Full Nhất Thành Yên Vũ Bán Sinh Duyên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 30

Khi Đổng Lam Yên vừa mở mắt ra, thì đã nhìn thấy Lục Quang Thành đang canh giữ bên cạnh mình.

Trong hốc mắt sâu thẳm của anh ấy, là con mắt chứa đầy những sợi gân máu rõ nét một cách gai mắt, vẻ mặt mệt mỏi của anh ấy khiến cho Đổng Lam Yên đau xót đến nỗi đôi mắt đỏ ửng lên.

Cô ấy cử động ngón tay, mới phát hiện tay của mình vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh ấy đang nắm chặt lấy.

“Đứa con của chúng ta…”

Cô ấy không dám hỏi, nhưng vẫn phải hỏi, trái tim đau đến nỗi như muốn nhảy ta khỏi cuống họng.

Ánh mắt Lục Quang Thành nhanh chóng tránh đi vẻ đau buồn, và cố tỏ ra vẻ thoải mái mà hôn lên cô ấy, sau đó phát ra tiếng khản giọng, “con, sau này vẫn còn cơ hội có được. Điều quan trọng bây giờ là, em phải nuôi dưỡng sức khoẻ cho thật tốt.”

Đổng Lam Yên nhìn thẳng vào anh ấy , nước mắt trong phút chốc tuôn trào như mưa.

Cô ấy chẳng nói gì cả, chỉ có những giọt nước mắt óng ánh ấy, không ngừng lăn xuống trên gương mặt cô ấy, khiến cho trái tim Lục Quang Thành như bị đốt cháy.

Anh ấy đột nhiên nhớ lại đứa con đầu lòng của họ, đứa con tội nghiệp đã vì dễ dàng tin lời bịa đặt của kẻ ác mà bị chính tay anh ấy giết chết…

Đôi mắt bi thương tuyệt vọng không ngừng cầu xin của Đổng Lam Yên lúc ấy, và đôi mắt thất vọng đau lòng của cô ấy bây giờ, xuất hiện hỗn loạn trùng lặp nhau trước mắt Lục Quang Thành, khiến anh ấy vô cùng hối hận.

Anh ấy vẫn chưa kịp mở miệng, thì Đổng Lam Yên đã nghẹn ngào nói, “Ngũ gia, em biết anh tin tưởng bác sĩ Từ hơn em, nhưng em vẫn muốn nói với anh, rằng em chưa từng phản bội anh…đứa con mà bị anh giết chết, nó thật sự là cốt nhục của anh… em…”

Lục Quang Thanh che miệng cô ấy lại, “đừng nói nữa, là lỗi của anh…hãy tha thứ cho anh, Yên nhi, anh sai rồi.”

Đổng Lam Yên chưa từng nghe qua anh ấy xin lỗi, nên nhất thời ngớ người ra, sau đó nước mắt càng tuôn trào mãnh liệt hơn.

“Em phải nói, xin anh hãy nghe em nói hết!” Bàn tay run rẩy của cô ấy, xoa nhẹ lên gương mặt Lục Quang Thành, ánh mắt đau buồn nhìn vào đôi mắt anh ấy, giọng nói hơi run, “Đổng Lam Yên em xin thề với trời, cơ thể của em, trái tim của em, trước giờ chưa từng dung nạp qua người đàn ông thứ hai, vừa nãy Bạch Vân Cẩm nói đã làm hại em, là nói dối, anh nhất định đừng tin! Ngay giây phút anh ta sắp huỷ hoại đời em, thì anh đã đến kịp…nếu như em thật sự đã bị anh ta làm hại, em tuyệt đối sẽ không mặt dày mà tiếp tục ở lại bên anh, Ngũ gia, xin anh hãy tin em…”

Lục Quang Thành lòng đau như cắt, liên tục gật đầu, “anh tin, đừng nói nữa, Yên nhi…”

“Em và Phùng Nguyên cũng chưa từng xảy ra bất cứ quan hệ mật thiết nào vượt quá quan hệ bình thường, năm xưa em đợi mãi không thấy anh đến, suýt nữa bị thổ phỉ làm nhục, chính nhờ anh Phùng Nguyên đã cứu em, đồng thời đưa em trở về Giang Nam trong lúc em đang hôn mê…nhưng em đối với anh ấy chỉ có lòng biết ơn, em thật sự không hề phản bội anh một chút nào…còn như anh nói những chuyện nhân lúc anh không ngủ qua đêm ở phủ Soái! Thật sự đều là giả dối! Trong suốt 4 năm trời em chưa từng bước ra khỏi cửa chính của phủ Soái, cho đến khi anh đuổi em ra khỏi…”

Lục Quang Thành chau mày lại…

Vậy bức thư và tấm hình anh ấy còn lưu giữ lại, lại là như thế nào? Cái đêm đầu tiên mà anh ấy làm cô ấy, tại sao cô ấy lại không ra máu?

“Anh không tin em, phải không, Ngũ gia?”

Đổng Lam Yên nhận ra được vẻ mặt anh ấy có chút thay đổi, cô ấy gần như tuyệt vọng.

Lục Quang Thành lập tức lắc đầu, “Anh tin, Yên nhi, anh tin em. Trước kia là do anh quá sĩ diện, không biết trân trọng em. Sau này, anh tuyết đối sẽ không nghi ngờ em nữa.”

Trải qua những nỗi đau và sự sợ hãi của những lần suýt mất đi cô ấy, Lục Quang Thành đột nhiên cảm thấy, cho dù cô ấy thật sự đã phản bội qua anh ấy thì đã sao, ai khiến anh ấy vẫn cứ yêu cô ấy đến như vậy, trái tim cố chấp của anh ấy, ngoài cô ấy ra, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể vào đó được…

“Ngũ gia…”

“Đừng gọi Ngũ gia nữa, anh trịnh trọng nói lại một lần nữa.”

Lục Quang Thành đặt tay cô ấy lên cạnh môi của mình, con ngươi khoá chặt vào đôi mắt ướt đẫm của cô ấy.

“Đợi anh đuổi người Nhật ra khỏi Giang Bắc, anh sẽ tổ chức một hôn lễ long trọng nhất, cưới em về nhà. Cả đời này, em chính là người vợ chân chính duy nhất quan trọng nhất của Lục Quang Thành ta, em cũng là người mẹ duy nhất của các con của Lục Quang Thành ta. Lời thề đã từng hứa với em, cho đến khi Lục Quang Thành ta chết đi, đều vẫn luôn giữ lời, cả đời không thay đổi!”

Thời gian xa cách nhiều năm, sau khi trải qua bao lần ly biệt, hoài nghi thậm chí giày vò lẫn nhau, Đổng Lam Yên lại một lần nữa nghe được lời thề chân thành của anh ấy, cô ấy ngoài khóc nức nở và gật đầu ra, ngay cả nửa chữ cũng không thể thốt lên…

Cô ấy tưởng rằng, sau những lần suýt nữa là đánh mất nhau giữa anh ấy và cô ấy, thì cuối cùng họ cũng có thể khoác tay nhau hạnh phúc một đời rồi…

Nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ đến, cô ấy khổ sở trông giữ lời thề của anh ấy, và mong chờ anh ấy thực hiện lời thề ấy, cứ vậy mà đợi, thì đã đợi suốt mười mấy năm trời…

Vì một lời thề của anh ấy, mà cô ấy đã phải khóc nửa đời người.

Cô ấy trước sau vẫn một mình cô đơn đứng bên bờ biển, mặc cho gió biển thổi bay mái tóc thanh tú của mình, mặc cho nước mắt khắc ra những nếp nhăn trên gương mặt cô ấy, nhưng đến cuối cùng cô ấy vẫn chưa đợi được anh ấy mang mũ phượng và xe kiệu đến rước cô ấy về nhà, cái ngày đó…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom