• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 10

Ô Tiêu Tình đợi ở nhà đợi đến mười giờ đêm mới nghe sát vách có tiếng mở cửa, cô vội vã đi sang phòng Chính Dân, gấp đến nỗi không kịp đeo cả giày.

"Chính Dân, rốt cuộc hôm nay hai người đã nói những gì? Anh không có vô lễ với học trưởng chứ?"

Nếu thật sự là đánh nhau, chắc chắn học trưởng ồn ào sẽ bị Chính Dân đánh ngã chỉ trong mấy giây, dù sao học trưởng ồn ào là loại người có hình thể nhu nhược, chỉ cần đứng trước mặt Chính Dân cũng mất đi khí thế, đừng nói đến đánh nhau, chỉ có nhìn trúng một cái sẽ không làm anh cảm thấy sợ hãi chứ?

Kim Chính Dân cởi áo ra, cởi trần đi vào phòng tắm, hoàn toàn không có ý tứ đóng cửa lại.

Tiếp theo cả quần cũng bị anh cởi ra, mở vòi hoa sen tắm, Ô Tiêu Tình ngại ngùng chuyển tầm mắt đi hướng khác."Sao anh lại không trả lời em? Vừa nãy anh rời đi theo học trưởng, em vẫn rất lo lắng cho. . . . . ."

“Em lo lắng cho người nào?" Kim Chính Dân nhanh chóng tắm, đôi mắt bị nước từ vòi hoa sen xối xuống nên không thể mở ra được, chỉ xoay đầu lại hỏi "Anh? Hay là người kia?" Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là lo lắng học trưởng ồn ào nha!

"Rốt cuộc em đối với học trưởng là như thế nào?"

"Em nào dám đối với anh ấy như thế nào?" Sau khi xối sạch nước trên mặt và trên đầu, Kim Chính Dân tiếp tục rửa sạch mồ hôi tràn đầy trên cơ thể."Anh chỉ là đánh cược với anh ta mà thôi."

"Cái gì?"

"Bọn anh đi đến sân vận động của trường so tài đánh cầu, đánh tiếp một trận bóng rổ, cuối cùng, thi chạy 5000 mét." Cho nên toàn thân mồ hôi đầm đìa, hôm nay thật sự vận động nhiều.

"Hả?" Chuyện đó là sao?

"Anh hỏi rốt cuộc anh ta có bao nhiêu hình của em, rồi sau đó xin di động của anh ta xem."

". . . . . ."

"Bên trong có ba tấm hình của em, anh nói nếu như mà anh tranh tài thắng anh ta một trận thì anh ta phải xoá đi một tấm làm tiền đặt cuộc, anh tỉ thí ba trận liên tiếp với anh ta."

Sau khi Kim Chính Dân tắm xong, tiện tay rút cái khăn lông bao ở nửa người dưới, cứ cởi cả người đi ra như vậy."Dĩ nhiên, so cái gì đều là học trưởng chọn, anh ta nói so đánh cầu thì anh đánh cầu với anh ta, so bóng rỗ thì đấu một chọi một, cuối cùng anh ta nói muốn chạy bộ, hơn nữa còn là 5000 mét, toàn bộ anh đều đồng ý."

Ô Tiêu Tình kinh ngạc chờ anh nói kết quả. Thật ra thì, không cần anh nói cũng biết, *$$*diendanlequydon*chanchan**’;\\’nhất định toàn bộ đều là anh thắng, nếu không, anh sẽ chỉ so ba trận rồi kết thúc.

"Anh thắng, nên anh ta phải xoá bỏ hết hình trong di động."

Kim Chính Dân nằm soài trên giường, nằm ở trên chiếc giường mềm mại, thoải mái thở dài."A, quả nhiên giường mình là thoải mái nhất. . . . . ."

Thật sự anh không gây chuyện, cô cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nghĩ đến sau khi học trưởng ồn ào thua, nhất định là lòng vô cùng không phục, hơn nữa, cô bị học trưởng ồn ào chụp hình, tính thế nào phải hơn ba tấm chứ? Sao ở bên trong đó chỉ có ba tấm hình của cô?

Trong lúc suy nghĩ thân thể bị kéo xuống, làm Tiêu Tình đứng không vững ngã lên người Chính Dân.

"Không phải em nói mặc nguyên đồng phục trở về để cho anh xem sao?"

"Lúc đó không phải là anh không tiếp nhận đề nghị của em sao?" Thân thể dán chặt lên vật to lớn cao ngạo trên thân thể anh, ngay sau đó mặt cô đỏ tới mang tai, vội đứng lên: "Nhưng chính anh đã xông vào trong tiệm nên đề nghị kia không được đáp ứng."

"Hừ, em đúng là quỷ hẹp hòi!"

Bình thường thì luôn ăn mặc mê người như vậy cho đàn ông khác thưởng thức, nhưng anh là bạn trai cô vậy mà cái gì cũng không có, vậy không khỏi quá không công bằng rồi.

"Buông ra á! Đừng lôi kéo em, hôm nay anh làm nhiều chuyện như vậy, nhất định mệt chết đi rồi? Nhanh đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai có tiết, xin anh đừng tùy tiện cúp tiết nữa được không?"

"Em muốn đi đâu?" Kim Chính Dân kéo người đang muốn chạy trốn lại: "Ngủ với anh ở đây. Nếu em giống như mấy ngày trước cứ nửa đêm trốn mất, để lúc anh rời giường mà không thấy được em, em sẽ xong đời!"

"Đừng mà! Hôm nay em muốn ngủ một mình, buông ra, em muốn trờ về phòng."

"Có phải làm gì đó thì em mới lưu lại phải không?" Kim Chính Dân khơi lên nụ cười tà ác, lật người áp chế cô dưới thân.

"Em không có ý đó mà!"

"Ừ, em đã tắm rồi sao! Thơm quá. . . . . ." Anh trực tiếp cắn vào cái cổ hoàn mỹ của cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tản mát ra từ người cô, dục vọng bị đẩy lên trong nháy mắt.

"Chính Dân. . . . . ."

"Để anh làm đi! Anh muốn."

Kim Chính Dân lấy khăn lông vây ở thắt lưng ra, tiếp theo động thủ gạt bỏ quần áo của cô, mặc dù bộ dạng cô không phải rất phối hợp, nhưng vẫn không nói chữ "Không" với anh.

Đây là điều khiến anh vô cùng hài lòng.

Mặc dù rất xấu hổ nhưng đến bây giờ cô không có ra vẻ gượng ép vô nghĩa, cô cũng rất thích cảm giác ân ái với anh, nên chưa bao giờ cự tuyệt khi anh yêu cầu.



Hôn cánh môi mềm mại của cô, hô hấp của cô từ từ dồn dập, bàn tay ở trên người cô cũng dao động xung quanh, nhưng nơi yêu thích nhất vẫn là chỗ cao ngất non mềm của cô, vừa trắng vừa mềm, nhìn thôi đã động lòng người, sờ càng thêm cực kỳ mê người, Kim Chính Dân dịch môi đi xuống ngậm một quả hồng mai kích tình rồi liếm hôn.

Chính Dân luôn nhiệt tình vội vàng như thế, cô cấu đầu vai anh, không ngừng thở hổn hển, cô thích cùng anh trải qua cảm giác ân ái, cái lơ đãng thô lỗ và dịu dàng kia luôn làm cho tim cô đập lợi hại. Tại sao cô lại thích người này như vậy? Cảm giác nhịp tim đã nói rõ tất cả.

Ở phía dưới anh, bị nhiệt tình nhìn chăm chú của anh tràn vào, bị anh hôn kịch liệt, anh làm tất cả mọi chuyện với cô, cũng làm cho cô không khống chế được nhịp tim cơ thể mình.

Bộ ngực bị anh liếm hôn bừa bãi, kỹ xảo cao siêu của anh một lát hút, một lát liếm làm cô thở dốc liên tiếp, thỉnh thoảng hàm răng cũng gia nhập hàng ngũ trêu chọc cô, nhẹ nhàng tinh tế gặm nhấm nhũ hoa nhạy cảm của cô, hại cả người cô dâng lên vướng mắc không khống chế được.

Chợt, hai chân của cô bị anh dùng sức mở ra, bàn tay bá đạo của anh khẽ lướt qua mật huyệt.

Đầu ngón tay khẽ xoa trêu chọc mảnh đen tối bên ngoài mật huyệt của cô cùng với nhụy múi nhạy cảm, thậm chí thỉnh thoảng còn dò vào bên trong mật đạo khít hao của cô, dùng đầu ngón tay tiếm hành cạo gãi ma sát.

Mặt Ô Tiêu Tình đỏ lên, ánh mắt ẩm ướt nhìn thân thể to lớn cao ngạo vừa tắm xong của anh.

Anh giống như thần mặt trời Apolo, cường tráng lại khoẻ mạnh, lồng ngực to bản cùng với cơ bụng sáu múi tạo thành chữ vương (là chữ này ạ 王), vui tai vui mắt làm cô không thể dời mắt.

Cô vươn tay men theo bộ ngực còn mang theo vào giọt nước của anh, mơn trớn bắp thịt trước ngực của anh, tiếp đó đi xuống cơ bụng ngay cả đàn ông nhìn cũng sẽ không ngừng hâm mộ, vuốt ve từng tấc.

Mỉm cười nhìn vẻ mặt si mê của Tiêu Tình, anh có đủ tự tin với vóc người của mình, phát hiện bạn gái cảm thấy mê muội vóc ngườ của mình, là bạn trai cô anh đương nhiên cảm thấy vui vẻ!

Tiêu Tình rất ít khi chủ động làm động tác này với anh, đáng lẽ anh nên hưởng thụ thật tốt mới phải, nhưng trong lúc bất chợt anh đánh mất tính nhẫn nại, mùi thơm trên người cô làm cho khí huyết anh sôi trào, không khắc chế được làm anh kích động muốn mau mau cảm thụ vui thích ở trong cơ thể cô.

Anh kéo chân cô cao lên đặt trên cánh tay mình, tiếp đó dục vọng to lớn cứng rắn nhẫn nại*$$*diendanlequydon*chanchan**’;\\’ đã lâu của anh liền tiến quân thần tốc xâm nhập trong cơ thể của cô.

"Ách a!"

Cô rên rỉ lên một tiếng, tiếp nhận xâm lấn của anh, bộ vị phái nữ truyền đến dòng khoái cảm kinh người, khiến cho cô không tự chủ run rẩy.

"Tiêu Tình cùng cử động với anh đi!" Kim Chính Dân không ngừng trệ quá lâu, lập tức bắt đầu tiến hành rung động mệt nhọc, cố gắng tiến công sau cùng, mượn ma sát ngọt ngào gây ma sát lẫn nhau trong cơ thể, tích lũy từng điểm một từng giọt vui thích nho nhỏ, chờ đợi cao trào cuối cùng phủ xuống.

Loay hoay dưới người anh, cô không ngừng rên rỉ, mỗi một lần đụng ngọt ngào cũng làm cho cô không thể hô hấp, vui thích làm cô dần dần quên mất đêm nay là đêm nào.

Cô vịn sống lưng anh, chân nhỏ trắng nõn đặt tại cặp mông đung đưa không ngừng của Chính Dân, cả người cô giống như gấu koala ôm chặt lấy anh.

"Chính Dân. . . . . ."

"Thoải mái sao?" Kim Chính Dân hôn cô, đầu lưỡi tham lam rung động theo thân thể, nhịp nhàng đưa vào cái miệng nhỏ nhắn cực nóng của cô, hòa cùng sự giao hợp phía dưới của hai người.

"Ừ. . . . . ."

Ô Tiêu Tình hai mắt nhắm lại, hưởng thụ sự điên cuồng mà anh mang đến, lucky post từ trước đến giờ cô đều bị động nhận lấy của anh, nhưng lần này, anh cầm hông nhỏ của cô lên, yêu cầu cô phối hợp, làm cho cô cảm thấy rất thẹn thùng, rất thẹn thùng.

"Dáng vẻ này của em, chỉ có thể để cho mình anh nhìn, có biết không?"

"Ừ. . . . . ."

"Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy." Ánh mắt Kim Chính Dân si mê nhìn người phụ nữ mình yêu mến ở phía dưới."Có biết anh là của em không hả Tiêu Tình?"

"Em. . . . . . biết, em hiểu rõ!"

Có phải mỗi lần ân ái anh đều ép hỏi cô như vậy không? Ô Tiêu Tình bị hỏi đến quẫn đỏ mặt, loại chuyện như vậy xác nhận một lần là đủ rồi chứ?

Cô chỉ thích mình anh mà thôi, dĩ nhiên không thể để cho bộ dáng hiện tại của mình bị đàn ông khác nhìn thấy nha!

Tiếng thở dốc vui vẻ tràn ngập cả bên trong phòng, dần dần cao trào lại tới, một tay cô nắm chặt, một tay che đôi môi thở dốc của mình, dáng vẻ này làm sống lưng anh run rẩy mãnh liệt bởi cảm giác vui sướng, thiếu chút nữa để cho cô biết ngại ngùng thét chói tai.

Trong thời khắc hạnh phúc ôm lấy Tiêu Tình, Kim Chính Dân bất chợt cảm thấy tội lỗi .

Hôm nay anh dùng phương thức vô cùng bất kính đi đối phó với học trưởng ồn ào, chắc hẳn học trưởng sẽ cảm giác như đưa đám. Nhưng thực sự anh quá ghen tỵ học trưởng có thể ở trong tiệm thưởng thức xinh đẹp của Tiêu Tình mà không bị hạn chế, cho nên mặc dù có chút hèn hạ, anh vẫn là lấy các loại ưu điểm sở trường của học trưởng để khiêu chiến.

Dĩ nhiên, cả quá trình so tài đều công bằng công khai, mặc dù anh thắng không phí sức lực chút nào, *$$*diendanlequydon*chanchan**’ nhưng có cảm giác mình cưỡng cầu quá đáng rồi, trong lòng rất băn khoăn.

Đương nhiên anh biết học trưởng không thể nào chỉ có ba tấm hình của cô, hôm nay anh làm như vậy chỉ là muốn ra uy với học trưởng thôi, sau khi bị khuất nhục như vậy, chắc hẳn anh ta sẽ biết khó mà lui, như ở tiệm nữ hầu gái hôm nay anh ta đã chủ động rời đi.

"Tiêu Tình có phải hôm nay anh đã làm chuyện rất quá đáng với học trưởng?"

Nghe thấy lời nói đột nhiên phát ra của anh, cô vỗ về đầu anh nhẹ nhẹ, an ủi: "Lần sau đừng như vậy nữa làm, học trưởng anh ấy ---. . . Thật ra thì cũng không có quá đáng quá, trong tiệm chúng em anh ấy là khách hàng ưu tiên!"

"Ừ." Kim Chính Dân gật đầu một cái.

Sau khi chấm dứt tình hình kịch liệt, anh ôm chặt cô, hài lòng than thở: "anh chỉ muốn cho anh ta biết khó mà lui thôi, không cố ý muốn đánh tan lòng tự ái của anh ta, hi vọng anh ta không bị anh kích thích quá đáng ."

Ô Tiêu Tình nhẹ nhàng vuốt đầu anh, biết anh đã thật sự sám hối rồi, vì vậy tốt bụng an ủi anh:

"Nhất định không có việc gì, mặc dù bề ngoài học trưởng ồn ào giống như rất tự tin, nhưng một khi thay quần áo COSPLAY hoa lệ, cả người tươi cười rạng rỡ, rất có tinh thần !"

"Hả? Làm sao em biết?"

"Anh ấy cho em xem qua hình lúc bọn họ lập hội, lần trước học trưởng còn giả trang thành hoạt hình!" Bộ kia tạo hình mặc ở trên người anh ấy thật hay nha."Còn nữa, anh ấy cũng giả trang nhân vật tiểu thái lang, đầu tóc dài kia rất buồn cười, phiêu dật giống như nữ hài tử thích liều mạng vậy."

"Thật sao?" Như vậy hay đó? Sau khi nghe xong Kim Chính Dân không khỏi lại tức giận."Này, làm sao em có thể ở trên giường anh nghĩ đến đàn ông khác!"

"Rõ ràng chính anh bắt đầu trước . . . . . ."

"Anh muốn nói đến đàn ông khác thì có quan hệ gì? Em nghĩ đến đàn ông khác mới là không được!"

"Nào có người bá đạo như vậy?" Ô Tiêu Tình cười tựa sát trong lòng anh."Được rồi! Không đấu võ mồm với anh nữa, lần nào em cũng thua."

"Cũng có lần anh nhận thua với em mà?"

"Có, có, trong một trăm lần có một, hai lần là em đã muốn cười trộm rồi." Ô Tiêu Tình ngáp thật to."Nhanh đi ngủ đi! Ngày mai nếu anh còn dám cúp tiết, em sẽ không để ý đến anh nữa."

"Nhìn xem không phải cái này em thắng sao? Anh sợ em, ngủ, ngủ!"

Kim chính dân mệt mỏi cả ngày, sau khi nhận thua ôm cô hạnh phúc ngủ say.

Buổi trưa hôm sau, khi Kim Chính Dân và Tiêu Tinh đang ở hội thư pháp thì ngay sau đó bị người ta bao vây.

"Chính Dân, cậu tới đây, cậu so tài đánh quái vật với tôi, trong vòng một giờ xem ai giết nhiều hơn thì thắng!" Lâm Hiếu Kiệt nhìn thấy Kim Chính Dân vội kéo lấy cánh tay phải của anh, nói một đống khiêu khích, làm Kim Chính Dân không hiểu thế nào.

"Học trưởng Hiếu Kiệt, so đánh quái vật cái gì? Tại sao phải so tài đánh quái vật?"

"Hôm qua không phải cậu so tài với ồn ào sao?"

Lâm Hiếu Kiệt mở laptop ra chuẩn bị, trò chơi sở trường nhất của anh là ma thú, đối với vai thuần thục tuồng độ anh cực kỳ tự tin, anh cũng không tin người chưa bao giờ chơi game online như Chính Dân có thể thắng được anh.

"Không sai!" Kim Chính Dân nhíu mày."Cho nên….?"

"Nếu như mà tôi thắng, cậu không thể yêu cầu tôi bỏ tấm hình trước kia, tôi sẽ gọi ồn ào gửi lại."

"Đúng, còn nữa, chỗ này tôi còn có hình Tiêu Tình, hơn 100 tấm, tôi sẽ liều mạng so tài với cậu, nếu như mà tôi thắng một lần, cậu phải để cho tôi cất giữ đến khi đủ hơn một trăm tấm hình đánh cuộc mới thôi." Giang Bích Ba hắc hắc cười lạnh: "Cậu nhất định phải đồng ý đấu với tôi, nếu không không thể cấm tôi lại đi tiệm hầu gái tìm Tiêu Tình."

Cái gì? Tiếp tục không dứt như vậy?

Kim Chính Dân nổi giận kháng nghị nói: "Học trưởng, làm sao anh có thể như vậy! Em cho là anh sẽ biết khó mà lui, cho là cử chỉ ngày hôm qua của em sẽ làm bị thương lòng tự ái của anh đến ban đêm còn tỉnh lại!"

Không ngờ học trưởng lại nghĩ ra chiêu thức như vậy để đấu với anh!"Ha, lòng tự ái của tôi mới không dễ dàng bị thương tổn như vậy." Giang Bích Ba cảm giác mình tựa như người bên trong trò chơi điện tử, coi như một lần bị hạ, chỉ cần ấn vào mở khóa, anh lập tức sống lại, vĩnh viễn đánh không chết, nghị lực của anh vĩnh viễn đều dùng vô tận.

Anh cần phải đạt được quyền lợi đi tiệm nữ hầu để gặp Tiêu Tình.

Bởi vì sau khi Tiêu Tình giả trang thành tiểu nữ hầu đáng yêu chẳng khác gì nữ thần trong cảm nhận của anh, một khi đã nhận định ấn tượng đó bảo tồn trong lòng vĩnh viễn, không thể giết hết!

Chẳng thèm chu toàn cho bọn họ, Kim Chính Dân không nói hai lời kéo Tiêu Tình lách người đi qua.

"Chính Dân, cậu đừng đi! Dù cậu không chịu so hơn một trăm trận với tên ồn ào kia, thì cậu cũng phải tỉ thí trận này với tôi mới được, thật ra thì tôi muốn không nhiều lắm, cũng chỉ là tấm hình bị cậu yêu cầu xoá bỏ trước kia mà thôi! Cho nên, mau tới so với tôi một trận đi!"

"Này, Lâm tiểu thư, cậu nói nhảm gì vậy? Bằng hữu là như thế hả? Cậu nên giúp tôi trước mới đúng chứ?" Giang Bích Ba bất mãn mắng.

Nếu như không phải anh ta tốt bụng truyền một tấm hình cho hắn, hắn xứng đáng có hình của nữ thần trong lòng anh à?"Chủ ý của cậu thật sự quá khó khăn, nên để chủ ý của tôi trước." Lâm Hiếu Kiệt không sợ vẫn cười cười với học muội Tiêu Tình: "Tiêu Tình anh si mê bộ dạng người hầu nữ em giả trang rồi, về sau, anh cũng sẽ đi cổ động trong tiệm các em đó! Đến lúc đó xin em chỉ giáo nhiều hơn nhé!"

"Cái gì? ! Không được!" Kim Chính Dân sau khi nghe tức giận cực kì,hô to."Học trưởng Hiếu Kiệt, anh không phải đã nói không mơ ước bạn gái em sao? Làm sao anh có thể như vậy?"

"A, là sao? Lần trước tôi có nói qua sao?" Lâm Hiếu Kiệt giả bộ ngu ngơ: "Tốt! Vậy bây giờ cậu so đánh quái vật với tôi, nếu cậu thắng, vậy tôi cũng không đi tìm Tiêu Tình nữa, nếu như cậu thua, không chỉ phải trả hình lại cho tôi, còn phải ngầm cho phép tôi đi tìm Tiêu Tình phục vụ ăn cơm kiêm bồi nói chuyện phiếm trong tiệm nữ hầu."

"Không được! Không được! Làm sao anh có thể như vậy, học trưởng?" Kim Chính Dân trước sau như một không đồng ý, đây là cái điều kiện nát gì? Anh không muốn đánh cuộc!

"Đừng cãi nhau! Là tôi trước, Lâm tiểu thư, cậu cút qua một bên đi! Nếu so thì cũng là tôi so với Chính Dân trước. . . . . ."

"Ồn ào, cậu đấu hơn một trăm trận, thì chờ đến bao giờ? Tôi chỉ có một trận mà thôi, tốc chiến tốc thắng."

"Không quan tâm! Dù sao, tôi muốn so trước!"

"Người nào để ý đến cậu? Tôi so trước!"

"Tôi trước!"

"Tôi!"

Thừa dịp hai vị học trưởng đang chanh chấp, Ô Tiêu Tình len lén vỗ vỗ đầu vai Kim Chính Dân, lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ?

"Chính Dân, chúng ta đi nhanh đi!"

Kim Chính Dân hiểu ý, dắt tay cô im ắng như một làn khói chạy ra ngoài.

Cho đến khi không nghe thấy âm thanh bọn họ tranh chấp rốt cuộc ai có thể so tài trước, *$$*diendanlequydon*chanchan**’;\\’Kim Chính Dân mới cười ra tiếng.

"Ha ha, hai người học trưởng này thật lạ, thật si tâm vọng tưởng, Tiêu Tình là của tôi, vĩnh viễn đều là của mình tôi!" Hắn quay đầu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, muốn nghe cô hưởng ứng: "Em nói có đúng không?"

Ô Tiêu Tình chủ động nhấc gót chân lên, hôn lên đôi môi bá đạo của anh: "Ừm!"

Trong lòng cô chỉ chứa được một người mà thôi.

Trước mắt, đã ngập khách rồi.

Cho nên đối với hai vị học trưởng thú vị kia, dĩ nhiên cô chỉ có thể lắc đầu nói tiếng xin lỗi thôi!

【 hết trọn bộ 】

--- ------oOo---- -----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom