• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Phần 2: Báo oán

18486323_1088363807974419_3041102274451980879_n.jpg


Đầu tháng trước bên ngoại tồi có đám tang, là một đì con em ruột bà ngoại tôi. Dì tôi là út bên ấy, tính tuổi thì dì kém mẹ tôi ba tuổi, nhưng dì đằ có hai đừi chồng và mới được một đứa con gái. Nghe mẹ tôi ké dì út với chồng trước chưa kịp có con thì chú ấy đã bị tai nạn chết. Có dạo dì hay qua nhà gặp mẹ tôi, chỉ thấy hai người to nhỏ trong buồng, sau đó mẹ đưa dì đi, hôm về sớm hôm về muộn, nhưng dường như là không được việc.
Cho tới mãi sau đám tang dì, mẹ tôi mới bảo, dì út nghiệp nặng quá, không phải chỉ dì mà cả chồng trước của dì cùng chết vì quả báo. Chuyện này phải bắt đầu từ lúc dì lấy chồng cách đây mười một năm. Khi mang thai đứa con thứ nhất, dì đi siêu âm thì biết là con gái, chú một mực bắt di phá đi. Vì chú là độc đinh, đẻ thế nào thì đẻ, phải chắc chắn ra được con trai thì mới giữ. Sau bận ấy dì út chửa thêm hai lần, nhưng cứ sang đến tháng thứ ba là lại phá đi, vì lần nào cũng là con gái. Dì qua gặp mẹ tôi là để nhờ mẹ đưa đi tìm thầy tìm thuốc, tới lần thứ tư dì chửa, chú liền gặp tai nạn, vì đau buồn mà dì sảy thai.
Chính dì từng khóc với mẹ tôi mà rằng: "Anh Sang nhà em trưức đó đã có điềm báo rồi chị ạ, đợt ấy anh ở công trường hay nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Anh có kể cho em hai lần, nhưng em không nghĩ ra, mà không chỉ ban đêm, ban ngày cũng nghe thấy, anh đi xem thì lại không có ai. Tới hôm vừa rồi, giữa trưa mà anh đi ra hố vôi, xong ngã chết ở đấy, chị bảo làm sao mà lại như thế được."
Chú Sang chồng dì bị tai nạn ở công trường, chú được người ta tìm thấy dưới hố vôi, da dẻ bị vôi nóng lột tượt hết ra, trơ cả sọ đầu. Chết rất thảm. Bẵng đi bốn năm, dì út đi bước nữa, chuyện cũ không còn ai nhắc đến, hai người mặn nồng được hơn một năm thì dì có tin mừng.
Mẹ nhớ dì từng kể, lúc ấy dì đang mang thai tháng thứ năm, trong một lần ngủ mơ, dì thấy có đứa trẻ chui ra từ trong bụng mình, nó đỏ hỏn như cục máu, không biết dủ ngày đủ tháng chưa, nhưng nó còn sống. Xong tự nhiên đứa trẻ nắm lấy cổ dì mà bóp, dì sợ quá mới giật mình tỉnh dậy. Dạo ấy dì động thai, nhưng kịp thời đi viện nên cứu được. Rồi dì sinh, hạnh phúc chưa bao lâu thì dì đổ bệnh, gần như là ngay sau khi đẻ xong, dì được chẩn đoán là mắc ung thư vòm họng. Dì phải vào viện điều trị, bấy giờ trông dì đã suy sụp lắm rồi. Hàng đêm dì hay bị tiếng trẻ con gọi làm cho tỉnh giẩc. Cứ nhầm mắt là lại thấy ba cái đầu thập thò ngoài cửa sổ, mở mắt ra thì không thấy đâu nữa.
Bệnh tình vì thế phát triển ngày một nguy kịch, ba ngày trước khi dì mất, mẹ tôi có đưa con dì vào thăm. Lúc ấy khối u đã lớn như một cục bướu, chắn ngang thực quản, dì bị cấm khẩu, ăn uống và hô hấp đều phải qua đường ống. Trông thấy con, dì út ứa nước mắt, mẹ tôi dỗ cho nó gọi dì, đứa bé gọi một tiếng: “MẸ!” Không hiểu sao dì lại trợn mắt, giống như là vô cùng sự hãi, miệng dì ộc ra đầy máu, khối u bị kích dộng mà vỡ ra. Dì hôn mê cho tới lúc mất.
Vừa qua năm mươi ngày của dì, nhà ngoại tôi đi xem thì mấy thầy cùng bảo là: Dì tôi không có con, đứa bé gái mà dì đẻ ra thực chất là do ba vong nhi hóa thành, muốn hại chết dì để báo oán. Cái tiếng trẻ con hành hạ dì suốt thời gian qua, tôi đoán là tiếng gọi mẹ, cũng chính là giọng mà đứa bé kia thốt ra, vì thế dì mới sợ hãi như vậy. Âu cũng là cái nghiệp do bản thân tự chuốc lấy, không thể oán trách được ai nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom