• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Báo ân (1)

Cô Vân là em họ con nhà bà trẻ bổ tôi. cô vân đẹp nhưng cũng đa tình lắm, thời trẻ cô từng khiến cho bao nhiêu giai làng mê mấn. Tới năm 21 tuổi, cô kết hôn với một anh bí thư xã, hai người môn đăng hộ đối, đôi bên họ hàng ai nấy đều vui mừng.

Chuyện là đã ba năm rồi cô vân không có con. Bên nội mong, bên ngoại ngóng, giục hai vỢ chồng đi chạy chữa khắp nơi, nhưng không có vẫn hoàn không có. Bác sĩ nói cô chú đều khòe mạnh, chỉ là tử cung cô có tật, siêu âm đầu dò thì thấy đó là một khối u lành tính. Nhưng sau mổi lần cắt đi, độ vài tháng là từ vết thương lại mọc lên một khối u mới, cùng kích thước và không có dấu hiệu phát triển.

Cả nhà biết tin, ai nấy đều lo lắng, bà trẻ tôi tín Phật, sợ khối u ấy là nghiệp tích tụ mà thành, nên mới sang nhà thông gia đón cô vân về, đưa đi chùa cúng bái. Ai mách bà đi chùa nào, bà liền dẫn cô sang chùa ấy, có bao nhiêu thầy cúng trong vùng, bà đèu cho cô đi xem hết. Mất đâu hơn một tháng ở nhà mẹ đẻ, cô vân mới gặp đúng thầy đúng thuốc.

Hôm đó nhà bà trẻ giỏ cụ, bổ tôi cũng sang ăn cỗ, vì thế mới được chứng kiến cảnh áp vong người sống. Giữa lúc già trẻ lớn bé quỳ lạy khấn vái, thì con trai lớn của bác tôi, người tôi gọi là anh, đột nhiên ngã ra chiếu khóc. Đây không phải lần đầu cụ vè, vì thế trong nhà không ai hoảng sỢ, bà trẻ tôi mới đỡ anh dậy, gọi mẹ ơi mấy câu, anh mới ngừng khóc. Mặt anh đò gay, hai mắt nhắm nghiền, miệng méo xệch. Cụ tôi hồi còn tại thế bị trúng gió nên méo miệng, nói cũng ngọng nghịu, vì thế mà người nhà mới tin là cụ lên thật.

Bà trẻ tôi hòi han cụ một lúc, lại khóc mà rằng: "Mẹ ơi, con khổ lắm, cái Vân cháu mẹ nó mãi chẳng chửa được, mẹ sống khôn thác thiêng thì bảo ban, che chở, vuốt ve cho cháu mẹ, đế nó có chắt có chít cho người ta đỡ chê cười."

Cụ lúc đấy vừa bỏ miếng trầu vào miệng, nghe bà nói thì nhố toẹt ra, cụ chì vào mặt cô vân, mắng: "Cái con này điêu toa, con mày nhốn từng kia mà mày bảo là không có."

Cả nhà tôi tái mặt, cô vân sỢ tới không thốt lên lời, cô nhìn quanh, hay là cụ nhầm mấy đứa trẻ trong nhà là con cô, cơ mà ở đây toàn người lớn, trẻ con nó sỢ có dám bén mảng vào đâu. Cụ thấy cô ngơ ngác, mới chỉ vào người cô, gắt: "Con mày nó ngồi trong lòng mày ấy, mày còn nhìn đi đâu nữa."

Ai nấy lạnh sống lưng, cô vân ngồi xếp bằng, tay nắm vạt áo, cụ là người âm, cái cụ nhìn thấy thì không phải ai cũng thấy được. Bà trẻ biết ngay là có vong theo con gái mình, mới khóc àm lên, kêu giời kêu Phật một lúc, xong lại lạy cụ mà nói: "Mẹ là người giời, mẹ có mắt thánh, mẹ chì cho cháu mẹ biết lỏi lầm, đế cháu mẹ nó sáng mắt ra, mẹ ơi."

"Mày hòi nó xem, có phải 5 năm trước nó từng có thai phòng?" Cụ tôi nói với bà trẻ.

Cô Vân bấy giờ mới ỏ người ra, mặt tái nhợt, nước mắt ứa hai hàng, cô ôm mặt khóc, được một lát mới thưa: "Con trót dại, lỡ có thai nhưng người ta không nhận, con phải cắn răng phá đứa ấy đi, nào con biết đâu việc lại đến cơ sự này."

Thì ra là cô vân ngày trước từng có con với một người đàn ông, nhưng người ấy lại lấy vỢ rồi, hai người cự nhau một trận rồi người ấy bỏ cô mà đi. Ban đầu cô đã tính giữ đứa con lại, nhưng người ta mối cô cho anh bí thư xã, thành thừ cô không dám liều. Ngày ấy cô cũng day dứt lắm, mất nừa năm khóc thương cho số phận mình run rủi, rồi lại thương cho đưa con vừa mới thành hình trong bụng. Quà báo thường đến bất ngờ, chuyện này không thế trách ai được.

Vụ việc chỉ có người trong nhà biết, giờ vong nhi theo cô, muốn dứt cũng khó, chưa kẽ’ nó lại là con của cô nữa. Nhưng đấy chưa phải đã hết, ngay đếm hôm đó, cô ngủ mơ, trong mơ cô thấy một đứa trẻ, còi cọc, rất đáng thương. Nó đứng nhìn cô từ xa, không trông thấy mặt mũi thế nào. Xong đứa trẻ tự nhiên quỳ xuồng, gọi cô ba tiếng mẹ ơi, cô hoảng hồn, có phải là đứa con cô bò 5 năm trước đấy không?

"Xin mẹ đừng trách con, tội con lắm, con thương mẹ bị người ta phụ tình, đâu có lòng nào oán hận mẹ, hôm nay con tới chào mẹ, đế đi đầu thai."

Cô Vân trong mơ không nói được câu gì, chỉ thấy nước mắt chày vòng quanh má. Đứa trẻ lại tiếp: "Ba năm qua mẹ gặp hạn, còn hai tháng nữa mới hết, là hạn thọ sinh án tử, nếu đậu thai sẽ không giữ được mạng. Cảm cái công mẹ cưu mang con bốn tháng, con xin báo hiếu mẹ ba năm, giờ con tạ mẹ con đi."

Dứt lời, đứa trẻ đứng dậy, nó rất nhanh liền đi mất. cô vân khóc tới tỉnh cả ngủ, dậy thấy gối đã đấm nước mắt. sáng hôm sau cồ kế với bà trẻ chuyện trong mơ, hai người liền đi chùa làm cái lẻ cầu siêu cho đứa nhỏ. Bấy giờ cô Vân mới thấy nhẹ lòng, ba tháng sau hai họ nhận được tin mừng, là cô vân báo có thai, mới được hai tuần tuổi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom