• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 255

Trên đường đến nhà hỏa táng, chú Lê đã gọi trước cho Thiệu Kiến Hoa, bảo anh ta trấn an công nhân, đồng thời dặn họ buổi tối không được ra ngoài một mình, hoặc tốt nhất là đừng đi ra ngoài! Mọi chuyện đợi chúng tôi tới rồi nói!

Kết quả khi chúng tôi đến nhà hỏa táng thì biết, mấy ngày trước ba người công nhân kia đã cùng xin nghỉ việc rồi!

Chú Lê nghe vậy liên tục nói: “Hỏng, hỏng rồi! Nhất định thi thể của Thiệu Chi Lam chưa được hỏa táng, chắc chắn ba người kia thấy tiền sáng mắt, cầm tro cốt của người khác lừa gạt chúng ta!”

Tôi nổi trận lôi đình, không ngờ chơi chim ưng lại để chim mổ mắt! Tôi nói với chú Lê: “Chúng ta đi tìm ba người đó đi? Thật sự là yêu tiền đến điên rồi! Cái gì cũng dám trộm!”

Nhưng chú Lê lại xua tay: “Được rồi, bây giờ đi tìm bọn họ cũng không biết tìm ở đâu, chuyện này không vội bằng chuyện hai công nhân bị giết, kế sách hiện giờ là về lại mộ tổ nhà họ Thiệu đã! Nếu như không may bị chúng ta đoán đúng, Thiệu Chi Lam nhất định sẽ quay lại mộ tổ!”

Chúng tôi vội vàng trở về, lúc đến thôn Thái Bình thì đã sẩm tối.

Khi ba chúng tôi đi vào thôn, thì một đám công nhân xách hành lý đang la hét muốn đi! Chủ thầu liên tục nói gì đó với họ, nhưng vẫn không ngăn được mấy công nhân kia. Chúng tôi vội xuống xe hỏi xem có chuyện gì? Vì sao công nhân đều muốn đi?

Chủ thầu đầu đầy mồ hôi nhìn chúng tôi quay lại, giống như thấy cứu tinh: “Xem này, Lê đại sư đã tới, mọi người không cần phải sợ, nhất định không có việc gì đâu!”

Các công nhân đồng loạt nhìn chúng tôi, chú Lê không có cách nào, chỉ đành đi ra nói: “Xảy ra chuyện gì? Sao mọi người lại muốn đi?”

Có một công nhân hơi lớn tuổi đứng ra nói: “Vị đại sư này, chúng tôi đều biết Nhị Vượng và Lưu Thuyên chết như thế nào, ngài đừng giấu chúng tôi! Chúng tôi ai mà không có mẹ già con nhỏ, nếu lỡ gặp chuyện, ở nhà coi như xong rồi! Bây giờ ông chủ đã tránh đi, chúng tôi ở lại đây chờ chết à?”

Chú Lê vội nói với mọi người: “Nếu mọi người thật sự muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản, mà tôi còn yêu cầu ông chủ Thiệu thanh toán hết tiền lương cho các vị! Nhưng bây giờ đã tối rồi, không thể đi được, chẳng lẽ mọi người muốn để chuyện của Nhị Vượng và Lưu Thuyên lặp lại ư?”

Nghe chú Lê nói vậy, những công nhân vừa la hét đòi đi ngay đều yên tĩnh trở lại, ai cũng sợ hãi, không biết nên đi đâu!

Chú Lê nhìn đồng hồ, thấy đã gần 10 giờ, thế nên nói với mọi người: “Mọi người yên tâm, tối nay tôi sẽ ở đây cùng đợi, nếu mọi người tin tôi, thì ở đây cùng tôi, tôi đảm bảo mọi người đều không sao!”

Chủ thầu thấy chú Lê đã khống chế được cục diện, thì đứng ra nói: “Mọi người cứ nghe theo Lê đại sư đã, ông ấy là đại sư phong thủy nổi tiếng cả nước, là do ngài Thiệu mời về, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Mà ông chủ Thiệu cũng không phải tránh đi, hai công nhân bị chết, ông ấy phải đi theo cảnh sát về huyện xử lý một số việc!”

Các công nhân nghe xong, thì mồm năm miệng mười bàn luận, mặc dù họ không tin tưởng chủ thầu và Thiệu Kiến Hoa, nhưng vẫn có lòng tin với Lê đại sư, một công nhân nói lớn: “Lê đại sư, vậy ngài nói tối nay lên làm thế nào, mọi người đều trốn trong lều vải hết à?”

Chú Lê xua tay nói: “Lều vải cũng không ở được, tối nay mọi người phải ở trong nhà!”

Một công nhân khác vội nói: “Cái gì? Nhà trong thôn đều bị hỏng rồi! Còn ở được sao?”

Chú Lê cười ha ha nói: “Có cái gì mà người không ở được? Những ngôi nhà này chỉ có bên ngoài là hỏng hóc một chút, nhưng người ở thì không sao. Bây giờ nghe tôi, năm người một nhóm, cầm theo hành lý của mình đi đến các hộ gần đây! Những nhà này bên ngoài có dây leo quấn lấy, chỉ cần chặt đứt dây leo ngoài cửa, những chỗ khác để nguyên, sau đó cài cửa thật chặt từ bên trong. Bất luận ban đêm có nghe thấy tiếng gì bên ngoài, chỉ cần trời chưa sáng thì không được mở cửa! Rõ chưa?”

Sau khi nghe chú Lê phân việc, đám công nhân nhao nhao chia nhau thành năm người một tổ, đi đến các nhà xung quanh. Lúc này tôi mới hỏi khẽ chú Lê, vì sao muốn bọn họ ở trong phòng? Nếu như trong đó có đồ gì không sạch sẽ thì phải làm sao bây giờ?

Chú Lê lắc đầu nói: “Đều là người lớn cả, còn năm người ở cùng nhau, dương khí nặng như vậy, cho dù thật sự có thứ gì không sạch cũng sẽ không xảy ra chuyện, chỉ có Thiệu Chi Lam… không biết ông ta đã hút máu của bao nhiêu người rồi, chỉ sợ đã thành cương ma. Nhưng nghe nói cương thi có một nhược điểm, đó là không nhảy qua cửa được, nên chú mới bảo mọi người vào ở trong nhà.”

“Nghe nói? Vậy lỡ như không phải?” Tôi vội vàng nói.

Chú Lê nhíu mày nói: “Vậy phải xem tạo hóa của họ thôi!”

“A…”

Lúc này Đinh Nhất mới nói với tôi: “Cậu không cần sợ, dù cho ngay cả tôi cũng không đánh lại được cương thi kia, không phải trên người cậu vẫn còn có phù hộ thân à?”

Tôi không tự chủ giơ tay sờ răng thú trước ngực, trong lòng luôn có cảm giác bất an…

Sau khi thu xếp cho tất cả các công nhân, chúng tôi cũng tìm một căn nhà không quá mục nát đi vào. Trong chốc lát, cả thôn chìm vào yên tĩnh, trong các phòng công nhân không dám phát ra tiếng động nào, sợ âm thanh của mình sẽ kéo cương thi khủng khiếp kia đến.

Căn phòng chúng tôi ở, bên trong cũng tạm coi là sạch, giường chiếu của chủ cũ vẫn còn, chỉ có điều hơi có mùi, dù sao cũng đã lâu không mở cửa thông gió… Mà nói thật, tôi cũng không ngủ được.

Chú Lê là người cứ nằm xuống là ngủ mà còn trừng mắt nhìn lên trần nhà, tôi biết ông ấy cũng lo lắng, đừng nói là chú, đến sư phụ của chú cũng chưa chắc đã gặp cương thi thật.

Nhìn nóc nhà, tôi đột nhiên nghĩ có nên gọi điện cho chú họ hỏi một chút không. Nông thôn Đông Bắc có nhiều chuyện tà dị, có khi chú ấy gặp cương thi rồi cũng nên! Điện thoại kêu một lúc thì chú ấy nghe máy, chú ấy thấy tôi gọi giờ này thì biết chắc là có chuyện.

Tôi kể tình huống ở đây, chú ấy im lặng mãi không nói gì, xem ra cương thi không phải là thứ phổ biến! Nhưng sau đó chú họ tôi nói, mặc dù chú chưa gặp cương thi, nhưng sư phụ chú lúc trẻ có gặp một tên.

Lúc đó mọi người đều không sống nổi trong làng nữa, họ đều đưa vợ con, đồ đạc đi đến Quan Đông. Sư phụ của chú năm đó mới 15 tuổi, cha mẹ, anh em đều chết vì đói, vì mạng sống, ông ấy đi theo bác cả và cả gia đình đi đến Đông Bắc.

Lúc mới đến Đông Bắc, là cảnh hai mắt nhuốm đen, trên người không có cái gì. Thế là bác cả và mấy người họ hàng bắt đầu khai hoang trồng trọt…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom