New Ngoạn Chủ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 10: Ngâm mình (1)

97210.png
“Được, là bác nói nhé.”



Tập Vệ Quốc cười, anh rất vui. Bởi vì nếu là người khác thì chưa chắc đã trả giá cao như vậy, ông lão họ Lưu cũng được ít tiền hơn. Nếu bị đám con buôn lòng dạ độc ác để ý đến, có khi còn rước họa vào thân.



Mà phải nhắc lại, cái bàn vẽ này xịn như vậy, lại chỉ có thể làm bàn ăn thì đúng là phí của trời.



Về phần Điện Thoại Cục Gạch, mặc dù không phải là người có văn hóa gì cả, nhưng mà cái bàn vẽ này nếu thuộc về hắn, chắc chắn hắn sẽ đối xử nó như bảo vật. Còn nữa, hắn và cái bàn vẽ này có lẽ là có duyên phận với nhau.



Điện Thoại Cục Gạch thấy ông lão họ Lưu đồng ý thì sướng đến mức xém chút nữa nhảy cẫng lên. Hắn thật sự không ngờ chiêu này lại thành công.



“Lão Gạch, ngơ ngác cái gì, khuân đồ đi.”



Lý Khải Việt nhắc nhở Điện Thoại Cục Gạch một câu rồi ba người cùng bê cái bàn vẽ lớn mang ra sân nhà, sau đó tìm mấy lớp rơm bao bọc sơ qua. Lý Khải Việt và Điện Thoại Cục Gạch ngồi trên Ural Sidecar, cùng nhau khiêng cái bàn.



Tập Vệ Quốc ngồi ghế trước, khởi động xe, chào ông lão họ Lưu một tiếng rồi lái xe ra khỏi căn nhà.



Ông lão họ Lưu cũng vui mừng hớn hở tiễn ba người rời khỏi cổng, dặn dò nếu sau này đi đâu ngang qua thì ghé vào uống nước cho vui.



Ba người rời khỏi thôn nhỏ, Điện Thoại Cục Gạch ngồi khiêng bàn vẽ nặng nề, vẫn không ngừng xuýt xoa vẻ đẹp của nó.



“Người anh em, không... Tập Gia, chiêu này của cậu thật tuyệt vời. Đời này, tôi còn chưa bội phục ai cả, cậu thật sự là....”



Điện Thoại Cục Gạch thật sự phục. Nhớ lại lúc trước, hình như Lý Khải Việt nói cho dù hắn cứ hung hăng tăng giá mua thì cũng phải tăng thêm rất nhiều, ông lão họ Lưu kia mới muốn bán. Bây giờ thì ngon rồi, chỉ chi thêm mấy trăm đồng đã mua được đồ.



“Lão Gạch, anh biết đây gọi là gì không?” Lý Khải Việt hỏi một câu, rồi khen ngợi Tập Vệ Quốc, tự mình trả lời: “Gọi là chuyên nghiệp.”



“Hai người bớt nói chuyện, giữ sức đi, cái bàn gỗ hoàng hoa lê này nặng lắm đó.” Tập Vệ Quốc nhắc nhở, anh biết rõ cái bàn vẽ làm bằng gỗ hoàng hoa lê kia nặng đến thế nào, loại gỗ cứng này nặng đến mức có thể chìm dưới nước, gần như nặng ngang gỗ tử đàn. Bây giờ không thấy mệt chỉ vì đang còn hưng phấn, lát nữa không biết có chịu đựng nổi không.



Quả nhiên, Điện Thoại Cục Gạch và Lý Khải Việt không kiên trì được. Ngồi xe lâu đã khó chịu rồi, lại còn phải khiêng một cái bàn lớn nặng nề, bả vai nhức mỏi.



Tập Vệ Quốc dừng xe, để Điện Thoại Cục Gạch lái xe, còn anh thế chỗ hắn để khiêng bàn. Một lúc sau, Điện Thoại Cục Gạch và Lý Khải Việt đổi chỗ. Cứ như vậy, ba người thay phiên nhau lái xe, khiêng bàn.



Bởi vì phải khiêng bàn trên vai nên không thể lái xe nhanh được. Lý do rất đơn giản, xe phanh nhẹ hoặc vấp ổ gà, là bả vai gặp khốn khổ rồi.



Tốc độ chậm như vậy, sợ rằng đến tối, ba người cũng không về tới nội thành. Thời điểm này, đường đi nhấp nhô, nếu như vấp ổ gà ổ voi, làm rơi cái bàn, vậy thì lỗ lớn.



Cũng may, vào lúc màn đêm sắp tới, Tập Vệ Quốc nghe được tiếng bồ câu gáy, âm thanh đặc biệt mà chỉ có vùng thành thị mới có.



Nhưng mà, khi đến rìa thành thị, ngay cạnh đường Vành Đai Số Bốn, bọn họ đã rơi vào tình trạng kiệt sức, không thể kiên trì lâu hơn nữa.



Vì sợ không kịp thời gian, cả ba người đều chưa ăn cơm trưa, bây giờ còn phải khiêng cái bàn nặng hơn trăm cân này, bọn họ thật sự kiệt sức rồi.



“Lão Tập, dừng xe, tôi chịu không nổi rồi.”



Thân hình to béo như Lý Khải Việt còn chịu không nổi, huống chi là hai người còn lại.



Tập Vệ Quốc đạp phanh, xe máy dừng ở ven đường, có một nhà tắm tư nhân ở đó.



Xuống xe, Tập Vệ Quốc giúp Lý Khải Việt và Điện Thoại Cục Gạch đặt bàn xuống đất. Ba người ngồi tại làn đỗ xe, vừa hút thuốc vừa nghỉ ngơi.



“Đúng là ngu mà.”



Điện Thoại Cục Gạch vì mua được món đồ yêu thích, tâm lý kích động, mà quên mất mình mang theo điện thoại di động.



Hắn gọi điện thoại, ra lệnh cho người đầu dây bên kia tìm một chiếc xe tải đến đón bọn họ.



Quả nhiên, không tới mười phút sau, một chiếc xe tải kiểu dáng quân đội đến chỗ bọn họ, mấy thanh niên trẻ tuổi nhảy xuống, khiêng bàn vẽ đặt lên xe.



“Khiêng cả cái xe Ural Sidecar kia lên.”



Điện Thoại Cục Gạch muốn khiêng cả cái xe máy đặt lên, rồi ba người cùng ngồi xe hơi về nhà.



“Không cần, không cần... Người đầy mồ hôi, tắm ở đây rồi hẵng về.”



Lý Khải Việt bất ngờ nghĩ tới tình hình cơ thể mình, mà vừa đúng lúc ngay bên đường có phòng tắm tư nhân. Giờ khắc này, được ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái khỏi phải bàn, lại nhờ nhân viên phục vụ đến nhà hàng bên cạnh mua chút rượu, đồ ăn về, vừa tắm vừa nhậu.



“Ý kiến hay đó Tiểu Việt.”



Tập Vệ Quốc đồng ý với Lý Khải Việt, quay mặt sang nói với Điện Thoại Cục Gạch: “Lão Gạch, anh về trước đi, tôi và Tiểu Việt đi tắm đã.”



“Thế sao được, hai cậu giúp anh giải quyết vấn đề, sao có thể để mặc hai cậu ở đây...”



Điện Thoại Cục Gạch để người ta lái xe tải cùng xe con về trước. Dù sao thì cái bàn kia đã đến nội thành, giao cho người trong xưởng trông coi, chắc chắn an toàn. Mà hắn cũng muốn thoải mái tắm rửa một phen, sau đó lại nhậu nhẹt.



Quyết định xong, ba người cùng đi vào phòng tắm tư nhân bên lề đường.



Mấy phòng tắm nhỏ mái bằng khá bình thường, nhưng môi trường vẫn sạch sẽ.



Nhắc đến kiểu phòng tắm tư nhân này, tương truyền thời cổ có một vị thương nhân buôn bán thua lỗ, vào thời khắc gần như táng gia bại sản, thì có một người đến mượn phòng để tắm nhờ, từ đó mà xuất hiện ý tưởng kinh doanh.



Thế là, vị thương nhân kia tận dụng những mảnh đất trống còn lại, xây dựng bể tắm bình dân đầu tiên, đặt tên là “Hương Thủy Hành”, treo màn che hoa văn ấm nước trước cổng, làm ăn khá tốt.



Hiển nhiên, ngụ ý treo màn che trước cửa là nơi đây kinh doanh bể tắm nước nóng.



Tập Vệ Quốc đã gặp loại màn che này, cho nên anh hiểu rất rõ lịch sử hình thành của nó.



Tại Bắc Kinh, bắt đầu từ thời nhà Nguyên đã xuất hiện những phòng tắm kiểu này, chủ yếu do những ngôi chùa lớn xây dựng, cung cấp nhu cầu tắm rửa cho tín đồ đến thắp hương bái phật.



Thời nhà Minh, số lượng nhà tắm của chùa chiền tăng lên rất nhiều, có ghi chép lại “Phàm là người dân nội thành, đều thường xuyên tắm rửa tại Phật tự, cũng có người chuyên làm việc tắm cho người khác lấy tiền thưởng“. Nhưng như thế là chưa đủ để thỏa mãn nhu cầu xã hội, chỉ đến khi kiểu kinh doanh phòng tắm bình dân xuất hiện và hưng thịnh, nó mời dần dần trở thành nơi tắm rửa chủ yếu của nhiều người.



Thời kỳ đầu, phòng tắm kiểu này thiết kế rất đơn sơ, chỉ có một ao nước, mấy dải ghế ngồi, cửa sổ dán giấy, vách tường treo ngọn đèn.



Đến tận cuối thời nhà Thanh, đầu thời Dân Quốc, mới có hệ thống dẫn nước tự động, có nồi hơi, đèn điện vân vân.... Mới biến thành bể nước nóng kiểu mới.



Ba người Tập Vệ Quốc tiến vào phòng tắm tư nhân này, vừa vào cửa liền nhìn thấy bảng giá công khai: “Tắm rửa ngâm mình giá ba đồng, thuê người kỳ lưng giá ba đồng, tẩm quất giá nằm đồng, và các loại dịch vụ khác.”



“Ba vị, đến tắm à?”



Bàn thu ngân, một người phụ nữ tuổi ngoài ba mươi, có lẽ là bà chủ nơi này, làm nhiệm vụ thu tiền.



Trước kia, loại phòng tắm tư nhân này không bao giờ có khách nữ, chỉ phục vụ khách nam, trong phòng cũng chỉ có một ao nước, bên cạnh cái ao có mấy dải ghế ngồi. Nếu như nhiều người, có thể cất đồ vào giỏ đựng đồ. Giỏ đựng đồ có số tương ứng với thẻ ghi, ghi rõ số của khách hàng. Khách hàng chỉ cần bỏ quần áo, mũ dép gì đó vào giỏ của mình, là có thể đi tắm.



Tắm xong, nhận lại quần áo, mặc lên rồi rời đi, không được phép lâu, nếu không, chủ quán sẽ hô: “Tắm xong, giặt gì mà giặt, quần áo chưa giặt vẫn mặc được như thường, tắm rửa đừng có ngủ gật, coi chừng ngã xuống sấp mặt, tiền mua thuốc còn đắt hơn tiền tắm.”



Nếu khách còn chưa mặc quần áo, chủ quán sẽ ra lệnh đuổi đi: “Các vị mặc quần áo vào, đừng chiếm giỏ đựng đồ, còn để người khác dùng nữa.”



Mãi đến năm 1916, mới xuất hiện phòng tắm cho nữ đầu tiên tại Bắc Kinh.



Năm 1928, những người kinh doanh phòng tắm tư nhân cùng nhau thành lập Dục Đường Thương Hành Hội, sau đó đổi tên thành Dục Đường Công Hội, kinh doanh phòng tắm vì thế mà trở thành một ngành kinh doanh phục vụ riêng biệt.



Điện Thoại Cục Gạch bao tiền lần này, sau đó ba người cầm chìa khóa dành cho tủ cất đồ, rồi cùng tiến về phía phòng tắm.



Ba người tiến vào khu nghỉ ngơi, số lượng người bên trong cũng khá nhiều, có người ngủ, có người uống trà, nói chuyện, đánh cờ. Đa số là người trung niên.



Rất nhanh, một thanh niên phục vụ đưa dép lê cho khách, cũng yêu cầu phiếu dịch vụ tắm rửa của ba người.



Cả ba tìm ngăn tủ tương ứng với chìa khóa của mình. Ngăn tủ này chia làm hai tầng, tầng trên để quần áo, tầng dưới để giày.



Tập Vệ Quốc là người cởi quần áo trước, rồi tiến đến khu vực tắm. Khu vực này có một dãy vòi hoa sen, số lượng khá nhiều, còn có hai hồ tắm.



Dưới hồ gần như chẳng có ai, mọi người đều ngồi bên bờ hồ buôn chuyện, toàn là nói chuyện thời họ tham gia cách mạng, ví dụ như lên núi, đến nông thôn, hay là chiến tranh này nọ.



Ngoài ra còn có vài ba người đang nằm trên giường, để cho các nhân viên kỳ lưng phục vụ họ.



Tập Vệ Quốc dùng vòi hoa sen gột sạch mồ hôi bụi bẩn trên người, Điện Thoại Cục Gạch và Lý Khải Việt cũng cùng nhau tiến đến.



Ba người tắm rửa qua loa, sau đó tiến đến hồ nước nóng, ngâm mình trong đó, dùng khăn ngâm nước nóng đắp lên mặt, vô cùng dễ chịu.



Tập Vệ Quốc đột nhiên phát hiện, Điện Thoại Cục Gạch im lặng không nói gì, hình như có tâm sự gì đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom