• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhân Duyên Chúng Ta Chưa Từng Kết Thúc (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Mang thai hộ
Trong một bệnh viện tư nhân ngoại ô.
Người trợ lý ngồi trên ghế sofa bằng da đọc nội dung tập tài liệu với vẻ lạnh nhạt.
“Lý Huệ, sinh viên đại học. Gia cảnh bình thường. Bố bị tai nạn giao thông phải nhập viện cần tiền để phẫu thuật. Kết quả kiểm tra sức khỏe tốt. Ok”
Lý Huệ gượng gạo ngồi trên ghế, không chút biểu cảm.
Mẹ kế ngồi bên cạnh lo lắng nói: “Huệ, con nhìn này, hợp đồng cũng đã ký, tiền cũng đã nhận. Con còn chờ gì nữa?”
“Không phải tôi đã đồng ý rồi sao?” Lý Huệ tức giận hỏi lại. Đâu phải cô thích thú chuyện mang thai hộ đâu chứ. Nếu không phải do bố cô đang nằm viện cần 20 triệu phẫu thuật thì cô không cần phải làm điều này.
Cách đây nửa tháng, bố Lý Huệ bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Hiện vẫn đang hôn mê trong phòng cấp cứu, mãi vẫn không tỉnh lại.
Tất cả các dự án của công ty đều bị đình trệ, số tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng đã dùng gần hết rồi.
Mẹ kế Diệp Tinh Nhi nói với cô rằng bà ta biết có một người có nhu cầu tìm người mang thai hộ. Sau khi mang thai thành công, người mang thai hộ sẽ được nhận 900 triệu.
“Huệ, con đừng tức giận. Dì làm thế cũng là vì muốn cứu bố con thôi.”
Lý Huệ lười không buồn đôi co với mẹ kế. Cô biết, mọi chuyện đều do cô tự nguyện.

Ngày hôm sau, nhiều người đàn ông mặc vest, đi giày da đến đón cô đến một bệnh viện tư nhân. Cô được trông giữ nghiêm ngặt, không được phép đi ra ngoài.
Đồ ăn, nơi ở, tất cả đều được phục vụ với chất lượng tốt nhất.
Cô biết những người này đang chuẩn bị cho cô mang thai. Sau khi cô mang thai thành công sẽ phải ở lại đây chăm sóc cho thai nhi cho đến ngày sinh nở.
Ba ngày sau.
Lý Huệ bị đưa đến một trang viên cách xa thành phố chờ người đàn ông kia tới.
Người hầu giúp cô chuẩn bị nước tắm, mặc đồ ngủ cho cô rồi đưa cô lên giường, bịt mắt cô lại.
Lý Huệ không nhìn thấy gì.
Mọi thứ xung quanh tối đen như mực. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình trong không gian im lặng.
Bầu không khí bị đè nén một cách khó chịu.
Thời gian trôi qua, dải băng đen che mặt Lý Huệ cũng dần dần ướt đẫm nước mắt...
Không biết đã qua bao lâu, nhưng từ xa đột nhiên có tiếng bước chân mạnh mẽ bước xuống sàn nhà, từ từ đi về phía cô.
Lý Huệ hoảng hốt, đứng dậy hỏi: “Ai vậy?”
Có phải là người đó không?
Không ai trong phòng đáp lại cô.
Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân tới gần, giống như đã tới bên giường rồi. Sau đó cô cảm thấy có ai đó đang ngồi trên giường.
Lý Huệ nắm chặt tay cả người vô cùng căng thẳng.
Tuy rằng mắt bị bịt chặt khiến cô không nhìn thấy tướng mạo, nhưng cô không thể phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
Người này giống như một vị hoàng đế trời sinh, xung quanh có khí thế áp đảo, cả người đều ở trên cao vời vợi.
Mà cô lại chỉ là một món hàng đã được mua về.
“Anh... anh là ai?”
Lý Huệ chịu đựng nhịp tim đang đập dồn dập, cẩn thận hỏi.
Vẫn không ai trả lời cô.
Một lúc sau, anh vươn người về phía trước, hai cánh tay cường tráng hoàn toàn nhốt cô lại.
Không chút đề phòng, đôi tay của Lý Huệ chỉ có thể đụng đến thân thể ấm áp của người đàn ông.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào mặt cô trong bóng tối, cả người Lý Huệ run lên.
Cô vô thức muốn giãy dụa. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông lập tức vang lên bên tai cô, “Đừng nhúc nhích.”
Nghe giọng nói, cô cảm thấy có vẻ như người này vẫn còn rất trẻ, không hề giống như những gì cô nghĩ.
Nhịp tim của Lý Huệ đột nhiên trở nên hỗn loạn, đủ loại cảm xúc rối loạn khiến cô khó thở.
Cô hoàn toàn hối hận. Cô còn chưa được gặp người cô thích. Vậy mà cô lại phải có quan hệ với một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí còn phải sinh con cho anh ta.
Ngón tay mảnh khảnh của anh ta dừng ở trên má cô, Lý Huệ giật mình, trốn tránh sang một bên.
Người đàn ông trước mặt dường như hoàn toàn không hề để ý đến sự giãy giụa của cô.
“A!!”
Lý Huệ hét lên, da đầu tê dại, chống cự không ngừng. Cô dùng tay đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Trong giây tiếp theo, cổ tay của cô bị bắt lấy.
Sức mạnh của người đàn ông gấp nhiều lần sức mạnh của cô, cô không thể di chuyển được.
“Đừng... Làm ơn đừng làm chuyện này...” Lý Huệ kinh hãi giãy dụa.
Nhưng hành động của cô chỉ là vô ích, thậm chí còn khiến người đàn ông này tức giận.
Anh ta đột ngột dừng lại.
“Đừng?”
Trong giọng nói anh ta đầy vẻ khinh thường: “Sao? Bây giờ hối hận rồi à?”
“...”
“Chẳng lẽ cô không biết cô đến đây để làm chuyện gì sao?”
Lý Huệ cắn chặt môi, một câu cũng không dám nói.
Cô biết, cô biết tất cả...
Nhưng cô dám làm.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay tàn nhẫn chà xát mạnh bạo lên môi của cô: “Nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc.”
Nói xong, anh ta đứng dậy bỏ đi.
Trong giây phút, cô như tỉnh lại khỏi cơn hoảng sợ. Cô vẫn nhớ bố cô vẫn còn chờ tiền của cô để được phẫu thuật.
Vì vậy, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nắm tay người đàn ông…

Chương 2: Xin anh đừng đi​

1346 Words
“Anh, xin anh đừng đi...”
Người đàn ông dừng lại, giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu Lý Huệ: “Nếu không muốn, bây giờ cô có thể đi.”
“Không, tôi sẽ không đi...”
Cô cũng không thể đi.
Hai tay Lý Huệ tăng thêm sức lực, cả người run lên.
Người trước mặt dừng lại, giọng điệu lạnh hơn trước một chút, “Có cần tôi dạy cô phải làm thế nào không?”
Lý Huệ lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không cần... Tôi sẽ ngoan ngoãn...”
Cô đè lại sự bối rối trong lòng, chủ động vòng tay ôm chặt người đàn ông trước mặt, áp mặt vào lưng anh ta.
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó quay người, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi đã cho cô cơ hội cuối cùng.”
“...”
Lý Huệ còn chưa kịp nói gì thì eo của cô đã bị một bàn tay to nắm lấy. Một nụ hôn mạnh mẽ phủ lên đôi môi cô.
Anh mạnh mẽ cạy răng cô, đưa lưỡi vào trong khoang miệng khám phá mọi ngóc ngách. Nụ hôn của anh không quá cường bạo, chỉ là anh hôn như hút lên không khí của cô khiến cô ngày càng không thở nổi.
Thấy cô dần mất ý thức, anh thèm thuồng buông đôi môi đỏ mọng của cô. Anh trường nhẹ xuống dưới. Những nơi môi anh lướt qua, nơi đó nóng bỏng như có hòn than hồng đặt lên.
Nơi cuối cùng anh dừng lại cũng là nơi bí mật của cô. Không để cô nghỉ lấy một giây phút nào, anh nhanh chóng tiến thẳng vào lối đi bí mật ấy khiến cô đau đớn đến choáng váng.
Nhưng rồi đau đớn trôi qua, nhường chỗ cho những khát khao.

Cô không biết mình đã ngất đi từ lúc nào. Khi cô tỉnh dậy, đã nghe tiếng nước khe khẽ.
Dải băng bịt mắt đã thấm đẫm mồ hôi.
Lý Huệ chịu đựng đau nhức, cố di chuyển thân mình.
Không biết đã bao lâu, cánh cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Người đàn ông từ bên trong đi ra, thay một bộ âu phục là phẳng phiu rồi lững thững đi đến bên giường.
Sau khi nhìn cô một lúc thật lâu, anh ta lạnh nhạt xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Tiếng đóng cửa vang lên thật mạnh. Lý Huệ nhíu mày, lúc này cô mới chịu đựng đau đớn mà đứng dậy xuống giường, dải băng che mắt cũng tuột ra.
Cô nắm chặt chiếc chăn, nước mắt rơi lã chã.
Để cứu bố, cô chỉ có thể bán mình cho một người đàn ông xa lạ.
Khóc một hồi lâu, Lý Huệ lau nước mắt tự an ủi mình, những chuyện này rồi sẽ qua.

1 tháng sau.
Lý Huệ nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vẻ mặt dịu dàng.
Lúc đầu, cô còn hoảng sợ. Giờ đây khi đứa trẻ trong bụng ngày một lớn lên, tình cảm của cô với đứa trẻ cũng thay đổi.
Tiền cứu bố cô cũng đã đưa đủ cho Diệp Tinh Nhi. Cô chỉ mong sao, sau khi cô sinh đứa nhỏ này thành công thì cô sẽ sớm gặp lại bố mình.

Sau vài lần đi khám thai, cô biết mình đã mang thai đôi và có thể chuyển dạ sớm hơn dự định. Vì vậy mỗi ngày cô đều dành thời gian để đọc sách, nói chuyện với con.
Khi thai được 7 tháng, cô nhận được một cuộc điện thoại. Cô không bao giờ nghĩ rằng cuộc điện thoại mà cô sắp nghe sẽ đưa cô đến thẳng địa ngục.
“Xin chào, cô có phải là cô Lý Huệ không? Lý Hùng là bố của cô phải không?” Sau vài tháng, tự nhiên hôm nay Lý Huệ nhận được điện thoại từ bệnh viện khiến cô rất ngạc nhiên. Đã vậy lại còn hỏi về bố của cô nữa. Chẳng lẽ…
“Đúng vậy, Lý Hùng là bố của tôi. Xin hỏi có chuyện gì vậy? Có phải là bố tôi đã tỉnh lại không?”
“Không…” Cô y tá ngập ngừng: “Cô Lý, tôi rất tiếc khi phải thông báo với cô… Bố của cô vì không được chữa trị kịp thời, nên đã qua đời vào sáng nay rồi.”
“Không được chữa trị kịp thời?” Đồng tử của Lý Huệ đột nhiên co rút lại.
“Sao lại xảy ra chuyện này được?”
900 triệu trong hợp đồng đều được giao cho Diệp Tinh Nhi. Với số tiền đó, chắc chắn sẽ đủ cho việc chữa bệnh cho bố cô. Sao lại nói là không được chữa trị kịp thời?
Y tá cũng rất ngạc nhiên. “Nửa tháng trước, tiền viện phí của ông Lý không được nộp đúng hạn. Chúng tôi đã liên lạc với vợ của ông Lý, nhưng bà Diệp lại không chịu nhận điện thoại…”
“…Cô cũng biết đấy, thiết bị trong phòng cấp cứu đều phải tốn rất nhiều tiền mới có thể duy trì hàng ngày… Số điện thoại của bà Lý không liên lạc được. Ngay cả cách liên hệ với cô, chúng tôi cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể có được…”
“Cô Lý, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”
Hai mắt Lý Huệ tối sầm lại suýt nữa ngã xuống đất.
Khi cô được tám tuổi mẹ cô qua đời vì bệnh. Chỉ vài năm sau, bố cô đã kết hôn với Diệp Tinh Nhi.
Diệp Tinh Nhi còn có một cô con gái chỉ kém cô ba tuổi, tên là Diệp Kiều.
Trong nhiều năm như vậy, bố cô chưa bao giờ bạc đãi Diệp Kiều, coi cô ta như con gái ruột của mình.
Không ngờ khi bố cô còn đang nằm trong bệnh viện, rất cần được chữa trị thì Diệp Tinh Nhi đã cùng con gái bà ta cuỗm số tiền chữa bệnh đi.
Có lẽ lúc nhận được tiền, Diệp Tinh Nhi đã quyết định lấy hết tiền rồi dùng số tiền đó giúp Diệp Kiều vào làng giải trí.
Sao bà ta có thể độc ác đến như vậy.
Lý Huệ tức giận, định nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Đúng lúc này, có người phụ nữ khoác trên người một bộ độ hiệu, tô son đỏ, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận bước nhanh đến chỗ cô.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta nhìn thẳng vào phần bụng của Lý Huệ.
Theo bản năng, Lý Huệ cảm nhận được sự thù địch của đối phương. Cô ôm chặt lấy bụng, cảnh giác hỏi: “Cô là ai?”
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, cắt ngang lời của cô.
Người phụ nữ hất cằm lên, hung hăng đe dọa, “Việc tôi là ai thì không đến lượt người như cô có thể hỏi.”
Nếu không phải do cô ta không thể sinh con, sao đến lượt loại đàn bà hạ đẳng này sinh con cho Đường Bảo Thiên.
Bỗng dưng bị đánh, Lý Huệ vội vàng đẩy người phụ nữ trước mặt ra, không ngờ lại khiến người phụ nữ tức giận.
“Đồ khốn kiếp, cô dám đẩy tôi?”
Cô ta tức giận, đẩy mạnh vai Lý Huệ khiến cô chao đảo ngã mạnh xuống đất, lăn vài vòng xuống bậc thềm.
Cơn đau cực lớn truyền từ bụng cô. Ngay sau đó, trước mắt cô là một màu đen che phủ.
Những người giúp việc hét lên đầy sợ hãi.
Trong lúc hoảng hốt, Lý Huệ chỉ cảm thấy mình được đỡ dậy, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Lý Huệ khó chịu, cô mơ hồ cảm giác được giữa hai chân mình có một dòng nước ấm áp đang chảy.

Chương 3: Đứa bé đã chết​

1098 Words
Cơn đau dữ dội khiến Lý Huệ tỉnh lại. Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những ánh đèn trắng nhấp nháy đôi khi xuất hiện trên trần nhà.
Ngay sau đó, cô được đưa vào phòng phẫu thuật và được y tá tiêm thuốc mê cho mình.
Lý Huệ dần dần mất đi ý thức, chìm vào bóng tối trước mặt.
Ngoài cửa phòng mổ, khi mọi người còn đang chìm đắm trong hoảng loạn, sợ ông chủ trách phạt thì đột nhiên có tiếng bước chân đều đều từ hành lang truyền đến.
Người đàn ông mặc âu phục đi tới với vẻ mặt bình tĩnh.
Vừa nãy anh nhận được một cuộc điện thoại từ quản gia báo rằng Lý Huệ bị ngã cầu thang, có nguy cơ sinh non.
Đường Bảo Thiên đi tới cửa phòng phẫu thuật, hai mắt híp lại. Một cảm giác lạnh lùng bao quanh thân thể anh, ai cũng có thể nhìn ra anh đang tức giận.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đường Bảo Thiên lạnh lùng nói.
“Thưa ngài, Cô Lý... Cô Lý vô tình bị ngã...”
Người phụ nữ đẩy Lý Huệ xuống chính là cô chủ nhà họ Hạ, người được ông chủ yêu quý nhất, Hạ Kiều Oanh.
Không ai dám đắc tội với cô ta cả. Họ chỉ có thể nói dối rằng Lý Huệ vô tình bị ngã.
Sắc mặt Đường Bảo Thiên còn xấu hơn trước, nhưng anh lại không nói gì.
Một lúc sau, cửa phòng mổ mở ra, tiếng khóc của cháu bé vang lên từ bên trong.
Y tá ôm đứa bé đang khóc, bước nhanh nói: “Anh Đường, cô Lý đã hạ sinh thành công một bé trai khỏe mạnh. Nhưng vì sinh non nên em bé phải được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ngay lập tức.”
Thư ký đi theo cảm thấy kỳ lạ liền lo lắng hỏi: “Không phải trước đây nói sinh đôi sao? Còn đứa nhỏ kia thì sao?”
Cô y tá lắc đầu, tiếc nuối nói: “Tôi rất tiếc. Vì sinh non nên cả hai cháu đều rất yếu… Cháu bé còn lại, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vừa sinh ra đứa bé đã không còn thở nữa...”
Thư ký tái mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh, vội vàng hỏi: “Không còn cách nào sao? Chúng tôi sẽ thu xếp bác sĩ tốt nhất tới đây ngay lập tức.”
“Không có cách nào...” Y tá lắc đầu: “Đứa nhỏ đã không còn thở nữa...”
Thư ký không dám nói thêm nữa, run rẩy đón lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay y tá rồi đưa đến trước mặt Đường Bảo Thiên.
Đứa bé vừa chào đời rất nhỏ bé, nằm lọt thỏm giữa những lớp tã. Vì sinh non nên cả người đứa bé nhăn nheo, đỏ bừng.
Có lẽ do mệt, tiếng khóc của đứa trẻ yếu dần...
Đường Bảo Thiên khẽ cau mày nghĩ đến một đứa trẻ khác đã chết, khuôn mặt của Đường Bảo Thiên sa sầm lại, trái tim anh chợt nhói lên.
Anh nhẹ nhàng nắm tay đứa trẻ, nghiêm khắc ra lệnh, “Lập tức đưa đứa nhỏ đến bệnh viện tư của nhà họ Đường, sắp xếp đội ngũ tốt nhất ngày đêm chăm sóc nó.”
“Vâng, thưa ngài.”
Thư ký phản ứng ngay lập tức, quay lại và nói với y tá: “Chúng tôi sẽ thanh toán tất cả các chi phí liên quan. Xin hãy sắp xếp việc chăm sóc cho đứa trẻ càng sớm càng tốt.”
“Được.” Y tá đáp ứng ngay lập tức.
Đường Bảo Thiên xoay người rời đi. Vừa đi được hai bước, anh dừng lại nói với thư ký: “Xử lý cô gái kia”
“Thưa ngài, ngài cứ yên tâm, những việc này tôi sẽ lo liệu.”
Đường Bảo Thiên im lặng một lúc, không nói thêm lời nào. Anh vội vàng mang theo đứa trẻ mà hơi thở ngày càng yếu, bước nhanh rời đi.
Lúc này, trong phòng mổ.
Lý Huệ chịu đựng đau đớn, cưỡng chế tỉnh lại. Cô quay đầu nhìn đứa nhỏ nằm bất động không hề khóc.
Cô yếu ớt nói: “Bác sĩ, cho tôi gặp con tôi…!”
Y tá nghe thấy vậy liền nói: “Đứa bé đã không còn thở nữa rồi. Xin cô nén đau thương”
Lý Huệ khăng khăng: “Tôi mặc kệ, hãy cho tôi gặp con tôi”
Nhận được cái gật đầu của bác sĩ, y tá vội ôm đứa bé không còn động đậy đặt lên ngực cô.
Lý Huệ đau đớn ôm con vào lòng, cô gắng ủ ấm cho con, dùng hết sức lực kề môi lên mũi con hút mạnh. Cô sợ nếu không làm vậy cô sẽ không can tâm.
Cuối cùng điều kỳ diệu cũng đến. Đứa bé đã thở trở lại.
Cô y tá bàng hoàng ôm đứa trẻ chạy đến bên cạnh bác sĩ, “Bác sĩ. Bác sĩ, đứa trẻ đã thở lại rồi”

Sau ca phẫu thuật. Cô lén lút ôm con trở về nhà thì thấy nhà đã bị bán đi.
Không tiền, không tài sản. Lại còn ẵm thêm một đứa bé khiến cô càng chật vật hơn. May mắn sao, cô gặp được bà chủ nhà dễ thương, thông cảm cho tình cảnh của cô. Bà cũng đã từng là mẹ đơn thân, chỉ có điều bà không được may mắn gặp được người tốt bụng như cô. Vì vậy đứa nhỏ của bà đã mất trong những ngày mùa đông giá rét.
Thế nên khi gặp cô ẵm đứa nhỏ đỏ hỏn trên tay đi lang thang tìm nhà trọ, bà đã thương, không những cho cô ở miễn phí hai tháng đầu, mà còn giúp cô chăm sóc em bé mỗi khi cô đi làm.
Cô từ khuê nữ trở thành người mẹ đơn thân vất vả nuôi con. Việc gì có tiền cô đều đăng ký làm. Thấy cô chịu thương chịu khó như vậy, người dân trong khu phố đều yêu thương và giúp đỡ cô trong việc nuôi nấng một đứa trẻ.
Cứ như vậy thời gian dần trôi. Cô cũng đã trở thành một phóng viên của một tòa báo giải trí nhỏ. Con cô cũng chuẩn bị vào lớp hai.

Chương 4: Bỏ thuốc​

2066 Words
Bảy năm sau.
Ngoài cửa khách sạn sang trọng, Lý Huệ lo lắng cầm lấy thẻ phòng rồi đi đến phòng đã được chỉ định.
Vừa vào phòng, điện thoại di dộng vang lên. Đó là tin nhắn từ Du Minh Nhi.
“Hiện tại cô đang ở đâu? Người ta sắp tới rồi, cô mau chuẩn bị đi.”
Tối nay có một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn này và chủ tịch tập đoàn Đường thị cũng sẽ tham dự.
Du Minh Nhi thuê Lý Huệ đến đây để bỏ thuốc vào nước và rượu của anh. Sau đó rút êm để mọi chuyện lại cho cô ta xử lý. Nếu chuyện thành công thì Lý Huệ có được sáu trăm triệu.
Đây là một số tiền cực kỳ hấp dẫn với cô. Cô nhớ lại từ sau khi bố cô bị tai nạn giao thông, cô chưa từng có số tiền này trong tay. Khiến cho bé con nhà cô mỗi ngày phải chịu khổ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như chúng bạn.
Nghĩ đến đây, cô quyết tâm thay đồ phục vụ mà Du Minh Nhi đã chuẩn bị cho cô. Thay đồ xong xuôi, cô bước xuống bữa tiệc đang sắp được tổ chức.
Quả nhiên là có sự hỗ trợ của Du Minh Nhi, cô được làm việc ở tổ phục vụ tiệc, lương và tiền tips đều được nhận đầy đủ.
Khi bữa tiệc bắt đầu được một nửa, cô đã nhận được cái nháy mắt của Du Minh Nhi. Cô bèn bưng khay rượu đến mời người được cho là chủ tịch Đường.
Đường Bảo Thiên cũng không ngờ, trong bữa tiệc lớn này lại có người có ý đồ hãm hại anh. Vì vậy anh thản nhiên cầm ly rượu của người phục vụ đem đến.
Có điều, anh cứ thấy cô phục vụ ấy có chút quen mắt nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.
10 phút sau, Đường Bảo Thiên bắt đầu cảm thấy choáng váng. Anh cũng chỉ nghĩ có lẽ anh đã uống quá nhiều rượu. Nghĩ vậy anh ngoắc cô lại nói cô lấy một phòng nghỉ cho mình.
Cô vừa đỡ anh lên phòng đã định, anh đã mơ hồ không còn biết đất trời trực tiếp nắm tay cô quăng lên giường.
Chết rồi!
Người lên giường với anh hôm nay không phải là cô!!
Anh nhầm người rồi!
Cô kinh ngạc phát hiện ánh mắt của anh rất không đúng, trong mắt như có một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cô thành tro.
Lý Huệ sợ hãi, khẽ run nói: “Đừng… chủ tịch Đường. Tôi còn công việc chưa hoàn thành. Xin anh hãy để tôi đi”
Không đợi người trước mặt trả lời, cô đã đẩy anh sang một bên rồi lao thẳng về phía cửa.
Nhưng phản ứng của Đường Bảo Thiên càng nhanh hơn, anh đưa tay bắt lại cô.
Khi vừa đụng vào cô, Đường Bảo Thiên cảm thấy kỳ lạ, anh đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình. Giờ phút này anh biết chắc chắn có người cố tình cho gì đó không sạch sẽ vào trong rượu của anh. Nhưng ly rượu cuối cùng anh uống tối nay là do người phụ nữ này đưa đến. Chắc chắn là có ai đó thuê cô ta để giở trò với anh.
Đường Bảo Thiên tức giận hỏi to: “Ai sai cô đến đây”
“Không có, tôi thực sự không biết gì cả...”
Lý Huệ nhận thấy cảm xúc của người đàn ông này đang không bình thường, cô sợ hãi nhắm mắt trả lời.
Anh siết chặt tay của Lý Huệ, ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn, hôn ngấu nghiến cô.
“A.”
Lý Huệ kinh hãi trợn to hai mắt, cô muốn vùng vẫy nhnưg mà đã bị cơ thể của anh đè lên.
“Anh... Anh buông tôi ra...”
Dưới sự tấn công của anh, cô thậm chí không có cơ hội để nói chuyện. Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến như thế này.
Còn chưa nhận được xu nào thì cả người cô cũng đã góp đi vào.
“Buông tôi ra... có ai không? Cứu tôi...”
Giữa lúc bối rối, cô cảm thấy cả người cô được bế lên trên chiếc giường lớn.

Sáng sớm hôm sau, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên.
Trong phòng tổng thống sang trọng, quần áo xộc xệch vương vãi khắp sàn.
Đường Bảo Thiên tỉnh lại, mở mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh.
Đôi lông mày thanh tú, mái tóc đài đen nhánh hơi ẩm ướt, xõa ra trên tấm khăn trải giường máu trắng.
Đường Bảo Thiên hơi cau mày, nhìn xuống gương mặt của người phụ nữ bên cạnh.
Khả năng tự chủ của anh rất tốt, nếu không phải vì ly rượu đêm qua…
Nhìn từ góc độ này, anh cảm thấy cô thực sự rất gầy, gương mặt cô còn nhỏ hơn cả bàn tay anh.
Đường Bảo Thiên cúi đầu muốn nhìn cô kỹ hơn. Ngay lập tức, anh nhận ra cô gái này chính là cô gái bảy năm trước.
“Sao lại chính là cô ấy?”
Khuôn mặt anh hơi thay đổi. Bảy năm trước, sau khi sinh đứa nhỏ, cô gái này liền biến mất.
Không ngờ sau bảy năm, anh lại gặp lại cô trong tình thế này.
“Ưm...”
Cô gái đang ngủ mơ đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt có chút đau đớn lẩm bẩm: “Đừng đụng vào tôi...”
Đường Bảo Thiên cúi mặt hỏi: “Sao cô lại xuất hiện ở đây?”
Chắc là nghe được câu hỏi của anh, cả người cô run rẩy nói: “Cô... Cô ta kêu tôi đến bỏ thuốc vào rượu của anh... Có trả tiền...”
Đường Bảo Thiên nhíu chặt lông mày: “Cô ta là ai?”
Cô gái bên cạnh anh thút thít: “Du Minh Nhi…” Nói rồi cô lại mê man, chìm vào giấc ngủ.
Bảy năm trước anh đã đưa cô chín trăm triệu, đáng lẽ số tiền này đã đủ để cô trang trải cuộc sống.
Nhưng hôm nay gặp lại, cô còn phờ phạc hơn cả bảy năm trước.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đường Bảo Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của cô, ánh mắt dần dần thâm trầm.
Không biết mất bao lâu, Lý Huệ mới từ từ tỉnh lại.
Cô ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, nhưng rèm cửa đều đã đóng lại, cô không biết bây giờ là mấy giờ.
Lý Huệ nhìn sang chỗ khác. Đập vào mắt cô là nội thất xa hoa tinh tế và sang trọng của căn phòng.
Đây là nơi nào?
Ngơ ngẩn một lúc, Lý Huệ lập tức cảm thấy cơ thể nhức mỏi.
Cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ rằng đêm qua cô bị Đường Bảo Thiên cưỡng hôn, nhưng mà toàn thân đau nhức cũng đủ chứng minh tối hôm qua hẳn đã xảy ra chuyện gì.
Trái tim cô chùng xuống, lo lắng nhấc chăn lên.
Xong rồi.
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột ngột vang lên.
Lý Huệ sửng sốt, vội vàng nhìn qua. Cô liền thấy Đường Bảo Thiên đang ngồi dựa vào ghế sofa bên cạnh giường, trên tay còn cầm một tập tài liệu.
Người đàn ông nhìn lên, mặt không chút biểu cảm.
Nhịp tim của cô chợt loạn: “Anh... Sao lại...”
Vẻ mặt của Đường Bảo Thiên rất bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cô muốn nói gì?”
“Anh... anh đã làm gì tôi đêm qua?”
Đường Bảo Thiên nheo mắt lại: “Cô hỏi tối hôm qua chúng ta đã làm gì sao?”
“Đêm qua tôi còn không có đồng ý. Anh... Anh đây là phạm pháp.” Lý Huệ tức giận nói.
“Phạm pháp?”
Đường Bảo Thiên cười nhạo: “Đêm qua cô bỏ thuốc vào rượu của tôi, cố tình dẫn tôi lên đây. Chuyện này không phải cũng phạm pháp sao?”
Sắc mặt Lý Huệ tái nhợt, cố gắng che giấu sự chột dạ.
Đường Bảo Thiên đứng dậy đi tới: “Nói! Lý do cô bỏ thuốc vào rượu của tôi là gì?”
“Thuốc... thuốc gì?”
“Thuốc gì mà đàn ông uống vào thì xảy ra chuyện đêm qua?” Người đàn ông liếc mắt.
“Tôi thật sự không có lý do gì cả.” Lý Huệ nắm chặt tay, cố giải thích: “Tối hôm qua tôi làm theo lệnh của Du Minh Nhi mà thôi.”
“Có thật không?”
Anh nhướng mày, ném chiếc điện thoại trên bàn xuống giường: “Nhìn xem đây là cái gì?”
Điện thoại liền rơi vào tay cô.
Lý Huệ run lên, nhìn vào điện thoại. Trên màn hình điện thoại là những bức ảnh khi cô đang ngủ.
Những gì nên chụp và những gì không nên chụp, tất cả đều đã được lưu lại.
Đáng giận. Không ngờ người đàn ông này lại có sở thích như vậy. Nhất định là anh thừa lúc cô đang mê man để chụp.
Lý Huệ vội vàng xóa hết ảnh chụp.
Đường Bảo Thiên cũng không ngăn cản, thản nhiên nói: “Tôi đã lưu ảnh ở nơi khác rồi.”
“Anh...”
Lý Huệ hoảng sợ hỏi: “Anh muốn gì?”
Người đàn ông lạnh nhạt nói nói: “Nếu cô không nói thật cho tôi biết lý do vì sao cô bỏ thuốc vào rượu của tôi. Thì tôi sẽ đưa những tấm hình đó cho phóng viên”
Lý Huệ cắn môi, đi tới bên cạnh Đường Bảo Thiên, vẻ mặt có chút tức giậ nói: “Tôi không ngờ chủ tịch tập đoàn Đường thị lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để đe dọa.”
“Nếu như anh có sở thích như vậy, tôi cũng không ngại thỏa mãn cho anh.”
Dứt lời, cô chủ động cởi bỏ chiếc áo choàng trên người cô.
Đường Bảo Thiên nhướng mày. Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì bên tai anh đã vang lên giọng nói châm chọc.
“Chủ tịch Đường, những bức ảnh anh chụp còn chưa đủ bạo và hoàn chỉnh đâu.”
Dứt lời, Lý Huệ đặt hai tay lên vai anh, ngồi vào trong lòng anh rồi dùng điện thoại di động chụp thêm vài tấm hình.
Khi Đường Bảo Thiên phản ứng lại, Lý Huệ đã sao lưu ảnh vào một nơi khác và khóa tài khoản.
“Ý cô là gì?” Anh cau mày hỏi.
Lý Huệ mỉm cười nói: “Không phải anh muốn làm tôi mất mặt sao? Vậy thì tôi sẽ kéo anh theo cùng.”
Nếu người đàn ông này thực sự đưa ảnh của cô cho phóng viên, cô sẽ lập tức đăng ảnh của hai người bọn họ.
Lý Huệ giơ điện thoại di động lên: “Tôi hẳn không phải là người chịu thiệt thòi trong chuyện này. Nhưng mà nếu như những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, không biết người khác sẽ nghĩ gì về anh nhỉ? Có khả năng ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu của Đường thị cũng không chừng?”
Khuôn mặt của Đường Bảo Thiên tối sầm lại, nhưng ngay sau đó, anh lại nở ra nụ cười đùa giỡn, vươn tay nhéo cằm người phụ nữ, sau đó đè lên môi cô.
Thấy vẻ mặt của cô dần trở nên khó chịu, anh nhếch môi: “Cô đang đe dọa tôi sao?”
Lý Huệ khẽ hừ một tiếng.
“Chủ tịch Đường, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Rõ ràng là anh đã đe dọa tôi trước.
Nói xong, cô cất điện thoại và đứng dậy rời đi.
Chỉ là Đường Bảo Thiên không có ý định buông tay, anh dùng sức siết chặt lấy cô.
Cô căng thẳng cảnh giác “Anh muốn làm gì.”

Chương 5: Sao chị không đi ăn cướp đi​

1166 Words
“Làm... Cô.”
Đường Bảo Thiên vô cùng bình tĩnh, thưởng thức vẻ hoảng sợ nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh của Lý Huệ.
Anh cúi người muốn tiến về phía trước. Nhưng đúng lúc này, Lý Huệ đột ngột đứng dậy, dùng sức đẩy anh ra.
“Tôi phải đi.” Lý Huệ nghiến răng nói: “Chủ tịch Đường, anh phải đền quần áo cho tôi!”
Đường Bảo Thiên không nói chuyện, hất mặt về phía sofa, nơi đó có một bộ quần áo phụ nữ.
Lý Huệ kinh ngạc, không ngờ người đàn ông này lại tỉ mỉ như vậy.
Cô đứng dậy đi tới lấy quần áo. Mặc dù không biết nhãn hiệu nhưng chỉ sờ vào chất liệu thì cô cũng biết nó rất đắt tiền.
Sau khi thay quần áo xong, cô bước nhanh đến chỗ Đường Bảo Thiên, ghi số tài khoản ngân hàng của cô lên giấy rồi đặt vào tay anh.
“Chủ tịch Đường, nếu như anh không muốn mọi việc vỡ lẽ ra, thì anh phải chuyển số tiền này cho tôi.”
Bởi vì Lý Huệ đã ký hợp đồng với Du Minh Nhi. Nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ cần phải bồi thường số tiền rất lớn.
Dứt lời, Lý Huệ xoay người rời đi, cô không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây.
Đường Bảo Thiên nhìn bóng lưng cô rời đi, anh nhớ lại dáng vẻ bướng bỉnh này ở bảy năm trước.
Đêm đó, mặc dù cơ thể của cô gái bị bịt mắt này đang run rẩy, nhưng mà cô vẫn duy trì sự bướng bỉnh đến đáng thương.
Mà đàn ông thì đặc biệt thương tiếc cho những cô gái như vậy.
Ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
Đường Bảo Thiên đứng dậy, đang muốn rời đi thì anh lại thấy một tờ giấy trên thảm. Đó là thẻ căn cước của người phụ nữ kia.
Đường Bảo Thiên dặn dò trợ lý: “Thu thập thông tin bảy năm trước của người phụ nữ này, sáng mai đưa cho tôi.”
“Rõ, thưa chủ tịch.”
...
Ngoài cửa lớn của khách sạn.
Lý Huệ vội vàng đi nhanh ra ngoài, thật lâu sau đó mới bình tĩnh lại, nhưng trong lòng cô vẫn còn chút sợ hãi.
Trong tình huống đó, cô không còn lựa chọn nào khác lựa chọn đe dọa Đường Bảo Thiên.
Lý Huệ đi đến góc khuất, mở điện thoại ra xem. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có một số là của Du Minh Nhi.
Ngẫm lại, cô liền cảm thấy đau đầu.
“Ôi chà, đây không phải là Lý Huệ sao?”
Lý Huệ đang định gọi lại, thì giọng nói giễu cợt của một người phụ nữ đột nhiên vang lên bên cạnh cô.
Cô nhìn sang thì thấy Diệp Kiều đang đứng đó với một chiếc đầm sang trọng và đầy quý phái.
Bảy năm trước, Diệp Tinh Nhi đã ôm tiền bỏ trốn và sắp xếp Diệp Kiều vào một công ty giải trí.
Vì có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ làm đẹp và sự ủng hộ mạnh mẽ của công ty, nên chẳng lâu sau đó, Diệp Kiều đã trở thành diễn viên nổi tiếng trong mảng phim truyền hình, thu nhập hàng năm khoảng ba mươi tỷ, quả thật là vô cùng suôn sẻ.
Cô ta có cả danh tiếng và tiền tài. Bạn trai của cô ta hiện tại là nam diễn viên Lâm Vũ.
Diệp Kiều kiêu ngạo nhìn Lý Huệ, hừ lạnh một tiếng: “Chị nhìn xem mình đã trở thành cái dạng gì? Mặc toàn đồ giả mà cũng dám ra đường sao?
Lý Huệ thầm nghĩ. Quần áo cô đang mặc là do Đường Bảo Thiên chuẩn bị thì sao có thể là đồ giả?
Cô bình tĩnh hỏi: “Ồ? Thế sao hôm nay cô lại đi một mình, bạn trai cô đâu rồi?”
“Hôm nay anh ấy không có thời gian.” Diệp Kiều khoanh tay trước ngực trả lời.
“Thật sao? Anh ta thật sự không có thời gian, hay là giả vờ không có thời gian?”
Nụ cười trên mặt Diệp Kiều chợt cứng đờ lại.
Lý Huệ nói tiếp: “Chẳng lẽ là anh Lâm cảm thấy ghê tởm vì nhìn thấy bạn gái mình ngồi trên đùi đàn ông khác, nên không muốn đến.”
“Chị...”
Sắc mặt Diệp Kiều thay đổi rõ rệt, cô ta cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: “Sao chị biết chuyện này?”
Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô ta nghiến răng hỏi: “Có phải là chị có ý đồ với Lâm Vũ hay không?”
Lý Huệ nhún vai: “Cô đừng đổ oan cho tôi như thế.”
“Chị đúng là đồ khốn.” Vẻ mặt Diệp Kiều vô cùng khó coi.
Lý Huệ liếc cô ta một cái: “Nếu như không muốn người khác biết thì đừng làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, có lẽ ngày nào đó sẽ bị lộ ra đấy.”
Diệp Kiều bắt bẻ: “Nói chuyện thì phải có chứng cứ, nếu không tôi sẽ kiện chị tội vu khống.”
Lý Huệ nhướng mày, cô nói: “Cô biết tôi mà. Nếu không có chứng cứ sao tôi dám nói lung tung.”
“Cô...” Diệp Kiều tái mặt. Một lát sau, cô ta lại nói: “Tôi sẽ mua mấy tấm ảnh đó, chị muốn bao nhiêu?”
“1 tỷ.”
“1 tỷ? Sao chị không đi ăn cướp đi?” Diệp Kiều tức giận nói.
“Không phải tôi đang ăn cướp của cô sao?”
Nếu không phải hai mẹ con Diệp Kiều ôm tiền bỏ trốn thì bố cô đã không chết, cô chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình.
Sắc mặt Diệp Kiều tái nhợt, sau đó nắm chặt tay nói: “Sáng mai chị hãy đến công ty tôi, sau khi xem rõ ràng thì tôi sẽ đưa tiền.”
“Ok.”
Lý Huệ nhẹ gật đầu, cũng không muốn lãng phí thêm thời gian với cô ta. Cô xoay người rời đi, không để ý đến ánh mắt hung ác của Diệp Kiều.
Lý Huệ lê thân thể mệt mỏi trở về căn hộ.
Căn hộ cô ở là một chung cư cũ, do không được sửa chửa nên trông rất dột nát, tuy nhiên giá thuê lại rất rẻ, chỉ tầm một triệu một tháng.
Lý Huệ quay trở lại tầng cao nhất.
Có một đứa trẻ xinh đẹp khoảng năm sáu tuổi đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt có vẻ hơi hờn giận, trên má còn vẻ phúng phính đáng yêu.
Thấy Lý Huệ đi tới, đứa trả nắm lấy tay cô rồi bước vào nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhân Duyên
  • Hà Trúc
VỐN LÀ NHÂN DUYÊN
  • Phạm Kiều Trang
Chương 47
BÓI NHÂN DUYÊN TRÊN TAOBAO
  • Nghiên Nghiên Hạ Nhật

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom