• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Ngọn sóng tình yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 694-699

Chương 694:



Đắp nhẹ chăn bông.



Hai người thẳng thắn cởi mở với nhau dưới lớp chăn.



An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, hai má ửng đỏ, cả người nóng bừng, bất cứ nụ hôn nào của anh rơi xuống, cô đều có thể phát ra cảm giác ngứa ran, tế bào toàn thân sôi trào.



Bộ Dực Thành thở hổn hển thì thầm vào tai cô, giọng anh khàn đặc và có từ tính: “Chỉ Nguyệt, đừng căng thẳng.”



Thực ra, khi nói ra điều này, anh còn căng thẳng hơn cả người phụ nữ dưới thân.



“Ừm.” An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, nhắm mắt lại, lo lắng gật đầu.



Trong một giây tiếp theo, cơ thể cô khẽ run lên.



“Á!”



Cơn đau đớn vì xé rách lập tức ập đến trong tích tắc.



Chỉ trong nháy mắt, anh chậm lại, thân thể cường tráng chậm rãi nhẹ nhàng. . .



“Chỉ Nguyệt …” Bộ Dực Thành thì thầm tên cô bên tai.



Khi cô giảm bớt cảm giác đau đớn, anh lại tiếp tục ham muốn cuồng nhiệt.



An Chỉ Nguyệt chịu đựng nỗi đau cảm nhận sự rung động kỳ lạ đang làm cho nhiệt huyết sôi trào.



Sáng sớm.



Ánh mặt trời dịu nhẹ, không có tiếng ồn ào, gió ấm chậm rãi thổi qua mầm cỏ mảnh mai ngoài ban công.



Ngay cả khi rèm cửa được đóng lại vẫn có thể cảm nhận được độ sáng rực rỡ trong phòng.



An Chỉ Nguyệt thức dậy sau giấc ngủ dài.



Cơ thể cảm thấy nóng như thiêu đốt.



Cô ngước lên và nhìn thấy người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình.



Ngũ quan tinh xảo, rung động lòng người.



Lông mày rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và khuôn mặt thanh tú khiến người ta muốn chạm vào.



Điều khiến cô cảm thấy xấu hổ lúc này là hai người nằm trên giường mặt đối mặt, thân thể kề sát nhau.



Bất chợt cô nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua, khuôn mặt nóng bừng và ửng hồng vì xấu hổ.



Lúc này, bàn tay của Bộ Dực Thành vẫn đang đặt trên vòng eo trần trụi của cô, ôm chặt lấy cô, như thể cô sẽ bay đi trong khoảnh khắc tiếp theo.



Toàn thân cô đau nhức.



Đó là lần đầu tiên của cô và của anh nên kỹ năng còn kém khiến cô lăn lộn suốt cả đêm.



Vừa giận vừa thẹn.



Cô thậm chí không dám nhúc nhích nhưng vô tình đánh thức anh.



Dường như vẫn chưa đủ, sức khỏe của anh quá mạnh, cô không thề chống đỡ được.



Đột nhiên, Bộ Dực Thành khẽ nhúc nhích, khiến An Chỉ Nguyệt sợ hãi dữ dội.



Bộ Dực Thành trở mình, ôm cô vào trong lòng, thân thể An Chỉ Nguyệt mềm mại như không xương, hai tay khẩn trương đẩy trước ngực anh.



Hai mắt căng thẳng mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô còn không dám thở mạnh, vì sợ anh mở to mắt, cô không biết phải đối mặt như thế nào.



Thật xấu hổ.



Tuy nhiên, ngay khi cô đang chăm chú nhìn, Bộ Dực Thành đột nhiên mở mắt ra, An Chỉ Nguyệt nhắm mắt ngay lập tức, dùng hết sức nhắm mắt lại.



Vì quá lo lắng, lông mày của cô ấy run lên.



Bộ Dực Thành mơ màng nhìn cô, vừa đáng yêu vừa thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể trở nên cứng ngắc khi bị anh ôm, cô khẽ run trong vòng tay anh.
Chương 695:



Bộ Dực Thành trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, anh ghé đầu, hôn lên trán cô, lông mày, mắt, mũi, cuối cùng là hôn lên môi.



Nhưng nụ hôn của anh nhẹ nhàng, mềm như nước.



An Chỉ Nguyệt lông mi khẽ run lên, rất căng thẳng.



Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô.



Một giọng nói khàn khàn từ tính truyền đến: “Chào buổi sáng, em vẫn còn ngủ sao?”



An Chỉ Nguyệt không dám mở mắt, cô nhào vào vòng tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu.



“Cơ thể của em vẫn còn đau sao?”



Dù sao đây cũng là lần đầu tiên. Anh rất áy náy khi nghe cô kêu đau ngày hôm qua, nhưng mũi tên đã lên dây không thể không phóng, anh muốn dùng cũng không thể dừng lại.



An Chỉ Nguyệt lại gật đầu, hai má đỏ bừng và nóng hơn.



Bộ Dực Thành chân tình hôn lên má cô, khẽ nói nhỏ: “Anh xin lỗi, anh nên nhẹ nhàng hơn.”



Anh cũng là lần đầu tiên, có một số chuyện không dễ kiểm soát.



“Ồ.” An Chỉ Nguyệt ngượng ngùng đáp.



“Đói bụng không? Anh dậy lấy đồ ăn cho em.”



“Ừm.” Cô trả lời lại, chậm rãi xoay người thu mình trong chăn, không dám nhìn thân thể trần trụi của anh.



Bộ Dực Thành đứng dậy, tìm quần áo để mặc vào, lặng lẽ nhìn cô đáng yêu ngượng ngùng trên giường.



Thứ cảm giác ngọt ngào đó khiến anh cảm giác lâng lâng như ở trên mây, bồng bềnh, hư ảo nhưng vẫn hiện hữu.



“Em dậy tắm rửa, thay quần áo đi.”



Bộ Dực Thành biết cô ngại ngùng, liền nhắc nhở cô mau đứng dậy tắm rửa, mặc quần áo vào.



Anh xoay người bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Nghe thấy tiếng đóng cửa, An Chỉ Nguyệt lập tức vén chăn đứng dậy, tìm quần áo mặc vào.



Cô chạy vào phòng để tắm rửa.



Trong gương, cô nhìn thấy mình của bây giờ, khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua.



Đôi mắt đầy hạnh phúc xen lẫn sự e thẹn.



Dù đến một đất nước mới, một thành phố mới và một ngôi nhà mới, cô cũng không hề cảm thấy cô đơn, không có cảm giác xa lạ hay lo lắng.



Thực tế, đây là một ngôi nhà rất ấm áp mà Bộ Dực Thành đã dành cho cô.



Tắm rửa sạch sẽ và cột tóc lại.



Khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Bộ Dực Thành đã mang đồ ăn lên.



“Đến ăn chút gì đi.” Bộ Dực Thành đặt bữa sáng lên bàn và kéo ra hai chiếc ghế.



An Chỉ Nguyệt không dám nhìn vào mắt anh cô ngượng ngùng đi tới, nhìn bữa sáng trên bàn, “Là dì giúp việc nấu sao?”



“Ừ.”



“Thật ra, em có thể đi xuống ăn, không cần thiết phải mang lên phòng.”



“Không thành vấn đề. Sau này em quen rồi, có thể ăn ở đâu cũng được. “



An Chỉ Nguyệt ngồi ở bên cạnh Bộ Dực Thành, cô cầm thìa lên, ăn cháo dinh dưỡng.



Cô ăn hai miếng liền ngẩng đầu lên nhìn Bộ Dực Thành, đúng lúc thấy anh đang nhìn cô chăm chú như thiêu đốt.



Tim cô đập thình thịch.



Cảm thấy da thịt toàn thân nóng ran, ngại ngùng tránh đi ánh mắt, cô lẩm bẩm nói: ”Sao anh không ăn?”



“Em ăn đi, anh đi tắm đã.” Bộ Dực Thành nhẹ nhàng nói, đứng dậy, xoay người đi vào phòng tắm.



Vừa đi, An Chỉ Nguyệt thở dài một hơi, trong lòng căng thẳng.
Chương 696:



Nhịp tim đập rất nhanh.



Cô đỏ mặt, nóng bừng cả người, không dám nhìn anh, nhưng cũng không nhịn được muốn nhìn trộm anh.



Có lẽ đây là cảm giác khi yêu.



Cô cảm thấy gần như nghẹt thở, nhưng cô lại muốn tận hưởng sự ngột ngạt này thật nhiều.



An Chỉ Nguyệt ăn rất chậm, cô muốn đợi anh ra ngoài rồi cùng nhau ăn.



Bây giờ tâm trí cô chỉ toàn hình ảnh hoang dã của Bộ Dực Thành đêm qua.



Càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng nhưng không thể không nghĩ tới.



Khi Bộ Dực Thành ra ngoài, cô lập tức cúi xuống tiếp tục ăn.



Bộ Dực Thành ngồi đối diện với cô, mang theo phần ăn của mình, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, mỉm cười, cầm thìa ăn.



Bầu không khí trở nên yên tĩnh, khiến cả hai vô cùng căng thẳng, trong không khí có cảm giác bị áp bức thiêu đốt.



Thật khiến người ta không thể bình tĩnh được.



Sau khi ăn xong, An Chỉ Nguyệt đặt thìa xuống, cầm lấy khăn lau miệng, nói: “Anh Dực Thành, em hỏi anh một câu được không?”



Bộ Dực Thành tiếp tục ăn sáng.



“Có chuyện gì vậy?” Anh nói khẽ.



An Chỉ Nguyệt ẩm ướt cổ họng, hơi căng thẳng: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”



Hành động ăn sáng của Bộ Dực Thành lập tức dừng lại, cầm thìa nhìn lên không trung, ánh mắt chìm xuống.



Cả người đơ ra bất động.



Tim anh đập nhanh vài nhịp.



Hô hấp rối loạn.



Câu hỏi của An Chỉ Nguyệt văng vẳng bên tai khiến anh rất căng thẳng, không ngờ An Chỉ Nguyệt lại hỏi như vậy.



Nhưng rõ ràng cô đã nhìn thấu trái tim anh.



Anh đã từng phải lòng nhưng không dám thổ lộ.



Nhưng bây giờ đã là vợ chồng, anh cảm thấy không cần phải giấu diếm bất cứ chuyện gì.



Bộ Dực Thành đặt thìa xuống, ngước mắt lên nhìn cô: “Anh thích em từ lâu lắm rồi. Anh không nhớ được là khi nào, mẫu giáo, tiểu học hay trung học cơ sở, đều đã quên mất rồi.”



An Chỉ Nguyệt xấu hổ cúi đầu, trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút chua xót.



Những năm qua vậy mà cô không biết.



Cô không cảm thấy Bộ Dực Thành thích mình chút nào, thậm chí cô còn cho rằng anh rất đáng sợ, có lẽ vì anh đã bí mật theo dõi cô vài lần, nên cảm thấy anh có ý đồ xấu.



Bao năm qua che giấu thực sự rất tốt.



Cũng có thể vì Bộ Hướng Đình nói nhiều điều không hay về Bộ Dực Thành trước mặt cô, khiến cô có định kiến rằng tâm tư anh không trong sáng.



Trước kia cô thực sự quá mù quáng.



“Anh Dực Thành, em thực sự không biết …” An Chỉ Nguyệt càng nghĩ càng thấy buồn.



Bởi vì trước đây cô đã đâm anh, loại lấy oán báo ân này, cả đời này cô cũng không thể tha thứ cho chính mình.



Bộ Dực Thành mím môi cười: “Ăn sáng đi, chuyện đã qua rồi, em đừng nhắc lại nữa.”



“Em biết hết rồi.” An Chỉ Nguyệt hướng mắt nhìn anh.



Đôi mắt ngấn lệ, nét mặt xúc động buồn đến lạ thường.



Bộ Dực Thành hơi giật mình và im lặng.



Đôi mắt thâm trầm lặng lẽ nhìn cô.



Có một sự hoảng loạn trong lòng anh.
Chương 697:



Anh không nghĩ rằng cô đã biết.



An Chỉ Nguyệt mím môi, làm ẩm cổ họng, tiếp tục nói: “Em biết vết sẹo trên ngực anh vì em mà ra. Em biết anh cố gắng cứu em năm lần bảy lượt, không màng tính mạng của bản thân, nhưng em lại coi anh như một người xấu … “



“Chỉ Nguyệt, đừng nói nữa! ” Bộ Dực Thành ngắt cô lời bằng giọng gay gắt.



“…” An Chỉ Nguyệt giật mình sợ hãi, nước mắt càng rơi nhiều, lăn dài trong suốt như pha lê.



Trái tim Bộ Dực Thành tan nát khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, vì vậy anh lập tức ngồi bên cạnh và ôm cô vào lòng.



Anh không muốn cô cảm thấy có lỗi, anh không muốn cô buồn vì chuyện này, và cũng không muốn cô vì báo đáp lòng tốt của anh nên mới đồng ý kết hôn.



“Chỉ Nguyệt, anh không phải hung dữ với em. Anh không muốn em nhắc lại những điều tồi tệ này bởi nó đã trôi qua.



Anh chưa bao giờ phàn nàn hay hối hận, là anh can tâm tình nguyện. Em không sai.” Tiếng an ủi khàn khàn dễ nghe.



Trong lòng An Chỉ Nguyệt nổi lên từng đợt sóng.



Trái tim mềm mại trong lồng ngực bị rung động, cô không biết phải đối mặt với quá khứ như thế nào.



Bộ Dực Thành càng ấm áp, càng tốt bao nhiêu thì cô càng cảm thấy buồn vì quá khứ bấy nhiêu.



Cô vùi mặt vào người anh, cảm nhận mùi hương trong trẻo dễ chịu của anh rất là an tâm, nước mắt không ngừng tuôn ra ướt đẫm áo anh.



Bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.



Cô từ từ vươn tay ra, vòng qua eo săn chắc của anh, ôm chặt lấy anh.



Bộ Dực Thành cơ thể hơi cứng lại.



Chậm rãi cúi đầu xem động tác của cô lúc này.



Trái tim đập thình thịch, và niềm vui bâng khuâng tràn ngập trong tim anh.



Cái ôm của An Chỉ Nguyệt càng lúc càng chặt hơn.



Vì chuyện vợ chồng của ngày hôm qua, cô dường như không còn xa lạ với anh, thậm chí không còn xa lánh, ghẻ lạnh nữa, ít nhất là về mặt thể xác, cô đã trở nên thân thiết, ỷ lại vào anh.



“Chỉ Nguyệt, ăn sáng thôi.”



An Chỉ Nguyệt khịt mũi, vùi mặt vào trong ngực anh không chịu ra, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, em có một yêu cầu nhỏ được không?”



“Yêu cầu gì?” Bộ Dực Thành cười ôn nhu, hôn lên đỉnh đầu của cô, ngửi mái tóc thơm và quyến rũ của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc.



“Sau này anh không được giấu em điều gì. Chỉ số IQ của em không cao và EQ cũng rất thấp. Nếu anh không nói ra, cả đời này em mãi không biếtđược.” Chỉ Nguyệt dặn dò.



“Ừm, anh hứa với em.” Bộ Dực Thành đồng ý đáp.



“Còn một yêu cầu nhỏ nữa.” An Chỉ Nguyệt rất mắc cỡ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.



“Cho dù em đưa ra bao nhiêu yêu cầu, anh đều có thể hứa với em.”



Bộ Dực Thành vuốt ve mái tóc của cô, một cách trìu mến, giọng điệu vô cùng dịu dàng.



“Em không gọi anh là anh Dực Thành nữa, có được không?” An Chỉ Nguyệt xấu hổ lẩm bẩm.



Bộ Dực Thành dường như không nghe rõ, cảm thấy hơi sốc, anh dùng hai tay ôm lấy vai cô đẩy ra, nhìn vào khuôn mặt của cô và muốn nghe một lần nữa.



Nhưng mặt An Chỉ Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ, mắt cô rũ xuống, cô bị đẩy ra và vùng vẫy một cách gượng gạo nên lại nhào vào trong ngực anh, vòng tay ôm chặt eo anh.



“Chỉ Nguyệt, em vừa nói cái gì?”



“Không có gì đâu.” An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm một cách xấu hổ, phồng má miễn cưỡng nói lần thứ hai.



Cô là phụ nữ đã có gia đình, cô không có gì xấu hổ khi nói với anh về những điều này.



Bộ Dực Thành khóe miệng mỉm cười, áp đầu vào tai cô, khàn giọng nói: “Bây giờ em không đói sao?”



An Chỉ Nguyệt lắc đầu không phát ra tiếng, má nóng áp trên ngực anh, né tránh phải đối diện.



Vì cô quá ngượng ngùng.
Chương 698:



“Nếu em không đói thì làm việc khác đi?”



“Việc gì vậy?”



Cô vừa hỏi xong, Bộ Dực Thành đã bế cô đi đến chiếc giường lớn.



“A… anh Dực Thành, anh muốn làm gì?” An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, hai tay ôm chặt cổ anh.



Bộ Dực Thành sải bước đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của thân trên rồi nhẹ nhàng áp cô xuống dưới ôm lấy cô.



Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như vô tội của cô, yết hầu cuộn lên xuống, giọng khàn khàn thì thào: “Em vừa nói không muốn gọi anh là anh Dực Thành đúng không?”



An Chỉ Nguyệt mím môi, lập tức không dám nhìn, khuôn mặt nóng rực.



“Vậy gọi là chồng đi… ” Anh nhếch khóe miệng cười, chủ động dẫn đường khiến cô không còn ngại ngùng nữa.



Trái tim anh ngọt ngào tràn ngập mật ngọt bởi vì đây là quyền lợi mà An Chỉ Nguyệt chủ động đưa cho anh.



Anh chưa bao giờ biết rằng khi cô xấu hổ lại vô cùng dễ thương khiến anh không muốn dừng lại.



An Chỉ Nguyệt mím môi cười, hai má và vành tai đỏ bừng, người đàn ông trên người cô đã có phản ứng rồi, khiến cô càng thêm thẹn thùng không chịu nổi.



Bộ Dực Thành cúi đầu xuống, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.



Cảm giác nhột nhột khiến cơ thể cô động đậy, cô cười xấu hổ vùng vẫy: “Đừng, đừng làm thế, em nhột quá”



“Bảo bối, gọi một tiếng chồng đi, anh sẽ thả em ra.” Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô.



An Chỉ Nguyệt toàn thân rùng mình, cô rụt cổ ngại ngùng lẩm bẩm: “Chồng.”



Giọng nói của cô giống như âm thanh của tự nhiên, vô cùng êm tai.



Một từ “chồng” này, Bộ Dực Thành nửa đời mong muốn cũng cảm thấy xa xỉ, nhưng bây giờ thật sự đã được nghe cô gọi một tiếng.



Hơn nưa còn vô cùng ngọt ngào, thật êm tai.



“Anh buông em ra.” Thấy anh sững người, An Chỉ Nguyệt hai tay chống ngực nhìn anh.



Đột nhiên, trong giây tiếp theo, trước khi cô kịp phản ứng, Bộ Dực Thành bất ngờ hôn cô.



Nụ hôn cuồng nhiệt bá đạo và khẩn trương, anh dùng môi mút mạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.



“Ưm..” Cô không giãy dụa, chỉ là có chút kinh ngạc.



Lúc này anh không muốn dừng lại nụ hôn cũng không muốn tiếp tục ăn bữa sáng.



Sau khi ‘tập thể dục buổi sáng’ xong đã khiến cô cảm thấy đói và trở lại ngồi lại ăn sáng.



Tình yêu cứ như vậy nảy nở trong sự ngọt ngào không hề khô khan hay tủi hổ.



Đối với An Chỉ Nguyệt, điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là Bộ Dực Thành chưa bao giờ từ bỏ việc yêu cô.



Cho dù đó là một tình yêu thầm kín, anh đã một mình vượt qua nỗi cô đơn và đau đớn.



Nhờ vậy, cô mới có cuộc sống như ngày hôm nay.



Không có đám cưới, không có nhẫn và chỉ có tấm lòng chân thành cần thời gian mới thấy rõ.



Sau khi đến Tịch Quốc.



An Chỉ Nguyệt không đi làm.



Cô ở nhà tận tâm chăm sóc gia đình, và tận tâm làm người nội trợ phía sau của Dực Thành.



Bạn bè của cô cũng dần trở nên nhiều hơn, Bộ Dực Thành đưa cô đi gặp những người bạn tốt của anh ấy, Kiều Huyền Thạc, sau khi gặp được Bạch Nhược Hi, cô cũng có một người bạn tốt, có thể chia sẻ, có thể cùng nhau ra ngoài.



Những người hàng xóm xung quanh cũng dần thân quen với cô, cô cũng không còn cảm thấy cô đơn.



Điều hạnh phúc nhất trong ngày của cô là đợi Bộ Dực Thành tan làm trở về, cùng anh ăn tối, cùng anh đọc sách, hoặc xem phim và nói về những điều thú vị đã xảy ra trong ngày hôm nay.



Trong cuộc sống sau hôn nhân, hai người từ từ tìm hiểu nhau.



Giữa họ, cái tên Bộ Hướng Đình không còn xuất hiện nữa.
Chương 699:



Đêm yên tĩnh.



Bầu trời đầy sao đang tỏa sáng, ánh sáng trong phòng chiếu ra ngoài ban công, hai người lớn ngồi trên chiếc chiếu.



An Chỉ Nguyệt nằm trong vòng tay của Dực Thành, nép đầu vào cổ anh, anh nhắm mắt ngửi hương thơm từ cơ thể cô, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể cô, còn cô, nhìn lên những vì sao trên bầu trời, tâm trạng bình lặng lạ thường.



“Ông xã, bạn của anh thật là may mắn.”



“Ai?”



“Kiều Huyền Thạc.”



“Ừm, anh nghĩ mình may mắn hơn khi cưới được em.” Dực Thành hít sâu một hơi, ôm chặt cô hơn.



“Em đang nói về việc anh ấy có thể có ba đứa con cùng một lúc.”



Dực Thành mím môi cười nhạt nói: “Em bây giờ thấy thì xem là may mắn, nhưng không rằng biết lúc đó tâm trạng của vợ chồng bọn họ, bởi vì cơ thể Nhược Hi yếu ớt, không thể mang thai ba, Huyền Thạc muốn bỏ bớt thai nhi, nhưng cô ấy không chịu, giữa họ lúc đó bởi vì việc này mà cũng không ít mâu thuẫn.”



“Nhưng số phận vẫn ưu ái cho họ. Họ sinh một lúc ba người con trai, và họ chỉ mất một năm để hoàn thành việc mà người khác cần tận sáu năm mới hoàn thành.”



“Chúng ta cũng có thể.” Dực Thành thấp giọng, thổi khí nóng vào tai cô, giọng nói từ tính vô cùng quyến rũ.



Nghe thấy thế thân thể An Chỉ Nguyệt hơi ngưng lại, lo lắng co rụt đầu lại, ngượng ngùng thì thào: “Đừng làm rộn.”



“Tôi không có làm rộn, chỉ cần em muốn, thì sinh bao nhiêu con cũng được.



Nếu sinh từng đứa một thì chúng ta hãy chăm chỉ trong vài năm. Nhưng nếu như em không muốn có con, thì chúng ta liền không sinh nữa.”



“Chúng ta thuận theo tự nhiên đi.”



An Chỉ Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, rũ mắt xuống, ngượng ngùng.



“Nghe lời em.” Dực Thành ôm vai cô, dụi vào trong ngực.



Anh nhắm mắt lại và xoa cổ cô, dụi người vào nhau, rồi hôn cô một cách lưu luyến.



“Ngứa.” An Chỉ Nguyệt thì thào, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh.



Bộ Dực Thành bế cô bước nhanh đến giường lớn.



“A …” Bất ngờ bị nhấc bổng trên không trung khiến cô hoảng sợ, đặt hai tay lên vai anh, kinh ngạc nhìn anh.



“Anh…”



“Vợ à muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi đi.”



“Mới mười giờ.” An Chỉ Nguyệt khó hiểu, cau mày nói: “Cũng không phải muộn.”



Bộ Dực Thành cười xấu xa, đè cô lên giường, bắt đầu cởi cúc áo cho cô, lẩm bẩm: “Chúng ta làm việc chính xong, chờ em ngủ thì hẳn là rạng sáng.”



“Anh …” An Chỉ Nguyệt đỏ mặt, còn chưa kịp nói gì đã bị Bộ Dực Thành hôn.



Động tác của anh rất khẩn trương và điên cuồng.



Như thể không bao giờ là đủ, luôn duy trì sự thích thú đối với cô.



Trên giường, An Chỉ Nguyệt không thắng nổi người đàn ông này, nhu cầu của anh liên quan đến tuổi tác, có thể khiến cô đau eo, đau lưng, mất ngủ cả đêm, cả ngày hôm sau mệt mỏi không chịu được.



Đêm kéo dài triền miên và cực nóng bỏng.



Một tháng sau, An Chỉ Nguyệt phát hiện ra kinh nguyệt không đến.



Cô nghĩ rằng nó có thể bị trễ.



Cũng không có để ý quá.



Một người bạn ở nước ngoài của Dực Thành tên gọi Hách Nguyệt đã đưa vợ và con gái về Tịch Quốc để thăm bọn họ.



Bữa tiệc tổ chức tại nhà Kiều Huyền Thạc.



Trong khu vườn trống trải và xinh đẹp.



Kiều Huyền Thạc sinh ba con trai, Hách Nguyệt sinh đôi, năm đứa con vui đùa trong vườn, tiếng cười ngập trời xanh.



Mây trắng khoe sắc, hửng nắng, làn gió hiu hiu từ từ.



Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hi.



Hách Nguyệt, Lam Tuyết.



Doãn Đạo, Lư Tiểu Nhã.



Bộ Dực Thành, An Chỉ Nguyệt.



Mọi người quây quần bên nhau, một bàn hình chữ nhật, đầy đồ ăn và rượu.



Trẻ em tụ tập chơi ở một nơi.



Người lớn nói chuyện và cười đùa cùng nhau, Nói đến hôn nhân, ba cặp ở đây là vợ chồng, mà Doãn Đạo và Lư Tiểu Nhã là tồn tại mối quan hệ gì ai cũng không đoán ra được.



Nhưng lần này mời Doãn Đạo đến, anh lại còn mang theo cả Lư Tiểu Nhã, thật khiến người ta kinh ngạc.



Kiều Huyền Thạc cười hỏi Doãn Đạo: “Quan hệ của hai người bây giờ thế nào?”



“Người yêu.”



“Bạn bè.”



Hai người đồng thanh đáp lại, Doãn Đạo trước, Lư Tiểu Nhã nói sau, hai người nhìn nhau, Doãn Đạo sắc mặt tối sầm lại, tỏ vẻ rất không hài lòng.



Lư Tiểu Nhã thè đầu lưỡi, dạ thưa cúi đầu xuống.



Những người khác mỉm cười, có thể thấy được sự mập mờ giữa hai người.



Cũng không đơn giản chỉ là bằng hữu, chỉ là Lữ Tiểu Nhã không chịu thừa nhận.



Vả lại, bây giờ Lư Tiểu Nhã sống ở nhà Doãn Đạo, cho thấy quan hệ bạn bè không đơn giản như vậy.



Điều này có chút là quá thận trọng.



“Em không ngại gọi chị là chị dâu đâu” Bạch Nhược Hi cười nhẹ nói.



Lư Tiểu Nhã lập tức đỏ mặt.



Bộ Dực Thành đưa nước ép cho An Chỉ Nguyệt, nói với mọi người: “Tốt hơn hết là nên tìm một thời gian thíċh hợp, một nơi đặc biệt đẹp, làm một hôn lễ tập thể đi.”



Việc này được bốn người đồng ý, Doãn Đạo vui mừng nhất: “Được rồi, tôi đồng ý.” Bất quá anh cũng tiết kiệm được lời cầu hôn, liền trực tiếp kết hôn.



Bạch Nhược Hi đứng dậy, “Mọi người nói chuyện đi, tôi đi qua xem mấy đứa nhỏ.”



Lam Tuyết cũng đứng lên, “Tôi đi giúp Nhược Hi, cô ấy không lo được.”



Sau đó, cả hai quay người và rời đi.



Lư Tiểu Nhã lo lắng đứng lên, nói: “Tôi đi phòng vệ sinh phía trên, mọi ngươi nói chuyện.”



“…” An Chỉ Nguyệt cũng xấu hổ, chậm rãi đứng lên.



Bộ Dực Thành lập tức nắm lấy tay An Chỉ Nguyệt, cau mày nhìn cô: “Vợ, em còn không muốn sao?”



“Em chỉ đến xem và mang một ít trái cây cho những đứa trẻ thôi.” Nói xong, cô cầm đĩa hoa quả trên bàn quay đi với nụ cười trên môi.



“…”



Bốn người đàn ông nhìn nhau.



Vẻ mặt đầy nghi ngờ.



Chẳng phải phụ nữ mong chờ đám cưới nhất sao?



Tại sao người phụ nữ của họ lại sợ phiền phức, luôn né tránh những điều này, ngại phiền phức, ngại vui, thậm chí là sợ hôn lễ?



“Cậu có hiểu tâm lý của bọn họ không?” Kiều Huyền Thạc nhìn Hách Nguyệt hỏi.



Hách Nguyệt lắc đầu.



Anh lại nhìn Doãn Đạo.



Doãn Đạo nói: “Có lẽ họ cảm thấy hạnh phúc đủ rồi, không cần tổ chức đám cưới.”



“Tôi nghĩ trong lòng họ chỉ có con, còn chồng không còn quan trọng nữa.” Bộ Dực Thành kết luận: “Tôi quyết định phải mất vài năm nữa mới có con. Thế giới hai người với nhau còn chưa có đủ lại đã mất đi địa vị.”



Bộ Dực Thành vừa nói xong, Bạch Nhược Hi vội vàng chạy tới, lo lắng nói: “Anh Dực Thành, vợ của anh nôn trong phòng tắm, nhanh đi xem một chút.”



Bộ Dực Thành bước đi như một mũi tên chạy nhanh tới.



Những người khác lo lắng và hỏi liệu cô có ăn nhầm đồ ăn không.



Bạch Nhược Hi cười lẩm bẩm: “Chắc là có thai rồi.”



Những người khác đều sững sờ, chỉ dừng lại ba giây rồi phá lên cười.



Cái vả mặt này đến nhanh quá phải không?



Truyện kết thúc rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom