• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 178-182

Chương 178:

Thân phận Mộ Tấn Dương bày ra đó, điều này không thể không khiến anh hoài nghi mục đích của Mộ Tấn Dương.

Diệp Du Nhiên gật đầu, trong đầu lai nghĩ đến một chuyện khác.

Mộ Tấn Dương lợi hại như vậy nhưng vì sao hai mươi bảy tuổi anh mới phá thân xử nam?

Cô phát hiện, so sánh với truyền kỳ anh thành lập tập đoàn LK, cô lại càng hứng thú về con người Mộ Tấn Dương hơn.

Diệp Du Nhiên ý thức được mình đã phân tâm, cúi đầu: “Em biết hết rồi, anh cũng không cần lo lắng, em có chừng có mực mà.”

Lục Thời Sơ thấy cô nói như vậy cũng không hỏi nhiều nữa.

Diệp Du Nhiên là người trưởng thành, có suy nghĩ của mình, điều anh có thể làm cũng chỉ là nhắc nhở cô chứ không thể chi phối quyết định của cô.



Bùi Chính Thành đỗ xe xong, dẫn theo một cô gái hôm nay mới quen, vừa vào quán cà phê liền nhìn thấy Diệp Du Nhiên và Lục Thời Sơ ngồi trước cửa sổ.

Anh ta nhanh chóng lùi lại.

Người phụ nữ đang khoác tay anh không hiểu gì cả, nhìn anh cất giọng ôn nhu: “Chính Thành, sao vậy?”

“Bảo bối, đừng nói gì!” Bùi Chính Thành đưa tay sờ mặt cô gái để trấn an, sau đó ló đầu ra nhìn về phía bên kia.

Người phụ nữ này không hiểu anh muốn làm gì, tiếp tục làm nũng: “Chính Thành, người ta mỏi chân, chúng ta vào trước đi~”

“Muốn ngồi thì tự đi đi, đừng làm phiền tôi.”

Bùi Chính Thành nói xong, bỏ người phụ nữ lại rồi một mình đi vào, tìm một vị trí tương đối khuất không dễ bị Diệp Du Nhiên phát hiện rồi ngồi xuống, gọi một ly cà phê.

Nhưng vì vấn đề khoảng cách nên anh ta cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ hai người nói chuyện vui vẻ chứ không nghe được họ nói gì.

Bùi Chính Thành nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy chuyện lớn rồi.

Từ khi anh ta quen biết Diệp Du Nhiên đến nay, trừ An Hạ thì chưa từng thấy cô để lộ ra vẻ mặt vui vẻ này với ai khác, huống hồ là với một người đàn ông.

Lục Thời Sơ là bác sĩ mà anh ta tìm tới, nhanh như vậy đã câu dẫn được rồi ư?

Bùi Chính Thành nhìn một lát rồi buồn rầu lo lắng trở về xe, gọi cho Mộ Tấn Dương.



Mộ Tấn Dương xử lý văn kiện trong phòng sách một lát, khi xuống lầu phát hiện phòng khách vô cùng yên tĩnh, đến Thịt Bò cũng nằm trong ổ của mình mà ngủ.

“Diệp Du Nhiên?”

Anh gọi tên cô một tiếng nhưng không ai trả lời, lên lầu gõ cửa phòng cô, đẩy cửa vào lại phát hiện không có ai.

Ba bước thành hai đi vào, phát hiện valy và đồ của cô vẫn ở đây, khi ấy trái tim đang lơ lửng mới hạ xuống.

Anh thở dài một hơi, xoay người ra ngoài.

Lấy điện thoại ra định gọi cho cô nhưng do dự một lát vẫn lại cất điện thoại đi.

Điện thoại vừa cất vào lại đổ chuông.

Đáy mắt Mộ Tấn Dương lóe sáng, lấy điện thoại ra phát hiện là Bùi Chính Thành gọi tới, định trực tiếp tắt máy nhưng nghĩ lại vẫn nhận.

Trong giọng nói rất rõ ràng mang theo sự không kiên nhẫn: “Tốt nhất là cậu có chuyện gì rất quan trọng.”
Chương 179:

Bùi Chính Thành cũng không quan tâm ngữ khí của anh thế nào, mở miệng liền hỏi: “Chị dâu và bác sĩ Lục có quan hệ gì?”

Mộ Tấn Dương vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống, anh nhớ đến hôm qua khi Lục Thời Sơ kiểm tra cho Diệp Du Nhiên, rồi dáng vẻ cười tươi vui vẻ của Diệp Du Nhiên với anh ta.

Còn có chiếc đồng hồ đã cũ rồi nhưng cô dường như vẫn rất quý trọng đó.

Mọi thứ đều cho thấy quan hệ hời hợt giữa Diệp Du Nhiên và Bùi Chính Thành.

Tay đang nắm điện thoại của Mộ Tấn Dương không ngừng xiết chặt, giọng nói trầm đến dọa người: “Cô ấy và Lục Thời Sơ đang ở cùng nhau?”

“Đúng thế.” Bùi Chính Thành nhanh miệng trả lời, còn hỏi một câu: “Sao cậu biết?”

Sau khi nghe xong anh ta mới chậm chạp phát hiện ngữ khí Mộ Tấn Dương không đúng lắm.

Anh ta cảm thấy mình không nên gọi cuộc điện thoại này nhưng đã không còn thời gian hối hận nữa vì anh ta đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Mộ Tấn Dương lần nữa vang lên: “Địa chỉ.”



Mộ Tấn Dương đến rất nhanh.

Bùi Chính Thành ngồi trong xe đợi anh đến, giọng điệu khi anh nói câu cuối cùng khiến Bùi Cảnh Thành không dám đi trước.

Mộ Tấn Dương kép cửa xe, ngồi lên xe Bùi Chính Thành.

Anh kéo cửa kính xe xuống một chút, ánh mắt nhìn vào trong cửa sổ sát đất của quán cà phê, nơi có đôi nam nữ đang trò chuyện thật vui vẻ.

“Cảm thấy có lẽ là quen biết từ trước.” Bùi Chính Thành nhìn trộm sắc mặt Mộ Tấn Dương, không dám nói gì nữa.

Mộ Tấn Dương nhìn một lát rồi đột nhiên nói: “Đến CLB Ngọc Hoàng Cung.”

“Hả?”

Bùi Chính Thành cho rằng Mộ Tấn Dương đến rồi, anh ta sẽ nhìn thấy tình cảnh vô cùng đẫm máu, không ngờ Mộ Tấn Dương chỉ nhìn một lát rồi nói muốn đi.

Bùi Chính Thành thử thăm dò hỏi: “Đó là Diệp Du Nhiên đó, cậu…”

“Tôi nói đi là đi, điếc à?” Mộ Tấn Dương mặt không thay đổi quay đầu nhìn anh ta, trên mặt là một tầng sương giá.

“Được được được, ngài nói đi thì chúng ta đi.” Tính tình xấu như cái gì ấy, cũng thiệt cho anh ta phải nhịn Mộ Tấn Dương bao nhiêu năm như vậy.

Mộ Tấn Dương mở cửa rồi xuống xe, lái xe mình đến CLB Ngọc Hoàng Cung, Bùi Chính Thành cũng lái xe đi theo phía sau anh.



Khi Diệp Du Nhiên ra ngoài thì thời gian đã không còn sớm nữa.

Cô và Lục Thời Sơ ngồi trong quán cà phê nói chuyện một lúc liền tới giờ ăn tối.

Diệp Du Nhiên nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, em mời anh ăn cơm.”

Lục Thời Sơ nghe vậy không trả lời luôn mà nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, Diệp Du Nhiên cũng cúi đầu nhìn.

Chiếc đồng hồ này là khi cô trưởng thành, Lục Thời Sơ đã tặng nó cho cô.

Người biết sinh nhật cô rất ít, người nhớ để tặng quà sinh nhật cho cô cũng rất ít, hoặc là nói, không có.

Cho nên, chiếc đồng hồ Lục Thời Sơ tặng cô này, cô vô cùng trân quý.

“Đã đeo bốn năm năm rồi nhỉ, sinh nhật năm nay anh sẽ tặng cho em cái mới.” Vì biết mẹ Diệp Du Nhiên khi sinh cô vì khó sinh mà mất, trước nay cô không đón sinh nhật nên dù Lục Thời Sơ biết sinh nhật cô cũng rất ít khi tặng quà.
Chương 180:

“Không sao đâu, đeo nhiều năm như vậy em cũng đã quen rồi. Đi thôi, em mời anh đến CLB Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.” Diệp Du Nhiên cười nhìn anh ta.

Lục Thời Sơ nhíu mày: “Nghe nói đồ ở CLB Ngọc Hoàng Cung rất đắt?”

Anh ta vẫn chưa biết ông chủ đằng sau CLB Ngọc Hoàng Cung là Mộ Tấn Dương.

Nhưng Diệp Du Nhiên cũng không định nói, dù sao cô và Mộ Tấn Dương cũng không phải quan hệ đó.

“Cũng khó cho anh rồi, vừa mới về liền biết CLB Ngọc Hoàng Cung, quan tâm đắt hay không làm gì, cũng không cần anh bỏ tiền.” Diệp Du Nhiên vừa cất điện thoại vào túi vừa ngẩng đầu nhìn anh ta.

Lục Thời Sơ thấy cô nói vậy cũng chỉ cười cười, không nói gì nữa cùng cô đến CLB Ngọc Hoàng Cung.



Mộ Tấn Dương và Bùi Chính Thành vừa mới vào CLB Ngọc Hoàng Cung liền trực tiếp vào một phòng bao riêng.

“Chơi bài đi.” Mộ Tấn Dương châm điếu thuốc, dựa vào ghế không nói nữa.

Bùi Chính Thành cho rằng có lẽ mình đã nghe nhầm: “Chơi bài? Cậu muốn chơi?”

“Ừm.” Mộ Tấn Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, nhả ra một làn khói.

Cách một làn khói, khuôn mặt anh càng trở nên mơ hồ, Bùi Chính Thành cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu tính anh.

Anh gọi điện kêu người tới, một nhóm người vừa ăn cơm vừa chơi bài, còn gọi thêm vài cô gái.

Vốn dĩ anh định hỏi xem Mộ Tấn Dương có muốn hay không nhưng nghĩ lại vẫn thôi, Mộ Tấn Dương trước nay luôn giữ mình trong sạch, trước đó cũng chỉ bận rộn chuyện công ty, với bất kỳ cô gái nào cũng đều kính trọng nhưng không gần gũi.

Anh ta đang định bảo mấy cô gái dư thừa này ra ngoài lại nghe thấy Mộ Tấn Dương mở miệng, chỉ vào cô gái đó: “Cô, lại đây.”

Bùi Chính Thành vừa nhấp ngụm rượu vào miệng suýt chút nữa thì phun ra.

Phụ nữ đều là do Bùi Chính Thành gọi tới, nghe thấy Mộ Tấn Dương gọi, vẻ mặt cô ta mang theo sự do dự nhìn Bùi Chính Thành.

Bùi Chính Thành đặt ly rượu trong tay xuống, nhíu mày: “Bảo cô qua đó thì cô qua đi, ngây ra đó làm gì! Nếu không thì đổi người khác!”

Người phụ nữ nghe lời anh ta xong thì nhanh chóng qua đó.

Thân hình Mộ Tấn Dương thon dài, khí chất lại phi phàm, ở trong đám người có vẻ vô cùng chói mắt, chỉ là trên mặt anh lại quá mức lãnh đạm.

Người phụ nữ đi tới nhưng bị khí thế trên người anh làm cho sợ hãi, không dám ngồi thẳng lên đùi anh, ngồi xuống bên cạnh rồi ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài muốn uống gì?”

Người phụ nữ tiếp rượu như cô ta, nếu như có thể câu dẫn được một người đàn ông có tiền, bấu víu vào một cành cây to cũng là một bản lĩnh.

Mà người đàn ông này diện mạo lại anh tuấn, như vậy càng tốt.

Người phụ nữ này nghĩ mọi cách để lấy lòng Mộ Tấn Dương, không chịu được khuôn mặt từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng đó của anh, không nói lời nào cũng không để ý đến cô ta, chỉ để cô ta ngồi bên cạnh.

Mộ Tấn Dương đè nén nỗi xúc động muốn đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, hút xong một điếu thuốc, nỗi xúc động ấy ngược lại còn mỗi lúc một mãnh liệt.

Trước đây anh chỉ muốn nhanh chóng có được thành công, toàn bộ thời gian đều dành hết cho công việc, cuộc sống cũng bị đủ loại văn kiện số liệu lấp đầy.

Bên cạnh đều là người phương Tây, đối với ngũ quan sắc sảo, tinh tế của những người phụ nữ đó, anh không có hứng thú càng không có tình thú.

Có lẽ là ký ức về mẹ quá sâu đậm nên cho dù ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh càng thích vẻ đẹp ôn nhu của người phụ nữ phương Đông.
Chương 181:

Anh không giống những gì người khác nghĩ, tận lực thủ thân như ngọc có lẽ là do quá bận, có lẽ là do không thích phụ nữ phương Tây cho nên chưa từng có phụ nữ.

Với anh mà nói, là một người thành công, có quyết đoán, ngoài việc có thể khắc phụ những khó khăn ra còn cần phải vượt qua dục vọng của bản thân.

Cho nên anh muốn thử một chút, có phải thật sự ngoài Diệp Du Nhiên ra, anh đều không có hứng thú với người phụ nữ khác.

Diệp Du Nhiên từ vẻ ngoài cho đến tính cách đều hấp dẫn anh.

Kết hôn đối với anh mà nói, cũng là một chuyện bắt buộc phải làm trong cuộc đời, chọn một người phụ nữ có thể hấp dẫn anh, đây là một quyết định không hề tệ.

Nhưng người phụ nữ này lại không an phận lắm, bản thân anh cũng càng lúc càng không bình thường.

Anh muốn chứng minh bản thân, cũng không phải thật sự là không phải cô thì không thể.

“Hôn tôi.” Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, thần sắc trên mặt càng thêm mờ mịt.

Người phụ nữ tiếp rượu ngây người một lúc, cho rằng mình nghe nhầm.

Bùi Chính Thành ngồi một bên đang ôm ấp, trêu đùa phụ nữ, nghe thấy lời Mộ Tấn Dương, lực trên tay không ổn định liền véo người con gái trong lòng một cái khiến cô ta sợ hãi kêu lên: “A, đau…”

Bùi Chính Thành không để ý cô ta, toàn bộ tâm tư đều bị tình hình Mộ Tấn Dương bên kia thu hút.

Người anh em của anh ta hôm nay cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, muốn thử một chút tư vị người phụ nữ khác?

“Ngài Bùi, tôi đi vệ sinh một chút.”

“Đi đi.” Bùi Chính Thành trực tiếp đẩy người trong lòng ra, quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương bên kia.

Mộ Tấn Dương thấy người phụ nữ tiếp rượu mãi không có động tĩnh gì, trầm giọng thúc giục, vẻ mặt không nhẫn nại: “Mau lên, không được thì đổi người khác.”

Những người phụ nữ này càng nhìn càng phiền.

Người phụ nữ tiếp rượu được sủng ái mà lo sợ, nghiêng người qua hôn anh…



Diệp Du Nhiên nói muốn mời Lục Thời Sơ ăn cơm, chưa từng nghĩ sẽ tiết kiệm tiền mà còn rất hào phóng thuê hẳn một phòng bao hào hoa.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo nhân viên phục vụ về phía phòng bao.

Khi đi tới trước cửa một phòng bao đang đóng cửa, đúng lúc một người phụ nữ ăn mặc hở hang từ trong đi ra, Diệp Du Nhiên đi bên phía cạnh tường, lơ đãng nhìn vào trong.

Cảnh tượng bên trong khiến cô trong phút chốc trừng lớn hai mắt.

Người phụ nữ ăn mặc hở hang chú ý đến ánh mắt Diệp Du Nhiên, cũng không nói gì, nhanh chóng đóng cửa lại rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi đóng cửa lại, tầm nhìn Diệp Du Nhiên bị cản trở nhưng dưới chân cô lại như đã mọc rễ, không đi được một bước.

“Du Nhiên?”

Lục Thời Sơ đã đi lên trước được vài bước mới phát hiện cô không đi theo mình, chỉ đành quay lại gọi cô, mà ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bao, cũng không biết đang nhìn cái gì.

“Sao vậy? Cánh cửa phòng bao có gì đặc biệt sao?” Lục Thời Sơ nhìn cánh cửa phòng bao một cái rồi kéo cô đi về phía trước.

Diệp Du Nhiên bị anh ta kéo đi, bị động bước về phía trước, ngây ngốc nói: “Cánh cửa phòng bao… không đẹp gì cả.”

Nhưng cảnh tượng trong phòng bao lại không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Mộ Tấn Dương…
Chương 182:

Mộ Tấn Dương luôn giữ mình trong sạch lúc này lại đang ôm hôn một người phụ nữ, người phụ nữ đó dường như cả người đều dựa vào người anh, hai người dựa vào nhau gần như vậy, tay anh liền đặt lên vai người phụ nữ đó…

Người phụ nữ đó mặc quần áo của nữ tiếp rượu, cô đến CLB Ngọc Hoàng Cung nhiều lần như vậy, thường xuyên nhìn thấy có người dẫn các cô ấy vào phòng bao, cho nên cô biết những người mặc quần áo đó là kiểu người gì.

Mộ Tấn Dương, nữ tiếp rượu…

Từ trước đến nay, cô chưa từng gắn liền những chữ này lại với nhau.

Đến khi vào phòng bao rồi, biểu cảm trên mặt Diệp Du Nhiên vẫn còn vài phần đờ đẫn, đôi mắt vô thần ngồi đó, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.



Người phụ nữ gần như đã nằm nửa người lên người Mộ Tấn Dương, khi cô ta sắp hôn lên môi Mộ Tấn Dương thì anh lại đột nhiên đưa tay giữ lấy vai cô ta rồi đẩy ra.

Anh dùng lực rất lớn, người phụ nữ tiếp rượu bị anh đẩy ra ngã trên mặt đất, tư thế rất khó coi.

Những người phụ nữ được tuyển làm nữ tiếp rượu đều rất khó khăn mới được vào CLB Ngọc Hoàng Cung làm việc, sắc đẹp đều không hề kém, cho dù gặp phải khách hàng không thích cô ta, cũng chưa từng bị trực tiếp đẩy ngã ra đất như vậy.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người đàn ông không hiểu phong tình và không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.

Đáy mắt nữ tiếp rượu lướt qua một tia không cam lòng, cắn môi qùy trên đất, cố ý bày ra tư thế câu dẫn người khác, váy bị kéo cao tới đùi, ôn nhu mềm mại gọi một tiếng: “Ngài…”

Trên mặt Mộ Tấn Dương ngưng lại một tầng sương lạnh, sắc mặt khó coi dọa người, anh đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình ra, vẻ mặt chán ghét vứt sang một bên, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhả ra một chữ duy nhất với người phụ nữ đang quỳ trên đất: “Cút!”

Vành mắt nữ nhân viên tiếp rượu ửng hồng, bị Bùi Chính Thành đi tới kéo ra để người khác đưa cô ta ra ngoài.

Nãy giờ anh ta vẫn luôn chú ý tới tình huống Mộ Tấn Dương bên này, anh ta còn cho rằng Mộ Tấn Dương đã thật sự đổi tính rồi, quả nhiên cũng chỉ là “cho rằng” mà thôi.

“Được rồi được rồi, bớt giận nào, một cô gái thôi mà, đáng để cậu giận lớn như vậy sao?!” Bùi Chính Thành thấy sắc mặt dọa người của anh, vội vàng cầm rượu đi tới.

Mộ Tấn Dương nhận ly rượu, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Nhưng sau khi uống ly rượu vào, sắc mặt anh lại càng thêm khó coi.

Không phải anh tức cô gái tiếp rượu kia mà anh đang giận bản thân, vừa nãy khi nữ tiếp rượu kia nghiêng người tới, trong đầu anh lại toàn là dáng vẻ Diệp Du Nhiên.

Tế bào toàn thân đều đang kêu gào phải kháng cự.

Đợi đến khi anh phản ứng lại thì người đã bị anh đẩy ra.

Hoảng loạn đến đáng sợ, so với khi anh mười bốn tuổi lần đầu tiên tìm người để bàn chuyện làm ăn còn hoảng loạn hơn.

Trên thương trường, bất kỳ cuộc đàm phán nào, hai bên đều sẽ giữ lại con át chủ bài của mình để phòng ngừa khi đàm phán cuối cùng không thành còn có thể tìm cánh dưới.

Nhưng nếu như con át chủ bài trong tay toàn bộ đều giao cho một công ty thì sao?

Đáp án rất đơn giản: Thành hay bại không do anh quyết định.

Nếu như anh thật sự không có Diệp Du Nhiên không được thì thắng thua cũng không thể do anh quyết định.

Bùi Chính Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mộ Tấn Dương, không biết được anh đang nghĩ gì.

Đúng lúc này, Nam Sơn đẩy cửa đi vào, bước chân có chút vội vàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom