• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 751

Nghe ông chủ quán cơm nói vậy, tôi hơi giật mình: “Trong thôn lại còn có người bỏng nghiêm trọng hơn ông ư?”

“Đương nhiên, tôi bị nhẹ hơn họ nhiều! Tuy lúc ấy tay của tôi suýt chút nữa tàn phế, nhưng bảo vệ được khuôn

mặt, sau này cưới vợ chắc chắn là không thành vấn đề. Nhưng có không2ít người da toàn thân đều để lại sẹo, như vậy mới là thật sự đáng sợ kìa!” Ông chủ nói với vẻ nghĩ lại mà ghê.

Tôi khó hiểu hỏi: “Nếu nguy hiểm như vậy, tại sao người trong thôn còn muốn sản xuất những loại pháo hoa pháo trúc đó chứ?”

Ông chủ nghe thế thì thở dài: “Kiếm tiền5mà! Thốn chúng tôi sản xuất những pháo hoa pháo trúc đó xong chỉ cần dán địa chỉ xưởng là sông Lưu Dương ở Hồ Nam thì doanh số bán ra tốt không tưởng, nguồn thu của việc này tốt hơn trồng trọt nhiều, cho nên mọi người đều chấp nhận rủi ro để gia công pháo trúc...”

Tôi nghe vậy6cũng khó trách, dù sao cũng có ích lợi cực lớn ở mặt sau, cho dù thường xuyên xảy ra sự cố nặng nề, nhưng mọi người vẫn có tâm lý may mắn, cảm thấy chuyện xấu sẽ không đến lượt mình. Tuy nhiên, một khi đến hạn thật thì hối hận không kịp.

Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi5lại tán gẫu với ông chủ trong chốc lát, hỏi thăm ông ta xem mấy năm nay gần đường sắt có chuyện lạ gì xảy ra hay không?

Ông chủ nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Mấy chuyện đó tôi chưa từng nghe nói, nào còn chỗ nào có nhiều chuyện bằng trong thôn chúng tôi đây! Ai không biết tình hình3mà vào thân chúng tôi thì sẽ bị dọa cho hết hồn!

Tôi tò mò hỏi: “Tại sao ạ?”

Ông ta thở dài đáp: “Vì người làm pháo bị bỏng trong thôn rất nhiều, phần lớn đều bị thiêu đến mức biến dạng hoàn toàn, có người ngay cả mạng cũng không còn”

Tôi nghe thế thì cười hỏi ông ta: “Vậy sao ông lại nhanh trí như vậy, nói không làm là không làm luôn thế?”

Ông chủ cười khan: “Tôi còn trẻ, không muốn chết quá sớm...”

“Sao thế được? Không phải người xưa thường nói đại nạn không chết tất có phúc cuối đời à?” Tôi nói đùa.

Không ngờ ông chủ quán cơm lại bày ra sắc mặt khó coi: “Những lời này không linh ở chỗ chúng tôi đâu, vì hễ là người lần đầu may mắn không chết mà chỉ bị bỏng, nếu lại xảy ra chuyện nữa... vậy thì phải chết không thể nghi ngờ! Giống như là cụ Tôn và cháu gái ông ấy ở đầu thốn Tây ấy, sau lần đầu tiên bị bỏng, nợ rất nhiều tiền khám bệnh, cuối cùng họ đành phải tiếp tục gia công pháo hoa để trả nợ, kết quả sau này bởi vì một ngọn lửa lớn mà cả hai người đều bị thiêu chết trong phân xưởng nhà mình.”

Tôi không kìm nổi cơn thổn thức tận đáy lòng: “Nếu tỉ lệ xảy ra sự cố cao như vậy, chẳng lẽ không có lãnh đạo ra mặt quản lý ư?

Ông chủ hừ lạnh: “Đúng là bên trên có người xuống tra xét vài lần, nhưng có ích lợi gì đâu? Người trong thôn trừ trồng trọt ra cũng chỉ biết kiếm tiền bằng nghề này. Anh bảo không cho họ làm, nhưng lại không cho được giải pháp khác có thể kiếm tiền, sao những người trong thôn kia lại nghe theo chứ?”

Ngẫm lại cũng phải, muốn họ từ bỏ cách kiếm tiền nhiều năm như vậy, nhưng lại không có sự thay thế tốt hơn, cho dù lãnh đạo có tới nhiều đi chăng nữa, đối với họ cũng chẳng có ích lợi khỉ gì.

Sau đó chúng tôi thấy đã làm ấm người đủ rồi nên chào tạm biệt ông chủ, định tiếp tục đi men theo đường sắt thêm một đoạn nữa. Giữa chừng, Triệu Tinh Vũ lại thử gọi đến số di động trong chiếc Nokia mấy năm nay vẫn không mở máy kia của Lương Sảng.

Tôi và Đinh Nhất đều nhìn anh ta, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện, nhưng cuối cùng anh ta vẫn cười khổ cúp điện thoại: “Tôi đúng thật là quá ngốc, sao vẫn luôn nghĩ một ngày nào đó có thể gọi được cho số này cơ chứ?”

Tôi vỗ vỗ lên vai của anh ta, không nói gì nữa. Ai ngờ khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi cái thôn chỉ biết sản xuất pháo hoa pháo trúc này, lại đột nhiên nhìn thấy mấy đứa bé đang chơi trò đóng vai gia đình, trong đó có một cô bé cầm một chiếc di động Nokia 5300 rất cũ kĩ, hấp dẫn sự chú ý của Triệu Tinh Vũ.

Tôi thấy anh ta nhìn chằm chằm di động của đứa bé nhà người ta, cho rằng có phải thần kinh anh ta hơi quá nhạy cảm rồi không, cũng không thể vừa thấy một chiếc Nokia cũ thì nghĩ là di động của Lương Sảng chứ!

Nhưng Triệu Tinh Vũ lại thong thả chậm bước về phía bé gái kia, sau đó lấy một trăm đồng ra nói với cô bé: “Em gái nhỏ, anh lấy một trăm tệ để mua chiếc di động của em được không?

Đó là một bé gái tầm sáu bảy tuổi, chắc đã tới tuổi biết nhận tiền, cô bé nhìn tiền của Triệu Tinh Vũ, sau đó lại nhìn sang chiếc di động hỏng của mình, lập tức không hề do dự đưa điện thoại cho Triệu Tinh Vũ.

Tôi thấy thằng nhóc này có phải choáng váng rồi hay không? Nếu cứ thấy điện thoại Nokia là bỏ tiền ra mua lại, thể nào anh ta cũng phải có ngày phá sản...

Anh ta nhận lấy di động rồi lật ra sau nhìn, đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, sau đó ngồi xuống ven đường bật khóc. Tôi thấy tình hình này không ổn cho lắm, vội cùng Đinh Nhất đi qua đó.

“Tinh Vũ... Anh có ổn không?” Tôi thử hỏi anh ta.

Triệu Tinh Vũ quẹt lung tung nước mắt trên mặt: “Cậu Trương, đây là di động của Tiểu Sảng!”

Tôi không tin tưởng cho lắm: “Điện thoại Nokia như vậy năm đó có rất nhiều người dùng, anh dựa vào đầu mà nói đây là của Lương Sảng?”

Anh ta ổn định lại cảm xúc, sau đó lật mặt sau điện thoại di động ra cho tôi xem: “Vì hai ký tự ở mặt sau này là do chính tay tôi khắc lên”

Lúc này tôi mới phát hiện mặt sau của chiếc di động Nokia 5300 này có khắc hai ký tự ZL, vì thế tôi nhận lấy nó. Ngay sau đó, một đoạn ký ức ngắn thuộc về Lương Sảng mạnh mẽ tràn vào trong đầu tối... Xem ra cô gái này đã không còn trên đời nữa.

Ban đầu hình ảnh đều là một vài ký ức giữa cô ấy và Triệu Tinh Vũ, xem ra trước khi Lương Sáng chết, thứ yêu quý nhất lại là chiếc di động Nokia Triệu Tinh Vũ đưa cho mình.

Đối với sự mất tích của Lương Sảng, chúng tôi đã từng có vô số giả thiết, nhưng dù thế nào tôi cũng không ngờ đêm đó trên xe lửa lại xảy ra chuyện như vậy...

Lúc này tôi nhìn về phía Triệu Tinh Vũ, không biết nên nói sự thật mà mình nhìn thấy cho anh ta như thế nào. Bởi vì sự thật quá tàn khốc, cả tôi cũng không biết nên mở miệng ra sao. Dường như anh ta nhận ra sau khi tôi cầm lấy di động thì hơi khác thường, bèn túm chặt lấy cánh tay tôi: “Cậu Trương, có phải cậu biết gì rồi không?! Cậu nói cho tôi biết đi! Tôi chịu được mà”

Tôi hít sâu một hơi rồi nói: “Được, nhưng chúng ta phải quay về quán cơm vừa rồi xác nhận một việc trước đã.”

Triệu Tinh Vũ vội gật đầu: “Được, vậy chúng ta nhanh chóng quay lại đi!”

Lúc lại nhìn thấy chúng tôi lần nữa, ông chủ quán cơm cũng khá giật mình, có lẽ khách qua đường như chúng tôi rất ít ai quay trở lại. Vì thế ông ta chào mời chúng tôi ngồi xuống và hỏi: “Sao các vị đã quay lại rồi, có phải không bắt được xe hay không?”

Tôi lắc đầu đáp: “Ông chủ, ban nãy tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện nên muốn hỏi thăm ông một chút.”

Lúc này trong quán cũng không có khách, ông ta nghe tôi nói vậy thì ngừng công việc đang làm, sau đó mới chúng tôi ngồi xuống: “Các vị muốn nghe chuyện gì?”

“Vừa rồi tôi có nghe ông nhắc đến chuyện của ông Tôn và cháu gái ở đầu thốn Tây...” Tôi nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom