

Cơ thể Vụ Hải nghiêng ngả, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Lục Trần nhảy lên bàn, tung cước đá mình ngã nhào.

Suốt khoảng thời gian vừa qua Lục Trần đã nhận đủ rồi.

Tên khốn kiếp ngu ngốc này dám khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, hôm qua hắn còn bày mưu hãm hại anh.

Vốn anh cũng muốn chậm rãi đùa giỡn với Phạm Minh, nào ngờ họ còn tung tin đồn nhảm về Lâm Di Quân.

Cục tức này anh không phải nuốt xuống bụng nữa, hôm nhất định phải xử lý cho xong chuyện.

Thấy Lục Trần hung hãn leo lên người Vụ Hải giáng nắm đấm xuống như điện, Phạm Minh trợn tròn cả mắt.

"Hạ tổng, Lục tổng sắp tới rồi, anh cứ để mặc Lục Trần làm bậy trong phòng

mình như vậy sao?” Phạm Minh trầm mặt, nói.

Hạ Quân không cất tiếng, chỉ nở nụ cười nhạt, vì ở đây Hạ Quân nào có tư cách mở miệng.

"Hạ tổng, không ngờ anh đường đường là vị cổ đông lớn thứ hai của công ty

mà lại bị một tên bảo vệ quay như chong chóng, anh làm tôi thật sự quá thất vọng!” Thấy Hạ Quân không có phản ứng gì, Phạm Minh đau lòng nói.

Hạ Quân nhướn mày, lại nghe Phạm Minh nói: "Hạ tổng, anh ăn hối lộ của một tên bảo vệ, bị anh ta nắm thóp, chuyện hôm nay nhất anh phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì đến lúc Lục tổng tới đây tôi sẽ từ chức ngay trước mặt anh ấy!”

Hạ Quân thầm cười lạnh, không ngờ Phạm Minh lại ngu ngốc nhường này.

Chẳng lẽ Phạm Minh nghĩ cái công ty này không có mình thì không hoạt động nổi sao?

Vả lại, lợi thế duy nhất của Phạm Minh đó là nắm giữ một lượng lớn tư liệu khách hàng của công ty, nhưng Phạm Minh không biết số tư liệu khách hàng đó đã được lưu vào hồ sơ công ty rồi sao?

Cuối cùng Lục Trần cũng đã trút xong giận, anh đứng dậy phủi tay, trở về ngồi ghế chủ tịch.

Phạm Minh đô Vụ Hải dậy, lúc này gương mặt Vụ Hải đã toàn là dấu tay, sưng vù mặt mũi, trông thôi cũng biết Lục Trần đã mạnh tay thể nào.

"Lục Trần, anh sẽ phải hối hận!” Vụ Hải lau máu vương bên khóe môi, trừng trừng nhìn Lục Trần.

Hôm nay bị Lục Trần làm nhục khiến Vụ Hải bừng lên mối hận to lớn, thù này không trả, hắn sẽ vĩnh viễn không ngóc nổi đầu lên ở công ty.

Vậy sao, tôi rất mong chờ tới ngày anh khiến tôi hối hận." Lục Trần cư liễu cợt, nói.

"Lục Trần, anh cố tình đánh người mà không sợ tối kiện, bắt anh phải trả giá sao?" Phạm Minh giận dữ nói.

"Xin cứ tự nhiên, tôi đợi giấy gọi của tòa án ở công ty." Lục Trần nhún vai, nhạo báng.

"Anh... Lục Trần, anh được lắm, lát nữa là cổ đông mới sẽ tới đây, khi ấy tôi sẽ chống mắt lên mà xem liệu anh có thể ngang ngược thế này nữa không!” Phạm Minh giận tới mức muốn hộc máu, tức tối cất lời.

"Đúng vậy đúng vậy, nếu giỏi thì anh cứ ngồi luôn trên cái ghế này đi, để cổ đông mới đứng cạnh nhìn anh biểu diễn.” Vụ Hải châm chọc.

Nghe lời hai người nọ mà Lục Trần không nên nổi tiếng cười.

Anh dựa vào lưng ghế, gác chân lên bàn làm việc, giễu cợt: "Coi lũ chó má như hai người là đối thủ chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi. Nếu sớm biết hai người ngu ngốc thế này thì tôi đây đã cho lũ đi đời từ lâu rồi."

Anh vừa nói vừa nhìn Phạm Minh: "Hình như ban nãy anh muốn Hạ tổng phải cho mình một lời giải thích nhỉ, vậy thì nghe cho rõ đây, giờ tôi đây sẽ cho các người một lời giải thích."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom