Full Hot Niệm niệm hôn tình (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 86-90

Lục Gia 86

Nhất Định Phải Hạnh Phúc


“Rốt cuộc em đang nói cái gì?” Đối với việc Lục Dung Nhan lên án, Lục Ngạn Diễm có cảm giác chẳng hiểu gì.

“Anh từng nói với em, anh và Khúc Ngọc Khê đã phân rõ giới hạn, anh cũng chưa từng dây dưa không rõ với cô ta, sau việc cô ta tự sát, mỗi việc anh đều nói rất rõ ràng, sao lại có cảnh dây dưa không rõ? Anh hiện tại đối với cô ta đã sớm không có cảm giác gì rồi, trong lòng anh thế nào, chẳng lẽ em đến bây giờ còn không rõ sao?”

“Anh và ả ta không có dây dưa?” Lục Dung Nhan cười nhạo, “Vậy anh có muốn giải thích với tôi xem, đêm đó, sinh nhật anh, vì sao anh ở bên cạnh ả, vì sao ngủ chung với ả, vì sao ngày hôm sau lại cùng ả đến bệnh viện không? Hai người các ngươi đã như vậy, anh còn muốn nói hai người không có dây dưa?”

“Từ từ!!” Lục Ngạn Diễm giơ tay, cắt ngang lời Lục Dung Nhan “Sinh nhật anh, anh với cô ta ngủ chung?”

“Đúng vậy! Anh tính phủ nhận sao? Tôi chính mắt thấy ảnh hai người nằm ngủ bên nhau!!!”

“Ảnh đâu? Cho anh xem!”

“Ả gửi, tôi đã xóa rồi! Chẳng lẽ anh bảo tôi lưu ảnh đó trong điện thoại tôi sao? Hơn nữa, tối đó, ả đúng là ở bên cạnh anh, ả dùng điện thoại của anh gọi cho tôi.”

Nếu không có cuôc điện thoại đó kích thích, không chừng đứa bé của cô đã có thể giữ được, nghĩ tới đây, Lục Dung Nhan càng thêm phần phẫn uất.

“Ừ! Anh thừa nhận đêm đó có ở bên cạnh cô ta, nhưng là ngoài ý muốn! Anh không nghĩ cô ta cũng có mặt ở hội trường, mà anh cũng không có tiếp xúc thân mật với cô ta! Tối đó anh uống rất nhiều trong bữa tiệc nên say bất tỉnh nhân sự, nhưng anh có thể chắc chắn đêm đó không có phát sinh chuyện gì với cô ta! Đàn ông khi say có vài chỗ không xài được! Mấy cái gì mà say rượu làm loạn là không phải say, anh nói vậy em hiểu không?!”

Lục Ngạn Diễm rốt cuộc biết buổi tối hôm đó ai đã đưa mình về khách sạn, hoá ra là Khúc Ngọc Khê.

Sớm biết rằng ả sẽ làm ra việc đê tiện như vậy, hắn nên đề phòng ả trước tiên.

“Thôi...” Lục Dung Nhan lắc đầu, “Hiện tại không phải là lúc nói loại chuyện này, tôi cũng không muốn biết thêm nữa…”

Lục Dung Nhan có chút vô lực, nhẹ giọng nói: “anh chỉ cần nhớ kỹ, anh từng đáp ứng tôi, nếu chuyện này thật sự cùng Khúc Ngọc Khê có quan hệ, anh sẽ để tôi cùng Tiêu Tiêu rời đi……”

“… Dung nhan!” Lục Ngạn Diễm nắm chặt tay Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan rút tay lại, nước mắt lại tuôn rơi.

“Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, tôi thật sự mệt mỏi! Cứ sống như vậy, tôi thật sự không muốn tiế tục thêm một ngày nào nữa…”

Đứa con trong bụng chưa kịp ra đời đã mất, mà bây giờ, Tiêu Tiêu lại không rõ tung tích vì nữ nhân kia, bọn họ thậm chí xong không xác định được nó còn sống trên đời hay không…

Chuyện như vậy chỉ cần gặp một lần trong đời , đã đủ để cho cô tan vỡ, cô không có khả năng để cho bản thân lại sống trong run sợ như vậy nữa!

Nếu Tiêu Tiêu không còn, chắc cô cũng sẽ đi theo con!

Lúc trước, cô cảm thấy mình không có năng lực cho Tiêu Tiêu một cuộc sống tốt, cho nên nguyện ý buông tay, nhưng hiện tại cô lại không cho rằng như vậy, dù cho chính mình không cho con được cuộc sống tốt nhât, nhưng cô phải sống cùng con!

Cô không thể để cho Tiêu Tiêu nhận Khúc Ngọc Khê, một ngừoi phụ nữ như vậy làm mẹ kế.

Cô càng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Lục Ngạn Diễm thật sự lấy Khúc Ngọc Khê, thành mẹ kế rồi liệu ả có ngược đãi con mình không!

Lục Ngạn Diễm cuối cùng không nói gì, hắn xoay người, thất bại ngồi ở mép giường cúi gằm mặt xuống, Lục Dung Nhan không thấy được biểu tình trên mặt hắn nhưng lại có thể cảm giác được hắn có chút cảm xúc mất mát.

Mất mát……

Hắn sẽ bởi vì mình rời đi mà cảm giác mất mát sao? Sao có thể! Nhất định là tự mình suy nghĩ nhiều quá đi!

Hồi lâu sau, Lục Dung Nhan cho rằng Lục Ngạn Diễm sẽ không nói nữa, lại nghe hắn trầm thấp nói: “Nếu anh đã áp ứng rồi, anh sẽ buông tay, nhưng em phải bảo đảm, em cùng Tiêu Tiêu phải sống thật tốt, hạnh phúc hơn thời gian sống cùng anh…”

Lục Ngạn Diễm nói xong, quay đầu lại nhìn cô.

Trong nháy mắt, mắt cô lại nhạt nhoà. Cô bỗng có cảm giác xúc động muốn khóc nhưng cố nhịn, chỉ gật đầu.

“Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sống rất tốt! Tôi sẽ nỗ lực để cho chính mình, cho con, càng hạnh phúc!!”

Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, hồi lâu……

Hắn quay đầu lại, “Được.”

Một chữ, nặng nề từ trong lồng ngực phát ra.

…………………………………………………

Trước những chứng cứ rõ ràng của cảnh sát, Khúc Ngọc Khê không còn đường chối cãi, khóc lóc ỉ ôi, rốt cuộc thừa nhận chính mình tìm người bắt cóc Tiêu Tiêu là sự thật, nhưng đối với tung tich của Tiêu Tiêu, ảlại không chịu nói ra, chỉ nói bất kể chuyện gì, ả phải gặp được Lục Ngạn Diễm rồi mới nói.

Lúc bà Thôi Trân Ái nghe thấy kết quả này thì hoàn toàn không thể tin được.

“Sao có thể? Sao có thể sẽ là nó!! Con bé đang tốt lành, vì sao lại muốn bắt cóc Tiêu Tiêu? Tiêu Tiêu chính là cháu ruột nó mà!!”

“Lục phu nhân, bà trước đừng kích động……”

Cảnh sát đồ trấn an bà Thôi Trân Ái.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy……” Lục Dung Nhan sợ bà gượng không nổi.

“Dung Nhan, con nói một chút, con nói mẹ nghe một chút vì sao Ngọc Khê lại muốn như vậy? Chẳng lẽ là vì trả thù Ngạn Sanh cùng nó ly hôn sao? Nhưng con bé không phải người tài giỏi như thế, đúng vậy! Dung nhan…… hu hu hu,, Ngọc khê sao lại có thể làm thế với Lục gia chứ?! Con bé như thế nào có thể như vậy chứ!”

Thôi Trân Ái nhào vào lòng Lục Dung Nhan khóc rống, đối với kết quả này, bà hoàn toàn không có cách nào tiếp thu.

Cảnh sát lại quay sang người đứng sau Thôi Trân Ái là L ục Ngạn Diễm nói: “Lục tiên sinh, nghi phạm đã thừa nhận mọi việc nhưng lại không chịu tiết lộ tung tích của đứa bé. Cô ta không nóigì thêm, chỉ nói muốn gặp anh rồi ới bằng lòng nói.”

Lục Ngạn Diễm nhíu mày, “tôi đã biết, tôi sẽ làm cho cô ta nói.”

“Ta cũng phải đi!!” Thôi Trân Ái nói, kéo Lục Dung Nhan đi theo con trai, khuôn mặt đầm đìa nước mắt tràn ngập giận dữ, “Ta muốn đi gặp nó!! Ta muốn đi hỏi nó một chút, rốt cuộc là cảm thấy Lục gia ta có lỗi gì với nó mà nó lại đối với chúng ta như vậy!”

“Mẹ……” Lục Dung Nhan kỳ thật muốn khuyên Thôi Trân Ái không cần đi, bởi vì nguyên nhân kỳ thật cô đã biết, không gì khác mà là Lục Ngạn Diễm, nhưng chuyện này cô không muốn để cho bà Thôi Trân Ái biết, dù gì bà Thôi Trân Ái cũng đã phải đối mặt rất nhiều thứ.

“Các ngươi không cần khuyên ta! Ta muốn chính mình đi hỏi nó!”

Thôi Trân Ái trong lòng phi thường thống hận, bà tự nhận là mình đối xử với Khúc Ngọc Khê không tệ, tuy rằng con trai mình là Ngạn sanh không thích cô ta, nhưng ít ra mấy năm nay cũng chưa từng để cho cô ta bị thua thiệt, cho dù là ly hôn, cũng cho cô ta rất rất nhiều bồi thường, mà mấy năm nay bà càng là đem Khúc Ngọc Khê coi như là con gái ruột mà đối đãi, lại không nghĩ, kết quả lại đổi lấy kết cục như vậy! Mà hiện tại cô ta lại không chịu nói ra chỗ giam giữ cháu mình, bà muốn tự mình đi gặp ngừoi đàn bà rắn rết này, hỏi coi lương tâm cô ta có chút nào bất an không!

Lục Gia 87

Phụ ai

Khúc Ngọc Khê trông có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với mấy ngày trước, lúc mọi người thấy thì ả đang ngồi ngây người trước bàn.

Khi bọn họ tiến vào ả ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Lục Ngạn Diễm thì đôi mắt ả bắt đầu lã chã nước mắt.

“Ngọc Khê, nói cho mẹ biết, chuyện này không có liên quan tới con!”

Người lên tiếng là Thôi Trân Ái, trong lòng bà có chút kích động, vội nhào tới, nắm chặt lấy bả vai của ả, “Nói cho mẹ đi, là con không liên quan tới việc này!”

Khúc Ngọc Khê bị lắc tới mức hơi loạng choạng, cả thân hình lung lay như búp bê vải không còn sinh mệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn bà Thôi trân Ái.

Cảnh sát vội đi tới, kéo bà Thôi Trân Ái ra tạo chút khoảng cách.

Lục Dung Nhan vội tới đỡ bà, Lục Ngạn Diễm ngồi xuống đối diện ả, “Nói đi!”

“Ngạn Diễm, anh nhất định phải lạnh lùng với em vậy sao? Em đã vì anh mà làm nhiều tới như vậy! Em thật sự nguyện ý làm bất cứ điều gì vì anh…” Khúc Ngọc Khê nói, nước mắt lại lã chã.

Thôi Trân Ái nghe lời này có chút ngây người, “Từ từ, Khúc Ngọc Khê, lời này là có ý gì?”

Không có ai trả lời bà.

Tiếp, nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nhàn nhạt hỏi Khúc Ngọc Khê, “Con tôi đâu?”

“Con trai! Con! Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có con của anh sao?”

Khúc Ngọc Khê không khống chế được mà gào lên chói tai: “Anh vì con trai mà kh ông chịu bỏ Lục Dung Nhan, kết hôn với em, đúng không?! Nếu đã như vậy, em giúp anh quyết định! Đúng đó, con anh do em bắt đó, em không những bắt nó mà còn giết nó nữa!!! Lục Ngạn Diễm, cho dù anh không chịu đi với em, em cũng k h ông để cho anh và Lục Dung Nhan yên ổn, em muốn hai người…”

“Chat---“

Khúc Ngọc Khê còn chưa nói xong đã bị tiếng bàn tay vỗ vào mặt khiến cho im bặt.

Khuôn mặt ả phúc chốc sưng vù lên, năm dấu ngón tay hiện rõ.

Người ra tay là bà Thôi Trân Ái.

Lúc này, bà cũng đang ràn rụa nước mắt, cả người run rẩy, lạnh giọng chất vấn Khúc Ngọc Khê: “Lục gia chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi? Ngươi sao có thể âm ngoan tới mức một đứa trẻ mà cũng không buông tha? Nó mới chỉ năm tuổi, mới năm tuổi mà thôi!!! Khúc Ngọc khê, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi dám động tới cháu của ta, thì Thôi Trân Ái ta thề có trời chứng giám, ta sẽ bắt ngươi trả gấp mười lần!!! Ngươi dám động tới tánh mạng của người Lục Gia ta thì ta nhất định khiến cho Khúc Gia của các người gà chó không yên, đoạn tử tuyệt tôn, ta nói được thì làm được!!”

Khúc Ngọc Khê bị bà nói khiến cho sợ tới mức mặt trắng bệch cả ra.

Ả gả vào Lục Gia nhiều năm như vậy, trước giờ chỉ thấy bà thân òa nhân ái, chưa bao giờ thấy bà lộ ra vẻ quyết liệt dữ dội tới vậy.

Thôi Trân Ái lại chỉ vào mặt Khúc Ngọc Khê, cảnh cáo: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy cảnh gia đình ly tán thì ta khuyên ngươi, ngoan ngoãn nói ra tung tích của Tiêu Tiêu! Bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!”

Kỳ thật, Thôi Trân Ái không tin là Khúc Ngọc Khê sẽ thật sự ra tay tàn nhẫn đối với Tiêu Tiêu .

Tuy chuyện hôm nay khiến bà bị chấn kinh thật sự, trước giờ, bà vẫn không thể nghĩ tới kẻ đứng sau lưng bắt cóc Tiêu Tiêu là ả, nhưng mà chuyện ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu, bà vẫn không tin là ả có thể xuống tay. Dù gì, Khúc Ngọc Khê cũng đã là con dâu nhà họ Lục bao năm, trước giờ bà vẫn không thể tin rằng Khúc Ngọc Khê có thể lạnh lùng tới mức độ đó.

Thôi Trân Ái nói xong thì nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Lục Dung Nhan không đi, Lục Ngạn Diễm cũng ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng dễ dàng nhận ra hắn đã nhẫn nại tới cực điểm.

“Con ta đâu?”

Lục Ngạn Diễm lại câu hỏi một lần nữa. Giờ phút này, đôi mắt hắn thâm trầm đã có thêm vài phần lãnh chí âm u.

“Nếu em thật sự giết chết con của anh…”

Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên bật dậy, vươn tay bóp cổ Khúc Ngọc Khê, trên trán gân xanh cuồn cuộn, “Khúc Ngọc Khê, ngươi dám giết con của ta, ta nhất định sẽ đem ngươi chôn cùng!!!”

Lúc này đây, hắn thật sự bị chọc đến nổi nóng!

Lục Ngạn Diễm bóp cổ Khúc Ngọc Khê, lực đạo không hề nhẹ, Khúc Ngọc Khê tựa hồ không dự đoán được hắn sẽ đột nhiên nổi trận lôi đình, càng không nghĩ tới hắn vậy mà lại bóp cổ mình, ả thở không được, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang bóp cổ ả,“Á…… Buông ra!! Khụ khụ khụ khụ……”

Lục Dung Nhan thực sự vô cùng căm hận Khúc Ngọc Khê, đặc biệt giây phút nghe thấy ả nói giết chết con mình, cô cũng có cảm giác xúc động muốn xông lên tát cho ả một cái, thậm chí… muốn giết ả!!!

Nhưng cuối cùng, lý trí đã giữ cô lại.

“Ngạn Diễm!”

Lục Dung Nhan thấy Khúc Ngọc Khê đã sắp thở không nổi thì cô đi tới, kéo Lục Ngạn Diễm lại, “Buông tay ra…”

Khúc Ngọc Khê đáng chết, nhưng không nên chết ở trên tay Lục Ngạn Diễm .

Nếu ả chết thật, vậy thì hắn đã phạm tội.

“Ngạn Diễm!”

Lục Dung Nhan kéo lỏng tay Lục Ngạn Diễm.

“Khụ khụ khụ khụ ——”

Khúc Ngọc Khê che cổ, không ngừng ho khan, khuôn mặt trứng đỏ bừng, trong mắt đầy nước mắt, nhìn Lục Ngạn Diễm, trong ánh mắt tất cả đều là thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

Hồi lâu……

Ả cười ngớ ngẩn, “Ta vậy mà lại vì anh, một kẻ phụ tình, mà phạm tội… ha ha ha! Ta thật khờ dại!!! Ta thật là ngốc…”

Lục Ngạn Diễm biểu tình âm trầm, môi mỏng mím lại, cuối cùng, xoay người rời đi.

Lúc đi hắn buông một câu: “Dù cho cô nói hay không, tôi cũng sẽ tìm được Tiêu Tiêu! Cô hãy chờ ngồi tù đến sông cạn đá mòn đi!”

“Lục Ngạn Diễm —”

Khúc Ngọc Khê thét lên chói tai, “ Đồ khốn nạn!!!”

Phía trước, Lục Ngạn Diễm ngừng bước chân.

Hồi lâu, hắn xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Khúc Ngọc Khê đối diện.

“Khúc Ngọc Khê, tôi tự nhận từ khi quen biết cô tới nay, Lục Ngạn Diễm tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô! Mà thật ra, tôi đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện có lỗi với những người khác.”

Những người khác, hắn nói tới chính là Lục Dung Nhan, và con trai mình.

“Cô mắng tôi là kẻ phụ tình, tôi nhận! Nhưng mà người tôi phụ trước giờ không phải là cô! Tôi nhắc lại câu nói của mẹ tôi, nếu cô dám xuống tay với con trai tôi, thì tôi nhất định khiến cho Khúc gia của cô từ trên xuống dưới gà chó không yên, mà tôi, Lục Ngạn Diễm nhất định nói được thì làm được!!”

Lục Ngạn Diễm nói xong, đầu cũng không thèm quay lại mà nhanh chóng rời đi. Hắn rời đi vô cùng quyết tâm, không buồn lưu luyến. Lục Dung Nhan đuổi theo hắn, cùng nhau đi ra ngoài.

Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Lục Dung Nhan phía sau , Lục Dung Nhan theo bản năng bước nhanh hơn, đuổi theo hắn, Lục Ngạn Diễm vươn tay, giữ tay cô lại, nắm thật chặt. Bàn tay cả hai, đều vô cùng lạnh.

Nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nói: “Anh sẽ đem Tiêu Tiêu không chút tổn hao mang về.”

“Khúc Ngọc Khê …”

“Cô ta sẽ không động cào Tiêu Tiêu.” Lục Ngạn Diễm khẳng định, “cô ta không có đủ can đảm!”

Nghe lời này của Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Lục Gia 88

Tìm được Tiêu Tiêu

Khúc Ngọc Khê nhìn hai người dắt tay nhau rời đi mà suy sụp ngồi trên ghế, trên mặt không có nửa phần biểu hiện.

Lục Dung Nhan cùng Lục Ngạn Diễm vừa mới từ bên trong ra tới ngoài thì thấy một người cảnh sát mừng rỡ như điên từ bên trong chạy ra, vừa chạy vừa hô: “Cục trưởng!! Là chiêu của cô ta thôi, Khúc Ngọc Khê đã nói địa chỉ của đứa bé!”

Ngoài sảnh, mọi người đều cả kinh đứng lên.

“Ở đâu??”

Thôi Trân Ái lập tức xông lên hỏi cảnh sát.

“Tiêu Tiêu ở đâu? An toàn không?”

Lục Dung Nhan cũng khẩn trương hỏi dồn.

Cảnh sát vội vàng trấn an nói: “Yên tâm, dựa theo khẩu cung của Khúc tiểu thư i, hiện tại Lục tiểu công tử hẳn là an toàn!”

“Lập tức hành động!! Đi đem đứa nhỏ đón trở về!”

Cục trưởng lớn tiếng hạ lệnh. Thật sự tốt quá! Chuyện này cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm! Nếu bằng không, cái mũ cánh chuồn này của mình không biết có thể bảo vệ hay không.

Những người đang chờ đợi vội túa ra khỏi cục cảnh sát đi về hướng mà Khúc Ngọc Khê đã nói.

Lục Ngạn Diễm chở Lục Dung Nhan cùng với mẹ cũng vội chạy theo.

Khúc Ngọc Khê kỳ thật cũng không có đem Tiêu Tiêu trói lại, mà là tự ý mang Tiêu Tiêu đi tặng cho người ta, một gia đình vợ chồng già không có con ở vùng quê.

Đúng như lời Lục Ngạn Diễm nói, Khúc Ngọc Khê ả không dám hạ độc thủ với Tiêu Tiêu.

Nhưng kỳ thật, ả cũng không dám quá đáng, ả không muốn mình làm cho đứa bé bị gì cũng có nghĩa sau này mất hết phần tình cảm còn lại với Lục gia.

Nhưng trước mắt có thể thấy, ả và Lục gia chẳng còn gì gọi là tình cảm nữa!

………………………………………………………………………………

Lúc mọi người tìm tới gia đình kia thì nhìn thấy một đứa bé đang ngồi xổm trên cánh đồng, học tết vòng cỏ cùng với một người lớn tuổi.

Đứa bé còn nhỏ nên động tác trên tay còn có chút vụng về, nhưng nó học theo vô cùng nghiêm túc, mắt thì nhìn, tay thì tết.

Đứa bé mặc quần áo thật mộc mạc nhưng lại có vẻ vô cùng sạch sẽ, nhìn là thấy được chăm sóc vô cùng chu đáo.

“Bà ơi, là như vầy sao?”

Đứa bé gọi bà, giọng mềm mại trong trẻo, nghe thấy khiến Lục Dung Nhan không nhịn được mà cay mắt.

“Ừ, là như vậy! Tiêu Tiêu cũng thật thông minh.”

Bà híp mắt, khẽ mỉm cười, khen Tiêu Tiêu. Nhìn thấy đám đông đi cùng cảnh sát, lại có cả Lục Dung Nhan đang gạt lệ đến gần, bà lão sửng sốt cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu, trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nhận thấy bà lão có vẻ… không muốn buông tay.

“Tiêu Tiêu!!”

Thôi Trân Ái nhìn thấy bảo bối của mình thì vui mừng mà òa khóc, vội chạy tới: “Tiêu Tiêu, cục cưng của bà nội ơi!!”

Tiêu Tiêu thoáng nghe đã nhận ra giọng của Thôi Trân Ái, bé quay đầu lại, thấy bà nội thì cũng nhệch miệng ra khóc, gọi to “Bà nội…”

Một già một trẻ, tức khắc ôm chặt lấy nhau cùng khóc.

“Hu hu hu…”

Tiểu gia hỏa khóc vang trời đất, “Con tưởng nội không cần con nữa huhu”

“Sao có thể!! Bảo bối của ta, bà làm sao có thể bỏ con được, làm sao lại không cần con được!”

Thôi Trân Ái ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Tiêu, nâng khuôn mặt bé nhỏ của bé lên nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra “Gầy, gầy……”

“Tiêu Tiêu……”

Lục Dung Nhan vừa khóc vừa bước tới. Tiêu Tiêu vừa thấy Dung Nhan càng khóc to hơn, bé gần như bay tới mà ôm lấy đùi cô, “Mẹ cục cưng hu hu… con cho rằng mọi người đều không cần con nữa! Con cho rằng không ai cần Tiêu Tiêu hết…”

Lục Dung Nhan ngồi xuống, ôm con mà khóc òa lên, Thôi Trân Ái vội vàng vỗ về trấn an.

Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước, đem Tiêu Tiêu đang nức nở từ trong lòng Lục Dung Nhan ra, một tay bế lên, một cái tay khác nắm lấy tay cô, đỡ cô kéo lên.

Cảnh sát lúc này đã bắt đầu hỏi lời khai bà lão kia. Bà lão luôn nói mình vô tội, lúc cung khai vẫn không ngừng nhìn về tiểu gia hỏa trong lòng Lục Ngạn Diễm. Có thể cảm nhận được bà rất quan tâm đến Tiêu Tiêu.

Bà lão giải thích cùng cảnh sát: “Tôi không biết đứa nhỏ là con cái nhà nào, chỉ có thể khẳng định là con nhà có tiền! Cô gái trẻ kia nói nó là con của cô ta, chỉ nói nhờ tôi trông giúp đứa nhỏ, đưa cho tôi một tập tiền. Tôi không nói là cần, nhưng cô ta một hai phải đưa cho tôi, nhét ở chỗ tủ TV, mãi sau này tôi mới phát hiện ra. Nhưng mà tôi chưa động tới một phân tiền nào đâu! Còn đứa bé này…”

Bà lão lau nước mắt, “Lão thái bà tôi đã sống hơn nửa đời người mà không có được một mụn con, nói thật, có được đứa bé đáng yêu và thông minh như vậy gọi là bà thật sự tôi thích vô cùng! Nếu cô gái kia không đón nó đi thì tôi thật sự sẽ nuôi nó đến tận khi tôi chết đi… tôi thật sự cho rằng đứa bé này là của cô ta… tôi… tôi không nghĩ tới đứa nhỏ này là bị cô ta bắt cóc… tôi nếu biết thì… tôi đã báo cảnh sát rồi.”

“Bà thật không biết?” Cảnh sát hỏi.

“Thật sự không biết.” Bà lão lắc đầu, vẻ mặt giản dị, thoạt nhìn cũng không giống nói dối.

Vừa lúc đó có một cảnh sát cầm ra một xấp tiền thật dày từ trong nhà đi ra, tiền được bọc lại bằng một cái khăn lông. “Cục trưởng Lâm, tiền này ở đằng sau TV, tôi có kiểm qua thì thấy khớp với số tiền mà Khúc Ngọc Khê đã khai, không khác tí nào.”

“Tôi thật sự chưa từng động tới!”

“Bà lão, chúng tôi đã biết, bà đừng nóng vội…”

“Dạ. Dạ.”

Bà lão nhìn Tiêu Tiêu trong lòng Lục Ngạn Diễm, hỏi cảnh sát. “Các người phải đưa đứa nhỏ đi sao?”

“Vâng! Đó là ba mẹ và bà nội của đứa bé, cả nhà họ đều đang lo lắng.”

“... À, à…” bà lão có chút thất thần.

Lục Dung Nhan có thể nhìn thấy vẻ luyến tiếc ở trong mắt bà lão, cô nghĩ, rồi nói nhỏ với Lục Ngạn Diễm: “Anh bế con qua cho bà lão nhìn một cái đi!”

“?”Lục Ngạn Diễm nhíu mày.

“Không cần lo lắng, bà lão có vẻ không giống người xấu.”

“Phòng người không thể qua loa”

Lục Dung Nhan liếc Lục Ngạn Diễm một cái, lại dùng cằm hất hất về quần áo trên người con trai mình, “Anh nhìn đi, nhà người ta chỉ có bốn bức tường, không có tiền mà vẫn lo cho con trai anh sạch sẽ đến vậy, còn nữa, Khúc Ngọc Khê cho tiền, nhưng bà không hề động tới, anh cảm thấy người như vậy có thể là người xấu sao?”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy, nhìn thoáng qua con trai trong lòng, lại nhìn thoáng qua bà lão đang tha thiết, sau một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp ứng, “Vậy được rồi.”

Nói xong, ôm Tiêu Tiêu, đi về phía bà lão, Lục Dung Nhan cũng đuổi theo.

Lục Gia 89

Chúng Ta Ly Hôn

Bà lão vừa thấy bọn họ ôm Tiêu Tiêu lại đã cười thật vui vẻ , cả khuôn mặt đều là sự quan tâm với thằng bé.

“Bà à, sau này con không thể sống cùng bà nữa.”

Tiểu gia hỏa chủ động cùng bà lão nói:

“Mai này nhất định bà sẽ nhớ con! Bất quá, con hứa với bà, con sẽ thường xuyên tới thăm bà, được không??”

“Được…” bà lão nghe mà rớt nước mắt, che mờ đôi mắt tang thương.

Thật ra trong lòng Lục Dung Nhan có chút cảm động, chỉ là một người xa lạ vậy mà lại thật sự yêu thương con của cô… cô có chút cảm ơn bà.

“Bé ngoan!” Bà lão vươn tay xoa đầu bé “Về sau thường tới chơi nha, đến lúc đó bà lại dạy con làm vòng cỏ!”

“Dạ! Một lời đã định!”

Tiểu gia hỏa nói, rồi đưa ngón tay bé xíu ra : “Chúng ta ngoéo tay.”

Bà lão sửng sốt một chút, phản ứng lại thì ha hả cười, “Ngoéo tay.”

Ngón út của bà móc vào ngón út của tiều gia hoả, một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau cười.

Ánh mặt trời vàng rực vương trên mặt hai người, ánh mắt Long lanh sáng lạn, nụ cười tươi cũng lan toả khắp nơi khiến tất cả đều cừoi buông lỏng.

Chuyện này, cuối cùng đã kết thúc.

Còn về phí Khúc Ngọc Khê, Lục Dung Nhan cũng không có ý định đi hỏi thăm ra sao, nhưng cô cũng có nghe nói, Lục Gia không bỏ việc tố tụng, có lẽ là do bà Thôi Trân Ái quyết định đi!

Thôi Trân Ái từ trước đến nay quan tâm nhất là Tiêu Tiêu bảo bối, ả lại dám lấy Tiêu Tiêu ra khai đao đúng là quá liều .

Mà sau cùng, Lục Ngạn Điêm vẫn ký vào lá đơn ly hôn.

Lấy xong giấy ly hôn, bước ra khỏi cục dân chính nghe gió lạnh ùa về, gió táp vào mặt khiến cho Lục Dung Nhan cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Cô theo bản năng rùng mình một cái, định quấn chặt áo khoác lên người thì thấy vai mình trĩu xuống, Lục Ngạn Diễm khoác áo của mình trên vai cô.

Lục Dung Nhan sửng sốt, vội cự tuyệt nói: “Không cần! Tôi không phải thực lạnh.”

“Cứ mặc đi!”

“Thật không cần!” Lục Dung Nhan muốn bỏ ra, lại bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống bả vai, “…lần sau cuối!”

“……”

Lục Ngạn Diễm lơ đãng một câu, lại khiến Lục Dung Nhan nghẹn ngào

Đúng vậy! Lần sau cuối!

Về sau, sợ là không còn có cơ hội nữa!

Lục Dung Nhan không lại cự tuyệt hảo ý của hắn nữa.

“Đi thôi! Anh đưa em về.”

“Cảm ơn.”

Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm lên xe.

Xe một đường chạy về phí căn nhà cô thuê.

Lục Dung Nhan nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói với Lục Ngạn Diễm, “Cái kia…… Em tính nghỉ dài hạn một thời gian, hoặc tạm thời nghỉ không lương.”

Lục Ngạn Diễm nghe vậy, nghiêng đầu liếc nhìn cômột cái, “Tính làm cái gì vậy?”

“Muốn về nhà mẹ em nghỉ ngơi một thời gian.”

Lục Dung Nhan lặng lẽ hít một hơi thật dài, cười cười, “Đột nhiên thành ra độc thân, dù gì cũng phải có thời gian để thích ứng, đúng không? Cho nên, em nghĩ là nên về với mẹ. Vừa vặn còn khoảng hai tháng nữa là tới Tết, về với ba mẹ cũng tốt! Hai người họ cũng nhớ Tiêu Tiêu, khó có lúc Tiêu Tiêu được nghỉ.”

Lục Ngạn Diễm siết chặt tay lái nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím chặt, thật lâu không nói ra tiếng nào.

Lục Dung Nhan cảm thấy hắn hẳn là luyến tiếc con trai, “Anh yên tâm đi! Chờ Tết xong em sẽ dẫn con về, em biết anh cũng nhớ con, con chắc chắn cũng nhớ anh và m…”

Nói đến chữ ‘mẹ’ Lục Dung Nhan chợt ý thức được cách xưng hô này đã không còn thích hợp. Cô vội xấu hổ cười, sửa lại lời, “con chắc chắn cũng nhớ bà nội nó, qua năm rồi em về, tuy ở riêng nhưng cũng đừng để xa nhau quá, tránh cho Tiêu Tiêu lúc nhớ lại không gặp được người, em cũng không muốn con cảm thấy không có mẹ hoặc là không có cha……”

Lục Ngạn Diễm vẫn mím chặt môi, không nói gì.

Hồi lâu……

“Anh đã biết.”

Hắn gật đầu, đáp ứng rồi.

Dẫm chân ga, phóng nhanh về phía nhà trọ của cô.

a38f69547fe7c0132d3beeecc63bd10c2126d11b-08ca2aac.jpg


………………………………………………………………………………

Lúc Lục Dung Nhan đưa Tiêu Tiêu về tới nhà đã khiến cho ba mẹ cô ngạc nhiên phát hoảng. Về đến nhà đã hơn 10 giờ đêm, tiểu gia hỏa sớm đã mệt tới mức ngủ gục trong lòng cô.

Vừa mở cửa, mẹ cô vội đỡ lấy Tiêu Tiêu đang ngủ vùi, “Nói là ra sân bay đón thì không chịu, nhìn đi, vừa hành lý vừa bế con, vất vả quá trời!”

“Không đến nỗi, lên xe tiểu gia hỏa này mới ngủ ạ.”

Lục Dung Nhan đổi giày vào nhà. Vừa nói, vừa đưa tay tính đỡ Tiêu Tiêu lại, “Mẹ, mẹ coi chừng sụm lưng đó, thằng nhóc này coi vậy chứ không nhẹ đâu.”

“Không sao, mẹ cũng không phải yếu ớt gì, để mẹ đưa nó về giường!”

“Ba con đâu rồi?”

“Đây!”Lục Dung Nhan vừa dứt lời đã thấy ba mình bưng một ly trà nóng hổi từ trong ra, “uống ly trà ấm đi! Bên này không giống thành phố C của con, lạnh hơn nhiều!”

“Cũng không đến nỗi ạ!”

Lục Dung Nhan vội nhận chén trà, ôm trong tay cho ấm.

“Ngạn Diễm sao không về cùng? Bận gì à?”

“……” Nghe ba hỏi về Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nghĩ kỹ, cô nói: “Ba, con về ở một thời gian, Tết xong thì đi ạ.”

“Qua năm mới mới đi á?” Mẹ cô an bài thỏa đáng cho Tiêu Tiêu ra khỏi phòng thì nghe con gái nói vậy, bà nhíu mày: “Sao vậy? Lại cãi nhau với con rể à?”

“Thật sự cãi nhau à? Nó lại khi dễ con sao?” ba cô hỏi.

“Ba, ba ngồi xuống đã.”

Lục Dung Nhan lại quay sang mẹ vẫy vẫy tay, “Mẹ, mẹ cũng qua đây ngồi xuống đi.”

Thấy con gái có vẻ như có chuyện lớn muốn nói, hai người lớn liền biết chẳng có chuyện gì tốt lành. Hai người ngồi xuống trước mặt con gái, “nói đi!”

“……” Lục Dung Nhan ôm chén trà, nhìn khói nhẹ bốc lên, không biết mở miệng như thế nào.

“Nói đi! Ta đã có chuẩn bị tâm lý.” Mẹ cô nói.

Lục Dung Nhan nhìn ba mẹ, căng thẳng, cuối cùng cũng nói thật với ba mẹ. “Con cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn.”

Hai người trên mặt đồng loạt cứng đờ, hồi lâu hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không có vội mở miệng nói chuyện, bất quá chỉ là cả hai cùng thở dài.

“Ba, mẹ, hai người đừng như vậy, hai người càng như vậy con sẽ càng khẩn trương…”

“Ta đã sớm đoán được hai người các ngươi sớm hay muộn cũng sẽ có một ngàynhư vậy…” Mẹ cô nói, lại là một tiếng thở dài, “Mẹ với ba con đều vì chuyện này đã nói nhiều lần, giờ nếu đã thật sự ly hôn thì ba mẹ không có gì để nói, hai đứa lớn cả rồi, đều đã có chủ kiến, nếu đã quyết định, chắc là đã nghĩ kỹ, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì nữa.”

Lục Gia 90

Hắn Quan Tâm

Lục Dung Nhan kinh ngạc há hốc miệng nhìn cha mẹ trước mặt, trước giờ cô không nghị tới ba mẹ mình lại tân thời tới vậy!

“Làm gì mà nhìn ba mẹ như vậy?”

Ba cô vừa nói vừa lau mặt, nhíu mày, “Chẳng lẽ trên mặt ba mẹ có gì à?”

“… Không phải.”

Lục Dung Nhan chậm chạp ngậm miệng, nói: “Con tưởng là ba mẹ nào cũng giống nhau, nghe thấy con mình ly hôn thì khóc lóc mắng mỏ sao? Giống như mẹ chồng c on ấy! Nhưng mà ba mẹ thì… ha ha, giống như khai sáng vậy đó, nên con có chút không quen!”

Mẹ cô đứng dậy đi kiểm tra lò sưởi ven tường rồi đáp, “Làm ba mẹ đương nhiên không hy vọng con gái mình ly hôn, nhưng nếu mỗi ngày trôi qua đều không thể chịu đựng được nữa thì cũng không phải quá khư khư chuyện đó, còn nữa, giờ chứ có phải ngày xưa đâu, giá trị của người phụ nữ đâu có liên quan tới tình hình hôn nhân?! Chỉ cần con vui vẻ, thì dù cho cả đời độc thân cũng không sao mà!”

Lục Dung Nhan nghe mẹ nói, lập tức, sương mù trong lòng vì việc ly hôn của mình hoàn toàn tan biến, trong lòng nhẹ nhàng không ít: “Mẹ, có lời này của mẹ con yên tâm rồi! Con còn tưởng con về con sẽ bị ba mẹ la mắng lải nhải nữa chứ!”

“Giờ, con gái đứa nào chả đòi bình đẳng chứ! Xem ra, giờ là thời đại nữ quyền rồi!” Ba cô có chút không tán đồng với lời của vợ, “Cuộc hôn nhân này, không chịu đựng được nữa thì chia tay, cũng không sao, nhưng nói gì mà độc thân cả đời thì anh không đồng ý. Dung Nhan, ba nói con á, con còn trẻ, độc thân k hông có vấn đề gì, nhưng chờ tới lúc già rồi chỉ còn có mỗi một mình đơn côi, khi đó còn thấy hạnh phúc nữa không?! Cho nên, ly hôn có thể, nhưng mà phải tính toán cho cuộc sống nửa đời còn lại của mình, có hiểu không?”

Lời ba nói, cô hiểu rõ, tuy ông không nói rõ ràng nhưng ý tại ngôn ngoại, không phải nói cô tìm người thích hợp sao? Bất quá điểm này, Lục Dung Nhan thật sự không có ý tưởng đó.

“Dạ! Ý ba con hiểu rồi, nhưng ba không thể nào kêu con hôm qua ly dị hôm nay tìm chồng mới chứ!? Người ta nghĩ sao về con đây!?”

“Trời! Ai kêu cô lập tức tìm hả cô nương? Vất vả mãi mới thoát khỏi hố thì phải mở to mắt ra mà tìm cho kỹ là điều đương nhiên, đúng không?” Mẹ cô vội chỉnh lại.

“Đúng, phải lựa chọn cho kỹ!” Ba cô hưởng ứng.

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Được rồi, lựa chọn cho kỹ, không vội!”

“Con còn trẻ, con không vội, con xinh đẹp mà!”

“Cũng không sai! Nhìn nhan sắc của con gái này, không chừng tới giờ đàn ông còn giành nhau xếp hàng đó!”

“……”

Nghe những lời trợn mắt nói dối này, Lục Dung Nhan thật sự cũng hơi lùng bùng.

“Được rồi, chuyện cần thông báo con cũng làm xong rồi, con đi tắm. Hai người cũng đi ngủ thôi!”

“Được, con ngủ sớm đi, đã mệt cả ngày rồi…” mẹ cô xót con gái.

Lục Dung Nhan đứng dậy, vặn người rồi về phòng. Vừa đi vừa cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là nhà mình là thoải mái a! Mẹ, sau này con ở nhà ăn không ngồi rồi, có mắng con sâu gạo không?”

“Đi đi đi! Đừng có mà bần, mau tắm rồi đi ngủ.”

“Dạ! Ngủ ngon, ngày mai gặp lại! A, đúng rồi, Tiêu Tiêu……”


“Mẹ cho nó ngủ giường mẹ rồi, đừng có ẵm tới ẵm lui làm nó dậy.”

“Nhất trí! Tối nay cho nó ngủ với ông bà ngoại! Ba, mẹ, ngủ ngon! Con gái yêu ba mẹ!”

Những lời này, Lục Dung Nhan là thành tâm nói.

Xong rồi, còn không quên nghịch ngợm bắn tim với ba mẹ. Ba mẹ cô nghe nói xong thì xíu nữa đã khóc vì xúc động.

Lục Dung Nhan vốn nghĩ mình về sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận, nhưng không nghĩ tới bọn họ không những không mắng mà lại cổ vũ cô, khiến cho cô hoàn toàn thả lỏng, không còn căng thẳng.

Lục Dung Nhan tắm xong, nằm trên giường. Bao mệt mỏi trong ngừoi đã vơi đi nhiều, chẳng còn buồn ngủ. Có lẽ vì đã lâu không ngủ trên giường này nên có chút không quen.

Nói cũng thấy lạ, vì cô vốn không phải người có bệnh quên giường lạ chỗ này.

Lục Dung Nhan mò mẫm đầu giường tìm di động, muốn dùng điện thoại giết thời gian, mới bỗng nhiên nhớ ra, từ khi xuống máy bay tới giờ còn chưa khởi động máy, lúc ấy Tiêu Tiêu nằm bò dựa vào ngực cô ngủ, cô còn phải xách hành lý, nên cũng không quan tâm tới mở máy lại. Cô vội khởi động máy.

Vừa mở máy, tin nhắn và wechat ùn ùn đổ vào.

Lục Dung Nhan tùy tiện xem một chút, phần lớn đều là công việc , bất quá hiện tại cô đã tạm thời nghỉ việc, cho nên, chuyện công việc cô cũng lười nghĩ tới.

Tin nhắn từ Giang Mẫn, cùng với Giang Trình Minh cổ vũ cô

Bất quá, cô cảm thấy cô ở trạng thái kỳ thật còn khá tốt, tâm tình cũng hoàn toàn không thể cho là tiêu cực.

Đang định nhắn tin hồi âm thì có một tin nhắn mới.

“Tới rồi sao? Khởi động máy rồi gọi cho anh!”

Tin đầu tiên chưa kịp xong đã có tin thứ hai., “Hoặc là, tin nhắn cũng được .”

Ngừo gửi là Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan nhìn tin nhắn, có chút ngây ngốc.

Lúc này mới chú ý tới, những tin chưa đọc chỉ có mấy cái là đến từ chính Giang Trình Minh, mà còn lại những cái khác……

Thế nhưng tất cả đều là Lục Ngạn Diễm!

Hóa ra trong lúc tắt điện thoại hắn gọi mình nhiều vậy!

Hắn gọi điện thoại có việc gì thế?

Lục Dung Nhan còn đang rối rắm không biết mình có nên trả lời điện thoại không, nghĩ nghĩ sau, quyết định từ bỏ, vẫn là nhắn tin thôi! Hai người rốt cuộc đã chia tay, thật sự cũng không có gì quan trọng mà liên lạc .

Lục Dung Nhan chần chừ tầm băm phút rồi mới gửi tin đi: “Vừa đến, có việc sao?”

Hỏi xong, mới hậu tri hậu giác nghĩ tới mắc gì người ta phải gọi cho mình?!

“Ngốc thật!” Lục Dung Nhan tự vỗ trán. Lúc này cô mới nhớ ra, Con trai cưng của hắn còn đang ở trong tay của mình mà! Làm sao có thể không lo lắng không gọi điện chứ? Nếu đổi lại là cô, không chừng cô đã đập điện thoại nãy giờ rồi.

Cô vội viết thêm một tin nhắn mới: con vẫn khỏe, đang ngủ rồi.

Trước khi nhấn nut gửi đi, Lục Dung Nhan còn xem kỹ lại lần nữa, xác định không có vấn đề mới gửi đi.

Lại không nghĩ tới, tin vừa mới gửi đi, không tới 30 giây, di động bỗng nhiên liền vang lên.

Lục Gia 90

Hắn Quan Tâm

Lục Dung Nhan kinh ngạc há hốc miệng nhìn cha mẹ trước mặt, trước giờ cô không nghị tới ba mẹ mình lại tân thời tới vậy!

“Làm gì mà nhìn ba mẹ như vậy?”

Ba cô vừa nói vừa lau mặt, nhíu mày, “Chẳng lẽ trên mặt ba mẹ có gì à?”

“… Không phải.”

Lục Dung Nhan chậm chạp ngậm miệng, nói: “Con tưởng là ba mẹ nào cũng giống nhau, nghe thấy con mình ly hôn thì khóc lóc mắng mỏ sao? Giống như mẹ chồng c on ấy! Nhưng mà ba mẹ thì… ha ha, giống như khai sáng vậy đó, nên con có chút không quen!”

Mẹ cô đứng dậy đi kiểm tra lò sưởi ven tường rồi đáp, “Làm ba mẹ đương nhiên không hy vọng con gái mình ly hôn, nhưng nếu mỗi ngày trôi qua đều không thể chịu đựng được nữa thì cũng không phải quá khư khư chuyện đó, còn nữa, giờ chứ có phải ngày xưa đâu, giá trị của người phụ nữ đâu có liên quan tới tình hình hôn nhân?! Chỉ cần con vui vẻ, thì dù cho cả đời độc thân cũng không sao mà!”

Lục Dung Nhan nghe mẹ nói, lập tức, sương mù trong lòng vì việc ly hôn của mình hoàn toàn tan biến, trong lòng nhẹ nhàng không ít: “Mẹ, có lời này của mẹ con yên tâm rồi! Con còn tưởng con về con sẽ bị ba mẹ la mắng lải nhải nữa chứ!”

“Giờ, con gái đứa nào chả đòi bình đẳng chứ! Xem ra, giờ là thời đại nữ quyền rồi!” Ba cô có chút không tán đồng với lời của vợ, “Cuộc hôn nhân này, không chịu đựng được nữa thì chia tay, cũng không sao, nhưng nói gì mà độc thân cả đời thì anh không đồng ý. Dung Nhan, ba nói con á, con còn trẻ, độc thân k hông có vấn đề gì, nhưng chờ tới lúc già rồi chỉ còn có mỗi một mình đơn côi, khi đó còn thấy hạnh phúc nữa không?! Cho nên, ly hôn có thể, nhưng mà phải tính toán cho cuộc sống nửa đời còn lại của mình, có hiểu không?”

Lời ba nói, cô hiểu rõ, tuy ông không nói rõ ràng nhưng ý tại ngôn ngoại, không phải nói cô tìm người thích hợp sao? Bất quá điểm này, Lục Dung Nhan thật sự không có ý tưởng đó.

“Dạ! Ý ba con hiểu rồi, nhưng ba không thể nào kêu con hôm qua ly dị hôm nay tìm chồng mới chứ!? Người ta nghĩ sao về con đây!?”

“Trời! Ai kêu cô lập tức tìm hả cô nương? Vất vả mãi mới thoát khỏi hố thì phải mở to mắt ra mà tìm cho kỹ là điều đương nhiên, đúng không?” Mẹ cô vội chỉnh lại.

“Đúng, phải lựa chọn cho kỹ!” Ba cô hưởng ứng.

Lục Dung Nhan cười rộ lên, “Được rồi, lựa chọn cho kỹ, không vội!”

“Con còn trẻ, con không vội, con xinh đẹp mà!”

“Cũng không sai! Nhìn nhan sắc của con gái này, không chừng tới giờ đàn ông còn giành nhau xếp hàng đó!”

“……”

Nghe những lời trợn mắt nói dối này, Lục Dung Nhan thật sự cũng hơi lùng bùng.

“Được rồi, chuyện cần thông báo con cũng làm xong rồi, con đi tắm. Hai người cũng đi ngủ thôi!”

“Được, con ngủ sớm đi, đã mệt cả ngày rồi…” mẹ cô xót con gái.

Lục Dung Nhan đứng dậy, vặn người rồi về phòng. Vừa đi vừa cảm thán, “Rốt cuộc vẫn là nhà mình là thoải mái a! Mẹ, sau này con ở nhà ăn không ngồi rồi, có mắng con sâu gạo không?”

“Đi đi đi! Đừng có mà bần, mau tắm rồi đi ngủ.”

“Dạ! Ngủ ngon, ngày mai gặp lại! A, đúng rồi, Tiêu Tiêu……”


“Mẹ cho nó ngủ giường mẹ rồi, đừng có ẵm tới ẵm lui làm nó dậy.”

“Nhất trí! Tối nay cho nó ngủ với ông bà ngoại! Ba, mẹ, ngủ ngon! Con gái yêu ba mẹ!”

Những lời này, Lục Dung Nhan là thành tâm nói.

Xong rồi, còn không quên nghịch ngợm bắn tim với ba mẹ. Ba mẹ cô nghe nói xong thì xíu nữa đã khóc vì xúc động.

Lục Dung Nhan vốn nghĩ mình về sẽ bị ba mẹ mắng cho một trận, nhưng không nghĩ tới bọn họ không những không mắng mà lại cổ vũ cô, khiến cho cô hoàn toàn thả lỏng, không còn căng thẳng.

Lục Dung Nhan tắm xong, nằm trên giường. Bao mệt mỏi trong ngừoi đã vơi đi nhiều, chẳng còn buồn ngủ. Có lẽ vì đã lâu không ngủ trên giường này nên có chút không quen.

Nói cũng thấy lạ, vì cô vốn không phải người có bệnh quên giường lạ chỗ này.

Lục Dung Nhan mò mẫm đầu giường tìm di động, muốn dùng điện thoại giết thời gian, mới bỗng nhiên nhớ ra, từ khi xuống máy bay tới giờ còn chưa khởi động máy, lúc ấy Tiêu Tiêu nằm bò dựa vào ngực cô ngủ, cô còn phải xách hành lý, nên cũng không quan tâm tới mở máy lại. Cô vội khởi động máy.

Vừa mở máy, tin nhắn và wechat ùn ùn đổ vào.

Lục Dung Nhan tùy tiện xem một chút, phần lớn đều là công việc , bất quá hiện tại cô đã tạm thời nghỉ việc, cho nên, chuyện công việc cô cũng lười nghĩ tới.

Tin nhắn từ Giang Mẫn, cùng với Giang Trình Minh cổ vũ cô

Bất quá, cô cảm thấy cô ở trạng thái kỳ thật còn khá tốt, tâm tình cũng hoàn toàn không thể cho là tiêu cực.

Đang định nhắn tin hồi âm thì có một tin nhắn mới.

“Tới rồi sao? Khởi động máy rồi gọi cho anh!”

Tin đầu tiên chưa kịp xong đã có tin thứ hai., “Hoặc là, tin nhắn cũng được .”

Ngừo gửi là Lục Ngạn Diễm.

Lục Dung Nhan nhìn tin nhắn, có chút ngây ngốc.

Lúc này mới chú ý tới, những tin chưa đọc chỉ có mấy cái là đến từ chính Giang Trình Minh, mà còn lại những cái khác……

Thế nhưng tất cả đều là Lục Ngạn Diễm!

Hóa ra trong lúc tắt điện thoại hắn gọi mình nhiều vậy!

Hắn gọi điện thoại có việc gì thế?

Lục Dung Nhan còn đang rối rắm không biết mình có nên trả lời điện thoại không, nghĩ nghĩ sau, quyết định từ bỏ, vẫn là nhắn tin thôi! Hai người rốt cuộc đã chia tay, thật sự cũng không có gì quan trọng mà liên lạc .

Lục Dung Nhan chần chừ tầm băm phút rồi mới gửi tin đi: “Vừa đến, có việc sao?”

Hỏi xong, mới hậu tri hậu giác nghĩ tới mắc gì người ta phải gọi cho mình?!

“Ngốc thật!” Lục Dung Nhan tự vỗ trán. Lúc này cô mới nhớ ra, Con trai cưng của hắn còn đang ở trong tay của mình mà! Làm sao có thể không lo lắng không gọi điện chứ? Nếu đổi lại là cô, không chừng cô đã đập điện thoại nãy giờ rồi.

Cô vội viết thêm một tin nhắn mới: con vẫn khỏe, đang ngủ rồi.

Trước khi nhấn nut gửi đi, Lục Dung Nhan còn xem kỹ lại lần nữa, xác định không có vấn đề mới gửi đi.

Lại không nghĩ tới, tin vừa mới gửi đi, không tới 30 giây, di động bỗng nhiên liền vang lên.

Trên màn hình di động hiện rõ ba chữ to‘ Lục Ngạn Diễm’

Hắn như thế nào gọi điện thoại tới?

Trên màn hình di động hiện rõ ba chữ to‘ Lục Ngạn Diễm’

Hắn như thế nào gọi điện thoại tới?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom