Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2475-2480


Chương 2475:

Hà Băng trắng nhợt mặt, cô lắc đầu nói: “Em không có… em chỉ là lo lăng cho anh thôi…”

“Lo lắng? Lại là lo lắng? Em biết rõ thân phận tôi đặc thù, ai cho em tới Miêu Cương tìm tôi, em biết không biết loại người như em lo lắng sẽ bại lộ thân phận của tôi, mang đến cho tôi nguy hiểm trí mạng. Hà Băng, tôi căn bản không cần em lo lắng, em đừng lại trở thành gánh nặng của tôi, nếu như em thực sự vì tốt cho tôi, hiện tại đi về đi!

Tôi có rất nhiều chuyện muốn làm, không có thời gian lãng phí trên người của em nữal”

Từng câu chữ thờ ơ lạnh lùng cùng cực ấy giống như mưa đá nhau đập vào trên mặt Hà Băng, trước đây cho tới bây giờ cô chưa từng thấy uất ức, hiện tại cảm giác ấy như xoay vần đất trời cuôn đền.

Mấy ngày nay anh không nói tiếng nào đã rời đi, cô một mình đợi ở đó, một mình đối mặt với tất cả.

Đêm qua anh làm cô một thân tổn thương đi ra, bất luận kẻ nào nhìn đều sẽ cho là anh ngược đãi cô, cô sau khi trở về chính len lén thoa thuốc mỡ cho mình, còn có vài vết thương riêng tư đau nhức cô cả đêm.

Ngày hôm sau cô giương mắt tới tìm anh, lại đổi lấy những câu chữ bạc tình này của anh?

Anh cảm thấy cô rất phiền?

Anh cảm thấy cô là một trói buộc?

Anh không muốn lãng phí thời gian trên người cô nữa?

Nơi đây không phải chỉ có hai người bọn họ, còn có Chu Siêu và Lý Kỳ, chiến hữu và người thân của anh, anh lại bức cô đến cảnh mắt mặt như vậy?

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng đột nhiên liền đỏ.

Trái tim Diệp Minh đột nhiên đau nhức, anh cảm thấy không cách nào để hít thở, càng là cô gái kiên cường dũng cảm, cô tan vỡ càng là trong nháy mắt, anh biêt mình đã triệt đê tôn thương trái tim cô.

E rằng, rất nhanh cô cũng sẽ không thích anh nữa.

Như vậy, cũng tốt, anh không đáng.

Anh và Lý Kỳ… không còn cách nào xoay chuyển, anh sẽ không tha thứ chính mình.

Anh lại nghiện ma túy, hy vọng còn sống đều rất xa vời.

Cô còn trẻ, tuổi tác mơn mởn, không cần phải lãng phí cảnh xuân tươi đẹp ở trên người anh.

Diệp Minh nhẫn tâm: “Hà Băng, tôi không muốn thấy em nữa, nếu như không muôn gây phiên toái cho tôi, vậy lập tức rời khỏi nơi này đi về nhà đi!”

Nói xong, Diệp Minh liền quay lưng lại, không nhìn cô nữa.

Anh không thể nhìn cô nữa, bởi vì anh sợ mình sẽ mềm lòng, anh sợ mình một giây kế tiếp sẽ không khống chế được ôm cô vào ngực.

Rất nhanh, thân hình cao lớn của anh đột nhiên cứng đò, bởi vì bàn tay nhỏ bé từ phía sau duỗi tới, trực tiếp ôm lấy vòng hông to lớn của anh, Hà Băng từ phía sau ôm chặt lấy anh.

“Đây là lần thứ hai.” Cô nhẹ giọng nói.

Cái gì?

“Đây là lân thứ hai, anh nói không cân em nữa, lần đầu tiên là ba năm trước, anh cũng nhẫn tâm đầy em ra như vậy.”

“Tiêu Thành, lần này em cũng có thể tha thứ cho anh, em biết gánh nặng của anh rất nhiều, anh nói ranhững lời này tất nhiên có lý do và suy tính của anh, thế nhưng, sự bất quá tam, nếu như còn có lần tiếp theo nữa, anh lại nói không cần em, vậy em sẽ đi thật.”
Chương 2476:

Trái tim Diệp Minh lúc này vừa đau vừa mềm, anh đã nói như vậy, lại không đuổi cô đi được.

Anh biết cô nói thật, nếu như có lần thứ ba nữa, cô sẽ không cần anh nữa.

Dù cho lúc đó cô còn yêu sâu đậm, cô sẽ đích thân câm dao hung hăng khoét anh khỏi lòng cô.

Diệp Minh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to liền rơi vào trên tay cô, da thịt cô rất trơn mịn, anh cầm tay cô vào lòng bàn tay của mình.

Nhắm mắt một cái lúc mở ra lại, anh vô tình lấy tay cô ra: “Hà Băng, em không phải muốn nghe đáp án của tôi sao, tôi hiện tại có thể trả lời em.”

Cô hỏi, anh có thích cô hay không?

Hiện tại, anh có thể cho cô đáp án.

“Đừng nói!” Hà Băng lập tức từ chối: “Em hiện tại không muốn nghe!”

“Hà Băng, tôi thích em.” Diệp Minh đột nhiên nói.

Hàng mi Hà Băng run lên, khóe môi cong lên: “Thật ư?”

“Song, từ khi em yêu tôi sau đó, tôi liền phát hiện mình không phải thích em đến là như vậy nữa rồi, em không thú vị lại dính người như thế khiến tôi không còn hứng thú nữa.” Diệp Minh lại bỏ thêm một câu như vậy.

Trái tim Hà Băng trực tiếp chìm đến đáy cốc, lúc này tay cô cũng bị Diệp Minh gỡ ra, anh vô tình đầy cô ra.

Khuôn mặt trứng ngông của Hà Băng trắng bệch, trắng không còn chút huyết sắc nào, cô nhìn Diệp Minh, hốc mắt đỏ bừng nói: “Anh bây giờ mới nói cái này, vậy sao lần trước chúng ta ngủ với nhau anh lại không nói?”

“Tiêu Thành, tôi ghét anhI”

Nói xong, Hà Băng trực tiếp rời đi.

Hà Băng đi rồi.

Lý Kỳ thở dài thật sâu một hơi, cô ta đi lên trước, vươn tay đỡ Diệp Minh: “Anh Minh, anh…”

Diệp Minh tránh cô ta đụng vào, còn từ trong môi mỏng tràn ra ba chữ: “Đừng đụng tôi!”

Tay Lý Kỳ cứng lại ở giữa không trung.

*“A Minh.” Chu Siêu tiến lên.

“Mấy người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình.” Diệp Minh đuổi Chu Siêu và Lý Kỳ ra ngoài.

Hà Băng trở về phòng mình, lúc này Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh đúng lúc tới.

“Băng Băng, em làm sao vậy, sao sắc mặt kém như vậy, có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không?” Diệp Linh quan tâm hỏi.

Hà Băng lắc đầu: “Không sao ạ, Linh Linh, em tìm được anh chị rôi.”

“Thật ư? Băng Băng, anh chị bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh mừng rỡ, cô thực sự không nghĩ tới Hà Băng nhanh như vậy đã tìm được anh cô rồi.

“Anh chị bây giờ đang ở khu Đông Sương, chị có thể đi nhìn anh ấy.”

“Thật tốt quá, Băng Băng, chúng ta cùng đi gặp anh chị thôi!” Diệp Linh kéo lại tay Hà Băng.
Chương 2477:

Thế nhưng Hà Băng không đi.

“Băng Băng, em làm sao vậy, em có phải đã… cãi nhau với anh chị không?”

Hà Băng không trả lời câu hỏi này: “Chị Linh Linh, chị Hạ lúc nào sẽ đến ạ?”

“Ngày mai sẽ đến.”

“Vậy ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này.”

Nói xong, Hà Băng vào phòng mình.

Diệp Linh càng thêm nghỉ ngờ, cô nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Chồng à, Băng Băng đây là thế nào?”

Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, nhún vai: “Đi hỏi anh em một chút sẽ biết.”

“Buồn cười, nhất định là anh em làm Băng Băng giận rồi! Băng Băng là cô gái tốt biết bao, anh em thực sự là đang ở trong phúc không biết phúc, em sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ!” Diệp Linh khí thế hung hăng đi tìm Diệp Minh tính sổ.

Diệp Linh tìm đến trước của phòng Diệp Minh, cô gõ cửa phòng: “Anh, là em, mở cửal”

Diệp Minh một mực trong phòng, anh đang lên cơn nghiện, đầu còn có chút váng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, như đã sốt rồi.

Nghe được giọng của em gái, anh cũng không có mở cửa, chỉ cau mày nói: “Linh Linh, sao em cũng tới đây rồi, đừng quậy nữa, lập tức rời khỏi nơi này trở về đi!”

“Anh, chúng em là lo lắng anh nên mới tới nơi này, em hỏi anh, anh có phải đã chọc giận Băng Băng rôi không?” Diệp Linh tức giận nói.

Nghe được tên Hà Băng, Diệp Minh cảm giác trái tim của mình bị hung hăng vồ một cái: “Cô ấy, có ổn không?”

“Không ổn! Anh, anh có biết trong khoảng thời gian anh không ở đây, Băng Băng đã trải qua cái gì không, mẹ em ấy buộc em ấy gả cho Đường Ngọc, hai nhà Đường Dương gạt em ấy chuẩn bị hôn lễ xong xuôi hết rồi, thế nhưng ngày đại hôn, Băng Băng đào hôn, em ấy chạy tới nơi này tìm anh!”

Cái gì?

Diệp Minh cứng lại, cô đào hôn sao?

rang 7 Vừa rồi anh muốn hỏi một câu về chuyện của cô và Đường Ngọc bao nhiêu, nhưng anh không dám hỏi, anh chỉ có thể quyết tuyệt tình làm bộ phiền chán cô, đẩy cô ra, anh không biết cô đã đào hôn.

Nói như vậy, cô chưa gả cho Đường Ngọc!

“Anh, em là em anh, em biết anh không phải tên khốn, anh chắc chắn thích Băng Băng, thế nhưng nỗi băn khoăn của anh quá nhiều, hơn nữa thân phận và cơ thể hiện tại của anh, anh hoàn toàn có lý do cố tình gây sự đẩy Băng Băng ra. Nhưng anh à, anh biết phụ nữ chúng em ghét nhât cái gì không, đó chính là bọ anh tự cho mình đúng, cho là làm vậy tốt với bọn eml”

“Tính của Băng Băng anh còn không rõ sao, lần đào hôn này đã huyên náo xôn xao dư luận, em ấy là bỏ qua tất cả đi đến Miêu Cương xa xôi tìm anh, em ấy có thể dốc đi hết tất cả yêu một người, cô ấy so với bất luận kẻ nào chúng ta đều dũng cảm hơn rất nhiều.”

“Băng Băng chưa bao giò sợ theo anh chịu khổ, bao nhiêu gian nan và nguy hiểm em ấy cũng không sợ, em ấy sợ cái gì, chỉ là sợ trái tim của anh.”

“Trái tim của anh luôn đong đưa không kiên định nhữ thế, ba năm trước anh đã đẩy em ấy ra, hiện tại anh lần nữa đầy em ấy ra, đợi đến khi em ấy góp đủ thất vọng rôi, em ây liên đi thật.”

“Anh, em cũng mặc anh, tùy anh thế nào đấy! Ngày mai Lê Hương sẽ chạy tới nơi này, Băng Băng nói, ngày mai đợi Lê Hương tới sẽ rời đi.”

Nói xong, Diệp Linh cũng đi.

Chương 2478:

Bên tai Diệp Minh thanh tịnh, thế nhưng lời Diệp Linh nói không ngừng vang vọng, anh không biết Hà Băng đào hôn cần bao nhiêu dũng khí, cô cho anh vẫn là toàn bộ của cô.

So sánh đi, anh băn khoăn quá nhiều, vừa yêu vừa sợ, yêu anh, cô nhất định mệt chết nhỉ.

Diệp Minh tự giễu câu môi mỏng, một giây kế tiếp ánh mắt anh tối sầm, đường đường là người đàn ông 1m9 “ầm” một tiếng trực tiếp ngã xuống.

Anh bắt tỉnh.

Vết thương trên người Diệp Minh gây ra sốt cao không lùi, Lý Kỳ đo nhiệt độ cơ thể, đã sốt tận 42 độ.

Còn sốt như vậy nữa, sợ là sẽ sốt đến hồ đồ mắt.

Chu Siêu cũng canh ở trước giường, anh ta vươn tay sờ trán người đàn ông trên giường, trán nóng rực như lửa.

“Kỳ Kỳ, em mau lấy chút thuốc hạ sốt qua đây, anh làm một thùng gỗ, đổ chút nước lạnh vào, vật lý giảm nhiệt cho A Minh.” Chu Siêu nói.

“Dạ.”

Chu Siêu và Lý Kỳ cùng đi đi ra ngoài.

Trong phòng không ai, Diệp Minh một mình nằm ở trên giường, môi anh rất khô, đã tróc đi một lớp da, sốt cao khiến anh không ngừng nằm mơ — Khát.

Khát quá.

Lúc này bên tai vang lên một tiếng nói thanh lệ: “Tiêu Thành, anh khát sao?

Có muốn uống nước không?”

Hàng mi run lên một cái, anh mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt Lệ của Hà Băng xuất hiện trong tầm mắt anh.

Hà Băng tới.

Anh nhìn cô, không nói gì.

Hà Băng hạ thấp thân thể nhỏ mềm xuống, từng chút đến gần anh, hương sữa nhàn nhạt trên người cô gái xâm nhập vào cảm quan của anh.

Khát.

Càng ngày càng khát.

Yết hầu anh khẽ cuộn.

Lúc này trên đôi môi mỏng khô khốc mềm nhũn, hai tay cô gái ghé vào trên lồng ngực to lớn của anh, hôn anh.

Đôi mặt phân rõ trăng đen đâm nước nhìn anh: “Tiêu Thành, có muốn hết khát không?”

Anh lúc này vươn bàn tay xuyên vào mái tóc bên quai hàm cô, giữ lại gáy cô, hôn lên cô.

Lật cả người, đặt cô ở dưới thân thể mình, anh hung hăng hôn cô, khiến cô không thở được.

Anh giống như là một con cá sắp chết khô, đột nhiên gặp được dòng nước suối ngọt ngào, anh dùng sức nuốt lấy nước suối thanh ngọt.
Chương 2479:



Đột nhiên, cô gái liền đẩy anh ra, lạnh lùng nói: “Tiêu Thành, không phải anh không có hứng thú với tôi sao, hiện tại anh đang làm cái gì, tự vả mặt mình?”



Anh cứng đờ.



Lúc này hình ảnh vừa chuyển, dưới người anh trống không, bên giường đứng hai người, một đôi thiếu nam thiếu nữ, vô cùng đẹp đôi.



Đường Ngọc ôm Hà Băng, từ trên cao nhìn xuống anh: “Tiêu Thành, đối đãi với con gái đừng thô lỗ như thế, càng là cô gái tốt càng phải dịu dàng đối đãi, người đàn ông không hiểu phong tình như anh căn bản không xứng với Băng Băng. Lúc đầu Băng Băng rất thích anh, thê nhưng đáng tiệc, chính anh đẩy cô ấy ra, vậy bây giờ tôi sẽ không khách khí, Băng Băng là của tôi.”



Nói rồi Đường Ngọc từ từ cúi đầu, hôn lên Hà Băng trong ngực.



Không!



Không muốn!



Diệp Minh trên giường đột nhiên mở mắt ra.



Nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Diệp Minh từng ngụm từng ngụm thở dốc, lồng ngực to lớn phập phông, trong tròng mắt đỏ tươi, bàn tay xuôi ở bên người còn lôi thành quyền thật chặt, lôi ra một tay đầy mồ hôi.



Chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, anh duỗi lưỡi liếm đôi môi mỏng khô ráo, sau đó chậm rãi ngồi dậy.



Khát quá, muốn uống nước.



Anh đứng dậy xuống giường, đứng bên bàn rót cho mình một ly nước.



Trong bàn tay cầm cái ly, anh đột nhiên nghĩ tới nụ hôn trong mộng kia …



Tư vị kia.



Anh lại mơ tới cô, lại là một hồi mộng Xuân.



Ừ, anh nhớ cô rồi.



Diệp Minh đưa ly tới bên môi, muốn uông nước, thê nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vui sướng của người làm: “Đi thôi, chúng ta mau mau đi xem, đêm nay có vũ hội mặt nạ đó, nam nữ cầm mặt nạ giống nhau có thể nhảy cùng nhau một bản đó.”



Vũ hội mặt nạ?



Diệp Minh buông ly xuống, cô cũng sẽ đi sao?



Anh sốt cao còn chưa lui, thân thể không khỏe, nhưng anh vẫn là nhấc đôi chân dài, mở cửa phòng.



Bên kia, Diệp Linh mạnh mẽ kéo Hà Băng ra khỏi cửa phòng: “Băng Băng, chúng ta mau mau đi thôi, nghe nói vũ hội mặt nạ lần này rất náo nhiệt, em đừng ở trong phòng buồn bực mãi nữa, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi!”



Hà Băng từ chối: “Em không muốn đi.”



Diệp linh có tính toán riêng của mình, cô tuy rất tức giận, thế nhưng cũng không thể mặc kệ anh trai được! Thần trợ công cô nhất định phải làm, nên vừa rồi cô mua được người làm cố ý ở ngoài cửa phòng Diệp Minh nói chuyện vũ hội mặt nạ, hiện tại cô lại tự mình đến kéo Hà Băng đi, cô muốn tạo cơ hội.



“Ai nha Băng Băng, em coi như theo chị đi chơi đi, chúng ta đi nhanh một chút.”



Diệp Linh không nói lời nào lôi Hà Băng đi.



Diệp Minh đi tới vũ hội mặt nạ, nhưng anh không đi vào, mà đứng ở một góc tối hẻo lánh không người.



Anh không thể lộ diện, không tham gia vũ hội, e rằng anh càng chớ nên qua đây.

Chương 2480:

Từ lúc nào trở nên mất khống chế như thế, nếu như anh luôn không tỉnh táo nhiều năm như vậy, chỉ sợ anh đã chết đến mấy trăm lần rồi.

Thế nhưng, vết thương trong áo sơ mi anh đã bị nhiễm trùng, hơn nữa cơn nghiện trong người, anh cũng làm bằng xương thịt, nói không chừng không chống nổi tới ngày mai.

Anh chỉ muôn đên xem một chút.

Trong đại sảnh đều là trai gái mang mặt nạ cả lả lướt, rất nhanh anh ở bên trong thấy được Hà Băng.

Anh một tay đút trong túi quần, cặp mắt sâu thẳm dán thật chặt vào đạo thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia.

Thiếu nữ 21 tuổi đứng lặng dưới ngọn đèn sáng chói giữa đại sảnh, tỏa sáng tốt đẹp khiến người ta lóa mắt.

Cô đứng nghiêng người, rủ mắt đang chọn mặt nạ.

Diệp Minh nhìn nửa gò má nghiêng của cô, da thịt trắng mịn tựa như mỡ dê tỏa ra ánh sáng như minh châu, cô cụp mắt xuống, hàng mi nhỏ dài như cánh ve an tĩnh tuyệt đẹp rũ xuống, chọc cho mấy người đàn ông trong đại sảnh cứ mãi liếc trộm cô.

Diệp Minh nhìn cô, lén lút nơi không người, ánh mắt kia từ trên xuống dưới quan sát một lần vóc người cô, đã là người đàn ông 35 tuổi, anh nghĩ cái gì cũng không che giấu, anh đã lâu chưa chạm vào cô rồi.

Tối hôm qua anh ở trong mơ rõ ràng đã mơ thấy cô, anh còn không nắm được quyền chủ động, bị Lý Kỳ kín đáo cười nhạo một phen anh “không được”.

Diệp Minh nhanh chóng không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, cô đang chọn mặt nạ, rất nhanh cô đã chọn trúng mặt nạ hình hùng ưng.

Hùng ưng.

Diệp Minh nhìn cô dùng lòng bàn tay mêm mại nhẹ nhàng xoa con hùng ưng kia, cô đang nhớ đến anh sao?

Anh là Huyết Ưng truyền kỳ, thế nhưng cô hình như không biết đó là anh, cô yêu thích mặt nạ hùng ưng đại khái cũng là một loại thần giao cách cảm, anh và cô mặc kệ thân xác hay là tâm tư đều phù hợp như vậy.

Trái tim Diệp Minh mềm mại rối tinh rối mù, cô gái ngốc của anh, Diệp Linh nói cô ngày mai đợi Lê Hương tới liền sẽ đi, vì sao cô không lập tức đi, mà phải đợi Lê Hương tới?

Cô vẫn là không an tâm về anh.

“Cố thái thái, Hà tiểu thư, chào hai vị.”

Lúc này trại chủ đã đi tới.

Diệp Linh kéo Hà Băng quay đâu, chỉ thấy trại chủ dẫn con trai Lộ Tư của mình cũng theo qua đây, lúc này ánh mắt Lộ Tư đang rơi vào trên người Hà Băng, hai mắt sáng lên.

“Trại chủ, Lộ Tư thiếu gia, chào.” Diệp Linh chào hỏi một tiếng.

“Hà tiểu thư, cô chọn là mặt nạ hùng ưng sao, vậy thật trùng hợp, tôi cũng chọn mặt nạ hùng ưng.” Lộ Tư nhìn Hà Băng cười nói.

Hà Băng nhìn thoáng qua mặt nạ trong tay Lộ Tư, quả nhiên là giống như đúc cô chọn.

Vừa rồi lúc cô đi tới liếc mắt một liền thấy trúng cái mặt nạ hùng ưng này, cô cảm thây chim ưng một mình bay lượn bầu trời rất giống người đàn ông Tiêu Thành kia, nên cô chọn cái này.

Lộ Tư nhìn Hà Băng, quả là “đất mưa Giang Nam dưỡng ra mỹ nữ đẹp nhất”, hắn gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa từng thấy qua người đẹp như Hà Băng.

Khí chất trên người Hà Băng hấp dẫn hơn người, thanh lệ thong dong, vừa rồi lúc cầm mặt nạ còn mang theo nhàn nhạt ưu sầu, khiến người ta hận không thể kéo cô vào trong lòng che chở.

 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom