• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nửa đời phù dung, nửa đời sen (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 1: THÁNH SỦNG NGUYÊN QUÝ NHÂN (1)

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Thời điểm Kỵ phi bị bệnh nặng, Huyền Diệp cũng không biết. Đã rất lâu không gặp, người ngoài cho rằng ước chừng là hắn đã sớm quên trong cung có một người như thế rồi.

Buổi sáng hạ triều rồi đi thỉnh an Thái Hoàng thái hậu, thời điểm Bình phi nói, hắn mới giật mình.

Đã hơn một tháng hoàng đế đều không đến gặp nàng.

Hoàng phi bệnh nặng, hoàng đế ít nhiều gì cũng sẽ đi xem một chút, chí ít cũng bày tỏ lòng quan tâm đối nữ nhân của hắn. Nhưng vị hoàng phi này sắc phong từ năm trước đến bây giờ chưa bao giờ cho người ta cảm giác là đang tồn tại. Hơn một nửa người trong cung chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của nàng, chưa từng làm cho người ta có cảm giác hoàng thượng quan tâm nàng.

Nói đến lại thấy khó hiểu, nàng là người thăng chức nhanh nhất trong tất cả tần phi. Thời điểm sắc phong là một quý nhân, chỉ dùng hơn một năm thời gian liền trở thành phi tử, thậm chí một tháng không thị tẩm cũng được. Nguyên nhân là do có phụ thân lập công vì sự hưng thịnh của quốc gia cùng với nguyên nhân hoàng thượng muốn củng cố địa vị.

Thực sự chuyện này không thể sánh được với hoàng đế sủng ái.

Lén lút điều tra tư lịch của vị hoàng phi khá thần bí này, mỗi lần nói đến người này lại luôn cảm thấy kỳ quái. Bọn họ hầu hạ hoàng đế nhiều nhất cũng mười năm, thấy vô số người được hoàng đế sủng ái rồi đến chán chường, hoặc là sinh hạ hoàng tử, hoặc là từng bước thăng chức, hoặc là kiêu ngạo ương ngạnh bị giáng chức đi xuống, lại chưa từng gặp qua nữ tử nào vô thanh vô tức đến hoàng đế cũng không thấy mấy lần bay cao như vậy.

Chỉ là cha nàng quyền cao chức trọng hoàng thượng nâng lên là chuyện rất bình thường, nhưng mà nếu nói là kết thân trong cung này, tần phi nào mà không phải như thế? Có bao nhiêu người không duyên cớ không nguyên nhân được hoàng đế thật sự yêu thích?

Cho đến giờ hắn đều là một người có lý trí. Nữ nhân trong cung có hình dáng gì, đức hạnh gì hắn hiểu rõ nhất. Chỉ là khó có ai trong hoàng cung không nghĩ đến việc tranh giành sủng ái của hắn.

Thái hoàng thái hậu đã già, càng ngày càng nhiều bệnh, mỗi sáng Tần phi cùng vài vương phi sẽ đến thỉnh an bà. Một ngày hoàng thượng kiếm tỷ bạc không thể ngày ngày tới đây thỉnh an, hôm nay vừa mới tới đã nghe chuyện Kỵ phi bị bệnh. Ngồi ở chỗ này trừ việc quan tâm đến thân thể thái hoàng thái hậu thì là chuyện con trai của phi tử.

Ngón tay Bình phi đỡ ly trà, khẽ nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Kỵ muội muội tuổi còn trẻ, khuôn mặt rất thanh tú, tướng mạo đẹp, thể trạng khỏe mạnh, tính tình đáng yêu hoạt bát, tại sao gần đây lại bệnh như thế. Hôm qua nô tì sang thăm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch ho khan, nô tì đã sai thái y riêng mang toàn bộ thuốc tốt nhất sang, không biết tại sao lại không tốt lên. Trời còn chưa hết nóng, cả ngày nằm trên giường đúng là khổ sở."

Nàng lanh lợi thành tánh, biết nói chuyện đúng mực, biết thái hậu cực kỳ không thích hậu cung tranh giành tình cảm, quan hệ với một phế phi không thân thiết, không được sủng ái như vậy còn hòa thuận hơn nhiều so với sủng phi.

Quả thế, Vân tần vỗ nhẹ lên tay Bình phi, thuận thế an ủi, nói: "Tỷ tỷ cũng không nên khó chịu, mấy ngày trước người cũng mới hết ốm, lúc hoàng thượng ban cho người nhân sâm, hôm qua người cũng mang đi tặng rồi. Kỵ phi muội muội có gương mặt phúc hậu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, việc lớn cũng sẽ hóa nhỏ."

Bộ dáng Vân tần dù không tính là xinh đẹp như hoa nhưng cũng coi như đoan trang, rất biết cách ăn nói, thường ngày đi cùng với Bình phi, mỗi lần nói chuyện đều có chính kiến, mặc kệ vị kia, cũng không vâng lời bất kỳ hoàng phi nào, cho nên hoàng thượng và thái hoàng thái hậu đều không bắt bẻ nàng.

Bình phi nói như vậy cũng là bình thường, nàng là người duy nhất hay gặp Kỵ phi, cũng khoảng ba bốn lần, ở trong mắt người khác tình cảm cũng sâu hơn người khác nhiều. Cái gọi là sâu cũng chỉ là mấy câu nói hời hợt, từ trước đến nay Kỵ phi không thân cận với bất kỳ ai. Chỉ là nói mấy câu tốt cho người kia: trong sáng, đáng yêu, không ưỡn ẹo. Chỉ là nơi hoàng cung đại viện này nào có tình cảm chân thành. Vốn không quen nhau, thấy một nữ tử lẻ loi ngược lại, lại nhớ tới mình, Bình phi không nhịn được khẽ đau lòng.

Mọi người thấy vậy rối rít an ủi nàng. Ôn quý phi rất nhanh nhẹn, ở đây nàng và Định phi đều có bối phận cao nhất, địa vị cũng cao nhất, trước gia quyến hoàng hậu, luôn muốn nịnh bợ một số việc.

"Muội muội dáng dấp như hoa như ngọc, hoàng thượng lại yêu mến, tuổi quá trẻ, thật là đáng tiếc." Nguyên quý nhân vừa mới tiến phong cũng nhỏ giọng than thở.

Lời này ngay tại lúc mọi người nói ầm ĩ, lại bị thái hoàng thái hậu nghe được.

"Nguyên quý nhân, ai gia không có nghe được tin Kỵ phi chết, ngươi đáng tiếc cái gì. Vừa sáng sớm êm đẹp đã thấy hành động của tất cả các ngươi. Ngày thường tranh đấu rất lợi hại sao hiện tại ai cũng đau lòng rơi lệ."

Tính cách thái hoàng thái hậu rất thẳng thắn, không thể nào a dua nịnh hót dưới mí mắt của bà được. Nghe các nàng không ngừng nịnh bợ lẫn nhau thật nhức đầu.

Tất cả lời nói đều bị ngậm trong miệng, Nguyên quý nhân sợ đến mức bổ nhào quỳ trên mặt đất.

"Thái hoàng thái hậu thứ tội, nô tì nói sai, xin thái hậu trách phạt."

Sau khi thốt ra lời này toàn bộ tiếng nói đều biến mất. Nguyên quý nhân mới được tấn phong, hoàng thượng vẫn sủng ái, vốn là có người muốn giúp nói vài lời, nhưng sắc mặt thái hoàng thái hậu không tốt mà giờ phút này cầu cạnh không phải tìm đường chết sao? Quý nhân coi như ỷ vào hoàng thượng một tay che trời mà đắc tội với lão tổ tông kia. Tất cả mọi người yên lặng, không khí như đóng thành băng.

Huyền Diệp từ đầu đến cuối không nói lời gì, lúc này liền mở miệng, mở miệng chính là cầu cạnh: "Nguyên quý nhân nguyện ý cũng là quan tâm Kỵ phi, chỉ là không biết diễn đạt ý, hoàng tổ mẫu bớt giận."

Thái hậu khoát khoát tay: "Các ngươi muốn làm ầm ĩ gì thì ra ngoài đi, về sau cũng không cần thường tới chỗ ai gia này, phiền lòng."

Hoàng đế đứng dậy, đưa tay đỡ Nguyên quý nhân, ý bảo nàng đứng dậy. Nguyên quý nhân hai mắt phiếm lệ, toàn thân phát run đứng lên.

"Trẫm còn có việc, không bồi hoàng tổ mẫu ăn sang được rồi, tôn nhi cáo lui."

Mới buổi sáng đã khiến tất cả mất hứng. Mọi người cúi chào lẫn nhau xong đều rối rít rời đi.

Xưa nay hoàng đế làm việc đều cứng rắn, đối với thái hoàng thái hậu nói gì nghe nấy, hôm nay lại vì quý nhân nói chuyện đúng là xưa nay chưa thấy.

Vì thế trong cung hôm nay nói chuyện phiếm cực kỳ sôi nổi.

Bình phi cũng không tức giận, chỉ là mấy vị phi tử cùng địa vị mới tiến cung lại không kìm nén được.

"Nguyên quý nhân ỷ vào một đôi đôi mắt đẫm lệ đã khiến hoàng thượng thất điên bát đảo rồi. Khi nào thì hoàng thượng lại không vâng lời lão tổ tông cầu tình cho phi tử như vậy? Thật không biết dụ dỗ thành cái dạng gì rồi."

"Quế tỷ tỷ không cần để ý như vậy, hoàng thượng mặc dù đang theo ý cô ta, chỉ là hôm nay cũng thấy, thái hoàng thái hậu không thích chút nào, lão tổ tông không thích tất nhiên hoàng thượng cũng sẽ thích nàng ta không lâu đâu."

"Hách Chân muội muội, cũng không nhất định như vậy," Vân tần cười nói: "Kỵ phi tiều tụy vì bệnh không được hoàng thượng thích nhưng thái hậu thích, địa vị cứ một mạch tăng lên hỏi người nào dám vô lễ với nàng ta? Trong cung trừ việc có con trai còn không phải là được hoàng thượng sủng ái hay sao? Chúng ta không có cái phúc phận này, nhưng Nguyên quý nhân lại có tiền đồ vô lượng, hiện tại đang được thịnh sủng, con trai không phải chuyện sớm muộn hay sao? Bây giờ chỉ xem hoàng thượng có ý cất nhắc nàng ta hay không thôi."

Bình phi cau mày không nhịn được nói: "Tốt lắm tốt lắm, lúc nào thì ghen tuông này biến mất, cả ngày cũng không nói xong, hiện tại tranh giành chỉ khiến hoàng thượng thêm chán ghét mà vứt bỏ thôi, còn muốn địa vị, con trai cái gì, biết an phận tự nhiên sẽ được hoàng thượng yêu mến."

Bình phi lời không giả, hoàng thượng lên ngôi lúc còn trẻ, đã duyệt qua rất nhiều nữ nhân. Chính hắn từ nhỏ vì quốc gia này lục đục đấu đá, nhưng cũng rất chán ghét những phi tần tranh đấu, ngươi chết ta sống tranh giành cưng chiều của hắn. Chỉ cần xuất hiện chuyện này, hắn chưa bao giờ xử lý nương tay, sẵn sang vứt bỏ.

Mặc dù đã qua mùa hè, buổi trưa thời tiết vẫn là hơi nóng, Nguyên quý nhân tiếp hoàng thượng dùng cơm trưa suýt nữa trúng nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Ơ, Nguyên quý nhân người sao vậy? Cái tên nô tài Phúc Yên chết tiệt này hầu hạ người thế nào vậy, tại sao lại để cho nương nương chạy đến?"

Nói chuyện là Tề Đức Thuận – thái giám bên người hoàng đế. Quan tâm đến bực này sợ là Ôn quý phi cũng không nghe được mấy lần.

Mọi người đều biết nàng ta đang được sủng ái, thái độ biến chuyển một cách tự nhiên.

Gần đây, vì chuyện lần trước mà thái hoàng thái hậu không đưa người đến thị tẩm, nhưng người kia vẫn là người may mắn có thể đứng trước mặt hoàng thượng.

Mỗi khi hoàng thượng thấy nàng còn có thể khẽ cười.

Cho nên hiện nay mỗi khi sắc mặt hoàng thượng không tốt khiến nô tài hốt hoảng lo sợ thì đều mời Nguyên quý nhân tới đây hầu hạ.

Nhanh chóng đặt một bình đá lớn để giảm nhiệt độ, Huyền Diệp nói nhỏ với thái giám mấy câu, Nguyên quý nhân liền đi tới đây.

"Thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an." Âm thanh dịu dàng động lòng người.

Hoàng đế khoát khoát tay ý bảo nàng đứng lên rồi ngồi xuống.

Ghế ngồi đã được đặt ra.

Nguyên quý nhân một thân hồng nhạt, tôn lên khuôn mặt hồng hào mềm mại, ngồi xuống nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày gần đây, hoàng thượng làm việc trong triều mệt nhọc, nên uống nhiều canh chút bổ, long thể quan trọng hơn."

Lời nói rất đơn giản khách sáo, Huyền Diệp cũng không lộ vẻ mặt gì, nhàn nhạt ăn cơm. Từ trước đến giờ thời điểm hắn dùng bữa đều không nói nhiều, cũng không phải là không nhiều, có lúc bị người quấn chặt thì không tự chủ được nói nhiều hơn.

Giống như từ trước đến giờ lúc nghỉ ngơi hắn đều thích an tĩnh, một chút âm thanh cũng tức giận, có đôi lúc thật sự phát cáu nhưng cũng không thể lên cơn.

Cả quá trình ăn cơm giống như mọi ngày, có chút quan tâm và nụ cười ngắn ngủi.

Nguyên quý nhân vốn chuẩn bị một bụng lời trong lòng muốn nói với hắn. Mặc dù nàng ta đã 20 tuổi nhưng suy nghĩ đơn thuần chưa từng trải qua tình yêu nam nữ. Bỗng nhiên được sủng ái, nhìn thấy quân chủ trẻ tuổi to lớn cao ngạo, trong lòng vừa vui vẻ lại kích động,

Thật muốn nói cho hắn nghe một bụng lời tâm tình. Nàng phải khiến hắn không sủng ái nữ nhân khác nữa.

Chỉ là hôm nay, vẻ mặt hoàng đế rất nghiêm túc, không tập trung, hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với nàng. Tâm tình của hắn không tốt, nói thì chỉ tăng thêm phiền não vì thế liền nuốt xuống.

Thật ra thì cũng không phải là không có ai không thức thời nói vài điều không nên nói khi tâm trạng hắn không tốt.

Bữa trưa không vui vẻ cứ diễn ra như vậy. Sau khi trở về còn có một đám phi tử nối liền không dứt đưa một chút đồ dùng cho nàng, có thể lấy được chút tình cảm nào thì lấy, ai bảo người ta lấy được lòng của hoàng đế.

Buổi tối hoàng đế vẫn lật bảng hiệu Nguyên quý nhân như cũ, dường như mấy ngày gần đây đều là nàng.

Từ trước đến giờ sau bữa tối, Huyền Diệp đều cùng các đại thần bàn bạc chuyện tuần tra phía Nam. Chuyện tuần tra biên giới phía Nam bắt đầu chuẩn bị, kéo dài một ngày, hai ngày, mấy ngày gần đây lại bắt đầu nói tới chuyện này. Vừa nói liền có đủ loại công vụ, bận rộn tới mức quên cả Nguyên quý nhân đang khổ sở chờ đợi.

Mãi cho đến đêm khuya tiểu Tề tử mới báo lại để cho nàng nghỉ ngơi trước, nàng mới nằm ngủ.

Chẳng biết lúc nào nàng ngủ thiếp đi. Thật ra nàng ta cực kì xinh đẹp. Đôi mắt kia lấp lánh tinh quang, làn da trắng nõn, mái tóc dài mềm mỏng, giọng điệu mềm mại nồng đậm. Chính là một nữ nhân tuyệt đẹp, vào cung hai năm mới bị hoàng đế phát hiện, cũng may là vàng cũng sẽ có lúc phát sang. Cuối cùng không phụ hai năm khổ sở chờ đợi, đổi lấy tình cảm của hoàng đế.

Cảm giác lạnh lẽo tới gần, Nguyên quý nhân mở mắt, lúc đứng dậy hoàng thượng đã cất bước đi xa.

"Hoàng thượng, nô tì chờ người đã lâu rồi."

Âm thanh vang lên trong đêm tối. Hắn quay đầu lại, nhìn nàng từ trên cao xuống, giọng điệu ấm áp an ủi: "Trẫm hôm nay bận rộn không cách nào bồi ngươi...ngươi là người khéo léo, sáng mai hãy xin lỗi thái hậu."

Nói xong xoay người mở cửa rời đi.

Mấy ngày không thấy, vừa mới mở miệng là nói chuyện mấy ngày trước, nàng không dám nhiều lời đứng dậy cung tiễn hắn trở về.

Gần đây hoàng đế phải xử lý rất nhiều việc, không còn để ý tới nàng như lúc mới sủng hạnh. Thái độ biến hóa trong tình yêu như vậy khiến cho Nguyên quý nhân lòng đau như đao cắt.

Chuyện tuần tra phía Nam lại một lần nữa bị trì hoãn, Huyền Diệp nhận được mật báo quân phản Thanh, binh sĩ triều Minh hành động bí mật ở kinh thành, mệt nhọc đứng lên xử lý việc này.

Chuyện này không khẩn cấp, Tề công công truyền khẩu dụ thân thể hoàng đế mắc phong hàn. Hôm nay mới hơi mát mẻ một chút, tại sao nhiễm phong hàn?

Mấy ngày gần đây một mực nghỉ ngơi trong cung Càn Thanh, rất ít đi lại hậu cung.

Theo lý thường, lúc này phi tần sẽ phải đi chăm sóc hoàng thượng, làm tròn trách nhiệm tần phi, nhưng công công lại truyền thánh thượng không muốn thấy bất kì ai.

Các nàng thật sự lo lắng, vì vậy đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi đến, nhưng đều bị Tề công công ngăn ở trước cửa.

"Các vị nương nương, thứ cho nô tài vô lễ, hoàng thượng mới vừa uống thuốc nghỉ ngơi, không tiện ra gặp, các nương nương hãy trở về đi."

Quế tần tính tình khẳng khái, nôn nóng, sốt ruột.

"Thân thể hoàng thượng cường tráng, mấy năm gần đây không mắc bệnh gì, tại sao lại mắc phong hàn? Công công, lúc này tỷ muội bọn ta nên giúp đỡ, hầu hạ hoàng thượng thật tốt, trở về như vậy trong long rất lo lắng."

Tề công công không chút hoang mang nói: "Long thể hoàng thượng được ông trời chiếu cố chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Đây là ý chỉ của hoàng thượng, nô tài thật sự không thể làm khác được, kính xin các vị nương nương thứ tội."

Tề công công trắng trợn ngăn các nàng tại chỗ như thế. Nô tài không có cái lá gan đó, chắc chắn là hoàng thượng không muốn gặp.

Lần này toàn bộ phi tử hoảng hồn, hoàng thượng không cần bồi giá, lý do lại là như vậy. Ngày trước hắn bị bệnh, Ôn quý phi phục vụ mọi chuyện, trong ngày thường phi tử nào tới đây thì Phúc Yên cũng không ngăn cản như vậy.

Hôm nay rốt cuộc lại diễn vở kịch gì?

Phong hàn không phải là bệnh nặng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe, sao lại không đi được? Cũng không phải là bệnh truyền nhiễm hay bệnh nặng khác, hơn nữa lại cố tình bị bệnh vào thời điểm có tin đồn hoàng thượng muốn phong hoàng hậu ở trong cung. Thật đáng nghi.

Ôn quý phi quả thật dịu dàng khéo léo nhưng hoàng đế cũng chỉ dừng ở chỗ tôn trọng nàng, không có cho người ta quá nhiều tình cảm. Chỉ là chỗ hoàng cung này muốn tình cảm gì?

Mọi người bắt đầu khởi động sóng ngầm, tuyệt đối không thể không quan tâm, nhất định là muốn biểu đạt tâm tư.

Các nàng hoặc là mang thủ doạn bịp bợm đến chỗ lão tổ tông hoặc là hối lộ thái giám, mấy ngày yết kiến đều không có cửa vào, nửa điểm biện pháp cũng không có.

Không còn cách nào khác, mấy phi tần cùng nhau tới Xuân Ngọc các bàn bạc, muốn mời Nguyên quý nhân luôn đi ngự tiền hầu hạ cuộc sống thường ngày.

Nếu người nào luôn luôn không thấy chắc chắn đằng sau sẽ có chuyện gì đó.

Nguyên quý nhân chưa từng trải qua chuyện cung đấu một lần nào, không có nhìn ra họ có dụng ý gì, bị một đám mê hoặc, tán dương khiến trong lòng nàng nhộn nhạo. Từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt của nàng rất đơn giản, hòa thuận, chưa bao giờ có người cố ý lừa gạt nàng cái gì.

Vốn là sống ở trong cung hết sức cô đơn, trước khi không sủng hạnh, chưa từng thấy nơi phồn hoa, trong lòng không có nhớ nhung ảo tưởng. Sau khi được sủng ái, từng giây từng phút đều nhớ nhung hắn, hoàng thượng bị bệnh nàng so bất luận kẻ nào cũng sốt ruột, khó chịu hơn.

Bị cả đám nói chuyện, mắt khẽ nóng lên, chỉ là ngoài miệng vẫn rất khiêm tốn cẩn thận nói: "Các tỷ tỷ lại giễu cợt muội muội, các vị tỷ tỷ đều hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hiểu rõ tính cách của hoàng thượng, muội muội mới vừa hầu hạ cũng không dám liều lĩnh tiến vào, sợ quấy nhiễu thánh thượng."

Ôn quý phi lôi kéo tay của nàng: "Muội muội không cần từ chối, hoàng thượng không thấy chúng ta, lời nói của công công lời nói lại không rõ ràng, hôm nay cũng chỉ có ngươi được thánh sủng ái mới có thể nói được mấy câu. Hoàng thượng trong lòng thương yêu muội muội, nhất định sẽ triệu kiến ngươi. Sau khi gặp mặt nhớ chuyển lời cho bọn tỷ muội, để cho chúng ta an tâm, cũng tốt hơn cả ngày ngẩn ngơ ở chỗ này."

Nàng là người ăn nói vụng về như vậy nên hiển nhiên là không ngăn được từng câu từng lời dặn dò của họ, lập tức đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, nàng chải tóc, cài đồ trang sức trang nhã rồi đến Tây Noãn Các đợi.

Đúng lúc hoàng thượng hạ triều đến thư phòng phía Nam cùng mấy vị tiên sinh đại thần thương nghị chính sự không tiện trở về.

Cho nên buổi chiều lại tới một chuyến.

Thời tiết khẽ chuyển lạnh, Tề công công xa xa thấy Nguyên quý nhân, vội vàng đi đến hành lễ.

"Thỉnh an Nguyên quý nhân." Sau đó cười làm lành rồi nói: "Thời tiết càng ngày càng lạnh, quý nhân phải chăm sóc thân thể thật tốt, vạn tuế gia phân phó mấy ngày nay không gặp người, nô tài bất lực, vẫn mời quý nhân trở về thôi."

Nguyên quý nhân khẽ cười một tiếng, nói: "Mấy ngày gần đây hoàng thượng chưa gặp các vị tỷ muội. Buổi sáng bổn cung tới đây không gặp được, không chính mắt thấy long thể hoàng thượng như thế nào, trong cung tỷ muội rất lo lắng. hôm nay tới đây thỉnh an chỉ nhìn thân thể hoàng thượng có mạnh khỏe hay không là được, nhất định không ở lại lâu. Làm phiền công công thông báo một tiếng, bổn cung cám ơn trước."

Nói qua cúi người đúng lễ tiết đáp tạ, Tề công công vội vàng hướng lễ nói: "Không được không được, mỗi ngày vạn tuế gia đều uống thuốc, long thể đã tốt. Mấy ngày nữa là được triệu kiến, mời quý nhân về. Tha lỗi cho nô tài thật sự không thể làm trái với thánh ý."

Nguyên quý nhân gặp người không dễ nói chuyện bực nà, trong lòng hơi sốt ruột. Trước trước sau sau hai lần, mọi người trong cung đều đang nhìn, lại không thấy được, trong lòng thật sự không vui. Tháo vòng ngọc trên cổ tay thả vào tay Tề công công: "Công công, bổn cung chỉ xin gặp một lần để an tâm an liền đi ngay, tuyệt không ở lâu, kính xin công công thông báo một chút."

Tề công công vội vàng đẩy ra vòng ngọc của Nguyên quý nhân: "Đồ nô tài tuyệt đối không thể thu, như vậy đi, trước tiên quý nhân đợi ở đây một lúc để nô tài đi bẩm báo một tiếng."

Nguyên quý nhân mặc dù xuất thân không hiển hách giống phi tần khá, chỉ là dòng dõi thư hương, thuở nhỏ đi học cả người đầy phong độ trí thức, tính khí lại rất tốt.

Chuyện hoàng đế quyết định tuyệt đối không được phép thảo luận. Công công nể tình Nguyên quý nhân chính được sủng ái lại tha thiết như thế nếu, Tề công công liền phá lệ đi vào. Cuối cùng cũng mở miệng. Vẻ mặt của hoàng đế rõ ràng là từ chối người ngoài ngàn dặm, vội vàng lảng sang chuyện khác, vẫn là nhẫn nại trở về.

Lại sợ trong lòng nàng thương cảm, sau khi ra ngoài Tề công công nói dối hoàng thượng đang nghỉ ngơi không thể quấy rầy.

Nàng nghe lời này cảm thấy tốt lên, nhất định muốn đứng ở chỗ này chờ hoàng đế tỉnh lại.

Một lần ở lại chính là một hơn canh giờ, thật sự không cách nào, Tề công công nhắm mắt đi vào thông báo. Hoàng thượng sóng nước chẳng xao trên mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì. Chuẩn bị tâm lý bị mắng to, không ngờ nghe xong tên Nguyên quý nhân này.

Lông mày chau lên, vẻ mặt đột nhiên hòa hoãn, khẽ lộ nụ cười trầm thấp nói: "Để cho nàng đi vào."

Đây cũng là điều ngoài dự đoán, Tề đức thuận hiểu rất rõ hoàng đế. Vạn tuế gia tính khí nóng nảy, không người nào dám thở mạnh. hôm nay bị đụng vào đầu rồi.

Nguyên quý nhân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng ngây ngất, vội vàng cám ơn Tề công công, bước nhỏ đi vào.

Trên triều đình, toàn thân thiên tử mặc hoàng bào, đi giày rồng vàng óng ánh, nằm ở ghế dựa đọc sách, cũng không ngẩng đầu nhìn người tiến vào một cái.

Nguyên quý nhân cúi đầu đi vào hành đại lễ, hai đầu gối quỳ trên mặt đất. Hơn nửa tháng không thấy, đáy lòng yếu ớt của tiểu thư dâng lên, khóc nỉ non nói: "Thỉnh an Vạn Tuế Gia, hoàng thượng long thể an khang. Nô tì vốn không dám làm trái với thánh ý, tới đây quấy nhiễu thánh giá, nhưng giờ giờ phút phút đều lo lắng long thể, xin hoàng thượng tha tội."

Huyền Diệp cúi đầu không nói gì, trong phòng trừ mấy cung nữ thị vệ ở xa, một chút tiếng vang cũng không có, lặng ngắt, tiếng khóc của nàng có vẻ rất là vang.

Lời nói có tình có nghĩa như vậy nên cảm động một hồi mới đúng, tình cảm dâng lên lại quá mức yên lặng. Mấy tiếng ho nặng quấy nhiễu, phá hư không khí trong cung điện rộng lớn.

Nguyên quý nhân mới phát hiện bên cạnh cách đó không xa có một cô gá đang quỳ, nàng kia cũng không nở nang, mặc áo tơ trắng, mặt bên tái nhợt, dáng vẻ nhỏ bé, ngón tay đang che miệng ngừng phát ra tiếng ho.

Huyền Diệp nghe được tiếng ho mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn nàng một cái rồi lại cúi đầu xem sách, nhẹ nhàng nói: "Nguyên quý nhân, trẫm cũng không phải không tốt, ngươi khóc cái gì?"

Nguyên quý nhân vội vàng dập đầu: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, hoàng thượng long thể an khang nô tì vui vẻ còn không kịp, sao dám khóc thút thít."

Huyền Diệp để sách xuống nhìn đôi mắt đẫm lệ nhu hòa của người đang quỳ trên đất, nhàn nhạt nói một câu: "Mặt đất lạnh lắm đứng lên đi, trẫm thấy thân thể ngươi gầy đi rất nhiều, ở đây không cần ngươi hầu hạ, trở về đi."

Nguyên quý nhân đứng dậy nhìn hắn, to gan nói: "Trước khi đến, nô tì đã phân phó ngự thiện phòng làm canh chống lạnh khỏi ho, đã mang tới bên ngoài, xin hoàng thượng bảo trọng long thể nếm thử, sau khi ngài ăn nô tì sẽ đi."

Thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng, làm nũng với hoàng đế. Lời nói ấm áp, nhỏ nhẹ như tình cảm vợ chồng ở nhân gian như vậy rất đáng yêu. Chỉ là mấy ngày gần đây, hoàng đế không thời gian làm người tình và phu quân của người khác, tức giận bởi vì lời nói của nàng trong nháy mắt, đột nhiên bỏ bút trong tay xuống, lớn tiếng nói: "Lời của trẫm cần lặp lại lần nữa sao?"

Một câu tức giận này khiến toàn bộ cung nữ thái giám quỳ xuống, cô gái ở phía xa như cộng hưởng, âm thanh ho khan ngày càng nhiều.

Nguyên quý nhân sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng quỳ xuống: "Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, hoàng thượng bớt giận, nô tì cáo lui."

Trước nàng ở trong cung làm nữ quan, tuy không được lọt mắt xanh hoàng thượng nhưng cũng tiêu diêu tự tại. Sau khi lấy được thánh sủng được che chở trăm bề, chẳng ngờ hôm nay lại bị quát lớn như vậy, da mặt lại mỏng, trong lòng xấu hổ khó chịu dâng lên, nước mắt như mưa bụi chảy xuống.

Từ xưa gần vua như gần cọp, ý định của hoàng thượng, ai có thể suy nghĩ ra được?

Người ngoài nhìn Nguyên quý nhân sau khi được sủng ái nhìn như chững chạc hơn. Thường ngày giọng nói đường hoàng, quan cách hơi kiêu căng. Huyền Diệp ghét nhất là nữ nhân yếu ớt không hiểu chuyện.

Ban đầu sủng ái nàng vốn cũng không phải do yêu thích. Nữ tử trong cung béo, gầy, sặc sỡ, thanh tú, xinh đẹp, bị đủ loại lợi ích dẫn tới. Nếu hoàng đế muốn bất kỳ nữ nhân nào thì phải bỏ ra các giá khác nhau.

Cũng bởi vì sau lưng Nguyên quý nhân không có quan to, quyền thế gì nên mấy ngày nay mới đặt tâm tư ý trên người nàng, toàn bộ sủng ái đều để trên thân người này.

Rất lâu mới chợt thay đổi, có lẽ là vì không còn tình cảm. Hoặc là cố ý hoặc là vô ý, luôn có nguyên nhân.

Nguyên quý nhân vừa ra cửa, Huyền Diệp vứt bỏ sách trong tay lên bàn, đứng dậy đi tới bên cạnh cô gái quỳ dưới đất, bộ mặt hàm chứa cười như không cười, hoàn toàn không có bộ dáng mệt nhọc vừa rồi.

Hắn không phải không có bệnh, bệnh này phải nhìn thấy nàng, nhìn nàng lại thấy tốt lên.

Dạo bước chậm rãi đi hai vòng, quay đầu lại, đứng ở trước mặt nàng cười hai tiếng, giọng nói giễu cợt y hệt nói: "Ngươi thật là điên rồi, thân thể bị chính mình hành hạ thành hình dáng này, định hóa trang đến lúc nào?"

Cô gái cúi đầu quỳ trên mặt đất cũng không đáp lời.

Hắn tiếp tục trào phúng một cách nhẹ nhàng: "Mấy ngày nay trẫm nghĩ tới nghĩ lui, tình cảm chúng ta có cao đến mức có thể miễn trừ tội vũ nhục Hoàng đế, khi quân bưng bít người trên sao? Nếu là có thì những lời nói độc miệng của ái phi lúc trước là có mục đích gì. Sau khi khỏi bệnh lại muốn dùng tội khi quân biếm vào lãnh cung cả đời không ra được sao. Nếu là không tình cảm có nhiều như vậy, lẽ ra nên ban cho ngươi tự sát. Chỉ là trẫm cũng không muốn người kia chết nhanh, phải nghĩ biện pháp gì cho tốt đây?"

Lời nói hoàng đế hài hước, vẻ mặt xem kịch vui, cô gái quỳ xuống, chảy nước mắt, trực tiếp cho hắn một kết quả giận dỗi nói: "Vậy thì bệnh chết rất tốt."

Vừa nói xong Huyền Diệp kéo một cánh tay của nàng, hai mắt nhìn gắt gao, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Trẫm cũng không sợ ngươi chết, chỉ sợ ngươi ăn vạ!"

Hoàng đế thả cánh tay đang kéo chặt nàng xuống, thân thể cô gái mềm nhũn ngã trên mặt đất, sau đó lạnh giọng nói: "Nhữ văn, ngươi dẫn chủ tử xuống, không có trẫm cho phép bất luận ai cũng không được phép đi vào, nàng cũng không thể bước ra cửa nửa bước."

Nàng kia quỳ trên mặt đất, mặc cho cung nữ kéo cũng không đứng lên, giống như người trí khí cáu kỉnh bình thường nhưng trong miệng lại không ngừng ho khan, bướng bỉnh bất động.

Tề công công thấy vậy nóng nảy, đi tới khuyên bảo: "Kỵ phi nương nương, mấy ngày gần đây hoàng thượng bị nương nương lây bệnh đã nhiễm phong hàn, kính xin người uống thuốc đúng giờ, vì mình cũng vì hoàng thượng long thể an khang."

Hoàng phi dưới đất cũng không đòi hoàng đế thích, ít nhất người khác khẳng định là hoàng đế cũng không thích nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom