• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp (3S) dị bản (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2469-2474

Chương 2469:

Lúc đó anh cười hôn cô mắng — em đúng là cô gái nhỏ chanh chual Qúa khứ ngọt ngào hiện lên trước mắt biến thành châm chọc lớn nhất, Diệp Minh đã cảm thấy trong lòng giống như bị con dao dao nhỏ đâm vào, anh biết mình đã ô uế, nếu như bị Hà Băng biết, cô nhất định sẽ phỉ nhổ anh, không cần anh nữa.

Diệp Minh lại nghĩ đến chứng nghiện ma túy trên người mình, hiện tại anh sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn lấy cái gì cho cô Lênh phúc?

Hiện tại, cô ở nơi nào?

Cô đang làm gì?

Nghe nói, cô và Đường Ngọc kết hôn rồi, đúng không?

Hiện tại, cô có phải đã trở thành vợ người khác rồi?

Diệp Minh đi ra ngoài, Lý Kỳ vẫn còn ở đó, cô ta đang sửa sang lại ga giường: “Anh Minh, anh ra ngoài à? Anh có khỏe không?”

Diệp Minh không nói gì, cặp mắt sâu thẳm u trầm kia rơi trên giường, anh ở trên drap giường thấy được một đóa tuyết mai.

Anh đương nhiên biệt đó là cái gì, ba năm trước lần đầu tiên của anh và Hà Băng, đã thấy qua đóa tuyết mai này.

Lý Kỳ biết Diệp Minh đã thấy, cô ta gấp lại drap giường bản, trải drap giường mới ra: “Anh Minh, hôm nay khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi trước đi, em giặt cái drap đã bản này đã.”

Lý Kỳ đi ra ngoài.

“Lý Kỳ.” Diệp Minh đột nhiên gọi lại Lý Kỳ.

Lý Kỳ dừng bước chân lại, cô cũng biết Diệp Minh sẽ gọi mình lại, đối đãi với người đàn ông cứng rắn như Diệp Minh, phải lấy lui làm tiến.

Lý Kỳ xoay người nhìn vê phía Diệp Minh, dịu dàng nói: “Anh Minh, có việc gì sao?”

“Tối hôm qua… thật là cô à?” Diệp Minh mím môi hỏi.

Lý Kỳ căng thẳng, không khỏi có chút sốt ruột, chỉ thấy cặp mắt thâm trầm lại huyết hồng kia của Diệp Minh đang rơi vào trên người cô ta, sắc bén như chim ưng lại mang theo dò sát, anh giống như không tin tưởng người tối hôm qua kia là cô.

Trước mặt người đàn ông mạnh mẽ như vậy, ai cũng có áp lực, Lý Kỳ cũng Có.

Song, Lý Kỳ sớm đã có chuẩn bị, cô ta biêt Diệp Minh người đàn ông này không dễ lừa, cô ta sớm đã chuẩn bị đáp án.

“Anh Minh, tối hôm qua… tối hôm qua…” Lý Kỳ muốn nói lại thôi, dường như rất xấu hỗ: “Tối hôm qua tình trạng của anh hình như không tốt lắm, chúng ta… qua loa liền kết thúc, song anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, em không có ý ghét bỏ anh, không bằng… em đi chuẩn bị một chút thảo dược điều trị thân thể cho anh…”

Diệp Minh mím môi lạnh lẽo, thân thể anh không có vấn đề gì, song tối hôm qua quả thực có chút khó coi, ngắn ngủi mấy phút đã…

Anh vẫn cho là dưới người là Hà Băng, tối qua lúc đầu cô không muốn cho, còn căn anh một ngụm, anh bị kích thích mắt đi khống chế, hồn suýt chút nữa giao hết cho cô.

Chuyện này không ai biết, ngoại trừ người tối hôm qua ngủ với anh.

Hiện tại Lý Kỳ nói lời này ra, chút hi vọng trong tim Diệp Minh hoàn toàn bị ép vỡ.

Lý Kỳ tiếp tục lái triển khai thế mạnh yếu đuối của mình: “Anh Minh, anh có phải muốn nói gì không, nếu như anh muốn nói… chuyện tối hôm qua kia, vậy không cần, đây chẳng qua là ngoài ý muốn, em không cần anh phụ trách với CIrIE “Anh Minh, em biết anh thích cô gái tên Hà Băng kia, anh yên tâm đi, đây chỉ là bí mật giữahai người chúng ta, em sẽ không nói lung tung ở trước mặt Hà Băng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này.”
Chương 2470:

“Anh Minh, mấy năm nay em vẫn không nói cho anh biết, kỳ thực… kỳ thực em thích anh, em vẫn luôn chôn giấu này ở đáy lòng, không sao đâu, anh thích Hà Băng, em thích anh, em cũng không cầu cái gì, tối hôm qua… chỉ cần có tối hôm qua, em có chết cũng không tiếc, em chỉ hy vọng trong lòng anh có thể lưu một chút vị trí cho em.”

Nói xong, Lý Kỳ liền xoay người rời đi.

Diệp Minh đứng tại chỗ, anh không đuổi theo, không có gì hay để đuổi, bởi vì, anh không còn cách nào phụ trách với Lý Kỳ.

Anh không thích Lý Kỳ, nếu vì phụ trách mà cưới Lý Kỳ, đó mới hại đời cô ta.

Chu Siêu tìm đến Diệp Minh, anh ta đầy cửa mà vào: “A Minh, Kỳ Kỳ nói cậu đã vượt qua lần nghiện ma túy này rồi, thật tốt quái”

Diệp Minh đứng lặng ở bên giường, anh thay quần áo, một thân đồ đen đơn giản, trên đầu đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ phải ra khỏi xa đây.

“A Minh, cậu muôn ra ngoài, cậu muôn đi đâu?” Chu Siêu nghi ngờ hỏi.

Diệp Minh mím môi: “Cậu tới vừa lúc, nói với bọn họ một tiếng, tôi muốn rời đi Vài ngày.”

Diệp Minh đi liền.

“A Minh!” Chu Siêu nhanh chóng chắn trước mặt Diệp Minh: “A Minh, chẳng lẽ cậu muốn đi tìm Hà Băng!?”

Diệp Minh không đáp, thầm đồng ý.

Anh muốn đi tìm Hà Băng.

Vài ngày trước biết được cô và Đường Ngọc sắp kết hôn anh đã định đi tìm cô, nhưng anh lại phát tác chứng nghiện ma túy, hiện tại anh khỏe rồi, nhất định phải đi tìm Hà Băng.

“A Minh, cậu điên rồi, bây giờ cơ thể cậu thế nào cậu không rõ ràng lắm sao, cậu lúc nào cũng có thể lên cơn nghiện, cậu bây giờ đi tìm Hà Băng, là muốn chết ở bên ngoài sao?”

“Đừng đi tìm Hà Băng nữa, trễ rồi, hết thảy đã trễ rồi, Hà Băng đã là Đường thái thái, cậu tỉnh lại đi! Nếu như cô ấy thực sự yêu cậu, cũng sẽ không trong thời gian cậu rời đi này gả cho người đàn ông khác nhanh như vậy!”

Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bình tĩnh, khí tức trên người trầm mặc lại lạnh lẽo cứng rắn, anh liếc Chu Siêu, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: “Tránh ral”

“Tôi không cho! A Minh, Hà Băng đã là phụ nữ có chồng rồi, cậu lại vướng víu không rõ với cô ta tự hủy tương lai mình, cô ta không đáng!”

Chu Siêu lời này vừa dứt, bàn tay to Diệp Minh trong nháy mắt vươn qua, níu lấy cổ áo của Chu Siêu, sau đó vung sang bên cạnh.

Chu Siêu không đứng vững, bị lực đạo sắc bén mạnh mẽ này hất vào trên vách tường.

Lúc này ánh mắt dày đặc không vui của Diệp Minh đánh tới: “Là anh em, về sau đừng để cho tooi từ trong miệng cậu nghe lại lời này, Hà Băng là người phụ nữ của tôi, cô ấy có yêu tôi hay không, cô ây có đáng hay không, cậu có tư cách gì để nói? Tôi không cho phép bất kỳ kẻ nào nói xấu cô ấy, không cho phép bắt luận kẻ nào chửi bới cô ấy!”

Chu Siêu giận điên lên, anh ta cảm thấy Diệp Minh đã bị Hà Băng hạ thuốc mê rồi: “A Minh, cậu không thể đi, tuyệt đối không thể đi!”

Lúc này Lý Kỳ đi đến, lúc đầu Lý Kỳ muốn lấy lui để tiến, để Diệp Minh đuổi theo mình, cô ta rất thông minh, biết rõ làm sao lợi dụng cảm giác hổ thẹn tâm tội lỗi của một người đàn ông, nhưng cô ả chờ mãi, vẫn không chờ được Diệp Minh tìm mình.


Hiện tại cô ta vừa vào cửa liền thấy Diệp Minh và Chu Siêu đang cãi nhau, hai người kia là anh em tốt cùng vào sinh ra tử, chưa từng cãi nhau, cô ta kinh ngạc nói: “Anh Minh, anh Siêu, hai người đang cãi nhau gì thế?”

Chu Siêu liền nói ngay: “Kỳ Kỳ, em mau khuyên nhủ A Minh đi! Cậu ta vừa khỏe chút đã muốn đi tìm Hà Băng rồi!”

Cái gì?

Lý Kỳ cứng đò, cô ta không ngờ tới Diệp Minh không đuổi theo mình, ngược lại muốn đi tìm Hà Băng!

Anh mới khỏe đã muốn đi tìm Hà Băng!

“Anh Minh, anh Siêu cũng là vì tốt cho anh, bây giò anh đi tìm Hà Băng, sẽ chết ở bên ngoài đấy.” Lý Kỳ nói.

Diệp Minh không nhìn Lý Kỳ, anh nhìn nơi xa, chậm rãi nói: “Nêu như có thê chết ở bên cạnh cô ấy, vậy cũng được.”

Con ngươi Lý Kỳ co rụt lại, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Diệp Minh, anh đang nói cái gì?

Lúc này Diệp Minh lại nói: “Tôi hối hận rồi.”

“Cái gì?” Lý Kỳ hỏi.

“Tôi hối hận rồi, ngày đó tôi không nên len lén đi mắt, tôi không nên để lại cô ấy một mình ở nơi đó, cô ấy sẽ không gả cho Đường Ngọc, cho dù gả, cũng không phải cam tâm tình nguyện, nhất định là mẹ của cô ấy và Đường Ngọc ép, tôi biết, tôi biết tất cả.”

Lý Kỳ kinh sợ, không biết nên nói cái gì đó.

Chu Siêu nhảy ra ngoài: “A Minh, tôi thấy cậu đúng là điên rồi, cậu vì Hà Băng mà nỗi điên rồi.”

Thì sao?

Diệp Minh nhắc chân, trực tiếp rời đi.

“A Minhl”

“Anh Minhl”

Lý Kỳ và Chu Siêu đồng thời kêu anh, bọn họ rất muốn giữ Diệp Minh lại, thế nhưng Diệp Minh tâm ý đã quyết, bọn họ không biết nên giữ lại bước chân anh thế nào.

Lúc này, bước chân của Diệp Minh đột nhiên khựng lại, anh lại phát nghiện rôi.

Cơn nghiện này tới quá kịch liệt, khoảng thời gian phát tác nghiện ma túy thời gian càng ngày càng nhiều, Diệp Minh căn bản là không đi ra khỏi nơi đây, càng chưa nói tìm Hà Băng.

Mấy ngày nay anh mỗi ngày đều đang cai nghiện, mỗi ngày đều bị thống khổ dẫn vặt.

Diệp Minh lập tức liền quỳ một gối xuống xuống dưới, quỳ trên sàn nhà, mi mắt vừa dày vừa nặng như bàn chải rủ xuống, lồng ngực của anh lúc lên lúc xuống kịch liệt thở gấp.

Lúc cơn nghiện phát tác thật giống như vô số con trùng bò trong máu anh, anh vươn bàn tay thô ráp cào da thịt trên người, như muôn lây vật gì ra.

“Anh Minh!” Lý Kỳ kinh hô lên một tiếng, cô ta cũng biết không ổn: “Snh Minh, anh không thể cào mình nữa, trên người anh vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương múi, sẽ nhiễm trùng, còn như vậy nữa trên người anh sẽ không nơi nào lành lặn nữa, nghiện ma túy còn chưa cai khỏi, anh cũng sẽ bị thối rữa vết thương mà chết!”

Lý Kỳ đè xuống bàn tay to của Diệp Minh.

Cặp mắt sâu thẳm kia của Diệp Minh cặp kia trở nên đỏ bừng, anh hất Lý Kỳ ra, muốn cào chính mình.
Chương 2472:

Thế nhưng lúc này Chu Siêu đúng lúc dùng sợi dây trói lại hai bàn tay to của anh, ngăn cản động tác của anh.

“Kỳ Kỳ, A Minh lại phát nghiện rồi, anh nhùn thử rồi, trên người A Minh không có thêm vết thương mới, nói rõ hôm qua A Minh không tự mình hại mình đã gắng gượng qua được, em mau mau nhớ lại, ngày hôm qua đã cho A Minh uống thuốc gì!” Chu Siêu nói.

Ngày hôm qua Diệp Minh không cần phải tự mình hại mình, Chu Siêu cột anh vào ghế sau đó vội vã ra ngoài lấy thảo dược, nhưng lúc trở lại Diệp Minh đã khỏe rồi.

Trong lúc này đã xảy ra chuyện gì sao?

Chu Siêu tràn đầy hy vọng nhìn Lý Kỳ, anh ta cảm thấy Lý Kỳ nhất định là tìm được linh đan diệu dược gì tới cứu Diệp Minh rôi.

Lý Kỳ lại hiểu, ngày hôm qua và trước đây cũng không có gì khác, ngoại trừ…

Hà Băng, Hà Băng tới.

Hà Băng vào phòng, da thịt gần gũi với Diệp Minh, vì vậy Diệp Minh liền gắng gượng qua được.

Hà Băng giống như là thuốc của Diệp Minh, có thể giúp anh khắc phục thống khổ mà chứng nghiện ma túy mang tới.

Lý Kỳ lại không thể nói chuyện này cho Diệp Minh và Chu Siêu, một khi nói ra, cô ta biết sau này sẽ không có chuyện của cô ta nữa.

Cô ta tuyệt đối không thể để mình mắt đi giá trị.

“Kỳ Kỳ, tại sao em không nói chuyện, nhanh nói đi!” Chu Siêu thúc giục.

DETI S2 Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người tới.

Chu Siêu nhanh chóng phòng bị ngắng đầu, cửa nơi này vẫn tương đối cũ kỹ, trên cửa có cửa số, dán lên giấy trăng, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, thế nhưng bên trong có thể nhìn thấy bóng người bên ngoài.

Hiện tại trên cửa số kia xuất hiện một thân thể nhỏ nhắn mềm mại, nhìn hết Sức quen thuộc.

Chu Siêu cứng đờ, anh ta nhận ra, là…

Hà Băng!

Ngày hôm qua Lý Kỳ nói đã gặp Hà Băng, anh ta còn chưa tin, hiện tại anh tận mắt thấy Hà Băng rồi.

Là Hà Băng.

Hà Băng tới.

Chu Siêu lúc này quay đầu nhìn về phía Diệp Minh bên người, chỉ thấy cặp mắt huyết hồng kia của Diệp Minh đã rơi vào trên cửa số, anh nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại kia.

Đăm đăm nhìn lấy.

Trong phòng lặng yên không tiếng động, ngay cả Lý Kỳ cũng ngắng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, trong nháy mắt cô gái kia tới, thân hình cao lớn của Diệp Minh đột nhiên cứng đờ.

Bọn họ đều nhận ra, Diệp Minh khẳng định ngay ánh mất đâu tiên liên nhận ra.

Anh biết, Hà Băng tới!

Hà Băng đã tới bên cạnh anhl Ngoài cửa, Hà Băng đứng lặng, sau đó cô giơ tay lên, lòng bàn tay mềm mại rơi vào trên khung giấy cửa sổ.

Chương 2473:

Cô không lập tức gõ cửa, thế nhưng năm ngón tay mềm mại của cô vuốt nhè nhẹ trên cửa sổ, giống như cô gái đáng yêu vuốt ve người yêu mình.

Diệp Minh khẽ di chuyền.

Chu Siêu nhanh chóng đè cánh tay Diệp Minh xuông, läc đâu.

Chuyến này ở Miêu Cương vô cùng nguy hiểm, Diệp Minh còn chưa khôi phục thân phận thật của mình, thân phận của anh một khi lộ ra ánh sáng, sẽ bị truy sát, sau này sẽ là một con đường máu.

Huyết Đồng đã giải quyết rất nhiều đại lão quốc tế, anh giống như là một cây đinh* khiến người ta thấp thỏm lo âu, tất cả mọi người đều muốn vạch mặt nạ anh xuống, nhồ tận gốc anh.

*Cây định ở đây có hai tầng nghĩa lóng, một là sự việc khó giải quyết, hai là người nằm vùng, cả hai đều có ý nghĩa trong trường hợp của DM, nên mình xin giữ nguyên.

Ở trong lòng Chu Siêu, Hà Băng thủy chung là người ngoài.

Diệp Minh mặt không chút thay đổi, anh vẫn đứng lên, nhấc đôi chân dài đi tới cạnh cửa.

Anh ung dung trở tay một cái đã tránh khỏi dây thừng buộc chặt mình, anh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to ngăn cách cánh cửa số sờ lên bàn tay nhỏ bé của cô.

Rõ ràng không sờ được, nhưng anh như đã sờ đến.

Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới.

Thế nhưng trái tim cô, đang ở bên tay anh, có thể chạm tay đến.

Cô đên!

Cô vậy mà đến rồi!

Diệp Minh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cô sẽ đến Miêu Cương, cô lại tìm được anh nhanh như vậy, không phải cô đã kết hôn rồi ư, Dương Kim Đậu tuy cường thế, nhưng tuyệt đối là một người mẹ tốt, cô bỏ lại mẹ mình rồi ư2 Trong tâm Diệp Minh có rất nhiều nghi vấn, anh hận không thể ngay bây giờ mở rộng cửa, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.

Anh rất nhớ cô.

Anh thật sự muốn ôm cô một cái.

Ngoài cửa, Hà Băng thu ngón tay vê, gõ cửa phòng: “Tiêu Thành, là em.”

Diệp Minh ở bên trong, yết hầu nhô ra trên dưới cuộn, anh khẽ nhằm mắt, sau đó lên tiếng: “Hà Băng, sao em lại tới đây?”

Hà Băng nghe được thanh âm anh, khàn khàn, từ tính, thế nhưng, thờ ơ dị thường.

Anh hình như không vui khi cô đến.

Hà Băng là một người tâm tư rất bén nhạy, cô liền chau hàng mày thanh tú: “Lễ nào em tới Miêu Cương du lịch à, em đương nhiên là tới tìm anh, ngày đó em vào phòng phẫu thuật anh còn hứa với em, chỉ cân em mở mắt ra người đầu tiên thấy sẽ là anh, thế nhưng em không thấy được anh, cho nên, em chỉ có thể tự mình đến tìm anh.”

“Tiêu Thành,” Hà Băng nhẹ nhàng gọi tên anh: “Em vẫn luôn tìm anh, em rất nhớ anh.”

Cô nói — Tiêu Thành, em rất nhớ anh.

Mấy ngày này ở thời điểm cai nghiện không gì sánh được khó chịu, Diệp Minh thường suy nghĩ đoạn thời gian thuộc về Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường, đó đều không phải là tên thật của bọn họ, về sau cũng sẽ bị mọi người từ từ quên lãng, nhưng lại là thời gian phồn hoa như gắm nhất mà bọn họ giao phó tình yêu cho nhau, là ký ức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về hai người bọn họ.

Chương 2474:

Diệp Minh lúc đâu chỉ là muôn nghe một chút thanh âm của cô, thế nhưng anh cũng không khắc chế nổi nữa, trực tiếp vươn tay kéo cửa phòng ra.

Cửa phòng mở ra, bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Minh đã rất lâu không nhìn thấy Hà Băng rồi, đều là thấy ở trong mơ, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc áo thun tay dài trắng, mái tóc đen thanh thuần tán lạc trên đầu vai, trên gương mặt trứng ngỗng lớn chừng bàn tay chưa thoa phấn tô son, trong trẻo nhưng tuyệt lệ, đôi mắt tỏa sáng chói lọi, sinh sinh động động một mỹ nhân.

Diệp Minh đã cảm thấy mấy ngày nay cô lại đẹp hơn một chút, cô gái chỉ mới 21 tuổi, mỗi một ngày vẫn còn đang nở rộ, không giống anh, 35 tuổi, tối tăm mà tang thương.

Diệp Minh liều mạng khắc chế tơ vương trong lòng, ép buộc mình thờ ơ, anh nhìn Hà Băng: “Em tìm đến tôi chỉ để nói những lời này?”

Hà Băng thấy anh đã muốn vọt vào trong ngực anh, tâm tình với nhau, thế nhưng anh xa lánh và thờ ơ trực tiếp đổ lên cô một chậu nước lạnh, cô lại thấy được trong phòng Chu Siêu và Lý Kỳ, hai người kia một người là anh em vào sinh ra tử của anh, một kẻ là tiểu thanh mai của anh, Hà Băng có thể mẫn cảm cảm giác được hai người kia bài xích cô, giống như cô là một người lạ xông Vào, xông vào cảnh giới của bọn họ.

Hà Băng chau mày nói: “Tiêu Thành, anh làm sao vậy, em có lời muốn nói với anh, em có thể để cho những người khác đi ra ngoài trước không?”

Diệp Minh nghiện ma túy đã phát tác, hai cái tay xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, anh chịu đựng thân thể đau đớn không để mình lộ ra bất kỳ bất thường nào, anh không muốn để cô nhìn thấy anh bắt kham chật vật: “Bọn họ không phải người ngoài, em có chuyện cứ nói thẳng đi.”

Anh lạnh lùng từ chối.

Hà Băng có chút thất vọng, cô muốn cùng anh nói đều là chuyện riêng, hiện tại người ngoài ở đó, cô nói kiểu gì?

“Tiêu Thành, anh làm sao vậy, mấy ngày này không gặp, em cảm giác anh đã thay đổi thái độ với em rồi, trong lúc này có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Em cảm thây giữa những người yêu nhau điều cơ bản nhất chính là thẳng thắn thành khẩn và tín nhiệm, nếu như anh gặp chuyện gì, em hy vọng ngươi có thể chân thành nói cho em biết.”

Lý Kỳ lo lắng nhìn Diệp Minh, cô ta rất sợ Diệp Minh nói chuyện tối hôm qua ra, như vậy thì lộ mắt.

Song, cô ta biết Diệp Minh có giáo dưỡng rất tốt, cho dù anh không định phụ trách với cô ta, cũng sẽ không ở trước mặt Hà Băng nói chuyện anh và cô ta từng ngủ với nhau cho Hà Băng nghe, đây là phẩm hạnh của một người đàn ông.

Quả nhiên, Diệp Minh không nói gì, anh chỉ là nhâp môi mỏng một cái: “Không có chuyện gì cả.”

“Thực sự?” Hà Băng nghi ngờ.

Ánh mắt thông minh sáng suốt của cô gái vào trên người anh, Diệp Minh đã cảm thấy không chống nổi, cô lúc nào cũng có thể phát hiện ra gì đó, nhưng, anh không muốn để cho cô biết, anh, khó có thể mở miệng.

Hoặc là, anh hy vọng ở trong lòng cô giữ lại lại một phần tốt đẹp.

“Được rồi, Hà Băng, em đến tột cùng muốn nói gì, trước đây tôi cảm thấy cho em rất có cá tính, em rất hấp dẫn, nhưng là bây giờ tôi phát hiện em thay đổi rồi, em trở nên bình thường, thích dây dưa, còn nghi thần nghi quỷ, em như thê không thú vị!” Diệp Minh khâu thị tâm phi nói.

Cái gì?

Hà Băng cứng đờ tại chỗ, anh chính là như vậy nhìn cô?

“Hà Băng, em có phải đang trách tôi không ở trong bệnh viện cùng em hay không, tôi có nhiệm vụ, cái này ngay từ đầu em cũng đã biết, về sau không chỉ lúc em ngã bệnh tôi không thể ở cùng em, đoán chừng lúc em sinh con tôi cũng không thể ở cùng, ngay từ đầu em luôn miệng nói sẽ thông cảm cho tôi, sẽ không trở thành gánh nặng của tôi, nhưng bây giờ em bắt đầu trói cột tôi, em khiến tôi thấy rất phiền!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom