Advertisement
Advertisement
  • Báo ân (3)

Trong làng tôi có một chị tên là Liên. Chị Liên lấy chồng đã 5 năm, được một đứa con gái, nhưng hòi thì chị bảo đây là con thứ, con cả của chị chết mà chưa kịp chào đời. Kỳ lạ là trong nhà chị vẩn có một góc bàn thờ để hương hòa cho nó, khi nhắc đến đứa con ấy, chị thường gọi nó là Chị Bé.

Hồi chị Liên mới lấy chồng, hai anh chị tu chí làm ăn, chưa nghĩ đến việc có con, vì thế mà chuyện chăn gối rất hạn chế. ĐƯỢc độ nừa năm sau, có một lằn chị Liên đang chạy xe máy ngoài đường, lúc tới gàn con ngõ thì bất thình lình có một đứa trẻ con từ đâu vọt ra, chạy ngang qua trước mặt chị.

Chị Liên hãi quá mới dừng xe lại, nhưng đã không thấy đứa trẻ kia đâu. Đúng lúc ấy có một chiếc xe tải mất phanh đâm ra từ trong ngõ, cách chị chưa đến hai bước chân. Xe tải húc đố tường mới dừng được, người trong xe chết tại chổ.

Chị Liên cho là mình may mắn, bẵng đi một thời gian, chồng chị trong một chuyến đi lấy hàng, anh bị cửa xe kẹp gãy chân. Lúc nói chuyện với chị, anh kế là mình thực ra suýt chết. Lúc đấy anh chạy xe đêm, qua đoạn dốc Đèo Bụt ở cấm Phả, Quảng Ninh, xe tự nhiên chết máy, anh mở cừa xe chuẩn bị nhảy xuống xem thế nào, thì từ phía sau có ánh đèn pha lóe lên. Đường hẹp nên hai xe ken nhau sát rạt, anh còn đang chới với, tường cả người cà cánh cừa đều bị xe kia quệt trúng.

Không ngờ cánh cừa đột nhiên đóng lại, anh bị đấy vào trong xe, chân chưa kịp co lại nên bị cửa xe kẹp vào. Anh còn đủ tinh táo đẽ ngoái nhìn ra cửa, chợt thấy có một dấu bàn tay bé như tay trẻ con áp lên tấm kính, sau đó một lúc mới biến mất.

Chị Liên đem hai chuyện đấy kế với mẹ chồng, bà bảo chị như vậy là có quý nhân phù trỢ, xem hôm nào rảnh thì đem ít lể tạ lên chùa. Làng tôi có một chùa rất thiêng, gọi là chùa Bà cả, bạch thầy trong chùa còn biết xem tướng. Gặp và trò chuyện với chị một lát, bạch thầy liền nói: "Sắc mặt con không tót, nếu thấy trong người khó chịu thì nên đi khám, bệnh đến như núi đố, biết mà phòng trước vẫn hơn."

Quả nhiên khi đi viện khám, chị được bác sĩ thông báo là có thai chết lưu trong bụng. Thai được hơn ba tháng, chị Liên hoàn toàn không biết mình có thai từ bao giờ, cũng không có dấu hiệu ốm nghén, giờ làm gì cũng đã muộn. May mắn là thai chết lưu phát hiện kịp thời, không gây ảnh hường gì tới sức khỏe cùa chị, mẹ chồng chị nghe được, bà nghĩ ra ngay là đứa trẻ này đã hai Lân cứu cha mẹ nó.

Cả tới người không mê tín như chị Liên cũng cảm thấy đứa con ấy vẫn hiện hữu bên cạnh, nhưng nó không quấy phá gì chị. có người mách với chị rằng, đứa con ấy còn theo anh chị là vì nó đã thành hình, nhận biết được cha mẹ nó là ai, anh chị có thương nó thì vè làm cho nó một cái giổ, đế nó khôi bị bơ vơ. Chị Liên lên chùa, hòi bạch thầy xem có nên hương hòa cho một đứa con chưa ra đời không, bạch thầy nói rằng:

"Đứa trẻ ấy đã có duyên với vỢ chồng con, nhưng vô phúc không được gọi hai tiếng cha mẹ. Nguyên nhân là do đâu? Đứa trẻ ấy không có tội, những người làm cha làm mẹ, một khi đã tạo ra sinh linh, nhưng lại không chăm sóc cho nó, dù vô tình hay hữu ý thì cũng đã tạo nghiệp cho bản thân. Nếu con cảm thấy mình có lỏi với đứa trẻ này, vậy hãy thành tâm hương hòa cho nó, còn như chỉ vì lời người ngoài đàm tiếu, hương hỏa qua loa, vậy thì tốt hơn hết là đừng làm."

Chị Liên ngẫm lòi bạch thày, sau đó nói với chồng và mẹ chồng, mọi người không ai phàn đối việc chị lập bàn thờ cho đứa nhỏ. Chị còn đặt tên cho nó, mỗi lằn cúng giỗ lại gọi nó là Chị Bé, tự tâm chị coi đó như cách để thân mật với đứa nhò hơn, và cũng là đế cho nó một danh phận khi bước vào nhà này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom