Full Oan gia thương thầm tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 1

Oan gia Bùi Gia Hằng giờ đã thành sếp của tôi rồi, ngày từ chức anh bế con mèo Ragdoll bị con mèo nhà tôi làm cho to bụng tìm đến tận cửa nhà.

“Thanh toán t.iền cấp dưỡng chút chứ nhỉ.”

Hừ.

Con mèo mất nết này, ngáng chân tôi.

1
Tôi gặp lại Bùi Gia Hằng trong một buổi họp lớp cấp ba.

Bên trong phòng riêng ồn ào và náo nhiệt, tôi vừa mới nhận được t.iền thù lao trong một vụ án lớn, thật là sung sướng.

“Nào nào nào, tôi mời luật sư Lê của chúng ta một chén.”

Bầu không khí sôi động, tôi mỉm cười rồi nhận lấy.

“Khách sáo gì chứ? Nếu sau này mọi người có việc gì thì phải nhớ đến tôi đấy nhé.”

Vừa mới nói hết câu, đặt ly r.ượu lên đầu môi thì cánh cửa phòng bật mở, mọi người đều im bặt.

Ngoảnh đầu lại nhìn, tôi trông thấy một bóng người cao cao.

Có người cảm thán một tiếng.

“Lớp trưởng hồi cấp ba đã đẹp trai rồi nay mặc âu phục trông lại càng tuyệt hơn.”

Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng cao quý kia, tâm trạng vui vẻ của tôi cũng không cánh mà bay.

Ra đường không xem ngày, tại sao không ai nói với tôi là anh cũng đến?

Có sự xuất hiện của Bùi Gia Hằng, bầu không khí của buổi họp lớp càng náo nhiệt hơn, tôi đặt ly r.ượu xuống rồi lủi vào một góc.

Cô bạn thân Trương Nghiên sáp lại gần.

“Này Lê Tri Tri, dù sao thì cũng là tớ chủ trì cậu nể mặt chút đi.”

Tôi lườm cô ấy: “Cậu cố tình mời oan gia của tớ đến đây còn bắt tớ nể mặt ư?”

Trương Nghiên chẹp một tiếng.

“Cậu không muốn gặp nhưng có người thì muốn đấy.”

Cũng phải, ai bảo Bùi Gia Hằng có một gương mặt hút gái thế chứ.

“Giờ cậu cũng là luật sư có tiếng trong ngành rồi, rộng lượng chút đi. Hơn nữa tớ còn nghe tài sản hiện nay của lớp trưởng như này này.” Trương Nghiên giơ tay lên rồi nói: “Có khi sau này người ta còn là khách hàng của cậu ấy chứ.”

Tuy trước kia Bùi Gia Hằng đã cướp mất vị trí top 1 toàn trường trong suốt ba năm liền, còn cướp đi ánh hào quang trong thời thanh xuân của tôi nhưng chuyện cũ đã tan thành mây khói. Nhưng thời đại này rồi ai lại tính toán với t.iền chứ.

Tôi lấy hết can đảm rồi chủ động đi tới mời rượu.

Từ Lộ mặc một bộ váy màu trắng, cô ấy đứng trước mặt Bùi Gia Hằng rồi thủ thỉ nói với nhau chuyện gì đó.

Sự thật chứng minh, có những thứ không thể buông được, ví như chuyện yêu thầm của Từ Lộ, rõ ràng đến thế.

“Lớp trưởng, sau này mong cậu quan tâm nhiều hơn.”

Tôi cười giả trân nhưng sau khi trông thấy chiếc đồng hồ P.atek Philip.pe trên cổ tay anh nụ cười trên môi lại chân thành hơn rất nhiều.

Bùi Gia Hằng ngồi trên ghế, gương mặt tuấn tú hờ hững ẩn trong bóng tối, anh hơi gật đầu.

“Tất nhiên.”

Câu nói này khách sáo quá.

Nghĩ ở nhà còn Nguyên Bảo đang đợi mình, thế là không lâu sau tôi cũng nói lời tạm biệt.

Nguyên Bảo là con mèo hoang tôi nhặt được, tôi sẽ dọn cát rồi cho nó ăn đúng giờ.

Đám bạn nhanh chóng chiếm đóng bảng tin, nhóm lớp cũng náo nhiệt hẳn lên vì chuyện Bùi Gia Hằng về nước.

Cũng có người nhắc tới tôi, thế là sau đó tôi nhận được hàng loạt lời mời kết bạn.

Cũng không nhìn kỹ mà đồng ý hết, thấy hơi đau đầu nên tôi cũng đi ngủ luôn.



Đứng trong thang máy công ty, khi trông thấy Bùi Gia Hằng tôi còn nghĩ mình vẫn chưa tỉnh r.ượu nữa.

Ban ngày trông người đàn ông này còn hút mắt hơn, với cả trong thang máy chỉ có mỗi hai chúng tôi, muốn vờ như không nhìn thấy cũng không được.

Thế là tôi gượng cười rồi ân cần hỏi: “Lớp trưởng, cậu lên tầng mấy?”

“Tầng mười sáu.”

Hả? Cùng tầng với tôi sao?

Nhưng tầng đó chỉ có mỗi công ty luật của tôi thôi mà.

Nhìn bộ âu phục Ar.mani trên người anh, tôi dịch sang bên.

“Lớp trưởng tới đây… có việc gì sao? Vừa hay tôi lại làm việc ở đây, hay là…”

Ting.

Cánh cửa thang máy mở ra, vừa khéo tôi lại chạm mặt sếp.

Hai mắt anh ấy sáng bừng lên.

“Ơ Tiểu Lê, cô và Bùi par quen nhau hả?”

Bùi par ư?

Đối tác trẻ nhất trong truyền thuyết? Anh sếp tương lai của tôi ư?

Choáng váng đầu óc, cuối cùng tôi cũng nghe thấy câu trả lời lạnh tanh của Bùi Gia Hằng.

“Khéo thật, tôi cũng làm việc ở đây.”

Má… nó.

2
Tôi muốn từ chức.

“Đừng, vất vả lắm cậu mới có được vị trí như hiện tại, sao lại dễ dàng buông bỏ như thế được.” Trương Nghiên nghĩ tương lai phía trước rất tươi đẹp: “Hơn nữa, lớp trưởng trở thành sếp của cậu sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau mà.”

Tôi không còn gì luyến tiếc nữa

Cấp ba bị Bùi Gia Hằng leo lên đầu rồi trở thành top 2 vạn năm, vất vả lắm mới đợi được đến khi anh ra nước ngoài du học, cuối cùng tôi cũng có được sự nghiệp thành công nhưng ngoảnh đầu nhìn lại lại thấy mình quay về vạch xuất phát.

Cứ hễ nghĩ tới chuyện sau này yếu thế hơn anh, khúm núm sống cho qua ngày tôi lại thấy đau đầu.

Nhưng nghĩ đến ở nhà còn có Nguyên Bảo cần phải nuôi, cuối cùng tôi vẫn lựa chọn cam chịu.

Sếp thì sếp.

Trả t.iền cho tôi là được.

Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, CV hoàng kim của Bùi Gia Hằng đã được truyền khắp công ty.

“Này Tri Tri, cậu và Bùi par là bạn cấp ba à?”

Có rất nhiều người tò mò, họ đổ dồn ánh mắt hóng chuyện về phía tôi.

“Với gương mặt và thân hình ấy, hồi cấp ba chắc sếp được yêu thích lắm hả?”

Tôi nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh sếp lớn rồi cười nói: “Có lẽ thế, nhưng tớ với sếp không thân lắm đâu.”

Tự dưng Bùi Gia Hằng quay đầu lại nhìn tôi

Hẫng mất một nhịp, thấy hơi chột dạ, tôi nở một nụ cười tiêu chuẩn rồi nói: “Bùi par, sếp có gì căn dặn không ạ?”

Bùi Gia Hằng bình tĩnh nói: “Sửa xong tài liệu mua bán và sáp nhập của YL rồi mang qua cho tôi.”

Nhìn đi nhìn đi, gì mà gần gũi thân thiết chứ. Ngày đầu tiên đi làm mà anh đã sai bảo tôi quen miệng thế rồi.

“Vâng thưa Bùi par.”

Oan gia giờ thành sếp đã đủ đau lòng lắm rồi, kết quả tôi còn chạm mặt Giang Minh tay cầm một bó hoa to tướng xuất hiện trước cửa công ty.

“Luật sư Lê, tối nay cô có thời gian ăn với tôi một bữa không?”

Ai cũng nhìn về phía tôi, hóng chuyện là nhiều.

Tôi đứng hình, cố gượng cười: “Ngại quá sếp Giang, tối nay tôi có việc phải làm rồi.”

Dù sao thì anh ta cũng là khách hàng lớn vừa mới giải quyết việc xong, cũng phải cho người ta mặt mũi chứ.

Rõ ràng Giang Minh là một kẻ lão luyện, anh ta mỉm cười khách sáo: “Là tôi đường đột, vậy hôm khác chúng ta gặp nhau nhé, bó hoa này thay cho lời cảm ơn của tôi đến luật sư Lê.”

Khó mà từ chối được nhưng bó hoa này thật sự…

“Ngại quá, cô ấy dị ứng phấn hoa.”

Không biết Bùi Gia Hằng đã đến đây từ khi này, anh hờ hững lên tiếng.

“Với cả, khách hàng là thứ nhất là tôn chỉ của công ty chúng tôi, anh Giang không cần khách sáo đâu.”

?

Việc khó tôi làm rồi còn lời hay ý đẹp để anh nói hả?.

Giang Minh lúng túng: “Thì ra là thế, ngại quá.”

Những sau cùng cả người và hoa cũng biến mất rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cung kính để tập tài liệu lên trên bàn, nhưng tôi lại bị Bùi Gia Hằng gọi lại.

“Tôi tưởng giữ khoảng cách với khách hàng là đạo đức nghề nghiệp của chúng ta chứ.”

Người đàn ông này lại dám chất vấn sự chuyên nghiệp của tôi.

Tôi cố nén cơn giận: “Bùi par, tôi và sếp Giang không có bất kỳ quan hệ riêng tư nào cả. Sếp sẽ không nghĩ là tôi có quan hệ nào đó với một người đàn ông không biết mình dị ứng phấn hoa đấy chứ?”

Anh cầm tập tài liệu rồi bình tĩnh gật đầu: “Cũng đúng, dù sao thì cậu cũng chẳng thân thiết gì với người biết cậu dị ứng phấn hoa cho cam.”

Tôi: “...”

Học với nhau ba năm, mệnh môn của tôi đã bị người ta gây khó dễ rồi.

Kể từ khi gặp lại Bùi Gia Hằng, không có chuyện nào suôn sẻ cả.

Vừa tan làm cái là tôi chạy ngay về nhà, tính tìm Nguyên Bảo để an ủi tâm hồn bị tổn thương này nhưng hình như nhà đối diện có người chuyển tới thì phải.

Nhìn sang tôi lại thấy một cái chuồng mèo được đặt trước cửa, một con mèo Ragdoll có đôi mắt xanh cao quý đang lười biếng nằm ở đó.

Má.

Ch.ết mất thôi

Tôi lập tức dừng bước rồi lấy đồ hộp mới mua cho Nguyên Bảo ra.

“Em có muốn ăn không? Ngon lắm đó.”

Ragdoll lạnh lùng nhìn tôi, cũng chẳng thèm đoái hoài.

“Ngon lắm đó, em xem trông em xinh như thế.”

“*Lizzy.”

(*) Lê Tri Tri: Lí zhī zhī.

Thấy có người gọi, tôi vô thức ngoảnh đầu lại: “Hả?”

Đồng thời, cuối cùng con mèo kia cũng chịu nhúch nhích: “Meo…”

???

So với chuyện Bùi Gia Hằng là người chuyển đến căn nhà đối diện nhà tôi, điều tôi để ý hơn cả chính là.

“Bùi Gia Hằng, cậu đặt tên mèo giống tên tôi.”

3
Chắc chắn Bùi Gia Hằng cố ý.

“Nó thích cái tên này.”

Tôi chưa nghe thấy lời giải thích nào có lệ thế này cả.

Cố nhịn, nhìn vào đôi mắt của con mèo, tôi cố nhìn cơn đau trong lòng rồi chọn cách thỏa hiệp.

“Vậy, để bù đắp cậu phải cho tôi sờ một chút.”

Ánh mắt Bùi Gia Hằng nhìn tôi chợt thay đổi.

Ý thức được điều gì đó không đúng, thế là tôi vội giơ đồ hộp trong tay mình lên.

“Không phải, tôi nói nó. Cậu phải cho tôi, cho tôi…”

“Tính Lizzy vừa đáng yêu vừa chảnh, tôi cũng không quản được.”

???

Bùi Gia Hằng, với thái độ này của anh thì chút tình bạn đáng thương hồi cấp ba này của chúng ta sắp không còn giữ được nữa.

“Với cả, nó thông minh lắm, nó không tùy tiện ăn đồ ăn của người khác đâu.”

Tôi tức, nắm chặt đồ hộp trong tay.

Quả nhiên, mèo y như chủ, tuy có vẻ ngoài xinh đẹp hớp mất hồn tôi nhưng lại chê tôi đến thế.

Tôi…

Cạch.

Bùi Gia Hằng mở cửa chuồng rồi bế Lizzy ra.

“Chào cô đi con, sau này cô sẽ là hàng xóm của chúng ta đó.”

Cô ư?

Nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.t c.h.ế.t người thì Ragdoll đã thành mèo không chủ rồi.

Nó lại nhìn tôi rồi lười biếng khịt khịt một cái.

Hu hu hu.

Con ngoan, mẹ yêu con.

Tôi vươn tay ra, cẩn thận vuốt ve bộ lông mềm mại cao quý của nó.

Thêm cái nữa.

Nể tình Lizzy, Bùi Gia Hằng sống ở đó thì ở.

Thỏa mãn đi vào trong nhà, tôi lấy đồ hộp ra.

“Nguyên Bảo, xem mẹ mua cho con cái gì này.”

Nguyên Bảo chạy tới, tôi đang định bế nó thì đột nhiên nó lùi về phía sau vài bước rồi không vui nhìn tôi.

Hẫng mất một nhịp.

Mẹ chỉ vuốt ve Lizzy mấy cái thôi, con nhạy cảm như thế làm gì.

Một tiếng sau tôi tuyệt vọng tới tìm hàng xóm.

Người của công ty chuyển nhà đã đi hết, đứng ở cửa cũng có thể nhìn thấy bên trong có không ít đồ đắt t.iền vừa được chuyển đến.

Bùi Gia Hằng thấy tôi đến thì bất ngờ nhướng mày.

“Chẳng phải tối còn có hẹn sao?”

Tôi nhắm mắt lại.

“Xong rồi, về nhà sớm với Nguyên Bảo… không phải lớp trưởng, Bùi par, hàng xóm, xin cậu giúp đỡ, cậu mang Lizz… mang Ragdoll nhà cậu tới làm chứng giúp tôi với…”

Không phải tôi cố tình, tôi chỉ phạm phải lỗi mà con sen nào trên đời này cũng phạm phải thôi.

Bùi Gia Hằng nhìn tôi như thế, tôi cũng đáng thương nhìn anh.

Anh ngoảnh mặt đi.

“Đi thôi.”

Tôi vui mừng.

Năm phút sau, nhìn thấy Nguyên Bảo thân mật dụi dụi vào ống quần của Bùi Gia Hằng, cứ bám lấy anh không buông lòng tôi lại lạnh lẽo.

“Lê Nguyên Bảo.”

Đồ ph.ản bội này.
__________
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43
Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
  • Lãnh Hàn Thiên Băng
chap-179

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom