• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực - Diệp Du Nhiên - Mộ Tấn Dương (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 165-170

Chương 165:

Cô đi đến trước cửa của Mộ Tấn Dương, vươn tay gõ gõ cửa, có lẽ anh cũng không tức giận đến không mở cửa cho cô luôn nhỉ.

Nửa phút trôi qua, Mộ Tấn Dương mới đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Diệp Du Nhiên đứng ở cửa, đáy mắt anh hiện lên một ánh sáng tối tăm, trong giọng nói mang theo một chút mong chờ không rõ ràng: “Làm gì?”

Ánh mắt của anh có chút đốt người, Diệp Du Nhiên không thoải mái lắm cúi đầu: “Có thể cho tôi mượn quần áo không, tôi không có quần áo thay . . . . .”

Mộ Tấn Dương vẻ mặt lạnh lùng, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Vài giây trôi qua, cửa lại mở ra, Diệp Du Nhiên vẫn chưa nhìn thấy rõ Mộ Tấn Dương, một cái áo sơ mi đã bay tới trước mặt, phủ thẳng lên trên đầu cô.

Đợi đến lúc Diệp Du Nhiên lấy áo sơ mi xuống, cửa đã bị đóng lại nữa rồi.

Diệp Du Nhiên nhíu nhíu mày, trên mặt hiện lên nghi ngờ, đừng nói vì anh nhớ tới những lời nói khó nghe của cô lần trước, cho nên hối hận vì đã cứu cô nhé?

Càng nghĩ, Diệp Du Nhiên càng cảm thấy rất có khả năng.

Cô ôm quần áo quay lại phòng bên cạnh.

Sau khi tắm rửa xong, cô thay áo sơ mi kia, giặt sạch quần áo trong của mình, muốn để ngày mai mặc.

Nhưng mà, thời tiết lúc này lạnh như thế, đến sáng ngày mai cũng không khô nổi.

Không dám đi gõ cửa phòng của Mộ Tấn Dương nữa.

Cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài tìm một vòng, còn thật sự để cô tìm thấy máy hong khô quần áo ở lầu một, lúc chuẩn bị lên lầu, lại nhìn thấy Mộ Tấn Dương đang đi xuống lầu.

Diệp Du Nhiên giấu đi quần áo đang ôm trong tay, gọi anh một tiếng: “Mộ Tấn Dương.”

Trên mặt anh không có chút buồn ngủ nào, thoạt nhìn vẫn chưa ngủ, có lẽ là đi xuống tìm nước uống.

Mộ Tấn Dương cũng không ngờ rằng muộn thế mà cô còn ở dưới lầu, ánh mắt chuyển qua đôi chân mượt mà trắng như tuyết của cô.

Cái anh đưa cô là áo sơ mi màu đen, da của cô còn trắng, người chỉ cao đến trên vai anh một chút, áo sơ mi đen mặc trên người cô vừa rộng vừa lớn, khiến cô càng nhỏ nhắn gầy yếu hơn.

Áo sơ mi màu đen, làn da trắng như tuyết, Mộ Tấn Dương nhìn đến suýt mù mắt.

Anh quay đầu, cảm thấy yếu hầu căng chặt, nâng tay đặt lên cổ, mới nhớ ra anh cũng không có thắt cà vạt, sắc mặt tối sầm, âm thanh lạnh lùng nói: “Không ngủ chạy tới chạy lui làm cái gì!”

“Không có gì.” Diệp Du Nhiên khẽ cúi đầu xuống, ôm quần áo trong tay càng chặt hơn.

Mộ Tấn Dương cũng phát hiện trong tay cô giấu thứ gì đó, cũng không hỏi nhiều, nhấc chân tiếp tục đi xuống.

Diệp Du Nhiên không nhìn anh, nhấc chân đi lên trên, khi bước ngang qua bên người anh, cảm thấy đi đến bên cạnh, lại cách anh rất xa.

Nhưng mà, dép lê cô mang quá lớn, giẫm một bước lên bậc thang lại không đứng vững, dưới chân trượt một cái, cả người đã ngã ngược về sau.

“A . . . . .”

Diệp Du Nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, hai tay mở ra muốn bắt lấy gì đó, quần áo giấu trong tay cứ thế rơi ra ngoài.

Mộ Tấn Dương nhanh tay nhanh mắt, vươn tay kéo cô lại, khẽ dùng chút sức, kéo cô vào trong lòng mình.

Diệp Du Nhiên theo phản xạ có điều kiện vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh, vẫn còn sợ hãi thở phào một hơi.

Nhận ra mình đang ôm lấy thắt lưng của Mộ Tấn Dương, dáng vẻ mất mặt suýt chút nữa đã ngã sấp xuống khi nãy, tay như bị điện giật lập tức buông ra.
CHương 166:

Nhưng cánh tay đang ôm lấy thắt lưng cô của Mộ Tấn Dương càng siết chặt hơn, khiến cô không thể thoát được vòng ôm của anh.

Cô đẩy anh: “Mộ Tấn Dương. . . . . .”

Giọng nói của cô còn mang theo chút sợ hãi, có chút âm rung khe khẽ, khiến đầu quả tim của Mộ Tấn Dương thoáng run lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Diệp Du Nhiên mang theo chút sợ hãi, còn trong mắt Mộ Tấn Dương thì sâu thẳm, lại giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Bàn tay to dán ở bên eo, cách một tầng quần áo hơi mỏng, nhiệt độ nóng bỏng.

Mộ Tấn Dương vẫn mãi không nói gì, Diệp Du Nhiên há há miệng, khẽ đẩy: “Anh. . . . . . buông ra. . . . . . ưm. . . . . .”

Lời còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn sâu chặn lại.

Diệp Du Nhiên bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, cánh tay đang chống dần dần mất đi sức lực, khoác lên vai anh không động đậy nữa.

Mãi đến lúc trong phòng khách truyền đến kêu nho nhỏ của Thịt Bò, mới khiến Diệp Du Nhiên bừng tỉnh.

Cô đẩy mạnh Mộ Tấn Dương ra, nhưng cô quên bây giờ mình vẫn còn ở trên cầu thang, sau khi đẩy anh ra, cơ thể cô đứng không vững lung lay hai cái, mới vươn tay nguy hiểm bắt được lan can.

Lúc cô bị lung lay, cánh tay rũ bên người của Mộ Tấn Dương giật giật, cuối cùng cũng không vươn ra, mà ngồi xổm xuống nhặt quần áo cô làm rơi dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt cô: “Của em.”

Từ lúc Mộ Tấn Dương bị cô đẩy ra, sắc mặt đã trở lại như bình thường, trong bàn tay to có khớp xương rõ ràng cầm lấy quần áo lót của cô, sắc mặt bình tĩnh không có chút không được tự nhiên nào.

Còn Diệp Du Nhiên thì lại đỏ từ mặt đến tận cổ.

Dù sao cô vẫn là một cô gái chưa từng nghiêm túc yêu đương, nói theo một ý nghĩa nào đó, vẫn còn cực kỳ non nớt.

Vươn tay giành lấy quần áo từ trong tay Mộ Tấn Dương, cắn môi liếc mắt trừng anh một cái, sau đó “đùng đùng” chạy lên lầu, bóng lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như rất tức giận.

Mộ Tấn Dương quay đầu lại, sờ sờ môi của mình, ánh mắt sâu thẳm.

Mặc thành như thế đi trước mặt anh, không đòi chút lợi ích cho mình, thì quá là áy náy rồi.

. . . . . .

Có lẽ vì tối hôm trước ngủ quá muộn, lúc Diệp Du Nhiên ngủ dậy, đã là lúc mặt trời lên cao rồi.

Trở mình ngồi dậy từ trên giường, cô mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không cần phải đi làm.

Gãi gãi tóc đi vào phòng tắm.

Đi đến trước gương, mở vòi nước rửa mặt.

Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mình đang mặc áo sơ mi ở trong gương, môi còn có chút sưng đỏ.

Diệp Du Nhiên ngẩn ra, nghĩ đến nụ hôn trên cầu thang tối hôm qua với Mộ Tấn Dương kia, trên mặt dần dần nhuốm lên rặng mây đỏ, sau đó, đáy mắt xuất hiện vẻ tức giận.

Lợi dụng! Sao tối qua cô không tát thẳng anh ta một cái nhỉ.

Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, anh là ân nhân cứu mạng của cô, còn là loại ân nhân không phải chỉ cứu một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên lập tức cảm thấy có chút nhụt chí.

. . . . . . . . . . . .

Rửa mặt đơn giản xong đi xuống lầu, trong phòng khách vắng vẻ.

Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, nghiêng mắt nhìn qua, là Mộ Tấn Dương mặc quần áo nghiêm chỉnh.

Anh đi vào từ bên ngoài, mang theo một cỗ gió lạnh.
Chương 167:

Thời tiết đã là cuối mùa thu, Diệp Du Nhiên vừa mới thay quần áo ngủ dậy, trong biệt thự còn đang mở hệ thống máy sưởi, cô bị gió lạnh bất ngờ thổi tới làm lạnh đến run cằm cặp.

Mộ Tấn Dương thấy thế nhíu nhíu mày, đóng cửa lớn lại.

Bên trong ấm áp như mùa xuân, Diệp Du Nhiên đứng trên cầu thang nhìn anh, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy vô cùng mềm mại, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng: “Mới dậy sao?”

“Ừm.” Tuy bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng anh vừa hỏi như vậy, cô lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô vừa xem thử thời gian, đã sắp mười một giờ rồi.

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Bùi Chính Thành xách theo đồ đạc đi đến: “Tấn Dương, sao cậu lại đóng cửa lại, trên tay tôi còn cầm đồ đấy!”

Sau khi anh ta đi vào mới phát hiện Mộ Tấn Dương đang đứng ở cửa, tập trung nhìn lại, còn nhìn thấy Diệp Du Nhiên.

Bùi Chính Thành nở nụ cười với Diệp Du Nhiên Nở: “Chị dâu, chào buổi sáng!”

Diệp Du Nhiên mím mím môi, nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương, lần trước hai người đã nói rất rõ ràng rồi, Bùi Chính Thành còn gọi cô là chị dâu. . . . . .

Thấy Mộ Tấn Dương không có phản ứng gì, nghĩ rằng có lẽ anh cũng không quan tâm, bèn cười cười với Bùi Chính Thành: “Chào buổi sáng.”

Sau đó, Bùi Chính Thành liền xách thấy túi lớn túi nhỏ đồ đi về phía phòng bếp.

Mộ Tấn Dương cũng không nhìn cô, xoay người đi đến trước chuồng chó, để thêm chút thức ăn chó cho nó.

Tối hôm qua đã quá muộn, sau khi mọi chuyện kết thúc, đã để thẳng chuồng chó trong phòng khách.

Diệp Du Nhiên đứng ở đó không biết phải mở miệng nói gì, chợt nghe thấy Mộ Tấn Dương gọi cô: “Diệp Du Nhiên, tới đây.”

Giọng nói của anh có chút nặng nề, Diệp Du Nhiên nghe thấy lập tức đi qua, sau đó nhìn thấy một bãi chất lỏng trên sàn nhà dưới chuồng chó, cùng với một đống. . . . . . phân chó!

Diệp Du Nhiên co rút khóe miệng, Mộ Tấn Dương sẽ không thật sự muốn để cô đến . . . . .dọn phân đó chứ?

“Phiền em rồi.” Mộ Tấn Dương đứng dậy, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, xoay người đi về phía phòng bếp.

Giọng điệu lạnh lùng, dáng vẻ xa cách.

Diệp Du Nhiên động đậy môi, nói không nên lời.

Người giống như Mộ Tấn Dương, có kiêu ngạo của bản thân anh.

Những lời nói đó của cô, anh cũng không có lý do gì để bao dung vô điều kiện.

Tối hôm qua đi cứu cô, đoán chừng chỉ là vì chuyện xảy ra ở Ngọc Hoàng Cung, anh là ông chủ, muốn bớt phiền phức hơn một chút, cho nên mới cứu cô ra, nếu không, xảy ra chuyện như vậy, Ngọc Hoàng Cung sẽ bị ngừng kinh doanh để sửa đổi.

Còn nụ hôn kia. . . . . .

Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, giống như một đêm kia của bọn họ ở Ngọc Hoàng Cung vậy.

. . . . . .

Bùi Chính Thành đang lấy đồ trong túi, Mộ Tấn Dương đi tới.

“Tránh ra.” Mộ Tấn Dương đi qua, sau đó giành việc từ trong tay anh ta.

Chuyện của Diệp Du Nhiên ngày hôm qua, là Mộ Tấn Dương nhờ Bùi Chính Thành giúp, cho nên hôm nay anh mới cho Bùi Chính Thành đến đây ăn chùa.

Bùi Chính Thành “chậc chậc” hai tiếng, lùi qua một bên, cẩn thận quan sát Mộ Tấn Dương từ trên xuống dưới: “Lúc này Diệp Du Nhiên mới ngủ dậy, tối hôm qua không tệ nhỉ, sao cậu còn có dáng vẻ này vậy?”

Mộ Tấn Dương không để ý tới anh ta.

Bùi Chính Thành còn nói: “Chẳng lẽ là cậu bị cô ấy ghét bỏ. . . . . .”
Chương 168:

“Cút!”

Trong tay Mộ Tấn Dương đang cầm một cây dao cán nhựa loại dài, cổ tay dùng sức một cái, trực tiếp đưa về phía trước, dao loại dài suýt nữa cắt qua bên tai của Bùi Chính Thành, vững vàng cắm lên kệ để đồ bằng gỗ thô phía sau anh ta.

Bùi Chính Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt cứng đờ nhìn về phía Mộ Tấn Dương: “Chẳng lẽ bị tôi nói trúng rồi, cậu. . . . . .”

“Muốn bị lần nữa không? Đảm bảo sẽ chuẩn hơn thế này.” Mộ Tấn Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta, Bùi Chính Thành lập tức nuốt nửa câu “mới nổi giận đến như vậy” phía sau trở về.

. . . . . .

Từ nhỏ gia cảnh của Diệp Du Nhiên đã hơn người, bị làm khó dễ ở nhà họ Diệp, nhưng cũng không đến mức bị khấu trừ cơm áo.

Trong nhà cũng chưa từng có trẻ con, cho nên, đối với chuyện dọn phân này, thật ra cô có chút sụp đổ, dù sao cũng chưa từng nuôi động vật nhỏ.

Diệp Du Nhiên đặc biệt cầm khăn giấy ướt lau lau cho Thịt Bò, sau đó mở chuồng chó ra: ” Thịt Bò, mi đi ra trước. . . . . .”

Đợi sau khi Thịt Bò đi ra, lúc Diệp Du Nhiên cầm xẻng lên xúc cái đống kia, cô nắm lấy mũi, đã xúc lên được sắp đổ vào trong thùng rác rồi. . . . . .

Kết quả, Thịt Bò đột nhiên chạy tới ngửi ngửi, sau đó lại đột nhiên xoay người nhào tới trên người Diệp Du Nhiên, Diệp Du Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng run tay, cái thứ trong xẻng bay thẳng lên trên người Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt lộ vẻ đau khổ, nắm chặt lấy cái xẻng, nhắm mắt lại kêu to: “Mộ Tấn Dương, cứu mạng. . . . . .”

Hai người đàn ông ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của Diệp Du Nhiên thì đều sửng sốt.

Mộ Tấn Dương ném đồ trong tay đi, lập tức bước nhanh ra ngoài.

Đi đến phòng khách, nhìn thấy Diệp Du Nhiên ngồi xổm ở đó, nắm chặt cái xẻng trong tay, hai mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Thịt Bò nhìn thấy Mộ Tấn Dương đến đây, bước đến bên chân anh ngửi ngửi.

Mộ Tấn Dương thấy cô như vậy, nhíu mày, bước nhanh đến trước mặt cô: “Diệp Du Nhiên.”

“Quần áo của tôi. . . . . .” Diệp Du Nhiên mở mắt ra nhìn anh, nói bốn chữ này, lại nhanh chóng nhắm mắt lại, vẻ mặt đời này không còn gì lưu luyến nữa.

Ánh mắt của Mộ Tấn Dương dời đến quần áo cô, lập tức nhìn thấy vết bẩn kia.

Phân của chó con là loại phân loãng, sau khi rơi lên người cô trực tiếp dính luôn, sau đó còn chảy xuống một chút, tạo thành một vết bẩn nhỏ.

Bùi Chính Thành đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này, rất không tốt bụng cười lên ha hả: “Ha ha, Diệp Du Nhiên, sao cô lại dọn phân chó lên trên người mình luôn thế. . . . . .”

Cười xong lại lấy điện thoại ra: “Không được, tôi muốn chụp một tấm làm kỷ niệm. . . . . .”

Nói xong lấy điện thoại ra muốn chụp cô.

Mộ Tấn Dương ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Du Nhiên, tuy có chút không thể chịu được, nhưng dù sao cũng là người gặp qua việc lớn, cứng rắn nhịn cảm giác muốn cười xuống, đá Bùi Chính Thành một cước: “Đến phòng bếp đi.”

Nói xong còn uy hiếp trừng mắt liếc anh ta một cái.

Bùi Chính Thành lộ ra vẻ mặt đời không còn gì lưu luyến giống như Diệp Du Nhiên, đúng là có vợ bỏ bạn mà.

Đợi đến khi Bùi Chính Thành đi rồi, Mộ Tấn Dương mới nói với cô: “Đứng lên.”

Diệp Du Nhiên mở mắt ra, từ từ đứng lên, nghĩ đến cái đống gì đó dính trên người mình, cô chỉ hận không thể chết đi.

Chương 169:
Mộ Tấn Dương xé một chồng khăn giấy thật dày, lau thứ gì đó từ trên quần áo cô xuống, lại giành lấy cái xẻng trong tay cô tới, giọng nói bình tĩnh không dao động: “Tay chân vụng về.”
Diệp Du Nhiên nhỏ giọng phản bác: “Động tác không thuần thục mà thôi.”
Cô cũng chưa từng làm loại chuyện này, lần đầu tiên làm không tốt không phải rất bình thường sao.
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, ngồi xổm xuống dọn dẹp thứ kia, ai ngờ lại bị Diệp Du Nhiên giành lấy.
“Để tôi!” Cô ngồi xổm xuống đẩy anh qua một bên, xắn xắn tay áo, dọn dẹp sạch sẽ thứ dưới đất, lại đi tìm cây lau nhà, lau mặt đất lại mấy lần.
Sau đó, lập tức xách chuồng chó đến phòng đặc biệt sắp xếp cho Thịt Bò.
Mộ Tấn Dương nhìn một loạt động tác lưu loát của cô, vẻ mặt vặn vẹo, vừa xoay người chuẩn bị trở về phòng bếp, lại nhìn thấy Bùi Chính Thành không biết đã đứng sau lưng anh từ lúc nào.
Diệp Du Nhiên còn đang ở trong phòng của Thịt Bò chưa đi ra, Bùi Chính Thành cũng nói thẳng: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của thiên kim đại tiểu thư nào dọn phân đâu.”
Mộ Tấn Dương không nói lời nào.
Bùi Chính Thành còn nói: “Tối hôm qua cậu gấp gáp cứu người ra ngoài như vậy, là để người ta đến dọn phân chó giúp cậu sao?”
Hai người đã vào đến phòng bếp rồi, cuối cùng Mộ Tấn Dương cũng chịu lên tiếng: “Cậu hiểu gì chứ?”
“Đương nhiên tôi không hiểu.” Bùi Chính Thành cười đến không có ý tốt: “Đối với một xử nam hai mươi bảy tuổi mới phá, tôi thật sự không hiểu.”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một âm thanh xấu hổ: “Cái kia. . . . . .”
Hai người cùng nhau quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Du Nhiên vẻ mặt xấu hổ đứng ở cửa.
Mộ Tấn Dương sắc mặt tối sầm, nhếch môi, ra vẻ bình tĩnh: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Du Nhiên cảm thấy trong không khí đều là nhân tử xấu hổ bay tới bay lui: “Tôi không có quần áo. . . . . .”
Cô nghe thấy gì nhỉ? Hai mươi bảy tuổi mới phá?
Tuổi để trên giấy kết hôn của Mộ Tấn Dương là hai mươi bảy!
Năm nay phá? Chẳng lẽ là với cô sao?
Diệp Du Nhiên nghĩ đến đây thì mặt lập tức bắt đầu nóng lên, cô nghĩ cái gì vậy chứ.
“Đến phòng của tôi lấy một bộ mặc trước đi, buổi chiều sẽ đưa em về lấy quần áo.”
Mộ Tấn Dương nói xong, lập tức giống như không có việc gì quay đầu, tiếp tục chuyện trong tay.
Diệp Du Nhiên chạy ra ngoài giống như trốn tránh.
Chỉ có Bùi Chính Thành đứng ở đó, mở miệng cũng không đúng, không mở miệng cũng không đúng.
Anh ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Tấn Dương, nhìn qua rất bình tĩnh.
Vào lúc anh ta thầm thấy may mắn, nghĩ rằng Mộ Tấn Dương sẽ không so đo, giọng nói lạnh lẽo nặng nề của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Bùi Chính Thành, trên sổ đen của Ngọc Hoàng Cung, thêm cậu vào rồi.”
“Đại ca, anh em nhiều năm như vậy rồi, cậu đừng có thế chứ. . . . . .”
. . . . . .
Diệp Du Nhiên một mạch chạy lên lầu, vào phòng của Mộ Tấn Dương.
Cô không tập trung đi vào phòng để đồ.
Những lời của Bùi Chính Thành khi nãy là thật sao?
Mộ Tấn Dương giữ mình trong sạch như thế ư?
Diệp Du Nhiên nghĩ nghĩ, Bùi Chính Thành vừa nhìn là biết đã quen Mộ Tấn Dương rất nhiều năm, tình cảm còn tốt, biết nhiều thế cũng bình thường.
Chương 170:

Trong đầu lóe lên ánh sáng, cô cảm thấy hình như mình vừa biết một chuyện trọng đại gì đó.

Khó trách lúc cô nói kết hôn với Mộ Tấn Dương, anh lại đồng ý không chút do dự nào.

Đừng nói là mặc cảm của xử nam đó nhé? Còn chậm chạp mãi không làm thủ tục ly hôn với cô.

Diệp Du Nhiên ngơ ngác mất một lúc, mới tìm một cái áo sơ mi không lớn lắm mặc lên, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Trong phòng khách, Bùi Chính Thành đã bị Mộ Tấn Dương đuổi ra khỏi phòng bếp, đang ngồi trên sô pha gặm táo.

Diệp Du Nhiên đi qua: “Bùi Chính Thành.”

Bùi Chính Thành còn đang chìm đắm trong đau khổ vì vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung: “Đừng nói chuyện với tôi, tâm trạng tôi không tốt.”

Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, cô hoàn toàn không thể khống chế tâm trạng tò mò rục rịch trong lòng, đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống, buột miệng nói: “Những gì anh nói là thật sao?”

Bùi Chính Thành hung dữ cắn một miếng táo, mặt không chút thay đổi quay đầu nhìn cô: “Nếu những gì tôi nói không phải là thật, cậu ta cũng sẽ không kéo tôi vào sổ đen của Ngọc Hoàng Cung.”

Diệp Du Nhiên nhìn dáng vẻ này của Bùi Chính Thành, rất không tốt bụng nở nụ cười: “Đáng lắm.”

Ai bảo lúc trước anh ta còn cười nhạo cô.

Bùi Chính Thành ném hạt táo trong tay đi, che mặt thở dài: “Đời không còn gì để lưu luyến mà.”

Diệp Du Nhiên có được câu trả lời chắc chắn của anh ta, đáy lòng không hiểu vì sao hiện lên chút mừng thầm, đứng dậy đi đến phòng bếp.

Trong phòng bếp bày đầy nguyên liệu nấu ăn.

Mộ Tấn Dương cởi áo khoác, dáng người cao lớn thẳng tắp, trong phòng bếp rộng rãi thoạt nhìn đặc biệt ấm áp.

Anh cảm nhận thấy phía sau có người, nghe tiếng chân và hơi thở cũng biết là ai, lại nghĩ đến những lời Bùi Chính Thành nói khi nãy, đen mặt giả vờ không biết cô đi tới.

Diệp Du Nhiên vịn một tay lên khung cửa, nhìn một lát mới lên tiếng: “Cần tôi giúp không?”

Mộ Tấn Dương quay đầu lại nhìn cô một cái, cô tựa vào khung cửa, trên người mặc áo sơ mi của anh, tuy cô đã buộc thắt lưng rồi, nhưng vẫn thấy rất lớn, biểu cảm trên mặt đơn thuần không gì sánh được, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ nhà bên vậy.

Chỉ là dáng vẻ của cô gái nhỏ nhà bên này có quá quyến rũ người khác rồi, đôi mắt long lanh như nước cứ mãi nhìn anh chằm chằm, khiến anh cảm thấy đầu quả tim có chút ngứa ngáy, giọng nói phát ra cũng khàn khàn: “Vào đi.”

Diệp Du Nhiên đi vào rửa rau giúp anh, cô không ăn sáng, vốn đã có chút đói rồi, nhìn thấy dưa chuột anh đã cắt, vươn tay cầm một miếng bỏ vào miệng.

Lại không trùng hợp đúng lúc bị Mộ Tấn Dương nhìn thấy.

Nét mặt của Diệp Du Nhiên có chút cứng đờ, chớp chớp mắt, vươn tay cầm thêm một miếng để bên miệng anh: “Vừa giòn vừa ngọt, rất tươi, anh nếm thử đi.”

Sau khi vươn tay ra, cô mới cảm thấy hành động này không thích hợp lắm, quá mờ ám.

Đang muốn rụt tay về, Mộ Tấn Dương đã cúi đầu ăn rồi, đôi môi mang theo hơi ấm chạm vào ngón tay cô, không biết là cố ý hay vô tình, cô cảm thấy ngón tay của mình bị liếm một cái, cô mạnh mẽ rút tay về như bị điện giật.

Mộ Tấn Dương nhai hai cái mới lên tiếng: “Đúng là rất ngọt.”

Mộ Tấn Dương nhìn cô chăm chú hai giây rồi nuốt miếng dưa chuột xuống, tiếp tục công việc trong tay.

Diệp Du Nhiên đứng trước bồn rửa bát, giấu tay ra sau lưng cẩn thận vân vê một chút.

Cô cảm thấy đầu ngón tay như bị điện giật, có chút tê dại khiến tim cô vô cùng hoảng loạn.

Cô thất thần không nói gì, giọng Mộ Tấn Dương lại lần nữa vang lên: “Đói rồi?”

Cô quay đầu, thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Mộ Tấn Dương đang cúi đầu chuyên chú thái thịt, ở nơi khói dầu nghi ngút như phòng bếp lại vô cùng ưu nhã.

Diệp Du Nhiên không nói gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom